Chương 13
Mấy ngày gần đến kỳ thi, Kỷ Dịch đều cố gắng dành thời gian đọc sách, là xuất phát từ bản thân mà cũng có thể là bị ảnh hưởng từ bên ngoài, dù sao trong khoảng thời gian này Kỷ Dịch cũng biểu hiện rất nghiêm túc, ngay cả Giang Duy Tự thấy bộ dáng như vậy của Kỷ Dịch cũng nhịn không được khen cậu vài câu.
Bạn học bên cạnh Kỷ Dịch là Bánh Bao lại không như vậy, vẫn là lên lớp nói chuyện, tan học lập tức xông vào tiệm net, thẳng đến một ngày trước kỳ thi Bánh Bao mới đi khắp nơi cầu cứu người khác, hy vọng thời điểm thi có thể được giúp đỡ một chút.
Tính toán như ý của Bánh Bao cũng rất tốt, nhưng ngay lúc bắt đầu thi, hắn lập tức trợn tròn mắt, oán hận mình vận khí không tốt, lần thi này giám thị lại là Giang Duy Tự.
Bánh Bao chán nản nằm sấp trên bàn, cầm bút tùy ý vẽ trên giấy nháp, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bạn học bên cạnh rồi lại nhìn Giang Duy Tự, thừa dịp Giang Duy Tự không chú ý Bánh Bao bắt đầu gọi bạn học bên cạnh, nhưng bạn học bên cạnh lại không có ai để ý tới Bánh Bao.
Mắt thấy sắp nộp bài thi, bài thi của Bánh Bao vẫn còn trắng tinh, bất đắc dĩ đành phải thừa dịp Giang Duy Tự nhìn về phía nơi khác, vội vàng quay đầu lại nhìn đề thi của bạn học phía sau.
Không chỉ nói Bánh Bao vận khí không tốt, chỉ có thể nói hắn quên bái Phật, mới nhìn mấy lần đã bị Giang Duy Tự bắt được, Giang Duy Tự ý bảo Bánh Bao đứng ở bên ngoài phòng thi. Đợi đến khi kỳ thi kết thúc, Giang Duy Tự ôm bài thi thu lại bảo Bánh Bao theo mình trở về phòng làm việc.
Vừa vào văn phòng Bánh Bao đã bắt đầu lấy lòng Giang Duy Tự.
"Thầy, em thật sự không cố ý, thầy tha cho em một lần đi."
Giang Duy Tự liếc bánh bao hỏi.
"Lần thứ mấy?"
"Lần đầu tiên, em hứa."
Bánh Bao thấy thế vội vàng đáp lại, ý đồ tranh thủ được khoan hồng. Giang Duy Tự cười cười với Bánh Bao.
"Lần đầu tiên liền bị tôi bắt được, vậy em thật đúng là..."
Giang Duy Tự tạm dừng một chút, nhướng mày tăng thêm giọng điệu tiếp tục nói.
"Thật bất hạnh."
Giang Duy Tự vừa nói Bánh Bao thật đúng là không biết nên trả lời như thế nào, vì thế liền cười bồi nói.
"Thầy, thầy tha thứ cho em đi, em cam đoan sẽ không bao giờ có lần sau nữa."
Chiêu này là chiêu quen thuộc của Bánh Bao, dưới tình huống bình thường thầy giáo đối với loại người hoàn toàn không học tập như Bánh Bao đều không muốn so đo nhiều, chỉ cần Bánh Bao nói vài câu mềm mại, cơ bản cũng chỉ là chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không. Nhưng Giang Duy Tự dường như cũng thuộc nhóm người này.
"Em lấy cái gì để đảm bảo?"
Hỏi ngược lại như vậy, hoàn toàn khiến Bánh Bao á khẩu, trong lòng Bánh Bao thầm nghĩ sao tên này lại không thức thời như vậy, buông tha cho mình, cho mình một con đường cũng đâu có bất lợi gì cho ai, cần gì phải sinh thêm nhiều chuyện phiền toái như vậy.
"Thầy có thể cho phép học sinh của mình không làm tốt, nhưng chắc chắn không cho phép học sinh của mình gian lận."
Giang Duy Tự ngẩng đầu nhìn phản ứng của Bánh Bao rồi mới tiếp tục nói.
"Cho em hai lựa chọn, một là em tự mình giải quyết chuyện này, hoặc là để cho cha mẹ em đến đây giúp em giải quyết."
Bánh Bao nghe xong không chút do dự mở miệng nói.
"Em tự giải quyết là được rồi!"
"Được, bây giờ lên sân thể dục chạy 20 vòng đi."
Bánh Bao nhìn Giang Duy Tự, hiển nhiên đối mặt với loại trừng phạt này Bánh Bao rất không thể chấp nhận, Bánh Bao giờ phút này cũng không còn vẻ mặt lấy lòng nữa, mà lộ ra bộ mặt vốn có.
"Giang Duy Tự, thầy nghĩ mình là ai!"
Giang Duy Tự không cho là đúng nhướng mày hỏi.
"Chẳng lẽ em muốn động thủ với tôi sao?"
Bánh Bao không cam lòng yếu thế nhìn Giang Duy Tự nói.
"Thầy làm thầy của thầy, em làm học trò của em, chúng ta bình an vô sự là tốt rồi, em gian lận thầy có thể chấm cho em 0 điểm, em không sao cả, nhưng thầy muốn trừng phạt em không chấp nhận!"
Giang Duy Tự đứng lên đi vài bước đứng trước mặt Bánh Bao.
"Nếu biết mình là học sinh, sự phục tùng tối thiểu như vậy, tôi hy vọng em có thể biết. Bây giờ 20 vòng, tôi hy vọng em có thể đi ngay lập tức."
Bánh Bao ngẩng đầu lên, muốn giả bộ tỏ ra chút khí thế, nhưng trong lòng vẫn có xúc động muốn đi sân thể dục hoàn thành trừng phạt. Giang Duy Tự cũng không nói nhiều, chỉ nhìn chằm chằm Bánh Bao, chờ hắn đi.
Bánh Bao hiển nhiên cũng có chút bất an trong sự trầm mặc của Giang Duy Tự, nhưng trong lòng vẫn không ngừng tự nhủ, quá mất mặt đi. Mười phút trôi qua, Giang Duy Tự cũng có chút không kiên nhẫn.
"Nếu như em vì mặt mũi mà không đi, như vậy tôi có thể xem như em lựa chọn giải pháp thứ hai, tôi sẽ tìm cha mẹ em giải quyết."
Bánh Bao dậm chân trừng mắt nhìn Giang Duy Tự một cái, vẫn đi, Giang Duy Tự lười đi giám sát, thấy Bánh Bao đi rồi liền ngồi xuống chuẩn bị sửa bài thi. Bánh Bao cũng không phải là một người an phận, thấy Giang Duy Tự không đến sân thể dục giám sát liền yên tâm lớn mật ngồi trên sân thể dục. Kỷ Dịch thi xong thấy Bánh Bao được Giang Duy Tự dẫn đến văn phòng liền biết bánh bao lần này "dữ nhiều lành ít", vì thế Kỷ Dịch làm xong chuyện của mình liền định đi tìm Bánh Bao.
Kỷ Dịch đi tới phòng làm việc của Giang Duy Tự ở bên ngoài dò xét đầu dò trước, thấy chỉ có một mình Giang Duy Tự liền đẩy cửa đi vào, còn chưa đợi Kỷ Dịch mở miệng Giang Duy Tự liền nói.
"Ở trên sân thể dục."
"Anh phạt cậu ấy sao?"
"20 vòng thôi, hơn nữa anh dám cam đoan cậu ta sẽ không chạy quá 2 vòng."
Kỷ Dịch không thể tin nhìn Giang Duy Tự một chút.
"Làm sao anh biết?"
"Đoán."
"Sao anh không đi quảng trường bày quẻ tính toán."
Kỷ Dịch trêu chọc một câu.
"Anh tuổi còn quá trẻ, khó biết thiên mệnh a, khẳng định không có ai đến cổ vũ."
Quả nhiên không ngờ Giang Duy Tự, mới qua 10 phút Bánh Bao đã trở về.
"Chạy xong rồi thầy."
Giang Duy Tự ngẩng đầu nhìn cậu ta, Bánh Bao vẻ mặt trấn định, không có một chút mồ hôi nào giống như một người vừa vận động xong, nhưng Giang Duy Tự cũng lười vạch trần, chỉ đáp một tiếng liền ý bảo cậu ta có thể đi. Chờ Bánh Bao đi, Kỷ Dịch liền bất mãn nhìn Giang Duy Tự.
"Anh thiên vị như vậy sao?"
Giang Duy Tự cười nhìn Kỷ Dịch.
"Quản giáo cũng cần phải xem đối tượng, nhóc con nếu em cảm thấy không hài lòng, em có thể thay cậu ta chạy hết."
"Này, chuyện này có liên quan gì đến em chứ?"
"Không liên quan gì đến em vậy em phàn nàn nhiều như vậy để làm gì?"
Giang Duy Tự xấu xa nhìn Kỷ Dịch, Kỷ Dịch biết mình lại trúng bẫy Giang Duy Tự.
Cuối tháng 10, là một mùa thu đậm đà, nhưng cũng có vài bóng dáng đầu đông, Kỷ Dịch cầm một chén trà nóng thổi uống, thỉnh thoảng nhìn Giang Duy Tự đang sửa bài thi.
Kỷ Dịch rất muốn biết thành tích của mình, tuy rằng trình độ của mình không cao lắm, nhưng trong lòng vẫn còn ảo tưởng, nói không chừng đúng đề nên được điểm cao. Giang Duy Tự hiểu được Kỷ Dịch đang suy nghĩ cái gì, nhưng tốc độ sửa bài thi trên tay không khỏi chậm lại rất nhiều.
Kỷ Dịch lấy đầu nhìn xem đề thi còn lại bao nhiêu, nhưng tốc độ của Giang Duy Tự thật sự khiến Kỷ Dịch sốt ruột.
"Khẩn trương như vậy là muốn biết thành tích a?"
Giang Duy Tự vẽ hai nét trên giấy thi cũng không ngẩng đầu nói với Kỷ Dịch. Kỷ Dịch một bộ tâm tư bị nhìn thấu biểu tình, nghiêng đầu về nơi khác.
"Em cảm thấy em thi như thế nào?"
Giang Duy Tự hỏi, Kỷ Dịch bĩu môi biểu tình bất đắc dĩ.
"Phỏng chừng cũng chỉ như vậy đi, dù sao cũng không có khả năng thi tốt."
Một câu sau Kỷ Dịch nói rất nhỏ.
"Vậy lần này em chẳng phải lại muốn cho anh bất ngờ sao?"
Giang Duy Tự lật qua một tờ giấy thi vẽ hai cái rồi lại nói.
"Bất ngờ cho nhiều, anh sẽ không có cảm giác mới mẻ."
Kỷ Dịch biết ý tứ trong lời nói của Giang Duy Tự, cúi đầu.
"Lần sau em sẽ cố gắng, thật sự."
Giang Duy Tự cười, đem bài thi đã sửa xong đặt sang một bên lại cầm lấy một bài khác.
"Càng nhấn mạnh càng không có sức mạnh."
Giang Duy Tự lời này là đúng, ngay cả Kỷ Dịch cũng không thể xác định mình có cố gắng hay không, phần lớn thời gian nói phải cố gắng cũng chỉ là mấy ngày sau khi thi xong, chậm rãi thời gian xoa dịu ký ức thi cử, loại cảm xúc hối hận đối với thi cử cũng theo đó phai nhạt, như vậy người ta liền khôi phục bản tính, tiếp tục ngây ngô nghênh đón kỳ thi tiếp theo, chu kỳ lại bắt đầu, cuối cùng tốt nghiệp, nhưng hai chữ cố gắng vẫn trống rỗng như cũ.
Máy tính của Giang Duy Tự vang lên một chút, Giang Duy Tự nhấn chuột hai cái.
"Nhóc con, đứng lại đây."
Kỷ Dịch nghe xong lời này liền đoán tám chín phần phỏng chừng là các giáo viên khác đã sửa xong bài thi, đem thành tích truyền cho Giang Duy Tự. Kỷ Dịch đứng bên cạnh Giang Duy Tự có vẻ bất an, Giang Duy Tự nhìn màn hình máy tính rồi lại nhìn Kỷ Dịch, vẻ mặt nghiêm túc. Kỷ Dịch nhịn không được mở miệng.
"Em không thi tốt?"
Nói xong liền cúi đầu xuống.
"Em cũng biết a?"
Giang Duy Tự nghiêm túc nhìn Kỷ Dịch, Kỷ Dịch nhịn không được vụng trộm đánh giá Giang Duy Tự, trong lòng đang suy đoán hành động tiếp theo của Giang Duy Tự.
Lần trước thi tháng 9 không thi tốt Giang Duy Tự đã nói không thèm để ý mình thi bao nhiêu điểm chỉ cần mình cố gắng là tốt rồi, nếu như mình không cố gắng, anh ấy mới có thể không khách khí với mình, tuy rằng hiện tại mình đã tốt hơn trước rất nhiều nhưng so với những người khác còn kém quá xa.
Giờ phút này Kỷ Dịch cũng chỉ có thể dùng lý do cố gắng an ủi mình, hy vọng Giang Duy Tự có thể "khoan dung" một chút.
"Tự mình lại đây xem."
Giang Duy Tự di chuyển máy tính về phía Kỷ Dịch. Kỷ Dịch không tình nguyện khom lưng, tìm kiếm tên của mình trong một hàng tên lớn. Sau khi tìm được tên mình, Kỷ Dịch nặng nề hô hấp, sau đó ánh mắt đảo ngang qua.
Điểm số và những người có điểm cao không thể so sánh, nhưng so với bản thân mình, mỗi môn học cao hơn lần trước, cao nhất là 10 điểm, ít nhất cũng được cải thiện 5 điểm. Không đợi Kỷ Dịch mở miệng, Giang Duy Tự liền nở nụ cười, sau đó lấy tay sờ sờ tóc Kỷ Dịch.
"Này! Sự nghiêm túc vừa rồi của anh sẽ làm mọi người sợ chết."
Kỷ Dịch vừa ngẩng đầu liền chống lại Giang Duy Tự vẻ mặt tươi cười.
Giang Duy Tự không tiếp lời Kỷ Dịch.
"Sao lại không có lòng tin vào mình như vậy?"
"Bởi vì..."
Giang Duy Tự vỗ vỗ bả vai Kỷ Dịch.
"Đừng quên, có tin mới có hy vọng, chính em cũng không muốn tin tưởng, như vậy hy vọng làm sao có thể tồn tại, mọi người sở dĩ sáng tạo ra từ hy vọng này, chính là bởi vì trong lòng có niềm tin."
Kỷ Dịch bộ dáng nghe lời gật gật đầu, sau đó lại liếc nhìn thành tích của những người khác, phát hiện thành tích lần này của những người khác nói chung đều cao.
"Đề thi lần này có phải rất đơn giản không?"
Kỷ Dịch hỏi, Giang Duy Tự nhìn bài thi trên bàn nói:
"Là tương đối đơn giản."
Nghe Giang Duy Tự nói vậy, Kỷ Dịch giống như một quả bóng da nhụt chí. Giang Duy Tự nhìn biểu tình của Kỷ Dịch lập tức trở nên sầu khổ, liền hiểu được không sai biệt lắm.
"Mặc kệ đề thi đơn giản hay không đơn giản, điểm số có nâng cao cũng đã chứng minh được em đang tiến bộ."
"Mọi người đều làm bài rất tốt."
Kỷ Dịch nhỏ giọng nói một câu, Giang Duy Tự đứng lên hai tay chống bả vai Kỷ Dịch.
"Trên đường đời, kình địch chân chính chỉ có chính mình, mạnh hơn mình trong quá khứ chính là thành công, thế giới của con người sống vĩnh viễn chỉ là thế giới của mình, vô luận thế giới của người khác phấn khích như thế nào, em vĩnh viễn chỉ có thể là người ngoài cuộc. Cho nên cần gì phải quan tâm người khác, ánh mặt trời thế giới của mình chỉ cần dụng tâm đi cảm ngộ, đến lúc nào đó em sẽ nhận ra, hoá ra chúng đều đẹp như nhau cả thôi."
Có câu này tui rất thích nè :"
Đừng đem đời mình so sánh với ai đó, đời mỗi người mỗi khác. Bầu trời trong mắt mỗi người mang màu xanh khác nhau. Nước mắt mỗi người, nếu chưa nếm thử ai biết ai mặn ngọt hơn ai.( Trích dẫn thanh xuân)"
"Nhưng lần này em vẫn thi rất kém."
"Điểm số có quan trọng đối với em không? Miễn là em làm việc chăm chỉ, có thu hoạch, thu hoạch kiến thức mới là bản chất, và anh không nghĩ rằng em làm bài kiểm tra rất kém, em nhìn vào vẫn còn rất tiến bộ. Đừng ngại sự tiến bộ là không đáng kể, tiến bộ nhỏ là nền tảng của sự tiến bộ lớn. Nhưng nỗ lực từ này, vẫn thuộc về em, hy vọng em có thể làm điều đó. "
"Cố gắng hết sức."
Tâm tình không phải là rất tốt Kỷ Dịch nhỏ giọng đáp, nghe xong lời này Giang Duy Tự lập tức nghiêm túc lên, cái gì gọi là tận lực.
Đột nhiên thanh âm nghiêm khắc khiến Kỷ Dịch có chút không quen.
"Không phải là cố, mà là phải."
Nói xong Giang Duy Tự búng đầu Kỷ Dịch một cái.
Trên đường về nhà, Giang Duy Tự đi bên cạnh Kỷ Dịch.
"Sao lại rầu rĩ không vui như vậy, anh lại không có đánh em."
Thấy Kỷ Dịch không có nhiều phản ứng, Giang Duy Tự mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai Kỷ Dịch.
"Chỉ cần em chịu cố gắng, cho dù chỉ có một chút tiến bộ tôi cũng sẽ thay em vui vẻ. Được rồi, đừng đi chậm như vậy, trời sắp tối rồi."
Nói xong Giang Duy Tự liền tăng nhanh bước đi, Kỷ Dịch nhìn bóng lưng Giang Duy Tự một chút, biểu tình trên mặt tựa hồ có chút giãn ra, cũng bước nhanh hơn đi theo.
Gió thu thổi tới, lịch lại vội vàng lật qua một trang, dáng người lá khô phiêu quyển, mang theo một vòng thời gian mới lại sắp tới, không vứt bỏ thời gian chính là đạt được hy vọng, Kỷ Dịch nằm trên giường nhìn lịch, cái gọi là phấn đấu ở trong khe hở của bạch câu trở nên cấp bách không thể chậm trễ.
__________
22/01/2023.
(Mùng 1 Tết)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro