Phần 13
Trước lúc này, Lộc Hàm có thế nào cũng không nghĩ tới, cậu lại vượt qua ngày đầu tiên của năm mới như vậy -
Đầu tiên là cùng một cái cô gái đi dạo phố một ngày, sau đó, buổi tối liền công khai.
Sau khi nói ra câu kia,
Biểu tình khiếp sợ cùng không dám tin trên mặt cha mẹ, cho dù cậu lớn như thế này nhưng trước kia chưa từng thấy qua.
Điều này làm cho cậu sợ hãi.
Có một khắc, Lộc Hàm muốn nói với bọn họ rằng này chỉ là nói đùa mà thôi.
Nhưng là cuối cùng cậu chỉ gắt gao nắm chặt miếng ngọc phật nhỏ kia, quỳ gối trước mặt cha mẹ: Cha mẹ, thật xin lỗi, con yêu một người đàn ông.
Thanh âm Lộc Hàm có chút run run, nhưng cậu bắt buộc chính mình nhìn thẳng vào cha mẹ, muốn nói cho bọn họ biết, cậu đối với chuyện này là nghiêm túc.
Cha Lộc hai mắt đỏ bừng nhìn con mình: Con lặp lại lần nữa?
Lộc Hàm trầm mặc một hồi, sau đó mạnh mẽ gật đầu: Cha, chúng con đã ở cùng một chỗ, về sau chúng con vẫn muốn luôn như vậy.
Bốp.
Cha Lộc tát Lộc Hàm một bạt tai.
Mẹ Lộc bật khóc ôm lấy con mình: Tiểu Lộc, con không thích mai mối, về sau mẹ sẽ không sắp xếp nữa, con đừng làm mẹ sợ a.
Lộc Hàm cắn môi, nhẹ nhàng đẩy mẹ mình ra: Mẹ, con sẽ không lấy loại sự tình này ra nói đùa.
Mẹ Lộc: Lộc Hàm, con là đứa ngoan ngoãn, đừng học đòi chơi bời vớ vẩn ngoài xã hội! Con trước kia rõ ràng thích con gái, làm sao lại chỉ một chút mà biến thành -
Mẹ Lộc như thế nào cũng không nói được bốn chữ "Đồng tính luyến ái", chỉ có thể thương tâm vuốt khuôn mặt đã sưng lên của con mình.
Cha Lộc đè lại cơn tức giận, hỏi: Bắt đầu từ khi nào?
Lộc Hàm: Đã nửa năm nay. Anh ấy, anh ấy là nhà văn!
Cha Lộc: Chấm dứt ngay cho ta!
Lộc Hàm: Cha!
Cha Lộc: Mới nửa năm mà thôi, còn chưa muộn. Công việc ở thành phố X cũng nghỉ đi, về đây, ta tìm cho con công việc khác!
Lộc Hàm: Cha! Điều đó không có khả năng!
Cha Lộc: Lộc Hàm! Con nghe đây! Ta mặc kệ con cùng người kia là loại quan hệ gì, không quan tâm con là đùa giỡn hay là nghiêm túc, lập tức quay về đây!
Lộc Hàm lại tiếp tục quì xuống: Cha, con thích anh ấy, anh ấy là đàn ông, con vẫn thích anh ấy. con chỉ yêu mình anh ấy, con chỉ muốn cùng một chỗ với anh ấy. Cha, xin cha ......
Cha Lộc hút hết điếu này tới điếu thuốc khác, thật sâu thở ra một hơi: Tiểu Lộc, con còn trẻ không hiểu chuyện, nghe lời cha, về thành phố Y này. Con nghĩ lại đi, con trước kia rõ ràng thích con gái, làm sao đột nhiên lại quay sang thích đàn ông, nói không chừng là người kia dùng thủ đoạn gì đó. Chúng ta là cha mẹ con, sẽ không hại con. Hơn nữa ở xã hội chúng ta, đồng tính luyến ái rất khó sinh tồn, kia cơ bản chính là làm cho người ta khinh thường a, con thật sự muốn cả đời bị người ta chỉ trỏ mà sống?
Lộc Hàm vẫn dập đầu: Cha, mẹ, xin hai người......
Cha Lộc nhìn cái dạng này, càng thêm nổi trận lôi đình: Tên kia rốt cuộc cho con ăn bùa mê thuốc lú gì! Lộc Hàm, con nghe đây, hoặc là, có bản lĩnh thì ngay bây giờ cút khỏi nhà ngay, vĩnh viễn đừng trở về! Hoặc là, con ngay lập tức chặt đứt quan hệ với người kia cho ta! Con là người trưởng thành, Con có biết ta đang nói cái gì! Cha con ở thành phố X cũng có người quen, họ Ngô kia không phải nhà văn sao, vậy để hắn mang tiếng xấu đến thân bại danh liệt đi, con không sợ mất mặt, chúng ta từng tuổi này cũng không sợ mất mặt đâu!!!
Lộc Hàm lập tức ngây dại: Cha!!!
Cha Lộc: con không cần trở về thành phố X, trước khi hết Tết con cứ ở trong nhà đi. Ta nói cho con biết, ta cho con một buổi tối cùng người kia nói cho rõ ràng, về sau không cho liên hệ! Con đừng hòng sau lưng chúng ta làm cái trò gì, nếu ta phát hiện người kia dám đến nhà, ta lập tức báo cảnh sát!!!
Mẹ Lộc lau nước mắt, đứng không nổi ôm Lộc Hàm nói: Tiểu Lộc, con nghe lời, nghe lời......
Lộc Hàm nhìn mẹ mình, nghẹn ngào: Mẹ, con chỉ thích anh ấy, muốn cùng anh ấy cùng một chỗ...... Anh ấy, anh ấy là một người tốt lắm, thật sự......
Lộc Hàm cứ lăn qua lăn lại như vậy cho đến rạng sáng mới ngã vào trên giường.
Cậu nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng.
Mệt chết đi, nhưng mà lại ngủ không được.
Lộc Hàm lấy di động ra, muốn nhìn một chút bây giờ là mấy giờ, lại phát hiện trên di động hiện bốn cuộc gọi lỡ.
Là Thế Huân gọi.
Cậu chậm rãi vuốt ve tên Thế Huân trên màn hình, ấn nút gọi điện.
Đầu kia điện thoại nhanh chóng vang lên âm thanh vui vẻ: Tiểu Lộc.
Lộc Hàm ra vẻ tức giận nói: Ngày hôm qua sao lại không nhận điện của em?
Thế Huân: Ngày hôm qua về nhà, di động hết pin tự động tắt, hôm nay trở về mới nhìn thấy.
Lộc Hàm: Ân, không có việc gì, em chỉ là, chỉ là có chút nhớ anh.
Thế Huân: Anh cũng rất nhớ em. Lộc Hàm, em trở về nhanh lên, anh đã đi siêu thị mua rất nhiều trà sữa loại em thích.
Lộc Hàm: Anh đang làm gì?
Thế Huân: Vừa rồi anh đang viết bản thảo.
Lộc Hàm nghe thấy âm thanh loạt soạt, tựa hồ là Thế Huân vừa từ bàn làm việc đứng lên.
Thế Huân: Hiện tại, anh đang đứg trước cửa sổ nói chuyện với em.
Lộc Hàm: Lại đang viết truyện cổ tích, chị hoa hướng dương?
Thế Huân:......em tiêu rồi, anh nhất định sẽ viết một câu chuyện về con chồn tên là Lộc Hàm!
Lộc Hàm: Đổi con vật khác được không? Chẳng hạn như như sóc, nai con, hoặc là sư tử linh tinh.
Thế Huân: Kiên quyết không - a......
Lộc Hàm: Làm sao vậy?
Thế Huân: Lộc Hàm, tuyết rơi! Thành phố X có tuyết rơi!
Lộc Hàm: Anh cũng không phải trẻ con, sao chỉ thấy tuyết rơi mà hưng phấn như vậy?
Thế Huân: Anh chỉ là đang nghĩ, chờ ngày mồng ba em trở lại em sẽ không cẩn thận mà ngã sấp xuống tuyết, sau đó lúc anh đỡ em, liền lén đem một cục tuyết nhét vào quần áo em đi, ha ha, lạnh chết em luôn!
Lộc Hàm lập tức bật cười, có lẽ thật sự là rất buồn cười, làm cậu cười đến chảy nước mắt.
Thế Huân: Lộc Hàm, kỳ thật ngày đó ở trạm xe anh vốn muốn nói với em, lần sau, anh sẽ không để em một mình về nhà.
Thế Huân đứng trước cửa sổ, nhìn bông tuyết phất phới bên ngoài, vui vẻ hô lớn vào điện thoại: Lộc Hàm, em mau trở lại, anh rất nhớ em.
Lộc Hàm nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, nước mắt theo hai má chảy xuống cổ: Ừ, anh phải chờ em.
~~~~~~~~~
Thế Huân là ở ngày thứ năm phát hiện sự bất thường.
Ngày 3 đó Thế Huân gọi điện cho Lộc Hàm, định hỏi cậu là xe đến lúc mấy giờ, làm sao cũng gọi không được, hơn nữa mãi cho đến buổi tối cũng không thấy cậu về.
Thế Huân có chút lo lắng, lại sợ rằng có tai nạn xảy ra, cẩn thận tra tìm, phát hiện dù là thành phố X hay thành phố Y cũng không hề có tai nạn lớn nào xảy ra.
Thế Huân đoán Lộc Hàm có phải bị chuyện gì đó trì hoãn không về được hay không, hoặc là di động bị trộm nên không có cách nào báo cho anh biết.
Đến ngày 4, điện thoại vẫn như cũ gọi không được, Lộc Hàm cũng không trở về.
Ngày 5, Thế Huân rốt cuộc đứng ngồi không yên, chạy đến tiệm cà phê: Ông chủ, Lộc Hàm có liên hệ với anh không?
Ông chủ: Lộc Hàm đã xin nghỉ làm rồi.
Những lời này hệt như một quả bom, làm cho đầu óc Thế Huân lập tức trở nên ong ong.
Hắn ngơ ngác nhìn ông chủ: Ông chủ, anh không cần gạt tôi......
Ông chủ ngẩng đầu nhìn Thế Huân: Ngày hôm qua mẹ cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, nói là Lộc Hàm quyết định ở lại thành phố Y, công việc ở thành phố X không có cách nào tiếp tục. Bởi vì là quyết định gấp gáp, cho nên tạm thời không có cách nào giải quyết đúng theo thủ tục, hy vọng tôi có thể thông cảm......
Sau đó còn nói cái gì đó, Thế Huân đã không thể nghe được rõ ràng nữa.
Hắn hiện tại hoảng loạn vô cùng.
Lộc Hàm không nhận điện thoại của hắn, cũng không trở về, còn bỏ việc, là vì cái gì?
Trong lòng hắn có rất nhiều phán đoán, nhưng là vô luận là đoán như thế nào đi nữa, trong đầu hắn tràn đầy một loại ý niệm -
Lộc Hàm, không cần hắn.
Ông chủ: Cậu có nghe hay không vậy?
Thế Huân lấy lại tinh thần, mờ mịt nhìn ông chủ.
Ông chủ có chút bất đắc dĩ: Cậu hãy nghe cho kĩ, tôi muốn nói với cậu là, từ đầu tới cuối, chuyện xin nghỉ việc đều là mẹ cậu ấy nói với tôi, tôi không hề nghe tiếng Lộc Hàm. Hơn nữa -
Ông chủ dừng một chút, tiếp tục nói: Mẹ cậu ấy còn dặn dò tôi, về chuyện của Lộc Hàm, không cần nói với "người ngoài". Cậu biết ý tứ trong đó đi?
Thế Huân:...... Không hiểu.
Ông chủ:......
Ông chủ thở dài một hơi, từ tập văn kiện bên cạnh lấy ra một tờ giấy, để trước mặt Thế Huân.
Thế Huân nhìn nhìn, là bản sao giấy chứng minh nhân dân của Lộc Hàm.
Ông chủ: Phiền cậu đem vứt tờ giấy này hộ tôi, nhớ rõ xé rồi ném đi, dù sao trên đó có địa chỉ gia đình Lộc Hàm.
Ông chủ từng chữ từng chữ nói xong mấy chữ cuối, liền thấy anh mắt Thế Huân sáng lên một chút.
Thế Huân: Ông chủ, cám ơn anh, anh chính xác là người tốt!
Ông chủ phất phất tay, bảo hắn đi nhanh đi.
Sau đó ông chủ lại không yên lòng bấm bấm máy tính một hồi, nhìn quanh tiệm cà phê, nghĩ rằng: Có lẽ, lại phải tìm người.
Thế Huân hầu như là ngay lập tức chạy đến thành phố Y, cũng dựa theo chứng minh nhân dân rất nhanh tìm được tiểu khu nơi Lộc Hàm ở.
Hắn đứng ở cổng tiểu khu, nhìn thấy trùng trùng nhà cao tầng, đoán rằng nhà Lộc Hàm là một căn trong số đó.
Hắn cố gắng đè nén ý định lao vào trong đó, xoay người rời đi, tìm đến một khách sạn gần đó.
Đường đến thành phố Y cũng không dài, nhưng là cũng đủ để hắn hiểu ra một chuyện:
Cha mẹ Lộc Hàm chắc hẳn là đã phát hiện ra chuyện của bọn họ.
Trừ bỏ cái này, hắn hiện tại cái gì cũng không biết, lại còn không thể tùy tiện xông đến nhà cậu.
Nhưng là ở thành phố Y hắn cũng không quen biết ai, muốn tìm bạn bè giúp đỡ cũng không được.
Thế Huân nằm ở khách sạn có chút đau đầu, thoáng nhìn tờ báo trên bàn đưa tin chiến sĩ thi đua XX, bỗng nhiên nhớ tới Lộc Hàm trước kia có nói qua với hắn mẹ cậu là giáo ngữ văn, còn đạt được danh hiệu một trong mười giáo viên giỏi của thành phố Y.
Vì thế Thế Huân lập tức lên mạng tìm ra mười giáo viên giỏi của thành phố Y qua từng năm, quả nhiên tìm được trường học của mẹ Lộc.
Thế Huân đứng trước cổng trường mẹ Lộc dạy.
Hắn có chút khẩn trương, muốn hút thuốc, kết quả nghĩ đây là ở trường học, vẫn đành bỏ ý định.
Những lời muốn nói, cứ lặp đi lặp lại trong lòng hắn,
Kết quả đợi đến lúc tan học nhìn thấy mẹ Lộc, hắn chỉ có thể há miệng thở dốc, ngay cả tiếng "cô" cũng không gọi được.
Qua một lúc lâu, mới cúi đầu nhỏ giọng nói: Cô có thể cùng cháu đi đến quán trà gần đây nói chuyện không?
Mẹ Lộc nhìn Thế Huân, tuy rằng rất tức giận, nhưng vẫn đồng ý.
Hai người đi vào quán trà, Thế Huân muốn rót trà cho mẹ Lộc, ai ngờ bà ấy đưa tay cản lại: Không cần, ta là muốn nói với cậu, mong cậu về sau không nên quấy rầy con ta nữa. Nó hiện tại vẫn sống tốt.
Thế Huân khựng lại một chút, có chút cố chấp vẫn rót trà, sau đó liền hạ mình, quỳ xuống.
Mẹ Lộc chấn động, bật dậy: Cậu làm gì?
Thế Huân: Cô, cô là mẹ Lộc Hàm, nhận một quỳ của cháu. Cháu xin cô, cho cháu gặp Lộc Hàm.
Mẹ Lộc: Gặp nó? Sau đó thì sao? Cho phép hai người đàn ông các ngươi tiếp tục làm bừa!!! Uổng công ta lúc trước còn hy vọng cậu chiếu cố Tiểu Lộc, ta thật sự là bị mù rồi!!!
Thế Huân trong lòng căng thẳng, lập tức ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn mẹ Lộc: Cháu biết chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng là, cháu yêu Lộc Hàm. Mà đối với Lộc Hàm mà nói, đườc người nhà tán thành là chuyện quan trọng mà cậu ấy luôn canh cánh trong lòng, cho nên trước khi chưa được cô cho phép, cháu sẽ không gặp em ấy. Cháu xin cô, cho phép chúng cháu cùng một chỗ.
Mẹ Nghiệp cười lạnh: Sự cho phép của ta? Thế sao lúc trước cậu dụ dỗ con ta, sao lại không hỏi ý kiến của ta?
Thế Huân có chút nghẹn lời.
Mẹ Lộc: Cậu sao lại không nói gì, cậu luôn miệng nói thích con ta, vậy mong cậu cách xa nó ra một chút.
Nói xong, mẹ Lộc xoay người rời đi.
Mẹ Lộc vốn tưởng ngày đó gặp Thế Huân sẽ là lần cuối cùng, nhưng mà ngày hôm sau lại nhìn thấy hắn ở cổng trường.
Thế Huân chưa từ bỏ ý định.
Hắn hệt như bám dính lấy mẹ Lộc, mỗi ngày đến cổng trường chờ bà, xin bà cho hắn gặp Lộc Hàm.
Thoáng cái đã hơn nửa tháng, bất chấp mưa gió.
Có mấy lần buổi tối tan học, mẹ Diệp trông thấy hắn lạnh đến run rẩy, nhưng vừa nhìn thấy bà thì lại có tinh thần tiến đến nói chuyện với bà.
Mẹ Lộc bị bám đến không biết làm sao, trực tiếp gọi điện thoại cho cha Lộc đến đón bà.
Đối mặt với cha Lộc, Thế Huân cũng vẫn nói những lời giống nhau: Xin hai bác chấp nhận cho chúng cháu cùng một chỗ.
Từ lần đó, Thế Huân bắt đầu gửi quà tặng này nọ đến cho nhà họ Lộc.
Nào là thuốc lá a, rượu a, hạch đào, nồi cơm điện, còn một cái áo lông, trực tiếp gửi ems đến thẳng nhà.
Còn tiếp tục như vậy, đồ Tết đã muốn đầy đủ hết rồi.
Tên người nhận cũng không phải là tên Lộc Hàm, trực tiếp viết tên mẹ Lộc.
Lộc Hàm vừa nhìn thấy là tên mẹ mình, liền nhận luôn.
Đợi đến tối cha mẹ Lộc về nhìn thấy đồ vật này nọ, trên hóa đơn ghi là đã nhận, muốn trả cũng không trả được, lại không thể nói với Lộc Hàm là Thế Huân gửi, chỉ có thể âm thầm bực bội.
Mặt khác, Lộc Hàm nhìn qua thì có vẻ thỏa hiệp.
Đúng vậy, chính là nhìn qua.
Mạng internet trong nhà bị cắt, số điện thoại di động cũng đổi.
Biên bản ghi chép các cuộc điện thoại, cha Lộc cũng đã theo dõi, không có số lạ.
Lộc Hàm mỗi ngày cũng không ra khỏi nhà, ở nhà đọc sách hoặc là vẽ vài bản thiết kế, đến giờ thì đi làm cơm.
Nhưng là cậu sẽ không chủ động cùng bọn họ nói chuyện, sẽ không giống như trước kia cùng họ ngồi trên sô pha xem truyền hình, cũng không hề nở nụ cười.
Hơn nữa mỗi ngày lúc ăn cơm, Lộc Hàm đều ở trên bàn ăn kể cho họ nghe Thế Huân là một người như thế nào.
Từ nhà hắn đến công việc của hắn, rồi lại nói đến con người của hắn.
Mỗi ngày lặp lại một lần.
Từ lúc đầu cha Lộc nghe giận đến tím mặt đến bây giờ thì đành ngoảnh mặt làm ngơ.
Ông coi như con ông đang phát tiết.
Đối với ông cùng mẹ Lộc mà nói, Lộc Hàm đã không còn liên lạc gì với người kia, cũng đã là tốt lắm rồi.
Mặc kệ hiện tại người kia làm cái trò gì, cũng chẳng đáng quan tâm.
Chuyện có lớn đến đâu, sớm muộn gì, cũng sẽ trôi qua mà thôi.
~~~~~~~~~
Thoáng cái còn mười ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán rồi,
Sau một tháng, trường học rốt cuộc bắt đầu cho nghỉ Đông .
Mẹ Lộc cuối cùng là thở dài nhẹ nhõm một hơi, không cần đi làm, cũng tức là có thể tránh mặt Thế Huân.
Chuyện Thế Huân tới tìm bà, bà cùng cha Lộc cho đến giờ cũng chưa hề nói cho Lộc Hàm nghe.
Ý muốn của bọn họ hiện tại là, cố gắng làm nhạt đi sự tồn tại của Thế Huân.
Bất quá nói thật, cha mẹ Lộc nhìn con mình bây giờ hệt như tượng gỗ, trong lòng cũng là khó chịu không thể nói ra.
Cả một ngày, chỉ có lúc Lộc Hàm ở trên bàn ăn nói về Thế Huân, mới có thể nhìn có chút tinh thần.
Mà một khi nhịn không được nhắc tới chuyện này, mặc kệ là tức giận mắng chửi, hay là nhẹ nhàng khuyên bảo,
Lộc Hàm mỗi lần đều nghiêm túc nghe hết, không khóc cũng không nháo, chỉ là quì gối hướng bọn họ, sau đó xin bọn họ tha thứ, xin bọn họ cho phép Thế Huân và cậu được bên nhau.
Cha Mẹ Lộc sắp hỏng mất.
Vài lần, mẹ Lộc vừa rơi nước mặt vừa nghĩ, hay là tùy ý con mình đi.
Nhắc tới chuyện này với cha Lộc, cha Lộc chỉ hút thuốc liên tục không nói lời nào.
Sau khi trường học nghỉ, Thế Huân không đến trường nữa, cũng không gửi đồ đến nữa,
Hắn mỗi ngày đến tiểu khu Lộc Hàm ở, đứng một hồi, nhìn một hồi.
Ban đầu là ban ngày đến, được hai ngày,
Bảo an ở tiểu khu tưởng hắn là ăn trộm cuối năm đến điều tra địa hình, thiếu chút nữa báo cảnh sát bắt hắn lại,
Vì thế Thế Huân liền đổi thành buổi tối hàng ngày đến.
Mỗi lần lạnh đến run rẩy,
Thế Huân liền nhìn những ánh đèn từ những ngôi nhà trong tiểu khu, chỉ cần nghĩ đến hắn cùng Lộc Hàm hiện tại rất gần nhau, cũng sẽ không lạnh nữa.
Có đôi khi Thế Huân cũng sẽ nhớ tới lần đó hắn bày tỏ cùng Lộc Hàm, hắn cũng là giống như vậy đứng ở chỗ cậu ở chờ cậu về.
Khi đó hắn rất sợ hãi, sợ trong nhà đã sớm trống không, sợ cậu không từ mà biệt.
Mà bây giờ, Lộc Hàm có thật đang ở nhà hay không hắn cũng không thể trăm phần trăm khẳng định,
Nhưng mà trong lòng lại bình tĩnh dị thường.
Thế Huân nghĩ, đại khái là vì lấp đầy trong lòng hắn là Lộc Hàm, không có gì có thể làm hắn dao động nữa.
Thành thật mà nói bây giờ nếu có thứ gì vẫn quấy nhiễu tâm hắn,
Thì là Thế Huân thật sự rất nhớ Lộc Hàm.
Nhớ đến phát điên.
Nếu không sẽ không cứ đợi buổi tối là đến cổng tiểu khu đứng ngốc, ban ngày còn có khả năng gặp cha Lộc mẹ Lộc, buổi tối một người cũng không thấy được.
Bất quá, vào ngày thứ sáu, hắn ngoài ý muốn gặp được một người.
Lúc Thanh Mai đến nhà họ Lộc, cha mẹ Lộc đang ngồi xem truyền hình.
Vừa thấy Thanh Mai đến, mẹ Lộc lộ ra tươi cười khó thấy được mấy ngày nay: Viên Viên a, sao con lại đến đây?
Thanh Mai cười đặt cái gói to trên tay xuống: Con vừa đi xem phim về. Mẹ nuôi, có ít hạt dẻ xào đường, con mua riêng cho mẹ đó.
Cha Lộc: Viên Viên bắt đầu nghỉ Tết tồi à?
Thanh Mai: Không ạ, chỉ là vừa lúc cuối tuần, mẹ con nói muốn gặp con, nên con về.
Lộc Hàm từ trong phòng đi ra nhìn thấy Thanh Mai đến, miễn cưỡng giật nhẹ khóe miệng, rót cho cô một ly nước.
Thanh Mai giống như không ý thức được trúc mã của mình có cái gì không thích hợp, nếu không sẽ khônglôi kéo Lộc Hàm tán gẫu linh tinh.
Thanh Mai: Ai, cậu biết không, đầu tuần rồi tớ cuối cùng cũng gặp được A Dương và vợ hắn. Vợ hắn nhìn rất xinh xắn a.
Lộc Hàm: Thế à.
Thanh Mai: Ừ, bọn ta còn đi ăn cơm cùng nhau. Hiền Dương nghe nói cậu đang ở nhà, nói cậu thật không có ý tứ gì hết, cũng không tìm hắn uống rượu. Không được, tớ phải gửi tin nhắn cho hắn nói cho hắn biết tớ đang ở cùng cậu, hắn phỏng chừng phải gọi điện thoại mắng chửi ấy chứ, ha ha.
Nói xong Thanh Mai lấy di động ra, lấy tốc độ sét đánh soạn tin nhắn gửi đi.
Quả nhiên không lâu sau, di động vang lên, Thanh Mai vui vẻ nhận điện: Hiền Dương ~~~~ a lô ~~~~~ a lô ~~~~~ tín hiệu không tốt?
Thanh Mai nghi hoặc lắc lắc di động, đi ra ban công rồi mới tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Một lát sau, cô hướng vào trong phòng vẫy vẫy Lộc Hàm: Tiểu Lộc, Hiền Dương nói muốn nói chuyện với cậu.
Lộc Hàm đi đến nhận lấy di động, nhẹ nhàng gọi một tiếng: Hiền Dương đó hả?
Đầu kia điện thoại không có thanh âm.
Lộc Hàm nhăn mặt: Hiền Dương? Cậu có nghe không?
Đầu kia điện thoại vẫn không có thanh âm.
Lộc Hàm: Hiền -
Người ở đầu kia điện thoại cười khẽ, ngắt lời cậu: Là anh.
Lộc Hàm gắt gao nắm chặt điện thoại.
Căng thẳng từ sau khi về nhà kia tựa hồ một tiếng "Phựt" đứt tung.
Cậu muốn gọi tên hắn, muốn nói cậu rất nhớ hắn, muốn nói rằng cậu đã công khai với cha mẹ, muốn hỏi thành phố X bây giờ còn tuyết rơi không......
Cậu có rất nhiều thứ muốn nói với Thế Huân,
Nhưng mà, nửa câu cũng không nói nên lời.
Qua một lúc lâu, cậu nghe thấy Thế Huân nói: Anh bây giờ, có khi chỉ cách em một ngàn thước.
Lộc Hàm chậm rãi tựa vào trên tường, ngẩng đầu nhìn ngôi sao xa xôi mơ hồ: Anh sao lại đến đây?
Thế Huân: Anh tới đón em về nhà a.
Lộc Hàm hốc mắt đỏ lên, cúi đầu nói: Chúng ta hình như chưa từng cùng ngắm sao trên ban công phòng ngủ.
Thế Huân: Đúng vậy. Em cũng biết, anh rất sợ lạnh, không thích đi ra ngoài.
Lộc Hàm: Vậy chờ đến lúc ấm áp hơn, chúng ta lại cùng nhau ngắm.
Thế Huân: Được.
Lộc Hàm:...... anh chờ em.
Thế Huân chậm rãi thở ra một hơi, như là đã hạ quyết tâm: Không, là em chờ anh.
Lộc Hàm nói chuyện xong quay vào nhà, đem điện thoại trả lại cho Thanh Mai,
Trừ bỏ khóe mắt hơi hơi phiếm hồng, trên mặt cậu vẫn như cũ không hề có biểu tình gì hết.
Mẹ Lộc nhìn con mình, lại nhìn Thanh Mai, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì.
Thanh Mai nhìn thời gian thấy cũng đã muộn rồi, chuẩn bị đi về, mẹ Lộc đột nhiên mở miệng: Viên Viên, mẹ tiễn con.
Hai người đi xuống dưới lầu, mẹ Lộc đã cất lời: Cuộc điện thoại vừa rồi......
Thanh Mai trầm mặc một hồi: Mẹ nuôi, con......
Mẹ Lộc: Thì ra con cũng biết rồi.
Thanh Mai: Ngô - à ý con là người kia lúc trước con đến thành phố X có gặp qua. Hôm nay con nhìn thấy hắn ở cổng tiểu khu này, hắn liều mạng xin con, nói là, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được...... mẹ nuôi, xin lỗi, con......
Mẹ Lộc nhớ tới con mình, lại đau buôn: Viên Viên, con nói xem, mẹ nuôi phải làm cái gì mới tốt......
Thanh Mai có chút không biết phải nói như thế nào: Tiểu Lộc, cậu ấy hình như gầy đi rất nhiều...... Mẹ nuôi, hai người, cũng không nên dồn ép cậu ấy quá......
Thanh Mai nhớ tới bộ dáng đau khổ cầu xin của Thế Huân khi nãy, tuy rằng cô cũng không hy vọng Lộc Hàm thật sự đi lên con đường này,
Nhưng là, hai người yêu nhau,
Cho dù là ai, cũng không nhẫn tâm chia rẽ được.
Hai ngày sau, cả nhà vừa ăn xong cơm trưa, chợt nghe chuông cửa kêu vang.
Cha Lộc đi mở cửa, là một đôi vợ chồng trung niên xa lạ.
Người phụ nữ trung niên quàng một cái khăn màu đỏ sau khi thấy ông, mỉm cười nói:
Xin chào, chúng ta là cha mẹ thế Huân, hôm nay mạo muội quấy rầy là vì muốn cùng hai người giải quyết dứt điểm, chuyện con chúng ta.
~~~~~~~~
Nghe một câu như vậy, phản ứng đầu tiên của cha Lộc là đem cửa sập "Ầm" một cái: Mấy người tìm nhầm người rồi!
Mẹ Huân hơi đề cao âm lượng, ở ngoài cửa hô: Thầy Lộc, thầy mở cửa đi, chúng tôi có việc muốn nói với hai người.
Ánh mắt cha Lộc đảo một vòng qua gương mặt mẹ Lộc và Lộc Hàm, bọn họ đều có chút kinh ngạc, hiển nhiên cũng đều nghe được những lời người ta nói sau cánh cửa.
Lộc Hàm cực kì kinh ngạc, cậu không ngờ cha Huân mẹ Huân đều đến đây.
Cha Lộc: Không có gì để nói cả. Nếu mấy người không đi, tôi liền báo cảnh sát!
Mẹ Huân mỉm cười: Thầy Lộc, ông là thầy giáo, dạy chữ dạy làm người, tôi thì mấy cái đó tôi không rành; Nhưng mà làm ầm ỹ khóc nháo đến xấu mặt, thì ông không bằng tôi. Ông chắc chắn định gọi cảnh sát sao?
Cha Lộc:......
Cha Lộc suy xét cẩn thận, quên đi, nếu hôm nay muốn chặt đứt mọi ý niệm trong đầu Lộc Hàm, thì cũng không còn cách nào tốt hơn cách này.
Vì thế ông mở cửa, cho bọn họ vào.
Lộc Hàm có chút khẩn trương nhìn sau lưng cha Huân mẹ Huân xem còn có ai khác không,
Mẹ Huân dường như nhìn ra ý nghĩ của cậu, nhẹ giọng nói: Vốn nó định cùng hai bác đến, bởi vì bất ngờ có việc, không có cách nào đi cùng.
Cha Lộc nhìn bộ dáng hồn xuất khỏi xác của con mình, lạnh giọng hỏi: Mấy người muốn nói gì?
Mẹ Huân nhìn cha mẹ Lộc Hàm, lại nhìn cậu, nói: Tiểu Lộc, con vào phòng một chút đi, cô có chút chuyện muốn nói với cha mẹ con.
Lộc Hàm sửng sốt một chút, lập tức gật gật đầu xoay người rời đi.
Cha Lộc quát bảo cậu ngừng lại: Tiểu Lộc con đứng đây cho cha. Đây là con tôi!
Bắt đầu từ lúc hai người không biết là ai này vào nhà, cha Lộc cảm nhận được rõ ràng nội tâm dao động của Lộc Hàm.
Nhìn bộ dáng nghe lời như vậy của Lộc Hàm, ông bắt đầu hối hận vì đã cho họ vào nhà.
Nghĩ đến đây, trên mặt cha Lộc không còn chút hòa nhã nào: Các người là cha mẹ, làm ơn quản lý con mình. Lộc Hàm và con hai người đã không còn quan hệ gì cả, các người không cần phải đến quấy rầy nhà chúng tôi nữa.
Mẹ Huân không để bụng, nói: Thầy Lộc, tôi có thể một mình nói chuyện với chị nhà được chứ, có thể chứ?
Cha Lộc nhìn về phía mẹ Lộc, mẹ Lộc do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Vì thế hai người đi vào phòng ngủ, để lại cha Lộc và cha Huân, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Cha Huân thật ra rất là bình thản, tự mình tìm chỗ ngồi, Lộc Hàm rót cho ông một chén trà.
Nhấp một ngụm trà, cha Huân như là nhớ ra gì đó, nhìn cha Lộc ngồi mộtbên đang tự mình bực bội, nói: Cái khăn quàng cổ vợ tôi đang quàng, là Tiểu Lộc tặng.
Cha Lộc nghe vậy liền quay sang trừng ông.
Cha Huân: Quà của tôi, là bộ trà cụ, rất đẹp, tôi rất thích.
Cha Lộc không cam lòng yếu thế: Con tôi mười tuổi đã biết tự tay làm thiệp chúc mừng sinh nhật tôi!
Cha Huân: Tôi thích món tôm muối tiêu mà Tiểu Lộc làm, hương vị rất ngon.
Cha Lộc: Mẹ nó thích nhất món đó, vì vậy nó đặc biệt đi học để nấu!
Cha Huân: Tiểu Lộc thật sự là một đứa nhỏ tốt a.
Cha Lộc: Đó là chuyện đương nhiên!
Ừ thì nó là một đứa nhỏ tốt thế đấy! Nhưng mà là con tôi!
Cha Huân thản nhiên liếc nhìn cha Lộc một cái: Nhưng mà, ông cũng sắp mất nó.
Cha Lộc lập tức đỏ mắt: Kia phải trách ai chứ! Đều là do con ông làm hại!
Cha Huân lắc đầu, không nói gì nữa .
Lại một lát sau, cha Huân bỗng nhiên lộ ra biểu cảm "Úi, tôi biết rồi" nhìn cha Lộc.
Cha Lộc thật sự thấy phiền phức: Lại có chuyện gì?
Cha Huân: Không nghĩ tới ông là thầy giáo mà tư tưởng còn lạc hậu như vậy.
Cha Lộc: Ông có ý gì?
Cha Huân: Ông vẫn không cho phép con tôi và con ông bên nhau, là vì muốn có cháu bế đi.
Cha Lộc: Sao lại có chuyện đó, bây giờ là thời nào chứ! (Thật ra có cũng không dám nói a)
Cha Huân: Vậy thì tốt rồi, cùng lắm thì về sau nhận con nuôi, mang họ của ông là được rồi.
Cha Lộc cảm thấy đầu óc và tư duy của người này thật sự là không thể nào hiểu nổi: Ông điên rồi sao? Ông thật sự muốn chúng nó cả đời bị người ta chỉ trỏ mà sống sao?
Cha Huân nhìn Lộc Hàm vẫn đang đứng bên cạnh: Tiểu Lộc, nghe nói con muốn mở một tiệm cà phê?
Lộc Hàm gật gật đầu.
Cha Huân: Tiểu Lộc mở tiệm cà phê, Thế Huân là nhà văn, nhà mấy người cũng không có người thân ở thành phố X đi, hai đứa cũng không cần phải đi ra ngoài làm việc nhiều, tự cấp tự túc, ai rảnh mà tới "chỉ trỏ" chúng nó a?
Cha Lộc không nói gì.
Lúc này, mẹ Huân cùng mẹ Lộc trò chuyện trong phòng cũng đi ra,
Hai người đều mắt đỏ hoe, xem ra đã khóc một hồi.
Mẹ Huân kéo cánh tay mẹ Lộc thủ thỉ nói: Sự tình chính là như vậy, sau lần tự sát đó, vợ chồng chúng tôi cũng đã nghĩ thông rồi. Đứa nhỏ sống tốt, mới là quan trọng nhất.
Mẹ Lộc nghe xong gật gật đầu.
Trái lại cha Lộc lại chấn kinh: Tự sát?
Mẹ Huân bi thương nhìn cha Lộc: Đúng vậy, thời sự hàng năm cũng đưa tin có rất nhiều người đồng tính luyến ái tự sát, 90% trong đó đều là bởi vì cha mẹ dồn ép quá mức, lúc trước chúng tôi cũng......
Mẹ Huân tựa hồ nói không nổi nữa, khóc ngã vào lòng cha Huân.
Lộc Hàm run rẩy khóe miệng.
Cha Lộc có chút do dự nói: Kia...... trước lúc đó hai người không nhìn ra là nó muốn......??
Mẹ Huân: Trước đó nó vẫn luôn giống như bình thường, rất bình tĩnh. Chúng tôi cho rằng từ từ rồi có lúc mọi chuyện cũng sẽ qua, đến lúc đó thì lại giới thiệu mấy cô gái cho nó làm quen, ai biết được -
Mẹ Huân nuốt nước bọt, thông giọng điều hòa hơi thở tiếp tục nói: Đứa nhỏ nhà tôi lúc ấy thấy tuyệt vọng, đã chọn hướng cực đoan. Sau này chúng tôi tra tìm một chút tư liệu, trong đó nói rằng những người trẻ tuổi hiện nay tâm lý rất yếu ớt, nếu xuất hiện áp lực không thể chống đỡ được, dễ dàng xuất hiện hành vi quá khích, chẳng hạn như hít ma túy, giết người, bán dâm vân vân......
Cha Lộc dường như bị những gì mẹ Huân nói làm cho chấn động.
Mẹ Huân: Nói thật, thầy Lộc, từ lúc con tôi còn rất nhỏ, tôi cùng cha nó chỉ có một nguyện vọng, chính là hy vọng nó bình an khỏe mạnh lớn lên. Hiện tại nó cũng đúng như mong muốn của chúng tôi, chẳng những thân thể khỏe mạnh, sự nghiệp cũng thành công, người làm cha mẹ, còn đòi hỏi cái gì nữa? Nó cũng tốt, Tiểu Lộc cũng tốt, chúng nó đều là người thường, bất quá chỉ là yêu nhau mà thôi, làm chuyện mình thích làm, bọn nó cũng không gây trở ngại cho ai cả, cũng không thương tổn người khác. Chờ thêm vài năm nữa, bảo tụi nó nhận nuôi một đứa nhỏ, khi rảnh rỗi, sẽ về thăm chúng ta, cùng chúng ta uống rượu, đánh mạt chược. Chúng ta từ từ, cũng sẽ già đi a.
Nghe mẹ Huân nói xong, thần sắc cha Lộc tựa hồ cũng có chút cảm khái.
Mẹ Huân nhìn bộ dạng cha Lộc, thở dài một hơi: Con cháu đều có phúc của con cháu. Thầy Lộc, thầy thật sự muốn ép nó -
Cha Lộc cả kinh: Sao lại vậy được! Bà đừng nói lung tung! Tôi chỉ có một đứa con, tôi......
Cha lộc không dám nghĩ nữa, cũng nói không được gì nữa.
Mẹ Huân cùng cha Huân liếc nhìn nhau một cái, cha Huân đằng hắng một cái, nói: Sáu giờ tối nay, chúng tôi có đặt bàn ở nhà hàng XX, nếu không chê, hy vọng cả nhà có thể đến dùng một bữa cơm.
Nói xong, hai người tạm biệt rời đi.
Cả buổi chiều, nhà họ Lộc chìm vào yên tĩnh.
Cha mẹ Lộc trầm mặc không nói lời nào,
Lộc Hàm ngồi trong phòng nhìn thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Thời gian trôi qua quá chậm làm người ta hoảng hốt.
Nhìn thấy cũng đã sắp đến sáu giờ, Lộc Hàm rốt cuộc vẫn là đứng trước cửa phòng cha mẹ, trong phòng khói thuốc mù mịt.
Cậu gọi một tiếng: Cha......
Cha Lộc có chút tiều tụy ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
Hốc mắt cậu đỏ lên: Cha......
Cha Lộc trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu, nói:
Chúng ta không đi ...... mình con...... đi thôi......
Sáu giờ tối mùa Đông, trời đã muốn tối mịt,
Xa xa ngoài những ngôi sao, còn là ánh đén của hàng vạn ngôi nhà.
Lộc Hàm cơ hồ là một mạch chạy xuống dưới lầu,
Còn chưa tới cổng chính tiểu khu, cậu liền dừng bước.
Thế Huân đứng ở nơi đó.
Lộc Hàm nhìn hắn, không biết sao lại bật cười,
Rõ ràng bất quá mới chỉ một tháng không gặp, nhưng mà một khắc kia cậu nhìn thấy hắn, giống như lại một lần nữa nhận thức hắn.
Cậu nghĩ, ồ, thì ra người mà tôi luôn chờ đợi là người như vậy.
Lộc Hàm thấy Thế Huân từng bước từng bước đi về phía mình, nhịn không được lại bắt đầu đoán xem hắn sẽ nói gì.
Nói rằng anh tới đón em về nhà?
Nói rằng để em đợi lâu?
Nói rằng anh yêu em?
Cậu thấy Thế Huân bước đến trước mặt mình, chậm rãi vươn tay, ôm chặt lấy cậu.
Hắn nói:
Anh muốn ăn canh sườn em nấu.
Lộc Hàm nghĩ, có lẽ, cậu muốn nghe nhất, chính là những lời này.
Toàn văn hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro