Chương 5
"Tôi là giáo viên của em, tôi có nghĩa vụ quản lý em thi bao nhiêu điểm, lý do này có đầy đủ không?"
Kỷ Dịch nhất thời không còn lời nào để nói, Giang Duy Tự thấy Kỷ Dịch trầm mặc liền tiếp tục nói.
"Vô luận em bất mãn cỡ nào, nhưng đây là một vấn đề rất thực tế mà em phải đối mặt, trốn tránh được nhất thời nhưng chung quy vẫn phải đối mặt, em không dám đối mặt với hiện trạng ảm đạm của em, hay là giấc mộng trống rỗng của chính mình?"
Giang Duy Tự cũng không đợi Kỷ Dịch trả lời, liền kéo Kỷ Dịch ra sô pha hỏi: "Nói cho tôi biết lựa chọn của em."
Kỷ Dịch cúi đầu không trả lời, vô luận là cái gì cũng không phải là thứ cậu muốn.
"Một phút cho tôi câu trả lời."
"Tôi không chấp nhận cách tiếp cận này."
"Nhưng em không có quyền lựa chọn ngay bây giờ."
Giang Duy Tự nhìn chằm chằm Kỷ Dịch nói.
"Những điều kiện này đều do anh quyết định, ngay từ đầu anh đã không cho tôi quyền tự chủ, ngay từ đầu đã không công bằng."
"Bởi vì ngay từ đầu là em đã sai trước."
Kỷ Dịch lần thứ hai cúi đầu, một lát sau mới chậm rãi mở miệng: "Tôi chọn cái đầu tiên."
Dứt lời mặt liền đỏ lên.
Giang Duy Tự cũng không hỏi thêm cái gì, thoáng cái liền kéo Kỷ Dịch lên đùi mình, sau đó đưa tay chuẩn bị kéo quần Kỷ Dịch xuống, Kỷ Dịch vội vàng lấy tay kéo quần mình lại, không cho Giang Duy Tự kéo đi.
"Tay buông ra."
"Tôi không muốn."
Giang Duy Tự không phản ứng với Kỷ Dịch mà rất kiên định nói
"Buông ra."
Hai người giằng co một chút, Kỷ Dịch vẫn lựa chọn lùi bước, để cho Giang Duy Tự kéo quần cậu ra.
Mặt Kỷ Dịch trong nháy mắt đỏ lên, nhưng không đợi Kỷ Dịch suy nghĩ nhiều cũng cảm giác được phía sau truyền đến từng đợt đau đớn. Tay Giang Duy Tự không lưu tình vỗ lên mông Kỷ Dịch, bàn tay giơ lên chính là một dấu tay đỏ hồng, đầu tiên hơi trắng sau đó nhanh chóng biến thành đỏ. Kỷ Dịch theo đau đớn lan tràn không ngừng vặn vẹo thân thể của mình, chân cũng không kìm được đá đá.
Tay Giang Duy Tự không ngừng vỗ về, mông Kỷ Dịch rõ ràng đỏ lên rất nhiều, tuy nói tác dụng của lực đều là cho cả hai đều đau, nhưng Giang Duy Tự tựa hồ một chút cũng không cảm thấy đau đớn, bàn tay rơi xuống vẫn rất nặng.
Kỷ Dịch không chịu nổi đau đớn, lông mày gắt gao nhíu lại cùng một chỗ, hy vọng có thể giảm bớt chút đau đớn, cái tát của Giang Duy Tự không ngừng rơi xuống, thời gian dừng chân ở giữa cũng rất ngắn.
"Đau."
Kỷ Dịch vẫn nhịn không được từ trong miệng nói ra chữ này.
Giang Duy Tự vỗ vỗ lưng Kỷ Dịch, tạm dừng một chút, bàn tay lại bắt đầu không ngừng vỗ. Toàn bộ văn phòng tràn ngập tiếng tát tiếp xúc với thịt, còn có tiếng khóc không lớn của Kỷ Dịch.
Không ai đếm bao nhiêu, khi Kỷ Dịch cảm thấy mình sắp chịu không nổi, Giang Duy Tự ngừng lại. Giang Duy Tự cũng không đi so đo có phải đã đánh đủ số hình phạt quy định trước hay không, anh kéo Kỷ Dịch lên, giúp cậu nhẹ nhàng xách quần lên, Kỷ Dịch không để ý đến cảm giác đau đớn phía sau, vội vàng kéo quần lên.
"Hình phạt ngày hôm nay vẫn không phải là một mục đích, tôi chỉ muốn nói với em rằng bất kỳ sai lầm nào đều rất tốn kém, tôi có thể tha thứ cho những sai lầm của em, nhưng cũng phải cung cấp cho em một mức giá nhất định. Nhóc con em không cần trốn tránh cái gì nữa, chạy trốn đến cuối cùng tự em cũng sẽ phát hiện, hết thảy chỉ là một vòng tròn, cuối cùng lại trở về nguyên điểm."
Giang Duy Tự rút hai tờ khăn giấy đưa cho Kỷ Dịch.
Giang Duy Tự đơn giản thu dọn đồ đạc, liền lôi kéo Kỷ Dịch đi ra ngoài. Lúc này toàn bộ bầu trời đêm đen ngòm, mơ hồ lóe lên từng chút ánh sáng nhỏ. Giang Duy Tự ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, mở miệng nói: "Trước kia mọi người luôn cho rằng sự thay đổi giữa ngày và đêm là do Thần gây ra, cho rằng vũ trụ to lớn, con người nhỏ bé, tất cả đều rất cao không thể leo lên, nhưng bây giờ lại phát hiện tất cả vốn không phải là xa không thể tiếp cận, không gian cũng không còn là một nơi trống rỗng, bởi vì mọi người luôn tin tưởng, luôn theo đuổi bầu trời, vũ trụ, cho nên mới biến không thể thành có thể."
"Cho nên, mọi thứ đều có hy vọng?"
Kỷ Dịch không xác định nhìn Giang Duy Tự hỏi.
"Đúng vậy, nhóc con."
Đêm khuya hơi lạnh, một mình Kỷ Dịch trằn trọc khó ngủ trên giường, lời nói của Giang Duy Tự rõ ràng hiện lên trong đầu cậu, hồi tưởng lại những chuyện trung học dường như cũng không có quá nhiều chuyện sâu sắc dừng lại trong trí nhớ, thời gian quá mức chỉ là vội vàng xẹt qua, sau đó chôn vùi trong năm tháng im lặng, bỗng nhiên quay đầu lại, mới cảm thấy vật và người đều đã không còn.
Bao nhiêu ánh sáng trong bình tĩnh biến mất, từng ngày từng ngày bỏ lỡ, nhưng vẫn yên tâm thoải mái như trước, Kỷ Dịch trước kia chưa từng nghĩ nhiều về những điều này, luôn cảm thấy mọi việc đều sẽ có điểm kết thúc, chính mình cũng không cần đi qua phân biệt khắt khe cái gì. Đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học, Kỷ Dịch cũng giữ thái độ trốn tránh, thà rằng say chết, cũng không muốn đi qua phân chia truy đuổi.
Về phần quá khứ huy hoàng, bất quá một giấc mơ thất vọng, kết quả cũng chỉ có thể lưu lại một câu "nhớ năm đó" trống rỗng quanh quẩn. Thói quen lựa chọn trốn tránh, nhưng thực tế ở phía trước, nơi nào để trốn thoát? Giờ phút này, Kỷ Dịch cũng hiểu được, mình không thể không đối mặt với một số chuyện, bao gồm cả thứ mình không muốn đối mặt nhất.
Kỷ Dịch từng oán giận giáo viên cổ hủ, phàn nàn về những thiếu sót của hệ thống giáo dục, nhưng điều này cũng không giúp được gì, tất cả đều tiếp tục theo quỹ đạo ban đầu. Rất nhiều lời Giang Duy Tự nói đích xác rất chói tai, nhưng những gì anh ta nói lại chính là hiện thực, chính là bởi vì hiện thực cho nên mới khốc liệt.
Con người đôi khi rất mệt mỏi, luôn luôn hy vọng rằng rất nhiều điều đã không xảy ra ngay từ đầu, có lẽ ngay từ đầu không nên đặt chân lên con đường này, tất cả mọi thứ sẽ trở nên khác nhau, nhưng con đường được lựa chọn cuối cùng không thể rút lui đến điểm bắt đầu, cái gọi là sự lựa chọn chỉ có một cơ hội mà thôi.
Kỷ Dịch nằm trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm bầu trời ngoài cửa sổ, ban đêm rất yên tĩnh, tựa hồ hết thảy thời gian đều lắng đọng. Kỷ Dịch đem mấy ngày nay đều cẩn thận hồi tưởng lại một lần, mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng bị đánh, mặt đều sẽ bất giác biến thành đỏ, trong lòng cũng hung hăng thăm hỏi Giang Duy Tự vài lần.
Hôm nay một ngày Kỷ Dịch thể lực tiêu hao tương đối nhiều, cho dù không có rất buồn ngủ thân thể cũng không chịu nổi mệt mỏi, bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Buổi sáng Kỷ Dịch vẫn bị Giang Duy Tự đánh thức, Kỷ Dịch rất không tình nguyện mở mắt ra.
"Đầu tiên là sáng hôm qua em không ăn, hôm nay tôi không hy vọng lại như thế, thứ hai đừng đến trễ."
Giang Duy Tự nói xong liền ra khỏi phòng Kỷ Dịch, thu dọn đồ đạc của mình ra cửa.
Kỷ Dịch nói thầm: "Đi sớm như vậy cũng không có ai phát tiền thưởng cho anh."
Nói xong rất miễn cưỡng bắt đầu mặc quần áo. Bữa sáng yên lặng bày trên bàn ăn, Kỷ Dịch ngại lời Giang Duy Tự vừa rồi, liền nhét lung tung vào trong miệng. Loại bữa sáng kiểu tây này hoàn toàn không hợp khẩu vị của Kỷ Dịch, cái gì bánh mì sữa, đối với Kỷ Dịch mà nói nhìn sẽ không có khẩu vị ăn tiếp.
Giang Duy Tự đi rồi, Kỷ Dịch đành phải tự mình chen chúc trên xe buýt đến trường, buổi sáng người đi làm rất nhiều, cả toa xe đều rầu rĩ, Kỷ Dịch chỉ mong xe này có thể lái nhanh lên, đến trường sớm một chút, thời gian buổi sáng đều bảo bối, nhân viên văn phòng sợ đến trễ bị trừ tiền thưởng, học sinh sợ đến trễ bị giáo viên mắng, vì thế anh tranh giành tôi, ở trên một số con đường không rộng liền tắc nghẽn.
Kỷ Dịch nhìn kẹt xe chỉ có thể âm thầm oán mình xui xẻo, bất quá trong lòng tính toán nguyên nhân bên ngoài này làm cho người ta đến trễ, tên kia hẳn là sẽ không nói cái gì chứ, người dù sao cũng phải chú ý chút nhân tình. Chờ đến trường, đã qua giờ học sớm, nhưng Kỷ Dịch vẫn rất thoải mái, dù sao "chuyện xảy ra có nguyên nhân."
Kỷ Dịch không nhanh không chậm đi trên đường đến lớp học, nào ngờ nửa đường lại đụng phải Giang Duy Tự, Kỷ Dịch cũng chỉ có thể oán vận mệnh trêu người.
"Rất nhàn nhã mà, mấy giờ rồi?"
"Anh phải nghe tôi giải thích."
Kỷ Dịch vội vàng tranh luận nói.
"Trả lời câu hỏi của tôi trước."
Nghe xong lời này, Kỷ Dịch đành phải nhận mệnh nhìn đồng hồ đeo tay, nói ra thời gian.
"Nhưng tôi có lý do."
"Nói một chút xem."
"Kẹt xe trên đường, thực sự, nó bị chặn trong một thời gian dài."
Kỷ Dịch giải thích, Kỷ Dịch sợ Giang Duy Tự không tin còn cố ý tăng thêm ngữ khí.
"Chỉ có thể nói là do em không có chuẩn bị, nếu như em đi ra sớm, thì sẽ trễ được sao? Sau này em đi cùng giờ với tôi, tôi có thể phụ trách đưa em đến trường, hơn nữa cam đoan em sẽ không trễ."
"Ai sẽ dậy sớm như vậy, trừ khi tôi bị điên."
Kỷ Dịch cúi đầu nhỏ giọng nói thầm.
Lời này có bị Giang Duy Tự nghe hay không, chỉ sợ chỉ có Giang Duy Tự biết, nhưng Giang Duy Tự dường như một chút phản ứng cũng không tiếp tục nói: "Mọi chuyện đều có thể xảy ra ngoài ý muốn, chúng ta không tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn nhưng lại có thể chuẩn bị đầy đủ để ứng phó với chuyện ngoài ý muốn, cho nên tôi cũng không cho rằng lý do em đến trễ đã đầy đủ, ra sân thể dục chạy 10 vòng, tin tưởng sau này em sẽ hiểu cái gì gọi là đến muộn là không có lý do."
Kỷ Dịch nghe xong lời này lập tức tức giận, đây rõ ràng là cố ý gây sự.
"Tôi không đi, dựa vào cái gì lý do này không đầy đủ, ai cũng không dự liệu được sẽ kẹt xe a, tôi cũng không phải tính quẻ sao có thể tính chuẩn như vậy."
"Nhân sinh nhiều chuyện ngoài dự liệu như vậy, nếu như không có chuẩn bị thì sớm muộn gì em cũng sẽ chịu thiệt, cho nên phải học được từ bây giờ cái gì gọi là chuẩn bị vô hoạn."
"Tôi sẽ không đi đâu hết! Anh phạt căn bản là không có đạo lý, làm người dù sao cũng phải chú ý thông tình đạt lý, nhưng anh đây hoàn toàn là không nói lý mà." Ngữ khí nói chuyện của Kỷ Dịch cũng trở nên nóng nảy.
"Nếu như em muốn tăng gấp đôi tôi cũng không ngại, tôi nhiều thời gian ở chỗ này cho ngươi hao tổn."
Giang Duy Tự đáp lại.
Kỷ Dịch hung hăng trừng mắt nhìn Giang Duy Tự, qua một lát Kỷ Dịch lớn tiếng nói: "Chạy thì chạy, ai sợ ai chứ!"
Dứt lời liền chạy về phía sân thể dục, tốc độ tuyệt đối không thua gì chạy nước rút. Giang Duy Tự tự biết cậu đang giận dỗi, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ ở bên cạnh nhìn cậu chạy.
Kỷ Dịch cứ như vậy xông vài vòng, cuối cùng vẫn chịu không nổi bắt đầu chạy chậm lại, Giang Duy Tự tựa vào mạng sắt sân thể dục, nhìn Kỷ Dịch giảm tốc độ, bất giác cười cười. Mười vòng này cơ hồ khiến Kỷ Dịch chạy đến kiệt sức, cuối cùng lúc dừng lại chỉ có thể cúi người thở dốc, một câu cũng nói không nên lời. Giang Duy Tự đi đến bên cạnh Kỷ Dịch mở miệng nói: "Mọi việc đều có có cách giải quyết, mười vòng vừa rồi hoàn toàn không phải là quá sức."
"Chạy, chạy..chạy...chạy tới chết luôn đi. Nhiều lời vô nghĩa như vậy."
Kỷ Dịch đứt quãng nói.
"Tôi đã nói rằng hình phạt không bao giờ là một mục đích, hôm nay muốn em nghĩ về nó, tối nay trở về lại nói. Bây giờ trở lại lớp học."
Giang Duy Tự nói xong liền xoay người rời đi, để lại cho Kỷ Dịch một bóng lưng, Kỷ Dịch hận không thể xông lên đè hắn đánh một trận.
Kỷ Dịch bị Giang Duy Tự phạt như vậy, tồn tại một bụng oán giận cùng ủy khuất, tiết học hôm nay thế nào cũng nghe không lọt, thậm chí đến tiết học của Giang Duy Tự, Kỷ Dịch vẫn nằm sấp trên bàn, phảng phất Giang Duy Tự căn bản không tồn tại, mà Giang Duy Tự chỉ là thỉnh thoảng nhìn Kỷ Dịch hai mắt, những thứ khác cũng không nói thêm gì.
_______________
30/7/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro