Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[6]

Tống Hiên không bực không giận, xưa nay cũng rất ít giống như vậy có kiên nhẫn mà cùng Tống Dương tỏ rõ nguyên nhân: "Ngày hôm qua phạt đứng là muốn em suy nghĩ lại sai lầm, hôm nay xử phạt là giúp em sửa lại sai lầm. Hai việc làm hai mục đích khác nhau, làm sao có thể thay thế?"

Ở trong mắt Tống Hiên, khiển trách chỉ đơn giản là công cụ giúp Tống Dương nhận thức cùng sửa lại sai lầm, tuy rằng không cần quá nặng, nhưng cũng không thể thiếu.

Nghe Tống Hiên giải thích, Tống Dương trong lòng tràn đầy khiếp sợ, nguyên nhân còn có thể như vậy kể đến?

"Nếu là thật sự nghĩ kỹ, chống ở trên bàn tiếp tục chịu trách đánh. Nếu không có, anh sẽ không cưỡng cầu em nhận phạt." Đôi mắt Tống Hiên tĩnh như hồ nước, khiến người không thể nào không bị hấp dẫn, đồng thời lại nghiễm nhiên mà làm người ta bình tĩnh.

Tống Hiên lúc này đây chính là muốn Tống Dương cam tâm tình nguyện mà tiếp thu trách phạt của anh.

Nói xong Tống Hiên thản nhiên ngồi ở trước bàn định giải quyết công việc của mình trước trước, anh không nóng nảy, loại sự tình này vẫn là muốn để đứa nhỏ từ từ ngẫm nghĩ. Huống hồ trên đỉnh đầu của mình vẫn còn có một lượng công việc chồng chất yêu cầu phải hoàn thành.

Tống Dương lẳng lặng mà đứng ở một bên, nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ bâng quơ, đấu tranh ở trong lòng.

Vừa mới còn tinh không vạn lí, mặt trời lên cao. Giây lát liền trở thành mây đen giăng đầy, cuồng phong gào thét.

Thình lình xảy ra vũ bão, cọ rửa thành thị này tất cả dơ bẩn đều trở nên sạch sẽ.

Còn chưa tan học, phía trước cổng trường đã đông nghẹt phụ huynh đến đón con mình tan trường. Bất quá cũng không phải trong đám người đó người nào cũng đến vì một mục đích.

"Hổ ca! Chính là nơi này, bọn học sinh ngày đó ở lối đi đánh chúng em đều là học sinh ở chỗ này."- Một tên tiểu hoàng mao nói.

Không sai, là giống như mọi người thấy đấy, chính là người ta đang tìm đến để trả thù.

Đối với giới giang hồ mà nói mặt mũi rất quan trọng. Nếu mà mất đi tất nhiên quan trọng là cần phải tìm về.

Một vị ngậm điếu thuốc lá trên miệng, được xưng là hổ ca khinh thường nói: "Mày còn có mặt mũi nói, bị mấy thằng oắt con học sinh đánh đến răng rơi đầy dưới đất......"

Tiểu hoàng mao thật muốn nói lại thôi, chỉ có thể thật cẩn thận đứng ở phía sau che dù cho đại ca, lẳng lặng chờ đợi.

Mưa bắt đầu nặng hạt rơi đầy trên khung cửa sổ, Tống Cảnh Thần ở trong phòng mà lòng trống rỗng, nghiêng đầu nhìn cửa sổ vẫn đang thấm đầy nước mưa, lắc lắc đầu lẩm bẩm: "Thời tiết đúng là thất thường......"

Đột nhiên từ đâu có một cánh tay vỗ vào vai cậu: "Nè! Anh Thần, lại ở chỗ này giả bộ làm nhà văn thơ thẩn, ngồi ngắm mưa rơi có gì thú vị. Còn không bằng nhìn tôi đi....." Đường Hoàng không biết khi nào đứng ở phía sau cậu, khi nói còn tự luyến mà vuốt vuốt mặt mình.

Tống Cảnh Thần nghiêm túc mà liếc mắt nhìn hắn, thập phần không khách khí mà chém gãy lời nói, lười biếng nói: "Tôi tình nguyện nhìn hạt mưa......"

"Được rồi được rồi, không nhìn thì không nhìn. Tôi nói này anh Thần, nhà vệ sinh quét tước đều xong rồi, chúng ta đi thôi."

Tống Cảnh Thần nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói " Đã trễ thế này, ừm đi thôi......"

Buổi tối 7 giờ bốn mươi, sắc trời âm trầm tối tăm, mưa phảng phất càng lúc càng lớn. Ở cổng trường các bậc phụ huynh đón con mình xong thì đã sớm rời khỏi, cổng trường cũng đã khép kín, chỉ để lại một cái cổng nhỏ ở phía bên cạnh để cho các học sinh chưa ra về hoặc là các thầy cô giáo đi ra mà thôi. Trên đường ít ỏi không có mấy người, hoặc như là có thì cũng bởi vì mưa mà bước chân tưởng chừng càng lúc càng nhanh hơn.

Trước cổng trường hiện tại cũng chỉ còn có đám người giang hồ nào đó ngỗn ngang dưới cơn mưa tầm tã mà không hề phù hợp chút nào với môi trường tri thức như vậy.

Lúc này hổ ca sớm đã thịnh nộ, đối tiểu hoàng mao đổ ập xuống một cơn giận dữ, mắng: "Mẹ nó, sắp 8 giờ, rốt cuộc có phải nơi này hay không! Nếu để tao biết mày chơi tao, tao thề giết chết mày."

Tiểu hoàng mao vẻ mặt đưa đám, nơm nớp lo sợ mà nói: "Lão đại, em nào dám lừa anh a! Thật là nơi này, em nhớ rất rõ, là Tử Kinh trung học."

Cuối cùng cũng có thể nghiệm chứng những lời hắn nói là thật, bởi vì tại thời điểm Tống Cảng Thần cùng Đường Hoàng đang cầm ô bước ra.

Tiểu hoàng mao phảng phất nhìn thấy bọn họ như thể nhìn thấy ân nhân cứu mạng, kích động mà chỉ hướng bọn Tống Cảnh Thần nói: "Lão đại, chính là bọn họ! Ngày đó chính là hai người chúng nó động thủ đánh em."

Nghe nói lời này, hổ ca hướng bọn họ nhìn lại. Lộ ra hàm răng màu vàng, vẻ mặt âm hiểm cười, nụ cười giễu cợt thích thú chính là vì đã tìm được con mồi, tiếp theo đem tàn thuốc tùy tay ném đi, nhìn về phía sau, ra lệnh:" Tụi bây, cầm lấy vũ khí con mồi tới rồi."

😓Huyết đại giới (đúng theo tác giả thì đây đã là chương 10)

Tống Cảnh Thần ra khỏi cổng trường liền nhìn thấy đám người mang theo bộ mặt hung ác đứng đằng kia, trong lòng ẩn ẩn bất an. Quả nhiên, bọn họ hướng Tống Cảnh Thần hai người đi càng lúc càng gần, cho đến khi đem bọn họ vây quanh. Tống Cảnh Thần đã nghĩ tới sẽ có người tới trả thù, thế nhưng vẫn là không nghĩ bọn họ đến nhanh như vậy, làm cho mình trở tay không kịp.

Giờ phút này yêu cầu quan trọng nhất chính là tự mình trấn an, kiên định, Tống Cảnh Thần mặt không đổi sắc, âm thầm quan sát đại cục.

Đối phương có bảy người, trong đó ba người có cầm côn sắt, hai người cầm dao. Tình hình hiện tại nói cho cậu biết, đánh bừa chỉ có thể bị thương.

Nhìn qua nhìn lại hoàn cảnh của chính mình, trên đường người qua lại vô cùng thưa thớt, bảo vệ của trường cũng đã tan tầm trở về nhà.

Thật là không xong rồi, thời tiết đã xấu còn gặp phải tình huống xấu hơn.

Không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, Tống Cảnh Thần theo bản năng xoay người nhìn về phía trường học, cửa phòng giáo viên kia vẫn còn mở.

Đèn còn sáng lên, người vẫn còn ở đó.

Ba mình đang ở cách mình không xa, nhưng Tống Cảnh Thần nội tâm một trận cười khổ, cậu không biết chính mình là nên cảm thấy may mắn hay là nên cảm thấy khổ sở đây.

Mưa càng lúc càng lớn, đánh xối xả xuống chiếc dù của Tống Cảnh Thần, cũng giống như có một hồi trống đánh vào lòng của cậu vậy.

Lại nhìn thế cục trước mắt, lại sờ sờ điện thoại trong túi quần.

Thiếu niên lại một lần nữa kiêu ngạo mà ngẩng đầu.

Lại chờ một chút, cậu tin chính mình có thể xử lí tốt, không cần nhờ ba mình ra tay.

Ai ngờ ở chỗ Tống Cảnh Thần đang âm thầm hạ quyết tâm, cũng không nghĩ tới ba của cậu đã sớm đứng ở phía trước cửa sổ đem hết thảy sự việc thu hết vào đáy mắt.

Tống Hoa đảo mắt tang thương, phảng phất một vị nhìn quen mưa gió.

Tống Hoa không tính toán sẽ ra tay, chính là muốn cho Tống Cảnh Thần trải qua một chút sự tình, mới có thể cho nó biết chính mình còn không có cường đại đến có thể khống chế hết thảy mọi việc.

Tống Hoa không vội không hoảng hốt mà móc di động ra, gọi cho Tống Hiên, bình tĩnh mà nói: "Gọi cho cảnh sát cùng nhân viên y tế, mười phút sau đến trước cửa trường trung học Tử Kinh."

Mười phút, cũng đủ dạy Tống Cảnh Thần một bài học khắc cốt minh tâm.

Tống Hiên không nghĩ nhiều liền đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngữ khí trầm thấp của Tống Hoa thực sự làm Tống Hiên cả kinh, lần này cháu trai thật là chạm đến đến điểm mấu chốt của anh hai. Tống Hiên quá hiểu biết Tống Hoa, Tống Hoa ngữ khí càng là bình tĩnh cùng nặng nề, thì... kỳ thật càng là phẫn nộ.

Tống Hiên không dám chần chờ, lập tức trả lời: "Dạ."

Kết thúc cuộc trò chuyện, Tống Hiên ngay sau đó báo cho cảnh sát cùng nhân viên y tế. Nhìn thoáng qua còn có một mớ rối rắm, Tống Dương, anh biểu tình nghiêm túc nói: "Trước tự mình về nhà đi."

Không đợi Tống Dương phản ứng lại, Tống Hiên đã vội vàng rời đi.

Trời mưa, có người đang đợi ô che, có người đang đợi mưa tạnh. Mà Tống Cảnh Thần cố tình hai loại đều không chọn, cậu còn muốn chính mình trực diện mưa gió.

Đường Hoàng cũng không sợ hãi, dùng sức trẻ ngông cuồng của thời thiếu niên hô lớn: "Các người muốn làm gì? Đánh nhau sao?"

Hổ ca nhếch miệng cười: "Tiểu bằng hữu, không phải muốn đánh nhau, đơn thuần là tính đánh các ngươi một cái thôi......"

Tống Cảnh Thần hơi hơi mỉm cười: "Phải không? Thật thú vị, ngươi cảm thấy chúng ta sẽ chịu để cho ngươi đánh sao?"

Hổ ca cố tình nâng cao thanh âm nói: "Thử xem sẽ biết ngay, hôm nay ta nhất định sẽ cho các ngươi......"

Còn chưa chờ hắn nói xong mấy lời tàn nhẫn độc ác, Đường Hoàng cũng đã kìm nén không được xúc động, một quyền thẳng vào mặt đánh hổ ca.

Đánh xong sau còn làm ra vẻ mặt áy náy mà nhìn về phía Tống Cảnh Thần nói: "Thực xin lỗi, tôi không nhịn được..."

Tống Cảnh Thần hôm nay là lần thứ hai đối cái này đồng đội "đầu heo" này không có lời gì để nói.

Vốn định có thể không động thủ liền không động thủ, có thể lấy lý phục người liền lấy lý phục người, không nghĩ tới lại bị hắn không thèm qua suy nghĩ mà đi trước cục diện phá nát đường đi của bọn họ.

Mà cú đánh này chỉ một quyền cũng đủ tàn nhẫn, làm hổ ca trực tiếp một mông ngồi ở trên mặt đất. Các tiểu đệ sôi nổi xông tới, một trận um sùm.

"Hổ ca, không có việc gì đi."

"Hổ ca, thế nào."

"Hổ ca, cho dù anh bị thương vẫn là như vậy ..vẫn đẹp trai lắm....."

Hổ ca cái mũi còn chảy máu, quát chửi ầm lên: "Tụi bây còn ở đây nói nhảm, ở chỗ này làm gì, đều lên hết cho tao, đánh nó,...ui cái mũi.."

Các tiểu đệ nghe được lời này sau mới sôi nổi đứng dậy, nắm chặt vũ khí trong tay.

Vũ khí thì xem ra rất hung hăng, nhưng mà biểu tình của họ thì hoàn toàn trái ngược.

Chính là một phút qua đi, không có ai tiến lên.

Hai đám người lớn như vậy đôi mắt lớn trừng đôi mắt nhỏ, mà không ai chủ động đi lên trước.

"Còn chờ cái gì vậy? Đều lên hết cho tao." Hổ ca dù đang khó thở cũng phải hét lên.

Một tiểu đệ nói ra sầu lo của chính mình: "Nhưng mà hổ ca..."

"Đánh trẻ vị thành niên giống như..hình như là phạm pháp........."

"Đến nước này mày còn đứng đó suy xét mấy cái đó... Xong việc sau mỗi đứa được thưởng một vạn đồng tiền!" Hổ ca nhịn đau nói.

Nghe được có tiền bồi thưởng, cả đám côn đồ đều giống như nhau máu gà mà hưng phấn, cũng không biết ai kêu một câu "Liều mạng", làm mọi người cùng nhau nhào tới hướng tới hai học sinh tay còn trói gà không chặt.

Tống Cảnh Thần cùng Đường Hoàng cũng không ngốc mà đứng đó, nhanh chóng ném xuống ô che mưa cùng cặp sách, hai người đối nhau đưa mắt ra hiệu quyết định muốn đánh phối hợp.

Cho dù mưa to tầm tã, cũng không ảnh hưởng đến thân thủ của họ chút nào.

Tuy từng quyền mang theo nước mưa nhưng cũng từng quyền đánh đến thịt, linh hoạt mà tránh đi những cú đánh từ bọn côn đồ.

Tống Cảnh Thần là từ nhỏ đã bị Tống Hoa cưỡng ép luyện võ rèn luyện thân thể.

Mà Đường Hoàng còn lại là người cũng có chút kinh nghiệm đánh nhau, hai người ăn ý phối hợp, đánh đến sáu người kia phải bó tay không biện pháp. Trong chốc lát, đám côn đồ liền tứ tung ngang dọc mà nằm ngỗn ngang trên đường.

Cùng nhau tác chiến, tuy giành được chiến thắng, mà Tống Cảnh Thần với Đường Hoàng cũng ăn không ít thương thế vào người.

Hai người thở hồng hộc mà nhìn nhau, rồi lại nhìn mình, ngây ngây ngô ngô cười.

Các tiểu đệ một đám ngã xuống, nơi xa lại truyền đến tiếng còi xe cảnh sát thật chói tai. Âm thanh này trước tiên đánh sâu vào thần kinh của tên hổ ca kia, hắn trộm nhặt lên con dao nằm ở trên đất, nhất thời làm ra hành động ngu xuẩn nhất trên đời.

Hổ ca run run rẩy rẩy mà đứng dậy, nắm chặt trong tay cái dao nhỏ, toàn thân sức lực hướng đưa tới lưng của Tống Cảnh Thần mà đâm. Nhưng mà ở cùng thời khắc đó, Đường Hoàng cũng đã thấy được ý đồ của hắn, hắn một bên kêu "Cẩn thận" một bên nhanh chóng đem Tống cảnh thần kéo ra.

Dao vung lên, lạc chỗ...

Ngã vào vũng máu tươi là Đường Hoàng.

"Không!" Tống Cảnh Thần hét lên đến khàn cả giọng. Nhiều năm như vậy tới, cậu lần đầu tiên như thế thất thố.

Còi cảnh sát, xe cứu thương thanh âm cứ quanh quẩn bên tai Tống Cảnh Thần.

Đường Hoàng ngay lập tức được đưa tới bệnh viện, mà Tống Cảnh Thần chỉ biết ngơ ngác quỳ tại chỗ, mặc cho nước mưa đánh xuống người. Đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm vũng máu bị nước mưa hòa tan làm cho vết máu nhoè đi, đó là bởi vì chính mình khinh địch sơ sẩy mà ra.

Đổ máu, đó là bởi vì chính mình cuồng vọng cậy mạnh mà phải đổ máu.

Đó là sai lầm của chính mình, vì sao người phải đổ máu lại chính là cậu ấy. Ngay cả trời xanh cũng cảm thấy bất công, đánh lên từng trận tiếng sấm.

"Không!" Tống Cảnh Thần khàn cả giọng la lên. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cậu cảm giác mình thất bại.

Lúc này chỉ nghe thấy tiếng bước chân từ xa tới gần, Tống Hoa đang đứng ở phía sau lưng cậu.

Dù đứng ở phía sau, Tống Hoa vẫn như cũ không có an ủi, không có la mắng, chỉ là lạnh lùng hỏi một câu: "Chơi đủ rồi sao?"

😞 Ý tốt của cha ( Chương 11-Phụ thân lương khổ dụng tâm)

Nước mưa từ phía trên rơi xuống là bởi vì quy luật hấp dẫn, trọng lực làm nó rơi xuống, còn nước mắt rơi xuống là bởi vì trong tâm rốt cuộc đã quá đau xót dẫn đến nước mắt rơi.

Tống Hoa chỉ hỏi một câu "Chơi đủ rồi sao?" -phòng tuyến phòng bị cuối cùng trong lòng Tống Cảnh Thần cũng bị vỡ ra, như bị ai đó khoét lấy một lỗ.

Chẳng lẽ ở trong lòng của ba, những hành vi của mình cũng chỉ giống như một trò chơi, một bước lấy máu như vậy mà cũng chỉ là trò chơi thôi sao?

Thôi, dù sao ba nói gì cũng đúng. Tự cho là giấu diếm cũng được, tự cho là có thể xử lý tốt hết thảy. Mà ở trong mắt ba, chính mình tựa như một đứa hề vẫn đang nhảy nhót, rõ ràng biểu diễn tận tâm tận lực như vậy, cũng không có ích lợi gì, tựa như diễn trò chơi phản nghịch một hồi như vậy, mà người xem cũng chỉ có mỗi ba của mình.

Chính là, vì sao tâm của mình sẽ vì như vậy mà đau......

Tống Cảnh Thần đứng dậy, mái tóc ướt đẫm dính hết lên trên trán cậu, trên mặt cậu còn có những vết thương hiện lên lằn xanh hoà cùng với nước mưa. Hiện tại cậu sớm đã không còn duy trì được sự nho nhã tự tin, dư lại chỉ là bộ dáng chật vật.

Cậu run rẩy thân hình, mang theo nghẹn ngào, dùng ngữ khí trầm thấp nói: "Ba...... Đánh con một cái đi, con thật là khó chịu......"

Cậu chỉ nghĩ muốn thoát khỏi cái đau này thì chỉ cần lấy cái đau khác thay thế vào, giống như muốn thoát khỏi cái đau ở trong tâm, biện tốt nhất chính là dùng nỗi đau thân thể thay thế.

Nhưng ở Tống Hoa xem ra, này bất quá chỉ ý đồ giúp cậu giảm bớt phương thức chịu tội. Chẳng lẽ một cái trách đánh qua đi liền có thể trốn tránh như thế này, nếu thật sự như thế, này thì thanh xuân đi học cũng dễ dàng chỉ vì như vậy mà hoàn thành, chẳng phải đã là học bá rồi thì không cần phải làm gì nữa ?

Tống Hoa mặt không biểu tình, cầm ô chậm rãi tới gần Tống Cảnh Thần, đợi khi sắp đến gần, đột nhiên Tống Hoa nhấc chân lên nặng nề mà hướng bụng cậu đá một cái. Chỉ nghe một tiếng "Phanh", Tống Cảnh Thần hung hăng mà ngã trên mặt đất, làm bắn trở lên mấy bọt nước, trượt một đường dài mấy mét sau mới dừng lại.

Tống Hoa ở trong khu dạy học thấy Tống Cảnh Thần đánh nhau liền muốn làm như vậy. Hắn không thể tin tưởng con trai mình luôn luôn ổn trọng như vậy thế nhưng sẽ lựa chọn cách thức phản nghịch như thế, dùng phương thức cực đoan như vậy mà đáp trả, Tống Cảnh Thần đây là đang lấy sinh mệnh của chính mình ra đùa giỡn hay sao!

Nhưng mà Tống Hoa không biết, cho dù có thành thục thế nào, thiếu niên thì vẫn là thiếu niên. Bọn họ sẽ không bởi vì cái gọi là thế giới bên ngoài, hay ước thúc mà dễ dàng thay đổi chút xương cốt kia có chút phần phản nghịch đường đột.

Tống Cảnh Thần quỳ rạp trên mặt đất cười khổ một tiếng, từ bụng cậu truyền đến một cơn đau.

Lúc sau cậu chậm rãi đứng dậy, không đợi cậu đứng vững, Tống Hoa lại một lần nữa nhấc chân.

Không trong chốc lát, cánh tay Tống Cảnh Thần, ngực, bụng, đùi, cẳng chân các nơi đều che kín dấu chân của Tống Hoa, cậu đã mệt mỏi đến giống như đánh còn không chết nỗi một con gián, lần lượt ngã xuống, rồi lần lượt giãy giụa đứng dậy.

Cho đến khi không còn chút sức lực nào để đứng thẳng được nữa, chỉ có thể chật vật mà quỳ rạp trên mặt đất, tiếp thu nước mưa tưới vào người.

Kịch liệt đau đớn làm cho lục phủ ngũ tạng của Tống Cảnh Thần đồng loạt kêu gào. Thời gian dài gặp mưa làm cậu cả người lạnh băng, đầu đau như búa bổ.

Tống Cảnh Thần cuộn lại thân thể ở trong mưa run rẩy, dù vậy, cậu vẫn như cũ mơ hồ không rõ mà kêu: "Ba...... hay là ba đánh con đi...... Nơi này...... Thật sự rất đau......" Nói xong dùng tay che lại ngực mình.

Hỏi thử người nào nhìn đến cảnh tượng như thế này mà không đau lòng, dĩ nhiên Tống Hoa vẫn là không có ngoại lệ.

Cha chính là cha, quản giáo dạy dỗ con cái chính là trách nhiệm của cha, dĩ nhiên bảo hộ con mình cũng là bản năng của một người làm cha.

Hai người bất đắc dĩ xảy ra mâu thuẫn thì..người đau khổ nhất vẫn luôn là cha của chúng ta.

Tống Hoa buông ô che, nâng con trai mình đang xụi lơ nằm trên mặt đất, nhẹ nhàng đem cậu giấu ở sau lưng, chậm rãi hướng đường chính đi đến.

Tống Cảnh Thần cảm thấy một cỗ ấm áp truyền đến, lại ngửi được một cảm giác quen thuộc, cảm xúc cũng dần dần bình phục trở lại, không hề nói năng bậy bạ.

Bao nhiêu năm, Tống Hoa đã bao nhiêu năm không có đối với Tống Cảnh Thần đối xử nhẹ nhàng như vậy, cậu cũng không nhớ rõ.

Lúc này, một chiếc xe màu đen sang trọng chạy tới, ngừng ở phía trước Tống Hoa, khí vũ bất phàm Tống Hiên từ ghế phụ phía trong bước ra, cũng không màng chính mình có hay không bị mưa xối vào, anh nhanh chóng đem ô che cho Tống Hoa, nhìn đến Tống Cảnh Thần ở phía sau lưng anh hai đang bất tỉnh nhân sự, vội vàng hỏi: "Anh...... Tiểu Thần không có việc gì chứ..?"

"Không quá đáng ngại......" Đây là lời nói Tống Hoa đang tự an ủi chính mình, còn sự lo lắng tất cả hiển thị trên mặt thì đã sẵn sàng bán đứng.

Tống Hoa một bên đem Tống Cảnh Thần tiểu tâm can của mình mà an bày ở phía sau, còn một bên mệnh lệnh nói: "Trước đi bệnh viện, Đường Hoàng đang ở bệnh viện."

Tài xế thực mau khởi động ô tô, nhanh chóng hướng bệnh viện mà chạy đi.

"Đường Hoàng thế nào?" Tống Hoa một bên dùng khăn lông lau nước mưa trên người Tống Cảnh Thần, một bên hỏi.

"Bác sĩ nói không có đâm đến nội tạng quan trọng chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian có thể khôi phục lại rồi. Chỉ là hình như ba mẹ cậu ta ở bên kia......"

"Anh biết rồi." Tống Hoa sớm đã đoán trước được việc này, muốn đem Tống Cảnh Thần đưa đến bệnh viện cùng với Đường Hoàng phần lớn là vì chuyện này.

Tống Hoa ngoài làm một người cha ra, vẫn còn là một chủ nhiệm lớp. Không chỉ muốn xử lý tốt vấn đề trong lòng của học sinh, còn muốn bận tâm về cảm xúc của phụ huynh học sinh mình.

"Những người cầm dao đả thương người khác đâu?"

"Đã bị đưa đến Cục Công An, anh Chung Thành đã cho thủ hạ đi tra rõ chuyện này, còn nói sẽ giúp chúng ta xử lý tốt việc này, anh.. yên tâm." Tống Hiên tỉ mỉ nói.

Tống Hoa gật đầu, suy tư một lát sau liền lại lấy ra di động gọi cho ba của hắn, Tống Thanh Lâm nghe máy.

Tống Hoa cất lời, trong giọng nói còn mang theo cung kính:

"Ba, trễ như vậy còn quấy rầy người."

----------------
~hơn 4 ngàn từ~ dài...dài lắm..

Cái chương này vừa dài vừa hack não tui nữa, tại vì khúc cuối chỉ có hình ảnh chụp lại bằng tiếng Trung chứ không phải văn bản😥, làm xong muốn chao đảo luôn ă...

11/4/2022.

Hẹn truyện này sau ngày 1/5 nha😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro