Chương 2 (H)
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Có lẽ Trương Chiêu căn bản không hề nhớ rõ cái gì mà "Lần sau", nhưng Vương Sâm Húc lại bớt thời gian đêm đó hút nửa hộp thuốc lá, lật đi lật lại dục vọng không chịu khống chế trong đầu mấy lần, cuối cùng cũng sắp xếp được cảm xúc rạo rực của lần đầu tiên sang một bên để lên âm mưu gây rối lần tiếp theo.
Hắn thừa nhận, hắn vô cùng cần một "Lần sau" để kiểm chứng một chút cảm xúc chưa thể gọi tên bên cạnh tình dục.
Chỉ là không ngờ tới, cơ hội đến còn gấp hơn cả hắn.
Đêm tối là nút reset hoàn hảo nhất, ngủ một giấc dậy, bọn họ ăn ý không nhắc lại việc mất khống chế ngày hôm qua. Chỉ là mọi thứ đều sẽ lưu lại dấu vết, ví dụ như khi Vương Sâm Húc lần thứ ba để ý đến Trương Chiêu ngồi bên cạnh mình khi đứng dậy thì khẽ hít hà một hơi.
Hắn giữ chặt cổ tay Trương Chiêu, nhỏ giọng mà hỏi cậu:
"Chân đau lắm sao?"
Lỗ tai Trương Chiêu lập tức đỏ bừng lên, trừng mắt mà giật tay ra, hung tợn giơ ngón giữa với hắn, ý là mày con mẹ nó còn không biết xấu hổ mà đi hỏi.
Vương Sâm Húc chột dạ sờ sờ chóp mũi.
Sau khi huấn luyện buổi chiều kết thúc, Vương Sâm Húc đến phòng y tế, khi trở về thuận tay ném đồ trong tay vào lòng ngực Trương Chiêu.
Trương Chiêu bắt lấy cầm lên đọc, là thuốc bôi giảm đau cơ bắp bị sưng. Cậu có chút tức giận lại có chút cạn lời.
"Đồ súc vật nhà mày, mày con mẹ nó sau này cũng định làm người ta to bụng rồi ném thuốc phá thai cho người ta như này hả?"
Đây là cái kiểu so sánh rách nát gì chứ.
Vương Sâm Húc cũng cạn lời, hắn bắt lấy tay vịn trên ghế dựa của Trương Chiêu, xoay người cậu lại, ghé sát vào mà hỏi cậu:
"Tao thoa cho mày, phục vụ về tận nhà, được chưa?"
Ý định của hắn vốn chỉ là để chọc ngoáy trêu ghẹo, ai ngờ lại thấy Trương Chiêu thoáng sửng sốt, thế mà cậu thật sự suy nghĩ một lúc mới phản ứng lại rồi mở miệng chửi người.
Trực tiếp dẫn đến việc Vương Sâm Húc vinh quang mà lót đáy trận rank tiếp theo.
Rạng sáng, bọn Khang Khang rủ nhau ra ngoài ăn khuya, Trương Chiêu không đi, cầm thuốc bôi quay về ký túc xá.
Cậu tắm rửa xong thì mặc một chiếc áo phông sạch rộng thùng thình rồi ra ngoài, kết quả vừa đẩy cửa phòng vệ sinh ra đã thấy Vương Sâm Húc đang ngồi trên mép giường cậu, ánh mắt chuyển từ hướng dẫn sử dụng lọ thuốc bôi lên cặp đùi trần trụi của cậu.
Trương Chiêu theo bản năng kéo áo xuống, sau khi phản ứng lại mới thấy đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Chưa cần đề cập đến ngày hôm qua, mọi người đều ở chung một cái ký túc xá, có ai mà chưa thấy qua ai chứ.
"Mày không đi ăn khuya với chúng nó à?"
Trương Chiêu đi tới, ngồi trên mép giường đối diện Vương Sâm Húc, duỗi tay sang định lấy lọ thuốc hắn đang cầm trong tay, lại không được như mong muốn.
Vương Sâm Húc còn đang nhìn đùi cậu. Da thịt mẫn cảm bị chà đạp quá độ đang hơi sưng đỏ sau khi tắm xong, gần bắp đùi còn có vết đỏ tím nhàn nhạt, cực kỳ nổi bật giữa vùng da trắng nõn không bao giờ tiếp xúc với ánh mặt trời.
Một tay Vương Sâm Húc nắm chặt lọ thuốc, một tay khác cẩn thận dùng đầu ngón tay hướng về phía vết thương của cậu, nhưng khi sắp chạm đến thì lại chật vật mà dừng lại.
Hắn giương mắt nhẹ giọng hỏi cậu:
"Có phải là đau lắm không?"
Trương Chiêu định mắng hắn, bảo tại ai cơ chứ mày còn có mặt mũi mà hỏi hả, nhưng biểu cảm nghiêm túc thẳng thắn của Vương Sâm Húc rơi vào trong mắt tựa như một đôi tay vô hình nhẹ nhàng véo trái tim Trương Chiêu, làm cậu có chút lúng túng, nhất thời nghẹn lời, dựa theo bản năng mà trả lời:
"Cùng còn tạm...... Chỉ là nhìn hơi đáng sợ mà thôi."
Vương Sâm Húc không nói nữa, không biết có phải ảo giác hay không, Trương Chiêu cảm thấy biểu cảm của hắn trở nên dịu dàng hơn một chút.
Trong không khí không hiểu sao lại trở nên kỳ dị và yên ắng, Trương Chiêu nhìn Vương Sâm Húc thong thả ung dung mà vặn nắp lọ thuốc ra, đổ đầy chất lỏng trong suốt vào lòng bàn tay, sau đó cẩn thận mà đưa tay về phía đùi trong của cậu.
Trương Chiêu bị thuốc bôi lạnh lẽo và lòng bàn tay ấm áp kích thích đến run rẩy, theo bản năng mà lùi về sau, lại bị một cái tay khác của Vương Sâm Húc đè đầu gối lại, Vương Sâm Húc cúi đầu, ngước mắt lên nhìn cậu:
"Nhịn một chút, thoa cho xong, đau quá thì nói."
Trương Chiêu định nói mày con mẹ nó không thể để cho tao tự thoa à, nhưng lời nói đến bên miệng lại bị ma xui quỷ khiến mà nuốt về.
Cậu cắn môi để yên cho bàn tay Vương Sâm Húc nhẹ nhàng xoa đi nắn lại trên đùi mình, cảm giác đại não mình như đang hòa tan cùng thuốc bôi.
Căn phòng yên lặng đến kỳ cục, Trương Chiêu chịu đựng sự khô nóng và đau đớn, ánh mắt không biết đặt đâu của cậu cuối cùng dừng lại trên người Vương Sâm Húc.
Tầm mắt cậu sượt qua vai lưng rộng lớn của hắn, tóc đen gợn sóng, khuôn mặt sắc nét, lông mi rủ xuống, cậu bỗng nhiên hoảng hốt, Vương Sâm Húc dường như không còn quá giống người mà cậu quen biết lúc mới đến đây.
Khi đó Vương Sâm Húc còn để đầu đinh, lúc mặc áo hoodie thoạt nhìn không khác gì học sinh cấp ba, là do thay đổi kiểu tóc ư? Làm sao mà đột nhiên......
Trương Chiêu nhất thời không tìm ra từ nào thích hợp để hình dung, chỉ là khi đang nhìn biểu cảm chuyên chú của hắn, trong đầu cậu tự động nhảy ra nửa câu sau ——
Đột nhiên biến thành bộ dạng được con gái cực kỳ yêu thích ở trên giường.
Đệch, cậu điên thật rồi.
Đầu ngón tay Vương Sâm Húc đúng lúc này tìm được bắp đùi cậu, Trương Chiêu bừng tỉnh từ cơn mơ, theo phản xạ mà kẹp chặt chân, lúc phục hồi tinh thần, cậu chỉ hận không thể cho chính mình hai cái tát.
Tay Vương Sâm Húc bị cậu kẹp chặt lấy, chân thịt đầy đặn mềm mại thật sự có thể bao trọn lấy bàn tay khớp xương rõ ràng.
Cảm giác nổ tung quen thuộc lại thổi đến lần nữa, cậu nhanh chóng buông chân ra, cầu nguyện cho khuôn mặt đang nóng bừng của mình đừng đỏ lên.
Vương Sâm Húc cũng sửng sốt, sau một lát thì bàn tay đang đè đầu gối cậu nhẹ nhàng chọc chọc, giọng nói cảnh cáo của hắn có hơi run:
"Đừng có chọc tao cứng lên."
Trương Chiêu câu chữ rõ ràng mà mắng tao chọc con mẹ mày, đang định chửi tiếp, nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng và vẻ mặt nhẫn nại của Vương Sâm Húc lại bị ấn nút tắt tiếng.
Cậu nghĩ, đây con mẹ nó chính là Vương Sâm Húc đấy, là Vương Sâm Húc ở giữa sân khấu làm pha giết ba chấn động cũng chỉ cười cười mà duỗi người đấy.
Thân thể tựa như không còn nghe cậu điều khiển nữa, tim đập mãnh liệt, máu chảy cuồn cuộn.
Trương Chiêu đau đớn tuyệt vọng mà nhận ra, cậu lại cứng trước mặt Vương Sâm Húc.
Vương Sâm Húc hiển nhiên cũng thấy được, cười đầy ẩn ý mà nhìn cậu:
"Đang nghĩ cái gì mà kích động thế."
Nếu không phải chân đang đau, Trương Chiêu thật sự rất muốn nhấc chân đá hắn:
"Cút, cái này chứng tỏ công năng tình dục của ông mày bình thường."
Bị ấn đầu gối xoa đùi nửa ngày như vậy, đổi thành người khác có lẽ đã tố cáo quấy rối tình dục.
Đầu ngón tay Vương Sâm Húc chỉ chỉ dương vật cương cứng của cậu, đối diện với ánh mắt cậu:
"Muốn tao giúp không?"
Giọng điệu hắn bình tĩnh, nhưng Trương Chiêu nghe ra được giọng nói hắn có hơi nghèn nghẹn.
Thời gian phảng phất như trở lại ngày hôm qua hoang đường, Trương Chiêu nhìn ánh mắt sâu thẳm của hắn, tâm loạn như ma.
Cậu biết cậu nên từ chối, nhưng trong đầu cậu hiện lên hình ảnh khuôn mặt tràn ngập tình dục và mất khống chế của Vương Sâm Húc, mà người trước mặt cậu hiện tại thì vẫn đang giữ biểu cảm kiềm chế, không nhúc nhích mà chờ đợi phán quyết của cậu.
Gió đêm thổi từ khe hở cửa sổ vào, tiếng vọng dài tựa như giọng hát của Siren đang quanh quẩn bên tai, không khí oi bức gần như sôi sục, Trương Chiêu cúi đầu ôm lấy cổ Vương Sâm Húc, tự tay đốt bùng ngọn lửa:
"Hầu hạ cho thoải mái, lại làm tao đau thì giết mày."
Vì thế màn kịch mất khống chế lại lặp lại. Dục vọng và khoái cảm bị bàn tay đang chuyển động của Vương Sâm Húc dễ dàng khống chế, Trương Chiêu có chút sợ hãi cảm giác thân thể không còn thuộc quyền kiểm soát của mình, loại sợ hãi này chạm tới đỉnh điểm ở giây phút Vương Sâm Húc đột nhiên cúi đầu hôn lên bắp đùi cậu.
Đôi mắt Trương Chiêu lập tức đỏ lên, giật mình mà trốn về sau, lại bị Vương Sâm Húc bóp chặt hõm eo không thể động đậy.
Quá sức chịu đựng, ngón tay Trương Chiêu luồn sâu vào mái tóc Vương Sâm Húc, cố gắng ngăn cản động tác hắn trong vô vọng, mà Vương Sâm Húc lại càng được một tấc lại muốn tiến một thước, vừa lừa tình vừa dịu dàng mà liếm hôn vết thương còn chưa kịp bôi thuốc của cậu.
Đây cũng có thể coi là phát tiết dục vọng ư? Mỗi một chớp mắt lại bị một tầng khoái cảm cao hơn bao phủ, giọng Trương Chiêu như vụn vỡ:
"Vương, Sâm Húc...... Đừng........ Ư, mày........"
Vương Sâm Húc từ giữa hai chân cậu giương mắt lên nhìn cậu, hai mắt mông lung đẫm lệ của Trương Chiêu không thấy rõ ánh mắt hắn nhưng lại vẫn giống như bị bỏng, theo bản năng mà duỗi tay muốn che đôi mắt hắn lại.
Ngay sau đó, Vương Sâm Húc vùi đầu hôn lên phần dưới cứng ngắc của cậu.
Một khắc khi Trương Chiêu nhận ra cảm giác ướt nóng ở dưới thân là đến từ môi lưỡi của Vương Sâm Húc, một dòng điện chạy theo xương tủy mà nổ mạnh, mạch máu xung quanh cũng sôi trào, cậu cao trào mà bắn ra.
Trương Chiêu mềm eo, đầu gác lên bả vai Vương Sâm Húc cố gắng hồi phục nhịp thở hỗn loạn, chậm chạp không thể thoát ra khỏi cảm giác cao trào mãnh liệt. Trong tiếng tim đập cuồng loạn mơ hồ, cậu nghe thấy âm thanh Vương Sâm Húc mỉm cười bên tai:
"Sao mà bắn nhanh thế, còn đang định ngậm giúp mày đấy."
Thật quá đáng, thật sự rất quá đáng.
Thân thể Trương Chiêu không chịu khống chế mà khẽ run lên, ngẩng đầu lên nhìn Vương Sâm Húc. Cậu cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, nhưng chỉ có một câu hỏi thốt ra miệng theo bản năng:
"Hóa ra mày thích đàn ông?"
Cậu không đeo kính, hốc mắt còn chứa đầy nước mắt sinh lý, không nhìn rõ khuôn mặt Vương Sâm Húc, chỉ mơ hồ cảm giác được biểu cảm hắn thật bình tĩnh:
"Nếu ý mày là lên giường với đàn ông, tao đúng là có thể."
Hắn dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu:
"Tao cũng chỉ mới phát hiện gần đây thôi."
Vương Sâm Húc thở dài trong lòng, chính xác mà nói thì phải là vừa mới đây.
Trong giây phút bị gương mặt ửng hồng rơi lệ của Trương Chiêu kích thích đến mất đi lý trí, trong giây phút bản năng của hắn vượt qua ý thức làm hắn cúi người xuống, mọi câu hỏi vốn quanh quẩn trong lòng đều đã không cần nói cũng biết đáp án.
Vương Sâm Húc nhìn bộ dạng ngây người tự hỏi của Trương Chiêu, nghĩ là cậu có lẽ gần như là đã hồi phục tinh thần, vì thế hắn đứng dậy, giọng điệu nhẹ nhàng:
"Không có việc gì thì tao đi tắm đây."
Hắn quay đầu lại, quả nhiên Trương Chiêu lại đỏ mặt khi nhìn thấy vệt trắng sữa lan tràn từ quai hàm đến cổ hắn. Nhưng thật ra cái này chỉ là nguyên nhân thứ yếu, nguyên nhân chính là bây giờ hắn đã cứng gần chết.
Vương Sâm Húc xoay người về hướng phòng vệ sinh, nhưng không ngờ tay lại bị kéo lại.
Trương Chiêu liếc nhìn túp lều dưới thân hắn, biểu cảm đầy khiêu khích, âm cuối lại lộ ra chút ngoài mạnh trong yếu:
"Giả vờ chính nhân quân tử con mẹ mày à."
Cậu dừng một chút, né tránh ánh mắt Vương Sâm Húc, nhỏ giọng:
"....... Giúp mày một lần cuối cùng."
Điên con mẹ nó rồi.
Vương Sâm Húc hiếm khi gần phát điên mà nghĩ, sao lại có thể có người tự đưa mình tới cửa một lần không đủ, lại còn vội vàng muốn đưa lên một lần nữa.
Hắn cứng đờ để mặc cho Trương Chiêu kéo quần mình xuống, nhìn cậu động tay vuốt vài cái, thời khắc nhìn thấy Trương Chiêu bất giác liếm liếm môi, cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa.
Dẹp mẹ đi khắc với chả chế. Vương Sâm Húc dùng chút sức lực, trực tiếp ấn bả vai Trương Chiêu trong lúc cậu không phòng bị làm cậu ngã xuống giường, hắn cúi người đè lên, một cái hôn chạm lên xương quai xanh của cậu.
Mặt Trương Chiêu lại một lần nữa đỏ rực lên, Vương Sâm Húc nghĩ rằng cậu đang tức giận, dù sao thì một trai thẳng cũng sẽ rất khó tiếp nhận việc mình trần trụi thân dưới bị đè trên giường.
Trương Chiêu vừa mắng chửi lộn xộn vừa giãy giụa đẩy hắn ra, Vương Sâm Húc nhẹ nhàng nhấp eo giữa hai chân cậu, dương vật cọ qua bắp đùi cậu, người dưới thân quả nhiên bùng nổ:
"Lại chân giao thì mày cút đi cho ông mày!"
Vương Sâm Húc có chút bất đắc dĩ, bóp eo cậu tủi thân mà hỏi:
"Không cho dùng miệng, cũng không cho dùng chân, còn không cho đè, mày muốn tao phải làm sao."
Khi nói chuyện, bàn tay hắn theo đường cong eo Trương Chiêu thăm dò tiến vào vạt áo cậu, từng chút từng chút mà vuốt ve theo cột sống cậu, đầu ngón tay mang vết chai mỏng cọ xát ra chút ám chỉ đầy sắc tình.
Vương Sâm Húc hôn nhẹ lỗ tai cậu, âm thanh trầm thấp mà dịu dàng:
"Trương Chiêu, tin tưởng tao, được không?"
Người trong lòng ngực không trả lời, vài giây im lặng như vậy đối với Vương Sâm Húc dài như cả thế kỷ, mãi đến khi cánh tay trên bả vai hắn từ từ biến thành tư thế ôm. Trương Chiêu run rẩy sống lưng, ghé sát gần hắn mà ôm, tựa như một con bướm yếu ớt mà xinh đẹp, rõ ràng đang sợ hãi nguy hiểm ẩn giấu nhưng lại vẫn đậu lại trên đầu ngón tay Vương Sâm Húc mà vỗ cánh.
Trương Chiêu lấy mu bàn tay che hai mắt mình lại, giọng nói khẽ khàng:
"........ Đừng có quá đà."
Ngọn lửa dục vọng đang tàn sát bừa bãi gần như thiêu cháy Vương Sâm Húc thành tro, nhưng trái tim hắn lại mềm mại chua xót như thể sắp hòa tan thành một vũng nước. Đôi mắt hắn đỏ lừ, hắn hôn lỗ tai, hầu kết, xương quai xanh Trương Chiêu, túm chặt vạt áo cậu định xốc lên trên nhưng lại dừng lại ở một giây cuối cùng.
Bàn tay ấn eo Trương Chiêu của hắn nhẹ nhàng dùng sức, âm thanh nghẹn đến suýt thì không nghe ra nổi:
"Chiêu ca, xoay người cái nào."
Trương Chiêu mờ mịt mà nghe theo hắn, khi Vương Sâm Húc cầm một cái gối ôm lót dưới eo cậu thì lập tức hối hận. Thân hình cao lớn nóng rực đè lên, nụ hôn của Vương Sâm Húc hạ xuống sau gáy cậu, dương vật cọ xát trên mông cậu, thỉnh thoảng trượt vào kẽ mông ướt đẫm dịch cơ thể của cậu.
Nỗi thẹn làm đại não cậu trống rỗng, eo Trương Chiêu lập tức mềm đi, mặt cậu gần như sắp bốc cháy, nhưng cơ thể cậu đã biến thành một vũng nước, chỉ có thể bất lực mà nắm chặt ga trải giường, giọng nói gần như nức nở:
"Vương Sâm Húc...... Thằng khốn nạn nhà mày......"
Thứ cứng rắn đằng sau lại chuyển động càng mạnh mẽ hơn, tay Vương Sâm Húc phủ lên bàn tay đang nắm chặt ga giường của cậu, đầu ngón tay cắm vào giữa những khe hở ngón tay cậu, đan lấy tay cậu thật chặt. Khuôn mặt đang chôn sâu trong gối của cậu bị nâng lên, một nụ hôn mềm mại mà trịnh trọng hạ xuống khóe mắt ướt đẫm của cậu, thật nhẹ mà cũng thật nặng.
Cậu không nhịn nổi mà chảy nước mắt, cùng lúc đó, Vương Sâm Húc bắn ra từ phía sau cậu, tinh dịch đọng lại ở hõm eo, thong thả mà nhỏ giọt xuống thịt đùi phiếm hồng.
Khi Trương Chiêu tắm rửa xong ra khỏi phòng vệ sinh, Vương Sâm Húc không có ở ký túc xá, những người khác vừa quay lại cũng lắc đầu bảo không thấy đâu. Cậu nghĩ một lát rồi đi về phía cầu thang mà bọn họ thường hay hút thuốc, quả nhiên tìm thấy Vương Sâm Húc ở đó.
Dưới ánh đèn tối tăm, bóng hình Vương Sâm Húc hòa lẫn trong tầng sương khói dày nặng, không thể thấy rõ. Trương Chiêu cau mày đi tới, nhìn thoáng qua mặt đất đầy tàn thuốc, đang định nói chuyện thì bị Vương Sâm Húc giành lời trước.
Vương Sâm Húc dập thuốc lá, chỉ chỉ mái tóc đang nhỏ nước của cậu:
"Không sấy khô đã chạy ra đây, tới lúc bị cảm chỉ có mày khó chịu thôi."
Trương Chiêu nghẹn lời, tức giận trợn trắng mắt:
"Mày là mẹ tao đấy hả?"
Vương Sâm Húc cười cười, không trả lời, chỉ lẳng lặng mà nhìn cậu. Đêm khuya, mọi thứ âm thanh đều lặng im, Trương Chiêu thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, cậu cảm giác Vương Sâm Húc dường như đang muốn nói cái gì đó, không hiểu sao đột nhiên có chút khẩn trương.
Vương Sâm Húc mở miệng, mang theo ý cười và giọng điệu nhẹ nhàng như mọi lần trước đây:
"Trương Chiêu, có phải chúng ta nên xác định quan hệ hay không?"
Trái tim Trương Chiêu khựng lại một nhịp, đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, đầu óc cậu bây giờ như thể đứt mạch không còn có thể vận hành bình thường, cậu lập tức trả lời theo quán tính, trong một nháy mắt cậu thậm chí không rõ bản thân mình muốn nói gì:
"Tao không thích đàn ông."
Khi buột miệng thốt ra, Trương Chiêu mới nhận ra mình vừa nói gì, cảm xúc cậu đột nhiên có chút buồn rầu, nhưng lại không hiểu vì sao lại vậy.
Cậu mở miệng, như thể muốn nói gì đó nhưng lại không biết mình muốn nói gì, cậu chỉ cảm thấy trái tim mình đang bị treo lên thật cao.
Cậu không dám nhìn biểu cảm của Vương Sâm Húc, lại không ngờ rằng nghe được tiếng cười của hắn.
Vương Sâm Húc xoa đỉnh đầu ướt át của cậu, có chút dở khóc dở cười mà nhìn cậu, trêu chọc bằng một giọng điệu vô cùng tự nhiên:
"Mày nghĩ đi đâu thế? Tao đang bảo quan hệ bạn giường cơ mà."
Trương Chiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, va phải ánh mắt bình thản hết sức tự nhiên của hắn, cậu đứng sững người tại chỗ nghe câu nói tiếp theo của Vương Sâm Húc:
"Làm sao, chẳng lẽ lên giường một cái còn phải thích nhau? Sướng là đủ rồi đúng không."
Trái tim treo cao của Trương Chiêu đột nhiên rơi xuống, rớt vào một chiếc động trống hoác không đáy, không nghe thấy dù chỉ là một chút tiếng vọng.
Cậu không hiểu nổi cảm xúc của chính mình, có chút tâm loạn như ma, một lát lâu sau mới chậm rì rì mà trả lời:
"Mày để tao nghĩ một chút đã."
Vương Sâm Húc vừa đứng dậy quay về phía ký túc xá, vừa cười trả lời cậu:
"Đừng vội, cứ từ từ mà nghĩ, nghĩ kỹ thì báo tao một tiếng là được."
Khi đi qua chỗ Trương Chiêu, hắn dừng lại một lát, tựa như là vươn tay về phía khuôn mặt cậu, động tác hắn tạm dừng một giây giữa không trung rồi bàn tay hạ xuống đầu vai cậu.
Vương Sâm Húc nhẹ nhàng vỗ vai cậu, giọng nói dịu dàng tựa như giây tiếp theo sẽ lập tức tan biến trong màn đêm đen nhánh:
"Quay về nghỉ ngơi sớm một chút nhé, ngủ ngon."
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro