Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bốn Năm


Ngày xưa bọn họ hỏi tôi Hunhan là gì? Tôi hào hứng đáp rằng họ chính là chân ái

Bốn năm sau bọn họ lại hỏi tôi Hunhan chính xác là gì? Tôi rơi nước mắt nói rằng đó chính là một bộ phim tình cảm đau thương mà khi kết thúc chỉ có một người chịu khổ

(Nhưng dòng tôi nói ở đây chỉ dành cho những người thật sự là một Hunhan shipper, tôi khuyến cáo các bạn only Luhan vào đây chờ mong tôi mắng chửi Hiểu Đồng hay Lộc Hàm thì làm ơn xin hãy quay lại dùm... Ở đây chỉ là những lời tâm sự của một con Hunhan shipper về những gì Lộc Hàm đã công khai với công chúng)

1. Trong ngày sinh nhật của SeHun, BaekHyun đã chỉ điểm rằng HunHan là cặp khó tách nhau ra nhất.

2. Kai đã từng nói SeHun chỉ thân với LuHan thôi và thằng nhỏ xấu hổ khi không có LuHan bên cạnh.

8. Trong showcase ở Hàn, khi đi xuống tầng dưới, SeHun không thèm đi theo mấy anh lớn mà muốn bám theo LuHan, nhưng LuHan phẩy phẩy tay ý bảo cứ đứng ở đấy đi.

9. Ở L.A, khi ăn bữa sáng, tay SeHun vòng quanh người LuHan khi họ tới, giống như SeHun đang làm anh hùng (rơm) để bảo vệ cho LuHan vại đó.  

19. Fan cũng hét tên của SeHun, LuHan liền quay đầu lại.  

27. Sehun có thể nói tên Trung Quốc của Luhan tốt hơn tên Trung Quốc của mình  

61.Kai nói rằng Sehun CHỈ THÂN với Luhan và khi ko có Luhan, cậu ấy rất nhút nhát  

(Note of Nguyen Thi Minh Trang)

Chủ Nhật Ngày 8 Tháng 10 Năm 2017 Lộc Hàm công khai đăng trên mạng xã hội "Xin chào mọi người, đây là bạn gái của tôi-Quan Hiểu Đồng"... Đọc xong bài báo tôi cũng chỉ lặng người đón nhận một chuỗi cảm giác khác nhau từ từ xâm chiếm đại não. Đầu tiên là bàng hoàng, sau lại đau khổ, tiếp đến là hồi tưởng và cuối cùng là Xót Thương... Tôi cười... Tôi mỉm cười chua xót, tôi không xót thương cho bản thân mình và cũng chẳng xót thương cho hai nhân vật chính trên mặt báo, tôi xót thương cho một người ngoài cuộc, một người con trai đã hai mươi bốn tuổi nhưng bây giờ lại phải học cách trưởng thành một lần nữa.

Nói đến Hunhan à không... Nói đến Lộc Hàm và Sehun, bọn họ chính là hai người đầu tiên tôi thật sự ghép thành một cặp. Bốn năm trước đây khi tôi chỉ vừa mới lập tài khoản wattpad với chưa đến mười người theo dõi tôi đã bắt tay vào viết fanfic của Sehun và Luhan, câu truyện đầu tiên trong suy nghĩ của tôi không ai khác chính là bọn họ... Nghe thật là buồn cười nhỉ? Nhưng cái fanfic 24.7k lượt đọc đó là nền tảng mang tài khoản wattpad từ chưa đến mười người theo dõi lên đến một trăm hai trăm người và bây giờ là gần bảy trăm người. Nếu tôi không hình thành ý tưởng đó, không suy nghĩ sẽ viết truyện về bọn họ thì liệu tôi có thể có được lượt người theo dõi như ngày hôm nay hay không?... Nghe có thể khó tin nhưng chương cuối cùng của tôi đăng tải của câu truyện lại chính là Ngày Chín Tháng Mười Năm 2014 ... Thế nào? Đệnh mệnh à?  

Thôi tôi sẽ không nhắc đến cái fanfic đó nữa... Tôi sẽ chỉ nhắc đến những gì bọn họ đã từng trải qua. Hai mươi tuổi, cậu là một cậu bé cực kỳ ngây thơ, là một đứa em út cực kỳ đáng yêu và được mọi người trong nhóm hết mực cưng chiều nhưng nực cười như thế này... Thằng nhóc ấy chỉ bám lấy mỗi một người, lúc nào cũng ở bên cạnh một người, làm nũng với duy nhất một người. Thế nhưng mà một ngày nọ, người ấy lại rời bỏ Đại Hàn Dân Quốc và quay về Bắc Kinh. Cũng từ đó, không biết vì sao cậu bé ngây thơ đáng yêu ấy thay đổi một cách chóng mặt, trở thành một người đàn ông không ai có thể cưỡng lại, rất ít khi rơi nước mắt... Tôi cũng cứ tưởng mọi chuyện chỉ là một người con trai đến tuổi dậy thì, từ ngây thơ ắt hẳn rồi cũng sẽ phải trưởng thành nhưng không... Cậu con trai ấy đã mang hình tượng đàn ông của mình đạp đổ tất cả, đập nát tất cả khi vô tình nhìn thấy tấm biển in hình của người kia. Cậu ấy khóc, vâng... Cậu ấy khóc nấc, cậu ấy sụp đổ, cậu ấy đau lòng. Bọn tôi đều biết, bọn tôi đều biết cậu ấy nhớ anh ấy đến nhường nào, một người đàn ông có thể dễ dàng rơi nước mắt đến như thế sao? Nếu không phải vì người mà cậu ấy thật sự yêu thương, người cậu ấy thật sự nhớ nhung sao?.

Nhắc đến ngày xưa thì không gì để có thể nói hết, tôi không quy định bọn họ phải yêu nhau, tôi cũng không hề nói Lộc Hàm là người phản bội hay là kẻ thất hứa. Tôi chỉ đơn giản là buồn cho một cuộc tình, một chuyện tình giữa "anh-em" cuối cùng lại kết thúc bởi một dòng trạng thái ấy. Tôi cười nhiều hơn là khóc, tôi cười chua xót NHIỀU HƠN LÀ KHÓC. Thế nhưng vì sao đêm nay tôi lại viết những dòng này trong nước mắt nhỉ? Tôi hoài niệm nhiều lắm, tôi dám cá các bạn đọc đến đây cũng như thế thôi, các bạn chắc chắn cũng đã từng lên youtube search về Hunhan và xem một trăm một ngàn đoạn clip và chìm trong những niềm vui có thể kéo dài đến cả năm trời khi chỉ cần xem những đoạn video về Lộc Hàm và Sehun có đúng không? Đương nhiên tôi hiểu, tôi cũng từng như thế đấy... Thế nên làm sao tôi có thể không khóc được? Các bạn dám nói là các bạn không hề khóc đi? Có những người còn đi tự vẫn thì nước mắt rơi đã là gì hả các bạn?

Lộc Hàm cũng là người, tôi không mặc định anh ấy phải là đồng tính ngăn cấm anh ấy có người yêu, mà tôi chỉ đơn giản là nói ra những lời tận sâu trong đáy lòng, những gì Sehun phải gánh chịu... Ở đây tôi cũng nói luôn, tôi cũng chẳng hề mặc định Sehun là đồng tính luyến ái hay gì khác, tôi chỉ nói những gì cậu ấy phải gánh chịu chính là chứng kiến người mình thương yêu công khai hẹn hò với một người con gái khác. Các bạn có từng trải qua loại cảm giác đó chưa? Loại cảm giác hệt như dùng kim tiêm xoáy vào lồng ngực rồi đâm sâu vào tim của mình vậy, cái cảm giác đó nó thật sự đau và khó chịu lắm... 

Tôi thương cho Sehun, thương cho một người đã hai mươi bốn tuổi nhưng bây giờ lại phải học cách trưởng thành một lần nữa. Tôi thương cho Lộc Hàm, thương cho người đã bỏ đi người kia và chọn cách tay trong tay cùng người con gái khác dù không biết ở bên người ấy có thật sự đem lại cảm giác hạnh phúc cho anh như người kia đã từng hau không. Tôi thương cho Sehun, thương cho một người con trai hiện giờ đang phải gánh chịu những đau thương nhất, trải qua những tổn thương nhất. Tôi thương cho Lộc Hàm, thương cho những gì anh đã cùng người kia trải qua và giờ đây anh sẽ chuyển sang một cuốn sách khác, một cuốn sách trắng tinh không có sự xuất hiện của người cũ. Và tôi cũng thương cho bọn tôi, bọn tôi là người ngoài cuộc nhưng đồng thời cũng là người chứng kiến hết tất cả, có thể có những thứ bọn tôi không có khả năng biết nhưng dựa vào những gì chúng tôi cùng hai người trải qua, tôi có thể tự thương cảm cho bản thân mình, tự khóc thương cho mình...

Nếu các bạn để ý, tôi không hề đển hai chữ Hunhan ở cạnh nhau trên tiêu đề, chính là vì tôi đang học cách chấp nhận, đang thật sự có gắng để CHẤP NHẬN...Thôi, tôi sẽ không nói nhiều nữa, có nói thì cũng có làm được gì nữa đâu? Tôi chỉ muốn nói những dòng cuối cùng sau đây, những dòng tôi đã viết trong nước mắt...

Lộc Hàm, anh đã bỏ đi hạnh phúc của mình thì nhất định phải hạnh phúc với người anh đã chọn, anh không được để họ làm tổn thương anh vì anh đã làm tổn thương người con trai kia mất rồi. Tôi biết chắc người ấy cũng không hể muốn anh phải chịu tổn thương, tôi biết chắc người ấy cũng đang cầu nguyện cho anh sẽ có được hạnh phúc thật trọn vẹn với người con gái ấy. 

Lộc Hàm! Anh nhất định phải hạnh phúc, hạnh phúc cho cả phần của cậu ấy nữa...

Sehun! Cậu phải thật mạnh mẽ, mạnh mẽ cho cả phần của bọn em nữa...

.

.

.

Sehun: "Em chưa bao giờ biết đến tình bạn thật sự cho đến khi gặp Luhan"  

"Khi anh rời khỏi cậu bé ấy, cậu ấy cũng bằng tuổi bạn gái anh bây giờ."

— @勋鹿柒柒

"Anh sẽ rất nhớ em khi anh trở về Trung Quốc"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro