Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2h

trả req cho @klin9_


———

gió đông rít qua mui xe, từng cơn lạnh thấm vào không gian vắng lặng của đêm, khiến thành an phải rụt người lại, như một chiếc lá bị cuốn vào cơn gió bão. từng làn gió lạnh như muốn lật tung mọi thứ, xé toạc những suy nghĩ lẩn khuất trong đầu nó, như những mảnh vụn vụt qua không gian. tóc thành an bay tán loạn, vướng vào nhau, như những sợi chỉ vỡ vụn của một chiếc áo cũ, vô định, lạc lõng. cái lạnh thấm vào da thịt, khiến nó không thể cảm nhận được bất cứ gì ngoài sự trống rỗng đang dần bao phủ.

nó ngả người ra ghế, mắt nhắm lại, nhưng đầu óc thì không thể ngừng quay cuồng. mọi thứ cứ lướt qua như những mảnh kí ức vụn vỡ, như một bức tranh mờ nhạt không thể hoàn thành. mỗi tiếng gió như một lời nhắc nhở về sự cô đơn, về cái cảm giác đang dần ăn mòn tất cả những gì nó từng tin tưởng. thành an hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái lạnh tê tái tràn vào cơ thể, nhưng cái cảm giác ấy chỉ làm tăng thêm sự trống vắng trong lòng.

nó nhìn lên bầu trời đen kịt, như một vầng tối không thể vượt qua. cái không gian vô tận ấy như muốn nuốt chửng nó, nhưng nó chẳng thể tìm thấy một ngôi sao nào để bám víu. tay thành an khẽ vuốt lại mái tóc, những ngón tay run rẩy không phải vì lạnh mà vì cái cảm giác hụt hẫng, như đang chạm vào một thứ gì đó không thể nắm bắt, không thể giữ lại. trong khoảnh khắc ấy, nó cảm thấy mình như một chiếc bóng, lặng lẽ trôi qua những con phố vắng, không có điểm đến, không có ai đợi chờ...

nó mệt rồi, từng dây thần kinh trong người như muốn rời bỏ cơ thể, kéo theo từng phần nhỏ bé của chính nó. cơ thể nó chỉ muốn vỡ vụn theo từng đợt gió lộng, hoá thành những mảnh cát, biến mất vào không gian vô tận. những suy nghĩ trong đầu như những cơn sóng xô đẩy lẫn nhau, không ngừng dội vào trái tim đã mệt mỏi, chẳng còn đủ sức để đón nhận thêm. mọi thứ trở nên mờ nhạt, không còn ranh giới, không còn sự phân định giữa cái tôi và khoảng không bao la xung quanh. nó chỉ muốn mình tan ra, để được giải thoát khỏi nỗi đau đã đeo bám quá lâu.

thành an không muốn đấu tranh nữa. nó đã kiệt sức, đã chạm đáy của sự tuyệt vọng, nơi không có ánh sáng, nơi không thể thấy được lối thoát. mọi thứ nó từng tin tưởng, từng mong mỏi, giờ đây chỉ là những bóng ma lướt qua, để lại trong lòng một khoảng trống không thể lấp đầy. và trong khoảnh khắc ấy, nó chỉ muốn vỡ ra như cát bụi, để được tan biến vào không gian vô tận, không còn phải chịu đựng cái cảm giác này nữa.

gió đông vẫn thổi ào ạt vào chiếc xe, kéo theo cái lạnh buốt giá len qua từng kẽ tóc thành an, làm nó rụt lại, tựa như chiếc lá mỏng manh bị cuốn đi trong cơn bão. từng cơn gió như một bàn tay vô hình, xé toạc những suy nghĩ chưa kịp hình thành trong đầu nó, cuốn hết những gì lộn xộn, chỉ còn lại khoảng không tĩnh mịch, lạnh lẽo. cái lạnh không đủ mạnh để làm nó tỉnh lại, nhưng lại quá đủ để làm những cảm xúc bên trong nó đông cứng lại.

nó ngả đầu ra sau ghế, đôi mắt nhắm hờ, nhưng đầu óc thì không ngừng quay cuồng. từng hình ảnh, từng ký ức cứ lần lượt hiện lên, hỗn loạn và mơ hồ. không có sự an yên nào trong lòng nó, chỉ còn lại sự mệt mỏi ngập tràn. nó cố ngừng suy nghĩ, nhưng những cảm xúc đã thấm vào tận xương tủy vẫn bám riết, không thể rời bỏ.

"em mệt lắm..."

câu nói thoát ra khỏi miệng thành an nhẹ như một tiếng thở dài, không phải lời kêu cứu, chỉ là một lời xác nhận cho cái cảm giác trống rỗng đang vây kín trong nó. cái mệt mỏi không phải chỉ đến từ cơ thể, mà là từ một tâm hồn quá lâu không được giải thoát. có lẽ nó đã đổ hết sức lực cho một thứ gì đó, một hy vọng mà nó không biết liệu có thể đạt được.

nó biết mình không thể tiếp tục sống mãi trong thế giới này, nơi mọi thứ đều là giả tạo. mỗi ngày, mỗi giờ trôi qua đều như một lời nói dối mà nó phải ép buộc bản thân tin. và giờ đây, khi đứng trước quang hùng, nó chỉ cảm thấy mệt mỏi. không phải mệt vì đã không còn sức, mà là mệt vì không còn lý do gì để tiếp tục chiến đấu nữa.

"cần anh giúp một tay không?"

quang hùng cất tiếng hỏi, nhưng thành an chỉ mím môi, không đáp lại.

có - giúp em với - cứu rỗi em.

dẫn lối em. đưa em đến một nơi mà em có thể tìm thấy chút ánh sáng. nơi chỉ có anh và em, nơi mà em có thể quên đi hết những đớn đau đã bao lâu rình rập trong trái tim này. một nơi không có bóng tối, không có cô đơn, nơi em chỉ cần anh ở đó, bên cạnh, và cùng em vượt qua tất cả. chỉ cần cảm giác ấy thôi, rằng em không còn lạc lõng, đơn côi...

thành an nhìn quang hùng, ánh mắt như có hàng ngàn câu hỏi chưa thể thốt ra, như có một biển cả sâu thẳm chực trào dâng trong lòng. đôi mắt nó mệt mỏi, nhưng vẫn chất chứa một tia hy vọng mong manh, như một vì sao nhỏ bé giữa bầu trời đen tối, tìm kiếm ánh sáng từ phía anh. cái nhìn ấy đầy cầu cứu, đầy tuyệt vọng, như thể chỉ cần một động tác nhỏ từ anh, một lời nói dịu dàng, sẽ là chiếc phao cứu sinh cho nó, để không bị chìm trong biển cả u ám mà nó đang cố gắng bơi ra.

nó không nói gì, nhưng trong mắt thành an, có một câu hỏi vô tận, như một lời cầu xin được giải thoát. nó tựa như một đứa trẻ lạc đường, không biết phải đi đâu, không biết phải làm gì, chỉ còn lại một niềm tin duy nhất: anh.

một cảm giác sợ hãi tột cùng đang dâng lên trong lòng, không phải vì sự cô đơn, mà vì nỗi sợ mình sẽ lại bị bỏ lại, một mình, như trước đây, khi mọi thứ xung quanh đều là những bóng ma, những vết thương chưa lành, những lời hứa vỡ vụn. nó đã từng nghĩ mình có thể tự vượt qua, tự chữa lành, nhưng giờ đây, nó nhận ra mình chẳng thể làm gì. nó chỉ biết đứng ở đây, giữa đêm tối, với niềm mong mỏi duy nhất, một lời cứu rỗi từ anh.

nắm lấy tay và ôm lấy em được không anh, yêu lấy bản ngã không vẹn toàn này của em được không anh? và hôn lên những vết sẹo em xấu xí muốn giấu giếm cả đời. anh có thể yêu em như vậy không? có thể ôm lấy em khi em yếu đuối nhất, khi em chẳng còn đủ sức để đứng vững? yêu lấy tất cả những mảnh vỡ trong em, những hoang tàn mà em đã cố gắng giấu kín, không dám nhìn vào, không dám đối diện, vì sợ rằng em sẽ chẳng bao giờ lành lặn...

anh sẽ yêu em ngay cả khi em không yêu chính mình đúng không anh?

quang hùng nhìn sang thành an, dường như con đường phía trước không còn trong tầm mắt và chiếc xe có thể chạy mà không cần lái. anh đắm mình trong con người trống rỗng màu vũ trụ của thằng bé, như một khoảng trời thiếu vắng ánh trăng và sao chỉ có đơn côi và vô vọng. ánh mắt của thành an lạc lõng, như thể nó đang ở nơi nào đó rất xa, trong một không gian mà quang hùng không thể với tới, một không gian không có dấu vết của tình yêu, của niềm vui hay hi vọng.

mỗi hơi thở của thành an là một cơn sóng vỗ vào bờ vắng, nhạt nhòa, không rõ ràng. quang hùng cảm thấy lòng mình nặng trĩu, như thể có thứ gì đó đang ép chặt vào ngực, không thể thở nổi. anh nhìn thấy những khoảng vỡ trong ánh mắt của thành an, như những hố bom mà nó đã cố gắng lấp đầy, nhưng không thể. quang hùng muốn gọi tên nó, muốn kéo nó ra khỏi cái hố sâu thẳm mà nó đang tự đào cho mình, nhưng anh không biết phải làm sao. cảm giác tuyệt vọng của thành an làm anh đau, như thể chính anh cũng đang bị vây hãm trong khoảng không vô tận đó...

quang hùng chỉnh xe sang chế độ tự động lái.

rồi anh nhả vô lăng.

anh quay sang nắm lấy bàn tay ngắn đang chìa ra về phía mình của nó.

khi đôi bàn tay của quang hùng nhẹ nhàng nắm lấy tay thành an, một cảm giác ấm áp lan tỏa qua từng ngón tay, như thể làn sóng ấm áp từ bờ biển vỗ vào những vết thương lòng đã lâu không được chữa lành. thành an ngẩng lên, đôi mắt không còn chứa đựng sự hoang mang như trước, mà là một tia sáng yếu ớt, như ánh sáng của một ngọn nến trong đêm thâu.

anh kéo nó về phía mình, từng chút một, như nâng một mảnh vỡ thủy tinh sắc bén, vừa cẩn thận vừa đau đớn. cơ thể nó mềm nhũn tựa vào anh, không phản kháng, không gượng dậy, như thể đã buông xuôi tất cả. cái cảm giác ấy, sự trơ lì, bất động, như một lưỡi dao cứa sâu vào tim anh.

anh vòng tay ôm lấy nó, cái ôm chặt nhưng không hề gấp gáp. cơ thể nó nhẹ bẫng, nhỏ bé đến mức anh cảm thấy mình như đang ôm lấy một chiếc bóng, một hình hài không còn sức sống. mái đầu nó tựa lên vai anh, tóc rối vương vào cổ anh, những sợi tóc ấy khô xơ, vô hồn, tựa như chính tâm hồn nó lúc này.

trên con đường cao tốc trải dài như bất tận, chiếc xe lao đi trong đêm, những vệt đèn pha rạch ngang màn tối, soi tỏ một lối đi mơ hồ. gió đông rít qua, như tiếng hú của một kẻ điên cuồng giữa cánh đồng hoang. hai bên đường, những hàng cây trơ trụi lá, cành khô oằn mình trước từng cơn gió mạnh, như những bàn tay gầy guộc với về phía hư không. bầu trời đen kịt, không một ánh sao, chỉ có lớp mây xám dày đặc treo lơ lửng, nặng nề như sắp sập xuống. không gian ngoài kia lạnh lẽo, hoang vu, tựa như thời gian đã ngừng trôi.

trái ngược hoàn toàn với sự vận động không ngừng của chiếc xe, trong khoang xe nhỏ hẹp, thời gian như đóng băng. hai con người, hai mảnh vỡ chồng lên nhau, bị cuốn vào một tĩnh lặng đặc quánh, như một điểm dừng kỳ lạ trong dòng chảy không hồi kết của đêm đen. thành an nằm lọt thỏm trong vòng tay quang hùng, cái ôm ấy không có sự vồ vập, chỉ là sự níu giữ, một nỗ lực tuyệt vọng để tìm lấy hơi ấm trong cái lạnh không chỉ của đất trời, mà còn của tâm hồn.

cơ thể thành an, nhỏ bé và rệu rã, tựa như một mảnh lá khô đã héo rũ, không còn đủ sức để kháng cự. quang hùng ôm nó, cảm nhận từng nhịp thở yếu ớt, không đều đặn. hơi thở của nó phả vào cổ anh, nhẹ bẫng như làn khói sắp tan, khiến anh càng siết chặt hơn, sợ rằng chỉ cần một phút buông lơi, nó sẽ tan biến vào bóng tối.

bên ngoài, chiếc xe vẫn lao đi trên con đường thẳng tắp, không ngừng nghỉ, như chính cuộc đời này, dù cho con người có muốn dừng lại. nhưng trong lòng xe, mọi thứ như lặng yên, không còn tiếng gió, không còn tiếng máy móc, chỉ còn lại hai trái tim chồng lên nhau. một trái tim đập dồn dập, như muốn truyền sức sống, muốn giữ lấy những nhịp đập yếu ớt của trái tim kia, vốn đang chật vật để tồn tại.

đêm tối ngoài kia như đang nuốt chửng mọi thứ, nhưng trong chiếc xe này, vòng tay quang hùng là ngọn lửa duy nhất còn cháy, dù le lói. chiếc xe băng qua những khúc cua, những cột đèn thưa thớt lướt qua như những bóng ma, nhưng quang hùng chẳng hề chú ý. tất cả thế giới đối với anh lúc này chỉ thu lại trong vòng tay anh, nơi thành an đang run rẩy, lặng lẽ chịu đựng sự giằng xé không thể gọi thành lời.

"anh đây mà"

quang hùng nhẹ nhàng nói, giọng anh như một lời hứa, một sự an ủi vô hình nhưng mạnh mẽ. anh siết chặt vòng tay, cảm nhận từng cơn run rẩy của thành an như một dấu hiệu của sự mệt mỏi, của sự kiệt quệ mà nó không thể che giấu. anh biết rằng, không chỉ cơ thể mà cả tâm hồn thành an đang lâm vào bế tắc, đang tìm kiếm một điểm tựa, một nơi để bám víu. và anh, dù không thể chữa lành tất cả, nhưng sẽ là người ở lại, sẽ là điểm sáng duy nhất giữa bóng tối mịt mùng này.

thành an không nói gì, nhưng trong lòng nó, những lời đó như một làn sóng nhỏ xíu, vỗ về trái tim đang cạn kiệt hy vọng. nó không cần phải tìm lời đáp, chỉ cần sự hiện diện của anh là đủ. nó cảm nhận được sự vững chãi trong vòng tay quang hùng, như thể tất cả những nỗi đau, những mệt mỏi có thể tạm gác lại. từng hơi thở, từng nhịp đập của trái tim anh như một chiếc phao cứu sinh giữa biển khơi, kéo nó ra khỏi sự tăm tối.

quang hùng cúi xuống, ánh mắt anh đắm đuối nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của thành an, như muốn tìm thấy tất cả những gì đang giấu kín trong đó. một chút buông lơi, một chút yếu đuối, và cả một khát khao không thể diễn tả thành lời. môi anh chạm nhẹ vào môi thành an, không vội vàng, không ép buộc, chỉ là một nụ hôn thật dịu dàng, như để xoa dịu tất cả những đau đớn trong cậu.

cảm giác ấm áp từ nụ hôn ấy như một ngọn lửa nhỏ, nhưng đủ để làm dịu đi cơn lạnh lẽo trong trái tim thành an. nó không chỉ là một cái chạm nhẹ, mà là lời thì thầm không lời, là lời an ủi mà quang hùng muốn truyền đạt, là một hứa hẹn rằng cậu không cần phải sợ hãi nữa.

nụ hôn ấy kéo dài trong im lặng, không có lời nói, không có cử chỉ nào khác ngoài sự gắn kết im lặng giữa hai con người. trong khoảnh khắc ấy, thành an cảm thấy một điều gì đó trong lòng mình chùng xuống. cảm giác như mọi vết thương đã lâu nay bắt đầu dịu lại, như thể nỗi đau đã được chạm vào và rồi lặng lẽ tan đi. nụ hôn ấy không chỉ chữa lành vết thương của cơ thể, mà còn là liều thuốc chữa lành cho tâm hồn đang lạc lõng của thành an.

khi môi lưỡi dứt nhau, quang hùng không vội vàng rời xa. anh chỉ nhìn thành an, trong đôi mắt anh là một sự kiên nhẫn, một sự dịu dàng không cần nói ra.

"anh đây"

anh thì thầm, lặp lại, như một lời hứa. dù cho tất cả có thay đổi, dù cho con đường có gập ghềnh, quang hùng sẽ không bao giờ để thành an phải đối mặt với những nỗi đau ấy một mình...

anh sẽ yêu em dù cho em không yêu chính mình.

anh sẽ ôm lấy em dù cho thế giới ruồng bỏ đôi ta...

anh sẽ bên em mãi, cho đến khi đứt nắng tàn hạ anh cũng không rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro