Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9

Chuỗi sự việc này làm Ôn Ngọc Châu hết sức mệt mỏi, anh tránh cái ôm của Hàn Văn Húc, uể oải mà phất phất tay.

"Đừng nói những lời ngu ngốc nữa."

Khó khăn cúi người xuống, nhặt lên từng món quần áo rơi lả tả trên sàn gỗ:

"Cậu ngủ khách phòng đi. Tôi lên lầu."

Hàn Văn Húc như đóng đinh tại chỗ, không giúp anh cũng không đi ngăn cản, cúi đầu xuống nhìn mặt đất, yên lặng không nói gì.

"Tôi sẽ không ly hôn."

Hắn giương mắt nhìn bóng lưng Ôn Ngọc Châu, đột ngột chậm rãi mở miệng — — hắn không biết mình đang thông báo hay bản thân mình ra quyết định:

"Bất luận thế nào, tôi cũng sẽ không ly hôn."

Ôn Ngọc Châu toàn thân cứng đờ, quay đầu nhìn hắn một cái, lời nói mang theo chút trào phúng không che giấu:

"Còn nhớ rõ, cái lúc để tôi kí vào bản thỏa thuận kết hôn không. Cảnh cáo knock-out."

Anh chậm rãi nói:

"Hàn Văn Húc, đừng thua."

Hai người đem tờ giấy hiệp ước như một trò chơi dành cho người lớn, một đen một trắng, thắng bại chưa định.

Đây là trò chơi im lặng dành riêng cho hai người bọn họ.

Không thể nào.

Hàn Vân Húc siết chặt nắm đấm.

Ôn Ngọc Châu, nếu như tôi tự mình buông xuôi, cứu tôi chính là hại tôi.

— — — — — — — — — —

Bảy giờ sáng.

Ôn Ngọc Châu sớm đã thức dậy. Nhấn mở màn hình điện thoại di động, đọc thông tin chưa nhắc nhở.

Khoảng thời gian này anh nằm ở trong danh sách "một bãi nước tù" người đại diện khó có mà tìm đến anh.

"Châu ca, ngài có ở đấy không?"

Ngay sau đó kèm theo gói biểu cảm là một con thỏ nhỏ khóc thút thít đang được lưu hành:
"Nếu ngài không nắm bắt thời gian làm việc thì đến mì ăn liền cũng không thể mua nổi đâu."

Người đại diện của Ôn Ngọc Châu họ Hoàng. Là một người đàn ông mập mạp, cao lớn vạm vỡ người Đông Bắc. Thoạt nhìn thật thà chất phác, nhưng thực ra rất nhanh nhẹn, khôn khéo, phong sinh thủy khởi* lẫn vào trong.

(*Phong Sinh Thủy Khởi tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra , nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc, ý chỉ thuận buồm xuôi gió)

Cùng anh quan hệ rất tốt, hợp tác rất nhiều năm.

Nhớ tới Hoàng mập mạp gần đây mới nhận một mâm tiểu thịt tươi —- một kiểu tiểu nam sinh hoa quý non nớt nổi trên mặt nước xem ra có thể kiếm được rất nhiều tiền.

"Cút."

Ôn Ngọc Châu không chút lưu tình mắng qua đó.

"Lúc rảnh rỗi sao không nhớ đến thăm tổ lão nhân hả?"

Đối diện liền cấp tốc trả lời:

"Sao có thể chứ, đây không phải là vì thân thể của ngài sao. Nhìn xem đau khổ đang ép bức tôi, thời điểm đi theo Châu ca mỗi ngày đều là ngồi khoang hạng nhất bay khắp nơi, hiện tại chính là bồi tiếp một đám oắt con bên trong ghi hình chương trình truyền hình thực tế."

"Ít lời đi."

Ôn Ngọc Châu liếc mắt:"Công việc gì ?"

Hoàng mập mạp gửi một phần tài liệu tới:

"Một bộ phim. Cũng không phải vai chính, phần diễn không nhiều, nhưng đặc biệt xuất sắc. Hai mươi ngày liền có thể kết thúc công việc, về cơ bản là một bộ phim tình cảm, đặc biệt thích hợp với ngài."

Anh nhấn vào xem, nghi ngờ nói:

"Lãnh Huyết? nhớ là không phải đã khai máy rồi sao? Làm sao vai diễn còn chưa quyết định?"

"Lãnh Huyết" là một bộ phim điện ảnh phản ánh hiện thực xã hội tàn khốc. Loại chủ đề này rất khó quay, nguyên do là bởi các đạo diễn lớn trong nước cầm trịch, đã từng một hồi xôn xao tuyên truyền.

Tổ đạo diễn cũng đã từng tìm anh để hợp tác, nhưng lúc đó sắp xếp chặt chẽ quá, dù là động tâm, cuối cùng vẫn bỏ qua.

"Nhân vật này lúc trước vốn dĩ đã bị mang tiếng xấu rồi, tổng đạo diễn rất bất mãn, vẫn luôn khó xử với các nhà đầu tư. Trước đó vài ngày người diễn viên nọ say rượu lái xe, tự mình đem mình vào đồn cảnh sát. Tổng đạo diễn liền vỗ một cái nói đổi người."

Một cái biểu cảm [xoa tay cười]:

"Tôi để mắt rất chặt, đem nhân vật qua đây rồi. Bên đó vẫn còn lo nhân vật chính không phải là ngài thì sẽ không thay đổi đâu."

Ôn Ngọc Châu do dự một chút:

"Tôi thực sự thích nhân vật này... "

"Vậy còn đợi gì nữa! Đừng lo lắng nữa mà nhanh chóng nắm lấy đi tổ tông của tôi ơi!"

Người đại diện vô cùng đau đớn nói:

"Ngài không lộ mặt fan hâm mộ sẽ gửi dao gửi bom đến đây đấy. Nhìn xem khu vực bình luận ở weibo của công ty. Một nỗi buồn bi thảm mà kêu than dậy khắp đất trời"

"Cái kia, Hàn Văn Húc cậu ta, đều biết rồi."

"Đ*t???!!!!"

Hoàng mập mạp ở bên kia máy là đang ở hiện trường ghi chương trình thực tế liền đứng lên "Hô" một trận, thiếu chút nữa thì làm đổ cafe trên bàn.

Nam trưởng nhóm đang nghỉ ngơi bên cạnh hắn lại càng hoảng sợ. Chàng trai di chuyển cốc cà phê vào trong, căng thẳng hỏi:

"Hoàng ca, anh vẫn ổn chứ?"

"Không có việc gì, không có việc gì." Hắn gượng gạo nặn ra một nụ cười hiền hòa, tiếp tục trên điện thoại di động bắn phá Ôn Ngọc Châu.

"Cậu ta có phản ứng gì? Có ép ngài phá không? Hai người có hay không vạch mặt nhau?"

"Còn tốt." Ôn Ngọc Châu sắc mặt không đổi:

"Cậu ta nói cậu ta sẽ không ly hôn."

"Tôi là biết vâng lời. Sớm đem tin tức hai người ly hôn tung ra đi, cũng đừng tìm tôi a."

Hoàng mỗ mơ hồ ngửi ra có cái gì không đúng, túm lấy tóc, sầu mi khổ kiểm*
(*buồn bã, âu sầu):

"Chờ tôi làm xong bên này liền đi tìm ngài, đích thân tôi đến nhận tội!"

Ôn Ngọc Châu nhấn "ok" một cái còn chưa kịp gửi đi thì cửa bên ngoài bị một người nhẹ nhàng đẩy ra.

Hàn Văn Húc với bộ áo ngủ màu xám tro bằng bông, trong tay cầm một cái ly thủy tinh, ở bên giường ngồi xuống:

"Chỉ thêm nửa thìa mật ong. Đừng uống ngọt quá."

Anh phản xạ có điều kiện xê dịch sang một bên khác, mặt mũi tràn đầy cảnh giác. Ngay sau đó dư quang liếc tới cửa một thân ảnh — — — — lại là mẹ Hàn ló đầu ở sau cửa nhìn lén.

Ôn Ngọc Châu không thể làm gì khác đành phải bất đắc dĩ nhận lấy ly sữa, nói: "Mẹ, mẹ tại sao trở lại rồi."

Mẹ Hàn bị bắt bài, cười khan một tiếng, thản nhiên đi tới:

"Còn không phải Hàn Văn Húc thằng nhãi con này, hôm qua vội vội vàng vàng đem mẹ đưa đi, buổi sáng lại gọi mẹ tới, nói có chuyện quan trọng cần tuyên bố."

Ôn Ngọc Châu trong lòng "lộp bộp" một tiếng, vừa định mở miệng, tay liền bị một người nhẹ nhàng nắm chặt, chợt nghe thấy Hàn Văn Húc nói:

"Mẹ ơi, Châu Châu mang thai."

"Cậu dùng mẹ để uy hiếp tôi?"

Nhân lúc mẹ Hàn mừng rỡ như điên đi gọi điện thoại cho thất đại cô, bát đại di* (*bảy cô tám dì) để báo tin vui anh có bảo bảo, Ôn Ngọc Châu nhíu mày tựa ở đầu giường, ly sữa tươi được để qua một bên, nửa ngụm cũng không uống.

"Không có."

Hàn Văn Húc bộ dạng nắm chắc phần thắng trong tay, ngoẹo đầu vô lại nói:

"Anh cũng không muốn con mình danh không chính, ngôn không thuận đi."

Đưa tay chỉ bụng dưới.

Ôn Ngọc Châu trừng hắn:

"Đây là con trai tôi, liên quan gì tới cậu. Hơn nữa, tôi lập tức ra ngoài đóng phim rồi, đừng làm phiền tôi."

"Thân thể như thế này còn đi đóng phim?!"

Hàn Văn Húc quả thực muốn cười nhạo:

"Ôn Ngọc Châu, nếu như thiếu tiền không thể tới tìm tôi sao?"

Bệnh thần kinh.

Ôn Ngọc Châu ngậm một búng máu trong miệng.

Anh với người này quả thực không có cách nào để khai thông!!!

Anh vô lực khoát tay:

"Cảm ơn Hàn tổng. Tôi không có diễm phúc đó. Tùy tiện dọn dẹp một chút liền chuẩn bị xuất phát."

"Ồ."

Hàn Văn Húc lành lạnh mà liếc mắt nhìn anh, để Ôn Ngọc Châu không khỏi mà chột dạ:

"Nếu là dám vụng trộm chạy mất. Anh cứ thử xem?"

Hành trình rất nhanh được quyết định xong.

Hoàng mập mạp bay hơn phân nửa cái Trung Quốc tới bồi anh, hẹn xong liền trực tiếp chạm mặt ở sân bay.

Lên đường vào buổi sáng tiết trời quang đãng, Ôn Ngọc Châu chui vào xe chuyên dụng, trợ lý sớm đã chờ ở bên trong, lái xe tiểu La ngày trước trầm mặc ít nói, nhìn thấy anh, lộ ra nụ cười chân thành:

"Ôn lão sư, chúc mừng."

? ? ? ?

Anh nghi ngờ nhìn về phía trợ lý: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Người trợ lý nhỏ rụt cổ một cái, lấy điện thoại di động ra, màn hình vẫn ở trong giao diện tin tức giải trí:

[ Bạo ! ! ! ! Tổng giám đốc công ty HWX Hàn Văn Húc đích thân đứng ra đập vỡ tin đồn ly hôn— — Ôn Ngọc Châu có thai?! ]

Phía dưới còn đính kèm thên một đoạn video ngắn của cuộc phỏng vấn.

"Ly hôn? Không thể nào, đời này cũng không thể ly hôn. Hơn nữa có một tin tốt lành muốn chia sẻ đến với mọi người."

Trong video là Hàn Văn Húc với tây trang phẳng phiu, mang theo một nụ cười không thể chê vào đâu được, hơi hơi xích lại gần micro, trang trọng nói:

"Ôn Ngọc Châu đã mang thai."

Ôn Ngọc Châu, anh chạy không thoát được đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro