Cho anh năm phút
CHO ANH NĂM PHÚT
Tức giận.Cậu nhắn một cái tin: "Tôi đã về nhà. Vui vẻ và an toàn. Chúc anh hạnh phúc bên niềm vui mới".
***
"Cho anh năm phút".
SeHun nói như vậy từ trước khi LuHan xuống tàu nửa tiếng. Sợ lão chờ lâu, tàu ì ạch lăn những bước cuối cùng trên đường ray là LuHan sấp sửa đứng dậy. Vội vã xuống tàu, lại mang túi hành lý to hơn cả người, cậu suýt bị trẹo chân khi bước từ bậc thềm ở cửa tàu xuống đất.
Cậu nửa bước nửa chạy ra phía ngoài nhà ga. Chẳng thấy anh đâu cả. Rướn chiếc cổ thanh mảnh giữa đoàn người trễ nải hành lý, lừ đừ mệt mỏi sau một hành trình dài, cậu căng mắt ra, ngó đông ngó tây tìm kiếm. Anh đang trốn ở một góc nào đó và xuất hiện đột ngột để làm cậu bất ngờ chăng?. Bỗng nhiên, chiếc túi nặng trịch trong tay dường như có ai đằng sau đỡ lấy. Biết ngay mà!. Cậu quay phắt người lại.
"Về đâu em ơi?".
Xe ôm. Không phải anh. Cậu cười trong nỗi thất vọng: "Tôi có người đón rồi". Chàng xe ôm chưng hửng, liền buông chiếc túi của nàng ra và nhắm sang đối tượng khác.
"SeHun đang ở đâu vậy? Hay là chưa đến?". LuHan nép mình vào một góc ít người, lấy điện thoại khỏi túi xách, gọi cho anh. Tiếng nhạc chờ "Bà xã anh number one, number one" nện lùng bùng vào lỗ tai của cậu. Anh không bắt máy. Do đang đi trên đường chăng? Yêu nhau hơn một năm, chưa bao giờ SeHun phải để LuHan đợi mà không có lý do như thế này. LuHan ghét chờ đợi. SeHun biết rõ điều đó. "Cho anh năm phút", một mật ngữ anh dành riêng cho những yêu cầu của cậu. Câu trả lời không có ý nghĩa về mặt thời gian, chỉ để xác nhận, anh sẽ đến. Nhanh chóng và đúng giờ.
LuHan đẩy cặp kính cận lên cao sống mũi, nhìn lại màn hình điện thoại. "11h20 phút". Cậu đã ích kỉ quá chăng?. Lẽ ra cau nên bảo anh ở nhà và tự bắt taxi về mới phải. Nhưng, hai tháng xa cách, phải trải qua một đêm dài mà không gặp anh, cậu làm sao có thể ngủ được. Và hẳn, anh cũng vậy. Cậu khẽ mỉm cười trong khi tâm trí cậu bay bổng giữa viễn cảnh gặp lại anh. Cậu sẽ chạy ào vào vòng tay của anh, hay là nhăn mặt phụng phịu vì anh đến muộn nhỉ?. Ôi, cậu không biết nữa. Hai tiếng ngồi chờ sốt ruột ở nhà ga vì tàu delay giờ khởi hành, giờ cậu lại vêu mặt đợi anh đến đón. Thời gian cứ cố tình làm dày thêm nỗi nhớ anh cồn cào trong lòng cậu.
Đêm mùa thu se se lạnh. Cậu lấy chiếc khăn voan choàng lên cổ, xốc túi hành lý lên vai, khẽ nhăn mặt với sức nặng của nó, cậu băng qua khoảng sân tiến về phòng đợi. Nhà ga buổi đêm nhuốm trong sắc vàng ảm đạm, hiu hắt. Phòng đợi cũng vắng người. Đặt hành lý lên một chiếc ghế thuộc dãy đầu, cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện, quay mặt ra cửa. Nàng chống hờ hững tay lên thành ghế, lơ đãng nhìn màn hình TV. Một mẩu quảng cáo Clearmen có danh thủ Cristiano Ronaldo.
"Phong độ nhỉ"
"Đẹp trai thế"
"Thân hình tuyệt quá".
Tiếng xì xầm của mấy cô gái vang lên phía sau.
"Ừ, anh chàng này hấp dẫn thật đó". LuHan thầm nghĩ. "Nhưng không có nụ cười hút hồn như anh". Và nàng tự mỉm cười vì cái sự so sánh có phần khập khiễng đó.
Những mẩu quảng cáo nối tiếp nhau, hết dầu gội, thực phẩm chức năng, lại đến sữa tắm.
"Ôi, người đâu mà đẹp thế không biết". Một cô nàng thốt lên đầy ngưỡng mộ.
Cô khác cũng xuýt xoa: "Tao là con gái nhìn còn mê nữa là".
"Ừ, cô nàng này cũng xinh đẹp đó, nhưng...". LuHan nhìn điện thoại lần thứ năm... "11h40 phút...giờ anh còn chưa tới".
Không một cú điện thoại. Không một tin nhắn. "Liệu...đã có chuyện không hay xảy ra với anh rồi sao?". Cả người cậu chợt căng lên trong bủa vây của lo lắng, hơi thở trở nên gấp gáp. Không chậm trễ, cậu bấm số gọi cho anh. Hết lần này đến lần khác, vẫn chỉ có bản nhạc chờ "Bà xã anh number one, number one" đáp lại sự trông mong của cậu. "Xe của anh bị hỏng?. Bị cơ động bắt?". Vô lý, còn cái điện thoại, anh phải gọi thông báo cho cậu chứ. "Hay anh gặp...tai nạn?". Suy nghĩ đó làm LuHan bủn rủn cả người. "Không, không thể nào", cậu tự vả vào miệng một cái thật đau: "Chỉ giỏi nghĩ bậy nghĩ bạ".
Chợt, LuHan nhớ ra một người. Cậu vội vã tìm số của Tao – bạn cùng phòng với SeHun. Tràng tiếng "...tút....tút....tút...." tưởng chừng như dài vô tận, cuối cùng cũng kết thúc bằng giọng "Alo" ngái ngủ của người nhận.
"Anh Tao à?. Xin lỗi đã làm phiền anh, em..."
"Này, thằng nhóc kia, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả?".
Tao thường tỏ vẻ đàn anh trước mặt LuHan. Lúc thường cậu sẽ "đốp" lại vẻ hống hách đó của Tao. Còn bây giờ, giọng điệu của Tao càng làm cậu cuống: "Em xin lỗi anh Tao. SeHun hẹn ra đón em mà chờ mãi không thấy, gọi điện thoại hoài không được. Em lo quá. SeHun đi lâu chưa anh?".
Giọng của người nhận đột nhiên dịu hẳn đi: "Anh không rõ, hôm nay anh ngủ nhà bạn. Buổi chiều SeHun có nói công ty nó tối nay liên hoan gì đó mà".
"Liên hoan ư?".
"Ừ, chắc nó bị chuốc cho say mèm rồi. Em nên bắt xe về đi, đừng chờ nó nữa".
"Vâng, vâng, em cảm ơn anh nhé".
LuHan thở phào. Rõ là cậu đã thần hồn nát thần tính. Điện thoại của anh vẫn có tín hiệu, chứng tỏ anh chẳng làm sao cả. Nhưng, không lẽ qnh đang say thật. Anh có thể say bí tỉ và để cậu đứng chờ dài cổ giữa đêm hôm khuya khắt như vậy?. "Hừm... Oh SeHun này được lắm. Mới đi xa hai tháng, mà anh đã đổ đốn ra thế này. Để xem lần này công tử ta đây trị nhà ngươi thế nào".
Cậu thở hắt ra một hơi và bắt đầu bẻ các ngón tay răng rắc. "Có nên tiếp tục chờ?". Anh mà đến, hẳn phải đến rồi. Thật là đáng ghét. Cậu đứng bật dậy, quyết tâm cầm túi hành lý. Nhưng giữa chừng, ngập ngừng, cậu lại đặt xuống ghế. Lúc nãy nàng gọi, giọng anh vẫn rất tỉnh táo. Không thể trong chốc lát mà say bí tỉ được. Rốt cuộc, anh đã xảy ra chuyện gì?, Đầu cậu muốn vỡ tung ra mất.
Cậu sẽ gọi cho anh lần cuối. Quyết định như vậy!. Cậu day day đôi môi trong khi bàn tay run run bấm nút gọi. "Anh sẽ nghe". Một nửa của cậu lên tiếng. "Không nghe đâu". Nửa kia của cậu đáp lại.
Tưởng như cậu sắp chết ngộp trong chờ đợi, thì một giọng nói nhỏ nhẹ, thánh thót rót vào tai cậu: "Alo".
Giọng con gái?. Cậu có nghe lầm không vậy?. "Alo" Tiếng nói lặp lại, xen giữa tiếng nhạc xập xình, tiếng cười đùa mơn trớn. LuHan cứng cả họng, không nói được lời nào. Tay cậu không tự chủ mà buông thõng xuống. Cậu thừ mặt ra.
Anh chẳng làm sao cả?. Mà chỉ là đang vui vẻ bên một cô nàng nào đó trong một quán karaoke hoặc một quán bar đến nỗi không để ý đến điện thoại của cậu.
Giận dữ. Mắt cậu cay cay. Và cậu chỉ muốn hét lên một tiếng thật to. Tức quá đi mất. Chiếc điện thoại đột nhiên lại rung bần bật trong tay. Dòng chữ "Oh SeHun đang gọi" nhảy múa trước mắt cậu. Cậu nhấn nút từ chối không cần suy nghĩ. Tức giận. Cậu nhắn một cái tin: "Tôi đã về nhà. Vui vẻ và an toàn. Chúc anh hạnh phúc bên niềm vui mới". Màn hình vừa hiện thông báo : "Gửi tin thành công" là cậu tắt nguồn điện thoại, xách túi hành lý, ra khỏi phòng đợi và vẫy taxi.
.................
"Cho anh năm phút".
Anh nói, rồi cười. Nụ cười của ạn làm sáng bừng cả một buổi chiều mùa đông ảm đạm, khi gió lạnh len lỏi trên những nhành cây trơ trụi kéo những chiếc lá khô rơi xào xạc trên mặt đường. Anh ngồi trên ghế đá bên cạnh cậu. Và cậu tự hỏi, tại sao một người lạ mặt lại có thể dễ dàng cướp mất năm phút quý giá, cám dỗ nàng rời khỏi những trang sách mà một khi cậu đã để mắt tới thì không gì có thể thu hút cậu nữa.
Rồi cậu tự trả lời, cậu thích sự nghiêm túc ẩn đằng sau câu nói: "Cho anh năm phút" của anh.
"Cho anh năm phút".
Giọng nói nhanh, gọn nhưng mơ hồ, như từ một nơi xa xa vọng đến. LuHan giật mình tỉnh dậy trong nỗi buồn mang mác.
Gần sáng, cậu mới chợp mắt được một lúc. Cậu bắt mình tin rằng anh chỉ đàn đúm vậy thôi, nhưng nước mắt cứ trực trào ra. Anh thì vui vẻ, say sưa bên một cô gái khác, còn cậu thì vò võ chờ đợi, lo lắng. Cậu thấy điên cả người. Tủi thân. Giận dữ. Mệt mỏi. Cả đêm, LuHan trùm kín chăn lên mặt, cố không cho những tiếng nức nở trào ra khỏi cổ họng để tránh làm cậu bạn cùng phòng tỉnh giấc.
Cả người nóng bừng bừng, cậu thấy ngộp thở, chủ yếu vì sự thổn thức của những cảm xúc cố đè nén. Lòng cậu lấp đầy bởi sự thất vọng, trống rỗng. Cậu rúc đầu ra khỏi chăn, quờ quạng tìm điện thoại theo thói quen. Hình như nàng vẫn để trong túi xách. Rón rén rời khỏi giường, cậu lấy điện thoại, rồi mở cửa, bước ra ban công. Hơi lạnh ùa vào mặt làm LuHan khẽ rùng mình. Trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Sương khói quấn quýt trên những nhành cây, trên những mái nhà.
Một buổi sáng trong lành. Hẳn như lúc thường, cậu phải thích thú lắm. Cậu sẽ hít một hơi thật sâu để không khí căng tràn lồng ngực. Cậu sẽ nhắm mắt lại để cảm nhận gió mơn man và cái lạnh tinh khôi thấm vào da thịt. Nhưng không!. Cậu lại thả tâm trí của mình theo chiếc lá bàng run rấy trong gió sớm, xoay những vòng buồn bã trên không trung, và lòng nàng chợt trùng xuống khi nó đáp xuống dưới gốc cây. Anh vẫn thường đứng ở nơi đó chờ cậu.
"Chúng ta đi tập thể dục nhé".
"Ok, cho anh năm phút".
"Anh, đến đón em nhé".
"Ok, cho anh năm phút".
Như thẩy với bất cứ yêu cầu nào của cậu, anh cũng sẵn sàng. "Cho anh năm phút", "cho anh năm phút"... Sao cậu thấy nhớ da diết những tiếng đó của anh. Cậu mới nghe anh nói tối qua, mà như đã từ lâu lắm rồi.
Cậu muốn gọi cho anh. Cậu muốn biết tất cả mọi chuyện. Không thể chờ đợi lâu thêm được nữa, LuHan nôn nóng mở máy. Màn hình tắt ngúm. Cậu chợt nhớ mình đã tắt nguồn từ đêm qua. Anh đọc tin nhắn chưa?. Anh có nhắn tin lại không?. Màn hình sáng lên, nàng hi vọng sẽ nhìn thấy thông báo: "Có tin nhắn đến", hơn là con số 6h05' buồn tẻ này. Giữ khư khư chiếc điện thoại trong tay, cậu nhìn chăm chăm vào màn hình. Và chờ đợi.
"Tít ... tít...", cậu nghe tim mình đánh thịch một tiếng.
"Cậu bé ơi, tôi nhặt được chiếc điện thoại này trên đường. Hãy giúp tôi nhắn lại với chủ nhân của nó nhé. Thanks J ".
Mắt cậu như nhòa đi. Và miệng cậu khô khốc.
Anh... đánh rơi điện thoại.
Cậu đã nghĩ oan cho anh rồi sao?.
"Tôi đã về nhà. Vui vẻ và an toàn. Chúc anh hạnh phúc bên niềm vui mới". Đọc lại tin nhắn đêm qua mà cậu xấu hổ đỏ cả mặt. Cô gái kia chắc phải buồn cười lắm.
Nhưng tại sao nh đánh rơi điện thoại, tại sao anh không đến đón cậu, nếu không phải là bị ngã?.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông. Một số lạ. Ai lại gọi cậu vào sáng sớm thế này?.
"Lu, là anh đây".
"....". Là anh sao?.
"Lu, em có ở đó không?".
Cậu "Ớ" ra một tiếng, rồi thốt lên âm thanh khẽ khàng, đến chính cậu cũng không thể tin được: "Em đây".
Giọng cậu chắc hẳn lạ lắm!. Đến nỗi vài giây trôi qua, anh mới lên tiếng: "Hôm qua em về bằng taxi à?. Xin lỗi bà xã, anh...".
"Anh bị ngã phải không?".
"À, ừ, sao em biết?".
"Xe của anh bị hỏng, điện thoại bị rơi phải không?".
"Sao em biết?".
Sự lo lắng đong đầy mắt anh: "Có bị thương không?".
Cậu nghe tiếng anh cười qua điện thoại: "Đừng lo, anh không sao. Lúc ngã rơi điện thoại, đi một quãng anh mới biết. Chiếc xe chết tiệt còn bị thủng xăm. Anh không có cách nào liên lạc với em cả".
Mọi khúc mắc trở nên sáng rõ. Và cậu ân hận. Anh đã phải dắt xe một quãng đường dài, cho đến khi tìm được thợ sửa, gọi điện thì cậu đã tắt máy. Phi xe đến ga, cậu đã về. Quá khuya để đến nhà cậu. Bạn cùng phòng anh cũng không có nhà. Anh phải chờ cho đến sáng để mượn điện thoại gọi cho cậu.
"Em xin lỗi, xin lỗi". Cậu nghẹn ngào. Cả đêm qua, cậu đã trách mắng, nguyền rủa anh không biết bao nhiêu lần.
"Em có lỗi gì. Người xin lỗi phải là anh chứ. À mà không, là sao quả tạ, ai bảo nó rơi xuống đầu anh".
Cậu bật cười. Rồi chợt nhớ: "Có người nhặt được điện thoại của anh, em sẽ qua lấy".
"Ừ anh biết. Để anh đi".
"Không, em và anh cùng đi. Anh ở đó chờ em qua đón".
Im lặng vài giây, cuối cùng lão lên tiếng:
"Được, cho em năm phút".
===============================
Đọc thấy hay nên chuyển ver lại cho mọi người đọc, bù sớt cái fic dang dở kia :3 Mọi người ủng hộ, cmt và vote nhé <3
Nếu mội người không thích đọc HunHan thì có thể đọc bản gốc tại link : http://www.truyenngan.com.vn/truyen-ngan/truyen-ngan-yeu/34434-cho-anh-nam-phut.html
Sarangghae <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro