Chương 9
Mùa thu tháng mười những chiếc lá dần dần phai đi màu xanh đậm chuyển sang màu vàng khô, một cơn gió mùa thu thổi qua, lá xào xạc, gió vô tình, nhưng cũng cuốn xuống một vài chiếc lá. Kỳ nghỉ dài 11 ngày luôn khiến bọn nhỏ chờ đợi, Kỷ Dịch dựa theo yêu cầu xây dựng kế hoạch, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hoàn thành rất tốt, nhưng ngày hôm sau lại có chút xao động, không có chút động lực đi thực hiện kế hoạch.
Nhưng Giang Duy Tự ở bên cạnh trông coi, Kỷ Dịch cũng bất lực, ôm sách vở lại cái gì cũng không học được, mắt thấy cả buổi sáng cứ như vậy trôi qua, nhưng vẫn là chuyện gì cũng không làm.
Kỷ Dịch biết kế hoạch hôm nay muốn hoàn thành chỉ sợ có chút khó, Kỷ Dịch vụng trộm nhìn Giang Duy Tự, không kìm được liền nghĩ đến hậu quả khi kế hoạch chưa hoàn thành. Kỷ Dịch giờ phút này nghĩ nhất chính là có thể trở về nhà mình, như vậy ít nhất có thể ngắn ngủi thoát khỏi Giang Duy Tự, kế hoạch còn có thể chậm rãi bổ sung, nhưng anh trai cậu dĩ nhiên một giờ cũng không cho phép trở về.
Giang Duy Tự thấy Kỷ Dịch cầm quyển sách lại có bộ dáng không yên lòng, nhịn vài lần lại nhịn không được mở miệng nói.
"Đọc không vào sao?"
Thanh âm của Giang Duy Tự khiến Kỷ Dịch hoảng sợ, Kỷ Dịch vội vàng nhìn Giang Duy Tự còn chưa mở miệng đã bị Giang Duy Tự cắt đứt.
"Em đang nghĩ gì vậy? Một bộ dáng không yên lòng, hôm qua đọc sách còn tốt, hôm nay liền kiên trì không được?"
Kỷ Dịch dời tầm mắt không nhìn Giang Duy Tự, kỳ thật loại chuyện này Kỷ Dịch không muốn trả lời, nhưng động tác của cậu đã đem đáp án nói ra.
"Kế hoạch 4 ngày nếu muốn hoàn thành tốt, tôi đã nói với em là phải tự lượng sức mình, không thể bởi vì sự phấn khích nhất thời mà đặt đầy đủ các kế hoạch, kế hoạch có tốt nhưng không thực hiện được cũng là vô nghĩa. 8 giờ tối cho tôi xem những gì em đã làm hôm nay."
Lúc Giang Duy Tự nói chuyện thì điện thoại vang lên, anh đành phải dừng lại nhận điện thoại, sau khi nhận điện thoại xong trở về nói với Kỷ Dịch.
"Bây giờ tôi phải ra ngoài một chuyến, lúc 8 giờ tôi hy vọng có thể nhìn thấy kế hoạch của em đã hoàn thành."
Sau khi Giang Duy Tự rời đi, Kỷ Dịch nhìn kế hoạch mình đã vạch ra không khỏi thở dài, sáng nay đã hoàn toàn lãng phí, buổi chiều trừ phi rất cố gắng nếu không sẽ không thể hoàn thành.
Kỷ Dịch tĩnh tâm đọc sách nửa giờ lại bắt đầu trở nên phiền não, đến cuối cùng dứt khoát trở về phòng mình chơi máy tính, đối mặt với một nhiệm vụ phi thường khó hoàn thành, kỳ thật hoàn thành 60% cùng hoàn thành 90% là không có khác biệt rất lớn, Kỷ Dịch trong lòng nghĩ dù sao trừng phạt cũng trốn không thoát, dứt khoát thừa dịp hiện tại tiêu sái một phen, thời gian đi tới nhà Giang Duy Tự chơi máy tính rõ ràng so với trước kia ít đi rất nhiều.
Thời gian của Kỷ Dịch rất chuẩn vừa vặn tắt máy tính 20 phút trước khi Giang Duy Tự trở về, trở lại thư phòng tiếp tục học tập. Buổi tối kiểm tra bài tập về nhà Giang Duy Tự chỉ là tùy tiện lật lật rồi buông xuống.
"Em đã hoàn thành bao nhiêu?"
Giang Duy Tự ngẩng đầu nhìn Kỷ Dịch hỏi.
"Cũng không nhiều, đại khái một nửa."
"Em thành thật nói cho tôi biết chiều nay ở nhà đã làm gì?"
"Em đọc sách ở nhà, chẳng qua là trạng thái không tốt lắm."
"Nói thật?"
"Tất nhiên."
Kỷ Dịch nói mặt không đổi sắc, Kỷ Dịch biết Giang Duy Tự cho dù là hoài nghi cũng không tìm được chút chứng cớ nào.
"Nhưng trạng thái này của em cũng quá không tốt đi, trước khi đi theo tôi hiện tại đã hơn một chút a?"
"Hôm nay thực sự không có tâm trạng, em xin lỗi."
Kỷ Dịch cúi đầu một bộ nhận sai, Kỷ Dịch tình nguyện thừa nhận mình không ở trạng thái tốt cũng không muốn thừa nhận mình đã chơi máy tính, bởi vì thừa nhận nói không chừng đến máy tính cũng không còn.
----------------
Giang Duy Tự tuy rằng có chút hoài nghi nhưng chung quy cũng không nói thêm gì, Kỷ Dịch thấy Giang Duy Tự tựa hồ cũng không có nhiều ý truy cứu, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống đất. Giang Duy Tự trầm mặc hồi lâu mở miệng hỏi.
"Em muốn hôm nay tính sổ hay là muốn đi ra ngoài chơi một chuyến rồi về mới tính?"
"Đi chơi? Đi đâu vậy?"
"Đi leo núi."
Kỷ Dịch nghe xong chính mình tính toán trong lòng, rõ ràng lựa chọn cái sau tương đối có lợi, dù sao thời gian cũng hữu dụng, nói không chừng đến lúc đó Giang Duy Tự cũng sẽ không truy cứu.
Giang Duy Tự tựa hồ nhìn ra tâm tư nhỏ bé của Kỷ Dịch nhưng vẫn không nói gì yên lặng chờ đợi câu trả lời của Kỷ Dịch.
"Trở về rồi nói sau."
Kỷ Dịch nói ra lựa chọn của mình, kỳ thật hôm nay Giang Duy Tự cũng không có tâm tư đánh cậu, dù sao Giang Duy Tự đã sớm quyết định mười một này mang Kỷ Dịch đi thả lỏng một chút.
"Chúng ta đi chơi hai ngày, sau đó sau khi em trở về tiếp tục chấp hành kế hoạch của mình đặt ra, tôi không hy vọng lại nhìn thấy một cái 'tâm trạng không tốt'."
Thu cao khí sảng chính là thời điểm tốt để du sơn, không đồng ý đạp xuân như vậy, nhưng cũng có một phen ý vị độc đáo. Giang Duy Tự lái xe mang theo Kỷ Dịch đi tới khu thắng cảnh du lịch, từ chân núi quan sát cả ngọn núi, lá thu ố vàng đan xen với một ít lá xanh thường xanh, tựa như một bức tranh màu sắc lưu động, cả ngọn núi nhìn lên thì không thể hời hợt hình dung ra loại khí thế hạo nhiên này.
Dãy núi kéo dài, lại có ảo giác nhìn ngang thành lĩnh, lại ghé mắt thành phong, theo đám người dọc theo đường núi chậm rãi đi tới, thỉnh thoảng có vài tiếng chim hót trở lại trong sơn cốc, lá xanh xanh um tùm cùng lá tàn nửa lẻ tương xứng, vẻ đẹp hoàn chỉnh cùng vẻ đẹp bán thiếu giao hòa, giải thích thiên nhiên khéo léo đoạt thiên công. Tiếng nước suối u ám, cùng tiếng người huyên náo xen lẫn, khi thì rõ ràng dễ thấy, khi thì bị người ta chôn vùi.
Giang Duy Tự hiển nhiên là đã rèn luyện qua, lên núi lâu như vậy ngay cả Kỷ Dịch cũng bắt đầu cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng anh cư nhiên còn giống như không có việc gì.
Người lúc trước đi nhanh bây giờ đều chậm lại bước chân, chỉ có Giang Duy Tự bước chân vẫn như vừa rồi, không tính là quá nhanh cũng không tính là quá chậm. Gió thu trộn lẫn với mùi đặc trưng của rừng thổi, mùi hương nhàn nhạt tràn ngập xung quanh. Lên một độ cao nhất định, lại đứng ở bên cạnh xích sắt của đường cao tốc Bàn Sơn nhìn dưới chân núi, cư nhiên có loại cảm giác thỏa mãn không giống nhau.
Kỷ Dịch lại đi một chút, thật sự đi không nổi, đành phải tựa vào xích sắt trên đường núi nghỉ ngơi, Giang Duy Tự thấy cậu như vậy cũng chỉ có thể dừng lại ở cùng.
"Nhóc con, bình thường không rèn luyện?"
Giang Duy Tự nhướng mày hỏi. Kỷ Dịch liếc nhìn Giang Duy Tự rồi chỉ vào đám người phía sau nói.
"Anh cho rằng người khác đều giống như anh là khỉ à?"
Nói xong còn thở hổn hển hai hơi, uống rất nhiều nước.
Giang Duy Tự ngẩng đầu nhìn đỉnh núi xa xa nói.
"Em như vậy cũng không được, đỉnh núi còn xa."
Kỷ Dịch nghe xong cũng ngẩng đầu nhìn xa xa, lần này hắn cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là cao không thể chạm tới. Kỷ Dịch nhìn ngọn núi cao như vậy là một chút quyết tâm leo núi cũng không có, nghỉ ngơi ước chừng mười phút sau Giang Duy Tự bắt đầu thúc giục Kỷ Dịch tiếp tục leo lên. Thế nhưng Kỷ Dịch lại là trăm ngàn lần không muốn.
"Đã được một nửa rồi không thể bỏ dở nửa chừng, nhanh lên, em nhìn xem, đỉnh cao có thể nhìn thấy được! Nhìn thấy được chính là đại diện cho hy vọng."
Dứt lời Giang Duy Tự liền kéo tay Kỷ Dịch bắt đầu đi. Kỷ Dịch ở trong lòng thầm nghĩ, giống như Kính Hoa Thủy Nguyệt, quá hư vô, Kỷ Dịch bắt đầu hối hận chuyến đi tra tấn người này, nhưng chuyện này cũng chỉ có thể yên ổn.
Mặc dù đã vào mùa thu, nhưng giữa trưa mười phần leo núi dưới ánh mặt trời cũng rất nóng, Kỷ Dịch ngẩng đầu nhìn đỉnh núi kia, lập tức liền nhụt chí, tựa hồ gần trước mắt đối với Kỷ Dịch mà nói lại là xa xôi ở chân trời. Giang Duy Tự thấy bộ dáng của Kỷ Dịch như thế, nhịn không được liên tục lải nhải nói chút đạo lý, đối với tật xấu nghề nghiệp của Giang Duy Tự, Kỷ Dịch cũng không thể không chịu đựng.
Dưới sự thúc giục của Giang Duy Tự, Kỷ Dịch đành phải nhấc chân không tình nguyện đi tới, thật vất vả mới lên đến đỉnh núi, Giang Duy Tự lên đỉnh núi rất có hứng thú, nhìn ra xa, thật có loại cảm giác nhìn thấy núi non nhỏ, Giang Duy Tự nhìn đám người trên đường núi phía dưới nho nhỏ giống như kiến. Mà Kỷ Dịch không có hứng thú thưởng thức cái gì như vậy, vội vàng thúc giục Giang Duy Tự cùng đi ăn cơm.
Kỷ Dịch bị giày vò như vậy, không cảm giác được bất kỳ sự thả lỏng nào, ngược lại càng thêm mệt mỏi, đến khách sạn cũng vô tâm thưởng thức cảnh sắc gì đó ngã xuống giường liền ngủ. Giang Duy Tự thấy bộ dáng này của Kỷ Dịch vội vàng lắc đầu, lẩm bẩm nói một câu.
"Thật sự là thiếu rèn luyện."
Đêm trong núi lộ ra hàn khí, hơn nữa thập phần yên tĩnh, đại bộ phận du khách đều ngủ, ít nhất một số ít đèn trong phòng sáng lên bao gồm cả phòng Giang Duy Tự và Kỷ Dịch.
Kỷ Dịch bởi vì bình thường thiếu rèn luyện, hôm nay mạnh mẽ đi nhiều đường như vậy, đến buổi tối chân bắt đầu từng trận chuột rút, đau đến mức căn bản là không ngủ được. Kỷ Dịch vẫn cầm bắp chân của mình, anh có thể cảm nhận được rất rõ cơ bắp ở chân mình đang nhảy lên từng chút một. Giang Duy Tự ngồi ở bên giường trêu chọc Kỷ Dịch:
"Đi vài bước như vậy đã thành bộ dạng này."
Kỷ Dịch quay đầu không nhìn Giang Duy Tự, Giang Duy Tự cười cười, lập tức đặt tay lên đùi Kỷ Dịch, nhẹ nhàng bóp một chút, Kỷ Dịch chịu không nổi đau đớn kia vội vàng đẩy tay Giang Duy Tự ra, nhưng Giang Duy Tự căn bản cũng không để ý, tay vẫn đang xoa xoa như trước.
"Không xoa, ngày mai vẫn sẽ rất đau."
Theo động tác của Giang Duy Tự, chân Kỷ Dịch chậm rãi không đau như vừa rồi, ngược lại có chút cảm giác thoải mái.
"Đúng rồi, em có một vấn đề muốn hỏi anh."
Kỷ Dịch nhìn Giang Duy Tự nói.
"Ừm."
Kỷ Dịch thấy Giang Duy Tự đáp ứng, đem nghi vấn quấy rầy mình thật lâu nói ra.
"Làm sao anh biết anh trai em?"
Giang Duy Tự nghe xong lại nở nụ cười nói:
"Em còn đang suy nghĩ chuyện này sao?"
Kỷ Dịch không thể nói trước gật đầu.
"Anh nói nhanh đi!"
"Kỳ thật cũng không có gì đặc biệt a, năm đó thi đấu cờ vua, không phải em không có nhận được tiền thưởng sao?"
Kỷ Dịch ngắt lời Giang Duy Tự nhỏ giọng nói.
"Đó chỉ là ngoài ý muốn."
Giang Duy Tự không so đo tiếp tục nói:
"Sau khi thi đấu xong tôi liền cố ý đi thăm anh trai em, tôi cảm thấy anh trai em thật sự rất cố gắng, chẳng qua không có tiền vì thế tôi liền đem tiền thưởng của mình cho cậu ấy."
Kỷ Dịch nghe xong có chút ngoài ý muốn.
"Nhưng tại sao anh lại làm như vậy?"
"Bởi vì phần chấp nhất lúc trước của em, cũng bởi vì phần chấp nhất của anh hai em. Vì vậy, nhóc con ban đầu nhìn thấy thành tích của em như vậy, tôi thực sự thất vọng."
Kỷ Dịch bị Giang Duy Tự nói như vậy cúi đầu, nhiều năm như vậy mình đã từng bị thời gian bao phủ sao?
"Em xin lỗi."
Kỷ Dịch thấp giọng nói ra ba chữ này. Giang Duy Tự vỗ vỗ bả vai cậu, không nói gì.
Cuộc sống của ai sẽ không đi sai vài bước như vậy, một số người sai sẽ tiếp tục đi theo quỹ đạo sai, một số người bị kéo ra để đi vào đúng quỹ đạo, sau này không thể nghi ngờ là may mắn, nhưng loại điều này dựa vào may mắn, những người có thể nắm bắt được. Đi theo đường nhìn về phía trước, chỉ thấy đường lan tràn cũng sẽ không cảm nhận được phương hướng, nhưng quay đầu lại nhìn lại, sẽ thấy phương hướng có phải là lệch hay không, nhưng lúc này đường đã đi xa như vậy quay đầu lại rất khó.
Đêm nay, hai người đều ngủ không được tốt lắm, chân Kỷ Dịch cảm giác rõ ràng tốt hơn rất nhiều, nhưng Kỷ Dịch tựa hồ trở nên có chút nặng nề, rất nhiều chuyện bị điểm thấu sẽ suy nghĩ rất nhiều, có vấn đề không muốn thì tốt, vừa nghĩ đến rất nhiều thứ trước kia không muốn đối mặt cứ như vậy bày ra trước mặt mình. Sáng hôm sau Kỷ Dịch rất không có tinh thần, ăn sáng cũng buồn bực không lên tiếng.
Giang Duy Tự trong lòng cũng đoán được hơn phân nửa, nhưng hiện tại cũng không phải là thời gian vạch trần.
"Buổi sáng không khí trên núi không tệ, chúng ta đi dạo đi."
"Được."
Kỷ Dịch rầu rĩ đáp ứng. Trong núi sáng sớm, lộ ra cảm giác tươi mát đặc trưng của cây cối, mặt trời mới mọc, ánh mặt trời cũng không chói mắt, từng đợt gió lạnh thổi qua, một đường này Kỷ Dịch nói cũng không nhiều, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Giang Duy Tự nhìn cây cối ở xa xa hỏi.
"Không...à, em thực sự không hiểu bản thân mình."
Kỷ Dịch vẫn là đem nói thật ra.
"Thật ra, để nói về mục tiêu của mình, điều này là rất không thực tế, có bao nhiêu người nghĩ về cái gọi là mục tiêu chỉ có một nhận thức đó là tôi muốn có được, mục tiêu của sự thật là phải có một quyết tâm rất lớn và nỗ lực thật nhiều, vì vậy em nên suy nghĩ kĩ về những gì em muốn, những gì em mơ về Đại học X, có bao nhiêu phần trăm em tin tưởng vững chắc? "
"Thành thật mà nói, em đã không thật sự tin tưởng chính mình."
"Ngay cả chính em cũng không tin, em muốn người khác tin em như thế nào đây? Nếu bây giờ tôi nói với em tôi tin tưởng em, em có tin điều đó không?"
Kỷ Dịch ngẩng đầu nhìn Giang Duy Tự không xác định nói.
"Nói cách khác, anh cũng không tin em sao?"
"Nếu như chính mình không tin mình như vậy thì tôi đích xác không có biện pháp tin tưởng em."
Kỷ Dịch cúi đầu suy nghĩ một hồi lại nói:
"Em cũng không tin mình. "
Không nghĩ tới những lời này lại khiến Giang Duy Tự bật cười.
"Em dựa vào cái gì mà không tin mình? Em không thể chắc chắn sao?"
Không đợi Kỷ Dịch trả lời Giang Duy Tự liền đi về phía trước. Kỷ Dịch vội vàng đuổi theo.
"Vậy em tin tưởng chính mình."
"Vậy tôi cũng tin tưởng em."
Dứt lời Giang Duy Tự nhẹ nhàng cười, mặt trời vẫn đang sáng rực rỡ như vậy.
--------------------
20/08/2022.
Chap cuối cùng đồng hành cùng cô bạn này readlearnwriting dù thời gian ngắn nhưng cũng cảm ơn cô gái đã hỗ trợ tui trong mấy ngày qua nhá.😘
Góc tìm đồng đội: Ai có hứng thú với truyện này hong về đội của tui edit chung truyện này với tui nà, welcome tất cả mn đến chơi nhá hahah😚😚
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro