Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[32]

Hành động anh dũng cứu người của Tống Hoa khiến mọi người kích động vỗ tay, còn chưa kịp trầm trồ khen ngợi, phía dưới lần thứ hai vang lên tiếng thét thất thanh chói tai, Tống Hoa đang rơi tự do xuống.

Tôi sắp chết rồi sao? Bên tai tiếng gió gào thét, quật đến cả gương mặt đều đau. Tống Hoa nhìn lên bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt không mở ra nổi. Hắn trong đầu hiện lên rất nhiều thứ, các bạn học lớp 12A3 còn đang đợi mình cùng bọn họ chiến đấu với kì thi đại học, Tống Hiên cao lãnh giỏi giang nhưng không thể đảm đương hết tất cả công việc, Tống Dương vẫn là như vậy không có quy củ. Vẫn chưa dành nhiều thời gian ở bên cạnh bồi Tống Thanh Lâm, còn chưa đi du lịch với Tô Nhung Mẫn. Còn có, vẫn chưa yên lòng Tống Cảnh Thần......

"Ba!" Tiếng thét chói tai xuyên qua đám người bên dưới đâm thẳng vào màng nhỉ của Tống Hoa, bất quá hắn lại rất quen thuộc, đó là thanh âm của con trai mình. Giương mắt nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Tống Cảnh Thần đã đứng ở vị trí Tống Hoa rơi xuống, cậu muốn dùng chính thân mình giúp Tống Hoa giảm xóc. Tống Hoa ở trong lòng muốn hét lên: "Đáng chết!", hắn thật muốn đi xuống cho Tống Cảnh Thần một cái tát, không muốn sống nữa sao!

Ý nghĩ này khiến hắn phải nhanh chóng hành động, thời điểm sắp rơi xuống tầng ba, hắn đột nhiên nắm chặt nắm tay, một quyền đánh nát cửa sổ bằng kính ở lầu ba, sau đó hai tay thuận thế bắt được khung cửa sổ, dùng sức bắn mình vào trong phòng học.

Toàn bộ động tác nhanh gọn làm mọi người căn bàn không kịp nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, những người phía dưới chỉ biết Tống Hoa đã biến mất!

Bọn họ cũng là xem choáng váng, tên này có phải là người hay không, dù có giống Spider Man cũng không nhanh như thế được!

Một khắc trước khi Tống Hoa rơi xuống, Tống Cảnh Thần là tuyệt vọng, cậu trong đầu trống rỗng, nếu ba đi rồi, cậu hoàn toàn không biết chính mình về sau sẽ thế nào.

Lúc này Tống Hoa đột nhiên biến mất, hắn tâm hung hăng mà rơi một chút, xụi lơ trên mặt đất há mồm thở dốc. Các bạn học sinh lớp 12A3 ngã ngồi trên mặt đất, khóc thành một mảnh.

Đối diện trên lầu Tống Thanh Lâm đứng trước cửa kính chứng kiến mọi chuyện, chỉ nghe hắn lẩm bẩm: "Tôi liền biết tiểu tử này mệnh ngạnh..."

Tất cả mọi người nhìn ra được, Tống Hoa lần này tuyệt đối là tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn có thể may mắn sống sót, một dựa thực lực, hai là dựa vào may mắn.

Quần chúng ăn dưa bên dưới thờ phào nhẹ nhỏm, những học sinh và giáo viên ở lớp lầu ba bị dọa không nhẹ. Cửa sổ đột nhiên bị người đánh vỡ, một người nam nhân mặc tây trang từ bên ngoài nhảy vào lớp học, lăn lên bục giảng làm các bạn học khó mà ngăn được tiếng hét!

Rơi vào lầu ba một lúc sau, Tống Hoa chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, hai chân bởi vì vừa mới ở trên sân thượng cứu nam sinh kia mà có chút vô lực, cánh tay bởi vì nắm giữa khung cửa sổ hơn nữa còn đánh vỡ cửa kính, lực ngã công với lực hắn tác động vào, hai cái hợp lại lực khiến cho cánh ray hắn căng ra, đau đến lợi hại, không dám nhúc nhích.

Bất quá những điều đó đều không quan trọng, quan trọng là Tống Hoa còn nhớ hành động không muốn sông của Tống Cảnh Thần lúc ở phía dưới. Hắn từ trên mặt đất đứng lên, cánh tay vẫn là không có sức lực. Bất quá lúc này hắn mới cảm nhận được ánh mắt quỷ dị của mọi người ở đây, chỉ thấy một đám học sinh nhìn hắn như nhìn thấy quái vật.

Hắn hơi hơi hướng mọi người gật đầu, giới thiệu nói: "Chào mọi người, tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 12A3 kiêm giáo viên dạy toán, về sau có vấn đề gì không hiểu cứ đến hỏi tôi. Ân...... Còn có, các người nhớ kỹ phải qua môn!" Tống Hoa hơi hơi mỉm cười, liền hướng cửa phòng học rời đi, mọi người trong lớp còn mơ màng chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Tống Hoa hướng sân thượng đi đến, Vương Cương cùng nam sinh kia còn đứng ở đó. Vương Cương đang hút một điếu thuốc, rất là bực bội. Nam sinh kia ôm đầu gối khóc nức nở, hắn cho rằng Tống Hoa đã đi rồi, trong lòng tự trách và đau khổ khổ khiến nước mắt hắn tuôn ra như suối.

"Thực xin lỗi, thầy Tống...... Em không dám lòng tự trọng lớn như vậy, em không nên tự ti, em không nên tùy tiện vứt bỏ tính mạng như vậy....."

Tống Hoa đi qua chỗ hắn, cánh tay đau đến không nhấc dậy nổi, đành phải ngồi xổm xuống nhẹ giọng an ủi: "Ngoan, đừng khóc, thầy không có chuyện gì."

Nam sinh ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt đầy vết thương vì bị mãnh kính cắt của Tống Hoa, sợ tới mức lui về sau vài bước: "Thầy là người hay quỷ?"

Tống Hoa nhún vai cười khẽ "Thầy đương nhiên là người......" Hắn dừng một chút, đột nhiên nghiêm túc mà nói: "Về sau em có ý định tự tử, phải xin chỉ thị của thầy. Mạng của em là thầy cứu về, nếu thầy không đáp ứng, em đừng mơ có thể rời khỏi thế giới này!"

Nam sinh kia lần thứ hai hai mắt đẫm lệ: "Thầy, thực xin lỗi. Em về sau không bao giờ sẽ lấy mạng của mình ra đùa giỡn!" Không đợi Tống Hoa lên tiếng an ủi, một hình bóng quen thuộc lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt Tống Hoa, Tống Hoa hai lời chưa nói, đứng dậy nhấc chân đá thân ảnh kia một cái, thân ảnh kia bị đá ngã trên mặt đất, bất quá nhanh chóng bò lên.

"Con cho rằng mình lợi hại lắm sao! Muốn làm cái đệm! Nếu con còn không quý trọng sinh mệnh của mình như thế, về sau ba như thế nào có thể yên tâm giao Tống thị cho con!" Tống Hoa cũng rất tức giận, đứa con trai này, luôn là thích cậy mạnh, buộc chính mình làm mấy việc nguy hiểm!

Tống Cảnh Thần không buồn, nhưng nước mắt cứ trào lên. Khầu khí quen thuộc này, cách đá quen thuộc này, làm cho Tống Cảnh Thần có một cảm giác an toàn không thể lý giải được, thậm chí còn có chút vui vẻ, chỉ cần ba còn ở đây là tốt rồi.

"Cái kia, thầy Tống, thầy là như thế nào sống sót!"

Kỳ thật lúc Tống Hoa ngã xuống, Vương Cương phát hiện bản thân cư nhiên có cảm giác khổ sở cùng tiếc nuối, đó là loại cảm giác mất đi đối thủ cạnh tranh, về sau không ai cùng mình khắc khẩu, như vậy công việc còn gì là vui vẻ nữa a.

Tống Hoa căn bản không để ý đến hắn, như cũ tức giận mà nhìn Tống Cảnh Thần: "Lần này tạm tha, lần sau nếu để ba biết con đùa giỡn với tính mạng bản thân, ba liền đánh con đến sợ mới thôi!"

Đúng lúc này, cửa sân thượng lần thứ 2 bị đầy ra, Tống Dương chạy đến, vừa lên tới liền nắm lấy hai vai Tống Hoa xoay trái xoay phải xem xét, lo lắng mà nói: "Đại ca, anh thật là hù chết em rồi! Anh muốn làm ra chuyện gì......" Dừng một chút nói: "Anh hai không thể không ai quản." Tống Hoa gõ đầu hắn một cái, lắc đầu nói: "Là em không ai quản đi!"

"Đại ca, trước hết bệnh viện đi, mặt đều bị xước hết rồi......" Tống Dương nhìn Tống Hoa đau lòng lẫn khó chịu. Lại nhẹ nhàng bóp nhẹ bả vai Tống Hoa, nhíu mày nói: "Cánh tay phải bị trật khớp rồi!"

Tống Thanh Lâm bước đến: "Vừa rồi còn dạy Cảnh Thần không được đùa giỡn với tính mạng, nhưng chính con lại chơi đến lợi hại!"

Thật đúng là cha nào con nấy!

"Bạn không có tiền là bởi vì bạn không có dã tâm, khi tài năng không nuôi được hoài bão của bạn, hãy bình tĩnh và học tập thật tốt." Đây là câu nói của nam sinh kia mười năm sau khi đứng trước báo đài truyền thông hỏi bí quyết để trờ nên thành công. Khi hắn vừa nói xong, một trận flash chớp nháy liên tục.

Mà hắn như cũ bình tĩnh mà đối diện màn ảnh mỉm cười nói:"Những lời này đều không phải là xuất từ tôi, mà là một người có ơn với tôi cũng là thầy giáo của tôi. Thầy ấy đã cho tôi cuộc sống thứ hai, là thầy ấy chỉ cho tôi hướng tôi nên đi! Có thể nói, không có thầy ấy, liền không có tôi ngày hôm nay!" Hắn trong mắt lóng lánh ánh sáng cùng sự kính trọng.

Hắn không còn là chàng trai tuyệt vọng đến muốn tự tử như năm xưa, hiện tại ở trước mặt mọi người hắn là một CEO trẻ tuổi thành đạt với khối tài sản hàng trăm triệu NDT. Đương nhiên, này hết thảy những lời này đều là lời nói ở trong lòng.

Hiện tại Tống hoa phát hỏa, hỏa thực đột nhiên. Hành động anh hùng của hắn được lan truyền rộng rãi trên mạng, trở thành chủ đề để mọi người nói chuyện say sưa, thậm chí trường trung học Tử Kinh đều thanh danh vang dội.

Mà anh hùng Tống Hoa trong mắt mọi người đối mặt với truyền thông khi phỏng vấn chỉ nói một câu: "Tôi chỉ làm việc của một giáo viên nên làm." Chỉ vì một câu nói này, hắn trở thành nhân vật mà các trường muốn chiêu mộ, không ít trường đưa ra mức lương hậu hĩnh muốn hắn đến dạy. Nhưng Tống Hoa cuối cùng vẫn là thuận lý thành chương mà trở về trường trung học Tử Kinh.

"Cho dù là vứt bỏ sinh mệnh, cũng muốn cứu một người học sinh, đây mới là đức tính cao quý của một nhà giáo, đây mới là một giáo viên ưu tú vừa có tư tưởng vừa có phẩm cách!" Tống Thanh Lâm ngồi trong phòng họp, rất hào hứng lẫn tự hào nói.

"Chúng ta cùng hoan nghênh thầy Tống trở về!"

Vừa dứt lời, một tràng vỗ tay kinh động, mọi người nhìn về phía Tống Hoa ánh mắt sáng quắc, người này, thật đáng kính nể. Có thể có một người đồng nghiệp như vậy, xác thật là một chuyện may mắn. Vương Cương ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, Tống Hoa cũng im lặng không nói, cũng có tâm sự.

"Cuộc họp hôm nay kết thúc tại đây, tan họp." Tống Thanh Lâm ngẩng đầu liếc nhìn Tống Hoa một cái, thanh âm trầm thấp truyền vào tai mọi người: "Tống Hoa, cậu ở lại một chút."

Mọi người hướng ánh mắt hâm mộ đến Tống Hoa, khẳng định hiệu trưởng sẽ cho Tống Hoa một phúc lợi. Tống Hoa được nhiều trường học mời gọi như vậy, Tử Kinh không đưa ra điều kiện để thu hút Tống Hoa ở lại, chỉ sợ không mua được lòng người.

Phòng họp rộng lớn chỉ còn lại hai người, Tống Hoa ngồi ở đầu bên này, Tống Thanh Lâm ở đầu bên kia, hai người cách xa nhau cả vạn dặm. Tuy là như thế, Tống Hoa vẫn cảm nhận rõ ràng được sự tức giận của người kia.

"Bang" bàn phòng họp rung lên một cái, thanh âm này vang lên, thực sự làm mấy chú chim nhỏ ngoài cửa sổ kinh hãi không ít. Tống Hoa ngồi ở đầu bên kia, mặt như cũ không đổi sắc, phảng phất như việc không liên quan đến mình.

Tống Thanh Lâm chậm rãi đứng dậy, hướng Tống Hoa đi đến, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ, tức giận cũng bị liễm đi. Nhưng Tống Hoa biết, Tống Thanh Lâm đây là tức giận đến cực điểm mới có thể im lặng như thế. Lúc này, đương nhiên không thể ngồi lại, hắn nhanh chóng đứng dậy, khoanh tay cung kính mà đứng thẳng.

Tống Thanh Lâm ngữ khí bình tĩnh khiến người ta sợ hãi: "Đây là phương pháp để cậu tự mình trở về đây sao?" Tống Hoa như cũ không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói: "Đây không phải là cách của con. Chỉ là trùng hợp, thuận tay liền làm."

Tống Thanh Lâm nheo lại hai mắt, trầm giọng nói: "Hay cho câu thuận tay liền làm..." Câu nói vừa nói xong, một tiếng "bốp" vang vọng toàn bộ phòng họp. Tống Thanh Lâm giơ lên quải trượng hung hắng hướng cái mông Tống Hoa đánh xuống một cái, Tống Hoa lảo đảo một bước, lại nhanh chóng đứng vững.

Tống Thanh Lâm tuy sức đã yếu, nhưng lực đánh vẫn không giảm so với năm đoa, Tống Hoa là tràn đầy thể hội. "Việc thuận tay này của cậu, cậu có từng nghĩ tới hậu quả!" Tống Thanh Tâm lần thứ hai giơ lên quải trượng, cách quần, không có dây mây nhưng tiếng vang vẫn thanh thúy, đau đớn cũng tuyệt đối không kém dây mây, bởi vì không chỉ có là da thịt đau, xương cốt đều nhịn không được run rẩy đau, Tống Hoa nhẫn thật sự vất vả.

"Nếu cậu có chuyện gì, Tống thị phải làm sao bây giờ!" Ngay sau đó lại là một gậy đánh xuống, Tống Hoa mồ hôi cũng chảy xuống.

"Nếu cậu có chuyện gì, Hiên nhi Dương nhi phải làm sao bây giờ!" Lại là một gậy, đau đến Tống Hoa nắm chặt hai tay lại."

Nếu cậu có chuyện gì, học sinh của cậu phải làm sao bây giờ!" Quải trượng hổn loạn rơi xuống, Tống Hoa cắn chặt khớp hàm.

"Nếu cậu có chuyện gì, Cảnh Thần nên làm cái gì bây giờ!" Tống Thanh Lâm ngay sau đó một gậy dùng đến chín phần sức lực, gậy này đâu đớn hơn những gậy trước gộp lại, làm Tống Hoa cả người nhịn không được mà run rẩy.

Tống Hoa sống không phải cho một mình hắn. Hắn là thầy giáo, là anh cả, là ba, là người quản lý Tống thị.

Những thân phận đó buộc hắn phải nổ lực, buộc hắn phải sống, phải tồn tại. Trên vai hắn, gánh vác quá nhiều.

__________________
01/06/2023.

Vẫn là trẻ em nên vẫn muốn có quà nèeee🤗🤗
Chúc mí bà 1 ngày vui vẻ nhaaa.

Về cơ bản, bản thân tui thấy truyện này còn hay hơn tất cả những truyện mà tui đã và đang làm á, nhưng dạo này mn bơ tui ròi, ít đọc truyện của tui lắm cơ á😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro