Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 (H) - End


Có lẽ Vương Sâm Húc thật sự là do trời cao thấy cậu làm nhiều việc ác nên phái tới để trừng trị cậu.

Khi Trương Chiêu không kịp phòng ngừa bị ấn trên cửa phòng mà hôn, trong lòng cậu còn đang điên cuồng mắng Vương Sâm Húc. Đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà người ta thì thôi đi, cái loại hành động ngu ngốc như vừa gặp nhau chưa nói được hai lời đã kéo người về khách sạn như thế này, chắc cũng chỉ có mỗi Vương Sâm Húc có khả năng làm ra được.

Trong khe hở của lửa giận, cậu có chút chua xót mà trộm bổ sung thêm một câu:

Rõ ràng là...... Còn chưa nói chuyện rõ ràng mà.

Vương Sâm Húc tựa hồ không hài lòng với việc cậu thất thần, trong nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, hắn cắn môi dưới cậu một cái, không kiểm soát được lực đạo, lỡ cắn ra một vết máu nho nhỏ.

Trương Chiêu bị đau, thừa dịp Vương Sâm Húc liếm miệng vết thương cho cậu, cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng:

"Mày con mẹ nó dừng lại...... Ưm......"

Còn chưa dứt lời, cậu đã lại bị Vương Sâm Húc mạnh mẽ nhéo cằm mà hôn, hắn mút cánh môi cậu, ngậm đầu lưỡi cậu, ngọn lửa hừng hực không chút khách khí mà công thành đoạt đất.

Thật dữ tợn, quá dữ tợn.

Trương Chiêu bị ép thừa nhận sự xâm lấn quá mạnh mẽ, nước bọt cũng không nuốt nổi, thật sự là sắp không thể hít thở nổi nữa, nâng tay lên định đẩy hắn ra, lại bị nắm cổ tay ấn trên đỉnh đầu, nâng chân định đá hắn, lại bị chen vào giữa hai chân cọ cho mềm cả eo, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn.

Có lẽ là vì chia lìa nhiều ngày đột nhiên gặp lại ngoài dự kiến, có lẽ là vì tình cảm ngủ đông đã lâu vừa mới được thừa nhận, Trương Chiêu cảm thấy giác quan của mình trở nên quá mức nhạy cảm. Cậu dễ dàng bị hôn đến nước mắt lưng tròng, cố lắm mới xoay đầu đi được trong khoảng cách dừng lại để hít thở, nhưng nụ hôn mãnh liệt lại lập tức hạ xuống cần cổ trắng như tuyết của cậu, làm cho cậu đến cả hít thở cũng đứt quãng.

Cậu không nhịn được mà rơi nước mắt sinh lý, run rẩy thân mình mà nghĩ tại sao hơn nửa kỳ nghỉ không gặp mà Vương Sâm Húc như thể đã biến thành một con chó điên, không còn săn sóc giống trước kia một chút nào nữa.

Chưa kể, đây là lúc để nổi điên hay sao?

Nhưng Vương Sâm Húc lại hiểu lầm, khi hôn đến giọt nước mắt trên khuôn mặt cậu, hắn cuối cùng cũng dừng nụ hôn kịch liệt lại, vội vã buông cổ tay Trương Chiêu ra, ôm mặt cậu, có chút hoảng hốt mà dùng đầu ngón tay lau giọt nước trong suốt trên khóe mắt cậu.

"Sao lại khóc rồi...... Khó chịu lắm ư? Xin lỗi, tao không cố ý."

Ban đầu Trương Chiêu thật ra không sao cả, nhưng được hắn dỗ dành như vậy không hiểu sao mũi lại thật sự có chút đau xót, cậu nghẹn giọng mà rống lên:

"Đệt, rốt cuộc mày con mẹ nó có ý gì hả Vương Sâm Húc!"

Đệt con mẹ mày thằng đần Vương Sâm Húc, vì một câu của cậu mà chạy từ ngàn dặm xa xôi tới đây, chẳng lẽ lại vẫn chỉ để lên giường như bao lần trước đây hay sao?

Cậu càng nghĩ càng tức giận, giơ tay đấm nhẹ lên vai Vương Sâm Húc, nhưng tay chân đã nhũn ra cũng không còn bao nhiêu sức lực, ngược lại làm cho cậu cảm thấy càng bực bội:

"Nếu mày chỉ đến để lên giường thì cút ngay đi cho tao! Tao nói cho mày biết Vương Sâm Húc......"

Giọng nói cậu hỗn loạn nhưng cũng đủ lạnh lẽo, gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi:

"Tao đếch làm."

Cậu còn đang muốn tiếp tục nói một chút lời nói tàn nhẫn để đả thương hắn, nhìn thấy tơ máu còn chưa biến mất trong tròng mắt Vương Sâm Húc thì lại một chữ cũng không thể nói thành lời.

Rõ ràng đang nổi nóng, đầu óc cậu lại tự động liên tưởng: Một ngày trước đó mới thức thâu thêm, lại đi máy bay rồi đổi sang tàu cao tốc, có phải là hắn căn bản chưa ngủ được bao nhiêu hay không?

Nhìn đi, chính là bởi vì như vậy. Trương Chiêu có hơi tủi thân mà nghĩ, chính là bởi như vậy cậu mới không muốn nhận thua từ sớm.

Đến tột cùng là phải tín nhiệm đến mức nào mới dám đem quyền khống chế trái tim mình trao cho một người khác? Trao cho người mà rõ ràng đã đặt ra luật lệ cấm rung động?

Hốc mắt Trương Chiêu lại bắt đầu ươn ướt, cậu không rõ lần này có phải là nước mắt sinh lý hay không.

Vương Sâm Húc đang bị tình dục làm lú lẫn đầu óc vừa nghe thấy câu đầu tiên Trương Chiêu nói đã lập tức tỉnh táo lại.

Hắn hối hận, muốn hôn đôi mắt ửng đỏ nhìn có vẻ là lại sắp rơi lệ của cậu, nhưng lại sợ cậu sẽ tức giận, đành phải e dè thử chạm vào tay cậu.

Đôi mắt ướt đẫm của Trương Chiêu trừng hắn một cái nhưng không trốn tránh, trái tim Vương Sâm Húc mềm nhũn, nắm lấy tay cậu mười ngón đan xen, nhẹ nhàng mà gác trán lên trán cậu:

"Thật sự xin lỗi, nhưng tao thật sự không có ý đó, đến chỉ để lên giường gì gì đó......"

Hắn dừng lại một chút, nhăn mặt, hiếm khi lộ ra một chút thẹn thùng của người nhỏ tuổi hơn, nhỏ giọng chịu yếu thế:

"Vừa rồi tao chỉ là...... Quá nhớ mày, có chút...... Không kìm được lòng."

Huống chi, hắn đã nhẫn nại rất lâu rất lâu rất lâu rồi.

Trong lòng Trương Chiêu kinh ngạc cảm thán, đây mẹ nó thật sự là Vương Sâm Húc đấy à, nhưng trên mặt lại không chút nghị lực mà đỏ bừng lên một mảng, cậu gần như là phải dựa vào ý chí ngoan cường để chống lại tính cách ngoài mạnh trong yếu:

"....... Cho nên làm sao, rốt cuộc là mày đến vì cái gì? Không thì dứt khoát chút đi......"

Cậu cũng dừng một chút, có hơi không dám nhìn đôi mắt gần trong gang tấc của Vương Sâm Húc:

"Vương Sâm Húc, mày rốt cuộc coi tao là cái gì? Bạn giường? Hay là......"

Trong lòng Trương Chiêu run rẩy nổ vang một tiếng , cậu theo bản năng dùng sức hơn nữa mà nắm chặt tay Vương Sâm Húc, dường như đến khi hấp thu đủ dũng khí mới thật chậm cũng thật kiên định mà mở miệng:

"Hay là...... Người yêu?"

Trong nháy mắt ấy Vương Sâm Húc đột nhiên nhớ tới rất nhiều hình ảnh.

Nhớ tới buổi đêm đầu tiên kia, hắn dùng thời gian nửa hộp thuốc lá nghĩ về Trương Chiêu mà lựa chọn giữa tình yêu và tình dục; nhớ tới đêm khuya không chút thanh âm, Trương Chiêu ngọn tóc ướt đẫm đứng trước mặt hắn nói không thích đàn ông; nhớ tới khi ánh trăng chảy xuôi trong căn phòng tối tăm, hắn trộm hôn một cái lên khuôn mặt đang chìm sâu trong giấc ngủ bình yên của Trương Chiêu; nhớ tới buổi sớm mai yên tĩnh chật vật, Trương Chiêu trốn trên giường nghẹn giọng nói hắn cút đi; nhớ tới chiếc giường tràn ngập tình dục, Trương Chiêu chảy nước mắt mà nói hôn tao đi; nhớ tới nắng sớm mờ mờ, Trương Chiêu quyến luyến cọ vào lòng bàn tay hắn.

Trương Chiêu, Trương Chiêu, Trương Chiêu.

Vương Sâm Húc nhớ tới mấy tiếng trước, hắn từ nơi xa xôi cách trở bay trên bầu trời quang đãng mà hạ cánh, dùng đường cong dài ngàn dặm mà viết xuống tâm sự bí ẩn nhất của mình, cẩn thận nâng đến trước mắt độc giả duy nhất, trái tim bồn chồn trải qua những thời khắc căng thẳng nhất, sợ Trương Chiêu không hiểu, rồi lại sợ Trương Chiêu đọc hiểu.

Con đường này hắn đã lặng yên không lên tiếng, thật cẩn thận mà đi một đoạn rất dài, cuối cùng ở một bước này mới chờ được ánh rạng đông khi trời tảng sáng.

Một bước này của hắn là được ăn cả ngã về không, nhưng lại nhất định phải làm.

Căn phòng bỗng nhiên yên ắng làm trái tim Trương Chiêu nặng nề rơi xuống, nhưng ngay giây tiếp theo nó lại bị treo lên cao.

Trong tầm mắt cậu, hốc mắt Vương Sâm Húc đột nhiên đỏ lên, trong ánh mắt ướt át tràn ra quá nhiều tình cảm.

Trương Chiêu chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân cũng sẽ có thời khắc luống cuống chân tay đến vậy, đến lượt cậu hoảng loạn mà vỗ đôi mắt Vương Sâm Húc, trái tim cậu khó chịu như thể bị ai véo, cảm giác chính cậu cũng sắp rơi nước mắt:

"Mày đừng như vậy...... Không trả lời cũng không sao mà."

Vương Sâm Húc ngơ ngẩn, nội tâm hắn chấn động, hồng con mắt mà nói với Trương Chiêu:

"Trương Chiêu, mày biết tao chờ đợi những lời này bao lâu rồi không?"

Hắn nhẹ nhàng nắm tay Trương Chiêu, để lại một nụ hôn trên xương cổ tay cậu, ánh mắt nhìn về phía cậu trong trẻo mà dịu dàng:

"Đáp án cho câu hỏi này, do mày quyết định...... Sau khi mày nhìn thấy trái tim tao."

Có lẽ chiếc hộp Pandora được mở ra bằng tình dục cuối cùng cũng cần phải kết thúc bằng tình dục.

Trương Chiêu còn chưa kịp hiểu lời Vương Sâm Húc nói có ý gì, đã một lần nữa bị ấn trên ván cửa. Vương Sâm Húc cởi lưng quần của chính mình, nắm tay Trương Chiêu kéo xuống thân dưới của mình, hắn ghé sát lại chống tay bên tai Trương Chiêu, mỉm cười mà nói:

"Giúp tao đi...... Chiêu ca, xin mày."

Sự tái hiện quá khứ một cách cố tình làm khuôn mặt Trương Chiêu ngay lập tức đỏ rực, cậu như thể trở về cái ngày bất lực bị ấn trên tường gạch men sứ trong phòng vệ sinh, bàn tay đặt lên dương vật dần dần cứng lên của Vương Sâm Húc, bây giờ mà chuyển động thì không đúng, bất động cũng không ổn.

Vương Sâm Húc cắn rồi hôn vành tai cậu, giọng nói rõ ràng mà khiến trái tim người ta run rẩy:

"Trương Chiêu, sau đó tao mới nghĩ, nếu lúc ấy không phải mày, tao tuyệt đối sẽ không mở cửa...... Chỉ có mày."

Chỉ có mày mới có thể mở ra câu chuyện hoang đường này.

Sau khi mày nhìn thấy trái tim tao...... Sau khi mày nhìn thấy trái tim tao.

Thì ra là vậy. Trương Chiêu chảy nước mắt nghĩ thầm, cái tên Vương Sâm Húc này sao lại như vậy chứ, nếu là người khác thì không phải chỉ cần một câu là xong hay sao, tên này dựa vào đâu mà.......

Dựa vào đâu mà phải dành cho cậu lời thổ lộ dài dòng đến vậy.

Bài Sonnet vừa mới hạ xuống câu thứ nhất, Trương Chiêu đã muốn buông vũ khí đầu hàng.

Vương Sâm Húc lại không chịu cứ vậy mà kết thúc sự tra tấn ngọt ngào này, trời mới biết hắn đã chờ bao lâu chỉ vì thời khắc có thể giãi bày tất cả này.

Hắn kéo quần đùi của cậu xuống, vẫn để dồn lại ở đầu gối như trước đây, chỉ là nhiệt liệt của tình dục xưa đâu bằng nay. Hắn đột nhiên ôm lấy đầu gối Trương Chiêu mà bế cậu lên, làm cho Trương Chiêu hét một tiếng chói tai, hai tay hai chân ôm chặt lấy người hắn. Vương Sâm Húc để cậu trên cửa, dương vật hoàn toàn cương cứng cứ càng lúc càng mạnh bạo mà đâm vào hướng bắp đùi cậu. Ký ức và hiện thực đan xen, Trương Chiêu bị kéo vào cảm giác xấu hổ từng quen thuộc, cậu lại lần nữa rúc đầu vào cổ Vương Sâm Húc, che giấu khuôn mặt dần bị tình dục nhuộm kín của mình, Vương Sâm Húc liếm vành tai cậu, tiếng thở phì phò nghe gợi cảm đến phát điên:

"Mày biết lúc mày vuốt cho tao ngoan đến mức nào không, Trương Chiêu, từ khi đó tao đã rất muốn chịch mày rồi."

Trương Chiêu cắn cổ hắn, cơ thể treo một nửa trên không bị động tác chân giao mạnh bạo làm cho lung lay sắp đổ, đầu óc hỗn loạn bị lời thổ lộ trắng trợn của Vương Sâm Húc nghiền nát. Cậu chỉ có thể nức nở ôm chặt Vương Sâm Húc, để hắn ôm cậu ngã lên chiếc giường mềm mại. Hôn, hôn, hôn, ngoại trừ hôn vẫn là hôn.

Vương Sâm Húc tựa như muốn dùng nụ hôn cắn nuốt toàn bộ cơ thể cậu, cậu run người mặc cho Vương Sâm Húc ấn đầu gối cậu bẻ chân ra, nụ hôn dừng lại ở má trong bắp đùi bị hắn đâm cho đỏ bừng. Cậu cong eo ôm lấy đầu Vương Sâm Húc đang chôn ở dương vật mình, ngón tay luồn vào mái tóc hắn, khứu giác trong lúc hỗn loạn như thể lại ngửi được mùi hương thanh mát của thuốc bôi.

Dục vọng cháy bỏng đến mức hôn cũng không còn là đủ, Vương Sâm Húc cắn một dấu răng thật sâu trên bắp đùi bí ẩn nhất của cậu, rồi ngậm dương vật cương cứng của cậu vào. Khi Trương Chiêu bị dòng điện giật run rẩy không thể kìm nén tiếng rên rỉ, hắn ngước mắt tìm kiếm đôi mắt cậu.

Ánh mắt quen thuộc làm Trương Chiêu theo bản năng duỗi tay định che lại, nhưng cậu không ngăn được âm thanh nghẹn ngào lại trịnh trọng của Vương Sâm Húc:

"Khi đó mày hỏi tao có phải thích đàn ông hay không, Trương Chiêu, đêm đó tao phát hiện, tao chỉ là thích mày thôi."

Bàn tay đang nắm lấy mái tóc đen của Vương Sâm Húc chợt siết chặt, Trương Chiêu khóc thút thít vì một câu thổ lộ rồi cao trào.

Trương Chiêu cảm thấy có lẽ cậu sắp chết rồi, trái tim đập mạnh đến sắp phá tung lồng ngực, cao trào trên cả thân thể lần tinh thần mang đến khoái cảm khổng lồ, Trương Chiêu hoảng hốt nghĩ, là cậu nhìn lầm rồi, Vương Sâm Húc không phải đại dương gì cả, hắn là một núi lửa còn hoạt động đang ngủ đông, mỗi một khắc dung nham bên trong đều đang nóng bỏng chực chờ sôi trào.

Trương Chiêu còn đang run rẩy vì dư vị cao trào, ngón tay dính bôi trơn của Vương Sâm Húc cũng đã không chút khách khí mà thọc vào, lỗ nhỏ đã lâu chưa sử dụng tựa như đêm đầu tiên ngây ngô, đau đớn khi mở rộng trộn lẫn với khoái cảm dường như sắp xé rách Trương Chiêu, mặt cậu tái nhợt, đôi mắt đỏ bừng, run rẩy mà mắng chửi.

Nhưng Vương Sâm Húc lại vào giờ phút này ghé sát lại hôn lên mặt cậu, dịu dàng như làn khói sóng mênh mông:

"Có ổn không? Muốn tiếp tục không?"

Thật đệch con mẹ không thể chịu nổi tên này.

Rõ ràng dương vật cứng rắn còn đang cọ xát giữa hai chân cậu, Trương Chiêu rất muốn hung hăng cắn cho hắn một cái, nhưng cuối cùng cũng chỉ là mở to hai mắt đẫm lệ mông lung mà hôn giữa mày nhíu chặt của Vương Sâm Húc, miễn cưỡng tìm về được giọng nói của chính mình, chỉ là đầu óc theo quán tính mà mạnh miệng:

"Mày có phải là không được hay không, đến đây rồi còn chưa bắt đầu hả."

Nói xong cậu lập tức hối hận, bởi vì Vương Sâm Húc nhìn chằm chằm cậu mà mỉm cười. Cậu nhìn Vương Sâm Húc liếm môi, dùng năm ngón tay vuốt bừa tóc trên trán ra phía sau, lộ ra đôi mắt như thể một con thú dữ.

Cậu giống như một con mồi cảm giác được nguy hiểm, cơ thể theo bản năng rụt về phía sau, lại bị một đôi tay to lớn bóp hõm eo kéo lại, hung khí thô cứng đâm thẳng tắp vào, nguyên một cây không chút lưu tình mà đi vào hoàn toàn. Trương Chiêu như thể vừa bị bóp cổ, cong sống lưng mà hét thất thanh một tiếng chói tai.

Sau đó là thời khắc núi lửa bùng nổ, Vương Sâm Húc bóp mắt cá chân tinh tế gầy gò của cậu, đặt cẳng chân trắng tinh của cậu trên bờ vai rộng, Trương Chiêu cảm thấy cơ thể của mình bị mở ra đến mức khó tưởng tượng, cánh cửa mở về hướng Vương Sâm Húc không giữ lại lấy một tia, động tác chọc vào rút ra như bão tố rót hết vào trong lối vào càng lúc càng ấm áp, thịt mềm vốn nhạy cảm sau một đợt nghỉ dài lại càng trở nên nhạy cảm hơn, bị đâm một cách tàn nhẫn dẫn đến tiếng rên càng lúc càng cao và khoái cảm trùng điệp, đến nỗi kể cả khoái cảm cũng trở thành thống khổ.

Trương Chiêu bị chịch cho cả người đều là nước, đôi mắt chảy một dòng lệ bất tận, miệng mở ra không nuốt nổi nước bọt, cả cơ thể đều bị khoái cảm vô hạn kích thích đến đổ mồ hôi, càng không cần bàn đến dương vật cứ từng chút phun một lớp dịch trong suốt theo tiết tấu bị đâm chọc và cả hậu huyệt bị chịch mềm ướt đang co rút mút lấy dương vật của Vương Sâm Húc.

Thấy sắp đến thời khắc cao trào, Vương Sâm Húc bỗng nhiên dừng động tác hung mãnh lại, nhẹ nhàng mà đâm chọc ở lối vào, Trương Chiêu mờ mịt vội vàng nắm chặt bắp vai hắn, nghẹn giọng rầm rì nói khó chịu.

Vương Sâm Húc cúi người hôn cậu, bóp cằm cậu ép Trương Chiêu đối diện với hắn, mãi đến khi Trương Chiêu miễn cưỡng tìm về chút tỉnh táo từ bể dục, cậu thấy rõ trong ánh mắt Vương Sâm Húc có ngọn lửa đỏ rực đang thiêu đốt:

"Trương Chiêu, mày có biết lúc mày nói không thích đàn ông, tao đã nghĩ cái gì không?"

Trái tim Trương Chiêu lại bắt đầu run lên, cậu cắn môi lắc đầu, sau đó nghe thấy giọng nói bị tình dục chi phối của Vương Sâm Húc lộ ra sự điên cuồng không chút che đậy:

"Tao đã nghĩ, tao nhất định phải lừa được mày lên giường, lúc còn thi đấu thì làm bạn tình, chờ giải nghệ rồi sẽ khóa chặt mày lại......"

Dương vật ở lối vào chậm rãi rút ra, khuôn mặt cậu bị giam trong ánh mắt Vương Sâm Húc:

"...... Chịch đến khi mày thích tao, chịch đến khi mày rời tao là không sống nổi mới thôi."

Trương Chiêu bỗng nhiên mở to hai mắt, dương vật đột nhiên đâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cậu khiến cậu lại cao trào một lần nữa, thân hình run rẩy của cậu giống như một con bướm xinh đẹp đang vẫy cánh, bị dương vật chôn chặt trong cơ thể bắn vào toàn bộ.

Trương Chiêu được Vương Sâm Húc ôm gần nửa ngày, đầu óc chết đi sau cơn cao trào cuối cùng mới sống lại.

Phản ứng đầu tiên của cậu là mẹ nó quá mất mặt, vậy mà lại bị chịch đến bắn, phản ứng thứ hai là dư vị câu nói quá khích vừa rồi của Vương Sâm Húc.

Không hồi thần còn tốt, vừa tỉnh táo lại một lúc mặt Trương Chiêu lại bắt đầu nóng lên, cậu không nói nên lời trong lòng là cảm giác gì, có chút tức giận nhưng lại cũng rất muốn cười ngây ngô.

Cậu đẩy chiếc đầu của Vương Sâm Húc đang chôn trên cổ mình không chịu nâng lên, cảm thấy mình càng muốn cười hơn:

"Sao thế, Vương Sâm Húc, lời dám nói lại không dám nhận hả?"

Vương Sâm Húc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hung tợn mà hôn lên khóe môi cậu:

"Tao đương nhiên dám nhận, chỉ sợ mày không dám tiếp."

Trương Chiêu nhất thời không kịp phản ứng điều này có ý nghĩa gì, đột nhiên phía sau bị đâm một cái không kịp phòng ngừa làm cậu buột ra một tiếng rên rỉ mềm mại, mới nhận ra tên khốn Vương Sâm Húc này bắn xong còn chôn trong hậu huyệt mình.

Trương Chiêu đỏ mặt dùng đủ loại từ ngữ mà mắn hắn súc sinh, Vương Sâm Húc không bực mà chỉ cười, xoa cái eo bủn rủn của cậu, đôi mắt sáng lấp lánh mà hôn lên khóe mắt cậu:

"Trương Chiêu, tao yêu mày."

Cho dù ai nói thế nào đi nữa, nước mắt ào ạt trong giờ khắc này của Trương Chiêu không liên quan một chút nào đến tình dục.

Cậu dùng mu bàn tay lau đôi mắt đẫm lệ, nhưng bài Sonnet của Vương Sâm Húc còn chưa viết xong.

Hắn hôn lòng bàn tay cậu:

"Trương Chiêu, tao yêu mày, cho nên tao không thể thỏa mãn, tao thật sự muốn quá nhiều."

Hắn hôn đôi mắt cậu:

"Tao yêu mày, cho nên tao muốn mày hôn tao."

Hắn hôn chóp mũi cậu:

"Tao yêu mày, cho nên tao muốn mày nghiêm túc."

Hắn hôn bờ môi cậu:

"Tao yêu mày, cho nên tao muốn trái tim mày rung động."

Hóa ra rào cản giữa tình yêu và tình dục ban đầu chỉ là một mệnh đề giả, người vây cậu vào mê cung ngay từ ban đầu đã một lòng đứng chờ ở điểm cuối đan xen giữa tình yêu và tình dục, dùng hết mọi thủ đoạn chỉ để đánh thức một tấm chân tình ngang bằng của cậu từ trong tình dục.

Trương Chiêu nghĩ, cậu hẳn là có rất nhiều điều muốn nói, cậu muốn nói tao cũng vậy mà, nếu khi đó không phải mày, tao căn bản sẽ không đứng ở cửa phòng vệ sinh nhiều thêm lấy một giây; cậu muốn nói không nhầm chứ, thật sự nghĩ rằng ai cũng có thể ấn đùi ông đây mà hôn hay sao; cậu muốn nói không sai, tao thừa nhận tao không muốn mày lên giường với người khác; cậu muốn nói, nếu không phải cam tâm tình nguyện, ai có thể khiến tao ngoan ngoãn nằm dưới hầu hạ; cậu muốn nói đều tại mày, mới làm tao lo được lo mất, biến thành bộ dạng không giống bản thân mình một chút nào thế này; cậu muốn nói ——

—— Vương Sâm Húc, tao cũng yêu mày.

Nhưng giờ phút này, cậu nhìn đôi mắt đang chăm chú nhìn cậu của Vương Sâm Húc, trong lòng hiểu rõ hắn chắc chắn đã biết được toàn bộ.

Ôi, không còn cách nào.

Trương Chiêu đành phải ôm lấy Vương Sâm Húc, ghé lại hôn lên môi hắn, giọng nói cũng mang theo sự dịu dàng và trịnh trọng mà cậu đã nhận được:

"Được thôi...... Vậy thì làm người yêu."


Epilogue

Năm 2025, Thượng Hải.

Chỉ còn cách một thời gian ngắn là trận chung kết sẽ chính thức bắt đầu, Trương Chiêu tranh thủ đi vệ sinh, khi trở về hậu trường tập hợp cùng mọi người để chuẩn bị lên sân khấu, từ xa xa nghe thấy giọng nói ra vẻ thâm trầm nghiêm túc của Vương Sâm Húc đang đưa lưng về phía mình:

"........ Hiệu ứng tâm lý, đừng nghĩ về con voi hồng."

Quách Hạo Đông lớn giọng trả lời hắn:

"Đã đến lúc này rồi, mẹ mày đã có thể nói tiếng người được chưa!"

Vương Sâm Húc ui da một tiếng, tốc độ nói rất nhanh:

"Chính là, đại não của mày sẽ không xử lý những từ phủ định, mày nói với bản thân đừng có nghĩ đến cái gì, mày ngược lại sẽ càng nghĩ đến cái đó."

Vương Sâm Húc nhìn Quách Hạo Đông "Ồ ——" một tiếng thật to, có hơi đắc ý mà vỗ vai hắn:

"Thật sự hiệu quả đấy, cho nên đừng có nghĩ 'mình không được khẩn trương', 'mình sẽ không thua', cứ nghĩ 'chúng ta nhất định có thể thắng' đi."

Một vài hồi ức nảy lên trong lòng Trương Chiêu, cậu cũng như bừng tỉnh đại ngộ mà ồ một tiếng, sau đó thong thả đi tới, cười thật xán lạn với Vương Sâm Húc vừa cứng đờ người:

"Đừng nghĩ về con voi hồng? Ừm...... Mày hiểu biết nhiều nha Vương Sâm Húc."

Vương Sâm Húc ngoan ngoãn quay sang nắm tay cậu, ghé sát vào cậu nhỏ giọng dỗ dành:

"Cục cưng à, tao sai rồi."

Trương Chiêu trừng mắt nhìn hắn, nhưng vẫn để mặc cho hắn nắm tay:

"Lúc ấy sao tao lại dễ dàng bị mày lừa đến vậy, quá là mất mặt."

Vương Sâm Húc nheo mắt cười:

"Anh ơi nhường em một chút đi, ai bảo tại em yêu anh gần chết."

Tai Trương Chiêu hồng lên, nhìn về phía sân khấu ánh đèn lộng lẫy được bao vây bởi khán giả, cậu dùng sức nắm chặt lại tay Vương Sâm Húc:

"Trận này thắng thì tha thứ cho mày."

Khuyên tai hình con bướm trên vành tai cậu do Vương Sâm Húc tự tay đeo lên dưới ánh đèn lóe lên một tia sáng nhỏ, Vương Sâm Húc lén sờ chiếc hộp vuông nhỏ trong túi quần, nở một nụ cười kiên định với cậu:

"Ừ, chúng ta nhất định có thể thắng."

Vài bước ngoài kia, Trịnh Vĩnh Khang đang gân cổ gọi bọn họ, Vạn Thuận Trị và Quách Hạo Đông vẫy tay với họ, đứng đằng sau là huấn luyện viên và mọi người.

Vương Sâm Húc nắm tay Trương Chiêu đi về phía bọn họ, người dẫn chương trình trên sân khấu trước mặt giữa tiếng âm nhạc inh tai và tiếng hoan hô ồn ào lớn giọng mà hô:

"Welcome——Edward Gaming!"

END


Nghịch lý Voi Hồng:

"Bạn hãy tưởng tượng ra một con voi màu hồng. Nó to hay nhỏ? Nó màu hồng đậm hay hồng nhạt? Trông nó vui vẻ, buồn bã, mệt mỏi hay phấn khích? Hãy thêm càng nhiều chi tiết càng tốt cho con voi hồng của bạn. Bây giờ bạn đã có hình ảnh một con voi màu hồng rõ ràng trong đầu, đến lúc ngừng suy nghĩ về nó rồi. Hãy nghĩ về bất cứ chủ đề nào khác trong vòng 30 giây, và chờ xem suy nghĩ của bạn sẽ dẫn đến đâu nhé.

Bạn duy trì được bao lâu mà không bị hình ảnh con voi hồng len lỏi vào tâm trí? Đối với hầu hết chúng ta, con voi hồng sẽ xuất hiện lại trong suy nghĩ chỉ với vài giây. Điều tương tự cũng đúng với những suy nghĩ bạn không mong muốn: bạn càng muốn kìm nén chúng, chúng sẽ càng quấy nhiễu bạn. Đây được gọi là Nghịch lý Voi hồng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro