Chương 38
Sau ngày bị ngất ở nhà, Lộc Bảo cảm thấy có gì đó kí ức của mình mà cậu không thể nào nhớ lại được. Mỗi lần cố gắng hình dung lại thì lại bị đau đầu. Cha của cậu bảo cậu đừng cố nhớ. Kẻo đau đầu thì khổ. Vì thế, cậu mời hẳn một bác sĩ tâm lí riêng về nhà để giúp cậu khôi phục lại kí ức.
– Cậu hãy nhắm mắt lại. Thư giãn một chút!
– Vâng!
– Giờ tôi hỏi nhé! Cậu cảm thấy thế nào khi vô tình xem bộ phim đó!
– Tim tôi đau khi thấy gia đình chàng trai ngăn cản cô gái.
– Cậu có thấy ấn tượng gì về bộ phim không?
– Có! Cảnh cô gái bị tai nạn giao thông mất trí!
– Vậy, cậu có thấy được hình ảnh dần dần xuất hiện không?
Cậu không nói không rằng. Bác sĩ nói đúng, hình ảnh lập lòe trong đầu cậu. Cảnh hai trai ôm nhau, cảnh chàng trai hôn trộm, rồi cảnh hai người nắm tay nhau,....Hình ảnh ấy chỉ thoáng qua thôi, rồi xung quanh cậu chỉ còn một màu đen.
– Cậu là ai?
– Cậu không thấy chúng ta giống nhau sao?
– Ý cậu là sao? Tôi không hiểu?
– Chúng ta là một. Cậu là Lộc Hàm, và Lộc Bảo là tôi!
Cậu tỉnh giấc, phải chăng đây là ác mộng? Có ai nói cho cậu biết được không?
Tại sao cậu hay nằm mơ thấy giấc mơ này?
Tại sao lại thấy rung động trước hắn?
Tại sao lại đau khi biết em gái mình là hôn thê của hắn?
Cả ngàn câu hỏi tại sao chứa đầy trong đầu óc cậu. Kiếp trước, cậu có nợ gì hắn không? Tình yêu nhỏ bé của cậu, có phải đã quá sai lầm? Người hắn yêu thương là Lộc Hân mà?
Nhưng ở một nơi nào đó. Có một người luôn nghĩ về cậu. Luôn mơ thấy những giấc mơ kì lạ giống như cậu. Từ khi đó, người ta cảm thấy có lỗi với người xưa nên quyết định không nói chuyện với cậu nữa.
Buổi sáng, hai người vẫn đến công ti như mọi ngày để chuẩn bị quay thêm một sản phẩm mới. Đã ba ngày, hắn không nói chuyện với cậu rồi. Lòng dù hơi trống trải, nhưng cậu cũng nghĩ không có gì để nói nên lại thôi. Đôi lúc chỉ biết nhìn trộm người ta. Mà hình như người ta cũng chẳng thèm ngó ngàng gì cả.
Cậu làm sao biết được, đây là lần đâu tiên hắn cảm thấy bơ một người thật khó. Ngày trước giận dai Lộc Hân, hắn không làm gì cũng bơ được. Còn Lộc Bảo...tại sao thỉnh thoảng cứ nhìn trộm người ta. Trong khi hắn bơ Lộc Hân mà nàng chẳng thèm quan tâm hỏi han. Thậm chí, nhìn vào cứ ngỡ là nàng đang bơ hắn đúng hơn. Đôi lúc, Xán Liệt hay chọc, bảo là hắn tương tư lần nữa rồi. Hắn mặt đỏ au, chối lên chối xuống, bảo là cậu không phải người con trai đó. Hắn không thích cậu. Vậy mà, lời nói vậy, sao tim vẫn thấy đau? Xán Liệt bảo, có thích hay không, bản thân tự hiểu.
Cả hai cùng bơ nhau, tâm trạng đều sốt ruột, đều cùng nhịp đập. Cớ sao lại không thể đến bên nhau?
Phải chăng ông trời đang trêu họ có phải không?
——————-
Hôm nay, không biết trời xui đất khiến như thế nào mà người mẫu bị bệnh, không thể quay quảng cáo sản phẩm nhẫn cưới mới được. Em gái và Nhã Anh lại đi nước ngoài quay phi vụ mỹ phẩm và túi xách. Tình thế cấp bách, đạo diễn kêu cậu:
– Cậu Bảo, cậu đóng quảng cáo được chứ?
– Tôi sao?! Nhưng tôi đâu phải người mẫu?
– Không sao, đóng một lần thôi mà. Tôi thấy cậu rất đẹp, không thi vào sân khấu điện ảnh hơi tiếc.
– Ông biết đấy! Tôi...tôi...
–Cậu đừng lo. Nếu đoạn phim không được, tôi sẽ cắt bỏ, mời người khác vào đóng. Nhìn xem, anh em trong đoàn phim đã chuẩn bị hết rồi. Chỉ thiếu mỗi người mẫu...
Mọi người trong trường quay, hầu như ai cũng thích cậu Bảo xinh đẹp, điền đạm cả. Nên hưởng ứng lắm. Cậu không biết lấy lý do gì để từ chối. Đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Cậu chăm chú đọc kịch bản quay. Nói chung quảng cáo này cũng ý nghĩa lắm. Ngay mùa cưới nên sẽ là cảnh đôi vợ chồng trẻ đi sắm nhẫn cưới tại trung tâm thời trang mà cậu cùng hắn đang đầu tư.
Tưởng chừng sẽ đóng cặp với anh diễn viên nào đấy. Nào ngờ chưa bấm nút quay, đạo diễn đã ra hiệu dừng.
– Diễn viên có sự thay đổi.
Cậu ngơ ngác nhìn. Chắc là đã có diễn viên nữ để đóng rồi à? Thế thì cậu cũng bớt căng thẳng.
– Vậy là tôi không đóng nữa phải không đạo diễn?
Đạo diễn chưa kịp nói thì từ trong trường quay, một người đàn ông tiến đến nắm lấy tay cậu, mỉm cười:
– Nếu không phải thì sao thưa thiếu gia?
Giây phút ấy, cậu như vỡ òa. Thật là, đời mà. Liệu đây là vô tình hay cố tình? Tại sao lại tạo hi vọng cho cậu chứ?
– Tôi đổi ý rồi, không đóng đâu, thưa đạo diễn!
– Lộc Bảo, đây là công việc, là quyền lợi. Cậu không đồng ý đóng cặp cùng tôi, có nghĩa là cậu đang phá hủy hợp đồng.
– Anh dám lấy quyền lợi trong hợp đồng ra dọa tôi?
– Đúng!
Con người này, quả là ác ma. Vậy mà lại không thấy tức giận lắm. Được rồi, nếu đã vậy. Cậu sẽ tạm gác chuyện tư một chút. Đây là việc công, là việc công thôi.
– Ok, anh muốn đóng thì đóng. Nên nhớ, đây là việc công!
Hắn cười nhẹ, ghé sát tai cậu thở hơi nóng vào. Làm toàn thân cậu mềm nhũn:
– Chẳng lẽ, cậu muốn chúng ta có chuyện tư?
– Không bao giờ!
Đạo diễn mỉm cười, cả hai người này đều rất đẹp đôi. Vả lại, ông cũng không muốn cậu và hắn tiếp tục chiến tranh lạnh mãi. Làm đạo diễn phim tình cảm nhiều năm nên ông biết chứ, cả hai có tình cảm với nhau. Không hiểu sao, ông cảm thấy hắn và cậu là một đôi thì hợp hơn nhiều. Giờ cả hai đã đồng ý. Khả năng làm hòa cũng cao rồi. Một mũi tên trúng hai đích, có khi dự án lần này đạt danh thu cao chứ chẳng chơi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro