Phần 1
Tác giả: Bình Quả Thụ
Tình trạng: hoàn
Thể loại: đồng nhân, hiện đại đô thị, pink, HE.
Nhân vật chính: Thế Huân x Lộc Hàm, Bạch Hiền x Xán Liệt.
Cái này mình edit từ 'câu chuyện của thụ làm ca sáng và công làm ca tối' thành hunhan cho shipper đọc đỡ buồn thôi nên đừng share or mang đi lung tung nha ko buộc mình phải del uổng công ngồi edit nga~
~~~~~~~~~~~
Lộc Hàm làm ở một tiệm cà phê mở của lúc 3 giờ sáng tọa lạc ở một tòa nhà văn phòng thuộc khu phụ cận,
Cậu làm ca ban ngày, mỗi ngày 5 giờ tan tầm; còn một người đồng nghiệp chưa từng gặp mặt thì làm ca tối, mỗi ngày buổi tối 7 giờ đến làm (khoảng trống 2 tiếng kia thì do ông chủ chịu trách nhiệm) .
Lộc Hàm vừa tới này thành phố này không lâu, đơn thân độc mã , thuộc loại nói nhiều hay lải nhải như con gái, thích nấu ăn,
Mỗi lần làm đồ ăn làm nhiều đến mức một mình mình ăn thì không nổi,
Liền mang theo một ít bỏ vào tủ lạnh ở chỗ làm,
Cũng lưu lại một tờ giấy nhắn, nhắn cho đồng nghiệp ca tối tự mình hâm nóng để ăn khuya.
Tuy rằng hắn chưa bao giờ hồi đáp lại,
Thế nhưng Lộc Hàm ngày hôm sau lúc đến chỗ làm đều sẽ thấy hộp đựng thức ăn đã được rửa sạch sẽ.
Một thời gian sau, Lộc Hàm thỉnh thoảng cũng viết mấy thứ linh tinh khác trên tờ giấy nhắn:
Mất tiền, mua đồ mới, bạn gái cũ kết hôn, chuyện nhà,
Người đó vẫn như cũ chưa từng đáp lại.
Sau đó có một ngày, chủ quán nói với Lộc Hàm buổi tối người làm ca tối có việc không thể tới làm, đành nhờ Lộc Hàm vất vả một chút làm luôn ca tối, Lộc Hàm cũng đáp ứng rồi.
Buổi tối, Lộc Hàm một mình trong tiệm nghe nhạc, một chốc thì chơi máy tính, một hồi lại đọc tạp chí,
Hoặc là tưởng tượng người đó những lúc một mình ở đây sẽ làm gì.
Lúc này, có khách vào uống cà phê,
Lộc Hàm liền niềm nở hỏi người đó muốn uống gì,
Người khách chăm chú nhìn Lộc Hàm, nói: Tôi muốn uống canh sườn hầm lần trước cậu nấu.
~~~~~
Đúng vậy, người khách mới tới chính là người đồng nghiệp hay làm ca tối của cậu .
Lộc Hàm nghe hắn tự giới thiệu, liền tỉnh ngộ thì ra đây là người cậu chưa từng thấy mặt - đồng nghiệp Thế Huân.
Cậu vẫn luôn tưởng tượng đồng nghiệp Thế Huân là một người dạng đại thúc trầm mặc ít lời rất cẩn thận ôn hòa,
Người trước mắt này so với tưởng tượng của cậu không giống nhau lắm:
Nhìn qua thì đúng là có điểm không thích nói chuyện, nhưng là, tuổi thì so với cậu cùng lắm chỉ lớn hơn vài năm, khí chất thực đặc biệt, không giống người làm công ở tiệm cà phê.
Lộc Hàm bắt đầu suy nghĩ lan man không dừng được, liền nhìn hắn chằm chằm xem xét,
Thế Huân nghĩ rằng Lộc Hàm không nhận ra hắn, liền nói tôi là đồng nghiệp làm ca đêm.
Lộc Hàm gật gật đầu tỏ vẻ biết, còn nói rằng buổi tối không có nguyên liệu không thể làm canh xương hầm được, hay là cậu làm cho hắn một bát mì vậy.
Thế Huân trầm mặc một hồi nói: Tốt, tôi muốn ăn mì sườn.
Sau đó Lộc Hàm thực bình tĩnh làm một tô mì ăn liền Hảo hảo, nói: sườn có hơi nhỏ, anh nhìn rồi ráng mò xem sao.
Lộc Hàm thấy Thế Huân ăn mì, liền hỏi chẳng phải hôm nay anh có việc bận à, sao lại tới đây?
Thế Huân dừng một chút, lắc đầu không nói chuyện, Lộc Hàm nghĩ mình đụng đến chuyện riêng tư của người khác nên cũng không hỏi nữa.
(Trong nội tâm của Thế Huân: xin phép nghỉ làm chỉ để đến nhìn cậu, loại sự tình này tôi tuyệt đối sẽ không nói ra đâu)
Lộc Hàm là một người rất ôn hòa, vừa tới đến thành phố này không lâu, cũng không có bạn bè gì, khó có được cơ hội nói chuyện thoải mái như vậy;
Thế Huân tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng là một người lắng nghe tốt, hơn nữa kỳ thật hai người đã sớm "quen biết", cho nên Lộc Hàm và Thế Huân tán gẫu cũng rất vui vẻ, trong lòng Lộc Hàm cũng cảm thấy thân thiết hơn nhiều.
Kỳ thật từ cách ăn uống, quần áo, cách nói cẩn thận của Thế Huân, xem ra Thế Huân là một người có thói quen sinh hoạt tốt,
Vì thế vừa nhìn Thế Huân ăn xong mì đang rửa chén, Lộc Hàm liền trêu chọc nói:
Bình thường anh ăn nhiều đồ ăn của tôi như vậy, sao mà cũng chẳng thấy anh để lại một tờ giấy nói lời cảm ơn a?
Đợi nửa ngày cũng không thấy Thế Huân trả lời,
Lộc Hàm nghĩ rằng Thế Huân không có nghe thấy, nghĩ rằng nên lặp lại lần nữa, lại thấy vành tai Thế Huân đỏ bừng.
~~~~~
Lộc Hàm lại muốn mở miệng nói gì đó,
Liền thấy Thế Huân rửa chén xong liền có một bộ dáng đăm chiêu suy nghĩ.
Lộc Hàm liền hỏi làm sao vậy,
Thế Huân nói vì cảm tạ cậu vẫn thường mang đồ ăn cho hắn, hắn kỳ thật có chuẩn bị một món quà nhỏ tặng cho Lộc Hàm, nhưng lại quên mang theo.
Lộc Hàm tưởng Thế Huân nghe được lời nói đùa vừa rồi mà ngượng ngùng, trong lòng liền có điểm áy náy,
Liền từ chối nói dù sao có đôi khi làm nhiều đồ ăn cũng ăn không hết, Thế Huân không chê mà vứt đi Lộc Hàm cũng đã rất vui rồi.
Thế Huân nói chủ quán bảo cậu ngày mai nghỉ ngơi, tôi đây nhân lúc ca sáng mai đem đồ đến để ở đây, vậy thì sáng ngày mốt cậu đi làm sẽ thấy.
Thế Huân lời nói chân thực, biểu tình thành khẩn, Lộc Hàm cũng liền vui vẻ tiếp nhận rồi.
Sau đó buổi sáng ngày thứ ba lúc Lộc Hàm đến chỗ làm, nhớ tới lời Thế Huân nói, liền lục lọi ngăn kéo, rồi lại trên bàn,
Nhưng mà không phát hiện cái gì đặc biệt, liền chuyển tới chỗ tủ lạnh.
Lộc Hàm mở tủ lạnh ra thì nhìn thấy một cái hộp hai tầng chưa bao giờ nhìn thấy, trên đó dán một tờ giấy: Cho Lộc Hàm.
Cậu mở ra thì thấy,
Tầng trên đựng đầy kẹo trái cây;
Tầng dưới là một một quyển sách, tên là -
[ 50 món làm từ sườn ].
Lộc Hàm không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười, lấy sách ra, lại tìm một lọ thủy tinh bỏ hết kẹo trái cây vào đó.
Cậu không thích ăn ngọt, nhưng là cậu cảm thấy để như vậy để ngắm cũng rất được.
~~~~~
Thế Huân lúc này, trong điện thoại -
Thế Huân: Tớ đã làm theo lời cậu nói.
Bạch Hiền: Làm cái gì a?
Thế Huân: Chính là lần trước khi nói chuyện phiếm cậu đã từng nhắc đến, cái gì mà dùng kẹo có thể dụ người ta vui vẻ ~~~~~~~
Bạch Hiền: Cậu không phải đã công khai* rồi sao, sao lại còn tặng kẹo cho con gái?? (*từ gốc ở đây là 出柜, có nghĩa là "xuất quĩ", thường được dùng để chỉ tình huống một người đồng tính công khai tính hướng của mình với gia đình và xã hội)
Thế Huân: Tớ không có đưa cho con gái, mà là tặng cho con trai
Bạch Hiền:......
Thế Huân [trịnh trọng]: Cậu ta là con trai, có hầu kết, tớ thấy rõ.
Bạch hiền: Tớ lần trước có nói kẹo đủ mọi màu sắc có thể làm người ta vui vẻ là nói tặng cho con gái, cậu từng thấy qua có bao nhiêu nam nhân thích ăn ngọt chứ?
Thế Huân liền cúp điện thoại, nội tâm lặp đi lặp lại chỉ có một câu: Tặng sai đồ rồi.
Thế Huân có điểm ảo não, hắn là thật tình muốn biểu đạt lời cảm tạ của mình,
Kết quả lại làm thành cái dạng chẳng ra gì.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui quyết định áp dụng biện pháp khắc phục - tương đối phổ biến và an toàn - tặng Lộc Hàm một bó hoa.
Vì thế hắn lập tức gọi điện thoại đến cửa hàng hoa, đặt bộ bó hải dụ trắng (hắn lên mạng tìm tòi ngôn ngữ các loại hoa dùng phương pháp loại trừ cuối cùng chọn hải dụ) bảo bọn nhọ đưa đến tiệm cà phê.
Sau đó vui sướng hài lòng tượng tượng bộ dáng của Lộc Hàm khi nhận được, không biết có lưu lại một tờ giấy nhắn cho hắn không .
Buổi tối Thế Huân đi làm, chủ quán cùng hắn tán gẫu nói chiều nay anh ta một mình trông quán, đã vậy khách hôm nay lại đặc biệt nhiều, vội vàng gần chết.
Thế Huân kỳ quái hỏi Lộc Hàm không ở đây sao?
Chủ quán nói buổi sáng cũng không biết ai tặng hoa cho Lộc Hàm, Lộc Hàm có chứng dị ứng phấn hoa nghiêm trọng, đến giữa trưa thì khó chịu không cố được nữa, chờ sau khi anh ta đến, vội vàng về nhà nghỉ ngơi .
Thế Huân lập tức trợn tròn mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro