The Pluralistic Confluent Crystal
Người ta vẫn thường nói, nếu du khách nào có cơ may đi trên một chuyến du lịch băng qua eo biển Gibraltar để đi khỏi Aboran và tiến nhập vào Đại Tây Dương rộng lớn, họ sẽ có cơ hội để nhìn thấy thứ được mệnh danh là Kỳ Quan Thứ Tám của Nhân Loại—một Ngọn Hải Đăng to lớn cổ xưa đã trường tồn cùng với dòng nước cuốn của thời gian và vẫn đang tĩnh lặng chờ đợi ở đó, vượt qua hàng trăm ngàn sóng gió bão bùng của hàng ngàn năm canh giữ bên ngoài khơi của thành phố Tarifa, Tây Ban Nha. Thể như Chúa Trời đã phù phép tại đây và cho nó một đặc quyền để chiếu sáng cho màn đêm tăm tối nơi trần gian, mãi cho đến bây giờ thì ngọn hải đăng kỳ vĩ và lạ lùng này vẫn còn hoạt động, và có lẽ là sẽ không bao giờ ngừng nghỉ.
Thornes Ravenwood đã trở thành người gìn giữ ánh sáng về đêm ở Tarifa được bảy năm, và đôi khi anh nghĩ, anh sẽ tiếp tục trông coi công việc này trong suốt quãng đời còn lại, cho đến khi sức yếu của tuổi già ép buộc anh phải nghỉ ngơi, và nói cho anh rằng tấm thân cằn cỗi ấy đã không thể tiếp tục chống đỡ được nữa.
Và tất nhiên, Thornes có những mơ tưởng xa vời đó không phải là vì anh thật sự yêu quý công việc này hay gì. Anh yêu thích một mình thẫn thờ nhìn vào sao trời biển rộng để vơi đi những mệt nhọc chán ngán và muốn được lắng nghe âm thanh của những cơn sóng đập vào trên những bãi đá trơn trũng vào những sáng sớm hay khi tối muộn, nhưng anh không nghĩ là mình có thể sống qua những chuỗi ngày như thế với một công việc buồn tẻ lặp đi lặp lại cho đến cuối đời mà không trở nên điên loạn hay lập dị khác thường.
Anh muốn được ở đây, chính là vì người dẫn đạo của anh—Theresa Bernett cũng đang ở nơi này, và trên thực tế chính cô còn là người đã ra lệnh thi công nên ngọn hải đăng từ hơn hai ngàn một trăm năm trước.
Không ai ngoài Thornes biết Theresa Bernett rốt cuộc là ai, làm nghề gì hay thậm chí là bao nhiêu tuổi. Người ta chỉ mơ hồ có một nhận thức chung rằng trên ngọn hải đăng có một cô gái đang sống và làm việc cùng chàng Thornes Ravenwood trẻ tuổi; nhưng nàng ta rất bí ẩn, chẳng giao thiệp với ai bao giờ. Chính bản thân Thornes cũng đã từng phải nghi ngờ không ít lần về những lời khẳng định của Theresa rằng 'cô có rất nhiều những người bạn tâm giao qua thư từ' chẳng qua chỉ là một lời biện minh cho sự đơn độc dị thường của cô.
Trong ấn tượng của Thornes Ravenwood, Theresa là một trong những người thông thái nhất trên thế giới này, trong toàn bộ nhân loại, và đồng thời cũng là một trong những người quyền năng nhất. Cô là một nhân chứng sống của lịch sử với giá trị hơn hai ngàn năm, đã từng chứng kiến vô số thăng trầm của rất nhiều cuộc đời trước khi hoàn toàn lui về ở ẩn, và trong đó chưa bao giờ thiếu những cái tên của những bậc vĩ nhân nổi tiếng. Anh chàng có một niềm tin mãnh liệt rằng cô có thể thống trị cả thế giới bằng sự uyên bác và sức mạnh to lớn đến không tả nổi của mình một cách dễ dàng nếu cô muốn; tuy nhiên trái với tất cả những tham vọng mà một con người bình thường luôn theo đuổi hay mong mỏi ấy, Theresa chỉ đơn giản là thích vùi mình cả ngày trong phòng nghiên cứu ở ngọn hải đăng, làm những thí nghiệm về thần bí học, đọc những cuốn sách cổ và viết vô số những áng luận văn dài cả trăm trang để thỏa ý muốn. Về phần ma thuật, Thornes cũng chỉ có thể thấy sư phụ của mình sử dụng chúng với số lần không vượt quá số ngón trên hai bàn tay.
Cô rất kỳ lạ. Phải, và đôi khi Thornes tự hỏi liệu đó có phải là cách mà một người bất tử đối nhân xử thế hay không? Suy cho cùng thì, đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu gì nhiều về người dẫn đạo của mình ngoài những chi tiết cơ bản và nhỏ nhặt nhất.
.
Thornes Ravenwood kết thúc công việc buổi sáng của mình vào lúc chín giờ hơn, khi cơn gió mát tới từ Tây Nam bắt đầu vỗ mạnh qua ô cửa liên hồi. Anh sắp xếp lại đồ đạc trong phòng trực, rồi lấy cuốn sổ ghi chép và cây bút máy để trên bàn làm việc và bước xuống cầu thang, dừng lại trước một căn phòng lớn nhô ra từ phần thân của ngọn hải đăng. Đây chính là nơi mà cả anh lẫn Theresa vẫn hay gọi là 'phòng nghiên cứu', mặc dù trên thực tế thì nó còn là nơi ngủ nghỉ của sư phụ anh nữa.
Mặc dù cách nhau qua một tấm cửa gỗ, nhưng anh vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng lẩm bẩm vọng ra từ bên trong xen lẫn cùng với tiếng sóng vỗ.
Anh gõ nhẹ ba lần rồi vặn mở cửa ra, bước vào. Và tầm mắt của anh ngay lập tức bắt gặp một thân ảnh đang cặm cụi bên bàn đá tựa vào một góc căn phòng—đó là Theresa Bernett, sư phụ của anh; nhưng anh không hề cất tiếng chào hỏi với cô bởi anh biết rằng cô đang cần sự tập trung cao độ, tiếng lẩm bẩm chính là một dấu hiệu. Và như mọi khi, Thornes bắt đầu dọn dẹp bãi chiến trường mà Theresa đã bày ra bởi phần tính cách bừa bộn quá thể đáng của mình. Không chỉ có quần áo, mà còn có la liệt những cuốn sách mở toang, những chiếc ống nghiệm cùng với các thiết bị tính toán, những máy đo quang phổ, kính hiển vi và hàng loạt các phụ kiện của kính thiên văn vứt bừa bãi khắp nơi—hoàn toàn trông giống như một ổ rác 'tri thức' lập dị. Không hiểu nổi tại sao dù lần nào Thornes cũng đã dọn dẹp mọi thứ thật ngăn nắp, nhưng chỉ cần sau một đêm là tất cả rồi lại rối tung lên như thể chúng chưa bao giờ được động qua. Dường như đối với người dẫn đạo của anh, việc khiến mọi thứ trở nên bừa bộn như thế này là một cách để cô ấy thư giãn sau những khoảng thời gian mệt nhọc vì đã sử dụng quá nhiều tinh lực. Có lẽ trong tiềm thức Theresa, cô luôn có một động lực mạnh mẽ không tưởng với những chuyện như thế này, một động lực trẻ trung và tràn đầy năng lượng y như cách mà vẻ ngoài của cô vẫn không thay đổi suốt hơn hai ngàn năm qua—anh nghĩ. Nhưng rồi sự chú ý của Thornes bỗng va phải một chồng các phiến đá cổ trên chiếc bàn đá, những thứ mà sư phụ của anh đang nghiên cứu, và là những phiến mà anh chưa thấy bao giờ.
Nó hẳn là món quà mà anh chàng đam mê thám hiểm người Hy Lạp, Fenos Epimeno đã gửi đến cho Theresa vào sáng hôm qua.
Thú thực, khi sư phụ của Thornes nói cho anh rằng mình vừa phải cất công chạy xuống cả mấy trăm bậc thang để đi lấy đồ từ hòm thư; điều trước tiên đã khiến anh bất ngờ chính là Theresa Bernett vậy mà tự mình rời khỏi ngọn hải đăng, sau hơn một thập kỷ? Và sau đó, một sự ngạc nhiên còn lớn hơn ập đến đối với anh khi anh chợt nhận ra giáo viên của mình thực sự có những người bạn qua thư—điều mà anh vẫn luôn nghi ngờ về tính xác thực của nó.
Đáp lại nghi vấn này, Theresa chỉ đơn giản nói với Thornes rằng cô ấy đã chán ngấy những cuộc chia ly mà thời gian đã gây ra cho bản thân, và vì vậy cô hiện chỉ giao du với những Nhà Thần Bí Học có tuổi đời ít nhất là sáu-bảy trăm năm trở lên, những kẻ đã có quá nhiều thời gian so với tuổi thọ ngắn ngủi của phàm nhân, và do đó không có một sự quan tâm sâu sắc đến chúng. Đối với họ, dành ra ba-bốn chục năm để làm nghiên cứu, rồi sau đó đi ra bên ngoài dạo chơi một lát mới là lẽ thường tình.
Hiển nhiên, anh chàng tên Fenos ấy cũng là một trong những người kể trên, nhưng với một công việc có tính chất đối lập hoàn toàn so với phần lớn bọn họ. Anh có quá nhiều thời gian, và anh dùng đặc quyền đó để du hành khắp nơi, tìm kiếm những báu vật cổ đại và ngắm nhìn các phế tích từ thuở xa xưa. Fenos coi chuyến hành trình bất tận của mình là một phương thức nghiên cứu mới mẻ để truy đuổi các bí ẩn của vũ trụ, dùng trải nghiệm thực tế để rút ra và tích lũy những kiến thức, kinh nghiệm; một điều mà anh cho là thú vị hơn nhiều thay vì cứ ở mãi một chỗ trong những căn phòng chật hẹp.
Chính vì điều này nên Theresa đã nhờ anh ta giúp mình đi đến bán đảo Yucatan để tìm kiếm những vết tích của người Natoplika, những gì còn sót lại của họ được đưa đến Trái Đất bởi viên thiên thạch đã gây ra cuộc đại tuyệt chủng của khủng long vào cuối Kỷ Phấn Trắng sáu mươi sáu triệu năm về trước, và sau đó đã hình thành nên một miệng hố va chạm mà ngày nay chúng ta vẫn hay gọi là Miệng Núi Lửa Chicxulub. Fenos Epimeno đã vui vẻ đồng ý với yêu cầu này, với điều kiện là anh sẽ chỉ thực hiện nó khi có cơ hội ghé qua một khu vực nào đó gần đấy.
Tất nhiên, vì cuộc hội thoại của hai bên đã diễn ra từ ba năm trước khi Thornes có thể được Theresa nhận làm học trò và cùng cô sống dưới ngọn hải đăng hùng vĩ ở Tarifa, vậy nên rõ ràng là anh không hề biết gì về chuyện này.
Quay lại từ màn hồi tưởng, Thornes tiếp tục nhìn vào những bản bí tịch. Đó là một bộ gồm mười bảy tấm bảng nêm tổng cộng, với kích cỡ khoảng hai mươi nhân mười lăm centimet và bề dày không tới một phần năm chiều rộng.
Thoạt nhìn, thứ chất liệu làm ra chúng dường như là những tấm cao su mềm với độ đàn hồi lớn, nhưng quái lạ là khi chạm vào chúng, ta vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đẽo gọt cứng chắc từ đá tảng. Bố cục được khắc lên những tấm bảng rất đơn giản, không có họa tiết trang trí hay viền ngoài, chỉ đơn thuần là một loạt các ký tự chi chít phủ kín chỉ bé bằng những loài kiến như Carebara Atoma hay Solenopsis Molesta mà rõ ràng là thuộc về một ngôn ngữ cổ xưa nào đó không có nguồn gốc từ tinh cầu này. Dựa trên tỷ lệ cơ bản giữa chiều cao của một người bình thường với chữ viết của họ, Thornes có thể đoán được hình thể của những người Natoplika này sẽ không vượt quá chiều dài bàn tay của một người đàn ông trưởng thành.
Bức thư mà Fenos Epimeno gửi kèm cùng những tấm bảng đã cho Theresa và Thornes biết đây là những cổ vật duy nhất của Natoplika còn toàn vẹn để có thể đọc được, trong đó có năm tấm là những dòng nhật ký của nhà khoa học và thần bí học tên Sil'oys-Bois de Maktlan kể về những biến động trong đời sống của ông xuyên suốt cuộc thí nghiệm cùng với người đồng nghiệp Oasis'Anatmun của mình, khi cả hai cùng thực hiện một nghiên cứu nhằm sáng tạo ra thứ vật chất có tên gọi là Thể Truy Nguyên Thứ Ba: Tinh Thể Hợp Lưu Đa Ngẫu [Kyssalium]—thứ đã được ghi chép cẩn thận trong mười hai tấm bảng còn lại.
—"Giáo sĩ, Thể Truy Nguyên và Tinh Thể Hợp Lưu Đa Ngẫu đã được nhắc đến trong bức thư của Fenos Epimeno có nghĩa là gì vậy?" Vài tiếng trôi qua, Thornes mở lời với Theresa sau khi cô tạm thời dừng việc giải đọc những tấm bảng.
"Đó không phải là điều mà trò có thể tiếp cận hiện tại." Cô thản nhiên đáp, nhưng chợt, cô nhìn chăm chăm vào những phiến đá, được một lúc thì lại đứng dậy và đi vài vòng quanh căn phòng với vẻ suy nghĩ, đắn đo.
"Có chuyện gì vậy thưa giáo sĩ?" Thornes hỏi cô.
"Ừm...ta cảm nhận được số phận đang thôi thúc ta thực hiện những điều mà ta cần phải làm, nên làm, mỗi lúc một mạnh hơn.
Vậy nên... cũng không hẳn là không thể tiếp cận, miễn là trò không lấn sâu vào chúng thì sẽ không có vấn đề gì. Như trò biết đấy, những bí ẩn về các Vị Thần là điều cấm kỵ trong giới của chúng ta, còn những bí ẩn về Cốt Lõi Sự Vận Động của Vũ Trụ lại là điều mà chúng ta luôn truy đuổi. Đôi khi lằn ranh giữa hai thứ này là rất mong manh, mà nếu không may, một bước lầm lẫn của ta sẽ có thể khiến ta trở thành một Kẻ Báng Bổ với Hồi Kết vô cùng thảm khốc. Thể Truy Nguyên là một ví dụ điển hình nhất cho lằn ranh nguy hiểm ấy, và kết cục của chủng tộc Napotlika chính là thực tế nghiệt ngã khi Sil'oys-Bois de Maktlan và Oasis'Anatmun đã đi quá xa trong thí nghiệm của mình."
"Nếu như vậy thì ngài không nên tiếp xúc với chúng mới đúng."
"Sẽ không một Học Giả nào có thể cưỡng lại được cám dỗ này đâu, Thornes ạ. Và trò cũng không cần phải lo lắng như thế, lại đây, ngồi đối diện với ta nào. Trò có thể yên tâm, ta xin cam đoan rằng mình sẽ giữ chừng mực; trái lại thì, ta nghĩ là mình có thể giúp thí nghiệm này tiến thêm một bước ấy chứ.
Đến khi đó, có lẽ ta sẽ trở thành Học Giả Vĩ Đại nhất trên Trái Đất...nghe hay đấy nhỉ? Một điều rất đáng mong đợi—tuy nhiên, ta chỉ mới có một ý tưởng nền cho thí nghiệm này. Ta vẫn còn thiếu một chút gì đó...phải, ta còn thiếu cảm hứng, cùng sự minh ngộ, thấu suốt. Chúng là những điều rất quan trọng, mà ta nghĩ, có lẽ việc giảng giải đôi chút cho trò về những thứ này sẽ giúp ta giải quyết vấn đề của mình.
Hãy giúp ta, Thornes, đây là sứ mệnh của Theresa Bernett này. Và hứa rằng bản thân trò sẽ không lấn sâu vào lĩnh vực này. Hãy chỉ nghe thôi."
Trước những điều mà Theresa nói, Thornes Ravenwood có vẻ hơi chần chừ. Anh biết rõ là sẽ thật nguy hiểm nếu như sư phụ anh phạm phải sai lầm tương tự hai Học Giả người Natoplika kia. Mặc dù anh đã nghe được những lời cam đoan từ cô, nhưng làm sao có thể khẳng định chắc nịch một điều gì là 'có' hay 'không'? Thí nghiệm này có tính may rủi—như tất cả mọi sự trên đời này, và tồi tệ hơn nữa là Thornes có thể cảm nhận được những điều không hay sẽ xảy ra.
Anh toan từ chối và cố gắng thuyết phục Theresa, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong vắt tựa biển Adriatic màu lục bích của cô, anh biết rằng ý của cô đã quyết, và điều đó có nghĩa đây là một yêu cầu mà anh buộc phải chấp nhận.
Rơi vào bước đường cùng, Thornes chỉ có thể hết sức khuyên nhủ Theresa hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại; sau đó mới miễn cưỡng gật đầu và chăm chú nghe những lời thuyết trình của cô.
.
Ai cũng biết vũ trụ này thật phức tạp và rộng lớn bao la, nhưng căn nguyên do đâu mà nó rộng lớn hay bao la như thế?
Nếu như nói Nguyên Tố Số Ảo là các 'nguồn lực' cấu tạo nên cốt lõi và quy trình vận động cho mọi thứ, mọi sự và mọi kết cấu trong Tổng Thể Tuyệt Đối này, từ nhỏ nhất cho đến lớn nhất, từ trong ra ngoài và từ thấp lên cao; thì Thể Truy Nguyên chính là những thứ phỏng theo chức năng của chúng, cố gắng tìm cách để tái hiện chúng dưới một hình thức cụ thể hơn, hình thức mà một bộ não phàm trần có thể tưởng tượng được, lí giải được và tương tác được một cách thông thường.
Nhưng những Thể Truy Nguyên sở dĩ vẫn chỉ có thể gọi là Thể Truy Nguyên suốt chiều dài phát triển hàng tỉ năm qua của chúng, ấy là vì chúng mãi mãi cũng không thực hiện được mục tiêu của mình, mãi mãi cũng không thể trở thành Nguyên Tố Số Ảo được. Chúng vẫn luôn thiếu một hoặc nhiều yếu tố nào đó mà không ai có thể xác định được đó là gì, mặc dù họ vẫn mường tưởng được những thứ ấy một cách mơ hồ; mà sau này, các Học Giả đã đi đến một quy ước chung để gọi cho những thứ mơ hồ ấy là các Nguyên Lý Cốt Lõi, điểm quyết định ngăn cách giữa sự hữu khả và bất khả.
Tinh Thể Hợp Lưu Đa Ngẫu cũng là một Thể Truy Nguyên, và đồng thời là một trong những cái đặc biệt nhất. Quá trình tạo ra nó bắt đầu từ ý tưởng của Nhà Thần Bí Học người Natoplika là Sil'oys-Bois de Maktlan về việc mô phỏng lại bản chất của Nguyên Tố Số Ảo Thứ Ba, thứ có thể được xem là một Quan Điểm Thuần Túy Nhất đã phái sinh Mọi Sự, tức là đạt đến tầm cỡ tồn tại của các Vị Thần. Sự kích thích khi nghĩ rằng bản thân có thể sở hữu những vĩ lực toàn trí toàn năng như thế đã trở thành động lực sâu sắc và mạnh mẽ nhất của ông ta. Và nhờ thêm sự trợ giúp từ Oasis'Anatmun, một người bạn, và người thầy mà ông ta kính trọng nhất; cả hai đã cùng nhau hoàn thiện lý luận của mình.
Bọn họ coi rằng, Linh Hồn, Cơ Thể và Ý Thức là ba biểu hiện thấp nhất và trực tiếp nhất cho một sinh thể, hoặc chúng sẽ là Năng Lượng, Vật Chất và Dòng Chảy đối với một thứ vô tri—một tồn tại vật lý buộc phải sở hữu những yếu tố này để có thể thực sự hiện diện trong không gian và thời gian. Như vậy, nếu như một người, hoặc một vật nào đó có thể hợp nhất cả ba yếu tố này, thì phải chăng họ có thể đạt đến một cấp bậc mới cao hơn? Và nếu điều đó là khả thi, vậy trong sự dung nạp ấy như có thêm những yếu tố khác sâu hơn, có thêm những Khái Niệm đã định hình nên sự tồn tại của đối tượng đó, có thêm Nhân Quả và Quan Niệm về Vạn Tượng Vạn Pháp là những mối tương quan và những sự kiện đã định hình chính bản thân đối tượng trong suốt cuộc đời của họ, hoặc nó, thì sẽ như thế nào? Tiến thêm xa hơn nữa, nếu sự hợp lưu này hóa thành một vòng xoáy, không ngừng tăng tiến thứ bậc của nó đến vô tận, phải chăng đối tượng đó sẽ có thể chạm tới Nguồn Gốc Cốt Lõi của bản thân, cũng chính là một Quan Điểm Thuần Túy? Và cuối cùng để cho mọi thứ trong vũ trụ cũng đạt được trạng thái như vậy, rồi lần nữa kết hợp, chuyện gì sẽ xảy ra?
Nguyên Tố Số Ảo Thứ Ba chính là điểm kết thúc cho con đường này, nhưng nó chẳng qua chỉ là một nguồn lực mà thôi. Mà trong ý tưởng của Oasis'Anatmun và Sil'oys-Bois de Maktlan, 'lý trí' mới là yếu tố quyết định. Đối với họ, sự khác biệt giữa Nguyên Tố Số Ảo Thứ Ba và các Vị Thần nằm ở việc Thần thì có lý trí—mặc dù không hoạt động, còn cái còn lại thì không.
Thế là dưới ý tưởng này, một loại vật chất đã được hai thầy trò cộng đồng nghiên cứu và chế tạo ra—một thứ có thể kết hợp hoàn chỉnh tất cả các yếu tố, dù là các yếu tố vốn có sẵn từ bên trong hay các yếu tố có nguồn gốc từ bên ngoài; tất cả mọi thứ rồi sẽ đều trở về một thể thống nhất bên trong Kyssalium—theo như cách mà Sil'oys-Bois de Maktlan đã đặt tên cho nó. Nhưng sau cùng thì...họ đã thất bại.
Thornes Ravenwood không hiểu tại sao, và Theresa cũng không giải thích cho anh, nhưng đúng là họ đã thất bại. Thứ vật chất ấy được tạo ra mà không có một khó khăn nào đáng kể trước với sự nỗ lực vô tận và sự sáng suốt của hai trong số những bộ não thông tuệ nhất trong toàn vũ trụ, nhưng quá trình thử nghiệm thì lại cho ra một kết quả hoàn toàn trái biệt với mong muốn ban đầu của hai người đó.
Như Theresa đã nói: "Kyssalium đúng là đã sở hữu khả năng kết hợp, nhưng nó đã mắc kẹt, kẹt lại tại một khoảng không vô định và không còn có khả năng để tiến về cội nguồn thêm được nữa."
Đó là toàn bộ cuộc trò chuyện của cả hai. Sau đó, Theresa không nói thêm gì nữa, và những ngày tiếp tới chỉ là một chuỗi liên miên các thí nghiệm nối tiếp nhau.
Cô ấy đã tiến vào một trạng thái tập trung cao độ chưa từng có, và điều đó có nghĩa là cô thực sự có một ý tưởng để phát triển tính chất của Kyssalium. Phải, là phát triển tính chất, chứ không phải là cải tiến. Thornes cho rằng đó là nguyên do mà Theresa có thể cam đoan với anh rằng cô sẽ giữ chừng mực.
Trong suốt những ngày này, với tư cách là học trò duy nhất của Theresa, Thornes đã luôn kề cạnh bên cô mỗi khi có thời gian, bởi đó là tất cả những gì mà anh hiện có thể làm được. Dự cảm về một điều không may vẫn đang nhen nhói đâu đó trong tâm trí anh, và anh chỉ có thể tự trấn an bản thân rằng mình sẽ luôn có mặt đúng lúc để ngăn chặn tai nạn diễn ra với sư phụ của anh, và điều này đã giúp anh biết được đôi chút về thí nghiệm của Theresa.
Phải thừa nhận là mỗi một lần chứng kiến cô sử dụng ma thuật, Thornes sẽ luôn luôn nhận thức được một góc chân trời mới về tri thức, về những miền lĩnh vực mà có thể anh sẽ không bao giờ có thể đặt chân đến.
Thí dụ như, để tiện cho việc thí nghiệm được diễn ra mà không nhận lấy bất kỳ sự quấy nhiễu nào, Theresa đã vẽ ra một trận pháp ngăn cách giữa ngọn hải đăng với thế giới bên ngoài chỉ với một vài sắp xếp nhỏ. Kết giới này không khiến tòa tháp trở nên vô hình, cũng không xóa bỏ nó khỏi nhận thức của mọi người, nó không hề gây ra một ảnh hưởng nào đối với thế giới. Thay vào đó, nó ngăn chặn mọi tàn dư ma thuật có thể lan ra xung quanh; cũng tức là bên trong ngọn hải đăng, cả Theresa và Thornes đều có thể tùy ý sử dụng mọi loại thuật pháp họ muốn mà không cần phải để tâm đến sự dò xét của Đai Hạn Định Bành Trướng Huyền Bí—một thế lực siêu hình có trách nhiệm giám sát và hạn chế tất thảy mọi sự phát triển hay triển lộ vượt quá khuôn khổ cho phép của những khả năng siêu nhiên. Và điều này thì rõ là một sự xa xỉ mà hầu hết mọi Nhà Thần Bí Học trên thế giới chỉ có thể mơ tưởng đến.
Lại thí dụ như, trong quá trình nghiên cứu này, Theresa đã không cần phải cất công điều chế ra một Tinh Thể Hợp Lưu Đa Ngẫu có thể sẽ khiến cô tốn cả chục năm trời để hoàn thành; ngược lại, cô chỉ đơn giản là sử dụng một loại pháp thuật có khả năng mô phỏng lại chính xác những tình huống có thể xảy ra trong thực tế khi thực hành thí nghiệm với các thông tin cần thiết đã được cung cấp đầy đủ và chi tiết.
Còn về mục đích của tất cả những điều trên, về ý tưởng cốt lõi đằng sau chúng...có lẽ Thornes cũng đã có một phán đoán nhất định.
Anh cho rằng Theresa đang muốn đảo nghịch tính chất kết hợp của Kyssalium, để nó biến thành thứ vật chất có thể phân tách tất thảy. Đưa linh hồn ra khỏi cơ thể, bỏ 'quả' ra khỏi 'nhân', tách khái niệm định hình ra khỏi thể mà nó đã định hình nên—có thể nói, đó giống như là một đối lập vượt trội hoàn toàn so với Dung Môi Vũ Trụ của Paracelsus. Một nền tảng tốt, một ý tưởng điên rồ!
Liệu Theresa có thể thành công hay không? Thornes không biết. Nhưng anh chưa bao giờ thấy sư phụ của mình ở trong một trạng thái như thế này. Cần mẫn, miệt mài, chăm chỉ đến không bận tâm ngày hay đêm mà cũng chẳng buồn ăn uống hay ngủ nghỉ. Lần đầu tiên anh chứng kiến gian phòng thí nghiệm luôn sáng đèn liên tục từ hôm này qua hôm khác, nhưng chật kín bởi những hình chiếu mô phỏng ba chiều chứ không phải những bãi bày bừa nào đó. Theresa đang thực sự chú tâm vào công việc của mình, cô đang theo đuổi một số mệnh mờ ảo mà không ai có thể thấy được, nhiều đến nỗi cô còn chẳng có lấy một chút thời gian để nghỉ ngơi hay xả ra những mệt nhọc theo cách mà bản thân vẫn hay làm.
Thornes Ravenwood quan sát toàn bộ mọi thứ thật chăm chú. Anh nhận thấy rằng có vô số tiêu bản khác nhau lơ lửng trên không và chất kín cả mặt đất; mà thoạt đầu, phần lớn những nhóm tiêu bản này phần lớn là những loại hợp chất hóa học, các mô tế bào và những ống hồng cầu. Nhưng qua vài ngày, chúng chuyển thành những loại tinh thể đủ mọi thể loại và hình dáng, rồi lại lần nữa được thay thế bằng những vi sinh vật và vi khuẩn không lâu sau đó. Dần dần, những mẫu vật được chuyển thành các thể sống cao hơn, phức tạp hơn—động thực vật, con người, và cả những người ngoài hành tinh. Mỗi một bước đi là một sự chuyển biến rõ rệt, nâng cao từng mảng vô cùng lớn về cả sự liên kết lẫn bản chất sâu thẳm của nguồn gốc.
Thornes bắt đầu cảm thấy mỏi mệt bởi những lần nghiên cứu lặp đi lặp lại, Theresa chỉ cần thành công duy nhất một lần ở mỗi lớp mẫu vật nào đó là cô liền sẽ chuyển qua một giai đoạn mới, do đó, những cái chết hoặc những sự nổ tung xảy đến liên tục. Máu văng tung tóe, xác thịt nhão toẹt, và những vẻ mặt khổ sở quằn quại là ba trong số những điều kinh khủng đang dần ám ảnh tâm trí của anh chàng, dẫu cho anh vẫn luôn tự nhủ với bản thân mình rằng mọi thứ chỉ là ảo ảnh.
Mọi thứ đều không phải thực! Nhưng có một sự quái dị nào đó không nói nên lời vẫn đang tích tụ trong căn phòng. Khuôn mặt của người Học Giả hơn hai ngàn tuổi không để lộ một cảm xúc gì, nhưng cậu học trò của cô thì tái mét và xanh xẩm.
Những cơn buồn nôn và choáng váng đeo bám dai dẳng Thornes, nhưng chàng trai vẫn muốn bám trụ lại lâu nhất có thể. Sau đó, cả hai đã không ăn uống hay ngơi nghỉ trong suốt cả tháng liền, và sau đó là cả năm. Hai năm! Và ba năm đã trôi qua!
Cho đến khi cái ngày định mệnh ấy ập đến, một luồng sáng mãnh liệt và rực cháy những nguồn năng lượng khủng khiếp tràn ngập khắp ngọn hải đăng, chúng nhanh chóng ngưng tụ lại thành thực chất và khiến cho cả ngọn tháp rung chuyển, ầm ầm sóng lớn. Những bức tường bắt đầu xuất hiện vết nứt, còn màng kết giới thì chấn động như sắp vỡ tan đến nơi; nhưng theo một tiếng hét lớn của Theresa vang lên, mọi thứ trong chốc lát liền khôi phục ngay ngắn.
Bên trong phòng thí nghiệm, Theresa ngồi gục xuống bàn với một nụ cười thỏa mãn, liên tục thốt ra những tiếng khàn khàn 'làm được rồi', 'thành công rồi', ánh mắt của cô đăm đăm nhìn màn sáng trước mắt, nơi mẫu thử thứ bốn mươi sáu nghìn chín trăm lẻ bảy đã bị phân tách hoàn chỉnh thành những sợi nguồn với vô số màu sắc nằm riêng biệt. Thornes nhanh chóng phục hồi từ cơn choáng và ngạc nhiên trước cảnh tượng đang diễn ra, một thể sống phức tạp vẫn còn nguyên vẹn chỉ trước đó có vài giây giờ bỗng biến thành vô số những dải đơn lẻ dữ liệu cơ bản nhất đã cấu tạo nên nguồn gốc của nó. Một sự phân tách triệt để!
Những áp lực luôn đè nặng trên vai anh biến mất, chỉ còn lại một sự thanh thản vô cùng. Anh định vươn người đứng dậy khỏi chiếc ghế bành, toan tiến lại gần Theresa và nói lời chúc mừng với cô, nhưng những mỏi mệt tích tụ trong anh bấy lâu nay đã tìm thấy thời cơ của chúng. Chúng đánh ập vào tâm trí anh, khuếch đại trong từng thớ thịt của anh, và khiến anh ngất đi gần như ngay lập tức.
—Theresa Bernett chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế này trong suốt cuộc đời dai dẳng của mình. Giờ thì cô có thể chắc chắn rằng số mệnh đã sắp đặt cô là người phải hoàn thiện những gì còn thiếu trong công trình của những người Natoplika. Nếu như đã có 'kết hợp', thì chắc chắn cũng phải có 'phân tách'—mọi thứ đều vì chính khoảnh khắc hiện tại đây.
Cô nhìn về cậu học trò đã thiếp đi vì quá sức, cô nghĩ là mình sẽ để anh chợp mắt một giấc thật thoải mái trước khi có thể cùng cô chia sẻ niềm vui này.
Điều còn lại cần phải làm là gì?
Theresa nhìn vào màn sáng, cô cũng muốn thử được trải nghiệm trực tiếp thành quả của mình. Cô muốn thử truyền tải dữ liệu của mình vào trong ma thuật mô phỏng ấy, dùng chính Kyssalium cải tiến của cô để phân tách cô ra, để cô quay trở về với Cội Nguồn Thực Sự. Cô sẽ không chết, bởi lẽ cô sẽ hòa làm một với nó, cô sẽ trở thành chính Kyssalium, và trở thành một dòng chảy hư vô du hành giữa các vết nứt của thực tại! Theresa không hề chần chừ để đưa ra quyết định, mặc dù cô biết điều này là rất nguy hiểm, và nó trái ngược hẳn với những điều mà cô đã hứa với học trò của mình trước đó; nhưng một động lực vô hình đã thúc đẩy cô làm những điều mà cô chưa từng nghĩ tới—chính thí nghiệm này, và giờ nó lại lần nữa mời gọi cô. Như vậy, đây chẳng phải là số phận đang mách bảo cô hãy làm như thế hay sao?
Chỉ cần cẩn thận, thực sự cẩn thận là được rồi...
—Buổi sáng ngày hôm sau, Thornes Ravenwood nhìn thấy người dẫn đạo của mình, vị học giả mà anh vẫn hằng kính ngưỡng, và người đã có công trong việc nuôi dạy anh trưởng thành được như ngày hôm nay—Theresa Bernett đã chết.
Tôi xin mạn phép không kể lại những tâm trạng hoảng loạn, rối bời và tuyệt vọng đến cùng cực đã ngay lập tức xâm chiếm tâm trí của anh chàng người canh giữ hải đăng; bởi đó là một án tra tấn mà một con người tội nghiệp như anh ta sẽ không bao giờ quên được, nhưng cũng không bao giờ muốn gợi nhớ lại.
Và bỏ qua những cảm xúc chân thực nhất, mạnh mẽ nhất sẽ đeo bám Thornes Ravenwood trong suốt quãng đời còn lại; anh chàng đã đơ người chứng kiến xác chết của Theresa chầm chậm tan rã thành những mảnh tro tàn cháy rụi trong hư không; hoặc có lẽ cái xác đã tan rã ra từ trước đó, bởi thứ mà Thornes nhìn thấy khi đó chỉ còn là một mảnh trắng xóa lập lòe ánh lam hình người nằm sõng soài dưới nền đất, với duy nhất một dòng chữ được khắc trên mặt gỗ một cách chật vật vẫn còn có thể chứng thực cho danh tính của người nạn nhân xấu số:
"Ta xin lỗi! Ta đã mù quáng và đi quá giới hạn! Những giấc mơ! Những giấc mơ khủng khiếp đã giết ta, giết chết Theresa Bernett này, chỉ là một mô phỏng thôi nhưng chúng vẫn giết chết ta!"
Và nếu như vấn còn một điều gì đó đặc biệt hơn ở dòng chữ này, thì đó là những từ trên đã được khắc với cùng một màu sắc độc nhất mà anh ta sẽ không thể quên được, là thứ màu sắc của những viên Tinh Thể đã khởi nguồn cho tất cả những chuyện này—Kyssalium.
- End -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro