Chương 5
" Mấy người mau cút cho ta " tiếng rống giận dữ của Hùng Tử Kỳ khiến đám người nhanh chóng lẩn đi mỗi người một ngả .
lần thứ N Bành Bành bị bắt nạt .Hắn nhìn thấy người trước mắt bộ dạng thê thảm , bị người ta đem ra làm trò tiêu khiển trong lòng không cách gì vui vẻ . Muốn quan tâm đến cậu , muốn đem cậu kéo lại bên mình , thế nhưng lại chỉ có thể im lặng .
Bành bành một phen rũ rượi ngồi bệt dưới đất , không muốn , càng không dám nhìn đến hắn , cậu chỉ sợ bản thân sẽ không kìm chế được mà lao vào lòng hắn , khóc một trận thỏa nỗi lòng , nói rằng cậu chính là chưa từng một lần muốn rời xa hắn .
Đắn đo một hồi , rút cuộc Hùng Tử Kỳ vẫn là cúi xuống đem thân thể Bành Bành đỡ dậy , thế nhưng lại bị cậu giãy ra , còn sợ chưa đủ ác ý bồi thêm một câu " anh chính là đến đây coi trò vui đó hả , tôi như vậy cũng không khiến anh bận tâm , mau buông "
Bành Bành tự mình đứng lên , đem đám bụi bẩn bám trên quần áo hung hăng phủi đi
" là ai đã nói "dù có xảy ra chuyện gì cũng nhất định đừng đến tìm tôi ", tôi có thế nào cũng không dám nhờ anh quan tâm nữa , đừng đến tìm tôi , thực mệt mỏi "
Hùng Tử KỲ nhìn Bành Bành bỏ đi trong lòng trào lên một cỗ chua xót , thoáng chốc lại biến thành cơn giận dữ khó kiềm chế , tưởng tượng một chút , lúc này có ai đó đi ngang qua trong phạm vi 10m đều có thể bị sát khí của hắn đánh ngất -.-
" Bành Dục Sướng .. cậu giỏi lắm."
* Lâm gia *
Lâm Tử Hoành buồn chán nghịch điện thoại di dộng , lại vô thức mở đến mục lưu trữ hình ảnh .
Điểm qua đến mấy chục tấm ảnh có mặt Dĩ Luân trong máy , hắn cau mày hướng phía chị mình khó chịu
" Chị đó , còn không thấy em trai này vì mình mà hy sinh nhiều như vậy , suốt ngày cũng chỉ nghĩ đến làm đẹp , có hay không đối với em nên trả ơn gì đó đi chứ ?"
Lâm Mỹ đi tới , liếc thấy mấy tấm hình trong diện thoại của Lâm Tử Hoành nhịn không được bật cười
" Em chẳng lẽ thật sự thích thằng nhóc đó như vậy "
" Cũng không hẳn ... chính là không phải yêu đương gì sâu đậm nhưng đối với cậu ta vẫn còn hứng thú a , hơn nữa..."
" Hơn nữa gì chứ ?"
Ngừng một chút , Lâm Tử Hoành ánh mắt xấu xa nhìn lên người kia nhỏ giọng
" Cậu ta lúc ở trên giường ...đặc biệt hấp dẫn "
Lâm Mỹ khinh bỉ nhìn hắn nói " vậy chị cũng có thể tìm cho em một người hấp dẫn như vậy, không đúng là hấp dẫn hơn cả cậu ta nữa .."
" Cái này thì không thể nói được , đám người em từng gặp không thiếu người xinh đẹp , quyến rũ hơn cậu ta , thế nhưng lại không thể mang lại cảm giác như vậy "
" Thật vậy ? Tối nay đến quán bar đi , chị không tin không tìm được ai hơn cậu ta cho em "Lâm Mỹ lại quay lại bàn trang điểm , chỉnh sửa đôi chút chuẩn bị ra ngoài .
Lát sau người kia rời đi chỉ còn lại Lâm Tử Hoành một mình , hắn lại đem mấy tấm ảnh kia nhìn đến xuất thần , hắn vốn dĩ nên xóa hết chúng đi thế nhưng lại tham luyến sự đáng yêu của người trong ảnh , muốn giữ lại một chút kỉ niệm .Xem đến ánh mắt cười tươi như mặt trời của người kia , lại nghĩ đến lúc này đôi mắt ấy có lẽ đang sưng lên vì khóc , trong lòng gợn lên một chút phiền toái .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro