Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[29] +[30]

"Vẻ mặt vừa rồi của Vương Cương thật khiến tôi cười chết!"

"Xem hắn còn khoe khoang được nữa không!"

"Một lát nữa hắn trở về lớp, chúng ta......"

Sau khi Vương Cương bỏ đi, cả lớp nói chuyện rất nhiệt tình. Chung Thơ Tiệp đi đến bên cạnh Tống Cảnh Thần, ôm lấy vai cậu, ánh mắt nghiền ngẫm: "Mình nhớ cậu trước kia không thích nhìn bọn họ như vậy, hôm nay làm sao vậy?"

Tống Cảnh Thần nhìn các bạn học cười khẽ, nhẹ nhàng nói: "Cậu có biết cái gì không?"

"Chú Hoa bảo cậu làm việc này sao?"

"Không có." Ông nội cùng ba ý tứ ngày một càng khó đoán.

"Vậy cậu không sợ......" Chung Thơ Tiệp hơi cao giọng, nhưng lại không tính nói ra những lời sau.

"Sợ." Tống Cảnh Thần hiểu ý của cô, trả lời dứt khoát lưu loát, một chút không cảm thấy mất mặt. Ánh mắt kiên định, chấp nhất mà nói: "Nếu những chuyện này có thể khiến ba mình trở về, sợ cũng muốn làm nha."

Chung Thơ Tiệp nhìn khuôn mặt cậu, trầm mê trong đó, thật là yêu chết cái con người này mà.

"Rầm" một tiếng, cửa bị đá văng ra, Vương Cương vừa đi thay một bộ đồ khác, xác định không có xô nước nào trên cửa, hắn một chân bước vào phòng học. "Việc vừa rồi, tôi không truy cứu, nếu là......" Hắn nói còn chưa nói xong, liền lại lần nữa đứng hình tại chỗ, không biết là cái tên nào đổ đầy nhựa cao su trên bục giảng, Vương Cương phát hiện hắn không thể động đậy.

"Phụt ha ha ha......" Các bạn học nhìn Vương Cương liều mạng nhấc chân, lại khó nhịn được tiếng cười. Năm đó Tống Hoa thoát được "nước mưa", cũng không thoát được uy lực của nhựa cao su. Bất quá Tống Hoa không giống như Vương Cương bất lực mà cố gắng nhấc chân, hắn thập phần bình tĩnh mà cởi bỏ giày, dường như không có việc gì tiếp tục dạy học. Bất quá Tống Hoa chân chính chinh phục cả lớp 10A3 còn một sự việc khác.

"Ai làm! Rốt cuộc là ai làm!" Vương Cương nghiến răng nghiến lợi, gần như gào rống. "Được! Tôi nói cho các người biết! Hôm nay nếu không có ai đứng ra nhận trách nhiệm, cũng đừng nghĩ sẽ được tan học!" Hiện tại là tiết cuối cùng buổi sáng, sau tiết này chính là cơm trưa, các bạn học hiển nhiên có chút không vui.

"Thầy không thể như vậy ...."

"Chính là chính là, chúng em còn đang tuổi phát triển, này sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của chúng em."

"Chúng em là mần non tương lai của Tổ Quốc! Đói lả người còn gánh nổi trách nhiệm sao?"

Hết đợt này đến đợt khác phản đối khiến Vương Cương lửa giận lại sôi lên: "Đều im miệng lại cho tôi, tôi hôm nay nói được thì làm được! Các người dám không ở lại đây....." Lời nói tàn nhẫn còn chưa nói xong, tiến chuông tan học đã vang lên, ngay sau đó tiếng ghế đẩu ma sát với nền gạch vang lên, các bạn học sôi nổi đi ra khỏi phòng. Khi đi ngang qua Vương Cương còn mắc kẹt ở trên bục giảng, nam sinh thở dài mà vỗ vỗ bờ vai của hắn, nữ sinh che miệng cười khẽ, trong chốc lát phòng học chỉ còn lại Vương Cương, Tống Cảnh Thần cùng Chung Thơ Tiệp ba người.

"Thầy Vương, chủ nhiệm lớp 11A3 dễ làm không?" Tống Cảnh Thần đem hai tay khoanh trước ngực, nhướng mày hỏi.

"Nghĩ cách đưa tôi ra ngoài!" Vương Cương hung tợn mà trừng mắt nhìn Tống Cảnh Thần.

"A, cái kia. Thầy Vương không cần lo lắng. Nhựa cao su một giờ sau liền mất đi hiệu lực."

"Đáng chết!" Vương Cương vặn vẹo hai chân, vẫn là không thể nhúc nhích.

"Kia thầy Vương từ từ chờ đi, em cùng bạn gái đi ăn cơm trước." Khi đi ngang qua người hắn, Tống Cảnh Thần đột nhiên xoay người hỏi: "A đúng rồi, thầy Vương có cần em mang đến giúp thầy thứ gì không?" Vương Cương không chút nào cảm kích, miệng hét lên: "Lăn!" Tống Cảnh Thần vô hại mà lắc đầu cười khẽ, cầm tay Chung Thơ Tiệp cùng nhau đi ra ngoài, như thể cố tình chọc giận Vương Cương.

Còn có một câu lão nhân gia Hàn Dữ không xấu hổ nói ra: Đánh học sinh. Nhìn xem những người viết lách, nên nói không nói, luôn là cố tình đánh lừa người đọc.

Nếu học sinh trêu đùa giáo viên nên làm cái gì bây giờ" Đánh nó! Đương nhiên, Vương Cương không phải là Tống Hoa. Con người ở thế kỷ 21, hắn sẽ không dễ dàng động thủ. Rốt cuộc hắn chính là lấy cái cớ đó để đuổi Tống Hoa đi, nếu là đi vào vết xe đổ, khó tránh khỏi sẽ bị người khác chế giễu, cuối cùng sợ là sẽ rơi vào cảnh ngộ như vậy - chủ động xin từ chức.

Cho nên hiện tại hắn, đứng ở trên bục giảng, nhìn xuống phía dưới các học sinh nụ cười như thiên thần mà tâm lại như ác ma, đánh không được mắng cũng không xong, lại có chút không biết làm sao.

Buổi chiều buổi học thứ hai, không khí có chút quỷ dị. Vương Cương gương mặt nghiêm nghị, một tay chống nạnh, một tay nhẹ gõ bục giảng, không khí dường như sắp đóng băng đến nơi, hắn hung hăng đập bàn một cái: "Nói, rốt cuộc là ai cầm đầu!"

"Thầy, trái tim của em không tốt, thầy có thể đừng hành động đột ngột như vậy không?"

"Thầy có thể nói nhỏ chút không, hù em rồi!"

Vương Cương nhìn phía dưới cợt nhả, học sinh không chút nào sợ hãi, tức khắc khí giận nổ lên, tàn nhẫn nói: "Tôi nói cho các người biết! Chuyện trêu chọc giáo viên tôi đã báo cáo lên lãnh đạo trường! Nếu là không ai thừa nhận, 40 người các cô cậu sẽ chịu tội chung! Vết nhơ trong hồ sơ sẽ đi theo các người suốt đời!"

Các bạn học phía dưới một nửa xem như không để lời nói đó trong đầu, một nữa nhíu mày suy nghĩ.

Vương Cương phảng phất như thấy được hy vọng, tiếp tục khuếch đại hậu quả: "Cái vết nhơ này, sẽ ảnh hưởng các người thi vào đại học. Mà này thi đậu đại học lại trực tiếp liên quan đến nghề nghiệp tương lai của các người. Nếu không muốn đùa giỡn với tương lai bản thân, liền nhanh nói ra, rốt cuộc là ai!"

Những người con của thương nhân, quan chức lại không bụng, nhưng những học sinh gia cảnh bình thường thì sao? Học tập là con đường duy nhất của bọn họ, họ không thể mang ra đùa giỡn được.

Phòng học không khí lại lần nữa yên tĩnh, mọi người cũng dần khó xử, im lặng không nói gì. Vương Cương càng thêm đắc ý, lần thứ hai uy hiếp: "Cho các người mười giây đồng hồ suy xét, thời gian vừa đến, chờ bị ghi tội đi!"

"Mười, chín...... ba, hai....." Một số bạn học nghẹn đỏ mặt, lòng bàn tay hơi hơi ra mồ hôi, bọn họ do dự mãi, nhưng thời gian không đợi người, khi bọn họ muốn nói ra hết thảy, một đạo âm thanh vang dội cắt qua mọi suy nghĩ: "Là tôi làm!"

Thanh âm này làm mọi người cả kinh quy đầu lại, kinh ngạc, ánh mắt cảm kích từ bốn phương tám hướng hướng đến Tống Cảnh Thần. Vì bản thân, họ không thể đánh cược cả tương lai.

Vương Cương cười, chính là cậu ép tôi đừng trách tôi nhẫn tâm. Còn chưa đợi Vương Cương lên tiếng, Tống cảnh Thần lại lần nữa mở miệng: "Thầy Vương, trước khi thầy định tội tôi, tôi muốn hỏi một câu hỏi......" Cậu học Tống Dương, nở một nụ cười vô hại, nhưng lời nói tiếp theo khiến cả lớp tim lệch một nhịp.

"Thầy dựa vào cái gì mà làm giáo viên dạy ngữ văn lớp em?" Một câu với lượng thông tin khổng lồ, khẩu khí ngạo mạn đến ngất trời, thật đúng là không phù hợp cách hành sự của Tống Cảnh Thần a.

Tống Cảnh Thần lúc năm tuổi có thể đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh, lên sáu tuổi đã bắt đầu học thư pháp, bảy tuổi thông kim bác cổ. Trình độ Hán ngữ của cậu cũng không thua kém một vị giáo viên ngữ văn nào trong trường trung học Tử Kinh này.

Dù vậy, trước kia Tống Cảnh Thần chưa bao giờ đối với một vị giáo viên nào nói những lời như vậy. Bởi vì cậu biết, các giáo viên đã trải nghiệm nhiều biết nhiều kiến thức hơn một cậu nhóc như cậu, Tống Cảnh Thần còn rất nhiều điều cần phải học hỏi từ bọn họ.

Vương Cương không tức không giận, tháo xuống mắt kính của mình, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy theo cậu người như thế nào mới xứng làm giáo viên ngữ văn của cậu?"

Tống Cảnh Thần tim đập nhanh, cậu biết bằng cấp của Vương Cương có bao nhiêu lợi hại. Nhưng giờ phút này không thể lùi bước, chỉ nghe cậu cất cao giọng nói: "Tôi muốn giáo viên ngữ văn của tôi thông kim bác cổ, học rộng nhớ lâu, hiểu biết về lịch sử chính thống, học hỏi từ các lịch sử không chính thống. Phải có kinh nghiệm xã hội phong phú, hiểu biết rộng về tư tưởng ý niệm. Nhân tài như vậy mới xứng làm giáo viên ngữ văn của tôi. Thầy Vương, thầy cảm thấy thầy có thể chứ?"

Khiêu khích, quả thật là khiêu khích! Vương Cương nhẹ mỉm cười, đây là một nụ cười tự tin. Tuy nói hắn chưa có đủ những kỹ năng trong cuộc sống, nhưng kiến thức hắn cũng không thua kém bất kì ai. Chỉ thấy hắn một lần nữa mang lại mắt kính, như là thay đổi một con người khác, trong ánh mắt như phát ra ánh sáng: "Tôi làm được."

Tống Cảnh Thần tim đập càng thêm kịch liệt, sự tự tin của hắn làm cậu thêm bất an, bất quá trên mặt như cũ không biểu tình: "Như vậy, tôi nghiệm chứng một chút."

Vương Cương nhẹ nhàng cười: "Tùy ý cậu kiểm tra."

"Bảy người con của Kiến An là ai?" Đây là kiến thức thuộc phàm trù lịch sử giáo viên ngữ văn ít ai biết đến, cũng không có ai nhàn rỗi đi nhớ những thứ này, các bạn trong lớp vẻ mặt ngốc nghếch, nghe cũng chưa nghe qua.

"Khổng Dung, Trần Lâm, Vương Sán, Từ Làm, Nguyễn Vũ, Ứng Sướng, Lưu Trinh." Vương Cương mở miệng lưu loát nói ra.

Tống Cảnh Thần cũng dự đoán được điều này, vì thế tiếp tục đặt câu hỏi: "Thành ngữ về vẻ đẹp thướt tha bắt nguồn từ đâu?" Vương Cương nhẹ nhàng trả lời: "Cổ Nhạc phủ "Khổng Tước Đông Nam Phi": Tứ giác long cờ, phong nhã uyển chuyển theo gió."

Điều này làm các bạn học hít một hơi thật sâu, gia hỏa này sẽ không đem "Khổng Tước Đông Nam Phi" đều đọc qua đi. Tống Cảnh Thần nhíu mày nói: "Câu hỏi cuối cùng, thỉnh đọc bài "Sở Từ" của Cửu Ca."

Lời này vừa nói ra, cả lớp liền ồ lên. Phải biết rằng bài "Sở Từ" của Cửu Ca tất cả có mười một chương, mà cao trung như bọn họ chỉ học một chương "Tương phu nhân", một chương này cũng làm đại bộ phận học bá mệt mỏi.

Vương Cương cười: "Cậu đọc được không?"

Tống Cảnh Thần hỏi lại: "Thầy đọc được không?"

"Không có, tôi chỉ có học qua "Tương phu nhân". Nhưng tôi không tin cậu có thể đọc được toàn bài!" Tống Cảnh Thần nhẹ nhàng thở ra, cậu cười nhạt: "Thầy muốn tôi đọc thì đọc thôi!"

"......"

"Sở Từ" là chỗ đau của Tống Cảnh Thần, mỗi lần học đến, đều có thể nghĩ đến thước trong tay Tống Hoa. Không phải Tống Cảnh Thần nói quá, mà cậu là nhớ rõ quá rõ, đọc thuộc lòng tuyệt đối không thành vấn đề. Tống Cảnh Thần nhẹ nhàng mở miệng: "Đông Hoàng Thái Nhất ngày tốt hề thần lương, mục đem du hề thượng hoàng; vỗ trường kiếm hề ngọc nhị, cầu keng minh hề ngọc đẹp......"

Còn chưa chờ cậu đọc xong, Vương Cương đã vỗ tay vang dội cả lớp học, hắn khóe mắt rưng rưng, lắc đầu khen: "Người học giỏi top đầu của trường đúng là rất giỏi, khó lường a khó lường a! Là tôi nhận thua."

"Bất quá......" Vương Cương nhanh như cắt thay đổi biểu tình, thu hồi nước mắt, khuôn mặt nghiêm nghị nói: "Đừng tưởng rằng cậu đọc được "Sờ Từ" là có thể xem như hết lỗi lầm! Ngày mai gọi phụ huynh tới đây cho tôi!"

Tống Cảnh Thần sững sờ , gọi phụ huynh tới?

Ông nội cùng ba một người so với người kia càng khó đoán hơn, thái độ lại càng khó hiểu hơn. Một khi đã như vậy, Tống Cảnh Thần đơn giản không đoán được, hơn mười mấy năm nghe lời Tống Hoa, lúc này đây liền nghe theo chính mình đi, liền tự tiện thay ba quyết định, chẳng sợ cuối cùng đoán sai, bị phạt, cũng cam tâm tình nguyện.

Mười sáu năm qua đi, Tống Cảnh Thần biết làm một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời có bao nhiêu mệt mỏi, lúc này đây, lần này thật sự không muốn nghe, liền ích kỷ một lần, làm theo ý chính mình một lần.

Đuổi đi một giáo viên có thực lực lẫn kinh nghiệm thật sự rất khó, nguyên nhân chính là như thế, Tống Cảnh Thần nói ra câu nói kia đã rất bất an, trong lòng vẫn là thập phần thấp thỏm.

Gọi phụ huynh, ba chữ xa lạ cỡ nào, ở quá khứ hay hiện tại, còn chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của Tống Cảnh Thần. Tống Cảnh Thần sờ mũi cười khổ, cậu ngẩng đầu hướng Vương Cương nhìn lại: "Thầy chắc chắn?"

"Cậu cảm thấy tôi đang nói giỡn sao?" Vương Cương ánh mắt sắc bén, hắn cũng là nhịn thật lâu. "Sáng mai, tôi muốn gặp phụ huynh của cậu ở trường!" Vương Cương nói xong liền căm giận rời đi, để lại mọi người không biết làm sao.

Ban đêm, Tống gia.

Tống Cảnh Thần hai tay cầm một tách trà còn nghi ngút khói, thành kính mà quỳ gối trên sàn nhà, một đôi mắt lóe ra ánh sáng: "Mẹ, mẹ uống trà!" Tô Nhung Mẫn đang ngồi trước bàn trang đắp mặt nạ, nhìn gương, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đại ca, cậu nhìn xem hiện tại là mấy giờ. Bây giờ uống trà thì bao giờ mới đi ngủ được? Mấy năm nay có phải hay không học nhiều quá nên đầu óc có vấn đề, không ý thức được giờ giấc sinh hoạt sao?"

Tống Cảnh Thần nghe nói lời này, trực tiếp đem nước trà tự mình uống cạn, lau lau nước trà còn lưu lại trên khóe miệng. Tô Nhung Mẫn xoay người, vỗ vỗ bờ vai của cậu, cảm thán nói: "Người trẻ tuổi, chính là thân thể tốt, buổi tối đều không cần ngủ."

Cô tháo xuống mặt nạ, uống một ngụm nước ấm hỏi: "Không có việc gì lại tự dưng đến đây, nói đi, con ở trường lại gây ra chuyện kinh thiên động địa gì."

Tống Cảnh Thần chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc mà mở miệng nói: "Mẹ, thầy chủ nhiệm của con muốn gặp gương mặt khuynh quốc khuynh thành này của mẹ."

"A? Phải không? Vì cái gì thầy ấy không muốn nhìn thấy mặt của ba con ?"

"Ân...... Bởi vì hắn đã gặp qua"

"...."

Sáng sớm hôm sau, đối với các bạn học sinh cuối cấp, thời gian này rất quan trọng. Một buổi sáng, chỉ nghe lanh lảnh đọc sách tiếng vang vọng toàn bộ khuôn viên trường.

Vương Cương chấp hai tay sau lưng, đi vòng quanh phòng học, thỉnh thoảng xách lên một vài thiếu niên buồn ngủ rã rời. Đúng lúc này, chỉ nghe tiếng giày cao gót từ xa tới gần, mọi người không hẹn mà cùng ngưng việc đọc sách, hướng cửa nhìn lại.

Tô Nhung Mẫn, người phụ nữ quyến rũ và hoang dã này xuất hiện trước mặt các bạn học. Nữ nhân này xuất hiện cũng quá thường xuyên đi, một thời gian ngắn thấy người này ba lần rồi, người này rốt cuộc là ai a! Hiện tại trong đầu các bạn học đều là vấn đề này.

"Cô là?" Vương Cương khó chịu vì người phụ nữ này giáng đoạn buổi đọc sách của các bạn học sinh.

"Cậu gọi tôi tới, lại hỏi tôi là ai! Các người có thể tìm hiểu trước khi gọi phụ huynh đến trường không, cậu nói hiện tại xấu hổ không xấu hổ!"

Vương Cương tức muốn hộc máu, lại không biết nên phản bác như thế nào, chỉ có thể áp xuống lửa giận, bày ra khuôn mặt tươi cười nói: "Cô chính là mẹ của Tống Cảnh Thần?"

"Chứ còn ai? Chả lẽ tôi là mẹ của cậu?"

Các bạn học phía dưới nhịn không được tiếng cười, Tống Cảnh Thần rất nhanh đã kìm hãm mọi người lại.

"Tìm tôi có việc gì? Tôi nói cho cậu biết, ngàn vạn đừng nói với tôi những thứ vô nghĩa. Hôm nay lịch trình của lão nương đều kín, nếu như bị cậu trì hoãn......" Tô Nhung Mẫn hơi hơi mỉm cười, Vương Cương sợ tới mức lùi về sau một bước.

Tô Nhung Mẫn không giống như tới để thụ huấn, mà giống như đi xem con trai ở trường bị bắt nạt, tới để đòi lại công bằng.

Một số học sinh vui sướng móc điện thoại ra phát trực tiếp: Giáo viên và phụ huynh, cá cược xem ai có thể thắng!"

"Chúng ta có thể đến văn phòng để nói chuyện không?"

"Có việc gì mà không thể nói ở chỗ này! Nói nhanh!"

Vương Cương mới sáng sớm đã bị người phụ nữ này dọa sợ không ít, nháy mắt thỏa hiệp: "Con trai của cô trêu đùa với giáo viên, chuyện này thực ác liệt......"

"Dừng, tôi đã biết. Tùy các người xử phạt, cứ như vậy đi, mọi người tạm biệt." Tô Nhung Mẫn cùng các bạn học vẫy tay tạm biệt, trực tiếp xoay người rời đi, để lại Vương Cương vẻ mặt tức giận.

Tô Nhung Mẫn không phải loại người mà có thể ngồi xuống để nghe dạy dỗ, huống hồ cô vẫn luôn cho rằng, nếu giáo viên quản học sinh không tốt, có tư cách gì mà thuyết giáo cùng phụ huynh. Tô Nhung Mẫn đến nơi này đã là cho hắn mặt mũi rồi.

Vương Cương nghẹn một bụng khí, chỉ có thể hướng học sinh quát: "Nhìn cái gì mà nhìn, đọc sách nhanh cho tôi!" Các bạn học lắc đầu thở dài, một lát sau, lại lần nữa chuông báo hết tiết vang lên.

Vương Cương đến bên cạnh Tống Cảnh Thần, chất vấn nói: "Đó là mẹ cậu? Hay là cậu tìm một người nào đó đóng giả?" Trả lời Vương Cương là từng trận im lặng, Tống Cảnh Thần mặc kệ hắn.

"Đáng giận......"

Còn chưa chờ Vương Cương phát giận, trước cửa lại xuất hiện một thân ảnh khác. Bất đồng với Tô Nhung Mẫn, đối với các bạn 11A3 mà nói, hiện tại hắn chính là giáo viên chủ nhiệm cũ.

Tống Hoa tới, một thân âu phục phẳng phiu, chân mang giày da Berluti, trên cổ tay trái một chiếc đồng hồ nạm kim cương hiệu Rolex. Dáng vẻ nho nhã của một nhà giáo bay đi không còn một mãnh, hiện tại người trước mặt họ tràn đầy khí chất doanh nhân thành đạt. Trước kia Tống Hoa chưa từng ăn mặc như vậy, hình tượng này của hắn hoàn toàn làm các bạn học có một cái nhìn khác về thầy Tống. Đây nào phải là một người chú trải qua thăng trầm của cuộc đời, rõ ràng là một doanh nhân năng động!

Tống Hoa một câu cũng chưa nói, ba bước đi đến trước mặt Tống Cảnh Thần, cầm lấy quyển sách ngữ văn trên bàn hướng tới đầu Tống Cảnh Thần đánh xuống.

"Bang" một tiếng bừng tỉnh rất nhiều người, bao gồm cả Vương Cương đang mơ hồ, chỉ nghe hắn vội vàng thét lên: "Tống Hoa, anh đã không còn chủ nhiệm lớp 11A3! Anh còn tới làm gì!" Tống Hoa phảng phất không nghe được lời Vương Cương vừa nói, túm cổ áo Tống Cảnh Thần hướng cửa đi ra, há mồm nói câu đầu tiên, lại cất dấu vô biên tức giận: "Thầy Vương, mượn văn phòng của cậu dùng một chút, cảm ơn."

Tống Hoa biết việc Tống Cảnh Thần làm ở trường, nhưng gần đây công ty đang phát triển thương mại quốc tế, hắn thật sự không có nhiều thời gian để quản con trai. Tống Hoa đang ở nước ngoài đi gặp khách hàng, đột nhiên nhận được điện thoại của Tô Nhung Mẫn, mở miệng câu đầu tiên chính là: "Lão Tống, anh như vậy là không được a."

"Loại người này mà cũng có thể lật đổ được anh?" Một người nam nhân kiên kỵ nhất là người phụ nữ của mình nói ra câu này, huống chi người phụ nữa này còn là vợ mình! Tống Hoa lập tức giao tất cả việc lại cho Tống Hiên, chạy tới trường học.

Tống Cảnh Thần bị Tống Hoa thất tha thất thểu mà túm vào văn phòng của Vương Cương, Tống Hoa một chân đá văng cửa, một tay túm Tống Cảnh Thần ném vào, nhanh chóng khóa trái.

"Cởi!" Tống Hoa tất cả tức giận hoàn toàn tập trung vào một chữ này , nói xong liền từ ngăn kéo lấy ra một cây thước. Tống Cảnh Thần hai mắt vô hồn, còn đắm chìm trong trận đòn cảnh cáo. Lúc này ngỗ nghịch với Tống Hoa chính là đùa giỡn với sinh mệnh chính mình! Cậu nhanh nhẹn cởi quần, áo khoác đồng phục che mất đi cái mông, cậu cũng tự động cởi đi, hai tay chống lên vách tường.

Tống Hoa nhìn cậu nhanh nhẹn dọn xong tư thế, thuận tay đánh xuống một thước, âm thanh vang dội, một vệt thước nhanh chóng sưng đỏ lên, đau đến Tống Cảnh Thần nước mắt đều rơi xuống. Tống Hoa lúc này rất tức giận, mỗi một thước đều dùng mười phần lực, Tống Cảnh Thần gắt gao cắn chặt cánh tay, nước mắt nước mũi đan xen ở trên mặt.

Mới hơn mười thước qua đi, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, một cây thước dày 1,5cm bị Tống Hoa đánh gãy!

Thước bị gãy, nhưng nó lại để lại dấu vết trên mông Tống Cảnh Thần. Chỗ xanh chỗ tím, lộn xộn. Có địa phương thậm chí phá da, loang lổ vết máu, đau đớn hai mắt. Chỉ cần hơn mười thước liền tạo thành cảnh tượng như thế này, có thể thấy được Tống Hoa ra tay tàn nhẫn như thế nào.

Tống Hoa cởi áo bỏ vest, lại vẫn như cũ thập phần tức giận đầy người. "Ai cho phép cậu đưa ra chủ trương này! Hay làm những gì cậu cho là đúng!" Tống Cảnh Thần chống vách tường hai tay run run, cắn răng, nỗ lực không cho nước mắt chảy ra.

Im lặng, không đi giải thích, mới là ủy khuất nhất. Tống Cảnh Thần ủy khuất, cũng không phải dăm ba câu có thể lý giải được.

"Tống Cảnh Thần, cậu không đủ ưu tú để có thể quyết định thay tôi! Thu lại những cái mà cậu tự cho là đúng tự cho là mình thông minh!"

Vốn dĩ vết thương phía sau cũng đủ đau, nhưng lời nói của Tống Hoa như một cây đao đâm thẳng vào tim Tống Cảnh Thần. Mây đen che không được nước mưa, khóe mắt ngăn không được nước mắt. Không hề dự tính, nước mắt phun trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà, nước mắt ủy khuất chảy ra như mưa.

Nhìn thấy như vậy, Tống Hoa hít sâu một hơi, bình phục cảm xúc. Con trai trước mặt hắn rất ít khi khóc, lần này là ủy khuất lớn như thế nào mới có thể khóc thành như vậy.

Tống Hoa tiến lên, túm cánh tay cậu, để cậu dựa vào vai hắn, kiểm tra thương thế phía sau. Cái ôm ấm áp của Tống Hoa làm cậu bình tĩnh không ít, cậu dựa vào vai ba, cũng ngừng rơi nước mắt. Chỉ có nơi con trai không nhìn thấy, vẻ mặt đau lòng của ba mới có thể biểu lộ.

----------------------------------------

Sau chương này chắc sẽ hơi lâu mới lại gặp mn á, mỗi ngày tui đều bận quá trời luôn, có khi mệt mỏi thiệt nhưng mà tui thích dáng vẻ bận rộn bây giờ của tui hơn ngày xưa nhiều, chúc mn có 1 kì nghỉ lễ vui nhe nhớ giữ gìn sức khỏe dịch bệnh đang trở lại nữa rồi ấy. 

23/04/2023.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro