Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 8

Ngô Thế Huân có chút bất đắc dĩ nhìn cha hắn: Cha, sao lại thế này, mẹ không phải đã nói chờ bà ấy đi công tác về, hai người cùng đến sao?

Ông Ngô: Muốn nhìn thì nhìn thôi.

Ngô Thế Huân: Chứ không phải cha là muốn nhìn bộ dáng Lộc Hàm trước, sau đó về khoe với mẹ sao?

Ông Ngô có chút kinh ngạc: Làm sao con biết!

Lộc Hàm:......

Ngô Thế Huân lộ ra vẻ mặt thất bại: Cha, cha cũng lớn tuổi rồi ......

Ông Ngô căm giận bất bình: Vậy con đã thấy mẹ con chưa, ngày hôm qua còn gọi điện thoại hỏi ta xem bà ấy có nên mua quần áo ở Hồng Kông cho con và tiểu Lộc luôn không, bà ấy ngay cả tiểu Lộc mặc đồ số mấy cũng biết hết, ta thì chỉ biết được cái tên!

Ngô Thế Huân:...... Được rồi, chúc mừng cha, hôm nay cha được ăn đồ ăn Lộc Hàm làm, nhớ chụp hình gửi cho mẹ.

Một hàng ba người đi đến nhà Lộc Hàm, Ngô Thế Huân chủ động đi rửa đồ ăn nhặt rau, để cho cha hắn và Lộc Hàm trò chuyện.

Lộc Hàm có chút thấp thỏm, rót cho ông Ngô một chén trà, nói: Bác trai, bác uống đi.

Ông Ngô gật gật đầu: Ân.

Nói thật ra, Lộc Hàm thật là có điểm không biết nên cư xử như thế nào trong cái loại tình huống này.

Người đàn ông trước mặt, về tuổi tác là trưởng bối của mình, về thân phận thì là cha của người yêu mình,

Tuy rằng Ngô Thế Huân đã sớm công khai, nhưng dù sao mình cũng là đàn ông, nghĩ sao cũng vẫn cảm thấy là lạ ......

Lộc Hàm miên man suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý tới cuộc đối thoại của hai người đã rơi vào tình thế tẻ nhạt.

Mặt khác, trong đầu ông Ngô cũng đã bắt đầu thắc mắc:

Tiểu Lộc nhìn qua rất thoải mái .

Đứa nhỏ này có phải là ngại ngùng hay không, sao lại không nói lời nào vậy?

Mau tìm đề tài nha, không nên ngây người vậy.

Nói mau nha nói mau nha, nếu không nói chuyện thì trà cũng sắp bị ta uống cạn rồi......

(Ở đây ta muốn thuyết minh một chút, Cha Thế Huân cho rằng mình là trưởng bối, ở trước mặt vãn bối tuyệt đối cần giữ hình tượng, hơn nữa vãn bối mới gặp lần đầu này còn là "con dâu", mà việc tìm đề tài tán gẫu, hiển nhiên là vãn bối nên làm, cho nên hắn luôn luôn lẳng lặng chờ Lộc Hàm mở lời nói trước - kỳ thật nói trắng ra chính là kiêu ngạo đó)

Lộc Hàm chấm dứt mớ suy nghĩ rối rắm, lấy lại tinh thần, thì thấy cha thế huân cau mày nhìn cậu.

Cậu chớp mắt, cuống quít mở miệng: Bác trai bình thường ở nhà thì thường thích làm gì ạ?

Cha Hướng bình tĩnh buông chén trà: Cũng không có gì, đọc sách, hoặc là cùng mẹ thằng nhỏ chơi cờ, không thể so với hai đứa tuổi trẻ nhiều trò giải trí.

Lộc Hàm: Chơi cờ? Cha cháu cũng rất thích chơi cờ. Bác trai thường chơi cờ gì ạ?

Ông Ngô:...... Các loại cờ đều chơi được một chút.

Lộc Hàm: Cháu thấy Thế Huân chơi cờ vua rất giỏi, hẳn là do bác dạy.

Ông Ngô:...... Có chỉ một chút.

Lộc Hàm: Lại nói tiếp, cháu và Thế Huân cũng không phải những người thích chơi bời, chúng cháu cuối tuần cũng chỉ thường đi xem phim.

Ông Ngô: Hai đứa tuổi còn trẻ còn khỏe mạnh, không có việc gì thì có thể đi đó đi đây du lịch.

Lộc Hàm: Chúng cháu cũng dự định mùa xuân sang năm đi chơi đâu đó, hiện giờ thời tiết lạnh, cũng không muốn đi đâu.

Ông Ngô: Ân, nghe nói trước kia có một đại hiệp, kiếm của hắn rất lạnh, tay hắn rất lạnh, tâm hắn cũng lạnh, cuối cùng, hắn lạnh chết......

Lộc Hàm:......

Ông Ngô: Này nói lên rằng, ngày lạnh cần mặc nhiều quần áo.

Lộc Hàm:......

Ngô Thế Huân rất nhanh đã chuẩn bị tốt các loại đồ ăn, chờ Lộc Hàm xuống bếp nấu.

Lộc Hàm xin phép cha Thế Huân một tiếng, nói cậu phải vào bếp, giúp Ngô Thế Huân làm cơm.

Tuy rằng thêm một người ăn cơm, bất quá cũng may đồ ăn Ngô Thế Huân mua cũng không ít,

Cho nên đồ ăn làm ra vẫn thật là phong phú :

Lộc Hàm đem đầu cá nấu canh, thân cá xắt miếng đem chiên, lại làm thêm vài món xào, màu sắc hương vị hoàn hảo.

Ông Ngô vừa ăn vừa khen ngon, hương vị rất tuyệt.

Lộc Hàm thấy cha Thế Huân vừa lòng, trong lòng cũng thoải mái hơn, cười nói: Bác trai, nhà cháu có mấy quyển sách hay về cờ vua, lần sau cháu đem đến cho bác.

Ngô Thế Huân nghi hoặc nói: Cho cha anh? Ông ấy chỉ biết chơi cờ năm quân a, không bằng em đem cho anh.

Trên bàn cơm tĩnh lặng một hồi.

Ngô Thế Huân ngẩng đầu nhìn, thì thấy cả cha và Lộc Hàm đều đồng loạt trừng mắt nhìn hắn.

Ngô Thế Huân: Sao lại......

Lộc Hàm: Anh không phải kêu đói sao, không nên nói nữa, ăn nhiều một chút đi.

Ngô Thế Huân:......

Ăn xong cơm tối, Ngô Thế Huân nhìn thấy thời gian còn sớm, liền cùng Lộc Hàm và cha ngồi ở sô pha xem TV.

Ngô Thế Huân thấy trên bàn có quyển ghi chú của cha hắn, tiện tay cầm lên lật lật, liền thấy ở trang mới viết gần đây nhất: Cao ngang ngửa với con lão Vương, da dẻ trắng trẻo, mang theo gương trong người, mở ngoặc, hình như rất tự kỉ, đóng ngoặc......

Ngô Thế Huân gấp quyển ghi chép lại: Cha, không phải cha đi xem Lộc Hàm thôi sao. Người cha viết ở đây là ai a, không giống cậu ấy.

Ông Ngô mắt điếc tai ngơ, tiếp tục xem TV.

Lộc Hàm có chút xấu hổ ho khan một tiếng, kéo kéo Ngô Thế Huân: Bác trai hôm nay lầm em với ông chủ ......

Ngô Thế Huân: A?

Cha Thế Huân ra vẻ bình tĩnh xem TV, lỗ tai lại lén lút dựng thẳng lên nghe ngóng.

Lộc Hàm: Đều do ông chủ không tốt, không nên chạy tới chạy lui ghi thực đơn......

Ngô Thế Huân:......

Lộc Hàm: Nếu là ông chủ, cũng nên "chủ" một chút......

Ngô Thế Huân:......

(Trong bụng Ngô Thế Huân: Tiểu lộc cư nhiên cũng có lúc pha trò nhảm a!!!)

Ông Ngô ngồi một bên nghe lén khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Thấy sắp đến ca tối của Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân cùng cha hắn chuẩn bị rời đi.

Lộc Hàm đưa bọn họ đến dưới lầu, ông Ngô vẻ mặt nghiêm túc nói với Lộc Hàm: Nhớ cùng Thế Huân về nhà ăn bữa cơm.

Lộc Hàm sửng sốt, thấy Ngô Thế Huân đứng một bên cười phơi phới, lúc đó mới hiểu được, cười nói: Vâng, cháu biết rồi.

Cha Thế Huân gật gật đầu, xoay người rời đi.

Lộc Hàm nhớ ra gì đó, hướng về phía bóng lưng ông Ngô hô: Bác trai, kỳ thật cháu cũng chỉ biết chơi cờ năm quân, lần sau cháu chơi với bác.

Bước chân ông Ngô khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng bước đi.

~~~~~~~

Về chuyện Ngô Thế Huân công khai tính hướng

Lần đầu tiên Ngô Thế Huân phát hiện hắn không thích con gái là hồi cấp 2.

Ngày đó hắn đến nhà bạn cùng lớp chơi,

Một đám con trai làm xong bài tập thì tán chuyện về những nữ sinh xinh đẹp trong lớp hay về kiểu tóc mới của tiểu béo lớp bên cạnh cho tới kĩ thuật đá bóng,

Bạn học chủ nhà cuối cùng thần thần bí bí nói: Cho các cậu xem cái này hay lắm.

Đúng vậy, chính là thứ trong truyền thuyết dẫn dắt anh em lãnh ngộ ý nghĩa nhân sinh _ AV!!! (Adult video: phim người lớn đó :)), trong bản gốc là "A phiến", ta mạn phép đổi thành thế này nhá :D)

Đúng vậy, bình thường thời điểm không có cha mẹ ở nhà mới đem mấy thứ này ra coi được!!!

Theo xu hướng hiện tại, thì đó thật sự chỉ là một bộ AV cực kì bình thường a.

Không có trói không có điều giáo không có SM càng không có chuyện "ba người"

Chỉ có một người đàn ông thô tục (chiếm chỉ khoảng 5% màn ảnh, mặt còn xử lí làm mờ) cùng một phụ nữ dâm đãng trần trụi dây dưa trên giường, cộng thêm quay đặc tả 360 độ tất cả các góc mà thôi.

Nhưng mà, nhiêu đó cũng đủ để cho đám thiếu niên đang trong giai đoạn trưởng thành nhộn nhạo.

Từ cười rúc rích không có ý tốt lúc đầu đến sau đó lại chậm rãi im lặng chỉ còn lại tiếng thở dốc,

Này thật đúng là kích thích rất lớn a.

Đám thiếu niên tập trung tinh thần xem, thanh âm của người phụ nữ trong cuốn phim càng lúc càng lớn, nam nhân mặt bị che mờ cũng trừu sáp càng lúc càng kịch liệt-

Tớ đói bụng, nhà cậu có gì ăn không?

Ngô Thế Huân nhìn bạn học đã đem AV ra, vẻ mặt thành khẩn nói.

Thiếu niên không hề động đậy, ánh mắt vẫn dán vào khuôn mặt lúc càng vặn vẹo của người phụ nữ trên màn hình.

Tớ thật sự đói bụng XX, cậu không cần nhỏ mọn như vậy chứ.

Ngô Thế Huân vẫn kiên trì.

Cả đám vẫn như trước không hề động đậy, chăm chú xem màn cao trào sắp tới -

Bụp -

Đừng xem nữa, chúng ta ra ngoài ăn đồ xiên cay đi (xuyến xuyến hương)!

Ngô Thế Huân cao hứng phấn chấn đề nghị.

Đám thiếu niên nhìn màn hình tối đen, bi phẫn quay sang: Cậu vậy mà có thể đói sao!!!

Tóm lại sự việc AV lần này làm cho Ngô Thế Huân xác định được một chuyện: Hắn đối với người phụ nữ trong phim hoàn toàn không có hứng thú.

Này kỳ thật là một tín hiệu, nhưng lúc ấy hắn còn chưa có cảm thấy được.

Mãi cho đến khi lên cấp 3, hắn thích một người,

Lúc đó hắn mới phát hiện, việc này, hình như không đúng lắm.

Đúng vậy, hắn thích một đứa con trai, là đại diện của khoa vật lý của trường bọn họ.

Vị trí ngồi của đại diện của khoa vật lý là phía trước Ngô Thế Huân, hơn nữa thành tích vật lý của hắn thật là siêu cấp giỏi.

Mà khi đó Ngô Thế Huân dốt nhất là vật lý, môn ngữ văn của hắn hoàn toàn có thể xếp vào ba hạng đầu, mà vật lý hắn cũng nằm trong nhóm ba nhưng là từ dưới đếm lên. Cho nên hắn ngay từ đầu chính là hâm mộ người ta học vật lý giỏi;

Dần dần chậm rãi cảm thấy người này cũng rất tốt a, luôn không nề phiền hà giúp mình phụ đạo vật lý;

Sau lại phát hiện cùng hắn cùng một chỗ thật vui a;

Tóm lại cuối cùng chính là - rất thích hắn a, vừa nhìn thấy hắn liền mặt đỏ tim đập nhanh.

Nhưng kỳ thật trong lòng Ngô Thế Huân đã cảm thấy không đúng, hắn cũng không dám nói với bạn học, đành nghĩ đem về hỏi cha mẹ.

Khi đó cha mẹ Ngô Thế Huân bởi vì công việc bận rộn, về việc dạy bảo Ngô Thế Huân cũng rất máy móc.

Chẳng hạn như lúc cả nhà vừa ăn cơm vừa xem tin tức, có tin cảnh sát vừa phá được một vụ buôn bán ma túy lớn;

Cha Ngô Thế Huân sẽ nói: Ma túy là có hại, trăm ngàn lần không thể đụng vào. Thuận tiện cung cấp một số kiến thức thông dụng về chất gây nghiện.

Chẳng hạn như lúc đi ra ngoài, trên phương tiện giao thông công cộng có người nhường chỗ cho người già:

Mẹ Ngô Thế Huân sẽ nói: Nhường chỗ cho người già đều là bé ngoan, mẹ thích nhất.

Vì thế một ngày Ngô Thế Huân hỏi cha: Cha, con trai có thể thích con trai sao?

Những phụ huynh bình thường vào lúc này thường sẽ nói, không thể, con trai phải thích con gái này nọ.

Nhưng cha hắn lại là người có tư duy rất thoáng, cảm thấy đó là một cơ hội tiến hành giáo dục giới tính.

Vì thế ba la ba la nói một đống, đại ý thì là trên nguyên tắc thì con trai thích con gái, nhưng là có đôi khi một số người do gene bẩm sinh hay là bị ảnh hưởng trong quá trình trưởng thành thì sẽ thích người đồng giới, chuyện này cũng có khả năng xảy ra, phải cư xử đúng đắn.

Vì thế Ngô Thế Huân nghĩ: Ừ, chuyện này thật bình thường.

Vì thế một ngày Ngô Thế Huân mời đại diện khoa về nhà chơi, rồi thổ lộ .

Cũng có ý đồ "cường hôn", bị đại diện có học võ từ bé đánh cho một trận.

(Kỳ thật thì là lúc thổ lộ đang tiến đến thì vướng vào ghế, không cẩn thận bổ nhào vào người của đại diện khoa, đại diện khoa từ đầu đến cuối đều chỉ nghĩ đó là một trò đùa, cho nên đánh Ngô Thế Huân xong còn nói hẹn gặp lại)

Mà cha mẹ Ngô Thế Huân cuối cùng cũng biết hết mọi chuyện.

Mới đầu bọn họ còn tưởng rằng Ngô Thế Huân chỉ là thời kỳ trưởng thành phản nghịch quậy phá hoặc là chơi đùa nhất thời,

Nhưng mà Ngô Thế Huân thẳng thắn khẳng định bản thân mình thật sự có hứng thú với con trai.

Cha mẹ Ngô Thế Huân thì tự trách mình, bọn họ cảm thấy là vì mình không quan tâm con, không phát hiện vấn đề tính hướng của con mình đúng lúc, mới đưa tới tình huống hiện nay.

Bọn họ muốn đem Ngô Thế Huân "nắn" lại cho đúng, vì thế đem Ngô Thế Huân đến bác sĩ tâm lý, đến bệnh viện làm đủ các loại kiểm tra, thậm chí còn thử cho hắn xem AV,

Nhưng tất cả đều vô dụng.

Mẹ Ngô Thế Huân thường len lén khóc thầm, Ngô Thế Huân nhìn thấy thì thật sự rất khó chịu.

Vì thế hắn nói với mẹ: Mẹ, nếu không mẹ cứ đem con đến gặp thêm mấy bác sĩ nữa, nhất định có thể trị được.

(Ngô Thế Huân cũng biết này không phải bệnh, mình như vậy là bẩm sinh, nhưng hắn rất muốn an ủi mẹ, nên đành nói vậy)

Sau đó mẹ Ngô Thế Huân khóc càng dữ hơn.

Ngô Thế Huân nín nhịn đau khổ, đem tinh lực của mình phát tiết hết cho học hành, cuối cùng đậu vào một đại học tốt.

Sau khi vào đại học, hắn quen một cô bạn gái, cũng mang về nhà giới thiệu.

Nhưng là, cha mẹ Ngô Thế Huân thấy vậy, lại cảm thấy rất không ổn.

Rồi sau đó, cha hắn cùng hắn nói chuyện rất lâu.

Cha Thế Huân nói nhiều năm như vậy, ông ấy và mẹ Ngô Thế Huân cũng đã thông suốt hơn.

Chỉ hy vọng con có thể có cuộc sống thoải mái, không muốn con mình vì mình mà miễn cưỡng bản thân,

Như hiện nay dù là với hắn, hay với bạn gái hắn cũng đều không tốt.

Thích đàn ông cũng không đến nỗi kinh khủng lắm, muốn ôm cháu thì cũng có thể nhận nuôi một đứa bé, bọn họ cũng không phải người bảo thủ.

Yêu cầu duy nhất của bọn họ chính là, về sau Ngô Thế Huân nếu gặp một người mà hắn thật tâm muốn chung sống, nhất định phải được bọn họ đồng ý mới được.

Ngô Thế Huân đồng ý.

Sau đó cùng cô gái kia chia tay, cũng thành khẩn xin lỗi;

Sau đó tiếp tục học đại học, rồi tốt nghiệp, bắt đầu viết sách;

Sau đó bận rộn, vui vẻ, rung động;

Sau đó gặp qua đủ loại người;

Lại sau đó, có một ngày, thời điểm hắn ở một quán cà phê làm ca tối, mở tủ lạnh ra, thấy một hộp đồ ăn.

Còn có một tờ giấy, mặt trên viết:

Xin chào, tôi là Lộc Hàm người làm ca sáng ở quán cà phê này, tôi nấu canh xương hầm để ở trong hộp, nếu không ngại, cứ dùng cho bữa tối a,

Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân nghĩ: Thật sự là một cái tên hay.

~~~~~~

Cuối tuần, ở một quán trà.

Ngô Thế Huân ngồi nhìn Bạch Hiền đã nửa tiếng rồi,

Nhưng mà Bạch Hiền vẫn cứ cái bộ dáng ấp úng định nói gì rồi lại thôi.

Ngô Thế Huân thật sự có chút nhịn không được : Nếu trong một phút cậu còn không chịu nói cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì, tớ liền đi về.

Ngày hôm qua Ngô Thế Huân nhận được điện thoại của Bạch Hiền, nói là có việc muốn nói với hắn.

Kết quả hôm nay đến đây, rõ ràng thấy trên mặt cậu ta biểu tình thật là phong phú đi, nhưng mà một câu cũng không nói nổi.

Nghe Ngô Thế Huân nói vậy, Bạch Hiền thở ra một hơi, như là hạ quyết tâm, nói: Hình như tớ ngủ với Xán Liệt rồi.

Vì thế cậu ta đem chuyện ngày đó uống say cùng Ngô Thế Huân Lộc Hàm kể lại hết cho Ngô Thế Huân,

Ngô Thế Huân biểu tình từ nghi ngờ đến khó tin đến cuối cùng trợn mắt há hốc mồm.

Ngô Thế Huân: Sau đó thì sao, anh ta hỏi cậu muốn chịu trách nhiệm như thế nào, cậu nói sao?

Bạch Hiền: Tớ suy nghĩ một chút, cảm thấy này vấn đề này tớ chưa trả lời được, cho nên liền đem vấn đề đá ngược lại cho anh ta , tớ hỏi anh ta muốn tớ chịu trách nhiệm như thế nào?

Ngô Thế Huân:...... Sau đó?

Bạch Hiền: Anh ta nói sẽ gọi điện cho tớ sau, rồi đi mất.

Ngô Thế Huân:...... Cậu không phải hiểu lầm rồi chứ, tớ cảm thấy Xán Liệt nói thật đó, giữa hai người chuyện gì cũng chưa có phát sinh.

Bạch Hiền: Tớ cảm thấy là bởi vì Xán Liệt bị tớ thượng, ngượng không dám nói ra, cho nên nhiều lần nhấn mạnh là không có chuyện gì xảy ra hết. Mà lúc đầu lại nói ra vậy là do phản ứng tự nhiên. (ý ẻm là lúc đầu thì Xán Liệt đùa nói là cả 2 đã...ấy mà, ẻm cho rằng lần đó mới là nói thật)

Ngô Thế Huân:......

Bạch Hiền: Cậu biết không, tớ là người luôn không thích thiếu nợ người khác, cho nên chuyện này nếu không làm gì thì trong lòng thật sự khó chịu.

Ngô Thế Huân: Cậu có thể mua tặng này nọ hoặc là trả tiền a?

Bạch Hiền:...... Thế chẳng phải thành ra anh ta bán thân sao.

Ngô Thế Huân:...... Dù sao anh ta cũng nói sẽ gọi cho cậu, vậy cứ chờ đi.

Bạch Hiền: Tớ biết. Tớ chỉ lo anh ta sẽ bảo tớ nằm lên giường rồi cho anh ta thượng lại một lần.

Ngô Thế Huân:...... Kỳ thật, rất có khả năng......

Lại qua một tuần, Xán Liệt cuối cùng cũng gọi điện thoại cho Bạch Hiền -

Xán Liệt: Lần trước không phải cậu nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi sao? Tôi đã suy nghĩ, cậu có thành ý như vậy, vậy -

Bạch Hiền: Tôi đã vài ngày không tắm.

Xán Liệt:...... vừa lúc tôi -

Bạch Hiền: Tóc đầy dầu, trên người bẩn muốn chết.

Xán Liệt:...... tôi muốn nói là, tôi -

Bạch Hiền: Còn có mùi lạ.

Xán Liệt:...... Tôi không có hứng thú với thói quen vệ sinh cá nhân của cậu. Tôi muốn nói là trợ lí của tôi xin nghỉ để sinh con, hiện tại sắp hết năm, tìm người làm có vẻ hơi khó, cậu trước hết lại đây giúp đi.

Bạch Hiền: A......

Xán Liệt: Sao nghe có vẻ thất vọng quá vậy?

Bạch Hiền: Không có, tôi rất thích a.

Xán Liệt: Đúng rồi, tuy rằng tôi không có hứng thú đối với thói quen vệ sinh cá nhân của cậu, nhưng là dì lao công trong công ty tôi rất là tận tụy với công việc, vì tránh cho bà ấy coi cậu là rác mà đem quét đi, phiền cậu tắm rửa cho sạch sẽ rồi hãy đến.

Bạch Hiền:......

Bạch Hiền tâm tình có chút phức tạp gọi điện thoại cho Ngô Thế Huân.

Qua một lúc lâu, Ngô Thế Huân mới nhận điện thoại: Uy?

Bạch Hiền nghe thấy đầu kia của điện thoại có tiếng thở dốc, thanh âm không tự nhiên, vì thế cười hắc hắc: Quấy rầy hai người à?

Ngô Thế Huân:......

Bạch Hiền: Xán Liệt bảo tớ làm trợ lí cho anh ta.

Ngô Thế Huân: Dù sao thì cậu cũng chỉ như là đồ làm cảnh, nhàn nhã, vậy thì đi làm đi.

Bạch Hiền: Nhưng là......

Ngô Thế Huân: Tốt lắm, không có "nhưng là" gì hết, làm người chạy việc tốt đề bồi thường cho người ta đi.

Nói xong Ngô Thế Huân liền ngắt điện thoại, sau đó lập tức tắt điện thoại di động, cũng rút luôn dây điện thoại bàn.

Lộc Hàm: Làm sao vậy?

Ngô Thế Huân: Không có việc gì, điện thoại cũng mệt chết đi, để cho chúng nó nghỉ ngơi một chút.

Nói xong hướng về phía đôi môi hơi cong lên của Lộc Hàm hôn xuống, tiếp tục chuyện vừa rồi chưa xong.

Hai người rơi vào cảnh đẹp, quần áo cũng cởi gần hết -

Đinh linh linh -

Lộc Hàm mặt ửng hồng, nhẹ nhàng đẩy Ngô Thế Huân ra: Di động......

Ngô Thế Huân vẻ mặt bi phẫn: Không phải của anh.

Lộc Hàm:...... Em biết, là của em.

Lộc Hàm tiếp điện thoại: Uy -

Đầu kia truyền đến thanh âm của kẻ nhàn rỗi Bạch Hiền: Không có việc gì, tôi chỉ muốn chúc hai người ngủ ngon thôi!

~~~~~~~~


Xán Liệt nhìn người trước mặt mình: tây trang cravat, giày da đánh bóng loáng, tóc tựa hồ còn vuốt keo......

Xán Liệt: Cậu đi hỏi vợ à?

Bạch Hiền: Tinh anh các anh không phải thường như vậy sao? Tôi là nhập gia tùy tục.

Xán Liệt: Được rồi, lần sau ăn mặc đơn giản là được rồi, ăn diện thế này cậu không được tự nhiên mà tôi cũng chẳng thoải mái.

Buổi sáng thứ hai, Bạch Hiền chính thức trở thành trợ lí của biên tập Xán Liệt.

Đối với một người luôn làm nghề tự do vẽ tranh minh họa mà nói, Bạch Hiền cảm thấy đi làm thật sự là một chuyện vừa thú vị vừa đau khổ.

Thú vị là ở công ty có thể gặp đủ loại người, nghe thấy đủ thứ chuyện, giúp cho cảm hứng vẽ của cậu tăng lên không ít;

Thống khổ là mỗi ngày phải dậy sớm, hơn nữa bây giờ còn là mùa Đông.

Cho nên dù mới đi làm một tuần, Bạch Hiền đã đi muộn bốn ngày.

Trưởng phòng nhân sự tìm Xán Liệt, khéo léo bày tỏ rằng tiểu Bạch Hiền mặc dù có biên tập Xán Liệt hậu thuẫn, nhưng đi muộn như vậy cũng không tốt lắm.

Xán Liệt có chút bất đắc dĩ, nói với Bạch Hiền: Cậu không thể không đi muộn sao?

Bạch Hiền: Cơ thể của tôi nói cho tôi biết nó thật sự không có cách nào tỉnh táo được trước 8 giờ 30 sáng.

Xán Liệt: Tôi cảm thấy có thể cho nó vài nắm đấm của tôi giao lưu một chút.

Bạch Hiền:...... Giao thông công cộng chờ đợi cũng rất mất thời gian.

Xán Liệt: Tôi nghe nói cậu có xe.

Bạch Hiền:...... tiền xăng rất đắt.

Xán Liệt: Công ty sẽ chi trả cho cậu.

Bạch Hiền:...... tôi sẽ không làm đơn nhận tiền trợ cấp đâu.

Xán Liệt: Tôi sẽ báo cho phòng văn thư cấp cho cậu.

Bạch Hiền:...... Kỳ thật tôi là người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường.

Xán Liệt: Cậu rốt cuộc muốn thế nào? Tôi nhớ rõ cậu là đến trả nợ, cũng không phải đến làm đại gia. Hơn nữa tôi có trả lương cho cậu.

Bạch Hiền:......

Xán Liệt: Buổi tối hôm đó, cậu......

Bạch Hiền: Anh mỗi ngày mấy giờ đến công ty?

Xán Liệt: khoảng 8 giờ 50.

Bạch Hiền: Kia đại khái đi ngang qua tiểu khu xx là khoảng 8 giờ 40, tôi 8 giờ 30 rời giường, 8 giờ 40 ở cổng tiểu khu chờ anh. Thế nào?

Xán Liệt:...... Thành giao!

Lần trao đổi này cứ như vậy kết thúc trong tình thân thiết hữu nghị,

Bất quá Xán Liệt không rõ là vì cái gì rõ ràng là Bạch Hiền đã nhượng bộ, kết quả sao vẫn có cảm giác chính mình chịu thiệt?

Bất quá nói toàn diện, Bạch Hiền này vẫn đủ tư cách làm trợ lí.

Xán Liệt giao cho chuyện gì, Bạch Hiền cũng có thể hoàn thành.

Một số chuyện không hiểu lắm, cậu cũng cẩn thận đem đi hỏi đồng nghiệp.

Hơn nữa Bạch Hiền tuy rằng mới tới, nhưng mà rất nhanh liền có thể hòa đồng cùng những nhân viên khác,

Cho dù là thời gian nghỉ sau khi ăn trưa, cũng thường xuyên có thể nhìn thấy cậu và một vài đồng nghiệp (nhất là đồng nghiệp nữ) tụ thành một đám nói chuện trên trời dưới đất.

Chẳng hạn như hôm nay.

Xán Liệt vộ vàng làm xong việc nhìn lên thì mới thấy thấy đã quá giờ ăn trưa ở nhà ăn, định nhờ Bạch Hiền đi mua cho hắn một hộp cơm.

Đi đến cửa văn phòng, lại nhìn thấy một vòng người vây quanh chỗ ngồi của Bạch Hiền, líu ríu phát ra tiếng cười nói.

Xán Liệt lặng lẽ đến gần thì thấy, Bạch Hiền hình như đang vẽ gì đó.

Một lát sau, nhìn ra thì là một người nhỏ nhỏ ngồi ở bàn làm việc chảy nước miếng, chung quanh chất đầy đồ ăn vặt.

Chỉ nghe thấy đồng nghiệp Giáp bỗng nhiên cười to: Tiểu Bạch Hiền, thì ra tôi ở trong mắt cậu là như vậy.

Bạch Hiền nói: Đúng vậy, ai bảo cậu ham ăn như thế.

Đồng sự Ất nói: Tiểu Bạch Hiền, vẽ chủ nhiệm Z xem.

Chủ nhiệm là một người siêu cấp soi mói, bình thường nói chuyện mười câu thì có tám câu là đâm chọc.

Bạch Hiền nghĩ nghĩ, xong liền vẽ chủ nhiệm Z hệt như con nhím, tay còn đang chọc chọc.

Đám người cười ồ lên. Xán Liệt vừa định kêu Bạch Hiền, chợt nghe đồng nghiệp Bính nói: Vẽ ban lãnh đạo đi.

Một đám người ồn ào: Đúng, đúng, vẽ biên tập Xán Liệt đi.

Xán Liệt bất động thanh sắc, nói thực ra hắn cũng rất hiếu kì a, dưới ngòi bút kia thì mình sẽ ra cái dạng gì.

Bạch Hiền nở nụ cười: Này dễ vẽ lắm.

Vì thế cậu bắt đầu tập trung vẽ: Bàn công tác...... góc nhìn nghiêng một bên mặt...... đang lật tài liệu......

Đây là bộ dáng của Xán Liệt mỗi ngày Bạch Hiền đều nhìn thấy, cũng là không có gì là đặc biệt.

Đồng sự Giáp: Tiểu Bạch Hiền, cậu cũng rất là thiên vị sếp lớn đi, vẽ tôi thì là tranh châm biếm, còn vẻ biên tập Xán Liệt thì cứ như là nhân vật nam chính trong truyện tranh ấy......

Bạch Hiền sửng sốt một chút: Phải không?

Đồng sự Bính: Đúng vậy, nhìn rất đẹp. Bất quá, vì sao cậu vẽ biên tập Xán Liệt phía dưới lại không có mặc quần?

Bạch Hiền: Đây là một loại thủ pháp thể hiện của tôi. Mấy cậu xem phía trên tôi vẽ mặc tây trang, áo sơ mi, cài nút cẩn thận, thể hiện biên tập Xán Liệt tạo cho người ta cảm giác đứng đắn, nghiêm túc, cảm giác áp bách; Xuống nửa người dưới trần trụi lại thể hiện một loại đấu tranh, là không muốn bị cản trở, là khát cầu kích tình ...... Đồng thời này cũng có thể hiểu rộng ra là con người hiện tại thì trước mặt người khác và sau lưng, hoặc là ban ngày và ban đêm tồn tại hai gương mặt trái ngược nhau...... Mấy cậu thấy tư tưởng này thế nào?

Không có người lên tiếng trả lời.

Bạch Hiền nghi hoặc ngẩng đầu, đồng nghiệp xung quanh đã tản đi hết, chỉ nhìn thấy Xán Liệt đang trưng ra một gương mặt xanh mét.

Xán Liệt nghiến răng nghiến lợi từng chữ từng chữ nói: Đi, mua, cơm, về, đây, ngay!

~~~~~~~

Bạch Hiền nơm nớp lo sợ mua đồ ăn mang đến văn phòng của Xán Liệt, vừa mới chuẩn bị rời đi, Xán Liệt gọi cậu lại.

Xán Liệt: Từ từ.

Bạch Hiền: Có việc gì vậy?

Xán Liệt: Hôm nay tôi tăng ca buổi tối. Cậu cũng phải ở lại.

Bạch Hiền: A?

Xán Liệt: Phụ tôi làm tăng ca.

Bạch Hiền: Rất kỳ quái đi.

Xán Liệt ngẩng đầu liếc cậu một cái: Cậu không biết sao? Loại người hai mặt ban ngày đứng đắn ban đêm phóng túng như tôi, luôn rất kỳ quái .

Bạch Hiền:......

Thật ra Bạch Hiền không nhất thiết phải ở lại làm thêm giờ, Xán Liệt cũng chỉ là nhất thời nổi nóng, muốn Bạch Hiền tiết chế bản thân một chút.

Đợi khi đồng nghiệp tan tầm về hết, Bạch Hiền tự giác đi vào văn phòng của Xán Liệt.

Cơm tối hai người gọi đồ ăn ngoài mang vào, sau khi lấy đồ ăn thì mỗi người liền cầm phần của mình lên.

Bạch Hiền nhìn phần ăn của mình: Rau hẹ xào, ngư hương nhục ti (thịt có vị cá), sườn kho, không có món nào là cậu thích ăn.

Lại nhìn sang phần cả Xán Liệt: Cải trắng xào chua, cà nướng, còn có cả đầu sư tử (bắp cải cuộn thịt, nhìn giống giống cái đầu sư tử nên được gọi vậy ó).

Xán Liệt thấy cậu cứ nhìn mình mà không ăn, hỏi: Làm sao vậy?

Bạch Hiền: Tôi muốn ăn cà

Xán Liệt:......

Xán Liệt gắp cà bỏ sang phần của Bạch Hiền, nói: Cậu ăn đi, tôi không ăn cà.

Bạch Hiền tò mò hỏi: Anh vì sao không ăn cà?

Xán Liệt nói với vẻ dĩ nhiên: Tôi mà ăn thì cậu không có mà ăn a.

(Nội tâm Xán Liệt: Rất ghét ăn cà, hoàn hảo là có Bạch Hiền ở đây, đỡ phải lãng phí đem đổ đi)

Bạch Hiền nghe Xán Liệt nói vậy, suy nghĩ một chút, thừa dịp Xán Liệt há miệng ăn cơm, nhanh chóng gắp một miếng sườn nhét vào miệng hắn.

Miệng Xán Liệt nhất thời căng phồng, chỉ biết kinh ngạc nhìn cậu.

Bạch Hiền: Tôi không muốn chiếm tiện nghi của anh nha.

Tăng ca quả thật là cực kì nhàm chán, nhất là đối với một người không có việc gì làm.

Xán Liệt thật sự có việc cần làm, cho nên làm việc cắm cúi không ngẩng đầu lên được.

Bạch Hiền lên mạng một hồi, cảm thấy nhàm chán, đành đeo tai nghe mở phim coi.

Không có âm thanh lách cách của bàn phím, chung quanh thật sự là im ắng hơn.

Xán Liệt cảm thấy có chút kì lạ ngẩng đầu nhìn xem, lại phát hiện Bạch Hiền khuôn mặt vặn vẹo chôn ở cánh tay mà cắn cắn áo.

Xán Liệt hoảng sợ, cuống quít chạy tới túm lấy cậu: Cậu làm sao vậy! Có bệnh gì giờ phát tác sao?!

Bạch Hiền tươi cười đầy mặt ngẩng đầu nhìn Xán Liệt đột nhiên từ đâu chạy đến: Không phải, tôi đang xem hài kịch, rất buồn cười ! Tôi sợ làm ồn phiền anh, cho nên mới kiềm chế một chút.

Bạch Hiền ngẩng đầu, khiến cho mặt hai người sát nhau, cho nên cậu có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt Xán Liệt.

Bạch Hiền: Tôi...... Ở trong mắt anh......

Xán Liệt: Cái gì?

Bạch Hiền lấy lại tinh thần, nhịn không được hướng về phía mắt Xán Liệt mà thổi thổi.

Xán Liệt cau mày đứng thẳng dậy: Cậu làm gì vậy?

Bạch Hiền: Rất sáng.

Xán Liệt: Cái gì sáng?

Bạch Hiền: Ánh mắt anh rất sáng. Bà nội tôi từng nói, không nên nhìn lâu vào một đôi mắt quá sáng, dễ bị hút đi tinh khí. Cho nên tôi mới nhanh nhanh thổi một chút.

Xán Liệt:...... Bà nội cậu biết nhiều thứ nhỉ.

2 giờ sáng, Xán Liệt rốt cuộc giải quyết xong công việc,

Sắp đến cuối năm chính là như vậy, rất nhiều việc.

Xán Liệt nhìn thời gian, bây giờ về nhà cũng đủ thời gian nghỉ ngơi một chút, vì thế đứng dậy chuẩn bị gọi Bạch Hiền,

Lại phát hiện Bạch Hiền đã gục trên bàn mà ngủ.

Tuy rằng hiện tại là mùa đông, nhưng mà văn phòng Xán Liệt hệ thống sưởi đầy đủ, cũng khó trách Bạch Hiền ngủ quên.

Hăn đi đến trước bàn của Bạch Hiền, nhìn trên bàn bày tán loạn giấy phác họa.

Hắn cầm lên nhìn, hai bức đầu là vẽ bồn hoa ở văn phòng hắn,

Bức thứ ba tựa hồ là vẽ theo trí tưởng tượng của cậu:

Một con thuyền lướt trên sông, một người đứng ở trên thuyền; Hai bên bờ là nhà cửa hình cây nấm, cây cối bên trên treo đầy sao; mà bầu trời thì lại bị vẽ thành một cái lốc xoáy thật lớn.

Xán Liệt nở nụ cười: Bức tranh này tên là [ Ở trong mắt ], nét vẽ phóng khoáng, sạch sẽ, tuy rằng không hiểu được ý nghĩa, bất quá vẫn làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái.

Sau đó nhìn đến bức vẽ cuối cùng.

Bức cuối cùng vẽ hai người đàn ông, một người lấy tư thế cực kỳ ái muội đem một người khác áp vào tường mà hôn môi.

Đây là phác thảo, tuy rằng nhìn qua có chút hỗn độn, nhưng là -

Cái người đàn ông đang đè người khác vào tường kia, cái đặc trưng mắt tam giác kia, cái đầu hói kia, nhìn thế nào cũng là Z chủ nhiệm;

Mà cái người bị đè kia, kiểu tóc kia, quần áo kia, còn có cái cà vạt họa tiết sọc nghiêng kia, nhìn kiểu nào thì cũng là hắn!!!

Xán Liệt cúi đầu nhìn cái tên không biết xấu hổ đang ngủ say kia, căm tức đem tranh ném trước mặt cậu ta,

Lớn tiếng hỏi: Đây là cái gì?

Bạch Hiền rốt cuộc bị đánh thức, mơ mơ màng màng nhìn bức vẽ kia: Uhm, tôi đang luyện vẽ kết cấu thân thể nam giới.

Xán Liệt trừng mắt, Bạch Hiền không thấy gì bất thường, còn mang vẻ mặt ngạc nhiên.

Xán Liệt cười lạnh: Kết cấu cơ thể chứ gì, để tôi dạy cho cậu cái gì là kết cấu cơ thể!

Hắn kéo Bạch Hiền đem ép vào trên tường, tay trái đặt ở thắt lưng cậu, tay phải luồn vào trong áo.

Xán Liệt: Này là tư thế trên bức vẽ của cậu đi.

Xán Liệt so với Bạch Hiền cao hơn một chút, tư thế này làm cho Xán Liệt phải cúi đầu nói chuyện, hơi thở quanh quẩn bên tai Bạch Hiền.

Cái lỗ tai Bạch Hiền bị hắn làm thế có điểm ngứa, giãy dụa muốn đẩy hắn ra, kết quả đụng nhầm công tắc đèn, văn phòng lập tức một mảnh tối đen.

Bạch Hiền rốt cục tỉnh táo lại một chút, gấp gáp nói: Tùy tiện vẽ một chút thôi mà, anh mau thả tôi ra.

Tay trái Xán Liệt vận sức hơn một chút, khiến cho Bạch Hiền càng áp sát vào mình hơn, nói: Đây là thắt lưng.

Có lẽ có liên quan đến bóng tối, xúc giác của cơ thể trở nên phá lệ mẫn cảm, Bạch Hiền bị hắn ôm như vậy, thế nhưng không thể động đậy.

Tay phải Xán Liệt nương theo thân thể Bạch Hiền mà di động, sau đó ghé vào bên tai Bạch Hiền: Đây là xương sống.

Bạch Hiền bị hơi thở ấm áp bên tai làm cho hoảng hốt, khí lực lại không bằng Xán Liệt, chỉ biết quay đầu đi, cũng lại không cẩn thận mà đối diện với ánh mắt Xán Liệt.

Không biết vì cái gì, Bạch Hiền không dám nhìn hắn.

Xán Liệt nhìn bộ dáng không biết phải làm sao của Bạch Hiền, nở nụ cười nhẹ, đem cánh tay vốn để ở thắt lưng a rút ra chuyển sang bắt lấy cánh tay cậu.

Dạy học vẫn còn tiếp tục, Bạch Hiền bên tai lại là một trận ngứa ngáy: Đây là, cánh tay ương ngạnh.

Một cái văn phòng to như vậy, lại có thể nghe rõ ràng tiếng thở cùng nhịp tim rối loạn của hai người.

Bạch Hiền:...... Tôi, tôi biết hết rồi ...... có thể buông ra......

Xán Liệt không nói gì.

Qua một lúc lâu, hắn có chút kiềm chế nói: Còn có cuối cùng giống nhau......

Tay hắn chậm rãi vuốt má Bạch Hiền, đại khái do ở lâu trong phòng ấm, ngón tay khô ráo mà ấm áp.

Bạch Hiền muốn nói gì đó, nhưng mà không đợi cậu kịp mở miệng, một luồng hơi thở ẩm ướt nóng bỏng đã chặn môi cậu lại.

Bạch Hiền ngây người.

Qua một lúc lâu, Xán Liệt buông cậu ra, nhẹ nhàng nói:

Đây là, hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro