Chương 2
Vừa vào chuông vừa kêu lên. Cậu thở nhẹ nhõm, bắt đầu tìm lớp 11A2, cậu bất lực tìm mãi chẳng biết lớp đó trốn chỗ nào. May thay nhìn thấy một chàng trai vóc dáng rất quen thuộc đang bước lên bậc thang của tầng 1, nhanh nhảu chạy lại:
- Bạn cho mình hỏi lớp 11A2 ở đâu?? Ơ...Bạch Hiền, là mày phải không?? - cậu mừng rỡ.
- Í Lộc Hàm, gặp lại mày tao mừng quá, hihi. Mà mày không học trường gần nhà nữa sao??? - y
- Không, tao vừa mới nhận học bổng vào học ở đây. Công nhận trường mới đẹp và lớn thật đó - cậu nhìn xung quanh trường bằng đôi mắt thích thú.
- Học xong tao sẽ dẫn mày đi tham quan trường, đồng ý không??? - y vui vẻ
- Ok bây bê. Mà mày biết lớp 11A2 ở đâu không??-cậu
- Ể 11A2 à?? Chung lớp với tao đó. Nhanh nhanh, kẻo trễ giờ, mày còn phải giới thiệu cho quần chúng biết chứ.
Nói xong, y kéo cậu đi lên tầng, phòng thứ 2 từ phải đếm qua. Vừa lúc cô giáo vừa tới. Y vui vẻ xách cặp vào lớp trước. Nhường công việc tiếp theo cho cô giáo. Lớp học đang náo loạn như cái chợ. Bỗng, cô bước vào, không khí yên lặng lạ thường. Cô mỉm cười:
- Hôm nay lớp ta có học sinh mới. Các e làm quen với nhau đi.
Cậu hơi rụt rè, nhưng rồi lấy lại tinh thần rất nhanh, bước vào lớp.
- Xin chào, mình là Lộc Hàm rất vui làm quen. Mong mọi người giúp đỡ. - cậu
- Ở góc lớp còn chỗ trống đấy, em xuống đó ngồi đi - cô giáo
- Cô ơi, cho Lộc Hàm ngồi với em được không?? -y cất tiếng
- Không phải em đang ngồi với Xán Liệt sao??? Cô không đồng ý đổi nữa. Lu bu lắm em.
Thấy cô giáo nói thế, y xụ mặt xuống, trong lòng thầm chưởi rủa bạn cùng bàn không ngừng. Cậu lật đật đi xuống, mặt hơi buồn. Cậu buồn vì không được ngồi cùng bàn với Bạch Hiền là một phần, nhưng buồn nhất là lúc cậu giới thiệu bản thân hình như chẳng mấy ai quan tâm cho lắm. Bất ngờ xuất hiện hai tên con trai làm cho học sinh nữ của lớp (trừ cậu và y) tất nhiên không ngoại trừ cô giáo, nhìn họ bằng cặp mắt long lanh. Một tên khuôn mặt bình thản, lạnh lùng. Còn một tên thì nở một nụ cười tỏa nắng để lộ chiếc răng khểnh, trông rất đáng yêu.
-Thế Huân nhìn cool quá đi, yêu mất rồi -học sinh nữ 1
- Tui thấy Xán Liệt dễ thương hơn. Nhìn thấy ảnh là trái tim tui muốn tan chảy rồi đây -hs nữ 2
- Bạch mã hoàng tử của lòng tui, 2 người hãy mau đón tui về dinh đi - hs nữ 3 *atsm*
- Tao thấy bình thường mà, sao tụi con gái cứ mê tít vậy - hs nam 1
- Đúng vậy! Tao đẹp vậy mà chẳng ai thèm ngó ngàng - hs nam 2
- ......
Cả lớp bắt đầu nhốn nháo trong sự xuất hiện của hắn và anh. Hắn nhăn mặt, cất tiếng nói lạnh như băng:
- Im lặng!
Câu nói của hắn thật có hiệu nghiệm đối với những cái miệng tía lia, nói không ngớt kia trả lại bầu không khí ồn ào im lặng của lớp học. Hắn và anh về vị trí ngồi của mình. Nhìn thấy y, anh cười rất tươi, ân cần hỏi thăm:
- Bạch Hiền của tôi sao hôm nay mặt mày bí xị, trông khó coi quá.
- Ai là của anh, ăn nói cẩn thận, coi chừng tui cắt lưỡi anh đó.-y
- Này, tôi đã làm gì cậu đâu, sao cậu lên cơn chửi mắng tôi rồi -anh
- Nhờ phúc đức của ai kia báo hại tôi không được ngồi với bạn thân tôi đây này. Đúng là mặt dày, hãm tài, ám hoài. - nhỏ
- Cậu...cậu...không chấp với cậu nữa. -anh
Về phần hắn, mặt đã bắt đầu tối sầm lại khi thấy chỗ ngồi của mình có 1 người dám thản nhiên yên vị.
- Này... -hắn
- Có chuyện gì vậy? - cậu
Định tống cổ cậu qua bàn khác, hắn nhận ra ngay khuôn mặt in trên thẻ học sinh của kẻ dám làm trầy xe hắn rồi bỏ chạy. Hắn khẽ nhếch môi, ghé sát tai cậu:
- Chuyện sáng nay, cậu tính sao??
Cậu hơi ngạc nhiên, đơ 1s, 2s, 3s nhìn hắn:
- Không lẽ anh là...chủ...ch...chiếc...xe đó??- cậu lắp bắp
- Cuối giờ gặp tôi trước cổng trường -hắn
Dù không biết 2 người đang nói gì nhưng rất nhiều ánh mắt hướng về phía cậu nhìn một cách ghen tị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro