[28]
Tống Ngọc Thụ đi rồi, Tống Cảnh Thần một mình ngồi trong góc phòng, nhìn bàn tay bị miếng pha lê cứa vào đến phát ngốc, ngồi đến khi trời tối, ánh trăng chiếu xuống, lại nghĩ đến buổi tối kia. Buổi tối trước ngày thi đấu, Tống Cảnh Thần tập lại bản dương cầm một lần cuối, ánh trăng chiếu lên dương cầm, mười ngón tay thon dài di chuyển qua lại, toàn bộ căn phòng đều là giai điệu du dương.
Tống Hoa đứng thẳng ở một bên, nhắm mắt lắng nghe, say mê trong đó. Đến lúc bản nhạc kết thúc, hắn chậm rãi mở mắt ra, chậm rãi vỗ tay: "Ừm, dạy tiểu Thần luyện đàn lâu như vậy, kỹ thuật thật là càng ngày càng tốt. Ngày mai thi đấu, nhất định sẽ dành chiến thắng." Tiểu Thần kiềm chế không được trái tim rung động trước lời cổ vũ khen ngợi của hắn, bởi vì một câu của Tống Hoa mà cậu một đêm mất ngủ.
"Bang" cửa bị đẩy ra, một hình bóng quen thuộc đi vào phòng, đứng yên trước mặt Tống Cảnh Thần, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, mắt nhìn thẳng vào mắt cậu, nhẹ giọng hỏi: "Bàn tay làm sao vậy?" Tống Cảnh Thần ngẩng đầu, hai mắt đầy nước mắt, cười khổ lắc đầu: "Không có việc gì, ba."
"Cúp vỡ?"
"......"
"Vì cái gì lại khóc?" Tống Hoa nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cậu.
"......"
"Tiểu Thần ưu tú như vậy, cúp còn có thể kiếm lại được." Tống Hoa cúi đầu, không lâu sau lại lần nữa ngẩng lên đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt của con trai, bình tĩnh mà nói: "Huống hồ sau này ba sẽ luôn dạy con."
Ánh trăng chiếu vào trên người hai người, cực kỳ giống cái đêm vào mười năm trước.
"Chúng ta còn chưa lớn lên, thầy ấy sao có thể dễ dàng rời đi!"
"Cái gì? Thầy Tống bị đuổi việc rồi!"
Trong trường, Tống Cảnh Thần một thân đồng phục vác cặp sách bước nhanh đến chỗ nhốn nháo, giọng nói vang dội của một người làm mọi người dừng lại bước chân, vây xung quanh xem. Đường Hoàng đi đến sau, hắn hạ giọng nói: "Mình cũng vừa mới biết tin tức này, nghe nói hình như là Vương Cương bức phải nghỉ việc."
"Vương Cương? Như thế nào lại là hắn!" Tống Cảnh Thần chau mày.
"Không chỉ có như thế, mình còn nghe nói hiện tại chủ nhiệm lớp là......" Đường Hoàng đột nhiên im miệng, bởi vì hai người đã dừng bước ở trước cửa lớp. Các bạn học một thời gian dài mới gặp lại, đáng lẽ ra các bạn có thể giao lưu vui đùa, nhưng trong lớp 11A3, không khí im lặng đáng sợ.
Thấy rõ người mới tới là ai, Vương Cương nhẹ nhàng mà đẩy mắt kính trên sống mũi lên, mỉm cười nhẹ, ánh mắt nghiền ngẫm, ngữ khí lại tràn ngập khiêu khích: "Tống Cảnh Thần, chào em. Tôi là giáo viên ngữ văn kiêm chủ nhiệm lớp của các em, Vương Cương."
Tống Cảnh Thần nhìn chằm chằm gương mặt đắc ý của Vương Cương, lửa giận trong lòng nhất thời không thể áp chế, cậu nắm chặt tay, giận dữ xoay người, muốn tìm Tống Thanh Lâm hỏi cho ra nhẽ.
"Cậu dám bước một bước thử xem....." Còn chưa đi được một bước, giọng nói tràn đầy uy hiếp của Vương Cương truyền đến. Tống Cảnh Thần nhẹ nhàng quay đầu, trong mắt không hề sợ hãi: "Thầy có thể cản được tôi?"
"Hôm nay báo danh, cậu vốn dĩ đã đến muộn! Nếu còn muốn chạy ra khỏi đây, sợ là cậu sẽ bị xóa tên khỏi danh sách lớp!" Vương Cương uy hiếp lại xen lẫn tức giận.
Tống Cảnh Thần cười lạnh một tiếng, như cũ không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: "Cảm ơn thầy Vương đã nhắc nhở, nhưng....."
"Tống Cảnh Thần tôi bị xóa tên khỏi danh sách lớp, đến cuối cùng người tổn thất vẫn là thầy Vương đi!"
"Hôm nay tôi muốn rời khỏi đây, không ai có thể cản được tôi!" Tự tin, kiêu ngạo hiện lên trên khuôn mặt Tống Cảnh Thần. Một số cô gái si mê Tống Cảnh Thần nhịn không được mà hò hét lên, mà các bạn khác trong lớp mặt đầy sùng bái nhìn về phía cậu kịch liệt vỗ tay tán thưởng. Vừa mới bị Vương Cương mắng chửi nữa ngày, các bạn học sinh trong lớp trầm trồ tán thưởng. Mà Tống Cảnh Thần, người đứng vị trí thứ nhất trong lớp, cậu có đủ tư cách ở chỗ này thách đấu cùng Vương Cương.
"Các người im lặng cho tôi! Tống Cảnh Thần cậu cậu cậu....." Vương Cương ngón tay run rẩy, phảng phất như sắp tức chết. Các lớp trước kia đối với hắn nói gì nghe nấy, hắn từ khi nào phải chịu qua việc này.
Hôm nay vốn định lấy Tống Cảnh Thần ra lập uy, cậu là lớp trưởng lớp 11A3, chỉ cần làm cho cậu ngoan ngoãn nghe lời, các học sinh còn lại trong lớp cũng phải ngoan ngoãn nghe lời hắn. Huống hồ Tống Cảnh Thần còn là người ngoan ngoãn học giỏi có tiếng trong trường, đối giáo viên thập phần tôn kính, hôm nay lấy cậu ra thị uy, quả thực sau này sẽ thuận lợi.
Nhưng ngàn tính vạn tính, Vương Cương không thể tính toán ra được, Tống Hoa là ba của Tống Cảnh Thần, hành động này của hắn sớm đã chạm vào vảy ngược của Tống Cảnh Thần.
"Cốc cốc cốc" Văn phòng hiệu trưởng truyền đến tiến gõ cửa. "Mời vào." Tống Thanh Lâm tháo mắt kính xuống, có phần tức giận mà nhìn người tiến vào.
"Ông nội, bây giờ ông có bận việc gì không?" Tống Cảnh Thần nhìn Tống Thanh Lâm đang ngồi trước bàn làm việc, không khỏi ấm ức, tức giận sớm đã tan đi không còn một mảnh.
"Ha hả, không có việc gì. Hôm nay rảnh rỗi lại có thời gian đến xem ông?" Tống Thanh Lâm vẻ mặt ôn hòa mà nhìn Tống Cảnh Thần.
"Ông nội, ba con làm gì sai sao, vì sao lại bị đuổi, còn có, vì cái gì mà Vương Cương làm chủ nhiệm lớp con?" Tống Cảnh Thần dứt khoát lưu loát, nói thẳng vấn đề. Tống Thanh Lâm tiếng cười tang thương truyền đến, cũng không có đáp lại, đứng dậy cầm lấy bình nước tưới, bắt đầu tưới những chậu cây cảnh nhỏ được đặt trên bệ cửa sổ, dòng nước được ánh mặt trời dịu nhẹ buổi sáng chiếu vào trở nên lấp lánh.
"Ba con đánh con là đúng, Vương Cương tố giác cũng là đúng, nhưng vì sao cuối cùng người được ở lại là hắn? Không phải là ba con?"
"Không có một tiêu chí nhất định nào để đánh giá cái đúng cái sai, ai nắm giữ được sự đồng cảm của nhiều người hơn, thì người đó chiến thắng, Vương Cương cũng dựa vào điều này mà dành phần thắng."
"Ai sai ai đúng, từ từ sẽ rõ." Tống Thanh Lâm xoay người, cười tủm tỉm trong mắt lại lóe lên điều tính toán: "Con hiểu chưa?"
Tống Cảnh Thần nhẹ nhàng lắc đầu: "Con không hiểu lắm."
"Không sao, về sau con sẽ hiểu được."
"Ông nội, con hiện tại nên làm như thế nào?"
"Thuận theo tự nhiên, trở về phòng học đi."
"Chính là......"
"Được rồi, ông muốn yên tĩnh một chút. Con xem chậu hoa này, nở đến thật tốt." Tống Cảnh Thần lại càng hoang mang, hoa chỗ nào? Rõ ràng toàn là cây cảnh a. Trong lúc này, như có một tia sáng lóe lên trong đầu cậu, phảng phất như tiến thêm sức mạnh. "Cảm ơn ông nội, con hiểu được rồi."
Tống Cảnh Thần cúi đầu chào một cái rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
"Ha hả, Tống Hoa, lại giúp con một lần." Tống Thanh Lâm nhìn chậu cây màu xanh lục nở một nụ cười.
Tống Hiên có thể nói là sứt đầu mẻ trán, ngồi trên ghế da như đang ngồi trên đống lửa. Không phải là trong phòng quá nóng, mà là Tống Hoa an vị ở một bên nhìn hắn xử lý công việc, nhiều ít năm không bị người khác nhìn chằm chằm như thế, thật đúng là có chút không quen. Loại cảm giác này, cực kỳ giống mười năm những ngày đầu đến công ty thực tập.
Tống Hoa hiện tại ăn không ngồi rồi, liền làm lại công việc cũ. Nguyên nhân chính là mấy ngày trước có người tố cáo Tống thị nghi ngờ buôn bán vận chuyển ma túy. Thật đúng là làm Tống Hiên khó xử, ba mươi tuổi rồi còn giống như tiểu hài tử bị Tống Hoa quan sát nhìn chằm chằm.
"Anh......"
"Hử?"
"Anh không có việc gì làm sao?"
"Không."
"......"
"Anh, anh không tính về trường dạy học lại sao?"
"Sẽ về."
"Vì sao anh lại ngồi ở chỗ này?"
"Chờ."
"Anh, anh đang chờ cái gì?"
"Thần." Tống Hiên bị một chữ này sắp bức đến phát điên, mà Tống Hoa ngồi một bên bình thản thưởng thức trà. "Anh ảnh hưởng đến công việc của em?" Tống Hoa ngẩng đầu, tùy ý hỏi. "Không, không có." Tống Hiên run sợ.
"Vậy đừng nói chuyện! Ảnh hưởng anh uống trà!" Liền làm Tống Hiên ủy khuất muốn chết.
Tiếng mở cửa phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, Tống Cảnh Thần lau mồ hôi, thở hồng hộc, một hơi leo lên hai mươi tầng lầu quả thực rất mệt.
"Ai dạy con vào mà không gõ cửa?" Tống Hoa đầu cũng không ngẩng lên, nhưng ngữ khí trầm thấp kia làm Tống Cảnh Thần mặt xám xịt đi ra khỏi phòng.
"Cốc Cốc Cốc!"
Tống Hiên ngẩng đầu nhìn Tống hoa, Tống Hoa một lúc sau mới gật đầu. Hắn khôi phục khí chất cao lãnh, cao giọng nói: "Mời vào."
Mồ hôi như cũ làm ướt tóc mái, nhưng không còn thở dốc, cậu hơi cúi người chào: "Ba, chú hai."
"Thời gian hiện tại con nên ở nơi nào?" Tống Hoa nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt sắc bén. Tống Cảnh Thần không trả lời câu hỏi của Tống Hoa, mà nghiêm túc nói: "Không có ba ở trường con sẽ không đi học."
"Đừng cho ba cảm thấy con vẫn là đứa trẻ chưa lớn." Tống Hoa khẽ nhíu mày, hiển nhiên đối với câu nói của đứa nhỏ thập phần bất mãn. Tống Cảnh Thần hùng hồn trả lời: "Nguyên nhân chính là chúng em còn chưa trưởng thành, thầy càng không thể rời đi!"
"Nếu thầy Tống có nỗi khổ riêng, chúng em sẽ có biện pháp đưa thầy trở về." Tống Hoa nhấp một ngụm trà, không nói một lời.
Vương Cương đứng trước gương trong phòng vệ sinh, sửa sang lại cổ tay áo, tóc tai, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, lộ ra một nụ cười hài lòng. Đây là buổi học đầu tiên của lớp 11A3, cần phải cho bọn họ lưu lại một hình tượng hoàn mỹ!
Hắn đứng thẳng trước cửa lớp 11A3, hít một hơi thật sâu, cầm chặt giáo án trên tay, sau đó cầm tay nắm cửa mở ra.
Không có hoa tươi hay những tràng vỗ tay, mà là một xô nước thẳng tắp mà dội xuống, tuy đã là tháng chín, nhưng vẫn mang lại cảm giác mát lạnh sảng khoái. Vương Cương vừa mới sửa sang lại quần áo tóc tai, hiện tại cả người đều ướt sủng, giống như vừa được vớt trong nước ra, hình tượng đều bị hủy đến rối tinh rối mù. Lúc này hắn chỉ nghe thấy phía dưới lớp các học sinh nhịn không được phát ra những tiếng cười sảng khoái, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra quay chụp lại khoảng khắc này, ngay cả Tống Cảnh Thần bình thường ít cười ít nói cũng nhịn không được nở một nụ cười thỏa mãn.
Vương Cương nặng nề lấy tay vuốt khuôn mặt ướt sũng, lộ ra khuôn mặt phẫn nộ không nề hà mà mắng chửi: "Ai làm! Đứng ra!"
Tiếng xôn xao trong nháy mắt nổi lên, mọi người sôi nổi cúi đầu, sờ sờ đầu, nghiêm túc mà làm đề trong tay, còn làm bộ làm tịch như sôi nổi thảo luận câu hỏi.
"Không ai nhận đúng không! Tôi xem Camera!" Vương Cương bộ dáng như không bắt được tên đầu xỏ sẽ không bỏ qua. Nhưng khi hắn quay đầu về phía camera ở góc lớp, phát hiện camera bị một cặp sách nhỏ dễ thương che đi tầm quay. Vương Cương đem giáo án bị ướt tức giận ném trên sàn nhà.
"Được! Các người chờ đó!" Nói xong liền tức giận xoay người rời đi.
"Ha ha ha......" Lại là một trận tiếng cười sảng khoái phát ra.
"Hiệu trưởng, tôi không làm công việc này nữa! Ngài giao cho người khác đi!" Vương Cương tức giận xông thẳng vào phòng hiệu trưởng, đi thẳng vào vấn đề mà xin từ chức. Tống Thanh Lâm thấy dáng vẻ chật vật của hắn, bên ngoài cũng không có biểu tình gì bên trong đang âm thầm tính toán. Ông cười ha hả đứng dậy, đưa cho hắn một cái khăn bông: "Lúc trước chính cậu là người vỗ ngực đảm bảo sẽ dạy lớp 11A3 tốt hơn Tống Hoa, như thế nào mới buổi học đầu tiên đã chịu không nổi?"
"Chính là học sinh lớp 11A3 rất quá đáng!"
"Tống Hoa lúc vừa nhận lớp 10A3 cũng bị giễu cợt không ít, vì cái gì cậu ta có thể trong thời gian ngắn khiến các học sinh tiếp nhận cậu ta, còn cậu lại không được?" Tống Thanh Lâm bình tĩnh mà ngồi trên sô pha, nhìn người trẻ tuổi tính tình nóng nảy trước mặt,
ánh mắt như suối trong vắt khiến người ta cảm thấy bình tĩnh không thể giải thích được. Vương Cương mở miệng, nhưng không biết phản bác lại như thế nào.
"Tống Hoa đi rồi, cậu nói ai có khả năng tiếp nhận làm chủ nhiệm lớp 11A3?" Lời nói của Tống Thanh Lâm cơ hồ đem Vương Cương đẩy xuống vách núi, hoặc là cậu tìm Tống Hoa về, hoặc là cậu tiếp tục dạy lớp đó cho tôi. Vương Cương hít một hơi thật sâu, lắc lắc đầu nói: "Trừ tôi ra hẳn là không có người khác, nhưng tôi...."
Tống Thanh Lâm cười, hiện tại người trẻ tuổi đều là một bản tính - tự xưng mình là bất phàm. Vương Cương là thế hệ sau 90 tốt nghiệp từ trường đại học Thanh Hoa, tránh không được kiêu ngạo, rốt cuộc thực lực cũng chỉ như vậy. Nhưng là, trung học Tử Kinh là trường trọng điểm, nhiều người kinh nghiệm còn phong phú hơn hắn nhiều. Tống Thanh Lâm liếc mắt nhìn đồng hồ xem xét, chậm rãi mở miệng nói: "Vậy trở về tiếp tục dạy đi, tiết học của cậu còn 20 phút nữa mới hết giờ." Tống Thanh Lâm công chính liêm minh có tiếng, trong công việc làm được bao nhiêu nhận tiền bấy nhiêu, bất luận là ai đều phải tuân thủ quy tắc đó. Vương Cương cũng biết tính hiệu trưởng, đành phải đem nước mắt nuốt vào trong, phí phạm nữa tiết này thật là mất công mất sức.
-------------------------------
23/04/2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro