Phần 5
Từ sau ngày nhìn thấy kết quả xét nghiệm đang nghi kia cùng với bộ dáng che che giấu giấu của Lộc Hàm,
Ngô Thế Huân bắt đầu đối với Lộc Hàm tiến hành quan sát toàn diện,
Quả thực làm cho hắn nhìn ra điểm bất thường.
Chẳng hạn như hỏi cậu sao mấy buổi tối gấn đây không đến tiệm cà phê chơi nữa, Lộc Hàm nói ở nhà đọc sách, hỏi cậu xem sách gì thì không có trả lời;
Chẳng hạn như sau khi Lộc Hàm ngồi xổm lau sàn nhà đứng lên, thân thể cư nhiên lung lay một chút;
( lúc ấy Ngô Thế Huân thấy một màn như vậy, nội tâm lại khóc: Thân thể đã muốn yếu đến mức này sao? Sau đó mạnh mẽ giành làm hết việc nhà )
Chẳng hạn như lúc hắn nhìn cậu, cậu luôn cố ý vô tình lảng tránh ánh mắt của hắn;
Có một lần còn nghe thấy Lộc Hàm có chút ai thán lầm bầm lầu bầu nói cái gì mà: Còn phải đi một chuyến nữa a.
Đi chỗ nào? Chỉ có có thể là bệnh viện a.
Một chứng cứ rõ ràng nhất chính là - cậu, cư nhiên không thích xem tấu hài SNL Korea nữa! Cậu trước kia thích nhất là xem cái này!
Tuy rằng Lộc Hàm ngoài miệng nói là bởi vì xem nhiều thì chán, nhưng là, trực giác của Ngô Thế Huân cho thấy rằng là vì nội tâm có thâm trầm đau thương sâu sắc, cho nên cười không nổi!
Ngô Thế Huân rốt cục có chút nhẫn nại không nổi, cấp tốc gọi điện thoại cho Bạch Hiền:
Ngô Thế Huân: Bình thường bệnh gì cần làm xét nghiệm máu?
Bạch Hiền: Rất nhiều a, bình thường rất nhiều chứng bệnh đều phải làm xét nghiệm máu.
Ngô Thế Huân: Vậy còn bệnh nặng?
Bạch Hiền: Nặng hơn ? Khả năng bị bệnh bạch cầu hoặc mấy bệnh giống vậy đi. Làm sao vậy?
Ngô Thế Huân:...... Tớ hoài nghi...... Tớ hoài nghi Lộc Hàm mắc bệnh ......
Bạch Hiền:...... Tớ không nhớ là cậu thích xem phim Hàn Quốc a ......
Ngô Thế Huân: Tớ không có giỡn với cậu.
Vì thế Ngô Thế Huân kể lại chuyện Lộc Hàm nói dối hắn như thế nào, che che giấu giấu ra sao cùng với đủ loại dấu hiệu thường ngày kể hết cho Bạch Hiền.
Bạch Hiền: Tớ kháo, vốn không phát giác gì, như thế nào nghe cậu vừa kể như vậy, còn giống như thật sự là......
Ngô Thế Huân: Tớ không biết, tớ lại không dám hỏi cậu ấy......
Bạch Hiền: Nếu, tớ là nói nếu, nếu là thật vậy cậu sẽ làm sao?
Ngô Thế Huân: Không thế nào cả. Như cũ cùng mua đồ ăn, nấu cơm, nói chuyện phiếm, xem ti vi, chẳng qua là sẽ thêm một việc cùng với cậu ấy đến bệnh viện khám bệnh mà thôi.
Bạch Hiền cảm thấy thật sự là bất khả tư nghị, theo ý tứ trong những lời này của Ngô Thế Huân, tuy rằng trước mắt Lộc Hàm chỉ là bạn của hắn, nhưng là trong lòng hắn đã muốn đem Lộc Hàm cho là người của mình rồi.
Bạch Hiền cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: Tớ cảm thấy việc cấp bách hiện nay vẫn là đem sự tình tra ra rõ ràng.
Tuy rằng Ngô Thế Huân nghe được Bạch Hiền nói như vậy tỏ vẻ đồng ý,
Nhưng lúc hai người cùng một chỗ, ở trong mắt Ngô Thế Huân -
Lộc Hàm cười mỉm điềm đạm, đó là cười khổ;
Lộc Hàm nếu cười lớn, đó là miễn cưỡng cười vui;
Lộc Hàm nói ít, đó là bởi vì khổ sở không muốn nói chuyện;
Lộc Hàm nói nhiều, đó là thông qua trò chuyện để che dấu đau thương.
Tóm lại, nhìn đến cái dạng này của Lộc Hàm, hắn vô luận như thế nào cũng hỏi không được, nhưng trong lòng hắn cảm thấy hẳn là tám chín phần mười là đúng rồi.
Lộc Hàm cũng rốt cục ý thức được Ngô Thế Huân có điểm bất thường:
Mấy ngày nay hở một tí là liền hỏi một vài vấn đề kỳ quái, còn luôn theo dõi cậu, nhìn kĩ đến mức cậu cả người không được tự nhiên.
Suy nghĩ nửa ngày thì thấy mình trừ bỏ dạo gần đây buổi tối không đi đến tiệm cà phê ( ở nhà xem đồng thoại ), thì cậu cũng không có gì a.
Cậu quyết định vẫn là hảo hảo cùng Ngô Thế Huân nói chuyện một lần.
Vì thế một ngày ăn xong cơm chiều, Lộc Hàm chờ Ngô Thế Huân rửa xong bát chén, đem hắn kéo đến sô pha ngồi, nói: Anh gần đây rốt cuộc làm sao vậy?
Ngô Thế Huân thầm than một hơi, nghĩ rằng rốt cục cũng đến rồi sao, vì thế nhẹ giọng nói: Không phải tôi làm sao vậy, mà là cậu làm sao vậy?
Lộc Hàm thật sự là hoang mang muốn chết, nói: Tôi làm sao?
Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm vẫn là bộ dạng kiên trì không chịu nói ra, trong lòng một trận thương tiếc, nhưng là hắn biết, nên làm cho Lộc Hàm đối mặt với sự thật: Tôi biết cậu sinh bệnh, có thể là bệnh rất nặng rất nặng. Nhưng là không có vấn đề gì, cậu không phải sợ, tôi sẽ tìm bác sĩ tốt nhất, nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu.
Lộc Hàm: Anh nói cái gì?
Ngô Thế Huân: Không cần trốn tránh, mọi thứ đều sẽ tốt hơn mà.
Lộc Hàm dở khóc dở cười: Ai nói với anh tôi sinh bệnh?
Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm vẫn là cố chấp không thôi, vừa sốt ruột vừa sinh khí: Cậu còn muốn giấu diếm tới khi nào? Lần trước cậu rõ ràng từ trong hiệu sách gần bệnh viện kia đi ra, cậu gạt tôi nói là không hề đi đến hiệu sách kia; Tôi ở trong túi áo cậu phát hiện giấy xét nghiệm máu, hỏi cậu có phải sinh bệnh hay không, cậu nói không bệnh! Lộc Hàm, cậu rốt cuộc bị bệnh gì, cậu nói cho tôi biết, tôi đã nói sẽ tìm được bác sĩ chưa khỏi cho cậu, nhất định sẽ làm được!
Lộc Hàm có điểm ngây dại, đây là lần đầu tiên cậu thấy Ngô Thế Huân tức giận. Cậu nhìn đôi mắt Ngô Thế Huân đỏ lên vừa sốt ruột vừa phẫn nộ, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Cậu trầm mặc một hồi, đứng dậy đi vào phòng ngủ cầm mấy quyển sách đặt trước mặt Ngô Thế Huân: Lần đó đúng là tôi nói dối anh, tôi nói chỉ đi tản bộ loanh quanh, kỳ thật là đi hiệu sách mua sách của anh; Tôi đi bệnh viện thật ra là đi hiến máu, kết quả xét nghiệm máu anh thấy, là kiểm tra trước khi hiến máu. Nếu anh còn không tin, chúng ta có thể ngay bây giờ đến bệnh viện kiểm tra.
Bây giờ đến phiên Ngô Thế Huân ngây dại.
Hắn bình tâm một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: Cậu, đặc biệt đi mua sách của tôi?
Lộc Hàm gật gật đầu.
Ngô Thế Huân: Cậu, thật sự không bệnh?
Lộc Hàm: Ngày mai tôi phải đi làm kiểm tra sức khoẻ, anh có thể xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ của tôi.
Ngô Thế Huân: Vậy sao dạo này cậu không xem tấu hài SNL Korea?
Lộc Hàm:...... Tôi gần đây thích xem hài kịch của Gag concert.
Ngô Thế Huân rốt cuộc hoàn toàn nhẹ nhõm thở dài một hơi, toàn thân hư nhuyễn ngồi phịch trên sô pha: Làm tôi sợ muốn chết. Thì ra là do tôi suy nghĩ lung tung, cậu không có việc gì, thật sự là quá tốt...... Thật sự thật tốt quá...... Ân? Cậu nhìn tôi làm gì?
Ánh mắt Lộc Hàm có chút phức tạp, một lúc lâu sau, cậu nói: Thế Huân, anh thích tôi phải không?
Ngô Thế Huân bật dậy, khiếp sợ nhìn Lộc Hàm, trong đầu chỉ có một ý niệm: Xong đời, bị phát hiện, quan hệ sẽ tan vỡ!
Hắn bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, miễn cưỡng bày ra một cái cười tươi, lớn tiếng nói: Sao, sao lại có thể, chúng ta là bạn bè, tôi thích đồ ăn cậu làm, đúng, tôi thích ăn sườn cậu làm, a, còn có hổ bì thanh tiêu (ớt hổ xanh) tôi cũng thích, hoàn toàn không có gì khác, thật sự, bất quá cái áo khoác màu vàng này cậu mặc nhìn đẹp lắm, a, không phải, tôi là nói, nhìn rất hợp với cậu, cũng không phải, chính là, cậu cười thì tôi liền cảm thấy bầu trời trong xanh, không, tôi muốn nói, tôi...... tôi......
Lộc Hàm vẫn không nhúc nhích nhìn Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân lập tức giống bóng bay xì hơi, thanh âm dần dần trở nên mỏng manh, cho đến cuối cùng vừa nhỏ vừa thấp làm cho người ta nghe không rõ:
Đúng vậy, tôi thích cậu.
~~~~~~
Lộc Hàm biến mất.
Đã biến mất suốt năm ngày.
Ngày đó sau khi Ngô Thế Huân thổ lộ, liền không chờ Lộc Hàm kịp nói cái gì, Ngô Thế Huân liền cuống quít chạy mất.
Sau khi chạy đi lại còn giấu đầu lòi đuôi, gửi cho Lộc Hàm một tin nhắn: Gần đây tiệm cà phê bận rộn, đi trước.
Đi trên đường bị một cơn gió lạnh thổi qua, làm Ngô Thế Huân tỉnh táo lại không ít, liền gọi điện thoại cho Bạch Hiền -
Ngô Thế Huân: Tớ nói rồi!!!
Bạch Hiền: Nói cái gì ?
Ngô Thế Huân: Tớ nói với Lộc Hàm tớ thích cậu ấy, tớ thổ lộ rồi!!!
Bạch Hiền: Kháo! Cậu chờ chút, tớ pha ấm trà, lấy thêm chút điểm tâm đến rồi ngồi nghe cậu kể tiếp!
Ngô Thế Huân:...... Tóm lại là Tiểu Lộc không bị bệnh, sau đó tớ thổ lộ!
Bạch Hiền: Sau đó thì sao?
Ngô Thế Huân: Sau đó tớ liền chạy đi!
Bạch Hiền:......
Ngô Thế Huân: Tớ lúc ấy khẩn trương đến muốn nôn!
Bạch Hiền:...... Cậu phun thì chả quan trọng, Lộc Hàm đừng nôn là được rồi!
Ngô Thế Huân: Tớ nào dám nhìn a! Tiêu rồi, nói không chừng có thật ấy! Làm sao bây giờ, cậu ấy có thể từ nay về sau không bao giờ để ý đến tớ nữa hay không a?
Bạch Hiền: Cậu bình tĩnh chút. Trước mắt như vậy đi, cậu không phải mỗi ngày đều đi mua đồ ăn rồi cùng cậu ta cùng nhau ăn cơm đó sao, ngày mai trước tiên hãy nhìn phản ứng của cậu ấy rồi có gì thì nói sau.
Vì thế ngày hôm sau, Ngô Thế Huân giống như thường ngày lén lút đứng ở chỗ góc rẽ chờ Lộc Hàm,
Nhưng là thẳng đến lúc tan ca hắn cũng không thấy Lộc Hàm đi ra.
Ngô Thế Huân có chút không nhẫn nại được, lại vừa cực kì khẩn trương, miễn cưỡng ổn định tâm trạng chạy vào tiệm cà phê,
Lão bản vừa nhìn thấy hắn liền nói Lộc Hàm xin nghỉ phép.
Ngô Thế Huân cấp tốc chạy đến chỗ Lộc Hàm ở, nơi ấy cửa khóa chặt.
Chỉ lưu lại một tờ giấy nói rằng nếu có gì thì hãy để lại lời nhắn hoặc gọi điện thoại,
Lộc Hàm có thể dùng một cách nào đó nói với Ngô Thế Huân một tiếng, nhưng mà Lộc Hàm không hề.
Ngô Thế Huân nghĩ: Quả nhiên vẫn là không được, cậu ấy dù thế nào cũng không tiếp thu được chuyện được một người đàn ông thổ lộ. Nhưng là chính mình đã rất thích cậu ấy, thích đến mức muốn che giấu cũng giấu không được nữa rồi.
< aa tiểu huân đừng buồn nga, cho tiểu lộc chút thời gian đi >
Lúc này ý nghĩ liên tục lặp lại trong đầu Ngô Thế Huân là, có thể nào đằng sau cánh cửa này, căn nhà kỳ thật đã trống rỗng? Có thể nào hay không từ nay về sau, sẽ không còn được gặp lại Lộc Hàm không?
Ngô Thế Huân rất sợ hãi với ý niệm trong đầu mình, nhưng hắn lại không có cách nào khác khống chế được bản thân không nghĩ đến nữa,
Hắn chỉ có thể mỗi ngày vào thời gian cũ đến chỗ Lộc Hàm ở, đứng ở cửa hút thuốc hoặc là nhìn di động đến ngẩn người.
~~~~~
Lộc Hàm về nhà .
Khi một người tâm tình hỗn loạn muốn tìm một nơi yên tĩnh, luôn muốn trở về nhà.
Bất quá cả cha và mẹ Lộc Hàm đều là giáo viên, công tác trong ngành giáo dục cũng đã vài chục năm, liếc mắt một cái liền nhìn ra Lộc Hàm có tâm sự.
Cho nên một ngày khi đang ăn cơm tối, mẹ Lộc Hàm hỏi: Có phải trong công việc có gì không vừa ý hay không?
Lộc Hàm: Không có. Công việc rất tốt. Ông chủ cũng chỉ bảo con rất nhiều.
Mẹ: Vậy là tốt rồi. Con luôn muốn mở một tiệm cà phê, bây giờ đang làm cho người ta thì phải khiêm tốn, học hỏi thêm kinh nghiệm.
Lộc Hàm: Con biết.
Mẹ: Vậy -
Lộc Hàm: Cha, mẹ, con về sau muốn phát triển sự nghiệp ở thành phố X .
Cha: Vốn ban đầu con nói là chỉ muốn đi thành phố khác nhìn ngắm một chút, bất quá nếu đã muốn cắm rễ ở đó, cũng tốt thôi. Dù sao cách nơi chúng ta ở không xa, muốn về lúc nào thì cứ về.
Lộc Hàm: Ân, con rất thích thành phố X. Môi trường tốt, thành phố xinh đẹp, khụ, người nơi đó cũng tốt lắm.
Cha: Xem ra con sống ở đó cũng rất tốt a, vậy lần này con trở về làm gì vậy, khoe với bọn ta à?
Lộc Hàm:...... Không, chỉ là trở về đi dạo chút.
Buổi tối Lộc Hàm nằm trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không yên.
Cậu có chút nhớ Ngô Thế Huân.
Ngày đó Ngô Thế Huân sau khi thổ lộ thì bỏ chạy trối chết, mà chính mình, cũng chạy trối chết đi.
Hơn nữa lại còn trốn triệt để hơn nữa.
Cậu không có cách nào để lừa gạt chính mình, Ngô Thế Huân thật sự chính miệng nói ra "Tôi thích cậu", từ khi đó cả người cậu đều có cảm giác mơ hồ.
Cậu liên tục nhắc nhở chính mình bản thân là một người đàn ông,
Nhưng trong lòng nhịn không được vừa vui mừng lại vừa khẩn trương.
Cậu rốt cục không thể không thừa nhận, cậu thích Ngô Thế Huân, là cái loại thích vượt xa kiểu bạn bè bình thường.
Nhưng là, cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tiếp nhận hắn.
Hơn nữa điều quan trọng là, tuy rằng Ngô Thế Huân thổ lộ, nhưng mà hắn cũng không hề nói "Kết giao với tôi đi" gì đó a!!!
Tóm lại Lộc Hàm rối loạn ghê gớm, mà nhất là khi nghĩ đến ngày mai lại phải gặp Ngô Thế Huân,
Lộc Hàm cảm thấy trước mắt mình không thể đối mặt với hắn, dứt khoát về nhà trốn vài ngày.
Đến ngày thứ bảy, Lộc Hàm rốt cục đã trở lại, buổi tối khoảng hơn 8 giờ thì đến chỗ mình thuê,
Phát hiện trước cửa có một cái chai nhựa, bên trong chỉ có đầu lọc thuốc lá và tàn thuốc.
Cậu nghĩ nghĩ, gõ cửa nhà của chủ nhà trọ ở dưới lầu, mở cửa là bà chủ nhà, vừa thấy cậu bà liền nói:
- Tiểu Lộc a, cậu không phải thiếu tiền người bạn kia chứ? Mỗi ngày người kia đều đứng trước cửa phòng cậu hút thuốc, sắc mặt kì quái khó coi ~~~~
Lộc Hàm cười cười nói: Không có việc gì, hai ngày trước bọn tôi cãi nhau có chút không thoải mái, bậy giờ tôi đang muốn đi tìm hắn đây.
Lộc Hàm chào hỏi bà chủ nhà một chút, quay về phòng mình, bỏ hành lí xuống, lại từ trong hành lí lấy ra một hộp thức ăn.
Lộc Hàm mang theo đồ ăn, chầm chậm đi trên đường.
Cậu chọn một con đường đi không giống như ngày thường, đi tới sẽ đến lối rẽ Ngô Thế Huân hay đứng chờ cậu.
Cậu tựa vào tường, nhớ đến Ngô Thế Huân thích ăn sườn; Ngô Thế Huân xếp con ếch nhỏ; Ngô Thế Huân viết truyện đồng thoại; Ngô Thế Huân nói thích mình;
Bộ dáng của người kia, khắc sâu một cách rõ nét.
Cậu thở dài một hơi, đi đến tiệm cà phê
Ngô Thế Huân vừa nhìn thấy cậu thì giật nhảy người, qua một lúc lâu mới lắp bắp nói: Cậu tới, tới rồi.
Lộc Hàm: Vừa mới về.
Lộc Hàm tìm vị trí ngồi xuống, nói: Cái chai nhựa đầy tàn thuốc trước cửa phòng tôi, là anh định thu gom bán lấy tiền sao?
Ngô Thế Huân đầu tiên là gật gật đầu, bỗng nhiên lại lắc đầu: Không phải, tôi sợ làm dơ cửa nhà cậu, nên đều thu gọn lại.
Lộc Hàm: Tôi có mang sườn cho anh, mẹ tôi làm, không biết có hợp khẩu vị của anh không.
Ngô Thế Huân: A? Mẹ cậu đặc biệt làm cho tôi ăn ?
Lộc Hàm nhìn hắn một cái nói: Anh nghĩ nhiều rồi. Sau đó đem hộp đồ ăn giao cho hắn.
Ngô Thế Huân nhìn sườn sốt tương thơm ngào ngạt ở trong hộp:
Nhìn thế nào cũng giống "Bữa tối cuối cùng của Jêsu và 12 môn đồ" a.
Ngô Thế Huân ngẩng đầu: Tôi có thể không ăn chứ?
Lộc Hàm: Sao vậy?
Ngô Thế Huân đem sườn trả về, lắc đầu: Tôi không ăn.
Lộc Hàm: Không thích ăn sốt tương?
Ngô Thế Huân trầm mặc một hồi, nhìn Lộc Hàm nói: Tôi thích cậu. Thật xin lỗi, tôi thích cậu. Tôi hiện tại đã không có cách nào để làm bộ như không thích cậu, cho nên -
Lộc Hàm ngắt lời Ngô Thế Huân, nói: Anh có thể kể chuyện đồng thoại cho tôi nghe không? Truyện anh viết là được.
Ngô Thế Huân:...... Cậu muốn nghe truyện nào?
Lộc Hàm: Chuyện về một con mèo đi lạc.
Ngô Thế Huân: Ngày xưa, có một con mèo đen, nó......
Ngô Thế Huân kể chuyện xưa tốc độ rất chậm, thanh âm rất thấp, Lộc Hàm nhìn hắn, nghĩ: A, đây là Ngô Thế Huân đang kể chuyện xưa.
Sau đó cậu đứng lên nghiêng người tới trước, ghé sát vào tai Ngô Thế Huân, nói:
- Cám ơn anh đã thích tôi. Tôi đến, là muốn nói với anh, kỳ thật tôi cũng thích anh.
Lần đầu tiên trong đời, Ngô Thế Huân kể chuyện đồng thoại, kể đến muốn khóc.
< tui cũng đang khóc theo hai người đây ;_; >
~~~~~~
Sáu giờ sáng, Bạch Hiền nhận được điện thoại của Ngô Thế Huân, nói muốn mời cậu ta đi ăn.
Bạch Hiền: Đi ăn? Sao không dưng lại muốn mời tớ đi ăn?
Ngô Thế Huân: Cậu không rảnh?
Bạch Hiền: Không phải...... Còn nữa, cậu với Lộc Hàm sao rồi?
Ngô Thế Huân: Không, không có gì a.
Bạch Hiền: Không có gì là cái gì a?
Ngô Thế Huân: Chính là không có gì a, cậu rốt cuộc tới hay không, sau giờ tối nay, khách sạn xx.
Bạch Hiền: Úc, được rồi.
Lộc Hàm một bên vừa nhào bột làm áo sủi cảo, một bên nhìn Ngô Thế Huân mặt đỏ bừng cúp điện thoại,
Nhịn không được thò tay vuốt mặt hắn một cái:
Không phải chỉ là gọi điện thoại hẹn một người bạn dùng bữa tối thôi sao? Sao mặt lại đỏ vậy?
Ngô Thế Huân nghe vậy, mặt càng đỏ hơn: Anh đây là khí sắc hồng hào.
( nội tâm Ngô Thế Huân: Hiện tại chỉ cần nghĩ đến mình và tiểu lộc là người yêu, liền nhịn không được đỏ mặt, hoàn toàn không khống chế được a!!!]
Ngày đó hai người sau khi thừa nhận tâm ý, liền xem như là đã xác nhận quan hệ tình nhân.
Lộc Hàm lại rất bình tĩnh, hết thảy như bình thường.
Tâm tình rối rắm lúc trước, thông qua những ngày về nhà nghỉ ngơi, đã muốn biến mất hầu như không còn chút nào,
Có một người bạn trai, lại làm cậu cảm thấy thỏa mãn;
Ngô Thế Huân lại thường xuyên mang vẻ khẩn trương còn hơn cả khi hắn thổ lộ, lúc ở cùng Lộc Hàm, hơi tí liền đỏ mặt.
Rõ ràng là người đã sớm công khai, lại vẫn ngây thơ không thể tưởng tượng được.
Lộc Hàm thấy vậy cũng rất buồn cười: Em nhớ rõ trước kia anh thật dũng cảm a, ban ngày ban mặt mà dám hôn em!
Ngô Thế Huân nghe nói vậy liền quay đầu nhìn Lộc Hàm, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Lộc Hàm bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng: Khụ, ý của em là -
Chụt
Ngô Thế Huân kề sát tai Lộc Hàm nói: Em xem, anh hiện tại cũng dám hôn em a.
Ân, thế là biến thành hai khuôn mặt đỏ chót.
Sắp đến cuối tuần, Ngô Thế Huân nói với Lộc Hàm hắn có một người bạn biết chút ít về chuyện của hai người,
Muốn mời cậu ta ăn một bữa cơm, dù sao trước kia cậu ta cũng bị hắn quấy rầy không ít, hơn nữa cũng coi như là -
Ngô Thế Huân cân nhắc xong, phun ra bốn chữ - thầy giáo tinh thần.
Lộc Hàm tò mò hỏi: Người đó hướng dẫn anh cái gì ?
Ngô Thế Huân suy nghĩ nửa ngày, nói: Không nhớ rõ lắm.
Lộc Hàm:......
Sau giờ tối Ngô Thế Huân và Lộc Hàm đã sớm ngồi ở ghế lô trong nhà hàng,
Bạch Hiền vừa nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức nở nụ cười: Ô ~~~~~~~~~~~~~~
Ngô Thế Huân mặt đỏ lên như sắp nổ tung, Lộc Hàm lại rất bình tĩnh: Xin chào, tôi là Lộc Hàm.
Bạch Hiền: Xin chào, hâm mộ đã lâu.
Lộc Hàm: Phải không? Anh ấy không nói xấu tôi chứ.
Bạch Hiền: Không có không có, chỉ nói rằng thích cậu thích đến muốn nôn ra.
Lộc Hàm:...... Chuyện đặc biệt như vậy là lần đầu tiên cậu nghe thấy.
Bạch Hiền âm thầm nhìn Ngô Thế Huân 1 cái: Không có sai nga, bình tĩnh hít sâu, ráng chống trụ đi.
Lộc Hàm rót cho Bạch Hiền một ly nước, thấy áo khoác Bạch Hiền đặt ở một bên, nói: Cái áo này của anh nhìn có chút quen mắt.
Bạch Hiền nghĩ Lộc Hàm sẽ không phải là nhận ra lần đó cậu ta ghé tiệm cà phê đi, vội vã trả lời: Không có khả năng đi, tôi hình như chua bao giờ đi qua tiệm cà phê của hai người.
Lộc Hàm: Ân, không phải anh. Tôi nói nhìn quen mắt là vì có lần gặp phải một khách hàng kì quái, người đó hình như là mặc quần áo giống thế này.
Ngô Thế Huân ở một bên nỗ lực làm hạ nhiệt độ mặt bây giờ mới tham gia cuộc nói chuyện: Em là nói về người biến thái kia?
Bạch Hiền hứng thú hỏi: Biến thái? Cái gì biến thái?
Ngô Thế Huân: Này để tớ kể cho. Lần trước Lộc Hàm đi làm gặp phải một khách hàng, gọi cà phê thì gọi cà phê đi, không dưng nói gì mà một ly "thời gian", ha ha ha, cậu nói xem hắn không phải là xem phim Quỳnh Dao nhiều quá đó chứ ~~~~~~
Bạch Hiền:......
Ngô Thế Huân: Còn nữa, gọi xong Lộc Hàm đã nói không có, kết quả người nọ còn nói muốn một ly "hồi ức"~~~~~~~
Bạch Hiền:...... Kỳ thật, tớ cũng không hứng thú lắm, vẫn là không cần kể -
Ngô Thế Huân: Tớ bây giờ mà vô tình nhớ lại, vẫn cảm thấy buồn cười chết được, ha ha ha ha cáp ~~~~~~
Bạch Hiền ( hít sâu một hơi ):...... Có thể gọi món chưa?
Ngô Thế Huân: Vậy gọi đi.
Chỉ thấy Ngô Thế Huân ân cần đem thực đơn đẩy về phía Lộc Hàm: Muốn gọi cái gì?
Lộc Hàm: Vẫn là để Bạch Hiền xem trước đi.
Ngô Thế Huân: Cậu ta ăn cái gì chả được, em cứ chọn đi, em xem em thích ăn món nào?
Lộc Hàm thăm dò nhìn về phía Bạch Hiền.
Bạch Hiền:...... Cậu gọi đi.
Lộc Hàm: Vậy được rồi. Một cá nấu tàu hũ, khoai tây nạm bò, đậu cô ve xào khô, ai, anh muốn ăn gì?
Ngô Thế Huân: Anh muốn -
Lộc Hàm: Không gọi sườn.
Ngô Thế Huân: Anh không gọi đâu, anh chỉ thích ăn sườn em làm.
Lộc Hàm: Di? Lần trước sườn mẹ em làm, anh không phải ăn đến vui vẻ?
Ngô Thế Huân: Kia không giống......
Ngô Thế Huân nói xong nói xong, bỗng nhiên cảm thấy đối diện có điểm im lặng, ngẩng đầu nhìn, Bạch Hiền đã muốn trợn trắng mắt lên rồi.
Ngô Thế Huân bị dọa nhảy dựng: Sao vậy? Đói bụng?
Bạch Hiền: Tớ không chỉ có đói bụng, tớ cũng sắp bị mù.
Ngô Thế Huân: Như vậy a......
Ngô Thế Huân liền đem thực đơn dựng thẳng lên, hoàn toàn che mất mặt hắn và Lộc Hàm:
Được rồi, bảo toàn hai mắt của cậu để nhìn đồ ăn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro