24 END
"Thế nhưng là, vì sao lại xấu như vậy a?"
Ôn Ngọc Châu chọc vào khuôn mặt nhỏ dúm dó của con trai, không dám tin. "Đây là hợp lý sao? Khuôn mặt của hai chúng ta là thiện và ác cộng vào sao? chính chính được phụ sao?"
Hàn Văn Húc sắc mặt ngưng trọng, chân mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm bé con đang vặn vẹo trong nôi.
"Em cảm thấy không quá đi."
Ở bệnh viện quan sát một thời thời gian, về sau xác nhận đứa bé khỏe mạnh, Hàn Văn Húc liền mang theo chồng nhỏ và bé con về nhà ở — — chính thức sống một cuộc sống là một ông bố.
"Này, hai đứa nói mò gì đó." Mẹ Hàn kéo hai người họ ra khỏi giường, đi tới nhìn cháu ngoan của mình: "Lúc mẹ sinh Hàn Văn Húc ra cũng như thế này."
Bà cười nói: "Xấu muốn chết. Kém chút khóc đến không nhận ra đây con của mình."
"Ài, Tiểu Châu có muốn xem ảnh chụp không, mẹ vẫn còn giữ lại vài tấm."
Mẹ Hàn đột nhiên thông suốt: "Còn có ảnh chụp nó mặc váy mẫu giáo cùng nhuộm tóc trắng lúc cao trung nữa! Thật thú vị.."
"Được rồi, mẹ. Làm ơn hãy giữ miệng đi." Hàn Văn Húc đỡ lấy bờ vai của bà: "Chúng con ở đây trông là được rồi, mẹ đi kinh doanh vòng bạn bè của mẹ đi. À, Tần Nguyệt trước đó nói muốn nhìn ảnh chụp bảo bảo, mẹ gửi hai tấm cho em ấy."
Mẹ Hàn cẩn thận mỗi bước đi, làu bàu không thôi vì bị con trai đuổi đi.
Thế là gian phòng bên trong chỉ còn một nhà ba người.
Bốn phía im ắng, hai người đứng trước cái nôi, đối mặt thật lâu, đột nhiên không hẹn mà cùng cười lên.
"Lão Hàn, có thấy khôi hài không." Ôn Ngọc Châu chỉ vào bảo bảo, cười đến lông mày không thấy đâu:
"Cái này thế mà là con của chúng ta, ài. Em nghĩ tới sao?"
Hàn Văn Húc lắc đầu, khóe miệng giương lên:
"Không có. Nếu là có người năm ngoái nói với em con trai em một năm sau mới xuất sinh, em sẽ cảm thấy người đó bị điên mất."
"Anh còn tưởng rằng mình đời này cũng sẽ không có con đâu. Thật sự là vận mệnh a."
Ôn Ngọc Châu thở dài: "May mà chúng ta mệnh đều rất tốt."
"Ồ, vậy anh không nên cảm tạ một chút một số người sau lưng kia sao? Đại khái là có lời chúc phúc của bọn họ, chúng ta mới có thể luôn luôn tốt như vậy. Chính là những cái kia, bất luận chúng ta quyết định cái gì, đều yên lặng duy trì; có người bên trong làm chúng ta bị tổn thương, ngay lập tức họ liền nhảy ra; dù tốt hay xấu, vẫn luôn ở lại quan tâm chúng ta, ngay cả khi không trả lời lại bọn họ."
"Đúng vậy nha, đám tiểu nha đầu kia có đôi khi còn dũng cảm hơn chúng ta."
Ôn Ngọc Châu nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, cảm khái vạn phần:
"Thật phi thường, phi thường cảm ơn bọn họ, cho chúng ta sức mạnh để tiếp tục."
Buổi chiều, lời mời gọi video của em họ đã đến.
"Anh họ ! Bảo bảo nuôi rất tốt sao! Cùng cô họ có mấy phần giống nhau." Màn hình điện thoại di động bên trong là khuôn mặt dào dạt tự hào của Tần Nguyệt đại mỹ nữ:
"Nhanh nhanh nhanh, cho em xem một chút cháu ngoan của em đi."
"Châu Châu vừa ngủ trưa, em liền lớn giọng, nghĩ hay lắm."
Hàn Văn Húc ghét bỏ nói, tiếp lấy một giây thay đổi khẩu khí: "Đương nhiên chủ yếu là công lao của Châu ca em — — Châu ca em siêu lợi hại."
"Cắt đi, có đối tượng thì không tầm thường sao." Tần Nguyệt bĩu môi.
"Đã hai mươi bốn tuổi còn không có nổi một bóng hình, em cẩn thận biến thành thặng nữ lớn tuổi a."
"Ai nói không có chứ? Năm nay về nước em liền đi gặp anh ấy." Tần Nguyệt phản bác: "Ai nha, chính là người công ty anh đó, tiểu Trần. Em với anh ấy thành đôi."
"Chuyện này em một chút cũng không có nói với anh?" Hàn Văn Húc bị sốc: "Nạy anh ra góc tường, có năng lực đó."
Nàng có điểm tâm hư:
"Cái này em không tự sản tự tiêu mà... nếu được thì viết báo cáo đi, không nói đâu. Thay em cùng cô họ hỏi thăm Châu ca nha! Bái bai, đợi mấy ngày sau về nước!", sau đó cấp tốc chuồn mất.
Hàn Văn Húc bị cô em họ đơn phương treo video, từ ghế sofa phòng khách đứng lên, nhẹ chân nhẹ tay trở lại phòng ngủ.
"Châu ca phi thường lợi hại" trong miệng Hàn tổng, đang cúi đầu lướt Weibo.
"Còn chưa ngủ." Hắn hạ giọng, sợ đánh thức Châu Châu, bất mãn nói:
"Tối hôm qua tiểu tử thối nháo như thế, anh cũng không nghỉ ngơi rồi."
"Xem tin tức a, năm ngoái anh tham gia đóng 《 Lãnh huyết 》 được đề cử bởi một liên hoan phim nước ngoài." Ôn Ngọc Châu lắc lắc điện thoại ra hiệu.
"A , nói với anh một tiếng, Tần Nguyệt cùng tiểu Trần thành đôi rồi."
"Ai ? Tiểu Nguyệt? Cùng tiểu Trần?" Ôn Ngọc Châu chậc chậc nói: "Hai người bọn họ tốt đấy." Nói xong cũng muốn tiếp tục nhìn điện thoại.
"Đây cũng không phải là lý do anh chơi điện thoại di động. Không cho phép chơi." Hàn Văn Húc phi thường nghiêm ngặt mà giơ tay quất tới, giữ điện thoại ra xa:
"Có phóng xạ, không tốt cho thân thể."
"Này, làm gì a!" Ôn Ngọc Châu bất mãn, đưa tay muốn đoạt về: "Lề mề chậm chạp."
Hàn Văn Húc gõ đầu anh, còn muốn dạy dỗ hai câu.
Đúng lúc này, bảo bảo đột nhiên "Oa — — — —" một tiếng khóc lên.
"A a a tại sao lại khóc!"
Hai vị tân thủ ba ba đỡ không phải đoái hoài tới đánh nhau nữa, sứt đầu mẻ trán mà vây đến trước cái nôi..
[ Câu hỏi diễn đàn: Điều bí ẩn nhất bạn từng trải qua trong đời là gì? ]
L1 Chủ nhà: Hôm nay thổi bạo lão bà nhà ta sao
Mọi người đã lâu không gặp, đổi avatar từng dùng tên: "Hôm nay thổi bạo lão bản nhà ta sao".
Bản nhân, giới tính nam, hai mươi bảy tuổi, ái quốc kính nghiệp thành tín thân mật, chuyên gặm Húc Châu
Nói đến việc tự mình trải qua. Điều bí ẩn nhất trong cuộc đời tôi có lẽ chính là — — tôi cua được em họ của cấp trên, cô ấy còn cùng tôi gặm cùng một đôi cp đi.
Hai năm trước vào tết Nguyên Đán chúng tôi quyết định gặp mặt nhau ngoài đời, đánh cược nói muốn dẫn đối phương / bạn trai đến.
Nhưng mà kỳ thật ba năm trước đây chúng tôi đã sớm quen biết nhau. Cô ấy ở nước Mỹ, tôi ở Trung Quốc. Cho nên quá trình gặp nhau thật ngoài đời rất xấu hổ, tạm sẽ không nói chi tiết. Tóm lại, cô ấy rất khiếp sợ, tôi cũng rất khiếp sợ, chúng tôi ở quán cà phê trầm mặc tĩnh tọa một buổi chiều, cuối cùng quyết định thẳng thắn gặp nhau, một lần nữa hảo hảo quen biết đối phương.
Cô ấy là một cô gái tốt, bất quá hiện tại cô ấy không còn là bạn gái của tôi.
Ừm, chúng tôi hạ tháng tới sẽ đi Ai-len kết hôn. Không biết bạn bè diễn đàn có nhận được thư mời không, đầu tuần toàn bộ đã phát ra.
Không sai, chính là vị này @Bạn cùng phòng của tôi là thần tiên tỷ tỷ
Cảm ơn mọi người, cùng chúc phúc cho tất cả bách hương quả trên thế giới bình an hạnh phúc.
(Cúi đầu)
"Ai-len cũng rất đẹp a!"
Ôn Ngọc Châu nhìn qua cabin bên ngoài cuồn cuộn biển mây, một mặt hướng tới: "Lúc này coi như đi nghỉ ngơi, thật tốt, còn cảm nhận được ánh của tiểu Nguyệt nữa."
Hàn Văn Húc đang cho Ôn Ôn hai tuổi ăn táo xay nhuyễn mà tiếp viên hàng đưa cho, đút một thìa đến bên miêng Ôn Ngọc Châu: "Muốn anh bận rộn như vậy."
"Anh lại không có cách nào."
Trong miệng hắn nhai thứ gì đó, mơ hồ không rõ, nhìn Hàn Văn Húc thành thạo mà lau miệng cho con trai, cảm thán: "May mắn nhất hiện giờ của anh là lúc trước không đem em đạp ra ngoài. Năng lực mang bé con là siêu cường a."
"Hứ."
Hàn Văn Húc không khách khí chút nào tiếp nhận lời khen ngợi của Ôn Ngọc Châu.
"Cha ơi! Chơi với con đi!"
Ôn Ôn ngồi giữa hai người, giơ con vịt đồ chơi màu vàng của mình lên, vẫy vẫy trong không trung, tìm kiếm sự chú ý của Ôn Ngọc Châu .
"Được được được." Ôn Ngọc Châu vuốt vuốt cái đầu nhỏ của con trai, sau đó bả vai bị người vỗ nhẹ.
"Ài Ôn Ngọc Châu, em vốn nghĩ là mang anh cùng đi Ai-len đăng ký, sau đó chọn 100 năm...đời này đều không tách rời."
Hàn Văn Húc nửa thật nửa giả nói:
"Nhưng là hiện tại thay đổi chủ ý."
Hắn nhếch khóe miệng bên phải cười, trong mắt phản chiếu lấy hai hình ảnh một lớn một nhỏ, cùng với ánh nắng ban ngày vô tận đằng sau hai người:
"Chúng ta chỉ tranh sớm chiều."
Cãi nhau, củi gạo dầu muối, khí tức pháo hoa theo gió bay thẳng lên.
Trong thế giới song song bên trong, con đường bọn họ muốn đi còn rất dài.
Thế nhưng chỉ cần có kiên nhẫn, cùng một chút dũng khí, lọ thuốc ma thuật trong thế giới ma pháp sẽ vì bọn họ mà tăng đầy thêm may mắn.
Tiểu Cung là một cẩu tử không có tiếng tăm gì trên diễn đàn giải trí diễn đàn bên không có tiếng tăm gì.
Làm một tay săn ảnh có đạo đức nghề nghiệp, nhiều năm qua kiên trì mấy đại nguyên tắc "trẻ em không chụp", "tắt đèn không chụp", "ngày nghỉ lễ không chụp", cho nên cho tới bây giờ không phá vỡ bất cứ quy tắc gì cho nên nghèo đến mức chỉ có thể ăn mì tôm.
Gần đây hắn gần đang trực trước cửa nhà Ôn đại minh tinh.
Muốn nói Ôn Ngọc Châu và cặp cp chính thức của anh rất thú vị, vì bận rộn nên tách nhau ra là việc cực kỳ bình thường, tương đương với việc đi đến nhà ga trong tương lai, khiến mọi người cảm thấy như họ không hợp nhau, phản ứng hoá học trong không khí lốp bốp, giống như nã pháo.
Bởi vậy trên mạng đề tài này những năm qua thật sự hot khủng khiếp.
Sáng sớm thứ sáu.
Cẩu tử tiểu Cung xé mở gói bánh mì đậu đỏ, chuẩn bị từ bữa sáng bắt đầu chịu đựng một ngày bám đuôi. Sau đó, Ôn Ngọc Châu hiện ra trong tầm mắt của hắn.
Khả năng nhìn thấy chiếc xe nhỏ màu đỏ cũ nát dừng trước cửa ra vào nhìn quen mắt, lúc Ôn Ngọc Châu từ trong sân đi tới còn hướng sang bên này mỉm cười vẫy vẫy tay.
Tiểu Cung thụ sủng nhược kinh, cầm bánh mì ngơ ngác không nhúc nhích.
Chỉ chốc lát sau, từ trong biệt thự lại có một người đi ra. Dáng dấp tương đối đẹp, tính tình nhìn lại chẳng ra sao cả, phát hiện là cẩu tử, lạnh lùng hướng bên này liếc một chút, tín hiệu cảnh báo dày đặc.
Tiểu Cung biết, đây chính là Hàn Văn Húc, Hàn tổng, rất phong cách, cũng rất có tiền.
Ngay sau đó hai người lên cùng một xe.
Thật hiếm thấy, thật quá hiếm thấy, lần đầu tiên đi bám đuôi thấy bọn họ cùng ra ngoài.
Tiểu Cung run một cái, bánh mì rơi ra tay lái phụ, khởi động ô tô liền đi theo sau. Dự cảm hôm nay sẽ có lớn chuyện phát sinh.
Bám theo một đoạn đến bệnh viện.
Hắn không đi vào, ngồi trên xe chờ hai người ra, thuận tiện cầm khăn lau ống kính máy ảnh SLR, suy nghĩ hôm nay có thể chụp được cái gì.
Ngay khi tiểu Cung chờ đến lúc ngủ thiếp đi trên cửa kính thì cửa bệnh viện rối loạn tưng bừng.
Hắn phản xạ có điều kiện giơ máy ảnh lên, ngồi thẳng lên để nhìn, chỉ thấy vị kia vĩnh viễn ôn nhu vừa vặn còn đại minh tinh lúc này thì vô cùng táo bạo, một người lao nhanh ra bệnh viện, mặt muốn bao nhiêu đen có bao nhiêu đen.
Ngay phía sau hắn, vẻ mặt của Hàn Văn Húc tươi cười đuổi theo, muốn đi kéo tay của Ôn Ngọc Châu nhưng lại bị hung hăng hất ra.
Tình huống gì thế này ?! Tiểu cẩu tử ngừng thở, yên lặng theo dõi diễn biến.
"Muốn sinh thì em tự sinh đi! Lão tử không muốn sinh nữa!"
Ôn Ngọc Châu nhìn vừa hung lại vừa ủy khuất, rống to:
"Hàn Văn Húc! Chúng ta bây giờ liền ly hôn!! Ly hôn!!!"
Chết tiệt, ly hôn..!?
Tiểu Cung quả thực không thể tin vào tin mình.
Mẹ kiếp, tin tức sốt dẻo, đây chính là thông tin độc nhất vô nhị !! Hôm nay vận may kỳ tích từ trên trời rơi vào đầu thánh quang phổ chiếu, bám đuôi cái gì cũng thuận lợi!! Thật bất ngờ !!!
Hắn tận hết sức mình, khắc chế tâm kích động, đôi tay run rẩy, trên điện thoại di động run rẩy gõ xuống, sau đó một đoạn thời gian rất dài tên hắn đều ở đầu đề trên hotsearch:
[ Sốc !!! Ôn Ngọc Châu Hàn Văn Húc tình cảm vỡ tan, bên ngoài bệnh viện trước mặt mọi người cãi lộn — — Hai người lại bạo tin đồn ly hôn !?!? ]
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro