[34]
Trong giờ giải lao, Tống Ngọc Thụ ngoan ngoãn mà sửa sang lại mặt bàn, ai ngờ một cái nam hài đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nó, một phen đoạt lấy sách tiếng Anh trong tay nó, giơ lên lắc qua lắc lại. Hắn khiêu khích mà nhìn Tống Ngọc Thụ nói: "Tiểu bằng hữu, tiếng Anh học giỏi thật nha, học như thế nào vậy?"
"Ai cần cậu lo! Đem sách trả lại cho tôi!" Tống Ngọc Thụ thực không vui, nó chỉ muốn học thật ngoan, sau đó liền có thể nhìn thấy ba đến đón nó.
"Cậu nói còn thì sẽ được trả lại, này chẳng phải là thật mất mặt." Cái kia chắc nịch nam hài càng thêm đắc ý.Tống Ngọc Thụ nắm chặt hai tay nhỏ, nhìn hắn thưởng thức sách giáo khoa, nhịn thật lâu. Đột nhiên nó giận dữ đứng dậy, túm cổ áo nam hài kia liền cho hắn một cú đấm, hai người rất nhanh đã lao vào đánh nhau. Không ít người đứng vây quanh xem náo nhiệt, có vài nam sinh bạn tên kia lao vào cùng tham gia đánh, đương nhiên đều là hướng về phía Tống Ngọc Thụ mà đánh, một khó địch bốn, Tống Ngọc Thụ rất nhanh đã bị đánh bại, nó cuộn tròn trên sàn nhà, sắc mặt tràn ngập thống khổ, một bàn tay che lại bụng, gắt gao mà cắn chặt răng, hung hăng mà trừng mắt với tên kia.
"Tiểu quỷ, không phải rất lợi hại sao! Tiếp tục a! U...... Còn dám trừng tôi!" Nói xong liền muốn nâng chân lên đá Tống Ngọc Thụ, diệt đi uy phong của người nằm trên đất. Thế nhưng trong nháy mắt, nam hài bị quăng ngã, nói là quăng ngã, chi bằng nói là chính mình bay ra ngoài, bởi vì tốc độ quá nhanh, căn bản nhìn không thấy ai ra tay.
Anh hùng xuất hiện, tự nhiên sẽ được mỹ nhân ưu ái. Một chàng trai mặc đồng phục cấp ba trường Tử Kinh xuất hiện trước mắt mọi người, hơi hơi mở rộng cổ áo, chỉnh tề nghiêng tóc mái, nho nhã mỉm cười, quả thực chính là người trong mộng của các cô gái.
Tống Ngọc Thụ năm trên đất thấy thiếu niên nữa ngồi nữa quỳ, hàm chứa nước mắt ủy khuất mà kêu một tiếng: "Anh..."
"Đừng sợ, anh ở đây..." Thiếu niên an ủi Tống Ngọc Thụ, thật cẩn thận mà kiểm tra vết thương của nó, còn may đều là bị thương ngoài da, nếu không chính mình nhất định sẽ áy náy chết.
Tống Cảnh Thần buổi sáng nhận được điện thoại của Tống Hiên nói Tống Ngọc Thụ đang đi học ở trường, phiền cậu chiếu cố nó một chút. Giờ giải lao rảnh rỗi đi xem nó, kết quả vẫn là chậm một bước, nhìn Tống Ngọc Thụ thê thảm năm trên đất, Tống Cảnh Thần lửa giận công tâm, không nhịn xuống được, liền đem nam hài kia còn muốn động thủ với cậu đẩy ngã xuống đất.
Cậu nhìn Tống Ngọc Thụ nằm trên mặt đất đau lòng bế nó lên, ôm vào trong ngực, để đầu nó dựa vào vai mình, mặc cho ai nhìn thấy đều là bộ dáng anh trai bảo vệ em trai.
Cậu nhìn mọi người đang vây quanh xem lạnh giọng uy hiếp nói: "Tống Ngọc Thụ là tôi bảo vệ! Các người về sau nếu còn khi dễ nó, thì chờ tôi báo thù đi." Cậu nhìn nam hài còn nằm trên mặt đất, cuồng ngạo mà tự báo thân phận: "Tống Cảnh Thần lớp 12A3 trường trung học Tử Kinh, hoan nghênh tới tìm tôi!"
Nói xong liền ôm Tống Ngọc Thụ đi ra phòng học, lưu lại một bóng dáng soái khí lại ấm lòng.
Phòng y tế trường trung học Tử Kinh, trong phòng Tống Dương. Mùi thảo dược nồng nặc làm người ta cảm thấy bản thân đang lạc vào khu rừng thảo dược, thấm vào ruột gan. Từ lần trước ngủ nướng bị Tống Hoa gọi dậy, hắn mỗi ngày đúng 7 giờ thức dậy sau đó đến trường làm việc..... Nghiêm túc mà bổ giác.
Tống Cảnh Thần loảng xoảng một chân giữ cửa đá văng, vừa định nổi trận lôi đình thì Tống Dương thấy một thân thương tích của Tống Ngọc Thụ rất nhanh bình tĩnh trở lại, nhanh chóng tiến lên. "Sao lại thế này?"
"Cùng các học sinh khác đánh nhau, bị thương một chút."
Tống Dương nghe xong thấy không có gì đáng ngại vỗ nhẹ mông Tống Ngọc Thụ, trêu chọc nói: "Như vậy không nghe lời! Chờ bị đánh đi!"
Nào biết một câu này khiến cho nước mắt lập tức tuôn ra, nó rất ủy khuất, trong lòng khó chịu không nói nên lời, lời nói của Tống Dương khiến nó hoàn toàn không thể không chế được nước mắt.
Hài tử không phải người trưởng thành, trong mắt thế giới rất rộng lớn. Tê rần, chính là toàn bộ thế giới.
Tống Cảnh Thần lại lần nữa đè nhẹ đầu nó vào bả vai của mình, nhẹ nhàng mà vỗ lưng tiểu hài tử an ủi, đồng thời thập phần u oán mà trừng mắt nhìn Tống Dương liếc mắt một cái.
Tống Dương bất đắc dĩ, chú làm sai cái gì?
"Ngọc Thụ ngoan, sẽ không bị đánh. Nếu chú hai thật sự muốn đánh em....." Tống Cảnh Thần nhìn hai mắt nó nghiêm túc mà nói: "Anh cũng sẽ không không quan tâm, anh sẽ thay em chịu trách phạt. Được không?"
Đây là hứa hẹn, anh trai đối với em trai hứa hẹn. Tiếng chuông vang lên, vào tiết mới ước chừng hai mươi phút, Tống Cảnh Thần mới xuất hiện ở cửa phòng học, xui xẻo cho cậu, tiết này là tiết của Tống Hoa.
Hắn không hề có để ý tới người ngoài cửa, tập trung tiếp tục giảng bài,các bạn học hướng ánh mắt đến Tống Cảnh Thần đầy thương cảm, còn không chờ lại tấm tắc một phen, thanh âm đe dọa của Tống Hoa truyền đến: "Lại nhìn ra cửa có thể ra đó đứng với cậu ta!" Các bạn học nhanh chóng thu hồi tò mò, đối Tống Hoa phóng ra ánh mắt thành kính, một bộ dáng ham học hỏi.
Thời gian trôi thật sự rất nhanh, một tiết học cứ như vậy kết thúc, Tống Cảnh Thần vẫn như cũ đứng ở cửa không nhúc nhích. "Tiến vào..." Vừa mới còn thực náo nhiệt nháy mắt an tĩnh xuống dưới, một đám giống như nhìn người ngoài hành tinh, ai uy, Tống Hoa muốn giáo huấn con trai!
"Sao lại đến trễ?"
"Đi nhìn Ngọc Thụ một chút.."
"Đây là lý do cậu đến trễ hai mươi phút?"
"Thực xin lỗi......" Tống Cảnh Thần không tính toán nói ra chân tướng, đành phải cúi đầu nhận sai. Đúng lúc này, giáo viên chủ nhiệm lớp 1 mang theo nam hài lúc nãy bị thương đằng đằng sát khí mà đứng ở cửa.
Bé trai này bị thương có chút thảm, trên mặt một khối sưng tím, sưng đến cùng đầu heo giống nhau. Tống Cảnh Thần chỉ muốn dạy dỗ bé trai đó một chút, cho hắn một chút giáo huấn, không nghĩ tới đầy một cái hơi mạnh tay làm mặt bé trai đập vào chân bàn. Vừa mới ở dưới đó báo tên tuổi chỉ tưởng muốn làm chống lưng cho Tống Ngọc Thụ, làm cho nó về sau đi học không bị khi dễ, làm cho những người muốn gây sự với nó phải kiêng nể ba phần.
Nhưng ai biết hôm nay bé trai đó lại tìm đến tận cửa, tới liền tới đi, còn cố ý chọn lúc Tống Hoa đang nổi nóng, sợ Tống Cảnh Thần chết không đủ thảm sao.
"Chào thầy, xin hỏi lớp thầy có học sinh nào tên Tống Cảnh Thần không!" Chủ nhiệm lớp 1 cau mày, lạnh giọng hỏi. Tống Hoa liếc nhìn tiểu hài tử bị thương một cái, theo bản năng nhìn về phía Tống Cảnh Thần, tùy ý liếc mắt một cái, lại lộ ra lực uy hiếp cực lớn.
Tống Cảnh Thần mồ hôi lạnh ứa ra đem hai tay nắm chặt ở sau lưng, gục đầu xuống, dáng đứng càng thêm đoan chính.
"Đây là Tống Cảnh Thần làm?" Tống Hoa nhíu mày, tuy rằng đoán được đại khái, nhưng hắn vẫn là không tin Tống Cảnh Thần sẽ khi dễ một tiểu hài tử, không khỏi lại lần nữa lên tiếng muốn xác nhận.
"Không sai! Một tiểu hài tử bị đánh thành như vậy, tôi biết nên giải thích như thế nào với phụ huynh đây? Thầy Tống, anh cũng là làm chủ nhiệm lớp, hẳn là biết......"
Tống Cảnh Thần nghe đến đây tức giận không thể áp chế nổi nữa, nhịn không được ngắt lời nói: "Vị giáo viên này, khó giải thích với ba mẹ em ấy, chẳng lẽ ba mẹ Tống Ngọc Thụ lại dễ giải thích sao? Tống Ngọc Thụ hiện tại còn nằm ở phòng y tế, nếu xảy ra chuyện gì, cô có thể chịu trách nhiệm hết được không?"
Cô giáo này còn trẻ tuổi hiển nhiên không có quá nhiều kinh nghiệm, bị Tống Cảnh Thần nói đến không biết trả lời như thế nào. Nhưng Tống Hoa đã tức giận đến giật giật khóe mắt. Không thể chịu đựng thêm được hành động của cậu, quát lớn nói: "Tống Cảnh Thần! Im miệng lại. Ngắt lời người lớn là điều tôi dạy cậu sao!"
Tống Cảnh Thần nghe ba răn dạy, căm giận cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân, trên mặt như cũ hiện lên không cam lòng cùng oán giận. Tống Hoa nhìn về phía vị chủ nhiệm lớp 1, thu hồi khí thế làm người ta sợ hãi, thập phần khiêm tốn mà nói: "Thật xin lỗi, học sinh của tôi đã gây ra phiền toái cho cô rồi, tiểu hài tử bị thương này tôi sẽ bồi thường toàn bộ viện phí."
Lúc này hắn xoay người nhìn về phía Tống Cảnh Thần, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng, không một tiếng động mà khiến Tống Cảnh Thần sợ hãi đến tê rần da đầu. Tống Hoa trầm giọng ra lệnh: "Tống Cảnh Thần, xin lỗi."
Tống Cảnh Thần gắt gao nhìn chằm chằm sàn nhà, chết sống không chịu ngẩng đầu, cậu sợ hãi ánh mắt của ba, cậu sợ hãi phải thỏa hiệp.
Nếu dễ dàng thỏa hiệp như vậy, không phải là nhận phầm sai về cậu và Ngọc Thụ sao, mà người đáng bị trừng phạt lại nhận được lời xin lỗi. Nếu em trai còn bảo vệ không được, về sau còn bảo vệ được ai nữa. Bất luận từ trong tâm hay đạo đức, Tống Cảnh Thần đều không muốn dễ dàng xin lỗi như vậy.
"Tống Cảnh Thần, không cần một lần lại một nữa khiên chiến giới hạn của tôi. Tự mình bức đến đường cùng, đến lúc đó người chịu thiệt vẫn là cậu." Tống Hoa nhìn bộ dáng không tình nguyện của cậu, lại lần nữa ra tiếng cảnh cáo. Tống Hoa muốn không phải là lời xin lỗi của cậu, điều hắn muốn chính là thái độ của cậu. Bởi vì hành động đánh nhau không biết đã đánh qua bao nhiêu lần rồi, nhưng cậu vẫn không biết hối cải, thoáng như vi phạm lần đầu, cực kỳ giống hắn năm đó.
Mặc dù Tống Hoa biết, lúc này cậu đúng, cậu là bởi vì bảo vệ em trai mà ra tay. Chính là, làm sai chính là làm sai. Giống như pháp luật sẽ không bởi vì động cơ giết người thuần thiện mà cho bọn họ ung dung ngoài vòng pháp luật. Tống Hoa cảm thấy, đây thời điểm nên làm cho cậu học được bình tĩnh xử lí sự tình, không hề đơn thuần mà dựa vào nắm đấm.
Tống Cảnh Thần cắn chặt môi dưới, ý tứ không cam lòng trong mắt lại tăng thêm ba phần, lời đe dọa của ba quanh quẩn bên tai, nhưng khuôn mặt bị thương của Tống Ngọc Thụ hiện lên trước mắt. Phòng học nháy mắt an tĩnh, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn chằm chằm bốn người trên bục giảng, mà bên ngoài âm thanh học sinh đùa giỡn cùng vui cười bởi vậy bị phóng đại mấy lần.
Tống Cảnh Thần trên trán mồ hôi rơi xuống, tất cả áp lực đều dồn về phía mình cậu. Đúng lúc này, một đạo thanh âm trong trẻo cắt qua bầu không khí nặng nề, nói ra chấn động nhân tâm: "Nếu cần xin lỗi, em xin thay cậu ấy xin lỗi." Lần thứ hai, đây là lần thứ hai cô đứng trước mặt các bạn học bảo vệ Tống Cảnh Thần.
"Thực xin lỗi, giáo viên và em trai này, em thay mặt Cảnh Thần xin lỗi hai người. Thật sự, thực xin lỗi!" Chung Thơ Tiệp đứng dậy, xinh đẹp thân ảnh hỗn loạn hơi thở thanh xuân, thực sự làm người có chút trầm mê. Cô trong mắt lập loè tự tin, không phải vì xin lỗi mà sinh ra hèn mọn. Cô chính là ở sau lưng bảo về cậu, mỗi khi gặp việc cậu không muốn làm, cô sẽ thay cậu làm, thay cậu làm tốt.
Một cô gái hiểu lý lẽ như vậy, xứng đáng được cả thế giới ưu ái.
Tống Cảnh Thần hơi kinh hãi, hướng về phía cô nhẹ nhàng cười, rồi lại không thể nề hà mà cúi đầu. Lúc này, cũng chỉ có cô sẽ như vậy che chở mình. Phía dưới mọi người vây xem bị trở tay không kịp mà ăn một xô cẩu lương, thẳng rước lấy một trận tấm tắc tiếng thở dài, nhưng này trong thanh âm rồi lại tràn ngập yêu thương.
Thơ Tiệp thật đúng là có khí chất, không hoảng không loạn không xấu hổ.
Tống Hoa lại càng bình tĩnh, bình tĩnh đến có chút đáng sợ.
"Thầy Tống, có chuyện gì cũng nên giải quyết riêng. Cảnh Thần cũng không phải người không biết phân biệt đúng sai phải trái. Cậy ấy biết mình làm sai nhưng vì một số nguyên nhân không thể thừa nhận thôi. Thầy Tống không cần phải quá nghiêm trọng như vậy, bởi vì những gì thầy lo lắng sẽ không phát sinh trên người Tống Cảnh Thần." Chung Thơ Tiệp nói thập phần nghiêm túc, nhưng những người ở đây, trừ Tống Hoa cùng Tống Cảnh Thần, nghe không hiểu ý tứ trong lời cô, đều có một cảm giác mờ mịt.
Tống Hoa trong lòng âm thầm khen ngợi trí tuệ của cô gái này, cô trong việc này xử lý thập phần xảo diệu, trước tiên xem thái độ của Tống Cảnh Thần, nhường người ngoài một bước, lại thuận thế xoay chuyển, giải quyết cục diện của Tống Hoa và Tống Cảnh Thần.
Một cô gái có thể lấy đại cục làm trọng, nhất định sẽ khuấy động Trung Quốc trong tương lai. Trong lòng khen ngợi, nhưng trên mặt vẫn như cũ không vui mà nói: "Chung Thơ Tiệp, không cần xen vào việc người khác, có một số việc, em không có quyền can thiệp. Việc hôm nay, giải quyết như vậy, mọi người chuẩn bị đi học."
Tống Hoa nói xong, liền cùng chủ nhiệm lớp 1 mang theo tiểu hài tử kia đi xuống phòng y tế.
Chạng vạng, Tống gia, thư phòng Tống Hoa ánh sáng luôn có thể làm người run sợ. Lúc này, một thiếu niên quỳ gối trên sàn nhà, một cái nam hài cùng đứng bên cạnh.
"Anh, vì cái gì anh quỳ em lại đứng?"
"Bởi vì anh là anh của em." Tống Ngọc Thụ nghe xong những lời này, đột nhiên uốn gối quỳ xuống, nhìn thẳng vào hai mắt Tống Cảnh Thần nghiêm túc mà nói: "Bởi vì em là em của anh, cho nên hai chúng ta cùng nhau quỳ."
Tống Cảnh Thần bị nụ cười của Tống Ngọc Thụ làm ấm lòng, nhẹ nhàng mà nói: "Đợi chút không cần tranh luận, không cần phản kháng, ngoan ngoãn nhận sai, anh sẽ không để dây mây rơi trên người em."
Còn không chờ Tống Ngọc Thụ trả lời, cửa đã bị đẩy ra, Tống Hoa Tống Hiên hai người một trước một sau tiến vào trong phòng, đồ vật trong tay phá lệ chói mắt. "A, huynh đệ thật thâm tình nha."
Tống Cảnh Thần thân hình theo bản năng mà run rẩy một cái, thanh âm của Tống Hoa tựa hồ đã trở thành một cái phản xạ có điều kiện của cậu. Tống Ngọc Thụ nghiêng đầu ngây thơ mờ mịt bộ dáng, hiện tại nó, chính là sùng bái anh trai trước mặt, Tống Cảnh Thần một ánh mắt hay hô hấp đều sẽ khiến cho nó chú ý, càng đừng nói biên độ run rẩy lớn như vậy. Mà Tống Hiên còn cung kính đứng ở sau lưng Tống Hoa, phảng phất là cái xuống tay, chỉ là tiến đến quan sát học tập.
Chỉ một mình Tống Hoa là người có quyền kiểm soát toàn bộ hiện trường, không chút nào khoa trương mà, hai tiểu hài nhi hôm nay đi chơi hay bị đi ra ngoài còn phải xem thái độ của Tống Hoa.
"Tống Cảnh Thần, lại đây..." Thanh âm nặng nề từ phía sau vang lên. Tống Cảnh Thần vốn nội tâm đã có chút gợn sóng lúc này càng thêm sóng gió mãnh liệt. Cậu đứng cách Tống Hoa một khoảng an toàn, khoảng cách an toàn lại không mất cung kính. Tống Cảnh Thần cho rằng bảo trì khoảng cách này, khi ba muốn động thủ, bản thân còn có thời gian để phản ứng. Tống Ngọc Thụ trộm quay đầu nhìn về phía anh trai, lại bị Tống Hiên hung hăng liếc mắt một cái dọa đến quay trở về chỗ cũ, nó chu lên cái miệng nhỏ, ủy khuất cực kỳ.
"Người là con đánh?"
"Dạ."
"Con trước kia hứa với ba như thế nào?"
"Nếu là sau này hành động lỗ mãng, tùy ý ba xử trí." Tống Cảnh Thần không chần chờ, lưu loát mà đáp.
"Nhớ kỹ là tốt......" Tống Hoa hơi mở rộng cổ áo, nắm chặt dây mây màu xanh lá trong tay, phảng phất lại chuẩn bị hỏi chuyện.
"Nhưng mà ba, con không sai." Tống Cảnh Thần đôi mắt tràn ngập chắc chắn mà nhìn chằm chằm đôi mắt Tống Hoa, phảng phất điều mình nói chính là chân lý, trừ bỏ hai vai run run chứng tỏ trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi.
"A? Cư nhiên còn có loại suy nghĩ này......" Tống Hoa nheo hai mắt, lời nói này ngoài dự đoán làm hắn có chút ngoài ý muốn.
__________
29/07/2023.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro