Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Lầu Ngắm Sao (1)

Ngọc Khanh trốn không đi thỉnh an Lam Thiên Tường được mấy ngày, nếu còn không đi nữa hoàng thượng về biết được thì nguy to.

Nam sủng có nơi ở riêng, tuy có phân cấp vị nhưng thua xa các phi tần. Điển hình như cùng cấp quý nhân, nhưng Ngọc Khanh gặp phi tần chức vị quý nhân đi tới phải quỳ từ xa nghênh đón, hầu hạ như nô tài gặp chủ. Thường sẽ không thỉnh an hoàng hậu chung, các phi tần thỉnh an xong, các nam sủng quỳ bên ngoài mới được vào trong.

Ngọc Khanh vừa bước vào phòng, tiếng cười khẩy của Yến Lan đã vang lên đầy vẻ khiêu khích. Ngọc Khanh làm như không nghe thấy, liếc tới ghế ngồi vốn dĩ thuộc về mình đã bị chiếm.

Các nam sủng khác đều đã ngồi sẵn, bao quanh một chiếc bàn trà tinh xảo, khung cảnh tưởng như yên bình nhưng lại đầy sự ngấm ngầm đố kỵ. Yến Lan nhẹ nhàng buông lời, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai: "Hôm nay sao Ngọc quý nhân đến trễ vậy?"

Ngọc Khanh trong lòng dấy lên cơn giận nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng cúi xuống quỳ gối: "Vừa rồi đi trên đường vô tình trượt chân, làm bẩn quần áo nên phải quay về thay mới đến muộn." Lời giải thích tưởng như khiêm nhường, nhưng ánh mắt của Ngọc Khanh không giấu nổi vẻ kiêu căng, như thách thức sự đố kỵ đang tràn ngập trong ánh mắt của những kẻ xung quanh.

Lam Thiên Tường làm gì được y chứ? Đừng tưởng ngồi trên đó y sẽ sợ.

Tử An không bỏ lỡ cơ hội, cười cợt lạnh lùng: "Nhưng ta nghe cung nữ nói ngươi rời cung muộn, giữa chừng còn ngồi kiệu ngắm cảnh mà." Lời nói vừa buông ra, không khí trong phòng càng thêm căng thẳng, từng ánh mắt đều dồn về phía Ngọc Khanh, mong chờ xem y sẽ phản ứng thế nào: "Thấy ngươi đến muộn, ta cố ý sai người đi hỏi thăm đấy."

"Hoàng thượng nói thức sớm không tốt cho da." Bình thường thỉnh an hoàng hậu y vẫn đến trễ, dù sao đến sớm phải quỳ bên ngoài đợi, ở trong phòng ngủ sướng hơn.

Lam Thiên Tường nhàn nhạt nói: "Thôi, đứng dậy đi, đừng cãi nhau nữa."

Dù nói vậy nhưng ánh mắt hắn lại lạnh lẽo, như ngầm hiểu rõ cuộc chiến giữa các nam sủng không chỉ dừng lại ở đây. Lâu nay Ngọc Khanh và Yến Lan vẫn hay cãi cọ qua lại, hoàng thượng để tâm đến ai hắn nhìn ra được, đương nhiên không nhân cơ hội này làm khó dễ để chuốc phiền phức.

Sau một hồi lời qua tiếng lại, những tiếng khích bác lẫn nhau rót vào tai như những giọt độc dược ngấm sâu, không ai chịu thua, tầm một canh giờ sau cuộc gặp mặt cũng kết thúc. Lam Thiên Tường ra lệnh cho tất cả về cung nghỉ ngơi. Ngọc Khanh định ngồi kiệu trở về thì bất giác nhận ra Yến Lan theo sát phía sau. Trong lòng Ngọc Khanh biết hắn muốn nói chuyện riêng với mình bèn cho người hầu về trước rồi rẽ bước vào hoa viên.

Vừa đến nơi vắng vẻ, Ngọc Khanh chưa kịp nói gì đã nhận một cú tát trời giáng từ Yến Lan, khiến mặt y đỏ bừng, vừa đau vừa sững sờ.

"To gan, một quý nhân nhỏ bé dám cản đường ta?" Yến Lan gằn giọng, ánh mắt rực lửa thù hận, dường như đã chờ cơ hội này từ lâu.

Ngọc Khanh ôm lấy má, cơn giận bừng lên: "Ngươi dám?"

"Ta có gì không dám?" Yến Lan lạnh lùng đáp, giọng nói đầy vẻ kiêu ngạo. "Chức vị của ngươi nhỏ hơn ta, mà thị vệ của ngươi sắp trèo lên giường hoàng thượng rồi. Đến khi đó hắn mới là người không cho ngươi sống yên. Ai mà không biết, ngày thường ngươi xem hắn như chó, muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng. Ta đang chống mắt chờ ngày hắn bắt ngươi quỳ dưới chân xin tha đây."

Yến Lan đắc ý quay lưng bỏ đi, để lại sau lưng một Ngọc Khanh tức điên, tay vẫn ôm lấy gương mặt đỏ bừng vì cả sự tức giận lẫn nỗi nhục nhã.

**

Lãnh Phong nhìn Ngọc Khanh ôm mặt bước vào, đôi mắt ngập nước mắt, hắn còn chưa thị tẩm đương nhiên không cần đi thỉnh an. Với lại hoàng thượng chỉ truyền khẩu dụ, chưa viết thánh chỉ, cung điện không có, người hầu cũng không, nên bình thường Lãnh Phong ở đây chẳng ai ngó ngàng tới.

Ngọc Khanh đóng mạnh cửa ngã lên giường giãy giụa, mắng Yến Lan trăm ngàn lần. Lãnh Phong nắm được tình hình, nhẹ nhàng lấy băng vụn đắp lên vết thương trên gương mặt mỹ miều trắng nõn.

"Ai cho hắn đánh ta?" Ngọc Khanh hận nghiến răng ném chăn gối khắp nơi.

Lãnh Phong chỉ thở dài, bàn tay vẫn vuốt ve gò má lạnh giá: "Không phải thái tử điện hạ cũng đánh hắn một cái rồi sao?"

"Ai bảo hắn chướng mắt!" Ngọc Khanh hất cằm, đôi mày nhíu chặt lại, quay sang trút giận lên Lãnh Phong. "Ý ngươi là ta đánh thì bị đánh lại ư? Ngươi đang hả hê lắm chứ gì?"

Dứt lời liền níu cánh tay hắn cắn mạnh.

Trước sự ngang bướng của Ngọc Khanh, Lãnh Phong chỉ khẽ cười, giơ tay chịu thua, ánh mắt không giấu nổi vẻ cưng chiều. Hắn ôn tồn dỗ dành: "Để hắn trả được thù thì sau này không còn phiền phức nữa. Nếu cứ để mối hận này kéo dài, hậu quả sẽ khó lường."

"Ta mới là người bị bắt nạt! Ngươi không được bênh hắn!" Ngọc Khanh liếc xéo hắn, đôi mắt đỏ hoe đầy oán hận: "Hắn trả thù còn chưa đủ sao, hại ta bị phạt đánh, còn kéo người từ trong phòng ta ra, hừ từ nhỏ đến lớn ta còn chưa bị phụ hoàng đánh một roi nào đâu."

Lãnh Phong gật đầu dỗ dành: "Được, được, không bênh hắn, không bênh hắn..."

Ngọc Khanh vẫn chưa hết ấm ức: "Ngươi đi tính sổ với hắn đi, cho hắn một trận."

"Ta làm sao tính sổ với hắn được."

"Chức vị của ngươi cao hơn hắn mà." Ngọc Khanh buồn bực.

"Ta làm gì có cái quyền đó?" Với lại trước giờ hắn chưa bắt nạt ai, tự dưng đi kiếm chuyện với Yến Lan hoàng thượng lại nghi ngờ.

"Ai cho ngươi cãi lời ta hả, ta mặc kệ ngươi phải đi đòi lại công bằng cho ta."

Hắn thở dài, ngang ngược quá mức rồi, trong lòng không nỡ thấy y chịu nhục khó chịu nhưng vẫn hỏi: "Lỡ hoàng thượng trách tội thì sao?"

"Ngươi gánh." Ngọc Khanh sụt sùi trong nước mắt.

Lãnh Phong "..."

Nhưng có vẻ Yến Lan biết được sắp có chuyện nên trốn trong cung không ra, bảo là bị bệnh nên không đi thỉnh an. Ngọc Khanh tức nghẹn trong ngực còn phải ngồi nhìn các phi tần khác cười nhạo mình cả buổi.

Ngọc Khanh đem hết tức giận trút lên người Lãnh Phong, sợ những lời Yến Lan nói thành sự thật y bắt đầu ủ mưu không cho hoàng thượng nhớ đến người này nữa. Biết được hắn thích mình, Ngọc Khanh càng trở nên kiêu căng, muốn gì sẽ đòi bằng được.

Mặc dù Lãnh Phong hay dùng chiêu im lặng đại pháp nhưng luôn chiều theo, Ngọc Khanh được nước làm tới, món đồ này phải giữ riêng mình.

***
Ngọc Khanh đang quỳ dưới đất chỉnh lại thảm lông, tối nay phải đổi địa điểm thôi. Nghĩ thế Ngọc Khanh quỳ bò đến trước mặt Lãnh Phong: "Đợi ta đi tắm một lát."

Y nháy mắt với hắn, vừa rồi mới đi dự yến nhạc chỗ Lam Thiên Tường về, quần áo đẹp chưa thay, trên người còn thoang thoảng mùi rượu. Mấy ngày nay đều nhịn vì sợ hoàng thượng về bất ngờ, hôm nay có thông báo hoàng thượng ở ngoài thêm nửa tháng nên Ngọc Khanh rất cao hứng.

Lãnh Phong châm thêm than, mấy bữa nay chỉ ngủ cạnh không làm gì, Ngọc Khanh cứ oán trách hắn. Bảo trời đêm lạnh đừng quỳ y cứ không nghe, cứ thích mò dưới chân hắn.

Ngọc Khanh thấy hơi lạnh định đi vào trong tắm nước nóng, bỗng cửa phòng mở ra, Tần Dương định cho y một ngạc nhiên trên tay còn ôm theo con công làm quà. Không ngờ vừa vào đã thấy Ngọc Khanh đang quỳ dưới chân Lãnh Phong, người co rúm lại.

Ngọc Khanh rùng mình, toàn thân lạnh lẽo. Y đứng hình vài giây, thấy Lãnh Phong quỳ xuống thỉnh an hoàng thượng mới sự tỉnh lao về phía Tần Dương khóc hu hu: "Hoàng thượng, hắn nhân lúc người không có trong cung bắt nạt Khanh Khanh..."

Ngọc Khanh ôm chân Tần Dương, khóc lóc oan ức: "Hắn muốn trả thù chuyện Khanh Khanh phạt hắn, ỷ mình chức vị cao cho nên..."

Y càng lau nước mắt càng rơi nhiều, uất ức rên: "Là hắn phạm lỗi Khanh Khanh mới phạt hắn mà, còn chưa phạt xong hắn đã bay lên cành cao rồi, người phải bảo vệ Khanh Khanh mới được. Hắn muốn lôi Khanh Khanh đến ngục thất phạt roi... là hắn ghen tuông, không muốn hoàng thượng đến chỗ Khanh Khanh."

Lãnh Phong im lặng không nói gì.

...

Ánh nắng mai nhẹ nhàng len lỏi qua từng tán lá, rải xuống hoa viên một lớp ánh sáng vàng ấm áp. Những giọt sương còn vương trên cánh hoa tươi thắm lấp lánh như những viên ngọc nhỏ. Khu vườn của Ngọc Khanh đầy hương thơm, y ra ngoài sưởi nắng, đôi mắt uể oải nhưng vẫn không giấu được chút thích thú khi ngắm nhìn con chim công mà Tần Dương vừa mang tặng. Bộ lông công óng ánh, đuôi công tỏa ra như một chiếc quạt lộng lẫy, nó kiêu hãnh di chuyển từng bước nhẹ nhàng, duyên dáng.

Nhìn thấy Tần Dương đến gần, Ngọc Khanh sà vào lòng hắn mách chuyện Yến Lan đánh mình.

"Là ai ra tay đánh Yến Lan trước?"

Ngọc Khanh bất mãn: "Nhưng Khanh Khanh đã bị phạt rất đau rồi."

"Vậy là lỗi của trẫm rồi, đang oán hận lần đó trẫm phạt đòn đau đúng không?" Tần Dương cười cười vuốt gò má, hắn cũng không thích ai động vào mặt Ngọc Khanh. Tay hắn trượt xuống dưới: "Vẫn còn sưng mà bắt đầu ngứa da rồi à?"

"Khanh Khanh không có ý đó." Ngọc Khanh dựa sát người hắn nhõng nhẽo một hồi lâu.

Hoàng thượng không nói gì, ngoài con công ra còn ban thưởng cho y rất nhiều đồ khác. Tiếp theo hắn mở khố phòng ban thưởng khắp cung vì năm nay nước không phá hoại mùa màng nữa, nhưng trong danh sách chẳng có mục nào có tên Yến Lan.

Ngọc Khanh nghe xong tin này cực kỳ vui sướng, tối đó Tần Dương lật thẻ Ngọc Khanh đến đài ngắm sao hầu hạ.

Khi Ngọc Khanh đến Lãnh Phong ở đó rồi, tối qua bị hoàng thượng phạt tám mươi gậy nên sắc mặt còn hơi kém. Ngọc Khanh không nhìn đến hắn, cởi áo choàng sang một bên bò lên giường trải lông dày nằm cạnh hoàng thượng.

Nơi này ở tầng bảy, cửa mấy cửa số đã buông rèm, chiếc giường nằm trống trải một góc, không có khung treo màn, Tần Dương dựa đệm dày bọc lông cừu xem thư, thấy Ngọc Khanh ngoe nguẩy đi tới chỉ cười ôm eo kéo vào lòng.

Y hỏi: "Sao hắn lại ở đây?"

"Nói chuyện với quý phi thế à?"

Ngọc Khanh gác chân lên bụng Tần Dương, dẫu môi: "Hắn hung dữ với Khanh Khanh."

Tần Dương mỉm cười: "Ai cho phép hắn ghen tuông với Khanh Khanh của trẫm, phải phạt nặng mới được."

Hôm nay trời lạnh nên các cửa sổ đều đóng, khắp phòng thắp đèn sáng trưng, Lãnh Phong quỳ một góc cố không để tiếng cười nũng nịu chui vào tai mình.

"Hoàng thượng..."

Trên chiếc giường rộng lớn, Ngọc Khanh trần trụi quỳ úp sấp, hai tay ôm gối mềm khóc thút thít: "Hoàng thượng cũng bắt nạt Khanh Khanh."

Chát!

"Trẫm ở bên này."

Ngọc Khanh bị bịt mắt nên chỉ có thể bò theo âm thanh đang phát ra tìm hoàng thượng. Tần Dương nắm thế chủ động chỉ nhìn y cười, thỉnh thoảng lại vung roi điều hướng: "Bên này..."

Ngọn roi mỏng nhỏ cực kỳ dẻo, Ngọc Khanh ăn mấy roi đau thở hổn hển, dục vọng giữa hai chân sớm đã bị mê hương kích thích.

Vútttt chatttt

"Trẫm ở bên này..."

Hai má Ngọc Khanh ửng hồng giọng nói run rẩy: "Hoàng thượng..."

Mắt không nhìn thấy nên mọi thứ nhỏ nhặt xung quanh càng khiến Ngọc Khanh càng trở nên nhạy cảm. Tần Dương xoa xoa vết roi trên mông, vỗ mạnh: "Trước khi đi đã nói thế nào? Dám trốn mấy ngày liền mới chịu đi thỉnh an?"

"Hoàng thượng bảo Khanh Khanh đi thỉnh an hoàng hậu thôi mà..."

Vuttt chattttt! vuttttt chattt!!! vutttt chattt!!

"Hỗn xược, còn dám trả treo với trẫm, không ăn đòn là không được mà..." Hắn cười cười lại tiếp tục xoa vết roi vừa đánh.

Ngọc Khanh nỉ non: "Không chịu, không chịu, đến đó bọn họ đều muốn gây khó dễ ức hiếp người ta."

Hoàng đế phì cười cố ý để cho y bắt được, vuốt ve cánh mông sưng: "Da thịt non mềm lâu lành quá."

"Thế mà hoàng thượng còn nỡ phạt nặng." Ngọc Khanh giận dỗi cởi bịt mắt ra, ánh mắt như vô tình liếc tới Lãnh Phong một cái, quay sang nhìn hoàng đế cười nũng nịu, ôm chặt hắn hơn: "Đau lắm đó?"

"Đau thì không hầu hạ được à?"

Ngọc Khanh bĩu môi: "Ai nói, Khanh Khanh luôn hầu hạ người chu đáo mà."

Trong lầu ngắm sao ánh nến sáng trưng, lò sưởi ấm áp tỏa ra hương thơm thanh nhã. Nhưng đó không phải hương dược Ngọc Khanh cần, hoàng đế xoa vết thương, thỉnh thoảng vỗ mạnh trừng phạt.

"Sao thế không có hương dược Khanh Khanh không nuốt nổi trẫm?" Tần Dương nhíu mày, ngữ điệu không vui, vừa rồi hắn đã sai người dập hương đem ra ngoài.

Ngọc Khanh khổ sở khóc hu hu, hai tay bị trói ra sau, nằm sấp trên mép bàn dài rên rỉ, hai chân co quắp. Hoàng đế ở phía sau đâm thật sâu vẫn không hài lòng, bàn tay không ngừng tra tấn vết tích để lại trên hai cánh mông sưng đỏ: "Có người lạ Khanh Khanh không quen."

Tần Dương cười rộ lên: "Thật sao?"

Hắn nhìn Lãnh Phong: "Về đi, ngày ai không cần quỳ ngoài sân nữa."

...

Tờ mờ sớm Ngọc Khanh trở về, bước về phía đông điện, không biết Lãnh Phong mới thức hay mất ngủ cả đêm. Lúc này đang thay quần áo. Y nhẹ nhàng tựa vào Lãnh Phong, đôi tay mảnh mai vòng qua cổ hắn, giọng nói mềm mại vang lên như tiếng gió thoảng: "Giận ta hại ngươi bị phạt trượng à?"

Lãnh Phong từng là thị vệ sức khỏe tốt hơn đám phi tần hay công tử bột nhiều, Tần Dương thẳng thừng hạ lệnh phạt trượng, hắn bị thương nặng còn phải quỳ mấy canh giờ ngoài sân.

Lãnh Phong khẽ lắc đầu, ngoảnh mặt tránh ánh mắt của Ngọc Khanh. "Không có."

Ngọc Khanh cắn nhẹ môi, khẽ thở dài, giọng nói như oán trách: "Ta hết cách mới phải nói những lời đó với hoàng đế. Nếu hắn biết được sẽ không tha cho hai chúng ta, lẽ nào ngươi nỡ nhìn ta bị hắn ném vào ngục giày vò sao?"

Lãnh Phong im lặng trong giây lát, rồi nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mượt của Ngọc Khanh, đôi mắt đong đầy sự trìu mến. Lãnh Phong cúi đầu xuống, giọng nói thật khẽ, như sợ nếu thốt ra lớn hơn sẽ làm vỡ tan khoảnh khắc êm đềm này: "Không nỡ."

Dù biết Ngọc Khanh chỉ lợi dụng hắn, có thể vứt bỏ hắn bất cứ lúc nào vẫn không nỡ y bị tổn thương.

Y mỉm cười dựa sát vào vai hắn, tên này đúng là dễ lừa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro