#1: toxic from the start
- call us what we are,
toxic from the start...-
-
mưa phùn ngoài trời rơi đều như một tấm lưới mỏng, giăng kín tầm nhìn. qua khung cửa kính đã mờ hơi nước, con phố bên dưới như chậm lại, nhạt nhòa trong một gam màu xám lạnh. từng giọt nước nhỏ bám trên kính, tụ lại rồi lăn dài, để lại những vệt dài loang lổ như dấu vết của thời gian. quang hùng ngồi đó, ánh mắt trôi xa khỏi bốn bức tường, chẳng còn bận tâm đến nhạc nền đang chạy dang dở từ thiết bị bên cạnh. cậu nhìn mưa, nhìn khoảng không vô định phía sau nó, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó không có tên.
tiếng mưa ngoài trời như một bản nhạc lặp đi lặp lại, đơn điệu và kéo dài đến vô tận. quang hùng vẫn ngồi đó, lặng im. ánh đèn vàng hắt xuống khiến đường nét trên khuôn mặt cậu trở nên mềm mại, nhưng đôi mắt vẫn đăm chiêu, sắc buồn. một bản nhạc chưa hoàn thành nằm lửng lơ trên màn hình máy tính, dãy sóng âm im lìm như thể cũng bị thời gian níu chặt.
cậu không nhớ mình đã ngồi đây bao lâu. bao nhiêu tiếng đồng hồ trôi qua chỉ để ngắm mưa và những giọt nước trượt dài trên ô kính? trong cái mơ hồ của cơn mưa phùn và căn phòng nhỏ, quang hùng đôi khi thấy mình như bị nhấn chìm trong chính sự yên tĩnh này. một thứ yên tĩnh ngột ngạt, như lưới mưa ngoài kia, bao quanh, quấn lấy cậu, không cho cậu thoát ra.
chuông cửa đột ngột vang lên. tiếng chuông gấp gáp, kéo cậu trở về hiện tại. quang hùng giật mình, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ vô định. cậu nhìn về phía cánh cửa, hàng mày khẽ nhíu lại như không chắc rằng mình vừa nghe thấy gì.
tiếng chuông lại reo lần nữa, lần này lớn hơn, và kèm theo giọng gọi quen thuộc.
"hùng ơi! mở cửa nhanh lên!"
là phong hào.
quang hùng thở dài, đứng dậy khỏi ghế. chiếc headphone trượt xuống cổ, tiếng nhạc nền còn dang dở cứ thế bị bỏ lại phía sau, chìm vào nền mưa rả rích. cậu bước qua khoảng không gian chật hẹp, cánh cửa phòng vừa mở ra thì luồng khí lạnh tràn vào ngay tức khắc.
phong hào đứng đó, tay xoa xoa đầu vì mưa lấm tấm đọng trên tóc. anh bé cười cười, nửa trách nửa đùa
"gọi mãi mới mở cửa thế bé ơi, anh chờ dài cổ rồi đấy."
quang hùng không đáp, chỉ lùi lại một bước nhường đường, để anh bạn cao ngang mình bước vào phòng. hơi lạnh từ ngoài trời theo phong hào ùa vào, hòa vào không gian khép kín, đối lập hoàn toàn với hơi ấm của ánh đèn vàng vẫn rọi xuống từng góc nhỏ trong studio.
"lại ngồi thẫn thờ nữa à?"
phong hào hỏi, nhìn một lượt căn phòng với những tờ giấy nhạc xộc xệch, những thiết bị phủ lớp bụi mỏng.
"thế nhạc anh gửi làm đến đâu rồi?"
quang hùng nhếch môi, nụ cười nhạt nửa vời. cậu đi lại chỗ cũ, ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt lại trôi xa một nhịp, nhưng lần này, cậu kéo bản nhạc dang dở lên màn hình.
"em vẫn đang làm đây."
phong hào thả túi xách xuống sofa, cởi áo khoác ướt lấm tấm rồi ngồi đối diện cậu. ánh mắt anh quan sát quang hùng một lát, như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài.
"lại nhớ chuyện cũ à bé?"
tiếng mưa ngoài trời vẫn rơi, đều đặn như chẳng bao giờ biết mệt. quang hùng lặng lẽ nhìn những dãy sóng âm trên màn hình, tay cậu khẽ siết lại, giọng nhỏ đi như thể tự nói với mình.
"dạ..."
quang hùng và đứa nhỏ người yêu đã chia tay được một thời gian, à, cũng chẳng thể gọi là chia tay. quang hùng bảo hai người chỉ đơn giản là đang cãi nhau nên tạm chiến tranh lạnh chia xa vài hôm, nhưng vài hôm cậu kể đã hơn hai tuần rồi.
mọi người xung quanh, bao gồm phong hào, đều rõ câu chuyện của mối tình độc hại này, nhưng cũng chẳng biết sao khuyên bảo hai người, chỉ biết im lặng bên cạnh, làm một chỗ dựa âm thầm và vững chãi cho cặp đôi than thở mỗi khi có chuyện buồn, như đợt cãi nhau lần này.
"rồi em vẫn chưa liên lạc lại cho an á hả?"
phong hào hỏi, dù biết rõ câu trả lời.
quang hùng và thành an đã chia tay một thời gian, nhưng nếu có thể gọi đó là chia tay thì cũng chỉ là một cái tên giả. quang hùng vẫn bảo hai người chỉ đang cãi nhau, những lời nói lỡ dại, những cơn giận qua đi sẽ lại quay lại. vậy mà, hơn hai tuần đã trôi qua, không ai mở lời. không có cuộc gọi, không có tin nhắn. chỉ có khoảng lặng kéo dài như một vết nứt chưa bao giờ lành.
mối quan hệ của họ, thực ra là một thứ gì đó phức tạp hơn rất nhiều. có lúc, quang hùng tự hỏi liệu cậu đã từng yêu đúng cách? hay chỉ là yêu cái cách mà người ta vẫn tưởng tượng về tình yêu, những nụ hôn vội vã, những lời thề non hẹn biển mà sau đó chỉ để lại đớn đau. thành an, với cái tính bốc đồng và không chịu nhường nhịn, còn quang hùng thì luôn lùi lại một bước, sợ làm tổn thương, nhưng chính cái sợ hãi ấy lại khiến mọi chuyện càng tồi tệ hơn.
phong hào biết rõ câu chuyện của quang hùng và thành an, nhưng anh chỉ lặng lẽ đứng ngoài, không có lời khuyên, không có cách nào để giúp đỡ. chỉ có sự im lặng, có mặt mỗi khi quang hùng cần ai đó ở bên, để lắng nghe, để gánh vác dù chẳng thể thay đổi được gì.
"em không biết phải nói gì..."
chỉ một câu đó thôi, nhưng dường như cả thế giới của quang hùng đã sụp đổ. những ngón tay lướt qua màn hình điện thoại, dừng lại trên tên gíp gíp, nhưng không thể nhấn gọi. có quá nhiều điều không thể nói thành lời. những lời giận hờn, những im lặng lạnh lẽo đã giết chết tất cả những gì họ từng có. quang hùng không còn biết liệu có nên nối lại, có nên hàn gắn nữa không, khi mà cái đích đến vẫn luôn là những vết thương hở, chưa bao giờ được chữa lành...
phong hào thở dài, nhìn quang hùng một lúc lâu, như thể đang tìm cách nào đó để làm vơi đi nỗi buồn lặng lẽ trong mắt cậu. nhưng chẳng có gì có thể nói lúc này. anh biết quá rõ cái cảm giác này, cái cảm giác của việc yêu một ai đó đến mức làm tổn thương chính mình, nhưng không thể dứt ra được. không phải vì không muốn, mà vì không thể.
"rồi sao, hai đứa như nào mà cãi nhau?"
phong hào hỏi thăm, giọng nhẹ như một cơn gió thoảng qua.
không phải anh không thương quang hùng, nhưng đôi khi, việc đứng bên ngoài nhìn vào, lặng lẽ là cách duy nhất để giữ lại sự bình yên cho chính mình.
quang hùng không đáp lại. cậu chỉ cúi đầu, nhìn đôi tay mình, đầu óc trống rỗng, như thể tất cả mọi thứ quanh cậu đều mờ nhạt, chẳng còn gì quan trọng nữa. cậu không biết phải làm gì với những ngày dài chờ đợi này, với những lời xin lỗi chưa kịp nói và những nỗi nhớ không thể diễn đạt. mọi thứ cứ quẩn quanh trong một vòng xoáy, một mớ cảm xúc không lối thoát, và quang hùng thì vẫn không thể tìm được lối ra...
"bọn em, cứ vậy thôi..."
quang hùng và thành an, tưởng như một đôi trời sinh, một cặp hoàn hảo mà ai nhìn vào cũng phải thầm ghen tị. họ cùng nhau cười, cùng nhau khóc, cùng chia sẻ những khoảnh khắc đẹp đẽ như thể thế giới này chỉ có hai người. nhưng chỉ những ai đứng gần mới thấy được, rằng đằng sau những cái ôm chặt, những nụ hôn vội vã, là những vết thương âm ỉ không bao giờ được chữa lành.
quang hùng, với tính cách của một người luôn sợ làm tổn thương người khác, cứ thế nhẫn nhịn. mỗi lần thành an nổi giận, anh chỉ im lặng, không dám cãi lại, không dám phản bác. anh bảo là vì yêu, là vì không muốn làm tổn thương người mình yêu, nhưng không ai biết, thật ra anh chỉ sợ rằng mình sẽ mất đi thành an, sợ rằng những lần cãi vã sẽ khiến họ xa nhau. nhưng mỗi lần im lặng, mỗi lần nhún nhường, quang hùng lại tự làm tổn thương chính mình, để rồi dồn nén những nỗi buồn ấy cho đến khi không còn đủ sức giữ chúng lại.
thành an thì khác, luôn bốc đồng và quyết đoán. nó yêu hết mình, nhưng lại không biết cách yêu đúng. trong cơn giận, nó không biết kiềm chế, và đôi khi những lời nói của nó trở thành những vết cắt sắc lẹm, dù chẳng bao giờ thằng bé muốn như vậy.
"anh không hiểu em sao?" - mỗi lần như thế, quang hùng lại tự hỏi mình, liệu có thật sự hiểu nhau hay không, hay chỉ là đang chìm trong một thứ tình cảm nửa vời, chỉ đầy ắp những cảm xúc bốc đồng.
và rồi, những cuộc cãi vã bắt đầu trở nên quen thuộc. không phải vì không yêu, mà vì yêu quá nhiều, nhưng lại không biết cách để yêu đúng. họ luôn lặp đi lặp lại những sai lầm, những hiểu lầm, rồi lại quay lại với nhau, tiếp tục yêu như thể chẳng có gì xảy ra. nhưng những mảnh vỡ trong lòng họ thì không bao giờ hàn gắn lại được. những lần cãi vã ấy, những lời nói vội vàng, như những mảnh vụn không thể hàn gắn, mỗi lần lại thêm sâu vào trái tim cả hai.
mọi người xung quanh họ, bao gồm cả phong hào, đều nhìn ra mối quan hệ này không ổn, nhưng không ai dám lên tiếng. ai cũng biết rằng, quang hùng và thành an không thể sống thiếu nhau, nhưng họ cũng không thể sống hạnh phúc khi cứ mãi làm tổn thương nhau như thế. họ cứ quay vòng trong cái vòng luẩn quẩn ấy, một vòng tròn không bao giờ có lối thoát.
và cứ thế, mối tình của họ trở thành một thứ tình yêu đầy rẫy những lầm lỡ, những vết cắt không thể hàn gắn, nhưng lại không thể buông tay. trong những khoảnh khắc đẹp nhất, quang hùng và thành an lại tự hỏi, liệu có phải tình yêu là sự im lặng, là sự nhường nhịn, hay là cơn giận vô tận, là những đêm dài không ngủ, là những lần quay lại khi chẳng biết phải đi đâu?
quang hùng và thành an không thường xuyên tranh cãi to tiếng, cũng không hay có những cuộc khẩu chiến giận dữ hay những trận chiến đẫm lệ. tình yêu của họ không phô trương, không ồn ào. nhưng trong cái mối quan hệ này, mọi thứ đều bị lén lút, ngấm ngầm, như một cái bóng mờ, không ai thấy rõ, nhưng lại luôn bao trùm lên từng hành động, từng lời nói.
quang hùng đã dần quen với những cuộc nói chuyện nửa vời của thành an. khi thành an không vui, nó không cần nói ra, chỉ một cái nhếch môi là quang hùng đã hiểu. nhưng thay vì hỏi han, thay vì tìm cách giải quyết, quang hùng lại chỉ im lặng. có lẽ anh đã quen với sự im lặng của thành an, nó là thứ tình cảm mà anh nghĩ là biểu hiện của sự quan tâm. vì nó không nói ra, nhưng lại cho anh cái cảm giác rằng chỉ cần ở đó, chỉ cần tồn tại thôi, là đủ.
mỗi lần thành an cảm thấy không hài lòng, nó không thể hiện ra ngay. thằng bé không nổi giận, không than vãn, mà chỉ âm thầm giữ một thái độ lạnh nhạt. những cuộc hẹn, những tin nhắn không trả lời, hay chỉ là cái nhìn vô cảm khi quang hùng cố gắng thể hiện sự quan tâm, tất cả đều khiến quang hùng lúng túng. anh không thể hiểu lý do tại sao, nhưng lại không dám hỏi. anh sợ rằng nếu mình hỏi, mọi chuyện sẽ tệ hơn. vì nó sẽ giận, và nó sẽ bỏ đi, còn quang hùng lại không đủ mạnh mẽ để chống lại cảm giác mất mát đó.
mỗi lần quang hùng cố gắng làm gì đó để xoa dịu mối quan hệ này, như mua quà, hay nhắn tin chăm sóc, thành an lại có cách làm cho anh cảm thấy như những gì mình làm chẳng bao giờ đủ.
"không cần thiết đâu, anh làm vậy chỉ để cho mình cảm thấy tốt thôi."
thành an có thể nói một câu như vậy, bình thản, như thể chẳng có gì quan trọng. nhưng đó chính là cái bẫy. vì mỗi lần như vậy, quang hùng lại tự hỏi mình, có phải anh đang làm sai gì không? có phải anh đã quá phiền phức, quá gượng ép?
những câu nói đó, không phải là chửi bới, không phải là công kích thẳng thừng. mà là sự nhẹ nhàng đầy mỉa mai, là những lời nói vô thưởng vô phạt nhưng lại khiến quang hùng cảm thấy tội lỗi. anh không thể hiểu tại sao, nhưng lại không thể ngừng suy nghĩ về chúng, những lời lẽ làm anh tự trách mình, làm anh nghĩ rằng chính anh đã làm mối quan hệ này phức tạp hơn. vì trong mắt thành an, mọi thứ đều là anh tự tạo ra. và điều đó khiến quang hùng cảm thấy như mình là người sai, là người yếu đuối, là người không đủ tốt.
có lúc, quang hùng cảm thấy rằng mình chẳng bao giờ thực sự hiểu thành an. thằng bé không cần gì, nhưng lại khiến anh luôn cảm thấy mình phải làm mọi thứ. thằng bé không nói ra, nhưng lại khiến anh lo sợ. và điều tồi tệ nhất là anh không dám nói, không dám phản ứng, vì khi anh làm vậy, nó sẽ giận, và khi nó giận, thì thế giới của quang hùng sẽ sụp đổ.
mối quan hệ của họ không phải là tình yêu cháy bỏng hay mãnh liệt. nó giống như một trò chơi, một cuộc đấu tranh mà quang hùng không hề biết mình đang tham gia. anh cứ tiếp tục thỏa hiệp, nhún nhường, hy vọng rằng bằng cách này hay cách khác, mọi thứ sẽ ổn. nhưng càng thỏa hiệp, càng nhẫn nhịn, anh lại càng mất đi chính mình, mất đi sự tự tôn, mất đi khả năng nói lên những gì anh thật sự nghĩ. và thành an, với cái cách ngấm ngầm thao túng này, không hề hay biết rằng mình đang dần dần giết chết sự kiên nhẫn của quang hùng, giết chết những mảnh vỡ của tình yêu mà họ từng có...
mỗi lần cãi nhau, mỗi lần thành an muốn bỏ đi, quang hùng đều là người giữ lại. câu nói "tất cả đã kết thúc" của nó vang lên, nhưng quang hùng không bao giờ tin. anh biết nó sẽ không đi, dù nó có nói gì đi chăng nữa. nó luôn có một cách khiến quang hùng cảm thấy như thể mối quan hệ này là cái duy nhất anh có thể bám víu, như thể chẳng còn gì ngoài nó, ngoài những vết xước do chính nó tạo ra trên tâm hồn anh. và quang hùng, dẫu biết rõ mối quan hệ này đang dần bóp nghẹt anh, vẫn không thể buông tay.
khi thành an giận, khi nó rời đi với vẻ mặt lạnh tanh, quang hùng cảm thấy cả thế giới như sụp đổ. anh không thể hiểu nổi cảm giác này, như thể trái tim mình bị siết chặt, từng nhịp đập yếu dần dưới bàn tay vô hình của nó. anh đứng đó, trong cái không gian trống rỗng, chỉ còn lại cái lạnh từ những lời nói chưa nói ra, những cảm xúc chưa được giải tỏa. nhưng anh không dám nói gì, không dám phản kháng, chỉ im lặng chờ đợi cái vòng quay quen thuộc.
rồi nó sẽ quay lại.
luôn là vậy.
và khi nó quay lại, quang hùng lại tự hỏi, liệu anh có phải là người yếu đuối nhất trên thế gian này không? mỗi lần như vậy, thành an lại kéo anh vào những cơn lốc cảm xúc lạ kỳ, như thể đang kéo anh vào một thế giới không lối thoát. cái ôm của nó, cái hôn của nó, lúc đầu có vẻ ngọt ngào, nhưng lại như một cái bẫy. nó làm anh cảm thấy an toàn, nhưng lại chỉ là một cái lồng sắt tinh tế, giam hãm tâm hồn anh trong những tưởng tượng đau đớn.
"anh không thể rời xa em mà"
thành an nói, giọng nó nhẹ nhàng, nhưng sắc bén như lưỡi dao. quang hùng cảm thấy như bị đóng đinh vào từng lời nó nói, không thể cựa quậy, không thể thoát ra. nó không cần phải nói gì nhiều, chỉ cần một câu đơn giản, đủ để quang hùng cảm thấy mình không thể sống thiếu nó. anh không phải là người chủ động, không phải là người quyết định, nhưng lại luôn là người phải chịu trách nhiệm cho mọi thứ.
mỗi lần như vậy, quang hùng không còn biết mình là ai nữa. anh chỉ là cái bóng mờ trong câu chuyện của chính mình, chỉ là người đi theo thành an trong những vòng lặp không có điểm kết thúc. tình yêu giữa họ không phải là cái gì đó tươi sáng, không phải là ngọn lửa bùng cháy. nó chỉ là một đám mây u ám, luôn bao phủ mọi thứ, khiến anh mờ mắt và không thể nhìn rõ đâu là ánh sáng.
và quang hùng hiểu rõ, mối quan hệ này không phải là tình yêu. nó chỉ là một trò chơi mà anh không hề biết mình đang tham gia. mỗi lần thành an rời đi, anh cảm thấy như mọi thứ rơi xuống vực thẳm, nhưng rồi nó lại trở về, kéo anh lại trong một vòng tay say đắm. nhưng cái vòng tay ấy không bao giờ đủ ấm, không bao giờ đủ chắc chắn. quang hùng vẫn luôn mong muốn một thứ gì đó bền vững, nhưng anh biết rằng, thứ anh đang có chỉ là một trò đùa tàn nhẫn, mà anh lại là người chơi duy nhất.
thành an luôn muốn quang hùng phải dành cho nó 100% tình yêu, nhưng chính nó lại không bao giờ chịu cam kết một cách trọn vẹn. nó luôn tìm cách chia sẻ tình cảm của mình với mọi người xung quanh, giống như một cái ly đựng nước, mà không bao giờ thật sự đầy, chỉ luôn đổ tràn sang những nơi khác. trong khi quang hùng, với tất cả sự say mê của mình, luôn cống hiến hết thảy cho nó, hi vọng sẽ nhận lại sự trọn vẹn - dù anh biết rằng, mỗi lần anh cho đi, một phần của anh lại bị mất đi mà chẳng bao giờ được đền đáp.
thành an biết cách khiến quang hùng cảm thấy như thể chỉ có anh mới là người quan trọng nhất trong thế giới của nó, như thể mọi sự chú ý của nó đều chỉ dành cho quang hùng. nhưng thực tế, khi quang hùng không nhìn, khi anh không ở đó, nó lại không ngần ngại chia sẻ sự quan tâm, sự cảm thông cho những người khác, cho những mối quan hệ khác. nó không cần phải nói gì nhiều, chỉ một cái cười, một câu nói dối nhẹ nhàng, một ánh mắt đầy ẩn ý với người khác, tất cả đều khiến quang hùng phải tự hỏi mình, liệu anh có thực sự là người duy nhất trong trái tim nó hay không.
quang hùng đã quá quen với việc nhìn thấy thành an không bao giờ hoàn toàn thuộc về anh. mỗi lần anh cố gắng làm gì đó, muốn nắm giữ, muốn có được sự chú ý của nó, nó lại quay đi, hoặc làm anh cảm thấy mình chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của nó, một phần mà nó có thể rời bỏ bất cứ lúc nào. nhưng anh vẫn ở đó, im lặng, không dám lên tiếng, sợ rằng khi anh yêu cầu, khi anh đòi hỏi một điều gì đó cho riêng mình, thì sẽ chẳng còn gì ngoài sự trống rỗng.
thành an muốn quang hùng yêu nó đến mức quên đi mọi thứ xung quanh, nhưng chính nó lại không bao giờ yêu quang hùng theo cách đó. tình cảm của nó được phân chia cho mọi người, và mỗi lần quang hùng nhận ra điều này, anh lại càng cảm thấy mình như một kẻ ngốc, tự đặt mình vào vị trí của một kẻ cần thiết nhưng không bao giờ là duy nhất. quang hùng đã quen với cảm giác này, quen với sự lấp lánh mờ ảo của tình yêu mà thành an trao cho mình, những mảnh ghép lẻ tẻ, không bao giờ đủ đầy, nhưng vẫn khiến anh ngây ngất, hy vọng vào một điều gì đó vô hình mà anh không thể chạm tới.
và thế là quang hùng tiếp tục. tiếp tục yêu, tiếp tục cống hiến, tiếp tục chờ đợi. dù biết rằng tình yêu này là thứ không bao giờ hoàn toàn thuộc về anh, anh vẫn không thể dứt bỏ. vì, như thành an đã dạy anh, đôi khi, yêu là phải biết chấp nhận những thứ không thể thay đổi...
"em không biết nữa, em mỏi rồi..."
quang hùng ngập ngừng, giọng anh nhẹ như làn gió thoảng, mang theo sự mệt mỏi của những ngày dài vô định...
"rồi, rồi, anh hiểu rồi... anh nghĩ, hai đứa nên chia tay hẳn đi. chứ cứ tiếp tục không ổn đâu"
câu nói của phong hào như một viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, vỡ tan ra thành những làn sóng nhỏ, từng lớp sóng lăn tăn vỗ về bờ, nhưng chẳng thể nào chạm được vào đáy...
quang hùng không đáp lại ngay, im lặng kéo dài trong không gian, không gian nặng nề, đầy những điều không thốt ra.
"em cũng, không biết nữa..."
quang hùng đứng đó, giữa không gian studio lạnh lẽo, tiếng mưa bên ngoài không ngừng rơi, như xâm chiếm cả căn phòng, tạo ra một sự tĩnh lặng nặng nề. những lời nói của phong hào vẫn còn vương vấn trong đầu quang hùng, nhưng giờ đây, chẳng có gì thay đổi, mọi thứ vẫn cứ lặng lẽ trôi đi, như những giọt mưa lặng lẽ rơi ngoài cửa.
phong hào ngồi yên trên ghế, nhìn quang hùng, đôi mắt của đứa nhỏ đầy sự lo lắng, nhưng lại chẳng biết phải nói gì. buổi thu âm hôm nay phải dời lại, như mọi thứ khác trong cuộc sống này, không có gì là chắc chắn, chẳng có gì là vĩnh viễn. họ im lặng, không ai nói gì, chỉ có tiếng mưa ngoài kia và không khí ngột ngạt trong studio như đang dồn nén tất cả cảm xúc vào một góc nhỏ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro