Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Người lạ

Hiên Nhiên từng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, bối cảnh nào cũng đã xem qua và chán ghét nhất là kiểu nhân vật chính vừa gặp người kia đã đem lòng thầm thích.

"Mới gặp thì thích cái gì? Thích nhan sắc chắc?"

Hiên Nhiên đã nói như thế khi đọc một cuốn tiểu thuyết tình cảm học đường mà nữ chính vừa gặp nam chính thì đã đổ gục ngay. Cậu không hiểu tại sao người ta có thể thích ai đó chỉ mới qua lần gặp mặt đầu tiên.

Cậu không hiểu!

Cho đến hôm đó...

...Cho đến cái ngày Hiên Nhiên gặp được một người khiến cho quan điểm "không thể có tình yêu sét đánh" của cậu vụn vỡ rồi tan thành mây khói.

Đó là một người mà Hiên Nhiên vừa gặp thì mắt như bị dính chặt vào không thể dứt ra. Một dáng người cao gầy, vai rộng, tay to thon dài có thể nhìn thấy được những mạch máu nổi nhè nhẹ trên làn da ấy.

Một ngày trời mưa tầm tã, khi Hiên Nhiên mắc kẹt ở trạm xe buýt.

Mưa xối xả như trút nước phủ lên mặt đường một lớp màn nhòe nhoẹt. Hiên Nhiên đứng co ro dưới mái che trạm xe buýt, trong lòng thầm than thở.

Cậu ghét mưa. Không phải vì nước mưa làm ướt áo hay vì thời tiết ẩm ướt khó chịu, mà vì những ngày mưa thế này luôn mang đến cảm giác lạc lõng đến kỳ lạ.

Hiên Nhiên cúi đầu đá nhẹ mũi giày vào vũng nước nhỏ dưới chân, chán nản nhìn đồng hồ. Xe buýt vẫn chưa đến. Chắc lại bị kẹt xe ở đâu đó nữa rồi.

Cậu thở dài, bất giác ngẩng đầu khi nghe tiếng bước chân chậm rãi dừng lại bên cạnh.

"!"

Một dáng người cao gầy đứng ngay sát cậu, mái tóc ướt lòa xòa trên trán, từng giọt nước mưa còn đọng lại nơi xương quai xanh người ấy. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã thấm nước bám nhẹ vào da thịt lộ ra từng đường nét gầy gò nhưng không hề yếu ớt.

Hiên Nhiên không muốn thừa nhận đâu, nhưng... ánh mắt cậu vừa rồi dừng lại lâu hơn một chút.

Người con trai đó đứng yên lặng, tay đút túi quần dường như chẳng mấy để ý đến thế giới xung quanh. Đèn pha xe máy phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm tạo ra một thứ ánh sáng mờ ảo kỳ lạ.

Hiên Nhiên chớp mắt.

Không thể nào...

Cậu không thể nào là kiểu người chỉ vì một ánh nhìn mà bị thu hút được. Không thể có chuyện đó.

Nhưng tim cậu... lại vừa lỡ mất một nhịp.

Trời mưa lớn như ai đó trên trời dốc thẳng cả một xô nước xuống thành phố. Tiếng mưa to át đi cả tiếng trái tim Hiên Nhiên đập thình thịch.

Hiên Nhiên lén lút liếc nhìn người bên cạnh, đôi chân người ấy dài miên man, cánh tay hờ hững chỉnh lại tay áo sơ mi bị lật mép.

Đó là một người rất cao, cao hơn Hiên Nhiên cả một cái đầu.

Hiên Nhiên dời ánh mắt đi nơi khác, giả vờ như đang chăm chú nhìn màn mưa phía trước nhưng trong lòng cậu rõ ràng đang có một trận gió lớn quét qua, cuốn hết những suy nghĩ bình thường của cậu đi mất.

Cậu chưa từng gặp người này. Chắc chắn là chưa từng. Nhưng không hiểu sao có một cảm giác rất kỳ lạ đang chảy xuôi theo mạch máu - giống như thể nếu cậu đưa mắt nhìn thêm một chút thôi thì sẽ bị cuốn vào thế giới của người ấy.

Tay cậu vô thức siết chặt quai balo. Mưa vẫn rơi ào ào, dường như mọi thứ xung quanh đều bị đẩy ra xa, chỉ còn lại cậu và người đứng bên cạnh.

Hiên Nhiên không biết vì sao mình lại để ý đến người ta như vậy. Chỉ là... đôi chân dài kia khiến cậu nghĩ đến một vận động viên nào đó trong phim, còn đôi tay với những mạch máu nổi nhè nhẹ lại trông vừa mạnh mẽ vừa đẹp mắt đến kỳ lạ.

Cậu không muốn thừa nhận, nhưng ánh mắt mình cứ bị hút vào từng cử chỉ nhỏ nhặt của người kia, từ cách anh ta chỉnh lại mép tay áo sơ mi đến cách hơi thở phả nhẹ vào không khí ẩm ướt.

Hiên Nhiên không thể rời mắt.

Rồi người ấy chợt quay đầu, đôi mắt sâu thẳm lướt qua Hiên Nhiên trong một khoảnh khắc nhỏ.

Bị bắt gặp rồi!

Hiên Nhiên hoảng hốt cúi xuống ngay lập tức, giả vờ như vừa có gì đó trên giày mình rất đáng để nghiên cứu. Trái tim cậu đập mạnh hơn như muốn phá vỡ lồng ngực mà nhảy thẳng ra ngoài.

Chết rồi.

Hiên Nhiên chán ghét nhất là kiểu nhân vật chính vừa gặp đã rung động với ai đó.

Vậy mà bây giờ cậu lại đang tự diễn vai chính ngay trong câu chuyện của mình?

Không phải đâu mà!

Hiên Nhiên rõ ràng an ủi bản thân không phải rung động vì nhan sắc. Bởi vì từ nãy đến giờ cậu chưa hề nhìn được gương mặt người kia.

Người bên cạnh rất cao, nên nếu muốn nhìn mặt anh ta thì cậu phải ngước thẳng lên mà nhìn. Hiên Nhiên tuyệt đối không có gan to mà hành động lộ liễu đến thế!

Nhưng dù không thấy mặt, Hiên Nhiên vẫn không thể kiểm soát được sự chú ý của mình. Cậu thậm chí còn không hiểu nổi bản thân rốt cuộc là thích cái gì ở người ta?

Chiều cao?

Bờ vai rộng?

Đôi bàn tay có những đường gân nổi lên vừa phải?

Chỉ bấy nhiêu đó thôi mà đã khiến tim cậu đập loạn như vậy à?

Hiên Nhiên lắc đầu, tự nhủ chắc là do thời tiết làm mình bị cảm nên trong đầu sinh ra hoang tưởng. Mưa lớn như thế này, không khí ẩm ướt dễ khiến người ta có cảm giác không chân thực mà giống như đang lạc vào một cảnh phim nào đó.

Cậu không thích ai hết!

Chỉ là... chỉ là hơi để ý một chút thôi!

Hiên Nhiên vẫn đứng yên tại chỗ giả vờ chăm chú nhìn cơn mưa tầm tã phía trước. Thế nhưng trong lòng cậu lại tự nhủ hết lần này đến lần khác: không phải rung động, không phải rung động!

Nhưng mà... cảm giác này kỳ lạ quá.

Cậu chưa thấy mặt người ta nhưng ánh mắt vẫn không thể dời đi hoàn toàn, cứ năm giây lại lén nhìn một lần. Chỉ nhìn bóng dáng ấy thôi mà tim đã đập loạn xạ thế này, nếu thấy gương mặt thì có khi nào cậu sẽ đứng hình luôn không?

Mà không được! Nếu lỡ ngước lên đối diện ánh mắt người ta thì phải làm sao? Lỡ người ta nghĩ cậu kỳ lạ thì sao?

Không được! Không thể!

Nhưng mà...

Hiên Nhiên vẫn lén lút liếc thêm một cái.

Người ấy đang nhìn màn mưa ngoài kia, dáng vẻ bình thản và xa cách như thể những giọt nước xối xả rơi xuống cũng không liên quan gì đến mình. Cánh tay dài vô thức vuốt nhẹ mép áo sơ mi, động tác tùy ý nhưng lại khiến Hiên Nhiên vô thức nín thở.

Không được nữa rồi...

Hiên Nhiên cảm thấy mình tiêu rồi. Cậu từng cười nhạo nhân vật chính trong mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình vì quá dễ động lòng, vậy mà bây giờ chính cậu lại là kẻ đang bối rối chỉ vì một dáng người xa lạ.

Người kia chưa hề nói một lời nào, nhưng chỉ cần đứng ở đó thôi, anh đã khiến Hiên Nhiên gần như mất kiểm soát hoàn toàn.

Hiên Nhiên căng cứng người không dám cục cựa, nhích đến gần hay lùi ra xa cũng không dám. Cậu nhìn ra màn mưa vẫn trắng xoá phủ mờ cả thành phố. Mùa hạ đúng là đem đến cho người ta thật nhiều bất ngờ.

Một là cơn mưa xối xả ập đến khi người ta không hề phòng bị.

Hai là-

"Này."

Hiên Nhiên đang ngẩn ngơ vừa suy nghĩ linh tinh vừa nhìn nước mưa chảy xoáy vào cống nước bên đường đối diện, nghe tiếng gọi thì đột ngột giật mình.

Ai thế? Ai mới gọi "Này" vậy?

Cậu nhóc ngẩng lên nhìn xung quanh, đôi mắt long lanh, hiếu kì như con thỏ nhỏ đang tìm cà rốt vô tình chạm phải ánh nhìn lạnh nhạt phía đằng trước.

"Anh... Anh mới gọi em ạ...?" Hiên Nhiên run rẩy cụp mắt không dám đối mắt lâu với người kia. Trái tim Hiên Nhiên đập mạnh, cậu tự hỏi có phải người đó khó chịu vì từ nãy đến giờ cứ bị mình nhìn chằm chằm không?

"Đứng nép vào, đừng để mưa tạt, bệnh."

Hiên Nhiên chớp mắt, cậu mất hai giây để tiêu hóa câu nói ấy. Không phải vì bị phát hiện nhìn trộm. Cũng không phải vì người kia khó chịu.

Mà là... anh ta chỉ có ý nhắc nhở cậu đứng nép vào để tránh bị ướt.

"À... Dạ."

Hiên Nhiên lập tức nghe lời, cậu dịch người sát vào bên trong thêm một chút. Khoảng cách giữa hai người vốn đã gần giờ lại càng gần hơn. Cậu có thể cảm nhận được hơi ấm từ người bên cạnh, cảm nhận được một sự hiện diện rõ ràng khiến cậu không dám động đậy.

Không khí im lặng một lúc.

Hiên Nhiên cảm thấy tai mình nóng ran. Cậu siết chặt quai balo cố gắng hít thở thật chậm để trái tim bớt đập loạn. Nhưng làm sao bình tĩnh được khi ngay cả mùi hương trên áo sơ mi người kia đang nhàn nhạt len lỏi vào mũi cậu?

Thoang thoảng mùi bạc hà. Rất nhạt, rất dễ chịu.

Hiên Nhiên trộm nghĩ, một người trông lạnh nhạt như thế, giọng nói cũng bình thản như thế, thoạt nhìn có vẻ như chẳng quan tâm đến điều gì khác nhưng lại nhắc nhở cậu tránh mưa.

Mâu thuẫn thật.

Cậu cúi đầu, ngón tay siết chặt hơn.

Hiên Nhiên chưa từng tin vào "tiếng sét ái tình." Nhưng nếu bây giờ có ai đó hỏi rằng: cậu có thích người này không?

Hiên Nhiên không dám trả lời.

Mùa hạ đem đến cho người ta thật nhiều bất ngờ. Một là cơn mưa xối xả ập đến khi người ta không hề phòng bị.

Hai là... một người xa lạ khiến tim ta loạn nhịp.

Hiên Nhiên siết chặt quai balo cúi đầu nhìn mũi giày mình. Cậu muốn tự nhắc nhở bản thân rằng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua trong cuộc đời xô bồ sẽ va vấp với thật nhiều người xa lạ.

Nhưng... lý trí càng bảo vậy thì trái tim cậu lại càng không nghe lời.

Mưa vẫn không ngớt mà rơi xuống mái che tạo thành những thanh âm lộp độp đều đều. Hiên Nhiên khẽ thở ra, mắt vẫn lén lút liếc sang bên cạnh. Người ấy vẫn đứng yên, dáng vẻ điềm tĩnh như chẳng hề bị cơn mưa làm phiền. Một tay đút túi quần, một tay cầm điện thoại lướt nhẹ. Không vội vàng, không sốt ruột.

Hiên Nhiên bỗng muốn biết người này đang đọc gì? Tin tức? Tin nhắn? Hay chỉ đơn giản là đang giết thời gian?

Mà khoan đã...

Bàn tay đang cầm điện thoại kia trông rất quen mắt.

Hiên Nhiên vô thức nhìn kỹ hơn. Những đốt tay thon dài, làn da trắng nhưng có chút vết mực mờ... hình như cậu đã thấy ở đâu rồi thì phải?

Cậu khẽ nhíu mày cố nhớ lại. Nhưng suy nghĩ chưa kịp thông suốt, người bên cạnh bỗng khẽ nghiêng đầu, thấp giọng hỏi:

"Nhìn gì thế?"

Hiên Nhiên giật bắn người rồi vội vàng thu lại ánh mắt hư hỏng đã dán chặt lên đôi tay của người lạ.

Trời ơi, cậu bị gì vậy, sao lại nhìn chằm chằm người ta lộ liễu như thế?

"Em... Em xin lỗi anh..."

Hiên Nhiên lắp bắp, khẩn khoản cúi gằm mặt xuống như muốn chui tọt vào chiếc balo trên lưng. Cậu cảm thấy vành tai mình nóng ran vì vừa bị bắt gặp làm chuyện xấu.

Người kia không nói gì ngay. Một giây, hai giây, rồi ba giây trôi qua trong im lặng. Đến khi Hiên Nhiên gần như sắp bốc hơi vì xấu hổ thì giọng nói trầm thấp kia lại vang lên:

"Xin lỗi vì đã nhìn tay tôi?"

"..." Hiên Nhiên ngơ ngác.

"Hay xin lỗi vì đã nhìn tôi quá lâu?"

"..." Càng ngơ ngác hơn.

Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt người ấy rơi xuống mình hệt như một cái lưới vô hình trói chặt lấy cậu. Hiên Nhiên lúng túng đến mức không biết làm gì ngoài việc bấu chặt quai balo, lắc đầu thật mạnh:

"Không... không phải, em không có nhìn lâu đâu..."

Cậu nói mà chính bản thân cũng không tin nổi. Nhưng mà, cậu thật sự không cố ý nhìn đâu! Chỉ là... chỉ là bị thu hút một chút thôi...

Người kia dường như hơi cong môi cười nhưng rất nhanh đã thu lại biểu cảm. Anh ta liếc ra màn mưa trắng xoá bên ngoài, rồi thản nhiên nói:

"Nhìn tôi lâu như vậy, thế có biết tôi là ai không?"

Hiên Nhiên cảm thấy hai chân mình bủn rủn như sợi mì bị trương trong nước quá lâu, chỉ một cái nhấn nhẹ cũng khiến toàn bộ xương khớp vỡ vụn.

Hiên Nhiên lắc đầu hai lần.

"Em chỉ thấy anh rất quen mắt, nhưng không nhớ nổi là ai..."

Người kia khẽ "Ồ" một tiếng, giọng điệu không rõ cảm xúc. Hiên Nhiên ngẩng đầu lên nhìn trộm, vừa hay lại thấy anh ta hơi nghiêng mặt, một giọt nước mưa từ vạt tóc nhỏ xuống theo đường viền gò má chầm chậm lướt qua cằm rồi biến mất vào cổ áo.

Trái tim Hiên Nhiên đập thịch một nhịp.

Trời ạ, kiểu đẹp trai này thật sự không khoa học!

Cậu vội dời mắt đi, nhưng mà chưa kịp điều chỉnh lại tâm trạng, người kia đã chậm rãi hỏi tiếp:

"Cậu tên gì?"

Hiên Nhiên ngớ ra, chớp chớp mắt: "...Dạ?"

"Tôi hỏi tên cậu là gì."

Hiên Nhiên cảm thấy tình huống này có hơi kỳ quái. Không phải cậu mới là người thầm quan sát anh ta nãy giờ sao? Sao đột nhiên lại thành anh ta chủ động hỏi chuyện cậu rồi?

Nhưng mà... đối phương đẹp trai như vậy, giọng nói cũng hay nữa, hỏi một câu thì đáp một câu chắc cũng chẳng mất gì...

Nghĩ vậy, Hiên Nhiên bèn nhỏ giọng trả lời:

"Em là Hiên Nhiên."

Người kia gật nhẹ đầu, nhắc lại tên cậu trong miệng, tỏ vẻ đã ghi nhớ. Một lát sau, anh ta lại hỏi:

"Vậy, cậu có muốn biết tên tôi không?"

Hiên Nhiên ngẩng cao đầu nhìn kĩ gương mặt của người lạ.

Đôi mắt hai mí sắt lạnh, sống mũi cao thẳng như được vẽ bằng thước.

Hiên Nhiên gật đầu, "Dạ muốn..."

Cậu rụt rè cúi thấp đầu không dám nhìn lâu, từng đường nét hoàn hảo gần như không có khuyết điểm của người đối diện khiến cậu cảm thấy nếu bản thân mà nhìn lâu thì sẽ dính lời nguyền của Medusa, sẽ bị hoá thành tượng đá.

"Hừm... Tên tôi là..."

Hiên Nhiên bấu chặt quai balo, cậu cho toàn bộ giác quan trên cơ thể mình tạm ngưng chỉ chừa lại đôi tai mình để nó có thể hoạt động hết công suất mà lắng nghe cái tên người kia sắp sửa nói ra.

"À, xe đến rồi."

Hiên Nhiên nhíu mày, một bên góc mắt đã nhìn thấy được chiếc xe buýt số 12 đã đậu ngay cạnh.

Hiên Nhiên muốn nghe câu trả lời nhưng người kia đã ung dung bước lên xe, bàn tay to nhẹ nhàng bám vào tay vịn, dáng người cao lớn chẳng mấy chốc hòa lẫn vào dòng người trên xe buýt.

Cậu đứng ngây người một lúc, trong lòng có chút mất mát khó hiểu.

Hiên Nhiên vội vàng bám vào tay vịn rồi leo lên xe. Cậu nhìn thấy người ấy đã ngồi vào hàng ghế giữa, Hiên Nhiên nhìn sang bên cạnh anh ấy, ghế bên trong đã có người ngồi. Cậu đi xuống dãy ghế cuối xe, ngồi từ đằng sau mà luyến tiếc nhìn người lạ vẫn ung dung lướt điện thoại không mảy may nhớ đến điều gì khác.

Xe chạy được mười phút thì đã thấy người ấy đứng dậy chuẩn bị xuống trạm. Nơi Hiên Nhiên muốn đến ở tận trạm cuối của xe buýt, thế nên cậu chỉ đành ngậm ngùi nhìn người con trai ấy xuống xe, không đành lòng nhìn bóng dáng người ấy tụt lại khi xe buýt lại tiếp tục lăn bánh.

Mà, vậy còn tên của người ấy thì sao?

Tên người ấy, Hiên Nhiên vẫn chưa biết.

Cậu nghiêng đầu tựa vào cửa kính xe buýt nhìn màn mưa lấm tấm giăng trên con đường phía xa. Bên tai là tiếng ồn ào của hành khách kèm với tiếng động cơ xe chạy đều đều, xe buýt đông người thật chật chội nhưng trong lòng cậu lại có một khoảng trống lặng lẽ chẳng thể lấp đầy.

Tại sao cậu lại muốn biết tên người ta đến vậy?

Hiên Nhiên tự hỏi rồi lại tự bật cười nhéo má mình cho tỉnh táo.

Có lẽ... chỉ là một chút tò mò. Một chút tiếc nuối.

Cậu nhắm mắt lại rồi tự nghĩ rằng có lẽ sau này sẽ không gặp lại người đó nữa, tự an ủi rằng đó chỉ là một chút cảm xúc rung động nhất thời lướt qua trong tâm trí non nớt.

Hiên Nhiên ngoái đầu ra sau cửa kính xe buýt thầm nhìn chàng trai cao ráo chạy vội dưới trời mưa trắng xoá.

Những hạt mưa tí tách trượt dài trên cửa kính xoá nhoà đi bóng dáng người lạ đã hoà vào dòng người tấp nập. Hiên Nhiên không hiểu vì sao mình lại nhìn theo người ấy lâu đến vậy. Rõ ràng chỉ là một người lạ. Một người thậm chí còn chưa kịp biết tên.

Thế mà khi thấy anh ấy chạy vội dưới cơn mưa như trút nước, lòng cậu lại dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.

Có chút tiếc nuối.

Có chút không nỡ.

Có chút mong cho trời nhanh hết mưa để người ấy không bị ướt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro