[31]
Tống Hoa nhíu mày móc điện thoại ra: "Tống Dương, em đang ở đâu?"
Tống Dương giọng nói khàn khàn, hai mắt mông lung, thập phần không kiên nhẫn mà đáp: "Mẹ kiếp, lúc này tôi có thể ở đâu..."
Hiện tại là 7 giờ rưỡi sáng, bình thường 8 giờ sáng Tống Dương mới thức dậy. Giấc ngủ bị làm phiền, bực bội nghe điện thoại, căn bản không để ý đến tên người gọi đến, phát ra lời nói thô bạo. Đối diện với sự im lặng chết người kia, Tống Dương mở mắt nhìn màn hình điện thoại, rất tốt, là đại ca. Hai chữ trên màn hình điện thoại trầm mặc, trầm mặc đến đáng sợ.
Một giây sau, một âm thanh "Rầm!" từ trong điện thoại phát ra, kinh ngạc sợ hãi hỗn loạn. Tống Hoa dự tính trước mà cách điện thoại ra khỏi tai, quả nhiên, ngay sau đó chính là một tiếng "Rầm!" vang lên. Bên kia Tống Dương lập tức từ trên giường nhảy xuống, run run rẩy rẩy mà nhặt điện thoại bởi vì sợ hãi mà vô tình đập xuống đất. Hắn hít sâu một hơi, làm như không có việc gì, giống như bình thường trò chuyện vui vẻ mà nói: "A, đại ca, chào buổi sáng! Anh ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn em mang đến cho anh nha! Ai ô ô, hôm nay thời tiết cũng thật đẹp a......"
Tống Hoa đánh gãy lời nói ân cần quan tâm của em trai, giọng nói vững vàng ra lệnh: "Tống Dương, mang theo thuốc bôi đến văn phòng của Vương Cương, cho cậu năm phút đồng hồ!"
"Ok, chuyện nhỏ, không thành vấn đề." Tống Dương vỗ bộ ngực bảo đảm. Nghe được âm thanh tắt máy phía đầu bên kia điện thoại, Tống Dương lại lần nữa tùy tay đem điện thoại vứt trên mặt đất. Một tay mặc quần tây, một tay mặc áo khoác, vô cùng lo lắng mà lấy thuốc, nhanh chân chạy đi. Có thể hay không miễn trách phạt, còn phải xem tốc độ của mình.
Năm phút sau Tống Dương đã có mặt tại văn phòng, còn không kịp thở, Tống Hoa liền cầm thuốc trong tay hắn, đi tới bên cạnh Tống Cảnh Thần ngồi xổm xuống, tự mình bôi thuốc.
"Đại ca, Cảnh Thần đây là......" Còn chưa chờ Tống Dương hỏi xong, Tống Hoa lại lần nữa đánh gãy hắn, thanh âm lạnh băng đến cực điểm: "Vả miệng!"
"Anh, sáng sớm vả miệng không tốt, mạch máu tương đối......" Không chờ hắn nói xong những cái đạo lý dưỡng sinh, Tống Hoa trực tiếp đứng dậy, cởi cúc áo ở cổ tay, chuẩn bị giơ tay. Tống Dương nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức lui về sau một bước, vội vàng ngăn lại động tác của Tống Hoa:
"Đừng đừng đừng, đại ca. Đánh người là việc tốn sức, anh đã đánh người cả buổi sáng rồi, khẳng định đã mệt muốn chết. Em như thế nào mà xứng để anh động thủ, vẫn là em tự làm đi!" Tống Dương bộ dáng hiên ngang lẫm liệt phảng phất thật là sợ Tống Hoa mệt, trực tiếp hướng trên mặt mình đánh xuống một cái tát, dùng hết sức lực, trên mặt rất nhanh hiện lên dấu năm ngón tay.
"Đại ca, anh xem đã hài lòng chưa?" Tống Dương nhe răng nhếch miệng, phảng phất bộ dáng rất thống khổ.
"Về sau tôi lại nghe thấy một lời thô tục nào phát ra từ cậu, không chỉ đơn giản là một cái tát như thế này!" Tống Hoa tùy ý liếc Tống Dương một cái, lại khiến Tống Dương sợ hãi không nhẹ.
Mấy ngày hôm trước mới bị Tống Hoa đánh, Tống Dương đối với Tống Hoa có cảm giác kinh sợ không thua gì Tống Hiên, thậm chí còn hơn Tống Hiên. "Vâng, đại ca, em đã biết, em đi trước đây." Tống Dương hơi hơi khom người, sau đó xoay người rời đi.
Tống Hoa lại lần nữa ngồi xổm xuống giúp con trai bôi thuốc, hắn nhìn con trai nước mắt còn chưa khô, hỏi: "Ủy khuất con?" Tống Cảnh Thần đem đầu vùi vào hai cánh tay, ủ rũ nói: "Không có..."
Tống Hoa lắc đầu, nhẹ nhàng sờ đầu con trai: "Ba tự có tính toán, rời đi chỉ là tạm thời, ba sẽ không mặc kệ các con. Huống hồ... "
Còn chưa đợi Tống Hoa nói hết, âm thanh đập cửa dồn dập truyền đến, chỉ nghe ngoài cửa kêu gào: "Tống Hoa, mở cửa nhanh! Hiệu trưởng tới!" Vương Cương cảm thấy, ở trước mắt bao người, học sinh của mình lại bị đối thủ mang đi, thực mất mặt! Không, là thập phần mất mặt! Vì thế hắn không biết xấu hổ mà đi đến phòng hiệu trưởng gọi Tống Thanh Lâm đến đây.
"Kẽo kẹt" một tiếng, Tống Hoa mở cửa ra, lúc sau nhanh chóng đóng lại, không cho bất kỳ ai có thể nhìn vào bên trong.
"Tống Hoa! Nói, anh có phải hay không lại đánh Tống Cảnh Thần!" Vương Cương ở một bên căm giận chất vấn. Tống Hoa không có để ý đến hắn, xoay người nhìn về phía Tống Thanh Lâm, hơi hơi khom người chào: "Hiệu trưởng Tống."
"Lại ở trường học đánh người, cái tật xấu này của cậu bao giờ mới có thể sửa! Lần trước giáo huấn còn chưa đủ sao!" Tống Thanh Lâm nói hung hăng dùng quải trượng dậm xuống nền.
"Thầy nói chính là." Tống Hoa thái độ vĩnh viễn đều là như thế này, luôn làm xong việc sẽ vẻ mặt nghiêm túc nhận sai. Tiếp theo nên làm như thế nào vẫn là như thế nào làm, cùng tuổi trẻ thời điểm giống nhau như đúc.Tống Thanh Lâm tức giận không nói nên lời, đơn giản trực tiếp xoay người rời đi.
"Thầy đi thong thả!" Tống hoa cung kính mà chào. Lúc sau mới nhìn về phía Vương Cương: "Có việc gì?"
Vương Cương lúc này nhiệt huyết nghề nghiệp lập tức phun trào ra ."Tống Cảnh Thần hiện tại là học sinh của tôi, cậu không có tư cách động thủ với nó!" Tống Hoa cười lạnh, hỏi một câu khiến Vương Cương kinh thiên động địa: "Tống Cảnh Thần là con trai của tôi, tôi không có tư cách động thủ với nó sao?"
Vương Cương đầu tiên là nhíu mày, lại giật mình, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, hắn run rẩy ngón tay, trong miệng còn lẩm bẩm: "Trách không được, trách không được......"
"Bất quá......" Vương Cương như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên thập phần ủy khuất mà nói: "Đây là văn phòng của tôi......"
Trách không được Tống Cảnh Thần đối với Tống Hoa nói gì nghe nấy, đánh không dám tránh, mắng không cãi lại; trách không được Tống Cảnh Thần luôn luôn ngoan ngoãn lại gay gắt với mình như vậy, trách không được Tống Cảnh Thần IQ lại cao như vậy......Thì ra nó là con trai của Tống Hoa!
Vương Cương vừa khiếp sợ lại buồn bực, dựa vào cái gì a, chuyện tốt gì cũng hướng đến Tống Hoa! Ông trời, đứa con trai tốt như vậy, tôi làm sao mà thắng được Tống Hoa a!Vương Cương còn chưa kịp thoát ra khỏi suy nghĩ, lại nghe được một thanh âm uy nghiêm từ Tống Hoa phát ra: "Vương Cương, tôi có đánh con trai của tôi, không cần cậu chỉ thị!" Tống Hoa nói một câu này cũng là hợp lý hợp tình.
"Tống Hoa, anh....." Vương Cương nghẹn không nói nên lời, nắm chặt tay, muốn động tay. Lúc này, Tống Cảnh Thần đã mặc lại áo quần chỉnh tề, trừ bỏ bước chân hơi hơi lảo đảo, căn bản nhìn không ra vừa mới bị đánh xong. Giơ tay nhấc chân gian vẫn cũ nho nhã lễ độ, chỉnh thể khí chất vẫn là cái khinh cuồng thiếu niên.
"Thầy Tống, thầy Vương." Tống Cảnh Thần không có nghe được cuộc đối thoại ở ngoài cửa, ở trước mặt Tống Hoa, cậu không dám làm ra hành động lỗ mãng với Vương Cương. Cái gọi là cha con, chính là người chán ghét đều giống nhau.Tống Hoa có ý nghĩ của chính mình, Tống Cảnh Thần cũng có phương pháp riêng của bản thân. Mà hai người tính tình đều tự cho mình là đúng, mới tạo thành cục diện như hiện tại.Tống Hoa đối Tống Cảnh Thần gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Vương Cương, giờ khắc này, hắn chỉ là một vị phụ huynh: "Chào thầy Vương, tôi là ba của Tống Cảnh Thần, tìm tôi tới có chuyện gì sao?"
"Con trai của anh ở trường, bày trò quấy phá giáo viên gây ra rắc rối cho chúng tôi trong quá trình giảng dạy."
"Thầy Vương, thật xin lỗi, về sau tôi sẽ quản giáo nó nghiêm khắc hơn."
"Kỳ thật giáo viên chúng tôi cũng có chỗ làm không đúng, Tống Cảnh Thần vẫn là học sinh thập phần ưu tú. Về sau chúng ta vẫn phải hợp tác với nhau để nuôi dạy bọn trẻ."
"Vâng, làm phiền thầy Vương rồi."
"Không có không có, đều là chuyện nên làm."
Vừa mới lúc nãy còn thiếu chút nữa là vung tay đánh nhau, lúc này đây kẻ xướng người hoạ, hài hòa đến không tưởng. Cuộc đối thoại này, đều có thể xem như "Họp phụ huynh" đúng nghĩa của nó. Không phải bọn họ buông xuống oán hận, chỉ là đều là giáo viên hai người cũng biết, tranh chấp trước mặt học sinh, là một điều thực sự ngu xuẩn.
Hai người cuối cùng còn hữu hảo mà bắt tay, chẳng qua đang tới gần nháy mắt,Vương Cương nhỏ giọng nói thầm một câu: "Tôi cho anh để lại mặt mũi..."
Tống Hoa nhẹ nhàng cười, cũng hạ giọng nói: "Hy vọng cậu có đủ bản lĩnh..."
Vương Cương hít một hơi thật sâu, rồi lại không thể tức giận, trên mặt tươi cười muốn có bao nhiêu xấu xa!
Tống Cảnh Thần còn đang kinh ngạc đứng một bên, kinh ngạc khi Tống Hoa nói ra thân phận của hắn cho Vương Cương.
Khi hai người chuẩn bị chào tạm biệt nhau, người còn chưa thấy, một thanh âm nôn nóng truyền đến: "Thầy Vương, thầy Tống, không xong rồi, lớp 12A3 có học sinh muốn nhảy lầu!"
Hai người nhìn nhau một giây, nhanh chóng buông tay, hướng sân thượng vội vàng chạy đến.
Tháng chín, ánh nắng tươi sáng, gió thu tươi mát. Đã đến lúc tốt để rời khỏi thế giới này, trong lòng nam sinh nghĩ như thế. Hắn nhìn ra phương xa, một mảnh yên lặng, nhắm mắt lại, liền như vậy đi thôi, trên đời nãy đã không còn gì để nhớ mong nữa. Khi còn nhỏ cha mẹ bỏ hắn mà đi, được một ông lão nhặt rác nhặt về nuôi. Mười mấy năm qua hai người dựa vào trợ cấp của chính phủ và bán phế phẩm mà sống qua ngày, học hành chăm chỉ dựa vào thành tích mà được vào trường trung học Tử Kinh, hơn nữa dựa vào học bổng miễn toàn bộ học phí ba năm học.
Khi ông lão nhặt rác mất đi, khiến cho hắn chịu một đả kích thật lớn, đi học ngủ, tan học lưu lạc khắp nơi, thành tích cũng bởi vì vậy xuống dốc không phanh, liền bị chuyển xuống lớp 11A3.Tống Hoa khi tiếp nhận lớp 11A3, biết được tình cảnh của hắn, chỉ cho hắn một công việc, tiền lương không cao, nhưng có thể tự nuôi sống chính mình.
Hắn đến bây giờ đều còn nhớ rõ câu nói của Tống Hoa: "Thế giới này từ trước đến nay không công bằng, kẻ yếu không có tư cách yêu cầu công bằng, em chỉ có thể nỗ lực khiến chính mình cường đại, mới có thể được dành được công bằng. Mà con đường duy nhất hiện tại, chính là học tập."
Hắn khóe mắt hàm chứa nước mắt, hướng tới phía chân trời hét lớn: "Tôi nổ lực nhiều như vậy, cũng chỉ là vô dụng!"
Trong lớp toàn là con nhà giàu, cái gì đều không cần làm, chỉ cần duỗi tay, cơm dâng tới tận miệng. Bàn thân thì ban ngày học tập, ban đêm làm việc, vẫn là cơm ăn không đủ no.
Trong trường học dạy bọn họ rất nhiều, nhưng điều duy nhất không dạy bọn họ, cách điều chỉnh tâm lý khi đối mặt với những điều không công bằng.
Trong khoảng thời gian ngắn, phía dưới đầy học sinh và giáo viên, từ lầu bảy nhìn xuống, dày đặc điềm đen, hắn hai mắt đẫm lệ mông lung, cái gì đều thấy không rõ. Đúng lúc này, cửa sân thượng bị người mở ra. Những người nên tới đều tới, Vương Cương, Tống Hoa, Chủ Nhiệm Giáo Dục.
Vương Cương thập phần sinh khí mà hô: "Cậu đang làm cái gì, có phải hay không muốn chết!" Ở đây người một trận kinh ngạc, việc võ ràng như thế, cần phải nói ra sao, còn ngại không đủ kích thích hắn sao!
Tống Hoa nhìn chăm chú đôi mắt của học sinh kia, ngữ khí bình đạm hỏi: "Làm sao vậy? Công việc không thuận lợi?"
Học sinh kia thân thể đứng càng thẳng hơn, ánh mắt Tống Hoa là ánh mắt đáng sợ nhất mà hắn từng thấy, liền như vậy trong nháy mắt, hắn thậm chí muốn từ bỏ.
"Em đã quên những gì thầy đã nói với em rồi sao?" Tống Hoa cố thể hiện sự ôn như nhất mà từ trước đến nay chưa bao giờ nói với Tống Cảnh Thần.
Nam sinh rưng rưng lắc đầu: "Chính là, vô dụng! Bất luận em nổ lực như thế nào, đều vô dụng!" Hắn thân thể run rẩy, càng ngày càng tới gần bên cạnh.Tống Hoa cũng chậm rãi tới gần, ngữ khí ôn hòa: "Em oán giận thế giới không công bằng, nhưng trước mắt em có một lẽ công bằng, em vì cái gì không nắm bắt lấy?"
"Em còn nhỏ, còn rất nhiều thứ mà em chưa trải qua, cũng không ai có thể đoán trước được tương lai."
Nam sinh vẫn thống khổ mà lắc đầu, chất phác mà đáp: "Em không có cơ hội......" Nam sinh kia đứng bên trên lan can, cơ hồ lung lay sắp ngã.
"Em muốn cơ hội phải không? Thầy có thể cho em! Tập doàn Tống thị em có biết không? Em có thể đến đó làm!" Tống Hoa lớn tiếng thét lên, cố gắng muốn thức tỉnh nam sinh trước mặt.
Vương Cương tức muốn hộc máu mà kêu: "Tôi nói cho cậu! Đừng gây chuyện nữa! Xuống đây nhanh!." Nói xong liền đi lên túm lấy người hắn, thật vất vả để ổn định cảm xúc thiếu niên lại lần nữa hoảng loạn tay chân, liền trong nháy mắt, nam sinh trượt chân, hướng phía dưới rơi xuống. Phía dưới đám người một mảnh xôn xao, bởi vì bọn họ thấy nam sinh từ trên sân thượng rơi xuống. Lúc mọi người tưởng đã hết hy vọng, một thân ảnh nhào ra, bắt được tay thiếu niên, hai thân ảnh treo lơ lửng bên ngoài, nương tựa hai chân câu lấy lan can.
Tống Hoa hung hăng hít một hơi: "Thầy nói cho em biết! Em không cần sống vì người khác mà phải sống vì thầy!" Nói xong Tống Hoa liền điều động sức lực toàn thân, túm chặt tay thiếu niên, phần eo phát lực, ném nam sinh kia lên sân thượng. Mà Tống Hoa bởi vì thể lực tiêu hao quá mức, hai chân trượt khỏi sân thượng, rất nhanh liền rơi xuống.
______________
07/05/2023.
Dl16052003
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro