Phần 10
Mấy ngày nay thời tiết X thành luôn luôn quanh quẩn mức âm ba, bốn độ.
So sánh với phương Bắc thường ở mức mười mấy độ dưới không thì cũng không tính là gì,
Nhưng là thành phố X luôn luôn ẩm ướt,
Mùa Đông đúng là vừa ẩm vừa lạnh, lạnh đến thấu xương.
Đối với một vài người không phải người bản địa, thật đúng là không quen được.
Thế Huân còn có một loại cảm giác "rốt cục cũng đợi được đến ngày này", mỗi ngày đều hỏi Lộc Hàm về thành phố quê hương của cậu lạnh hay không lạnh,
Sau đó cực lực khoe khoang nơi của mình vốn là một địa phương ấm áp:
Cái gì mà nằm ở hướng Bắc quay về hướng Nam mặt trời sáng lạn, điều hòa lò sưởi thảm điện túi chườm nóng đầy đủ mọi thứ,
Đồng thời còn ngượng ngùng tỏ vẻ chỉ cần Lộc Hàm đồng ý, hắn cũng vô cùng vui sướng mà ngày ngày dâng chính mình làm cái lò sưởi cho Lộc Hàm.
Lộc Hàm bất đắc dĩ nhìn hắn: Tuần này mẹ em tới.
Thế Huân: A?
Lộc Hàm: Thứ Năm đến đây, Chủ Nhật lại về. Vội tới để - đưa chăn cho em.
Thế Huân cúi đầu không nói tiếng nào.
Mẹ Lộc quả thật tuần này sẽ đến đây, bất quá không phải là đưa chăn như Lộc Hàm nói,
Chỉ là nhớ con, vì thế điểu chỉnh lịch dạy một chút, đến thăm mà thôi.
Lộc Hàm định cuối tuần để Thế Huân dẫn mẹ mình, dạo quanh thành phố X.
Đầu tiên là hiểu biết về thành phố này của Lộc Hàm cũng không bằng Thế Huân;
Hai là, coi như là sớm bồi dưỡng chút cảm tình giữa mẹ cậu và Thế Huân.
Công khai, vẫn luôn là điều cậu tâm niệm.
Chiều thứ năm, Lộc Hàm xin ông chủ cho nghỉ phép, đi đón mẹ về phòng mình thuê.
Mẹ Lộc vẫn là lần đầu tiên đến đây,
Nhìn thấy chỗ con mình ở điều kiện cũng không tệ, gọn gàng sạch sẽ, nói: Con chỉ ở một mình mà cũng chú ý dọn dẹp nhỉ.
Lộc Hàm: Không dọn không được a, tính thích sạch sẽ di truyền từ mẹ chứ ai.
Lộc mẹ nhìn thấy trên nóc tủ lạnh còn có một chậu cúc nhỏ, kỳ quái nói: Tiểu Ninh, con bị dị ứng phấn hoa sao còn trồng hoa a?
Lộc Hàm cười cười: Không có, đó là chậu hoa giả một người bạn cho, nói là trong nhà có chút cây cối nhìn sẽ thoải mái hơn.
Mẹ Nghiệp thấy vậy, trêu ghẹo nói: Thật là một cô gái chu đáo, con cưới về luôn đi.
Lộc Hàm dở khóc dở cười: Vậy nếu là nam thì làm sao bây giờ?
Mẹ Nghiệp sửng sốt: Nam ?
Bà suy nghĩ một chút, nghĩ chắc là con đang đùa mình thôi, vì thế cười nói: Là nam con cũng cứ cưới.
Lộc Hàm cười nhẹ, nói: Được, con nhớ kỹ.
Thế Huân cũng đúng như hàng ngày đúng giờ xuất hiện ở nhà Lộc Hàm.
Lộc Hàm đã nhắn hắn mua nhiều đồ ăn một chút, cậu muốn xuống bếp nấu một bữa thật ngon cho bà.
Thế Huân đi trên đường một chút thì vuốt tóc, một chút lại sửa sang quần áo, không biết sao thấy rất khẩn trương.
Lúc nhìn thấy mẹ Lộc, Lộc Hàm giới thiệu nói: Mẹ, đây là người bạn con vẫn hay kể với mẹ đấy.
Thế Huân vẻ mặt ngây ngô cười nhìn mẹ Lộc, mẹ nghiệp cũng cười cười nhìn hắn.
......
Nửa phút trôi qua.
Lộc Hàm thấy mặt hai người cười đến cứng ngắc, nhịn không được đẩy đẩy Thế Huân: Ngây ngô cười cái gì, mau gọi một tiếng.
Thế Huân: Ai, mẹ!
Một tiếng này vừa ra khỏi cổ họng Thế Huân, Lộc Hàm thiếu điều nhảy dựng lên: Cậu gọi bậy cái gì đó! (ở đây vì là trước mặt mẹ Lộc Hàm nên ta để cho hai người xưng hô cậu tớ)
Thế Huân tỉnh táo lại, vội vàng buông đồ trong tay ra, bước lên phía trước: Không, cháu là -
Soạt!
Thế Huân cứ thế trực tiếp quì sụp xuống!
Lộc Hàm trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.
Thế Huân mặt đỏ như muốn phun máu, hắn cực kì ủy khuất: Dây giày bị tuột......
Mẹ Lộc thế nhưng phì cười, vội vàng đi qua nâng hắn dậy: Này tiểu Huân sao lại không cẩn thận thế. Được rồi, cháu cũng đã gọi mẹ, lễ cũng là làm, cũng coi như cháu một nửa là con trai cô rồi.
Lộc Hàm nhẹ nhõm thở ra, bất quá Thế Huân thì tâm trạng cực kì ảo não:
Tuy rằng còn chưa công khai, nhưng mặc kệ nói như thế nào đây là lần đầu tiên hắn gặp gia đình người yêu,
Nhớ lại lần đầu tiên Lộc Hàm gặp cha hắn, biểu hiện phải nói là tốt.
Nhìn lại chính mình, gặp mặt không đến 10 phút,
Đã cho mẹ Lộc một cái ấn tượng thật "sâu sắc".
Bất quá Thế Huân vẫn còn rất hăng hái, tuy rằng lúc bắt đầu có chút bất lợi,
Nhưng là bởi vì bản thân mình mình là tác gia, nói về kể chuyện thì rất có duyên,
Cho nên sau khi bắt đầu ăn cơm hắn đã cùng mẹ Lộc nói chuyện sôi nổi (mẹ Lộc và ba Lộc đều rất thích kinh kịch),
Kể một số chuyện về kinh kịch.
Mẹ nghiệp nghe đến vui vẻ, luôn miệng tiểu Huân tiểu Huân, cả bàn ăn là tiếng trò chuyện vui vẻ.
Lúc gần ăn xong, mẹ Lộc nhìn thấy trên tay Thế Huân cũng không hề đeo nhẫn, liền nói: Tiểu Huân a, con chưa có bạn gái à? Muốn cô nhờ người giới thiệu cho không.
Thế Huân: A, con có bạn gái rồi.
Mẹ Lộc có chút hứng thú hỏi: Vậy, là cô gái như thế nào nha?
Thế Huân rất nhanh liếc nhìn Lộc Hàm một cái: Người đó...... ừm...... nấu ăn ngon......
Mẹ Lộc gật đầu: Nấu ăn ngon, bây giờ con gái nấu ăn ngon ít lắm.
Lộc Hàm cắm đầu ăn.
Mẹ Lộc lại hỏi: Cô ấy nhìn như thế nào a? Tiểu Huân đẹp trai như vậy, bạn gái nhất định nhìn cũng rất được đi.
Thế Huân:...... nhìn xinh đẹp...... tính cũng tốt...... A......
Lộc Hàm ở dưới gầm bàn đá hắn một cái.
Mẹ Lộc: Sao vậy?
Thế Huân: Không, không có việc gì, cháu...... cháu rất thích người đó.
Lộc Hàm lặng lẽ đỏ mặt.
Mẹ Lộc gật đầu: Tiểu Huân, con hợp ý với cô như vậy, kết hôn nhất định phải mời cô a, cô cũng mừng cho con.
Thế Huân:...... Vâng.
~~~~~
Hai ngày nay, Thế Huân dẫn Lộc Hàm và mẹ Lộc đi dạo một vòng thành phố X, ăn một vòng thành phố X.
Tuy rằng cũng chỉ là thăm thú trong thành phố, nhưng là xét về lộ trình hay là điểm tham quan,
Thế Huân đều sắp xếp đâu ra đó, xem ra là đã chuẩn bị cực kì kĩ càng.
Mẹ Lộc dĩ nhiên cũng đi chơi đến vô cùng vui vẻ,
Lộc Hàm thấy thế cũng rất là hài lòng.
Đến ngày thứ ba, Thế Huân chạy đến chỗ Lộc Hàm.
Mẹ Lộc buổi chiều phải về, bà nói trước khi đi sẽ làm một bữa đại tiệc, đãi Thế Huân Lộc Hàm một bữa ra trò.
Vừa vào cửa, mẹ Lộc liền gọi Thế Huân tới: Tiểu Huân mau tới đây, cô hôm nay làm chính là để đãi con đó.
Thế Huân vui sướng hài lòng : Thật vậy chăng? Cô à, cô không nên thiên vị con như thế, Tiểu Lộc sẽ ghen tị nga!
Lộc Hàm liếc trắng mắt.
Phỏng chừng mới gặp nhau có mười phút mà hai người kia đã lại bắt đầu ồn ào rồi,
Thế Huân này hai ngày nay có thể nói là hăng hái vô cùng,
Đến mức mẹ cậu phải khen là "Tiểu Huân thật là vui tính a".
Mẹ Lộc bưng một cái chén từ trong bếp ra, nói: Đây là cô đặc biệt mua cho con đó.
Thế Huân nhìn vào trong bát, cư nhiên là một chén canh cật heo nóng hôi hổi.
Lộc Hàm cũng bị bất ngờ:
Không nghĩ tới mẹ cậu mới sáng sớm đã chạy đi chợ, thì ra là mua cật heo về làm.
Mẹ Lộc: Tiểu Huân a, cô thấy con thân thể hư nhược, nên mới chuẩn bị cật heo bồi bổ cho con.
Lộc Hàm:......
Thế Huân có chút gian nan nói:...... Cô à, cô làm sao nhìn ra là con...... bị thể hư ......
Mẹ Lộc: Con nhớ lại lần đó xem, đi được vài bước liền vấp ngã, rõ ràng thắt lưng không có lực a.
Thế Huân:......
(Nội tâm của Thế Huân: Con là bị vấp dây giày a!!!)
(Ở đây nói 1 chút, ý của mẹ Lộc Hàm ở đây "thể hư" chính là yếu chuyện "ấy ấy", người ta hay nói ăn gì bổ nấy nên bà mua cật heo về bồi bổ a. Còn về công dụng của cật, các nàng có thể tra google a :))))))
Dưới ánh nhìn nóng bỏng của mẹ Lộc, Thế Huân liếc nhìn Lộc Hàm một cái, ánh mắt trăm điều muốn nói, sau đó ăn hết chén canh.
Nhìn Thế Huân ăn hết, mẹ Lộc hài lòng nói: Tiểu Huân a, tiểu Lộc ở một mình, cũng không có nhiều bạn bè, con là một đứa nhỏ tốt, có gì con chiếu cố nó một chút.
Thế Huân liên tục gật đầu: Nhất định rồi.
Mẹ Lộc: Có cô gái nào tốt, cũng nhớ giới thiệu cho tiểu Lộc nha.
Lộc Hàm: Mẹ......
Mẹ Lộc nghe thấy giọng Lộc Hàm mang đầy vẻ kháng nghị, nhăn mặt: Con lại thế rồi. Trong điện thoại cũng từng đề cập với con vài lần, bảo con nhanh nhanh mà tìm đi, con chỉ giỏi cái miệng, thực tế thì sao? Xem tiểu Huân kìa, cùng bạn gái hòa thuận tốt đẹp biết bao nhiêu.
Lộc Hàm:......
Mẹ Lộc như là một cái máy hát được mở công tắc, bắt đầu thao thao bất tuyệt: Mấy năm nay kinh tế cũng an ổn rồi, chuyện duy nhất cần quan tâm là chuyện chung thân đại sự của con. Con cũng đã lớn như vậy, sao lại không hiểu chuyện chút nào? Trước kia cùng tiểu X (bạn gái cũ) quen nhau êm đẹp thế, không rõ sao hai đứa lại tự dưng chia tay, cô bé đó cũng không tệ a......
Lộc Hàm: Mẹ!
Mẹ Lộc: Con đừng có mà chê mẹ dông dài. Con còn nhớ thầy Lý không, ít tuổi hơn ta và ba con, đến cháu cũng có rồi, con thì một chút động tĩnh cũng không có! Mẹ với ba con cũng lớn tuổi rồi, mong muốn của chúng ta là cháu chắt đầy nhà, con cũng nên nhanh chóng mà nắm bắt......
Lộc Hàm nhìn Thế Huân cúi đầu ăn canh cật heo không nói tiếng nào, trong lòng có chút cảm giác như người có lỗi.
Cậu nghĩ nghĩ, sau đó thở ra một hơi thật mạnh, như là đã hạ quyết tâm.
Lộc Hàm: Mẹ, kỳ thật con -
Thế Huân lại đột nhiên ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: Cô à, chuyện cô nói, con sẽ...... lưu ý .
Lộc Hàm nhìn Thế Huân, Thế Huân khẽ lắc đầu.
Nhìn Thế Huân ăn xong canh cật heo, Mẹ Lộc vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Lộc Hàm lấy cớ đi siêu thị mua đồ uống, kéo Thế Huân ra ngoài.
Mới vừa đi xuống dưới lầu, Lộc Hàm cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: Vì sao không cho em nói?
Thế Huân: Chờ một thời gian đi, cô hiếm khi có một chuyến đến chơi thành phố X, vẫn nên để bà mang tâm trạng vui vẻ mà trở về nhà.
Lộc Hàm thở dài một hơi: Thì là vì bà đang vui vẻ, em mới nghĩ đến nhân cơ hội này đem mọi việc nói cho rõ ràng. Hơn nữa xem ra, mẹ em cũng rất thích anh.
Thế Huân: Vẫn nên chờ một thời gian nữa đi, anh vẫn chưa chuẩn bị tốt.
Lộc Hàm: Anh muốn chuẩn bị cái gì?
Thế Huân: Anh thật sự không muốn thấy ba mẹ em vì chuyện chúng ta......
Lộc Hàm: Tin tưởng em, em cũng không muốn thương tổn ba mẹ em. Nhưng mà, chuyện này sớm hay muộn cũng phải làm cho rõ ràng. Anh chắc hẳn thấy em quá hấp tấp, nhưng bắt đầu từ khi em quyết định cùng một chỗ với anh, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Con trai bọn họ yêu một người đàn ông, cùng một người đàn ông cùng một chỗ, bọn họ có quyền biết
Thế Huân nghe cậu nói thế, trong lòng lại cảm thấy áy náy.
Thế Huân: Anh biết, anh chỉ là...... anh không biết đối mặt với mẹ em như thế nào, bà nóng lòng hy vọng em tìm một người bạn gái......
Lộc Hàm trầm mặc một hồi: Cho nên, anh hy vọng chúng ta cứ như thế này, sau đó đến một lúc nào đó thì hảo tụ hảo tán?
Thế Huân trợn tròn hai mắt: Không phải!!!
Lộc Hàm: Tốt lắm, vậy anh nói xem, chúng ta khi nào thì đi nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ?
Thế Huân:...... anh không biết......
Thành thật mà nói Lộc Hàm lần này bị bộ dáng do do dự dự của Thế Huân làm cho nổi nóng,
Cậu không rõ Thế Huân rốt cuộc là làm sao vậy.
Theo lẽ thường hai người đã sớm xác minh tâm ý, giường cũng lên rồi, trải qua một đoạn thời gian cũng không ngắn,
Lộc Hàm cũng gặp cha của Thế Huân rồi.
Hiện tại cậu muốn thằng thắn với người nhà của mình, cậu không sợ đối mặt thì thôi chứ,
Thế Huân ngược lại, cứ dây dưa như vậy .
Nói đến nói đi, hắn chỉ vò đầu bứt tai, một bộ dạng bối rối không biết phải làm sao.
Lộc Hàm trong lòng có chút không thoải mái, nói: Anh muốn sao thì như vậy đi.
Thế Huân vừa thấy cậu như vậy, vội vàng giải thích: Không, ý của anh là, hai ta dù sao chỉ vừa cùng nhau không bao lâu, gấp gáp làm gì!
Lời này vừa nói ra, hai người đều sững lại vài giây, Thế Huân trong lòng biết rằng hỏng rồi.
Quả nhiên vẻ mặt Lộc Hàm hoàn toàn trầm xuống: Ý anh là, em quá vội vàng, bây giờ nên suy xét kỹ càng!
Thế Huân liền hoảng hốt, muốn nắm lấy tay Lộc Hàm, Lộc Hàm tránh đi, nhìn hắn rồi nói: Đúng rồi, hôm nay đồ ăn đã mua không đủ cho ba người ăn, anh vẫn nên về nhà mình ăn đi.
Nói xong rời đi không hề quay đầu lại.
~~~~~~
Tối thứ sáu, Thế Huân gọi điện thoại cho Bạch Hiền gọi cậu ta ra cùng hắn uống rượu.
Lúc Bạch Hiền đến quán bar, nhìn cái biểu tình "Vật sống đừng đến gần" trên mặt hắn, tò mò nói: Cậu làm sao vậy?
Thế Huân: Theo cậu thì tớ làm sao......
Bạch Hiền cẩn thận nhìn nhìn, cẩn thận dò hỏi: Dì mới tới thăm hả?
Thế Huân:......
Bạch Hiền: Được rồi, được rồi, cậu hiện tại có người yêu còn gọi tớ ra uống rượu, chỉ có một loại khả năng - cậu cãi nhau với Lộc Hàm?
Thế Huân rầu rĩ nói: Chúng tớ đã cả tuần không liên lạc rồi.
Ngày đó sau khi Lộc Hàm đem Thế Huân đuổi đi, lại gửi cho hắn một tin nhắn,
Đại ý là trong khoảng thời gian này tạm thời không cần liên hệ, hai người đều cần bình tĩnh lại.
Thế Huân trong lòng tuy rằng rất khó chịu, nhưng là hắn cũng không dám tùy tiện chạy đi tìm Lộc Hàm, sợ lại làm Lộc Hàm tức giận.
Sốt ruột cũng vô dụng, đành phải đi uống rượu giải sầu.
Bạch Hiền nghe hắn kể toàn bộ sự tình, có chút không biết nói gì: Tớ thấy hình như cũng không phải chuyện gì rắc rối lắm a. Bất quá câu cuối cùng cậu nói quả thật rất khó nghe.
Thế Huân: Tớ không nghĩ đến Tiểu Lộc lại phản ứng mạnh như vậy.
Bạch Hiền: Nói thật, tớ cũng rất ngạc nhiên, cậu thích Lộc Hàm như vậy, hiện tại cậu ấy chủ động công khai với gia đình không phải tốt lắm sao? Đổi lại mà là những người khác, có khi vẫn còn giấu kín ấy chứ.
Thế Huân lắc đầu: Cho dù muốn công khai cũng không nên dưới tình huống đó. Tối thiểu cũng nên chọn ngày tốt, tớ ăn mặc đẹp đẽ, mang theo thuốc lá rượu ngon tự mình tới cửa, nói cho bọn biết rằng tớ và Lộc Hàm đã ở cùng một chỗ, cũng thỉnh cầu ba mẹ cậu ấy tha thứ.
Bạch Hiền:...... cậu như vậy là đi chúc tết đi.
Thế Huân: Nói chung thì đúng là giống vậy. Huống chi Lộc Hàm xứng đáng được đối xử như vậy.
Bạch Hiền: Tốt lắm a, vậy sao lúc đó cậu không nói cho cậu ấy a?
Thế Huân lập tức héo rút: Ngày đó do quá sốt ruột, lời nói ra đều sai lầm hết rồi, nào có cơ hội giải thích. Hơn nữa cậu ấy hiện tại không chịu gặp tớ, gửi tin nhắn thì thấy như không đủ thành ý.
Bạch Hiền bĩu môi: Đành chờ xem tiền đồ của cậu thôi.
Thế Huân: Quên đi, không nói chuyện của tớ nữa. Cậu thì sao, đi làm cảm giác thế nào, Xán Liệt đối xử với cậu hẳn là cũng không tệ lắm đi.
Bạch Hiền lập tức trừng mắt: Cái gì không tệ a? Làm thế nào không tệ? Cậu không phải hiểu sai cái gì chứ! Tớ là đi làm tốt sao? Chúng tớ là quan hệ cấp trên cấp dưới, miễn cưỡng coi như là bạn bè mà thôi a! Nói cái gì mà không tệ! Không có chuyện gì cả!
Thế Huân:...... tớ cảm thấy cậu mới đúng là mới đón mẹ tới thăm đi.
Thật ra Lộc Hàm bên này cũng không có thoải mái gì.
Trong lòng biết Thế Huân ngày đó là lỡ lời, nhưng là nghĩ đến bộ dáng lưỡng lự phớt lờ của hắn, lại không thể xuống nước được, thành ra dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Bất quá dù nói thế, Lộc Hàm vẫn là muốn nhìn thấy Thế Huân.
Bằng không cũng sẽ không mỗi ngày cứ đến khoảng ba giờ hơn,
Liền nhịn không được len lén nhìn chỗ mà Thế Huân trước kia hay đứng chờ cậu.
Liên tục bốn ngày, Lộc Hàm đều không nhìn thấy người mình muốn nhìn, bộ dáng thất vọng ngay đến cả ông chủ cũng nhìn không nổi.
Ông chủ: Tôi quyết định từ cuối tuần này đem ca tối của Thế Huân đổi thành bốn giờ bắt đầu.
Lộc Hàm: A? Vì sao?
Ông chủ: Tôi là sợ tròng mắt cậu nhìn mãi sẽ rơi ra, tôi sẽ phải đền bù tai nạn lao động đó.
Lộc Hàm mặt đỏ lên: Ông chủ lại nói nhảm.
Ông chủ phất tay: Được rồi, cậu cứ cho rằg tôi mộng du nói mớ đi ha.
Đến ngày thứ năm, Lộc Hàm vẫn như cũ không thấy được Thế Huân.
Lộc Hàm có chút buồn bực, lại cảm thấy chính mình có điểm buồn cười:
Loại bộ dáng khẩu thị tâm phi này, cùng mấy cô gái đang yêu chẳng khác gì hết á.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro