[7]
Tống Thanh Lâm thanh âm tang thương từ microphone truyền đến: "Không có việc gì không đi đến mức này, nói đi lại làm ra chuyện gì?" Tống Hoa khi tuổi còn nhỏ Tống Thanh Lâm còn không phải chưa từng giúp đứa con trai mình chùi mông hay sao.
"Vẫn là ba hiểu con, chính là hai đứa học sinh của con xảy ra chút chuyện. Con sợ đối với các học sinh khác ảnh hưởng không tốt, còn thỉnh người ở cục giáo dục ....."
"Được rồi được rồi...... Mỗi ngày đều không thể làm cho lão già này thanh tĩnh một lát......" Tống Thanh Lâm xem như đáp ứng. Tống Thanh Lâm cũng đã lớn tuổi rồi, không có làm quyền thế như trước kia. Nhưng tất nhiên ở cục giáo dục cũng có chút quyền thế, trước mặt giáo sư Trương cũng có thể nhờ giúp đỡ, bất quá ngày trước ông ấy cũng thiếu ông một ân tình.
"Thật là phiền toái ba, ba nghĩ ngơi sớm nha."
Tống Cảnh Thần hiện đang hôn mê liền không biết, ba của cậu đang vì cậu gặp phải sự tình mà phải đi giải quyết tốt hậu quả, thậm chí kinh động đến nhiều nhân vật quan trọng như vậy.
Mỗi một đứa trẻ sau lưng đều có một vị ba ba dụng tâm lương khổ.
Bệnh viện, Tống Hiên mang theo Tống Cảnh Thần khẩn cấp đi xử lý thương thế. Mà Tống Hoa lại đi thẳng đến phòng bệnh của Đường Hoàng, trừ bỏ các bác sĩ và điều dưỡng đang bận rộn kế bên còn có cha mẹ của Đường Hoàng. Tống Hoa quyết định mở lời trước:
"Chào anh chị, tôi là chủ nhiệm lớp của bạn học Đường Hoàng."
Mẹ của Đường Hoàng vừa nghe cái này liền tức giận, kiềm chế không được phẫn nộ, chửi ầm lên: "Chúng tôi đem con trai của mình giao cho các người, kết quả bị thương thành như vậy, anh là chủ nhiệm lớp mà làm ăn cái gì không biết!"
Cho dù bị nhục mạ như thế nào, Tống Hoa như cũ không giận không bực, kiên nhẫn mà trả lời:
"Chúng tôi ở đây giáo dục dĩ nhiên sẽ có phương thức gánh vác một phần trách nhiệm. Hơn nữa hiệu trưởng của chúng tôi hứa hẹn sẽ trả toàn bộ tiền thuốc thang. Đối với Đường Hoàng, chúng tôi chỉ có thể nói là bất hạnh."
Nhưng mà mẹ của Đường Hoàng vẫn như cũ không có lí, không tha người: "Nếu người bị thương là con của anh, anh sẽ còn nói mấy lời dễ nghe như vậy sao!"
Nghe nói lời này, biểu tình của Tống Hoa khẽ thay đổi.
Cha cùng con (chương 12)
"Cả cha và con tâm địa đều y như nhau, đồ bụng dạ sắt đá, dạy ra đứa con như vậy phỏng chừng cũng giống y hệt như anh!" Mẹ của Đường Hoàng không hề tiết chế mà mắng. Đường Hoàng cùng Tống Cảnh Thần cùng với nhau ở ngoài sinh sự gây ẩu đả, nhẹ thì phải chịu khiển trách, nặng thì phải đuổi học. Nếu không phải Tống Hoa ăn nói khép nép mà đi cầu xin ông nội Tống Cảnh Thần, Tống Thanh Lâm, thì với quy định của nhà trường nhất định hồ sơ này lưu lại vết nhơ, này đối Tống Cảnh Thần không tính là cái gì, nhưng đối với Đường Hoàng mà nói tiền đồ của cậu ta sớm muộn cũng không tốt đẹp.
Tống Hoa tận tâm tận lực mà đi cứu vớt tiền đồ học sinh của mình, mà mẹ của học sinh lại đối với mình tùy ý chỉ trích, nếu nói không thèm để ý thì thật ra có chút giả dối.
Nhưng Đường Hoàng thay Tống Cảnh Thần chắn một dao là một việc thật, Tống Hoa rốt cuộc vẫn là thẹn trong lòng, nên mới đem tiền thuốc men toàn bộ bản thân đều gánh hết, thậm chí đối với chính mình chịu qua nhiều lần nhục mạ như vậy cũng không cảm thấy có chuyện gì. Nhưng nếu đã đề cập đến con trai mình, này chắc chắn không thể nhịn.
Tống Hoa bên ngoài dốc sức làm việc nhiều năm, người ở bên ngoài đều hiểu rõ, đối với Tống Hoa mà nói người nhà của hắn chính là nghịch lân (giới hạn).
Lãnh thạch tâm địa (bụng dạ sắt đá), mắng chính mình có thể, mắng con trai mình, cái này không thể!
Tống Hoa nhàn nhạt mở miệng:
"Vị phụ huynh này, việc bồi thường đã nói xong rồi, tiếp theo đây có phải hay không có thể nói chuyện xử phạt?" Mẹ của Đường Hoàng ngay lập tức lên giọng chất vấn.
"Cái gì? Con trai của tôi đã bị thương đến thành ra như vậy, anh còn muốn phạt nó!"
"Tôi đã dạy dỗ nghiêm khắc, mệnh lệnh rõ ràng là cấm ẩu đả đánh nhau, huống chi Đường Hoàng là cùng người ngoài xã hội tập kết đánh nhau, phạm vào tội nghiêm trọng, xét nội quy trường học, nhẹ thì bị khiển trách kiểm điểm, nặng thì bị đuổi học."
Sự việc nghiêm trọng như vậy, nhưng khi Tống Hoa nói âm điệu lại rất thản nhiên, giống như chỉ nói bâng quơ.
"Cái gì! Anh còn muốn đuổi học nó hả, trường học này của các người có phải hay không đã ăn gan hùm mật gấu! Có biết chồng của tôi là ai hay không, là trưởng phòng nhân sự của tập đoàn Tống thị, cái trường này của các người là do Tống thị đầu tư, anh làm chủ nhiệm lớp giống như vậy, muốn bị sa thải, hả?"
Nghe đến đây, Tống Hoa chỉ có thể cười lạnh, trách không được......
Lúc này Tống Hoa mới đưa ánh mắt chuyển hướng sang người đàn ông đang ngồi ở chỗ kia không nói tiếng nào, mang theo mắt kính, khí chất nho nhã. Hắn chính là đang vô cùng nghiêm túc nhìn con trai mình còn hai người đang đối thoại cái gì cũng không hề ảnh hưởng đến hắn. Hắn huy hoàng cả đời, lại chưa làm tốt trách nhiệm của một người ba.
Đường Hoàng từ nhỏ đến lớn, số ngày được hắn quan tâm chỉ đếm trên đầu ngón tay, mẹ của Đường Hoàng cũng không quan tâm đến cậu ấy, chỉ biết ném tiền cho cậu.
Đường Hoàng không kiềm chế được tính cách cuồng ngạo một phần lớn nguyên nhân chính là từ đây mà ra. Không trách được khi gia đình và sự nghiệp được đặt lên bàn cân, có rất nhiều người đã lựa chọn sự nghiệp, vì tin rằng tình cảm gia đình có thể được bù đắp bằng tiền bạc trong nay mai. Thật đáng tiếc, một số thứ đã bị bỏ lỡ, rất khó để tìm lại chúng.
Đang lúc Tống Hoa nghĩ như thế nào ứng đối với mẹ của Đường Hoàng thì Tống Hiên cùng trợ lí của anh xuất hiện. Tống Hiên như cũ ít khi nói cười, tuấn lãng, gương mặt nhìn không ra hỉ nộ, lại tự mang cường đại khí tràng, cho người ta cảm giác áp bách thật lớn.
Anh chậm rãi hướng ba người đi đến, mắt nhìn thẳng. Ba của Đường Hoàng giờ phút này mới cảm nhận được bầu không khí có chút khác lạ, ngẩng đầu nháy mắt lại cảm thấy chính mình xuất hiện ảo giác, chủ tịch thế nào lại đại giá quang lâm xuất hiện ở phòng bệnh nhỏ này, dùng sức lắc lắc đầu mới phát hiện này không phải đang nằm mơ. Xuất phát từ thói quen, ba của Đường Hoàng lập tức chuẩn bị tiến lên đi chào hỏi, nhưng Tống Hiên thật ra không hề chú ý tới hành động của hắn, dạo bước đi đến bên cạnh Tống Hoa, hơi hơi khom người, cung kính mà chào: "Anh."
Này "Anh" một tiếng không lớn, lại oanh động toàn bộ phòng bệnh, vậy thì vị thầy giáo này cư nhiên là anh trai của chủ tịch tập đoàn Tống thị.
Mẹ của Đường Hoàng đã bị dọa đến nói không ra lời, ba của Đường Hoàng cũng bắt đầu run run, nước mắt lưng tròng, chức vụ nhỏ bé của chính mình xem ra là muốn kết thúc sớm rồi.
Tống Hoa không để ý tới xung quanh nhân tình biến hóa thế nào, lo lắng từ trong mắt hắn chợt lóe mà qua, hỏi:
"Cảnh Thần thế nào?"
Tống Hiên như cũ cung kính mà nói:
"Chân đã được khâu lại, bác sĩ vẫn đang kiểm tra vùng bụng."
Tống Hoa khẽ gật đầu, tâm cũng buông xuống.
Sau đó chỉ hướng mẹ của Đường Hoàng hỏi: "Em biết người này sao?"
Tống Hiên chuyển tầm mắt qua, nghiêm túc đánh giá một phen, sau nỗ lực mà ở tìm tòi trong kho kí ức của mình, cuối cùng cũng không nhớ ra được người này là ai.
Này cũng không thể trách Tống Hiên, toàn công ty từ trên xuống dưới mấy chục bộ phận, mỗi cái bộ phận giám đốc lại thường xuyên ở thay đổi, Tống Hiên mỗi ngày lại trăm công ngàn việc, vội đông vội tây, tự nhiên là rất ít có cơ hội đi tiếp xúc hiểu biết bọn họ.
"Chào ngài, chủ tịch, tôi là người ở bộ phận giám đốc của Tống thị, Đường Quốc Lập."
Ba của Đường Hoàng vội vàng giới thiệu.
"Chào anh." Tống Hiên xuất phát từ lễ nghĩa đáp lại hắn.
"Mới vừa nghe người này nói, chồng cô ấy là giám đốc gì đó giống như có thể lạm dụng chức quyền, có thể dễ dàng quyết định đuổi việc một giáo viên." Tống Hoa nhàn nhạt mở miệng, dò hỏi Tống Hiên, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.
Tống Hiên nội tâm cả kinh, anh hai giống như có chút sinh khí. Tống Hiên cái trán thấm ra mồ hôi, vội vàng nói:
"Dạ...... Là Hiên nhi quản lý không tốt, sau khi trở về em nhất định tra rõ việc này."
Này nếu là ở trước kia mới học tập quản lý công ty, lớn như vậy còn làm sai sót bị anh hai bắt được, chính mình chắc chắn sẽ bị lột một tầng da.
"Không cần trở về, liền hiện tại. Hắn hiện tại có thể ngay lập tức từ chức."
Tống Hoa bình tĩnh mà tựa như đang nói một kiện không quan hệ tới sự sống chết của người khác. Ở đây người tất cả đều nội tâm cả kinh, Tống Hoa thế nhưng tùy ý mà quyết định sinh sát của một người cũng xem như có quyền. Còn không đợi Tống Hiên đáp lời, Tống Hoa bổ sung nói:
"Không bằng chuyển hắn đến bộ phận khác làm cũng được, còn không thì vẫn có cơ hội làm ở chỗ khác, gần nhà một chút."
Nói xong còn ý vị thâm trường mà nhìn hắn một cái.
Đường Quốc Lập hiện tại không phải là mình cũng năm hai mươi tuổi, coi lời nói kia là một sự ban phát ân tình, dù sao cũng còn cơ hội làm việc...
"Không không, các người đang làm rối tung hết lên rồi đấy."
Cách vách phòng bệnh Tống Cảnh Thần, vẫn nghe được tiếng tranh luận ồn ào.
Tống Dương không biết khi nào chạy tới bệnh viện.
Giờ phút này không hiểu vì sao mà cùng bác sĩ trị liệu Tống Cảnh Thần mà cùng bác sĩ trị liệu của Tống Cảnh Thần tranh luận kịch liệt.
Tống Hiên nghe thấy liền âm thầm đau đầu, cùng Tống Hoa chào hỏi sau liền vội vội vàng đi qua phòng bên cạnh.
"Cậu mới là người làm rối tung mọi chuyện đấy!"
Tống Dương nóng nảy, thậm chí còn muốn xông lên đánh nhau.
"Tống Dương!" -Tống Hiên đứng một bên quát bảo ngưng lại.
Tống Dương rất nhanh dừng chân, quay lại gọi:"Anh ba"
Tống Dương thực mau ngoan ngoãn mà đứng ở một bên, thái độ trước và sau hình thành một loại tương phản.
"Không phải kêu em về nhà sao!"
"Anh ba, tiểu Thần bị thương thành như vậy, em sao có thể mặc kệ."
Tống Hiên lại tức lại giận, đang chuẩn bị quát lớn thì Tống Hoa không biết khi nào đứng ở cửa, mệnh lệnh nói:
"Tống Hiên trở về công ty đi, Tống Dương cũng đừng ở chỗ này gây thêm phiền."
Tất cả bất đắc dĩ cúi đầu, Tống Hiên hung hăng trừng mắt nhìn Tống Dương sau đó liền rời đi, Tống Dương tính toán thử lại một chút:
"Anh ~~"
Tống Hoa lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, mang theo nghiêm khắc nói:
"Ba giây đồng hồ."
"Anh hai ~"
"Ba!"
"Em đi em đi, em đi là được chứ gì."
Tống Dương sợ hãi nhất chính là tại thời điểm Tống Hoa đếm đếm uy hiếp chính mình, đành phải hậm hực rời đi. Hiện tại, khá tốt, chỉ còn lại hai ba con họ.
😘Cha và mẹ luôn bên con ( chương 13)
Tống Hoa ngồi bên cạnh Tống Cảnh Thần, nhìn khuôn mặt kia có phần thành thục lại hơi mang vài phần trẻ con, thật lâu trầm tư.
Tống Hoa lấy thu hoạch giáo huấn của chính mình năm đó cùng kinh nghiệm tới dạy dỗ đứa con trai này, chỉ hi vọng con trai mình sẽ không chạy vào vết xe đỗ của chính mình năm xưa.
Chính là Tống tóc bạc hiện giống như đem cậu ấy bức cho thật chặt, thế cho nên đến khi tích góp đủ, loại phản nghịch này một khi bùng nổ sẽ là như vậy khó có thể khống chế.
Tống Hoa hướng Tống Cảnh Thần lý luận giáo huấn chính là: Người không có bản lĩnh mới dựa vào nắm tay mở đường, người không có đầu óc mới dùng nắm tay nói chuyện, người ngu đần mới dùng nắm tay đánh nhau, nếu là người đủ thành thục, biết suy nghĩ sẽ không động đến nắm đấm.
Có lẽ thiếu niên chỉ khi chính mình ở trong hoàn cảnh đó, mới có thể hiểu rõ ba mình đã vì mình mà khổ tâm biết bao nhiêu lần.
"Thịch thịch thịch"
Tiếng đập cửa truyền đến, một người cũng có chút khí chất xuất chúng, Chung Thơ Tiệp mang theo một giỏ hoa quả chậm rãi đi đến.
Cô hơi mang lo lắng mà nói:
"Chú Hoa, Cảnh Thần thế nào rồi ạ?"
Cho dù là đang cùng Tống Hoa nói chuyện, ánh mắt của cô như cũ vẫn nhìn về phía Tống Cảnh Thần, nhìn tím tím xanh xanh khuôn mặt cậu, âm thầm đau lòng. Chung Thơ Tiệp không rõ Tống Cảnh Thần lần này như thế nào lại lỗ mãng đến vậy.
Tự làm mình nằm ở trên giường bệnh, này nhìn thế nào cũng không giống cậu ấy.
Tống Hoa ở một bên nhàn nhạt mở miệng:
"Không quá đáng ngại, một chút vết thương nhẹ thôi."
Nếu chặt đứt hai căn xương sườn, cẳng chân nứt xương, đầu gối tích dịch, toàn thân nhiều chỗ mềm cứng bầm tím vẫn có thể tính là vết thương nhẹ, thì xác thật không quá đáng ngại.
Chung Thơ Tiệp nghe được ra từ trong giọng nói của Tống Hoa còn mang thêm tia tức giận.
"Chú Hoa."
Chung Thơ Tiệp thực sự nghiêm túc nhìn về phía Tống Hoa.
"Như thế nào?"
"Không cần đánh cậu ấy, cầu xin chú....."
Cho dù là đang ở thế cầu xin người ta, cô cũng sẽ không ăn nói khép nép. Cô khẩn cầu nhưng lại giống như là đang đưa ra một kiến nghị hợp lí. Nếu nói Chung Thơ Tiệp cùng Tống Cảnh Thần là cùng nhau lớn lên, chi bằng nói Chung Thơ Tiệp là nhìn Tống Cảnh Thần bị đánh đến lớn.
Cô gặp qua quá nhiều lần cậu ấy vì chịu phạt mà tạo thành thương thế, mỗi một lần đều là như vậy nhìn thấy ghê người.
Càng đừng nói lần này Tống Cảnh Thần lại dám làm chuyện lớn như vậy, cho dù vết thương đã lành xuất viện, Tống Hoa cũng sẽ đem cậu đánh đến nhập viện thêm một lần nữa.
Tống Hoa khẽ nâng khóe miệng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô nói:
"Vì cái gì?"
Tự nhiên nghe Tống Hoa hỏi câu này, Chung Thơ Tiệp liền có cảm giác trở tay không kịp, đúng vậy, vì cái gì? Chỉ bởi vì Tống Cảnh Thần bị trọng thương, chính mình đau lòng, cho nên cậu ấy có thể miễn đi trách phạt? Này không khỏi có chút quá mức cưỡng từ đoạt lí.
"Xem đi, con đến nghĩ cũng còn chưa nghĩ, nó dựa vào cái gì có thể trốn tránh trừng phạt."
"Chú à, thật sự muốn như vậy quyết tuyệt?"
Chung Thơ Tiệp vẫn bình tĩnh mà nhìn về phía Tống Hoa, trong mắt tĩnh như hồ nước.
Tống Hoa nheo lại hai mắt, đánh trả nói:
"Vậy còn con, hà tất đi tới bước này?"
___________
Làm với tốc độ rùa bò nên lâu lâu...
Cuối tuần thì phải đọc truyện hoy..😅
17/4/2022.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro