Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2


Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ

Ngô Thế Huân nhìn lọ kẹo thủy tinh trên bàn, thật tình cảm thấy dằn vặt a:

Lộc Hàm quả nhiên không thích ăn kẹo a, bằng không thì cũng sẽ không để đây đâu;

Muốn tặng một bó hoa để khắc phục, lại làm hại người ta bị dị ứng.

Nội tâm Ngô Thế Huân thật là áy náy cực kì, áy náy đến mức tan tầm về nhà, gọi điện thoại cho bạn mình ngay lập tức.

Bạch Hiền mơ mơ màng màng nghe hắn kể hết mọi chuyện, lệ rơi đầy mặt:

"Hiện tại là ba giờ rưỡi sáng, tớ đang nằm trong ổ chăn, thư thư phục phục mơ một giấc mộng đẹp, cậu lại gọi một cú điện thoại đánh thức;

Vậy cũng không nói đi, cậu không thể gọi điện thoại bàn sao? Đm còn gọi vào di động, di động của tớ vứt ở phòng khách!!!

Cậu gọi lần thứ nhất tớ không nhấc máy, cậu vậy mà vẫn cứ gọi cứ gọi cho tới khi tớ nhấc máy thì thôi!!! Không biết xấu hổ à?!"

Ngô Thế Huân:...... không thì, tớ cũng tặng cậu một bó hải dụ nha?

Bạch Hiền:......

Ngô Thế Huân [nghiêm túc]: Cậu cũng không bị dị ứng phấn hoa.

Bởi vì tinh thần cùng thân thể Bạch Hiền ( khuya khoắt đầu tiên là lỗ tai đã bị tàn phá, sau đó chỉ mặc một cái quần lót đi ra phòng khách lấy điện thoại) đều đã bị thật lớn tổn thương, với tình trạng trước mắt thật sự không thể đảm đương vai trò quân sư, liền nói với Ngô Thế Huân ngày mai hãy đến quán, đến lúc đó hãy tin cậu, nghe cậu chỉ huy.

~~~~~

Lộc Hàm về nhà nghỉ ngơi nửa ngày, cơ bản cũng không có gì đáng ngại, buổi sáng ngày hôm sau lại như bình thường đi làm.

Vừa mở cửa ra, Ngô Thế Huân liền vọt vào, hai mắt đỏ bừng (không ngủ được), cũng không nói gì, chỉ tìm vị trí ngồi xuống.

Lộc Hàm có chút kinh ngạc, nhìn trạng thái bất ổn của hắn cũng không dám nói gì, liền hỏi hắn muốn ăn chút điểm tâm không,

Thế Huân lắc đầu, Lộc Hàm vẫn nói đi làm cho hắn một ly sữa nóng, một cái sandwich.

Thế Huân thừa dịp Lộc Hàm làm điểm tâm, gửi một tin nhắn cho bạn Bạch Hiền: Làm sao bây giờ?

Bạch Hiền: Giải thích đi, còn có thể làm sao bây giờ.

Ngô Thế Huân ngẫm lại cũng đúng, liền bắt đầu chuẩn bị.

Chỉ chốc lát, Lộc Hàm bưng sữa cùng sandwich đặt lên bàn,

Lộc Hàm nói anh ăn trước đi, tôi đi dọn dẹp một chút.

Ngô Thế Huân lập tức túm lấy Lộc Hàm, mặt đỏ bừng kìm nén: Tôi...... Cậu...... Tôi...... Cậu...... Tôi, tôi đi vệ sinh.

Nói xong chạy vọt vào nhà vệ sinh, để lại Lộc Hàm đang đứng ngẩn ra chẳng hiểu gì cả.

Thế Huân ở trong nhà vệ sinh gọi điện thoại

Bạch Hiền: Nói rồi à?

Thế Huân: Không.

Bạch Hiền: Kháo, cậu sao lại thế này a, việc này có khó như vậy không chứ?

Thế Huân: Tớ vừa nhìn thấy cậu ấy, liền cảm thấy áy náy, áy náy, nên cái gì cũng không nói nổi.

Bạch Hiền: Này làm gì đến mức nói không nên lời. Được rồi, đừng lề mề nữa, nên xin lỗi, nên cảm ơn, đều cùng người ta nói rõ ràng đi.

Thế Huân từ trong nhà vệ sinh đi ra, nhìn vào Lộc Hàm đang ngồi phía đối diện.

Thế Huân vừa ngồi xuống, Lộc Hàm nói: Kẹo, thư cùng hải dụ tôi đều nhận được .

Thế Huân chợt cứng người, vội vàng mở miệng: Tôi -

Chịu ngắt lời Ngô Thế Huân, tiếp tục nói:

Anh tặng tôi kẹo hoa quả đủ màu sắc, tôi đem bỏ vào bình thủy tinh, tôi cảm thấy nhìn rất đẹp, thật rất thích;

Anh tặng tôi hải dụ trắng, thật có lỗi, tôi mẫn cảm với phấn hoa, không thể chưng ở nhà hay trong tiệm, nhưng tôi cũng không muốn ném đi, vì thế liền đem tặng lại cho chủ nhà chỗ tôi đang ở, bà chủ nhà rất thích, liền vui vẻ miễn tiền điện tháng này cho tôi.

Anh xem, những thứ anh tặng, rất tốt.

Nói xong Lộc Hàm nở nụ cười, Ngô Thế Huân nhìn đến ngây người.

( Thỉnh quí vị tự tưởng tượng bộ dáng cười rộ lên của Lộc Hàm ㅋㅋㅋㅋ)

Lúc này di động của Ngô Thế Huân rung động, nhảy ra một cái tin nhắn, Ngô Thế Huân nhìn lướt qua -

Bạch Hiền: Đừng có mà rụt rè lằng nhằng như đàn bà, dù trước kia có nào loạn đến mức nào, hiện tại nhân cơ hội này, thành thật thuận theo lòng mình, hành động như một thằng đàn ông đi

Thành thật thuận theo lòng mình, hành động như một thằng đàn ông

Thành thật thuận theo lòng mình, hành động như một thằng đàn ông

Thành thật thuận theo lòng mình, hành động như một thằng đàn ông

Thành thật thuận theo lòng mình, hành động như một thằng đàn ông

Thành thật thuận theo lòng mình, hành động như một thằng đàn ông

Thành thật thuận theo lòng mình, hành động như một thằng đàn ông

Ngô Thế Huân lập tức bị những lời này làm cho nhiệt huyết dâng lên, hắn cảm giác nếu chính mình không "Thành thật thuận theo lòng mình, hành động như một thằng đàn ông", liền thật sự có lỗi với Bạch Hiền ở sau lưng âm thầm ủng hộ cổ vũ mình a.

Vì thế hắn hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên,

Lộc Hàm có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.

Ngô Thế Huân nghiêng người về phía trước, gần một chút, gần một chút, lại gần một chút,

Reng -

Trong một giây tĩnh lặng này, đột nhiên di động của Ngô Thế Huân lại rung lên, vẫn là tin nhắn từ Bạch Hiền -

Bạch Hiền: Aa, vừa rồi nhanh tay nhấn nhầm nút gửi đi, tớ muốn nói là - Đừng có mà rụt rè lằng nhằng như đàn bà, dù trước kia có nào loạn đến mức nào, hiện tại nhân cơ hội này, thành thật thuận theo lòng mình, hành động như một thằng đàn ông thành tâm giải thích cùng nói lời cảm tạ.

~~~~~

Ngô Thế Huân lùi về phía sau nhìn Lộc Hàm vẻ mặt đỏ bừng bộ dáng kinh hãi, bỗng nhiên nhận ra mình đã làm cái gì.

Nhưng hắn trái ngược lại rất trấn tĩnh, chỉ liếc mắt nhìn bên ngoài trời một chút thản nhiên nói:

Trời sắp tối rồi, tôi đi về trước .

Lộc Hàm:......

Kỳ thật về nụ hôn bất thình lình này (kỳ thật chỉ là hôn một cái thôi mà),

Lộc Hàm cũng không cảm thấy tức giận, chỉ là kinh ngạc cùng khó hiểu.

Ở trong lòng cậu, Ngô Thế Huân vẫn là một người hơi kì quái lại có điểm thú vị,

Cho nên cậu vô thức cảm thấy loại hành động này của Ngô Thế Huân, có thể là phương thức hắn biểu đạt cho lời xin lỗi hoặc là biết ơn đi [?].

Bất quá cho dù như vậy, Lộc Hàm vẫn là cảm thấy thật xấu hổ,

Bởi vậy những ngày sau đó,

Bất kể là giấy nhắn hay đồ ăn,

Đều không có để lại cho Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân cũng cảm thấy được,

Vì thế hắn lại bắt đầu cân nhắc có nên tặng cái gì đó đề đền bù hay không.

Nhưng là trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn tặng kẹo, tặng hải dụ, còn tặng một cái hôn,

Đều là thật tâm mà tặng a,

Cả quyển sách kia, cũng là món quà có chứa một chút tư tâm.

Thế Huân vô cùng chán nản.

Hắn nhìn quyển sách [ 50 món làm từ sườn ] mình tặng cho Lộc Hàm đặt trên bàn,

Hắn tùy tay lật một chút, phát hiện trong đó một chỗ được đánh dấu bằng một cái thẻ đánh dấu sách, có lẽ Lộc Hàm đang đọc đến chỗ này.

Thế Huân nhìn cái thẻ đánh dấu, nghĩ nghĩ, lấy một tờ giấy nhắn, cắt cho bằng khổ với cái thẻ,

Viết lên đó Entschuldigung ( tiếng Đức - nghĩa là thật xin lỗi ), sau đó dính chung với thẻ đánh dấu rồi kẹp vào một trang (trang đó là công thức làm sườn muối tiêu).

Sáng hôm sau Lộc Hàm đi làm, lật quyển công thức phát hiện không phải trang hôm qua mình xem, còn có thêm một tờ giấy nhắn.

Lộc Hàm lên baidu tìm kiếm ý nghĩa của câu tiếng Đức kia (ở đây nói một chút, không phải Ngô Thế Huân làm bộ viết tiếng Đức, trong lòng Ngô Thế Huân cảm thấy viết tiếng Trung hay tiếng Anh thì quá lộ liễu trắng trợn), bất động thanh sắc, đem tờ giấy kẹp lại trang sườn muối tiêu kia, đem thẻ đánh dấu của mình ra để vào trang khác.

Sau đó ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm......

Sau đó Lộc Hàm phát hiện vô luận cậu theo dõi sao đi nữa, thẻ đánh dấu sách luôn thần kỳ xuất hiện ở trang sườn lợn muối tiêu, kẹp chung với tờ giấy nhắn kia.

Lộc Hàm dở khóc dở cười, cậu biết đây là Ngô Thế Huân làm,

Vì thế một ngày, lúc cậu hết ca làm trực tiếp đem sách mang về nhà.

Buổi tối Thế Huân tới làm, phát hiện Lộc Hàm đã đem sách về ,

Thế Huân nhất thời có loại cảm giác Lộc Hàm muốn cùng hắn cắt đứt liên hệ.

Thế Huân có điểm sợ hãi.

Khoảng 9 giờ hơn, có người đẩy cửa tiến vào, Thế Huân ngẩng đầu thì thấy, thì ra là Lộc Hàm vào.

Lộc Hàm nói vừa đúng lúc đi siêu thị mua mấy thứ, đi ngang qua đây, liền ghé qua nhìn chút.

Thế Huân trong bụng vui vẻ, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài sợ lại dọa đến Lộc Hàm,

Liền lấy cho Lộc Hàm một ly nước, làm ra bộ dáng như bề bộn nhiều việc, đổ một lọ hạt cà phê ra đếm,

Lộc Hàm cũng không nói gì, chỉ nhìn Thế Huân đếm hạt.

Đến khi uống xong một ly nước, đứng dậy chào tạm biệt.

Thế Huân nhìn thấy cái túi Lộc Hàm mang theo khi đến vẫn còn ở trong tiệm, liền hô to gọi Lộc Hàm quay lại,

Nhưng Lộc Hàm đã tiêu sái bước đi không quay đầu lại.

Thế Huân do dự có nên đuổi theo hay không, nhưng mùi thơm như có như không từ túi bay ra làm cho Thế Huân nhịn không được nhìn lại trong cái túi: Hộp thức ăn đã lâu không thấy.

Hắn sửng sốt một chút, thật cẩn thận lấy ra, mở ra thì thấy -

Đầy một hộp sườn muối tiêu còn nóng hổi.

==================

Về chuyện Ngô Thế Huân thích ăn sườn.

Hắn trước đây nuôi một con chó màu đen, tên là bạch cửu.

Về việc một con chó toàn thân lông ngắn màu đen, vì sao lại có cái tên bạch cửu tương phản như vậy,

Thế Huân giải thích như vầy: Tớ muốn nó biến thành màu trắng.

(Ngô Thế Huân hồi nhỏ rất tin rằng đối với con người có một ảnh hưởng thần bí, siêu nhân có thể bay chính là bởi vì hắn tên là siêu nhân, hắn cũng từng một lần muốn đem tên mình đổi thành "Huân bơi", bởi vì hắn nhìn thấy các bạn học khác đều học bơi được, mà hắn thì không)

Sau đó một ngày tuyết rơi, mẹ của Ngô Thế Huân làm sườn chua ngọt, hắn xung phong nhận việc bưng đồ ăn dọn lên bàn.

Khi đó nhà của Ngô Thế Huân có cái sân, hắn thấy bên ngoài bỗng nhiên có tuyết rơi, liền bưng bát vui vẻ chạy ra cửa, nhìn lên trời lớn tiếng kêu: Bạch cửu, bạch cửu ~~~

Bạch cửu vừa nghe, liền hưng phấn: Chủ nhân tay cầm một chén sườn hô bạch cửu, không phải là gọi ta đến ăn thì là gì.

Vì thế chạy qua, thuần thục vui vẻ đem sưởn xử lý sạch.

Ngô Thế Huân trợn mắt há hốc mồm, hắn tuổi nhỏ tận mắt thấy một chén sườn thơm ngào ngạt chui vào bụng con chó đang liếm mép vẫy đuôi trước mặt, thật sự không tiếp thu nổi chuyện bi phẫn này, liền òa khóc.

Từ đó về sau, Ngô Thế Huân liền sinh ra chấp niệm khó hiểu với sườn.

Đương nhiên, chuyện tranh giành với một con chó này, Thế Huân xấu hổ nào dám nói ra,

Cho nên nếu có người hỏi hắn vì sao thích ăn sườn,

Thế Huân thản nhiên như bình thường nói một câu: Bởi vì nó làm cho tôi nhớ đến thời thơ ấu.

Kỳ thật ỳ nghĩa đầy đủ của những lời này chính là - bởi vì nó làm cho tôi nhớ đến khi còn nhỏ, một chén sườn thơm như vậy a, liền bị một con chó ngốc ăn sạch, tức chết.

============

Vì thế Thế Huân cùng Lộc Hàm cứ như vậy hòa hảo lại.

Cuộc sống lại khôi phục như trước kia:

Lộc Hàm thường mang chút đồ ăn để trong tủ lạnh cho Thế Huân, thỉnh thoảng để lại tờ giấy, viết chút chuyện vô nghĩa;

Thế Huân hưởng thụ đồ ăn mỹ vị Lộc Hàm làm, xem mấy tờ giấy Lộc Hàm để lại, cũng không đáp lời.

Về chuyện này, Bạch Hiền từng hỏi Thế Huân vì sao không trả lời cho Lộc Hàm, như vậy trò chuyện qua lại thật là tốt còn gì.

Thế Huân biểu hiện một vẻ mặt khó tin: vậy không phải sẽ trở nên tầm thường cũ rích sao?!

Bạch Hiền:......

(nội tâm Bạch Hiền: Chẳng lẽ những chuyện cậu từng làm là không cũ rích chắc a a a a!)

Bất quá Bạch Hiền nhắc nhở Ngô Thế Huân tuy rằng hắn đã công khai, nhưng là Lộc Hàm tựa hồ là một thẳng nam bình thường, hẳn phải chuẩn bị tinh thần.

Ngô Thế Huân nghe xong nửa ngày không hé răng, qua một lúc lâu mới mở miệng:

Tớ không muốn gì hết, tớ thích đồ ăn cậu ấy làm, thật sự, thật sự.

Tuy nói như vậy, Thế Huân vẫn là khắc chế không được muốn giao lưu cùng Lộc Hàm nhiều hơn nữa.

Hắn không trả lời tờ giấy, liện nghĩ một biện pháp khác để khắc sâu sự tồn tại của mình.

Tỷ như bỏ vào hộp cơm đã rửa sạch một con ếch giấy;

Tỷ như bỏ vào hộp cơm đã rửa sạch một con nai giấy;

Tỷ như bỏ vào hộp cơm đã rửa sạch một con thỏ trắng bằng giấy;

......

Đại khái một tháng sau, Lộc Hàm nhìn một đống động vật nhỏ trên bàn: Ân, còn tô màu hết rồi, có thể mở cả một cái vườn bách thú.

Nói thật, Lộc Hàm đối với một đống hình xếp này thật sự vô cảm, đơn giản đều đưa cho con gái nhỏ của chủ nhà.

Cô bé thích mê, kéo tay cậu nói: Chú, về nhà cháu sẽ nói mẹ giảm cho chú một tháng tiền điện.

Lộc Hàm dở khóc dở cười, bất quá trong lòng cậu kỳ thật cực kì hoang mang:

Theo lý thuyết Thế Huân diện mạo tuấn lãng, cử chỉ mạnh mẽ, sao lại làm chuyện nữ tính vậy chứ?

Thế Huân thì lại trong lòng vui vẻ ,

Hắn cảm thấy người giống như Lộc Hàm vừa nhìn chính là loại người rất thích động vật nhỏ,

Cho nên nhất định sẽ thích mấy thứ kia.

Vì tránh cho Thế Huân lại cho mình một đoàn xiếc thú, Lộc Hàm cảm thấy mình phải đi gặp hắn một chuyến.

Vì thế một buổi tối, Lộc Hàm lại đến tiệm cà phê,

Đèn ở tiệm cà phê vào buổi tối có vẻ rất sáng,

Vì thế từ thật xa cậu có thể thấy Ngô Thế Huân ngồi ở bên trong hết sức chuyên chú chơi cái gì đó, đến khi cậu đến gần hơn đứng bên ngoài nhìn vào trong -

Ngô Thế Huân đang xếp giấy.

Trước mặt hắn để một quyển sách, trên bàn bày rất nhiều giấy, có tờ còn vo thành cục, xem ra đã thất bại vài lần;

Bên cạnh còn có màu nước, kéo, bút lông này nọ, tóm lại là đủ thứ lộn xộn.

Ngô Thế Huân rất chuyên tâm xếp, không có mảy may phát hiện có người đang nhìn hắn.

Chịu ở ngoài cửa nhìn hắn tay chân vụng về, còn thật cẩn thận đem mỗi một đường gấp, góc cạnh sửa lại cho thật đẹp,

Lộc Hàm nghĩ, Thế Huân đại khái vĩnh viễn cũng không biết bộ dáng hắn lúc này nhìn đẹp đến thế nào.

Lộc Hàm lại nhìn một hồi, sau đó đi vào đến cái bàn trước mặt Thế Huân, gõ gõ bàn.

Ngô Thế Huân ngẩng đầu, thấy là Lộc Hàm thì có điểm kinh hỉ: Sao cậu lại tới đây?

Lộc Hàm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm thứ trên tay hắn.

Thế Huân thấy thế có chút ngượng ngùng nói:

Hôm nay là con cá có chút khó xếp......

Lộc Hàm nói: Anh xếp cho tôi con ếch nhỏ đi.

Thế Huân cực kì vui vẻ nói được, cái kia ta rất quen thuộc, không cần nhìn sách cũng làm được.

Quả nhiên, Thế Huân liền rất nhanh xếp xong, còn tô màu nữa.

Lộc Hàm đem con ếch đặt trên lòng bàn tay, nói: Về sau đừng xếp mấy thứ này nữa.

Thế Huân thực sốt ruột nói cậu không vui sao? [hắn thật vất vả mới nghĩ ra phương pháp giao lưu "không cũ rích" này]

Lộc Hàm cố tình liếc qua những tờ giấy bị bỏ đi, nói: Bảo vệ cây cối, mỗi người đều có trách nhiệm.

Sau đó cậu đi đến trước quầy đem ếch nhỏ đặt trên nắp lọ thủy tinh đựng kẹo.

Xoay người nhìn thoáng qua Ngô Thế Huân đang ủ rũ dọn dẹp cái bàn, nói:

Trước khi anh đi làm thì đến nhà tôi ăn cơm chiều đi, nếu anh không ngại mỗi ngày mua sẵn nguyên liệu chờ tôi tan ca tôi nấu cho.

~~~~~

Ngô Thế Huân kích động một đêm không ngủ được.

Bạch Hiền cũng một đêm không ngủ được.

Bởi vì Thế Huân cứ cách một lúc sẽ lại gọi điện thoại cùng Bạch Hiền kể ra tâm tình kích động khẩn trương hay rối rắm của hắn.

Bạch Hiền: Từ khi cậu biết Lộc Hàm, chất lượng giấc ngủ của tớ liền thẳng tắp mà giảm xuống.

Ngô Thế Huân: Cậu nói xem mai tớ nên mặc quần áo gì?

Bạch Hiền: Tớ đời trước nhất định nợ cậu rất nhiều tiền, cho nên trời mới phạt tớ đời này làm bạn của cậu.

Ngô Thế Huân: Không biết nhà của Lộc Hàm nhìn như thế nào, nhất định là rất sạch sẽ thật sạch sẽ.

Bạch Hiền: Tớ về sau không định ra nước ngoài, cho nên cậu có thể đừng ép buộc tớ xáo trộn giờ giấc được không?

Ngô Thế Huân: Lần đầu tiên đến nhà người ta làm khách hẳn là phải mang theo gì đó đi, tớ có nên mua hai kí táo không? Ha ha ha ~~~~~

Bạch Hiền:......

Ngô Thế Huân: Sao cậu không cười a?

Bạch Hiền:......

Ngô Thế Huân: Tớ cảm thấy vẫn còn rất muốn cười a~~~~~~

Bạch Hiền: Sao cậu không chết đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro