[3]
😳Cao lãnh Nhị ca sẽ làm nũng (Chương 4)
Tống Hoa đi vào phòng Tống Dương, giờ phút này mà Tống Dương vẫn nằm ở trên giường nhàn nhã tự tại mà chơi game, đến khi nghe được Tống Hoa nặng nề mà hạ thấp âm giọng, hắn mới từ trên giường nhanh chóng đứng dậy bước tới.
Tống Hoa thấy một màn như vậy, thật là dở khóc dở cười.
Xụ mặt, nhìn đứa em trai đứng trước mặt này như vậy còn bồng bột so với tiểu Thần còn kém xa.
"Anh hai, em sai rồi. Em không nên để cho tiểu Thần buổi tối ra cửa." Tống Dương giả bộ đáng thương, bộ dáng hề hề.
Tống Hoa không nóng không lạnh, nhàn nhạt mà nói: "Tiếp tục."
"Ách...... Em không nên lừa gạt anh hai."
"Tiếp tục."
"A? Còn có...... Anh hai, không có đi......"
"Em năm nay bao nhiêu tuổi?" Tống Hoa lại lạnh nhạt đặt câu hỏi.
"Hai mươi ba." Tống Dương khó hiểu.
"Thì ra em còn biết chính mình đã hai mươi ba! Anh kêu em ở lại trong nhà, là để em kiểm soát tiểu Thần, không phải để em bồi nó chơi game. Tối hôm qua nó một đêm không về, là em thật sự không biết tình hình mà vẫn là yên lặng chấp thuận? Em đã không còn nhỏ, đừng làm cho anh lại dùng phương pháp giáo huấn tiểu Thần giáo huấn em."
Tống Dương cúi đầu, rất khó dùng được sự nghiêm túc nói: "Anh hai, em sai rồi, em nhận phạt."
"Phạt, khẳng định là có. Hiện tại em đi thoa thuốc cho tiểu Thần. Chờ anh ba em trở về lại nói."
Tự nhiên Tống Hoa nhắc tới "anh ba" thời điểm này, Tống Dương lập tức thay đổi biểu tình, vẻ mặt cầu xin mà nói: "Anh hai, em sai rồi, em sai rồi. Anh đánh em một trận em nguyện ý nhận gấp đôi, nhưng xin anh đừng nói cho anh ba."
Tống Hoa hơi hơi nhướng mày: "Vậy để cho anh ba em đánh em gấp đôi, thế nào?"
Tống Dương ngoan ngoãn ngậm lại miệng.
Đến khi Tống Dương đi vào phòng Tống Cảnh Thần ngồi ở bên cạnh, nhìn đến một thân thương tích của nhóc con. Tống Dương nhịn không được kinh hô: " Ta thấy rồi, trời ơi anh hai lại xuống tay như vậy tàn nhẫn!"
Tống Cảnh Thần u oán mà phiết hắn liếc mắt một cái, "Còn không đều là chú ở một bên thêm mắm thêm muối."
"Ai biết anh hai sẽ bởi vì như vậy mà tức giận, lại đánh tàn nhẫn như vậy." Tống Dương vừa nói vừa cầm lấy một bên nước sát trùng chuẩn bị tiêu sưng, mang theo vẻ mặt tự trách.
Tống Dương từ nhỏ đến lớn không chịu quá trọng trách phạt như vậy, nhiều lắm bị anh ba hắn lấy thước chụp vài cái. Bởi vì hắn là nhỏ nhất, không cần gánh vác rất nhiều trách nhiệm, từ nhỏ đến lớn vô ưu vô lự. Hơn nữa khi đó Tống Hoa mới bắt đầu tiếp quản công ty của gia đình, mà anh ba của hắn Tống Hiên lại bận về việc học, ba của Tống Dương tuy rằng không còn quản lí của công ty, nhưng lại đi đến trường học đảm đương chức vụ hiệu trưởng, ở một môi trường giáo dục, nơi tinh khiết nhất không có lừa gạt đấu đá, thanh xuân vườn trường, chính là hưởng thụ cũng là hứng thú nổi lên lúc tuổi già. Vì vậy mọi người đều không quản thúc hắn, khiến cho Tống Dương từ nhỏ liền hình thành tính cách tự do tiêu sái. Đôi khi, hắn tâm tính tựa hồ còn không tốt bằng đứa nhỏ Tống Cảnh Thần chỉ mới mười sáu tuổi.
Bất quá cũng may hắn còn có một môn có thể lấy ra để tự hào sống -- trung y.
Bọn họ là ba anh em cùng một cha, cùng một mẹ, mẹ của Tống Dương cũng chí là bà nội của Tống Cảnh Thần năm ấy vì bị bệnh mà mất đi tại phòng phẫu thuật.
Khi đó, Tống Dương chỉ mới chín tuổi.
Hắn khi ấy chỉ là một đứa nhỏ ôm người ngồi khóc ở một góc lầu, cả người cuộn tròn ôm hai đầu gối, bả vai run rẩy khóc thút thít, bên tai chỉ còn lại câu nói kia của bác sĩ: "Chúng tôi đã tận lực."
Lúc sau, khi Tống Dương sinh bệnh, rốt cuộc cũng không chịu đi bệnh viện. Nhưng bệnh luôn phải trị, Tống Hoa bất đắc dĩ phải thỉnh bác sĩ về đến nhà xem bệnh, mà dụng cụ để kiểm tra bệnh tật đều ở bệnh viện, bác sĩ cũng bó tay không biện pháp. Rốt cuộc khiến cho Tống Hoa phải mời tới trung y.
Lão trung y cũng tay nghề thực tốt, chỉ nhìn sơ qua, đưa tay sờ sờ bàn tay nhỏ của hắn, vậy mà lại thuần thục viết ra phương thuốc. Tống Dương khi đó bắt đầu liền mê luyến phương pháp y thuật xưa cổ mà thật thần kì này.
Từ đây hắn đối trung y là nhiệt huyết nhiệt tình một lòng không thay đổi, hiện giờ đã lấy được thành tựu không nhỏ. Tuy không thể một mạch liền biết sinh tử, đối với những cái bệnh tật thường thấy đều không nói chơi. Cho dù là ung thư, hắn đều có thể tự mình tìm ra phương pháp trị liệu.
Tống Dương từng đối chính mình ưng thuận hứa hẹn, đời này sẽ không làm bất cứ kẻ nào ở trước mắt của mình phải rời đi. (Tuyệt)
"A! Chú út nhẹ tay." Tống Cảnh Thần kêu thảm thiết.
"Đã biết, con đừng lộn xộn a."
Lúc này Tống Dương phá lệ chuyên chú, nghiêm túc. Bởi vì chính mình sai lầm, làm Tống Cảnh Thần phải chịu trách phạt nghiêm khắc như vậy, Tống Dương tuy nói vẫn luôn có tâm ý rất lớn, nhưng giờ này khắc này hắn nội tâm thập phần tự trách.
Trải qua một phen lăn lộn, Tống Cảnh Thần đầy đau khổ, mà Tống Dương làm sao không phải chịu.
Tống Cảnh Thần tuy thân thể "Trọng thương", nhưng lại như cũ ghé vào trên giường kiên trì đem bài tập làm cho xong.
Tống Dương không thú vị đem sách ra đọc, mà Tống Hoa lại đang soạn bài.
Tự nhiên tạo nên một không khí yên tĩnh, đột nhiên dưới lầu lại truyền đến giọng nói của quản gia "Nhị thiếu gia đã trở về."
Nghe được dưới lầu một truyền đến âm thanh, làm Tống Dương sợ tới mức ném xuống sách liền hướng phòng mình chạy, sợ nếu chạy chậm bị bắt được e là sẽ bị đánh một trận.
Tống Hiên nhìn ở lầu hai hàng hiên liền thấy Tống Dương đang hoang mang rối loạn chạy trối chết, liền lên tiếng nói: "Tống Dương, đứng lại."
Thanh âm không lớn, nhưng lại đủ uy lực ức hiếp.
Tống Dương dừng bước chân lại, nhìn xuống phía dưới chỉ thấy Tống Hiên một thân tây trang vẫn chưa kịp thay ra, Tống Hiên dường như đang căm tức nhìn chính mình, ở một chỗ dáng người hoàn mĩ không hề thừa một tí mỡ nào, tây trang phác hoạ lại gần như hoàn mỹ. Hơn nữa khuôn mặt lạnh băng cao ngạo góc cạnh rõ ràng, mặc cho ai nhìn đến đều sẽ tâm sinh cảm thán, sao có thể có một người tuấn lãng như vậy. Nhưng duy chỉ có mỗi Tống Dương nhìn đến, sẽ sợ tới mức chân mềm.
Tống Hiên vừa đi đến lầu hai vừa nói: "Nghe anh hai nói em lại phạm tội." Là câu hỏi, nhưng Tống Hiên lại nói thành câu trần thuật, lại xứng với ngữ điệu của một câu chất vấn, làm Tống Dương cả người run lên.
Tống Dương yên lặng mà cúi đầu.
"Em không có làm tròn trách nhiệm của một người chú, để cho tiểu Thần buổi tối đi ra ngoài. Anh ba, em sai rồi."
Tống Hiên nghe xong, không có bất luận một cái biểu tình nào, đây là hắn đã sớm biết đến việc này. Lạnh lùng ngó cậu liếc mắt một cái, liền từ ở bên người cậu lạnh lùng đi lướt qua. Thẳng đến khi vào tới phòng, mới nói thêm một câu: "Vậy đứng đi."
So với Tống Hoa, Tống Hiên người tài giỏi như thế càng thích hợp với thương nghiệp. Khí tràng sắc bén cương quyết ở Tống Hoa trên người đã biến mất không còn một mảnh, dư lại chỉ là tính cách ổn trọng đúng chuẩn mực hình tượng một giáo viên. Tuy nói Tống Hoa cũng là thương nghiệp kỳ tài, nhưng cũng qua mấy lần dám đua dám sấm tuổi tác. Công ty muốn phát triển, liền yêu cầu uỷ quyền cấp người trẻ tuổi, mà Tống Hoa chỉ cần ở phía sau màn chưởng đà, bảo đảm sẽ không lật thuyền là được.
Tống Hiên đi vào phòng của Tống Hoa, đứng ở cửa phòng gõ ba cái, đến cái thứ ba bên trong liền truyền đến "Vào". Tống Hoa dựa vào bàn đang viết cái gì đó, Tống Hiên cung kính mà đứng ở phía sau Tống Hoa, hơi hơi khom người, thấp giọng nói: "Anh, sự tình đã điều tra xong." Nếu để những người ngưỡng mộ nhìn đến Tống Hiên cao lãnh tổng tài thế này nhưng lại như vậy cung kính, chắc chắn chấn động.
"Nói đi." Tống Hoa dừng bút xoay người nhìn về phía Tống Hiên.
Tống Hiên đem sự việc ở quán bar phát sinh trình bày ra không sót một chữ, không có bất luận cái gì thêm mắm thêm muối, hơn nữa còn đem video giám sát đêm đó đưa ra.
Trái lại thì Tống Hoa, vẻ mặt lãnh đạm không thể nhìn ra một chút nào là đang vui, đang buồn hay đang tức giận. Hắn ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, chờ đợi Tống Hiên nói xong. Tống Hiên sau khi trần thuật xong như cũ cung kính mà đứng ở một bên.
Không đối với sự việc ở quán bar mà đánh giá, Tống Hoa lại nhắc tới một sự kiện khác: "Tống Dương gần đây càng ngày càng không quy củ, em lại mặc kệ quản, vậy thì anh liền tự mình tới giúp nó trọng lập quy củ."
Bị Tống Hoa một tay dạy dỗ mắng tới cả Tống Hiên, biết rõ thủ đoạn của anh hai ra sao. Nếu để cho anh hai giúp Tống Dương lập quy củ, Tống Hiên vẫn là không đành lòng.
Vì thế vội vàng nói: "Hiên nhi sơ suất quản giáo, không dám làm phiền anh hai ra tay."
Tống Hoa đột nhiên đứng dậy, nâng lên tay phải. Tống Hiên theo bản năng mà nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn buông xuống.
Nhưng mà Tống Hoa chỉ là đem tay đặt ở trên vai hắn vỗ vài cái, nhẹ giọng nói: "Ở trước mặt anh, không cần câu nệ như vậy."
Tống Hiên nhất thời sững sờ tại chỗ, sau một hồi, mới mềm mại mà hô một câu: "Anh ~~" nghe tới, tựa như ở làm nũng.
______
Tui không có cắt truyện theo tác giả, tui muốn làm dài dài cho mn đọc luôn cho đã í...
Truyện này mà làm hết chắc 7 năm sau mới xong, có ai trông mong truyện này không ạ để tui có động lực làm tiếp nè😳
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro