Ly Khai 1
Nhị Nguyệt Hồng là ông chủ của gánh hát Lê Viên tại Hồ Nam. Anh được mọi người biết đến với danh xưng Nhị Gia, một danh gia trong Cửu Môn Thượng Tam Môn, quyền thế chỉ đứng sau duy nhất Phật Gia Trương Khải Sơn.
Mấy năm trước, Nhị Nguyệt Hồng từng cứu một cô nương khỏi tay bọn buôn nô lệ, đặt tên cho cô là Nha Đầu. Sau ngày đó thì Nhị Nguyệt Hồng ở đâu, Nha Đầu ở đó. Mặc dù không có cưới hỏi, không có lễ lộc gì nhưng người người nhà nhà đều mặc định Nha Đầu là Nhị phu nhân, là người duy nhất có thể làm Nhị Nguyệt Hồng lộ ra vẻ mặt ôn nhu của mình.
Trời không giúp người có lòng. Nha Đầu mà anh yêu thương chăm sóc lại mắc một căn bạo bệnh. Lang y bác sĩ khắp thành không ai có thể chữa khỏi. Đồ đệ anh giao du với bọn người Nhật, lấy ma phiến về cho sư nương mình phục dùng. Có điều ma phiến này càng dùng càng phản tác dụng. Lúc mới dùng thuốc, bệnh tình của cô có phần chuyển biến tốt. Nhưng qua vài lần phục dùng thuốc thì không còn tác dụng nữa. Tóc rụng ngày càng nhiều, người cũng không còn sức lực để đi lại nữa.
Nha Đầu hiểu việc mình sử dụng ma phiến sẽ khiến sức khỏe càng ngày càng trầm trọng, nghiêm trọng hơn nữa là nó có thể ảnh hưởng đến sự trong sạch của Nhị Nguyệt Hồng. Mọi người sẽ bắt đầu chĩa mũi dùi về phía anh, nói anh thông đồng với người Nhật. Nhị Gia đối với cô tốt như vậy, cô không thể để thanh danh của anh chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
"Phật gia, tôi cầu xin anh, anh giúp tôi giấu mớ thuốc này đi. Sau này Nhị Gia có đến xin cũng đừng đưa." Cô biết quyết định này có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ của Trương Khải Sơn và Nhị Nguyệt Hồng sau này nhưng hãy để cô ích kỉ một lần. Để Nha Đầu ích kỉ một lần để bảo vệ thanh danh của Lê Viên Nhị Nguyệt Hồng.
"Được, tôi đồng ý với cô." Giọng nói của Trương Khải Sơn có chút bất lực, có chút u buồn, nhưng tuyệt đối không có nửa phần oán trách Nha Đầu. Mọi người trong tình huống này đều là thân bất do kỉ. Có vài điều không muốn xảy ra nhưng cũng không thể làm chuyện hại người hại mình.
Mấy ngày sau bệnh Nha Đầu trở nặng, không ra gió cũng không đi lại nhiều được. Nhị Nguyệt Hồng cũng vì thế mà bỏ mọi chuyển ở hí viên qua một bên, ở nhà bồi Nha Đầu của mình. Cho đến một hôm ...
"Phật Gia ... Nhị Nguyệt Hồng đến lấy thuốc giải ... Phật Gia ... Nhị Nguyệt Hồng đến lấy thuốc giải" Nhị Nguyệt Hồng quỳ dưới mưa cầu xin Trương Khải Sơn trả thuốc cho mình cứu Nha Đầu.
"Phật Gia, cầu xin anh đưa thuốc cho tôi, Nhị Nguyệt Hồng sẽ dùng mạng báo đáp" Nhị Gia bình thường cao cao tại thượng là thế, giờ đây không suy nghĩ nhiều mà quỳ trước cổng Trương Gia cầu xin thuốc giải.
Anh khóc đến tê tâm liệt phế nhưng y vẫn đứng trong nhà không động đậy. Nội tâm Trương Khải Sơn lúc đó có thể nói là loạn, rất loạn, nhưng vì lời hứa, y không thể bước ra. Mưa càng ngày càng nặng hạt, Nhị Gia một thân hắc y quỳ dưới mưa, dập đầu xuống nền đất lạnh lẽo. Hai mắt cũng nhòe đi, máu từ trên tráng cứ thế mà chảy xuống, hòa vào tkhông biết là vì nước mắt hay nước mưa.
"Nhị Gia, em không cần thuốc nữa. Chúng ta về." Nha Đầu bước đến gần Nhị Nguyệt Hồng, cô không muốn Nhị Gia vì mình chịu khổ, không muốn làm liên lụy anh ấy nữa
"Tại sao?"
...
"Tại sao?"
...
"Trương Khải Sơn, những gì anh làm hôm nay, tôi nhất định sẽ không quên."
Từng lời nói như có như không cứa vào tim Trương Khải Sơn. Trương gia cùng Nhị gia giao hảo mấy đời, bước đi lần này cũng là thân bất do kỉ.
"Nhị Gia, Nha Đầu muốn về nhà" Nghe câu nói đó của Nha Đầu, Nhị Nguyệt Hồng đứng lên bế cô về nhà. Anh lấy áo khoác mình đắp cho cô, còn bản thân dầm mưa đi về nhà.
Đến cuối cùng Trương Đại Phật Gia cũng không ra nhìn mặt Nhị Nguyệt Hồng một lần. Mặc cho anh khóc thét dưới mưa, mặc cho anh ôm Nha Đầu mình dầm mưa về nhà. Chỉ có điều Nhị Nguyệt Hồng lúc đó không biết, sau này cũng không, Trương Khải Sơn đứng trong khuôn viên dầm mưa với anh, lúc anh ôm Nha Đầu về nhà, y ôm ngực gục xuống đất.
Trương Khải Sơn ... mày tự làm tự chịu ....
Nhị Nguyệt Hồng, ta xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro