[33]
Ngoài cửa sổ trời nắng nhẹ, gió nhẹ phất qua ngọn cây, truyền đến tiếng vang sàn sạt. Tuy nhiên, trong phòng họp không khí có chút ngột ngạt. Kêu đau, xin tha những âm thanh đó không có khả năng từ trong miệng Tống Hoa phát ra, hai tay hắn chống trên bàn, tạo điều kiện cho Tống Thanh Lâm đứng phía sau dễ dàng đánh xuống.
"Tuổi trẻ cậu thích chơi bạc mạng, đó là niên thiếu khinh cuồng, hiện tại liều mạng, chính là không có trách nhiệm!" Tống Thanh Lâm nghĩ đến cảnh tượng Tống Hoa rơi từ tầng bảy xuống, liền nhịn không được tức giận, trong tay quải trượng liền lần nữa giơ lên, liên tiếp vài cái, Tống Hoa đâu đến há mồm thờ dốc, mười mấy năm nay chưa bị đánh, vài gậy này cái xác thật có chút ăn không tiêu.
"Tống Hoa, tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng rằng cậu làm chuyện này là thập phần anh dũng. Lần sau cậu còn hành động lỗ mãng như thế này, đừng nghĩ tới việc có thể ở lại trường!"
Làm hiệu trưởng, Tống Thanh Lâm ở trước mặt mọi người tán dương hành động đó. Nhưng làm ba, hắn muốn đem con trai đánh tới sợ để lần sau không dám làm ra hành động đó. Tống Thanh Lâm cũng giống như những người cha mẹ khác trên thế giới này, đều còn có tâm tư riêng. Hắn đã làm cha, chắn chắn có thể cảm nhận được tư vị của ông khi hắn mạo hiểm tính mạng.
Khi nhìn Tống Cảnh Thần mạo hiểm tính mạng, Tống Hoa cũng rất muốn đem nó hung hăng đánh một trận, làm nó về sau không dám làm như vậy. Khi Tống Hoa bằng tuổi Tống Cảnh Thần bây giờ, Tống Hoa tuyệt đối sẽ không tùy ý Tống Thanh Lâm đánh hắn, hắn sẽ lớn tiếng vì chính mình biện giải, phản bác chống đối Tống Thanh Lâm, thậm chí là trực tiếp bỏ nhà đi.
Lúc trước làm con, nay làm cha. Hiện giờ bất luận Tống Thanh Lâm mắng hắn, đánh hắn như thế nào. Tống Hoa đều sẽ yên lặng tiếp nhận, bởi vì hắn có thể hiểu cho ba hắn.
Quải trượng rơi xuống như mưa, Tống Hoa không né không tránh, trừ bỏ thân hình run nhẹ, căn bản nhìn không ra hắn đang chịu đựng thống khổ. Ba bốn mươi gậy qua đi, Tống Thanh Lâm dùng quải trượng hung hăng dậm xuống sàn nhà, nhàn nhạt phun ra một câu: "Tự giải quyết cho tốt!"
Nói xong, Tống Thanh Lâm liền xoay người rời đi. Tống Hoa run rẩy hai tay, mở mồm thở dốc, mồ hôi theo trán chảy xuống cổ áo, hắn cuối cùng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Sáng thứ hai, Tống Cảnh Thần người mặc đồng phục mang giày thể thao, trên lưng là cặp sách, uyển chuyển nhẹ nhàng mà bước vào phòng học, chỉnh thể vẫn đẹp trai như cũ, cùng bình thường không có gì bất đồng. Nhưng tuy là như thế, dù là nam sinh hay là nữ sinh, đều nhìn cậu giống như nhìn con khỉ. Tống Cảnh Thần xấu hổ nhưng lại lễ phép, nâng tay lên nhẹ nhàng vẫy, hướng mọi người chào hỏi: "Chào mọi người, buổi sáng tốt lành!"
Các bạn phía dưới không ai đáp lại lời chào của cậu, như cũ dùng ánh mắt sắc bén đánh giá cậu. Tống Cảnh Thần cười khổ, bất đắc dĩ nhìn về phía Chung Thơ Tiệp, hy vọng cô có thể giúp cậu phá giải cục diện xấu hổ này. Chung Thơ Tiệp cười ngọt ngào, trong ánh mắt lóng lánh tinh quang. Biểu tình như đang xem diễn, nhẹ nhàng làm khẩu hình: Cố lên.
Đúng lúc này, chỉ thấy Trương Dương hung hăng đập bàn một cái, trừng mắt nhìn Tống Cảnh Thần hỏi: "Nói! Cậu còn tính toán giấu chúng tôi bao lâu!"
"Tôi tự hỏi tại sao ngủ trên lớp, gian lận thi cử đều có thể bị chủ nhiệm lớp biết, thì ra là lớp chúng ta có gián điệp!" Đường Hoàng nói xong còn nở một nụ cười nham hiểm, khiến Tống Cảnh Thần sởn tóc gáy.
"Lớp trưởng, cậu đùa giỡn tình cảm của chúng tôi......"
"Lớp trưởng cậu là tên phản đồ!"
"Lớp trưởng cậu quá xấu rồi, về sau mọi người sẽ không thích cậu nữa!"
"......" Đối mặt các bạn học cùng kêu lên thảo phạt, Tống Cảnh Thần sờ sờ cái mũi, tùy ý bọn họ phát tiết, thẳng đến thanh âm bình ổn xuống, cậu mới đưa ra lời thề: "Tôi, Tống Cảnh Thần đảo đảm, tôi sẽ vẫn luôn đứng về phía mọi người."
Tiếp theo cậu nheo lại mắt nghiêm túc mà nói: "Rốt cuộc việc giữa trẻ con, còn không cần người lớn nhúng tay, đúng không?"
Nói xong những lời này trong lòng cậu liền chột dạ, đêm qua ở trong phòng Tống Hoa đảm bảo trong lớp có chuyện gì phải báo trước tiên. Chậc chậc...... Song gián điệp cũng thật không dễ làm a.
Nghe lời thề chân thành của Tống Cảnh Thần, các bạn học mới tạm thời bỏ qua cho cậu, rồi lại đột nhiên thay đổi hướng gió, bát quái lên.
"Kỳ thật tôi đã sớm đoán được bọn họ là cha con, mọi người xem hai người họ lớn lên trông rất giống nhau a!"
Lời nói này làm các bạn học thở dài một hơi.
"Ai, thật là, khó trách thầy Tống thường xuyên đánh lớp trưởng, thì ra là con trai của thầy ấy, này còn không phải muốn đánh liền đánh a!"
"Lớp trưởng, thầy Tống ở nhà cũng hung dữ như vậy sao?"
Một bạn học tò mò hỏi. Tống Cảnh Thần trong lòng cười khổ, đâu chỉ là hung dữ a......Bất quá cậu trên mặt lại vẫn như cũ mỉm cười nói: "Ừm, thầy Tống ở nhà cũng có một mặt ôn nhu." Các bạn học như không thể tin nổi.
"Kia lớp trưởng, thầy Tống ở nhà cũng thường xuyên đánh cậu sao?"
Tống Cảnh Thần vuốt cái ót ha ha cười, từ mặt bên trả lời nói: "Các người hiện tại biết tôi học tập vì sao tốt như vậy, đều là máu và nước mắt a!"
Các bạn học khó được nghe lớp trưởng hài hước một hồi, buồn cười, cười vang.
Tống Cảnh Thần hướng Chung Thơ Tiệp nháy mắt, ý tứ là mình xử lý không tồi đi. Chung Thơ Tiệp chỉ là lẳng lặng mà nhìn cậu, không cười. Bởi vì cô biết, Tống Cảnh Thần theo như lời huyết lệ, tuyệt không phải có thể cười nói ra. Nỗi khổ của một người, cả lớp lại cười. Đây có lẽ là lý do vì sao Tống Cảnh Thần lại hấp dẫn như vậy.
Đúng lúc này, Tống Hoa xuất hiện ở cửa, hắn sửa lại cổ áo, một tay đút túi quần, một tay kẹp giáo án, mặt đầy nghiêm túc hỏi: "Có chuyện gì mà cười vui như vậy, nói tôi nghe xem."
Các bạn học hướng nơi phát ra tiếng nói nhìn lại, đầu tiên là kinh ngạc cùng khó hiểu, cuối cùng trên mặt ai nấy đều là biểu hiện khó thể tin nổi, trời ạ, thầy Tống đã trở lại!
Đối với phản ứng của bọn họ, Tống Hoa đã dự kiến trước, cho nên không đáng để ý tới. Mà là nhìn về phía trên bục giảng Tống Cảnh Thần vẫn đứng đơ như trời trồng, nhíu mày hỏi: "Đang làm cái gì?"
Tống Cảnh Thần vừa thấy ba khẽ nhíu mày liền trong lòng run sợ, chỉ thấy cậu nhanh chóng nhường chỗ cho Tống Hoa, sau đó mới thật cẩn thận đi về phía bàn của mình ngồi xuống. Một hành động này của cậu, lại chọc đến các bạn học một trận cười trộm.
Tống Hoa đem giáo án tùy ý mà ném ở trên bàn, lấy ra một cây phấn viết, dùng tay trái không bị thương viết lên đó, khó khăn quơ quơ vài nét hai chữ "Tống Hoa" liền xuất hiện ở trước mắt mọi người.
"Chào mọi người! Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 12A3 - Tống Hoa. Một năm tới......" Tống Hoa dừng một chút, chậm rãi gợi lên khóe miệng, cao giọng hứa hẹn nói: "Tôi vẫn sẽ luôn ở đây."
Xôn xao...... Vỗ tay kinh động! Mỗi người trong mắt đều tràn ngập kích động, trở về là tốt, trở về là tốt......
Một dãy phòng học khác của trường trung học Tử Kinh, dãy dành cho các em cấp một. Tống Ngọc Thụ đứng sau lưng Tống Hiên, rầu rĩ không vui, bộ dáng thập phần không vui. Tống Hiên cùng giáo viên nữ trao đổi với nhau, không rảnh lo tiểu hài tử ở phía sau.
"Cô Vương, Ngọc Thụ xin giao cho cô. Nó từ nhỏ đã lớn lên ở Anh, khả năng sẽ có chút nghịch ngợm, mong cô chú ý nhiều hơn." Đây là một cô giáo trẻ, mà cô nàng đang đắm chìm vào nhan sắc và khí chất mê người của Tống Hiên, máy móc gật đầu, căn bản không nghe được hắn đang nói gì.
Tống Hiên liếc nhìn đồng hồ một cái, kéo Tống Ngọc Thụ đang ở sau lưng hắn đến trước mặt cô giáo: "Lát nữa tôi còn có cuộc họp, cô Vương có chuyện gì xin hãy gọi cho tôi, đây là danh thiếp của tôi."
Cô Vương kích động mà tiếp nhận danh thiếp, phải biết rằng đây là đồ vật mà rất nhiều công ty lớn bé hay những cô gái chàng trai muốn có. Tống Hiên đối với sự kích động của vị giáo viên kia cũng không lấy làm lạ, xoay người đi ra xe, trợ lý mở cửa sau, Tống Hiên ngồi vào, ô tô khởi động, khi cửa sổ chuẩn bị đóng lại, chỉ nghe thanh âm nôn nóng của Tống Ngọc Thụ truyền đến: "Ba, khi nào ba mới đến đón con!"
Tống Ngọc Thụ thực sợ hãi, nó sợ giống 5 năm trước, ba vừa đi, chính là đi 5 năm.
Tống Hiên lệnh cho tài xế mở ra cửa sổ xe, nhìn Tống Ngọc Thụ trong mắt toàn là ôn nhu, chỉ nghe hắn nhẹ giọng nói: "Ngoan ngoãn đi học, buổi tối sẽ tới đón con."
Tống Ngọc Thụ chớp chớp đôi mắt nghiêm túc mà nói: "Ba, một lời đã định! Không được lừa con!"
Tống Hiên nở một nụ cười ấm áp: "Yên tâm, sẽ không."
Nói xong ô tô liền nghênh ngang rời đi, cuốn đi một đường bụi đất. Tống Ngọc Thụ ngơ ngác mà nhìn ô tô xa dần: "Cô, cô có nghe hồi nãy ba con nói, nếu con ngoan ngoãn đi học, ba buổi tối sẽ đến đón con. Như vậy...... Nếu con không ngoan ngoãn đi học, ba con sẽ không đến đón con sao?"
Cô Vương nhìn Tống Ngọc Thụ cười tươi, thật sự không nghĩ ai có thể nỡ lòng lừa một tiểu bằng hữu đáng yêu như vậy. "Ngọc Thụ, cô cảm thấy ba con không phải ý này....."
Tống Ngọc Thụ xoay người hướng phòng học đi đến, nãi thanh nãi khí mà nói: "Không sao, thử rồi sẽ biết!"
Cô Vương vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn bóng dáng nho nhỏ, thực sự bị lời nói của nó dọa sợ rồi, cái đứa nhỏ này logic này ở đâu ra vậy.
Sau giờ trưa, ngoài cửa sổ thời gian lười biếng, ánh nắng chói chang làm người ta uể oải. Trong phòng, Chung Thành cùng Tống Hiên đối mặt nhìn nhau, im lặng không nói. Hai người chút nào không chịu hoàn cảnh ảnh hưởng, sôi nổi đánh lên hoàn toàn tinh thần, sắc mặt lược hiện ngưng trọng. Chung Thành lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng: "Em làm như vậy, Tống Hoa biết không?"
Tống Hiên bất đắc dĩ cười, siết chặt chén trà trong tay: "Không có cách nào......"
Chung Thành suy tư một lát, chậm rãi nói: "Anh có thể cho em uỷ quyền, nhưng là......"
"Em tốt nhất nên nghĩ kỹ hậu quả. Không phải anh nhiều chuyện, nhưng có một số việc, anh của em có thể so với em kinh nghiệm nhiều hơn."
Tống Hiên hít một hơi thật sâu, dấu không được ý cười ở đuôi lông mày.
"Cảm ơn Thành ca, đại ca bên kia em sẽ tự giải thích."
Chung thành cười khẽ: "Cảm ơn với không cảm ơn không nói......"
Hắn dừng một chút, đột nhiên sắc mặt nghiêm túc mà uy hiếp nói: "Anh của em nếu là truy trách, em đừng có mà bán đứng anh!"
Hắn sắc mặt bi ai mà quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đỡ đỡ mắt kính, trong giọng nói lộ ra nhàn nhạt ưu thương: "Anh không đánh lại hắn......"
"......"
Tiểu bằng hữu Tống Ngọc Thụ mới đến, đã khiến các bạn học cùng lớp ở trường xa lánh, với nguyên nhân rất đơn giản, nó so với các bạn học nhỏ hơn hai ba tuổi, đã vậy còn không cao, gầy gầy yếu yếu, vừa thấy chính là kiểu dễ bị khi dễ. Hơn nữa nói tiếng Anh còn rất lưu loát, càng rước lấy rất nhiều ánh mắt địch ý.
_____________
02/06/2023.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro