[5]
"Ngày đó bọn họ là vì đón tiếp em, mới uống rượu, em cho rằng em đương nhiên phải chịu một phần trách nhiệm. Cho nên, là năm thước này, em nguyện nhận." Chung Thơ Tiệp nói ra lời này thập phần nhẹ nhàng, phảng phất như thể người sắp bị đánh không phải là cô, khóe miệng thậm chí như cũ giữ lại mỉm cười, nheo lại đôi mắt nhìn về phía Tống Hoa.
Cô đánh cược, đánh cược Tống Hoa nhất định không dám động cô.
Tống Hoa hơi hơi kinh ngạc, như thế nào có thể đem tiểu nha đầu này quên đi cơ chứ. Hắn âm thầm cười khổ, ta nếu là đánh con, ba con còn không cùng ta liều mạng hay sao.
Tống Hoa cùng ba của Chung Thơ Tiệp, Chung Thành có thể nói là ăn mặc cùng một cái quần lớn lên, anh em nối khố, cùng nhau cùng trèo qua cửa sổ, cùng nhau phiêu bạt. Mười bảy, mười tám tuổi, còn quyết tâm muốn chen chân vào hắc đạo, Chung Thành thậm chí từng vì Tống Hoa mà chắn qua một đao. Đánh nhau ẩu đả, tiêu tay lái muội, hai người đều làm hết, một thời ăn chơi lừng lẫy giang hồ. Kết quả sau hai mươi tuổi, đều khó thoát khỏi sự an bài của gia tộc, chỉ có một nhiệm vụ chính là phải nối nghiệp sản tộc. Chung Thành hiện tại đã trở thành bí thư thành ủy, người rất khó tưởng tượng ít khi nói cười như hắn tuổi trẻ đã tuyên bố muốn đánh khắp nơi thế gian. Hiện tại quay đầu nhìn xem, mới phát hiện chính mình năm đó vẫn là làm chút chuyện ngu xuẩn.
Vì tránh cho loại tình huống này phát sinh ở con cái bọn họ, hai người chính là lo lắng cố sức. Chung Thành dạy tiểu nữ nhi của mình học trà đạo, cắm hoa, thư pháp, có thể nói tu tâm dưỡng tính cái gì cũng học. Còn Tống Hoa càng là không tiếc vận dụng vũ lực cũng muốn đem Tống Cảnh Thần giáo dưỡng thành một người quy củ hiểu lễ phép.
Cho nên nói, Tống Cảnh Thần cùng Chung Thơ Tiệp trên người có thể tìm được ưu điểm, kỳ thật nếu đem ra đối chiếu, đó toàn là những khuyết điểm của ba bọn họ năm xưa.
Bởi vì bậc cha chú quan hệ, Tống Cảnh Thần và Chung Thơ Tiệp liền từ nhỏ đã quen biết nhau, có thể nói là thanh mai trúc mã, hai bạn nhỏ vô cùng vô tư. Đáng tiếc hai vị phụ thân đến bây giờ vẫn đơn thuần không nhìn ra được, hai bọn họ có chút tình vạn si.
Quay lại hiện thực, Tống hoa gặp phải một vấn đề nan giải thế kỉ: Đánh hay là không đánh?
Đánh? Chung Thơ Tiệp bệnh nặng mới khỏi, Chung Thành chính là cưng sủng, giữ trong lòng bàn tay sợ nát, ngậm ở trong miệng sợ tan. Này bị thước đánh tiếp, sợ là Chung Thành sẽ xé ta đi.
Không đánh? Một lời đã ra, tứ mã nan truy. Không đánh lại không phù hợp phong cách hành sự của mình, này còn như thế nào ở học sinh lập uy?
Tống lão sư người vẫn là nhiều lo lắng, người cảm thấy con của người sẽ làm để cho người đánh người thương của cậu ấy sao?
Tống Cảnh Thần chính là một trận cảm động cùng sốt ruột, sợ Tống Hoa luẩn quẩn trong lòng, thật đem Chung Thơ Tiệp đánh, vội vàng nói: "Thầy Tống cho dù Chung Thơ Tiệp có sai, cũng là sai lầm ở việc bạn ấy quá được hoan nghênh. Huống hồ bạn ấy cái gì cũng không có làm sai, vì sao phải thay em chịu phạt? Tụ hội là em tổ chức, uống rượu cũng là em dung túng, cùng bạn ấy không có bất luận cái gì quan hệ. Thước chỉ có thể đánh vào em, em mới có thể an tâm. Cho nên, thầy Tống này còn lại năm thước vốn cũng là phải do em nhận, thầy đánh đi."
Nói xong liền chủ động vươn đôi tay thỉnh trách.
Lúc này đây, cậu là như vậy cam tâm tình nguyện.
😞 Đánh mông tặng tay (chương 7)
Yên lặng, yên lặng đến chỉ còn lại tiếng đồng hồ tích tách.
Các bạn học thấy lớp trưởng đảm đương cảm động đến nói không ra lời, Chung Thơ Tiệp càng là trầm mê đối với người trước mặt.
Giờ phút này rối rắm nhất vẫn là Tống Hoa, lời nói đều nói hết rồi, đến nước này, ngươi nói ta làm sao mà đánh.
Đánh, có vẻ chính mình không phải người; không đánh, giống như có vẻ càng không phải người hơn.
Tống Hoa cảm thấy hôm nay chính mình làm thầy giáo thật sự quá thất bại, cư nhiên bị hai đứa nhỏ kẻ xướng người hoạ mà nắm cái mũi dắt đi.
Tống Hoa thu hồi thước. Hắn vẫn là thỏa hiệp, nói: "Nếu tất cả mọi người đều đã nhận thức được sai lầm, vậy thầy sẽ cho các em một cơ hội. Tháng sáu đề khảo thí cuối kì, nếu lớp chúng ta có thể được hạng ba trở lên, kia năm thước liền triệt tiêu. Làm không được......" Tống Hoa hơi hơi mỉm cười, đảo ánh mắt nhìn bọn họ.
Hiện tại thực lực cả lớp thực sự cũng căng muốn chết, xếp hạng đếm ngược, nhưng phía dưới đám học sinh đâu thèm nghĩ nhiều như vậy. Còn có một tháng rưỡi, nếu thật sự phải quăng điện thoại, quăng cả tivi cũng phải học tập thật tốt làm cho thành tích đi lên. Tống Cảnh Thần đã vô duyên vô cớ mà thay thế bọn họ bị năm thước, sao có thể lại thêm năm thước. Có người đã xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử. Còn không phải là học tập sao, chúng ta nếu là nghiêm túc lên thì không có gì sợ hãi. Huống hồ còn có hai vị học thần đang ở đây, đích thân tới chỉ đạo. Chúng ta năm mươi người mục tiêu nhất trí, nắm tay cộng tiến. Còn sợ có công không phá được nan đề? Không thể đạt thành tích cao?
Kỳ thật cái gọi là khó khăn, chỉ là thành tích có nhiều khiếm khuyết, nếu là thật sự đoàn kết, đôi khi nhóm học bá kia so ra có khi còn kém bọn họ.
Sự tình, chỉ có Tống Cảnh Thần ở lòng bàn tay đau đớn kể ra vừa mới phát hiện. Còn lại hết thảy đều giống như bình thường giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tống Hoa ở trên bục giảng chuyện trò vui vẻ giảng bài toán học về các đề áp trục, các bạn học dường như cũng bị cuốn vào cuồng phong tốc độ của thầy Tống. Bất đồng chính là, hiện tại trong mắt thiếu niên còn có nhiều một chút nghiêm túc cùng chấp nhất.
Khóa sau, Tống Cảnh Thần được Tống Hoa bắt đi phòng y tế. Vì hắn cũng lo sợ hậu quả, hắn cơ bản vận dụng tám phần sức lực, phải biết rằng, tối hôm qua ba mươi dây mây cũng chỉ dùng bốn thành lực độ.
Ba chúng ta có khi chính là nhân vật như vậy, luôn là yên lặng không tiếng động mà chiếu cố ngươi. Rõ ràng trong lòng thực lo lắng, trên mặt lại bày ra bộ mặt vô cảm thờ ơ làm như thản nhiên không để bụng.
Trung học Tử Kinh là một trường trung học tư nhân, ngoại trừ có lực lượng giáo viên ưu tú, còn có đầy đủ trang thiết bị hiện đại.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần phòng y tế trước mắt sẽ biết, hoa hoa lệ lệ như một tiểu lâu tọa lạc ở kia, cực kỳ giống một bệnh viện loại nhỏ, bệnh viện toạ lạc ngay trong khuôn viên nhà trường.
Mà Tống Hoa lại đối này làm như không thấy, mang theo Tống Cảnh Thần đi cách vách nhà trệt phòng nhỏ mà đến chỗ Tống Dương. Phía trên căn phòng còn có gán bảng " Trung y đường".
Mới vừa bước vào cửa, mùi vị trung thảo dược liền xông thẳng vào mũi.
Phòng trong trưng bày đủ loại trung dược liệu, cùng với một trương chứa các dụng cụ dùng để xem bệnh, nếu để ý tới, đơn giản mà cổ xưa.
Đáng lẽ với cảnh tượng này, người ta sẽ nghĩ người ở trong phòng này sẽ một thân mặc y phục trắng trầm trầm ổn ổn khám bệnh. Tống Dương lại thân thủ thực linh hoạt, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng đứng đắn như tưởng tượng. Nghe thấy có người đi vào, cũng không quay đầu lại mà nói: "Hôm nay anh của các cậu không có thời gian cùng các người chơi trò bác sĩ, chạy nhanh trở về đi học." Tống Dương cho rằng lại là những đứa nhỏ kia đám học sinh vẫn thường hay đến chỗ hắn chơi trò khám bệnh.
Thường thường những người đến nơi này chắc chắn sẽ không phải những thầy giáo lớn tuổi, vậy thì chỉ có thể là những đứa trẻ học sinh thường hay lui tới học cách bắt mạch đòi làm bác sĩ. Ở phía cuối cùng cách vách, cũng có một phòng khám so với nơi này tráng lệ huy hoàng hơn nhiều, huống hồ ở thế kỷ 21 ngày nay, Tây y vẫn là chủ yếu. Càng đừng nói Tống Dương tuổi còn trẻ, có thể làm bao nhiêu người tin tưởng hắn xác thật có thực lực trị liệu.
Tống Hoa ho nhẹ.
Tống Dương ngoái đầu nhìn lại, tức khắc cả kinh, theo sau lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời, dạo bước tiến lên: "Anh hai, như thế nào có rảnh tới thăm em vậy?"
Tống Hoa đối với việc hắn nói chuyện không đứng đắn chuyện đã dần thành quen, cũng không nghĩ quá nhiều nên khó xử hắn.
"Tiểu Thần tay nó cần thoa thuốc." Tống Hoa nói thẳng mục đích.
"Chuyện này bao lớn sao, anh điện thoại cho em là được, còn buộc mình tự động tới một chuyến." Tống Dương nhướng mày mỉm cười nói.
Tống Hoa không để ý tới Tống Dương nói gì hay không nói gì, trầm giọng nói: "Tống Dương, anh mặc kệ em cùng Tống Hiên trung gian xảy ra mâu thuẫn gì đó, em ấy vĩnh viễn là anh ba của em, đối với anh trai bảo trì tôn kính, bất luận đúng sai."
Các đề tài của em trai mình, Tống Hoa không nghĩ sẽ tham dự quá nhiều, nhưng nếu phá hủy quy củ cơ bản nhất, hắn là sẽ không ngồi xem mà mặc kệ.
Tống Dương chỉ là cảm thấy Tống Hiên có chút chuyện bé xé ra to, rõ ràng chính mình đã phạt đứng một đêm, đã nhận thức đến sai lầm, sáng sớm lên đối chính mình vẫn là một bộ thái độ lạnh băng, Tống Dương mới giận dỗi mà không nói chuyện với Tống hiên nữa.
Giờ phút này, đối mặt lời chỉ trích của anh hai, chỉ có thể không dám nề hà mà đáp lời:"Em đã biết."
Đợi khi nghe thấy Tống Dương hồi đáp, Tống Hoa liền rời đi và Tống Cảnh Thần đang đứng ở ngoài cửa thấy ba ra tới cũng bước vào trong.
Tống Dương cười trêu chọc nói: "Như thế nào lại bị đánh, ngày hôm qua không phải mới bị thu thập qua sao? Này tính là cái gì? Đánh mông tặng tay?"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn là cẩn thận quan sát tình hình thương thế, một lát sau liền đi tìm thuốc tốt để bôi.
Tống Cảnh Thần không màng hắn trêu chọc, nhìn bóng dáng hắn bận rộn mới nói: "Chú út, con cảm thấy người hẳn là trước nên hướng chú ba xin lỗi đi."
Tống Dương tấm tắc nói: "Con đúng là, hiện tại miệng lưỡi là y hệt ba con."
Tống Dương vừa nói vừa kéo kéo tay Tống Cảnh Thần bắt đầu bôi thuốc, một loại cảm giác mát lạnh làm Tống Cảnh Thần nháy mắt quên mất đau đớn.
"Đại sự nhân gian còn không tới phiên tiểu hài nhi con nhúng tay." Tống Dương ở bên vừa xoa vừa nói.
"Chính là......" Tống Cảnh Thần còn muốn nói thêm.
"Được rồi! Thuốc tốt nhất, chạy nhanh trở về đi học, đừng ở chỗ này làm chú chậm trễ nghiên cứu......" Tống Dương đánh gãy lời nói của cháu trai, vẻ mặt ghét bỏ ngầm ra lệnh đuổi khách.
Này hai cha con quả thực là một cái khuôn mẫu khắc ra mà, chính mình lại không đánh gãy lời nói của đứa nhóc này, cùng ta ở chỗ này có thể thao thao bất tuyệt nửa giờ đi.
Sau hai giờ, một ngày thực sự quá mức nóng bức, Tống Dương vẫn phải đứng trước toà cao ốc công ty nhà mình phơi thái dương, bảo vệ sống chết không cho hắn vào, bởi vì căn bản hắn không có nói với người ta, hắn chính là em trai của chủ tịch.
Tống Dương trước nay cũng chưa nghĩ tới muốn vào công ty nhà mình làm việc, nhưng ở nhà dưới sự trợ giúp của mọi người, hắn cũng đã mở được hơn mười phòng thuốc, đều là chính mình cẩn thận xử lý. Nhưng nhiều nhất, Tống Dương vẫn là thích cứ ngốc ở trong trường học tự tìm tòi nghiên cứu hoặc ngẫu nhiên ở trên phố bày quán chữa bệnh từ thiện.
Tất cả là bất đắc dĩ, Tống Dương buộc phải gọi điện cho Tống Hiên. Tiếp điện thoại lại là thư kí, Tống Hiên hiện tại đang có cuộc họp.
Tống Dương tự giác mà đi văn phòng chờ anh. Trên bàn công tác có để một bức ảnh chụp, chính là ảnh chụp gia đình nhỏ của Tống Hiên, có vợ và cả đứa con trai năm tuổi.
Lúc này Tống Hiên phá cửa mà vào, trên mặt mang theo sự lạnh băng.
Tống Dương lập tức điều chỉnh tư thế đứng ngay ngắn, chào hỏi: "Anh ba."
Tống Hiên ngồi ở sô pha tiếp khách, nới lỏng cà vạt, ngó mắt sang Tống Dương hỏi: "Tới chỗ này làm cái gì?."
Tống Dương bước lên một bước, nhanh giúp Tống Hiên rót một ly trà, mang theo tươi cười nói: "Đương nhiên là đến xem anh ba."
Tống Hiên nhấp một chút trà, mặt không biểu tình mà nói: "Có việc cứ nói."
"Anh ba." Tống Dương ở một bên đứng ngay ngắn lại , "Em là tới xin lỗi, sáng sớm em không nên đối anh như vậy. Tối hôm qua phạt đứng em đã nghiêm túc tỉnh lại, em đã kiểm điểm sai lầm rồi , không nên đem quy củ coi như trò đùa. Em đã khắc sâu nhận thức, em xin lỗi."
Tống Hiên buông chén trà, mỉm cười: "Lại đây."
Tống Dương cảm thấy điều này thật tuyệt, không phải đơn thuần mỉm cười, nhưng vẫn thật cẩn thận mà đi qua. Quả nhiên, còn không đợi hắn đứng vững, liền cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, lát sau phát hiện chính mình liền ghé vào trên đùi Tống Hiên.
Thời điểm trả thù (chương 9)
Tống Dương nghẹn đỏ mặt ghé vào đùi Tống Hiên, cái loại cảm giác này, Tống Dương đời này đều không nghĩ lại nếm thử lần thứ hai.
Bạn có thể tưởng tượng một cái người 1 mét 8, nam thanh niên lại giống tiểu hài tử buộc ghé vào đùi người ta tiếp thu trừng phạt bộ dáng ra sao?
Chỉ có thể nói, trường hợp thực quỷ dị......
Tống Dương liều mạng giãy giụa, mà Tống Hiên chỉ cần dùng một chân đã có thể đè ở hai bên đùi Tống Dương lại, một tay ấn thắt lưng, một tay kia vỗ vỗ trên mông hắn, cùng lúc cảnh cáo: "Không được nhúc nhích!"
"Anh..anh, em sai rồi......" Tống Dương cầu xin..
"Ừm." Tống Hiên xem như đáp ứng rồi.
Chát.
Một bàn tay đánh xuống như sấm rền.
"Anh, em thật sự sai rồi."
"Anh biết." Tống Hiên tát một cái thật mạnh xuống mông hắn.
"Anh ba, vậy anh vì cái gì còn muốn đánh em?" Tống Dương khóc không ra nước mắt.
"Chính mình nghĩ." Lại là một cái tát nện xuống.
Tống Hiên giáo huấn người không giống Tống Hoa, sẽ dốc lòng dạy dỗ, chỉ ra từng chỗ sai lầm. Anh càng chú trọng hành động, bất chấp ngươi có miệng lưỡi lợi hại ra sao. Này có lẽ là nguyên nhân mà Tống Dương và Tống Hiên dễ dàng sinh ra mâu thuẫn.
Tuy rằng cách quần jean, nhưng Tống Hiên dùng lực độ cực đại, huống hồ nhân số lần nhiều, đau đớn liền sẽ tăng thêm. Và còn vẫn duy trì như vậy cảm thấy vừa thẹn vừa mệt, theo đau đớn chồng lên, còn mạnh hơn chịu đựng không thể không kêu thành tiếng, mà nơi này không phải ở nhà, Tống Dương đành phải nhẫn nhịn thật sự vất vả.
Không quá mười cái, lại có đứt quãng thanh âm truyền đến: "Anh ba...... Đau......" Tống Dương thanh phiếm khóc nức nở, ý vị làm nũng cũng chiếm rất nhiều.
"Anh biết." Tống Hiên trả lời lại, làm ra biểu cảm đó chỉ là chuyện bình thường mà thôi.
Đại đa số tình huống như thế này, Tống Dương đối Tống Hiên làm nũng là không hề có tác dụng, Tống Hiên căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng, nhưng là Tống Dương luôn là nghĩ dù sao cũng nên thử một chút, nhỡ đâu thành công.
Tống Hiên đúng là muốn thay đổi loại trừng phạt này, đối đãi với sai lầm cùng trừng phạt thái độ.
Tống Dương cũng ủy khuất, chính mình nhận sai, phạt đứng, xin lỗi, kết quả là vẫn là không thể hiểu được vẫn bị đánh, Tống Hiên rốt cuộc có hay không suy xét qua cảm thụ của hắn. Trong lòng càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt liền thành tuyến ngăn không về phía rơi xuống.
Quần Tống Hiên chợt ướt, tâm anh cũng nhói một cái.
Tống Hiên bất đắc dĩ mà thở dài, đem Tống Dương từ trên đùi kéo lên. Mang theo vô hạn ôn nhu lau đi khóe mắt đầy nước mắt của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Không phải nói khắc sâu nhận thức đến sai lầm sao? Liền không muốn bị đánh để giác ngộ sao?"
Tống Dương thu hồi nước mắt, quật cường hơi mang chút ủy khuất nói: "Ngày hôm qua em đã đứng cả một buổi tối."
Chỉ là thanh âm này phát ra, ở chỗ hắn cũng giảm đi chút sự tự tin yếu ớt.
______
31/12/2021.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2021 rồi mn nhỉ, mình chỉ muốn gửi vài lời chúc đến với mọi người, chúc mọi người nhiều sức khoẻ, an lành, nhiều may mắn và luôn gặt hái được nhiều thành công trong sự nghiệp cũng như trong cuộc sống. Mến chào mn🥰
Chỉnh sửa thêm: 5/4/2022.
________
Mọi sự chờ đợi đều có giá trị, hãy chờ mình quay lại nhé😊
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro