Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ly Khai 2

Nha Đầu rốt cuộc cũng qua không khỏi.

Nha Đầu, em từng nói rất sợ sau khi ra đi sẽ không tìm được đường về nữa. Đừng sợ, anh sẽ mặc một bộ y phục đỏ thật nổi, khi nhìn thấy em sẽ lập tức nhận ra. Mì Dương Xuân của em sau này anh không còn cơ hội để nếm thử nữa, nhưng chỉ cần em muốn, anh sẽ nấu cho em.

Em còn nhớ lần đầu tiên gặp anh? Lúc đó em còn nhỏ, mặt cũng không lớn như bây giờ. Bát mì Dương Xuân em nấu cho anh lúc đó là ngon nhất. Không có hương liệu quý giá, nhưng nó rất ngon.

Cả đời của anh, đáng tiếc lại không phải là cả đời của em. Nếu năm đó Nhị Nguyệt Hồng không gặp em, anh cũng chỉ là một tên hát hí kịch sống cả đời nhàm chán. Nửa đời sau của anh ... cũng chỉ thuộc về Nha Đầu em thôi.

Ánh trăng đêm nay ... thật đẹp

Nhị Nguyệt Hồng trải qua đêm đầu tiên không có Nha Đầu bên cạnh. Lê Viên vắng lặng một cách lạ thường.

~~~~~~~~~

"Phật Gia Phật gia, không xong rồi, Nhị Gia xông đến trước cửa rồi" quản gia hớt hải chạy vào báo. Nhị Nguyệt Hồng cả người bừng bừng sát khí, cầm kiếm xông vào Trương gia.

Y nhẹ giọng phân phó mọi người lui xuống hết, ân oán cá nhân trước sau gì cũng phải giải quyết. Chỉ là Trương Khải Sơn không ngờ rằng mất đi Nha Đầu có thể khiến Nhị Nguyệt Hồng khổ sở đến vậy. Người anh gầy hóp lại, đôi mắt cùng giọng nói vô hồn. Nếu không vì gia nghiệp của Nhị gia, Nhị Nguyệt Hồng có lẽ đã tuẫn táng theo cô.

"Tại sao? ... Tại sao?" Hai từ tại sao của anh hôm đó như vậy, hôm nay vẫn vậy, nghe sao bi thương đến tột cùng. Sâu trong thâm tâm của anh, có lẽ trái tim của Nhị Nguyệt Hồng đã chết từ lúc Nha Đầu gục trên vai anh rồi.

"Hôm đó tôi dưới mưa cầu xin anh, sao anh không cứu lấy cô ấy? Không ngờ Trương Khải Sơn anh lại là người tuyệt tình tuyệt nghĩa đến như vậy."

"Thời gian cấp bách, anh nên về an táng cho cô ấy."

"Một mạng đền một mạng." Nhị Nguyệt Hồng căn bản bỏ ngoài tai tất cả những lời Trương Khải Sơn nói. Trong mắt anh giờ đây ngập tràn thù hận, chỉ hận không thể giết chết con người giả tình giả nghĩa trước mặt.

"Cùng tôi xuống khu mỏ điều tra chuyện người Nhật, sau khi trả lại thái bình cho người dân ở đây, mạng của Trương Khải Sơn này tùy anh định đoạt." Giọng y đều đều, không cao không thấp, tựa như người trước mặt y chỉ là đùa giỡn với tính mạng mình, không mấy để tâm.

"Được. Anh đợi đó. Tôi muốn cả nhà anh phải bồi táng cho Nha Đầu." Nhị Nguyệt Hồng ném đi thanh kiếm trên tay, bỏ về Lê Viên, nơi đó có người đang đợi anh.

Ngày đưa tang, Nhị Huyệt Hồng một thân hồng bào đi cạnh Nha Đầu. Bầu trời hôm nay âm u một cách kỳ lạ. Từng người một trong cửu môn đến viếng, nhưng anh không quan tâm, ngồi như kẻ ngốc tựa vào di thể Nha Đầu.

Giải Cửu Gia tối hôm đó đến viếng Nhị phu nhân, đưa cho anh phong thư được Nha Đầu gửi gắm hôm nọ. Trong thư Nha Đầu giải thích mọi chuyện, kể cả việc bảo Phật Gia giấu thuốc đi.

Nha Đầu, là em đang lừa anh thôi đúng không? Qua vài ngày em lại tỉnh dậy làm mì Dương Xuân cho anh phải không?

Nhị Nguyệt Hồng cảm thấy mọi chuyện như một giấc mộng dài. So với mấy vở hí kịch anh thường diễn thì có phần giả tạo hơn. Có điều một khi vở kịch đã kết thúc, thì người không thể sống lại để diễn tiếp nữa.

Nói cho cùng Nhị Gia cũng không vượt qua được nỗi khổ mất đi Nha Đầu. Nhị Nguyệt Hồng ngày đêm ở tại Di Hương Viện, đắm chìm trong tửu sắc. Trưởng Khải Sơn ngày bận chính sự, đêm lại phải giải quyết mọi chuyện trong ngoài của Lê Viên.

"Nhị Nguyệt Hồng, cậu định chìm trong tửu sắc đến khi nào hả? Người đã chết không thể sống lại."

"Rượu đâu, lấy rượu đến cho gia ... hức ... Tiểu Mai .. rót rượu ... hức ..."

Lúc Trương Khải Sơn đến Di Hương Viện, Nhị Nguyệt Hồng đã sớm say mèm, nhưng anh vẫn muốn uống tiếp. Cả khuôn mặt đỏ ửng lên không khác gì hóa trang thành Tào Tháo trong vở Tam Quốc Diễn Nghĩa.

"Cậu uống đến mức này Nha Đầu có tỉnh lại được không? TỈNH DẬY!" Trương Khải Sơn mất hết bình tĩnh với con người trước mặt, túm áo lôi Nhị Nguyệt Hồng dậy. Cả người anh bây giờ có thể nói là vô lực, mặc kệ bản thân bị y lôi về Trương gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro