Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C3: Nam Sủng (3)

Lúc Ngọc Khanh chuẩn bị cho lần 'tình cờ' gặp hoàng đế sắp tới thì nghe tin ngày mai Lãnh Phong được lật thẻ.

Hiện giờ hắn đang ở trên giường Yến Lan vẫn nghĩ đến truyền chỉ ngày mai lật thẻ ai à? Ngọc Khanh phì cười, tắm rửa cho cả người thơm phức xong lén lút dụ người đến chỗ của mình.

Lãnh Phong vẫn ở phía đông, nơi đó khá nhỏ, thường thì người có địa vị thấp hơn hơn chủ cung sẽ ở đó. Ngọc Khanh không thích, luôn bắt hắn tới chỗ mình.

"Còn tưởng hoàng đế đã quên người rồi, không chịu cho người cung điện mới." Ngọc Khanh cười tủm tỉm.

Lãnh Phong cũng nghĩ thế, gần đây hắn bạo dạn hơn nhiều, ở trên giường bắt đầu chủ động ôm lấy Ngọc Khanh không đợi y phải thúc giục nữa.

Ngọc Khanh bị hắn ôm chặt vô cùng phối hợp mời gọi, bị hắn làm tới mềm nhũn: "Thoải mái không, ở trong Khanh Nhi người có sướng không?"

Lãnh Phong lại chơi trò im lặng, hắn không bao giờ biết nói mấy lời người ta thích nghe. Ngọc Khanh ghét hắn chết đi được, mắt khép hờ không ngừng thở dốc bám riết lấy hắn: "Không thích à?"

Ngọc Khanh sờ nơi giao nhau của hai người, gương mặt lộ vẻ si mê: "Nhưng Khanh Nhi thích." Y quỳ rạp trên giường, vểnh mông run lẩy bẩy, hai chân khép lại, tiểu huyệt kẹp chặt hắn, nức nở rên lên: "Nhanh lên, nhanh lên... Khanh Nhi muốn, Khanh Nhi muốn."

...

Hôm nay hai người chỉ làm nhẹ nhàng, Ngọc Khanh gác chân ngọc lên bụng hắn: "Tốt nhất ngày mai nên hầu hạ hắn thật tốt, tuyệt đối không được trưng ra bộ mặt khó coi này. Nếu không biết Khanh Nhi có thể dạy."

Bây giờ mình chỉ là quý nhân, hoàng đế vẫn cho ở trong cung Phượng Tê nhưng ít lui tới hẳn. Nếu như Lãnh Phong chọc giận hắn, y sợ mình không còn ai có chức vị cao hơn bảo vệ nữa, Yến Lan sẽ đè đầu cưỡi cổ y mất.

Lãnh Phong mím môi.

"Người thích Khanh Nhi đúng không?" Ngọc Khanh đã lờ mờ đoán được chuyện này, thấy Lãnh Phong khẽ run nhẹ y biết mình đã đoán đúng không khỏi đắc ý: "Nếu người chịu giúp Khanh Nhi, muốn gì Khanh Nhi cũng đồng ý."

"... Người không thể xuống nước được à?"

"Sẽ cố gắng."

"Lãnh Phong ca ca..." Ngọc Khanh đổi xưng hô, y không thể tiếp tục xưng hô kính cẩn với hắn được nữa, buồn nôn quá: "Nhất định phải làm được..."

Lãnh Phong cắn răng: "Được."

Ngọc Khanh vui sướng hôn ngực hắn.

***
Không ngờ nữa chừng hoàng đế đổi ý muốn sang chỗ Ngọc Khanh.

Y ở trong hồ tắm quan sát cơ thể mình trước gương một lượt, may là hôm qua chỉ làm nhẹ nhàng, nếu không hậu quả khó lường. Hoàng đế cho phép dưỡng thương nên y nghĩ có thể thỏa thích tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh này, giả bệnh không đi thỉnh an hoàng hậu, tránh bị người ta bắt nạt.

Ngọc Khanh ngâm nước đến khi tỉnh táo hắn, tự tay thắp hương lên, thứ này mang từ quê nhà đến. Thánh nhân gặp phải cũng phải hóa thú, nếu không có nó ở bên cạnh hoàng đế chưa chắc y đã rên lên được.

Trong lòng luôn mang tâm thế mình là con tin bị người ta điều khiển, mà kẻ này còn là người Ngọc Khanh cực kỳ hận. Hắn phá hủy hết ngày tháng vui vẻ tận hưởng sung sướng đưa y đến đây chịu nhục, từ một thái tử cao quý phải cùng tranh giành sủng ái với một đám nam sủng khác, hừ.

Hoàng đế biết Ngọc Khanh dùng thứ này cũng chỉ cho rằng Ngọc Khanh lắm chiêu thôi, cho thái y kiểm tra qua, điều chế rất nhiều, mỗi tháng đều có người mang đến thêm.

Thứ này Ngọc Khanh đã từng dùng với Lãnh Phong, hắn kiềm chế giỏi đó, nếu không phải thấy nó dựng đứng lên y còn nghi ngờ hắn không cương lên được. Nhưng mà, nhưng mà vẫn phải để mình ra lệnh, hừ tên khốn đáng đánh.

Đang rủa người thì hoàng đế đến.

Tần Dương chả hứng thú gì với gương mặt lạnh như băng của Lãnh Phong cả, chỉ muốn chọc tức Ngọc Khanh thôi. Vừa vào đã thấy người nào đó đang mắng chửi lầm bầm trong miệng, giận đến mặt đỏ bừng.

Thấy hắn Ngọc Khanh bày ra vẻ mặt ngây thơ nũng nịu, trở mặt nhanh như gió. Tần Dương phì cười theo thói quen xoa đầu với thú cưng của mình.

Tùy theo tâm trạng mà có màn dạo đầu hay không, có lẽ hôm nay Ngọc Khanh thêm thuốc hơi nhiều, mới uống một chung rượu cả hai đã lâng lâng.

Trong mắt Tần Dương thoáng nổi sóng ngầm, hắn đè Ngọc Khanh dưới thân đâm rút liên hồi, bên trong nóng cháy thiêu đốt, tay giữ chặt eo Ngọc Khanh ép sát người mình, đâm ngoáy bên trong tiểu huyệt ép.

"A ưmmm dừng sức nữa đi, thêm nữa..." Ngọc Khanh âm thầm nhíu mày, vẫn chưa thấy đủ thoải mái. Tay bị Tần Dương giữ chặt hơi đau, thầm nghĩ ngày mai sẽ bầm dữ lắm.

"A..."

Tần Dương liếm tai Ngọc Khanh: "Chặt thật, mút trẫm thật sướng..."

Ngọc Khanh giả vờ rên vài tiếng: "Khanh... ưm..."

Mấy lần trước dùng thuốc đều nhìn thấy gương mặt Lãnh Phong hiện ra, hôm nay dùng nhiều hương đốt vẫn không có tác dụng nhiều, phải tăng liều mới được.

"Có thích không?"

Ngọc Khanh nhìn hắn, khóe mắt ngậm nước. Qua một hồi Ngọc Khanh dần ngấm thuốc, thân thể mềm mại ướt át, tiểu huyệt co rút mãnh liệt.

"Thích... hoàng thượng... ưmmm." Trước mắt vẫn là gương mặt đó nhưng lửa dục đang cuộn xoáy quanh hai người không thấm tháp vào đâu. Ngọc Khanh bắt đầu nhớ đến người kia, không biết hắn đang làm gì?

"Hoàng thượng, Khanh Khanh muốn nữa..." Con ngươi Ngọc Khanh run rẩy, chậm rãi nhớ lại đêm qua, dù làm rất nhẹ nhàng nhưng kích thích.

Tần Dương mê muội trước biểu cảm mê người này, đâm cực sâu, nghe người dưới thân thở dốc, rên rỉ, người cắn cánh môi hé ra như cánh hoa đẫm sương. Yết hầu của hắn nhấp nhô, nói: "Thật sướng..."

Ngọc Khanh vẫn nhắm mắt nghĩ đến người kia, ở bên hắn thần trí Ngọc Khanh tiêu tan hết, không ngừng nghênh đón hắn. Chết tiệt, y muốn Lãnh Phong ở bên cạnh mình ngay lúc này, nhớ đến cái ôm của hắn, môi Ngọc Khanh bật ra tiếng rên rỉ.

Sáng hôm sau Tần Dương sờ má Ngọc Khanh: "Mới xa cách có mấy ngày đã trở nên phong tình hơn rất nhiều."

Y mỉm cười liếc mắt với hắn: "Vì Khanh Khanh nhớ hoàng thượng."

Đương nhiên là có tiến bộ rồi, ngày nào Ngọc Khanh cũng nghĩ mọi cách quyến rũ câu dẫn tên Lãnh Phong gỗ đá kia. Phải bắt hắn lộ ra chút biểu cảm chìm đắm trong dụ hoặc, say mê mình chết đi sống lại mới được. Tên đần đó còn không biết điều, hỏi tới là im ru.

"Hoàng thượng." Ngọc Khanh kẹp tay Tần Dương ở giữa hai chân mình: "Hoàng thượng vẫn còn giận Khanh Khanh trừng phạt Yến Lan sao?"

Tần Dương mò mẫm bên dưới: "Dám xưng hô với Yến Tần thế à?"

Ngọc Khanh quay mặt bĩu môi một cái.

Tần Dương ngược lại rất cao hắn xoa nắn thứ đang nóng hầm hập trong tay mình, chỉ trừng phạt có một chút đã ngoan thế này, cơ thể cũng khiến hắn mê mẫn hơn: "Trẫm còn phải lên triều..."

Thấy hắn đi rồi vẫn không chịu phục chức cho mình, Ngọc Khanh buồn bực nằm giãy ở trên giường. Tần Dương chưa đi xa nghe tiếng y quẫy đạp trên giường chỉ phì cười.

...

Tối đó hoàng đế lại tìm đến, Ngọc Khanh đã chuẩn bị sẵn thầm quyết đêm nay phải khiến hắn phục chức cho mình. Y dùng rất nhiều hương, liều lượng gấp ba lần thường ngày, đốt trước khi hoàng thượng đến nửa canh giờ chứ không đợi nghe tiếng thái giám hô hào nữa. Nếu không thôi miên mình sớm y sợ mình chẳng thèm nhìn tới hoàng đế mất.

Tần Dương vừa bước vào đã nhận ra, bóp mông Ngọc Khanh: "Đúng là dâm đãng."

Ngọc Dương nhảy lên người hắn, liếc hắn, kề môi nhỏ hôn đắm đuối.

...

Ngọc Khanh bị trói tay trên đỉnh màn, hai chân không chạm đất, y tận lực kiễng mũi chân mới chạm được lớp chăn đệm mềm mại. Toàn thân phiếm hồng, miệng phát ra âm thanh trong mơ hồ, nức nở gào khóc.

Tần Dương nằm ngả ngớn trên giường nhìn Ngọc Khanh đã ngấm thuốc đầu óc mơ màng, toàn thân uốn éo, kiễng chân, vặn vẹo người cầu xin mình giải hỏa dục đang rạo rực.

Hắn thản nhiên ngồi nhìn người nào đó gấp gáp kêu khóc, không hề có ý định tới hạ nhiệt.

Trên tay cầm một ngọn roi mây dài, lướt qua giữa khe mông Ngọc Khanh, nghịch tới nghịch lui, sau đó bất ngờ vung roi.

Ngọc Khanh giãy lên, hai chân co quắp bật lên bật xuống, may mà đỉnh màn chịu lực được, người y treo lơ lửng xoay vòng.

Vúttttt chatttt!!!!!!

Tần Dương vung thêm một roi nữa: "Trẫm còn chưa đến ngươi gấp gáp đốt hương làm gì?"

Hắn đưa hai ngón tay vào trong tiểu huyệt ngọ nguậy trêu chọc, nhìn nó không ngừng co bóp muốn mút lấy tay mình, cố ý trêu đùa ở vành ngoài không vào nữa.
Ngọc Khanh kêu lên: "Hoàng thượng, hoàng thượng..."
Vúttttt chatttt!!!!!! Vúttttt chatttt!!!!!!

Tần Dương thấy Ngọc Khanh gấp gáp muốn được xiên xỏ, chỉ cười ung dung, cầm roi quất đều đều lên cái mông đã nhạt vết roi do lần trừng phạt trước: "Lại ngứa da rồi đúng không?"
"Hoàng thượng, Khanh Khanh biết sai rồi, biết sai rồi huhu." Toàn thân Ngọc Khanh đều đã nóng cháy: "Tha cho Khanh Khanh, tha cho Khanh Khanh đi mà..."
Vúttttt chatttt!!!!!! Vúttttt chatttt!!!!!!
Vúttttt chatttt!!!!!!Vúttttt chatttt!!!!!! Vúttttt chatttt!!!!!! Vúttttt chatttt!!!!!!
Vúttttt chatttt!!!!!!Vúttttt chatttt!!!!!!

Tần Dương mấy điểm hồng rực, tay luồn qua dưới hai chân sờ phía trước đang cương cứng: "Ai cho ngươi suy đoán tâm ý của trẫm, nghĩ trẫm đến đây lần nào cũng cùng ngươi chung đụng ư?"

Ngọc Khanh thầm bất mãn: Có lần nào hắn đến chơi rồi ngủ đâu, a cái lần bị Yến Lan gọi đi.

Thấy Ngọc Khanh hờn giận bất mãn, Tần Dương chỉ cười thích thú: "Hôm nay trẫm phải dạy dỗ ngươi đàng hoàng."

Vúttttt chatttt!!!!!! Vúttttt chatttt!!!!!!
Vúttttt chatttt!!!!!!Vúttttt chatttt!!!!!! Vúttttt chatttt!!!!!! Vúttttt chatttt!!!!!!
Vúttttt chatttt!!!!!!Vúttttt chatttt!!!!!!

"Khanh Khanh biết sai rồi." Ngọc Khanh thở hổn hển, cánh mông đau rát xộc lên đỉnh đầu: "Không dám, không dám nữa đâu."
Ngọc Khanh không chịu được hỏa dục giày vò, rên khóc kịch liệt hơn, thân thể lung lay nhưng không cách nào thoát ra, rơi xuống, miệng nhí nhéo không ngừng: "Biết sai rồi, biết sai rồi."
"Phạm lỗi thì phải chịu phạt, ai cho phép xin tha?" Tần Dương hờ hững hỏi lại, vung roi.
Vúttttt chatttt!!!!!! Vúttttt chatttt!!!!!!
Vúttttt chatttt!!!!!! Vúttttt chatttt!!!!!! Vúttttt chatttt!!!!!! Vúttttt chatttt!!!!!!
Vúttttt chatttt!!!!!! Vúttttt chatttt!!!!!!

Tần Dương đánh xong một trận thỏa thích, vuốt hai bên mông sưng rực lửa của Ngọc Khanh xoa nắn, lúc thì thò tay chà sát khe mông trượt từ sau ra trước, lúc thì trêu chọc thứ đang ngẩng đầu phía trước.

Ngọc Khanh thấy cơ thể khó chịu, muốn bắn nhưng không thể bắn ra, sưng cứng khó chịu, miệng rên: "Hoàng thượng, hoàng thượng..."

Vúttttt chatttt!!!!!!

"Kêu này, kêu này..."

Vúttttt chatttt!!!!!! Vúttttt chatttt!!!!!! Vúttttt chatttt!!!!!! Vúttttt chatttt!!!!!!

"Kêu này, thích thì cứ kêu đi."

Vúttttt chatttt!!!!!! Vúttttt chatttt!!!!!! Vúttttt chatttt!!!!!!

Tần Dương ném roi xuống giường, hắn đến trễ nên ngấm thuốc muộn hơn nhưng không muốn chạm vào Ngọc Khanh, không thể để y dễ dàng đạt ý nguyện.

Hắn đi lại lò bỏ thêm hương dược, lạnh lùng nói: "Treo ngươi trong mê hương một đêm coi như trừng phạt, không được trốn nữa, cho dưỡng thương thêm một ngày, sau này mỗi ngày đều phải đi thỉnh an hoàng hậu."

Ngọc Khanh nghe thế hoảng sợ khóc như mưa: "Hoàng thượng đừng mà, cứu, cứu Khanh Khanh với..."

Thứ này không làm hại cơ thể như các loại xuân dược tính mạnh khác, hắn có thể yên tâm treo Ngọc Khanh ở đây: "Ngươi còn kêu nữa trẫm sẽ sai thái giám đến quất roi ngươi suốt đêm."

Ngọc Khanh lập tức ngậm miệng, khóc thút thít khổ sở nhìn hắn rời khỏi.

...

Lãnh Phong nghe tiếng khởi giá cảm thấy rất kỳ lạ, lẽ nào lại bị người khác gọi đi. Với tính khí của Ngọc Khanh chắc bây giờ đang tức giận, Lãnh Phong xuống giường, không thèm mặc áo ngoài mà đi vòng đường nhỏ đến chỗ Ngọc Khanh. Ai ngờ vừa mở cửa đã thấy cảnh tượng kích tình, sau lớp rèm sa là thân thể nõn nà đang đung đưa.

"Cứu, cứu Khanh Nhi với..."

Lãnh Phong hoảng sợ đóng cửa lại, còn tưởng chuyện gì, lúc lên giường mới hiểu ra được phần nào sự tình.

"Lại bị hoàng thượng phạt?"

Hắn định gỡ vải lụa trên tay Ngọc Khanh, nhưng y đã vội vàng ngăn: "Đừng đừng, sáng mai hắn nhìn thấy vị trí không đúng hay cách buộc sai sẽ đánh chết ta đó."

Lãnh Phong dừng tay, hắn ngửi thấy mùi hương dược ngập ngụa trong phòng, cùng dấu vết hoan ái đêm qua để lại trên người Ngọc Khanh, sắc mặt thoáng vẻ không vui.

Y nhận ra được, không thay đổi biểu cảm nhiều nhưng mày có nhíu lại một chút.

Ngọc Khanh không nhịn được phì cười: "Ghen à?"

"Không có." Lãnh Phong sờ lên dấu tay bên hông Ngọc Khanh, mày lại cau lại thêm một chút.

Ngọc Khanh thấy chộn rộn khắp người: "Nhanh, nhanh cứu ta với..."

Hắn một tay ôm eo, một tay sờ vết roi trên mông Ngọc Khanh, không chịu động thân.

Ngọc Khanh kịch liệt run lên: "Mau, mau lên, hu hu, mau lên vào trong ta đi."

Hắn vẫn đang xoa vết thương: "Để ta thoa thuốc."

"Không cần, mau vào đi, làm ta đi..."

Y hận không thể nhảy lên người hắn đeo bám, khó chịu quá, khó chịu...

Lãnh Phong vẫn không động đậy gì, Ngọc Khanh dần nhận ra hắn cố ý sờ soạng cơ thể mình, vuốt ve từ đầu đến chân nhưng không chịu tiến vào, đau khổ đến bật khóc: "Ngươi, ngươi đang trả thù ta à?"

Tên khốn này dám trả thù chuyện lần trước mình trói hắn, giày vò hắn trong mê dược. Hừ hừ, ai cho ngươi trả thù, ai cho?

"Không được trả thù à?" Hắn ở phía sau mân mê điểm hồng trước ngực Ngọc Khanh, hơi nâng đùi cho y ngồi lên, hắn rất cao, đạp lên bàn con đặt trên giường là có thể cho Ngọc Khanh ngồi thoải mái.

Ngọc Khanh run rẩy trên chân hắn, vừa muốn quát nạt đánh người vừa thống khổ thèm muốn, sau cùng nhỏ giọng hèn mọn cầu xin, trong giọng nói còn pha lẫn vui mừng: "Khanh Nhi biết sai rồi, cho Lãnh Phong ca ca trừng phạt thỏa thích được không?"

Y giơ chân chỉ roi ngựa nằm ở một góc giường: "Cứ trừng phạt thật nặng đi, phạt bao nhiêu cũng được, Khanh Nhi sẽ nghe lời."

Ngọc Khanh thầm nghiến răng: Cho ngươi được hời lần này đó, sẽ có ngày ta bắt ngươi phải đòi ta ở trên giường.

"Không đau à?"

Y nhắm mắt cười ngọt ngào: "Hắn đánh thì đau, Lãnh Phong ca ca quất thì sướng."

Lãnh Phong "..."

Lãnh Phong không biết nói gì, quỳ xuống trước mặt Ngọc Khanh.

Trong khoảnh khắc ấy Ngọc Khanh thấy tim mình đập mạnh một nhịp, không thể phủ nhận tên này làm gì cũng đẹp, chỉ quỳ xuống thôi cũng lạnh lùng và đầy quyền uy. Dù quỳ gối cúi đầu nhưng hắn vẫn tỏa ra một sức hút mãnh liệt, làm y ngẩn ngơ. Thầm nghĩ đến một ngày tuyết rơi, Lãnh Phong quỳ dưới chân mình, trên tóc dính những bông tuyết nhỏ, y sẽ nhìn hắn cầu xin cho chạm vào cơ thể mình.

Trước kia Ngọc Khanh bắt hắn hầu mình, hắn chỉ biết hôn lên người y thôi, cùng lắm là cắn eo vài cái. Bị hắn ngậm, dù hắn chẳng biết làm gì, Ngọc Khanh vẫn chịu không nổi cảm giác khoái lạc mà rên sướng liên hồi.
Lãnh Phong lúng túng không biết làm sao, loay hoay một hồi đứng dậy ẵm Ngọc Khanh lên. Ngọc Khanh nửa tỉnh nửa mê cắn xé quần áo, ngồi lên thứ đang cương cứng, chưa gì đã bắn ướt bụng hắn.

***
Chátttttt

Ngọc Khanh bị một roi xé gió quất tỉnh, ngoái đầu thấy Tần Dương đã quay lại nhìn mình.

"Sao hả, còn dám suy đoán tâm ý của trẫm nữa không?"

"Không dám nữa."

Ngọc Khanh kêu nhỏ, thầm mắng mình lú lẫn, may hôm qua Lãnh Phong không đánh roi nào, nếu lỡ tay đánh lệch lên eo lên đùi, y làm sao ăn nói với hoàng thượng.

Tần Dương hài lòng cởi trói, hôn mặt Ngọc Khanh: "Trẫm và hoàng hậu phải đi di tuần xem tình trạng nước đang dâng cao ở các nhánh sông, ở trong cung phải ngoan ngoãn, tạm thời hậu cung do Tiểu Lam quản lý."

Ngọc Khanh bĩu môi, Lam Thiên Tường làm gì có tư cách đó. Nhưng Ngọc Khanh quan tâm tới, y đã quyết định trốn trong cung của mình hưởng thụ rồi.

Hoàng đế đi không lâu Ngọc Khanh đã bắt Lãnh Phong sang, nằm trên đùi hắn chờ được thoa thuốc.

Hắn nói: "Mặc quần áo vào."

"Không mặc."

Lãnh Phong nhìn mấy vết hôn trên lưng đùi, cả bụng cẳng chân cũng có, vô cùng chướng mắt: "Mặc vào..."

Ngọc Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, cười tủm tỉm, sau đó khoác hờ cái khăn lông lên che lại: "Mau thoa đi."

Trong lúc Lãnh Phong thoa thuốc, Ngọc Khanh không ngừng cọ xát hắn, không lúc nào chịu ngồi yên.

Mấy ngày liền, Ngọc Khanh bám sát Lãnh Phong, không chịu mặc quần áo ngồi trên bụng hắn cọ tới cọ lui. Có khi đè lên người hắn suốt ngày, không cho đi đâu. Lãnh Phong hết cách, ngày ba bữa thoa thuốc rất đều đặn, vết roi trên mông vẫn còn sưng nặng lắm.

Ngọc Khanh thấy hắn đụng là rên, dụ dỗ hắn, ngày nào không làm là chịu không nỗi.

Lãnh Phong chỉ biết khổ sở kêu: "Dưỡng thương cho tốt."

Ngọc Khanh dính chặt trên người hắn: "Lúc rảnh ngươi làm gì?"

"Luyện võ." Lúc trước hắn có thể mang theo kiếm ra sân sau luyện võ, nhưng từ khi được tấn phong, kiếm bị tịch thu, mỗi ngày chỉ luyện tay không.

Nên luyện, nên luyện, Ngọc Khanh sờ cơ bắp của hắn, mê say đắm đuối, miệng lẩm bẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro