Chương 10
Một buổi sáng đẹp trời tại phòng hội học sinh, có hai tên con trai đẹp mê hồn đứng hướng ra từ phía cửa sổ. Chắc không cần đoán cũng biết là ai rồi :))
- Cảm giác thích một người là như thế nào??? - hắn lạnh lùng để tay vào túi quần, dáng đứng lạnh lùng nhìn thằng bạn chí cốt
- Sao tự dưng...à, thích rồi phải không??? - anh hơi bất ngờ trước câu hỏi của hắn nhưng dần cũng hiểu ra vấn đề
- Thích??!! - hắn hơi cau mày
- Haizz tùy, tối nay người ta sẽ đi làm quen đấy, tao mong mày hãy nghe những gì trái tim mày mách bảo, nếu không, sau này hối tiếc muộn màng đấy!! - anh cười, tay vô vào vai tên bạn thân kiệm lời của mình
Cốc...cốc...
- Vào đi - hắn
Bước vào là một cô gái xinh như mộng, tóc đen uốn lọn xoăn bồng bềnh, trên đầu cài một chiếc cài nơ màu hồng, trông rất nữ tính, tay cầm một tập hồ sơ. Cô gái đó chính là hot girl của trường Q&K - Nhã Anh.
- Hê, chào người đẹp - anh vẫy tay chào ả
- Chào anh - ả giả vờ nai tơ thánh thiện đáp lễ
- Mới sáng sớm có gái kiếm rồi nhỉ??? - anh thủ thỉ vào tai hắn nhưng giọng điệu đầy trêu ghẹo
- Tao đi trước nhá!! Hai người ở lại vui vẻ!!!
Nói rồi, Xán Liệt bước ra ngoài, bỏ lại hai người ở đó tới sao thì tới, anh không quan tâm. Vì bản chất của Nhã Anh rất giã tạo, ả luôn tỏ vẻ dễ thương trước mặt nhiều người, đặc biệt là con trai. Thật ra tin đồn
Nhã Anh là bạn gái Thế Huân cũng do ả tự tạo ra. Vì trước mặt mọi người, ả hay sáp sáp tới Thế Huân, bàn này bàn nọ kế hoạch của trường. Thấy Thế Huân cũng hay tiếp xúc với ả. Vả lại, ả cũng chẳng đính chính lại, còn Thế Huân lại lười phản ứng, không quan tâm chuyện thiên hạ, nên ai cũng nghĩ hội trưởng thích hội phó.
Trước kia, anh cũng đã nhiều lần nghĩ ả là một cô gái đẹp người đẹp nết, nên cũng không cản á tiếp xúc với Thế Huân nhưng sau vụ việc Lộc Hàm bị bọn FC của Thế Huân xử lí, anh đã biết ngay ả chính là chủ mưu sự việc, dù ả không ra mặt nhưng dù gì ả cũng là trưởng nhóm, bọn FC sẽ không dám hành động nếu không có lệnh của ả.
- Thế Huân, em có chuyện muốn nói - cô nở nụ cười mê hoặc nhưng còn lâu hắn mới đổ.
- Nói *mặt hắn lạnh lùng*
- Cái chuyến đi cắm trại của trường, chọn địa điểm là ở bãi biển cát vàng, rồi hoạt động là bữa trưa nướng thịt, chiều chơi trò chơi tiếp sức, tối đốt lửa trại, rồi còn gì nữa không?? - ả nói một mạch mà không quên kèm theo nụ cười khả ái nhìn hắn
- Tính sau - hắn chậm rãi bước đi, không thèm ngó ngàng tới ả
- Vâng - ả hơi đơ người vì trước giờ những hoạt động của trường hắn đều nghĩ trước, nghĩ sau. Sao hôm nay có vẻ vô tâm?? Nhưng ả phải công nhận hắn càng lạnh lùng, ả càng muốn chinh phục.
- Nên nhớ - hắn tay đã chạm vào tay nắm cửa, nhưng chưa mở cửa ra ngoài, hắn đã dừng chân nhắc nhở ả:
- Đừng giở trò sau lưng tôi.
- Hả??? - Ả bắt đầu lo sợ, rõ ràng ả không ra mặt rồi, sao Phong có thể biết được mọi chuyện??? Chắc là bọn đàn em đã khai ra rồi. Ả tức giận bước ra khỏi phòng hội học sinh và tìm đến những con hồ ly nhiều chuyện kia để xử lí.
Chát!!! Tay ả đã chạm vào mặt của một trong những cô gái mặt đầy son phấn ấy bằng một lực rất mạnh:
- Chị Nhã Anh, tụi em không phản bội chị
- Không tụi mày thì ai vào đây?? Có biết tao đang bị mất hình tượng với anh Thế Huân không, lũ ăn hại??
- Chị...chị...có khi nào, thằng Lộc Hàm nó ghét chị, đổ tội bừa lên đầu chị không???
Ả thấy cũng có lí, tay nắm chặt, lòng thù hận ngày càng dâng trào, ánh mắt tóe lửa, căm hận. "Lộc Hàm, mày được lắm, rồi mày xem, tao sẽ làm gì mày!!"
------------------------------------------------
-Ê Hàm, mày suy nghĩ chưa?? - y nháy mắt
- Tao đi - cậu
- Vậy tối nay luôn nha!! - y
- Ok, càng sớm càng tốt mà - cậu
- Woa, mày hào hứng vậy à?? - y hơi bất ngờ
- ... - cậu gật đầu
- 5h30 tao rước, ăn mặc cho đẹp vào - y
Mang tiếng là nhận lời đi làm quen mà sao cậu thấy chả có gì đặc biệt cả. Chỉ là đi cho có thôi. Vì lúc nãy ở nhà vệ sinh:
- Mày thấy thằng Lộc Hàm mới chuyển vào trường mình mặt dày không??
- Nhà nó mà bán xi măng cốt thép là giàu lắm
- Dám quyến rủ anh Thế Huân sao?? Đúng là đỉa đeo chân hạc mà
Chuyện gì xảy ra vậy?? Cậu đâu có bám Thế Huân như những gì mấy nữ sinh đó nói đâu chứ?? Sao chuyện buồn cứ một lúc dồn vào cậu thì phải?? Bạch Hiền nói đúng, cậu phải tìm một người bạn trai thôi. Không là sẽ bị hiểu lầm mất. Không suy nghĩ thêm nữa, cậu đồng ý với y.
Hắn và anh nhìn hai người con trai mình thích đang hào hứng vì sắp được đi làm quen tìm bạn trai mà mặt tối lại như bông cao (bao công). Anh đề nghị:
- Tối nay, tao muốn theo dõi họ, mày đi chứ??
- Tùy
----------------------------------------------------
*****17h30*****
Cậu diện một chiếc áo thun trắng chữ Paris tay jeans màu xanh dương và một chiếc quần đen, mang đôi giày đen đế bánh mì.
Trông cậu lúc này rất ư là đáng yêu. Từ xa, y chạy chiếc Vespa đỏ, mặc một chiếc áo sơmi trắng dài tay, thắt lưng đen, mang một đôi giày tây đen, mái tóc thẳng bay theo gió, trông y thanh lịch, tao nhã quá trời quá đất *-*
- Lên xe
Y tươi cười quăng nón bảo hiểm cho cậu, ngoắc đầu ra hiệu cậu ngồi phía sau. Rồi y chở cậu đến một tiệm salon
- Vào đây chi?? - cậu
- Make up - y
- Cho ai?? - cậu
- Không lẽ cho tao, mày không thấy khuôn mặt mày vừa hết bệnh nên còn thiếu sức sống sao.
Nói rồi, y kêu chị nhân viên của tiệm đến trang điểm cho cậu. Tóc của cậu ban đầu hơi dài, nhưng sau đó đã được chỉnh sửa bằng cách cắt ngắn uốn xoăn nhẹ phần đuôi tóc trông cậu đã xinh giờ còn xinh hơn. Cậu nhìn một cái hộp toàn đồ nghề make up mà muốn nổ mũi, nhìn y cầu cứu:
-Bạch Hiền, không môi son, đánh phấn được không?? Tao chịu không nổi
- Mày lì quá, nghe tao
Nói rồi y quay mặt nhìn chị nhân viên rồi ra hiệu tiếp tục công việc. Cậu cứ bốp chốp mãi không chịu trang điểm, y phải cất công kêu thêm lực luợng nhân viên mới có thể giữ được cậu.
Cuối cùng cũng xong, cậu kinh ngạc, đúng là khi make up lên nhìn cậu chẳng thua kém ai cả, đến cả y còn mắt chữ A, mồm chữ O, không biết đây có phải thằng bạn nối khố của mình ngày nào không???
Cậu cảm thấy sung sướng lắm. Cứ như một nàng lọ lem được bà tiên biến thành một công chúa dù chỉ một đêm thôi ??? Mong giây phút này là mãi mãi ^^
-------------------------------------------------------
*Tại nhà hàng Blue Star
- Xin chào, tụi em đến từ trường Q&K - y hào hứng tự giới thiệu
- Woa, là học sinh trường quý tộc có khác. Nhìn thật trẻ trung, quý phái.
- Hì. Mọi người tự giới thiệu đi. Em là Bạch Hiền , đây là My, kia là Hoa, còn đây là Lộc Hàm - y
- Chào các người đẹp, anh là Khánh, đây là Văn, tiếp theo là Quân, còn đây là....-Khánh đếm từ phải qua
- Còn anh là Lâm - Khánh chưa nói hết lời, một người tên Lâm đã lên tiếng.
Nó giật mình, nhìn người con trai tên Lâm. Sao mà tiếng nói, tên?? Bỗng dưng thấy có gì đó thân thuộc, hả?? Đây chẳng phải là....??!!!
- Chào Lộc Hàm, hôm nay nhìn bạn xinh lắm - Lâm
- C..cảm ơn - cậu lí nhí
- Hai người biết nhau à?? - y
- Mình từng chung trường với các bạn đấy. Mà mình với Lộc Hàm không chỉ quen biết đâu nhỉ??? - Lâm liếc mắt đưa tình với cậu
Cậu im lặng, lén nhìn Lâm, đã 3 ngày không gặp thôi mà sao nhìn Lâm thật khác với hình ảnh thư sinh mà cậu từng thích, giờ với cậu có một chút cảm giác vừa thân thuộc, vừa xa lạ, thật khó tả.
Lâm bây giờ từ cách ăn mặc, đến cách nói chuyện cứ như một dân chơi vậy?? Lúc Lâm chuyển trường cậu không hề biết, mà cũng không muốn quan tâm nữa. Có thể Lâm học ở một môi trường khác nên tính tình thay đổi chăng??? Cậu công nhận ở trong trái tim cậu vẫn còn hình ảnh Lâm. Nhưng nhìn Lâm thế này, cậu hơi buồn thôi, còn cảm giác nao nao, ấm áp khi gặp Lâm hình như chỉ còn là dĩ vắng thì phải??? Thôi vậy cũng không tệ, mong người ta sống tốt. Cậu thở quào nhẹ nhõm.
Cả bọn (trừ cậu) cứ nhao nhao cả nên. Không để ý bàn bên cạnh, một vùng trời u tối, có hai người mắt đeo kính đen, nhìn cứ như giang hồ đang lảm nhảm điều gì đó.
- Mình đi WC một lát - cậu cười
- Mình cũng có một công chuyện rồi, 5 phút mình quay lại - Lâm đứng lên ra khỏi chỗ ngồi
Cậu và Lâm cùng bước ra khỏi không khí náo nhiệt của buổi làm quen.
--------------------------------------------------------
- Trời lạnh lắm
Lâm dịu dàng lấy áo khoác trùm lên người cậu. Có chút gì đó xao xuyến, có gì đó bồi hồi. Nhưng cảm giác bây giờ và trước đó cậu dành cho Lâm đã khác rồi.
- Sao lại đi theo tôi?? - cậu
- Mình muốn cưa lại Lộc Hàm- Lâm
- Vậy à?? - cậu
- Làm lại từ đầu, nha - Lâm
- Có không giữ, mất đừng tìm - cậu
- Oh, thế thì đành...
Lâm cười nửa miệng, áp sát cậu vào tường. Một tay giữ lấy tay cậu. Trong phúc chốc thời gian như đứng yên, đôi mắt lấp lánh chợt xuất hiện một vệt nước.
Lâm cúi người, đặt cặp môi của mình lên môi cậu. Cậu trừng mắt nhìn, vùng vẩy, cố gắng đẩy Lâm ra nhưng đành phải bất lực, cậu không thể thở được, "Ưm...ưm..
- Nhóc, mày đang làm anh hai tụi tao ngứa mắt đấy
Nói rồi hai người đàn ông to cao xăm trổ đầy mình thi nhau kéo Lâm ra và đánh cho một trận. Cậu ôm mặt khóc vì First kiss của cậu (vậy là chụy ấy chưa biết :P)
- Đủ rồi. Đem nó về bang đợi xử lí sau
Hắn vừa dứt lời, Lâm đã bị hai người đàn ông kéo đi đâu mắt. Cậu lặng người như người mất hồn. Hắn tiến lại gần cậu. Lúc này, cậu mới hoàn hồn.
- First kiss của tôi - cậu nức nở
- Về - hắn
- Nhưng mà, người ta nói first kiss ý nghĩa lắm. Chỉ dành cho người mình yêu và người thật sự yêu mình thôi - cậu
- ....
- Anh không ở trong hoàn cảnh của tôi, anh không biết đâu
- ......
- Giờ tôi phải làm sao đây, bla bla.....
- Hừ, cái miệng rõ là ồn ào.
Cậu đang nói thì ngừng, mắt trợn lên vì bất ngờ khi hắn đột nhiên dùng môi mình bịp miệng cậu.
- Tôi cũng mất first kiss rồi *xạo chưa* có than như cậu đâu?? Về thôi!!
- Ừm...
Nói rồi hắn nắm chặt tay cậu kéo đi, cậu cảm giác đau lắm, một lực mạnh siết chặt làm cổ tay cậu xuất hiện một vết vằn đỏ.
- A, đau - cậu
- Xin lỗi - hắn
- Sao anh lại đến đây?? - cậu
- Tối rồi - hắn
- Có phải vì tôi?? Anh đang thấy khó chịu phải không?? - cậu
- .....
- Anh không nói tôi không về đâu!!
- Có lẽ....
- Nói mau đi!!
- Tôi đã thích cậu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro