[4]
😞Hiên-Dương rùng mình (chương 4)
Lại đến nhìn xem Tống Dương đang bị phạt đứng ở lối đi nhỏ, đã xấu hổ đến mức đem đầu cúi xuống. Người làm cứ lui tới, tuy nói không ra tiếng, nhưng tầm mắt tất cả đều hội tụ hướng về Tống Dương. Tất cả mọi người trong lòng đều minh bạch, này là tiểu thiếu gia lại bị nhị thiếu gia phạt đứng. Cho dù Tống Dương da mặt có dày, cũng có chút chịu không nổi những ánh nhìn chướng mắt này, liền như vậy nửa giờ qua đi, Tống Hiên rốt cuộc cũng từ thư phòng Tống Hoa bước ra.
Tống Dương nghiền ngẫm anh ba hắn biểu tình cũng thật tốt, cũng không có cái gì biến hóa, như cũ băng băng lãnh lãnh. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện trong mắt Tống Hiên lại có một tia ấm áp.
Tống Hiên đi tới bên cạnh Tống Dương, lạnh lùng mà quát lớn: "Ngẩng đầu, quân tư."
Tống Dương vội vàng điều chỉnh tư thế, ngẩng đầu lên mới phát hiện anh ba đã đi càng lúc càng xa. Giờ phút này hắn thật muốn bị kéo vào đi đánh một trận mà không phải tiếp tục bị phạt đứng.
Tống Hiên đi vào phòng của Tống Cảnh Thần, nhìn đến cháu trai đang ghé người vào giường làm bài tập, nội tâm một trận cười khổ. Bất động thanh sắc mà đi đến cạnh Tống Cảnh Thần, sủng nịch mà sờ sờ đầu của cậu nói: "Làm gì vậy?"
Tống Cảnh Thần giãy giụa suy nghĩ, đứng dậy, lại bị Tống Hiên một phen đè lại, mang theo biểu tình hài hước hỏi: "Mông không đau?"
Tống Cảnh Thần đỏ bừng mặt, mềm như bông mà kêu một tiếng: "Chú ba."
Nhìn mặt đỏ của cháu trai, Tống Hiên ngày thường khuôn mặt cứng đờ lại không khỏi lộ ra sự tươi cười. Ở trên người Tống Cảnh Thần có thể nhìn ra chính mình năm đó. Có lẽ đều là ở trước mặt anh hai chịu qua dây mây mà lớn lên, Tống Hiên có loại cảm giác đồng bệnh tương liên, cho nên đem đại bộ phận ôn nhu cùng sủng ái đều cho cháu trai.
Bất quá nhớ tới lần này cháu trai phạm lỗi, Tống Hiên đột nhiên thu hồi mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói ra một ít ý vị thâm trường: "Niên thiếu ai không khinh cuồng, nhưng chính mình gặp phải sự tình, liền phải phụ trách đến cùng. Nếu làm không được, liền không cần dấu diếm. Nếu không, con gánh vác không nổi khinh cuồng đại giới." Lời nói nói ra là nói cho cháu trai nhưng lại nghe như nói với chính mình.
Tống Cảnh Thần cũng không ngốc, đương nhiên biết Tống Hiên đang nói cái gì. Chính là, cậu quật cường mà cho rằng chính mình đã thành thục đến có thể xử lý tốt chuyện này. Nhưng là trưởng bối nói Tống Cảnh Thần vẫn là muốn tham khảo, cậu bắt đầu tự hỏi chính mình lúc bắt đầu xử lý sự tình phương thức của mình có hay không có lưu lại hậu hoạn.
Nhưng thanh xuân sẽ làm thiếu niên nghĩ lầm chính mình là cường giả.
Tống Hiên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cháu trai đang cúi đầu trầm tư. Hắn biết, đứa nhỏ đang đứng ở đây vẫn ở tuổi mới lớn có những ý tưởng không phải hắn dăm ba câu có thể thay đổi, yêu cầu là khắc cốt minh tâm giáo huấn cùng thời gian lắng đọng lại.
Lại qua nửa giờ, Tống Hiên mới từ cửa phòng trở ra, nhìn đến Tống Dương dựa vào lan can đang cùng người làm trò chuyện với nhau thật vui, hoàn toàn thích ứng với hoàn cảnh phạt đứng. Nhìn thái độ ngẫm lại của hắn, Tống Hiên thật muốn đem đứa nhóc này ném cho anh hai.
Tống Dương phảng phất ngửi được một tia nguy hiểm, vội vàng chỉnh lại tư thế quân tư tiêu chuẩn, nhưng mà gắn liền với thời gian quá lâu. Tống Hiên cảm thấy chính mình tính tình vẫn là thật tốt quá, thế cho nên đem Tống Dương dạy ra một thân tật xấu. Nếu là chính mình hoặc cháu trai của mình, ai bị phạt đứng có gan dám động một chút.
Tống Hiên lạnh giọng nói: "Nếu đứng đến vui vẻ như vậy, hôm nay buổi tối đừng ngủ, liền đứng đi." Sau đó cũng không để ý tới Tống Dương nữa, lập tức đi khỏi.
Tống Dương ngốc, chính mình chưa bao giờ bị phạt đứng hoặc phạt quỳ trắng đêm. Đang chuẩn bị đuổi theo dò hỏi, lời nói Tống Hiên lại tàn nhẫn thanh truyền đến: "Đêm nay lại động một bước, về sau đừng nhận tôi là anh."
Tống Dương bị thái độ lãnh khốc của Tống Hiên làm cho sợ hãi, hắn cho rằng chính mình chỉ là phạm vào một ít sai mà thôi, ai ngờ Tống Hiên lại không nhìn hắn mà phạt không kiêng nể một chút gì.
Nhưng mà hắn có điều không biết, Tống Hiên chân chính tức giận là do thái độ của hắn đối với sai lầm thật không ra gì, không có bộ dáng quy củ cùng với chính mình thật bất lực.
Đêm dài, người tĩnh. Một cái cô ảnh, là cả ba người mất ngủ.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào bên người Tống Cảnh Thần. Phía sau thương cũng không như vậy mà hành đau, Tống Cảnh Thần trong lòng nhịn không được khen ngợi một câu, chú út tự chế dược thật thần kì. Nhanh nhẹn mà rửa mặt sau đó liền ra sân chạy bộ, đây là hạng mục lôi đả bất động của gia đình.
Lúc sau trở về, mới phát hiện ở lối đi nhỏ chú út vẫn đang đứng, trong mắt đầy tơ máu, dày đặc quầng thâm mắt kêu gào nói rằng hắn cả đêm chưa ngủ, nhưng mà dáng người lại vẫn như cũ đĩnh bạt, tiêu chuẩn quân tư. Cả đêm cũng không phải tốt như vậy , huống chi hắn rất khi bị phạt thế này. Trước không nói buồn ngủ, liền phải bảo trì tư thế quân tư, đứng tới sáu bảy tiếng đồng hồ, người bình thường cơ hồ làm không được. Hơn nữa nghe một câu uy hiếp của Tống Hiên, hắn buổi tối một bước cũng chưa động. Chính là đem trọng tâm từ chân trái di sang chân phải, chân phải di sang chân trái, từ gót chân di mũi chân, từ mũi chân di gót chân. Đáng tiếc bàn chân không thể lật qua tới, nếu không hắn nhất định cũng sẽ làm như vậy.
Muốn hỏi hắn nghĩ lại nhiều ít, chỉ có chính hắn rõ ràng.
"Chào buổi sáng, chú út." Tống Cảnh Thần thật cẩn thận mà đi đến bên cạnh Tống Dương.
Tống Dương liền chuyển hạ tròng mắt xuống, cũng mặc kệ cậu.
"Tiểu Thần đang nói chuyện với em, không nghe thấy sao!" Chỉ thấy Tống Hiên nhanh một chút đã đi tới.
"Chú ba, buổi sáng tốt lành." Tống Cảnh Thần vội vàng khom người vấn an.
Tống Hiên gật đầu đáp lại cháu trai. Lại quay đầu nhìn về phía Tống Dương, nhưng mà Tống Dương nghiễm nhiên đang giận lẫy, liền cái ánh mắt cũng không cho bọn họ.
"Chú ba, người đi dùng cơm trước đi, con cùng chú út tâm sự một chút." Tống Cảnh Thần nỗ lực vì Tống Dương giải vây.
Nhưng mà Tống Hiên xung quanh độ ấm phảng phất đã giáng đến băng điểm, làm Tống Cảnh Thần nổi lên tầng da gà. Ba người cứ như vậy giằng co, ai cũng không nói lời nào, cho đến......
"Sáng sớm tinh lực đều như vậy tràn đầy, một khi đã như vậy, cơm sáng đều đừng ăn, chạy bộ đi làm đi học đi." Tống Hoa dựa người vào sô pha phía sau lưng đôi tay ôm ở trước ngực, ngẩng đầu nhìn về phía ba người, ngữ khí nhẹ nhàng tùy ý, nhưng không giống nói giỡn.
Tống Cảnh Thần, Tống Hiên liếc nhau, sau đó đồng thời bất đắc dĩ mà trả lời: "Dạ". Hai người đầu tiên thỏa hiệp, trước sau rời đi.
Nhưng mà Tống Dương như cũ vẫn không nhúc nhích, Tống Hoa hơi mang uy hiếp: "Tống Dương! Anh không nghĩ nói anh ba em liền!"
Tống Dương há miệng thở dốc, chung quy nói không ra lời. Nhưng mà mới bước ra một bước, liền hung hăng mà té trên mặt đất. Tống Dương gian nan mà đỡ lan can đứng dậy, lại đỡ lan can lảo đảo mà đi.
Tống Hoa khẽ nhíu mày, cái này Tống Hiên có phải hay không có điểm qua.
Vì yêu hiến thân (chương 6)
Buổi học thông thường bắt đầu vào lúc 7 giờ hai mươi, Tống Cảnh Thần cố gắng đua thời gian đuổi đến lớp học nhưng vẫn là đến muộn năm phút đồng hồ. Khiêng phía sau thương lại phải chạy tam công dặm đường, muốn không muộn đều là khó. Trừng phạt chính là đứng ở lối đi nhỏ trước cửa lớp, buổi tối phải ở lại quét dọn vệ sinh. Việc này đối với Tống Cảnh Thần chỉ là thường thôi, hắn sợ nhất vẫn là cái kia, không biết trừng phạt là gì.
Tiết học thứ hai là toán học, Tống Hoa đạp tiếng chuông tiến vào phòng học. Người mặc áo sơ mi màu trắng, hạ thân hưu nhàn quần tây, đã hơn bốn mươi mà còn khiến nữ học sinh mê đến sửng sốt. Chủ yếu là bởi vì Tống Hoa trên người độc đáo nam nhân vị, này cũng không phải là những cái mà các tiểu nam sinh có được.
Phía sau đi theo ôm một chồng sách bài tập là Tống Cảnh Thần, người có tâm liền sẽ phát hiện bọn họ ánh mắt có chút giống nhau.
Các bạn học tựa hồ ngửi được hơi thở nguy hiểm, bởi vì sách bài tập giống nhau đều là ở hồi tiết trước. Tống Cảnh Thần đem sách bài tập đặt ở trên bục giảng, đứng ở bên cạnh Tống Hoa.
Tống Hoa một tay chống bục giảng, một tay tùy ý mà giở sách bài tập, mở miệng nói: "Nghe nói, các cậu hôm trước còn đi bar, chơi thật sự vui vẻ sao?".
Phía dưới lặng ngắt như tờ, học sinh ngày thường sôi nổi cũng cúi đầu, không dám cùng chủ nhiệm lớp đối diện.
"Nói chuyện a!" Tống Hoa đem sách bài tập quăng ngã ở trên bàn giáo viên.
Phía dưới như cũ chết giống nhau yên tĩnh, mọi người liền thở cũng không dám thở mạnh.
Tống Hoa nhìn học sinh của mình rũ đầu xuống, bình tĩnh nói: "Các em làm bài tập, thật đúng là làm thầy ghê sợ a."
Phía dưới học sinh khi nào chịu được nhục nhã như thế, trên mặt hiện không vui, lại có người thậm chí căm giận mà nắm chặt nắm tay.
"Như thế nào? Chẳng lẽ ta nói không đúng? Không nói chính xác suất, liền hỏi có ai dám nói này đây chính là bài tập viết đến nghiêm túc tinh tế?" Tống Hoa giơ lên một chồng sách bài tập chất vấn.
Phía dưới lặng ngắt như tờ, không ai cho rằng chính mình làm bài cũng đủ ưu tú, rốt cuộc đều là rạng sáng vội vội vàng vàng mà làm cho xong.
"Tụ hội uống rượu, không thành vấn đề. Chỉ cần làm tốt chức trách của bản thân, tôi thậm chí đều có thể cùng các em cùng nhau làm những việc này. Chính là các em có ai đã hoàn thành chức trách của một học sinh hay chưa?"
"Tuổi dậy thì, phản nghịch! Thầy có thể lý giải. Nhưng nếu các em còn không có vì xúc động tích cóp đủ cũng đủ thành tài, thì liền không cần làm những hành động thiếu suy nghĩ!" Tống Hoa lạnh giọng nói.
"Nếu dám làm, sẽ phải vì hành vi của chính mình mà phụ trách. Ngày đó toàn bộ bài tập, mọi người viết lại năm lần, cuối tuần giao nộp. Có ý kiến không?" Tống Hoa dò hỏi.
Phía dưới như cũ im như ve sầu mùa đông.
"Có ý kiến không!" Tống Hoa thanh âm đề cao lên thành tám độ.
"Không có!" Các bạn học phảng phất bị dọa rồi, cùng hô lên.
Lần này lý do thoái thác xuống dưới, tuyệt đối tất cả học sinh nghĩ là đã khắc sâu nhận thức sai lầm của chính mình. Nhưng là, còn kém một bước, làm cho bọn họ khắc cốt minh tâm mới là bước cuối cùng.
Tống Hoa tiếp tục mở miệng: "Các em sai lầm, các em chính mình đã tiếp nhận trừng phạt rồi. Nhưng là, lớp trưởng của các em còn chưa có. Cậu ta quản giáo bất lực, không thể trốn tránh trách nhiệm. Cho nên......"
Hắn chuyển hướng nhìn sang Tống Cảnh Thần, ánh mắt gợn sóng bất kinh, nói: "Bọn họ sai lầm là vì em, cho nên em xứng đáng nhận mười thước này, duỗi tay."
Tống Cảnh Thần còn chưa kịp nói thêm câu gì, phía dưới mọi người lại một mảnh ồ lên.
Bọn họ không thể tin được có thầy giáo nào dám trước mặt công chúng dùng cách xử phạt về thể xác xử phạt học sinh, không dám tưởng tượng một chủ nhiệm lớp luôn luôn ôn nhu nho nhã sẽ ra tay đánh người, không thể tiếp thu được lớp trưởng của bọn họ bởi vì bọn họ sai lầm mà bị đánh.
Tống Cảnh Thần cùng bọn họ so sánh thật ra bình tĩnh hơn rất nhiều, không giãy giụa, không phản kháng. Dùng mười thước đổi mười dây mây, cũng rất đáng, bất quá là nhiều người đứng xem hơn thôi.
Cậu vươn tay trái, khép lại năm ngón tay, lòng bàn tay nâng lên.
Phía dưới bạn học một đám đều lộ ra cùng một biểu tình khó tin. Bọn họ không nghĩ tới Tống Cảnh Thần vì bọn họ nguyện ý tiếp thu trừng phạt như vậy.
Tống Hoa không màng phía dưới xao động, cầm lấy thước đo trên bục giảng, ước chừng hai ngón tay, một lóng tay cái.
"Chát." Tống Hoa cơ hồ không chút nào thể hiện ra là ruộng được tưới nước đánh rất mạnh tay. Tống Cảnh Thần toát ra mồ hôi lạnh, thước này uy lực tuyệt đối có thể so với dây mây của ngày hôm qua.
"Chát..chát." lại thêm hai thước tàn nhẫn đánh xuống Tống Cảnh Thần cắn môi dưới, phòng ngừa bản thân sẽ kêu ra tiếng.
"Chát..chát." lại hung hăng hai thước nữa, lòng bàn tay Tống Cảnh Thần đều sưng cao lên.
Phía dưới bạn học nhắm mắt lại, bọn họ nhìn đến liền đau. Nhưng lỗ tai lại không cách nào khép kín, kia nặng nề tiếng vang một chút một chút mà va chạm vào trong tâm của nhóm thiếu niên ngây thơ.
Đúng lúc này, chỉ thấy có người chụp bàn dựng lên.
Đường Hoàng nhìn không được, hắn lời lẽ chính đáng mà nói: "Thầy, sai ở chúng em. Cậu ấy đã khuyên qua chúng em không nên uống rượu, là chúng em khăng khăng không nghe. Lớp trưởng không có làm sai cái gì!"
"Đúng vậy đúng vậy, lớp trưởng cái gì cũng chưa làm sai......" Các bạn học phân bua phụ họa nói.
Tống Hoa thu tay lại, bình tĩnh mà nói: "Này không phải là lý do để cậu ta có thể trốn tránh trừng phạt. Bất luận như thế nào, cậu ấy rốt cuộc vẫn là dung túng các em phạm sai lầm."
Đường Hoàng nóng nảy, trong giọng nói mang theo ương ngạnh cùng uy hiếp: "Thầy, dùng cách xử phạt về thể xác phạt học sinh là phạm pháp! Người lại đánh tiếp, em sẽ nói cho người nhà Tống Cảnh Thần, hơn nữa sẽ hướng hiệu trưởng đòi công đạo."
Tống Cảnh Thần vẻ mặt vô ngữ mà nhìn đồng đội ngốc của mình, ngươi có biết hay không đây là ba của ta, và hiệu trưởng của trường học này là ba của ông ấy.
Tống Hoa bị tiểu tử này chọc cho cười, lần đầu tiên có người như vậy xích mích mà uy hiếp hắn. Hắn đem thước chống ở trên bục giảng, chậm rì rì mở miệng: "Đường Hoàng, làm việc không cần quá đường hoàng. Nói chuyện khi chưa thông qua đầu óc, ngẫm lại nói ra lời này hậu quả gì?"
Kỳ thật cái thời kỳ thiếu niên ở sau lưng Đường Hoàng thường thường là một loại bất đắc dĩ.
Tống Hoa đứng ở trên cao chắc nịch làm cho học sinh ấn tượng khắc sâu, hôm trước ở đường nhỏ đánh nhau hắn chính là chủ lực.
"Hậu quả em sẽ gánh vác, xin thầy không cần lại đánh cậu ấy, chúng em sẽ không tái phạm loại này sai lầm này nữa." Đường Hoàng vừa nói vừa khom lưng, ngữ khí thập phần thành khẩn.
"Chúng em sẽ không tái phạm loại này sai lầm này nữa......" Các bạn học cũng cúi đầu khẩn cầu.
Tống Hoa nhìn học sinh, trầm tư, mở miệng: "Cậu ấy, tôi có thể không đánh, bất quá còn có năm thước, ai nguyện thừa nhận?"
Còn không đợi Đường Hoàng phản ứng, một tiếng thanh thúy "Em nhận" cắt qua không khí phòng học. Mọi người sôi nổi nhìn lại, chỉ thấy Chung Thơ Tiệp chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn chăm chú vào Tống Hoa.
_________
Thật ra bản gốc của truyện là có chương ngắn có chương dài, nhưng mỗi lần mình edit mình sẽ cố gắng gộp chúng lại với nhau, nhiều khi tui gộp hai chương thành một luôn ă để các mn có thể đọc liền mạch. Dù sao cũng là lần đầu edit, có rất nhiều chỗ đôi lúc đọc cũng không thể hiểu ra nên mn thông cảm ạ...
Cái phần này dài hết phần thiên hạ luôn ạ..
01/12/2021.
___________
Sáng sớm dậy ra có truyện đọc liền nè mn....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro