Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[27]

"Ngài nói hắn vu oan hãm hại ngài, vậy ngài có chứng cứ không?" Muốn trở thành một phóng viên giỏi, phải gan dạ, da mặt phải dày. "Nơi này có tài liệu về bà lão kia, bà lão cùng người kia, hoàn toàn không có quan hệ."

"Mặc dù như vậy, cũng không thể chứng minh sơ xuất trong quá trình chửa bệnh là giả." Tống Dương liếc mắt vị phóng viên kia, thập phần không vui, nam nhân tội gì làm khó nam nhân. Đúng lúc này, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói của bảo an: "Bà, bà không thể vào, bên trong đang họp......" Lúc này chỉ thấy một người đầu tóc bạc trắng, tầm bảy mươi tuổi đi tới, phóng viên sôi nổi giơ lên máy ảnh chụp lia lịa.

"Các vị, tôi thật sự xin lỗi mọi người, là tôi lừa mọi người, tôi căn bản chưa từng khám ở y dược đường."

"Tôi là bị tên kia lừa, hắn nói sẽ đáp ứng yêu cầu của tôi nếu tôi diễn một vở kịch, liền đem chồng tôi đi chữa bệnh, nhưng tôi diễn xong, hắn liền phủi sạch chạy lấy người. Cuối cùng, vẫn là Tống tiên sinh dùng trung y trị bệnh cho chồng tôi." Bà lão rơi nước mắt, hôm nay bà đã trải qua nhân sinh từ bi thương đến niềm vui lớn nhất cuộc đời mình. Bà miễn cưỡng gượng cười và trở về nhà, phát hiện chồng bà thế mà có thể tự vịn tường đứng dậy đi từng bước chậm rãi. Phải biết rằng, từ lúc bị tai nạn ngoài ý muốn đó, ông ấy đã nằm liệt trên giường hơn một năm rồi.

Biết được việc bà vừa trải qua, bà liền chạy tới nơi này. Bà biết lần này chính mình già cả mờ mắt, biện sai rồi người tốt người xấu.

Chỉ thấy bà rơi lệ, tập tễnh đến trước mặt Tống Dương, liền quỳ xuống cảm ơn, Tống Dương tay mắt lanh lẹ, lập tức đem bà nâng lên: "Bà, con chịu không nổi đại lễ này a. Cứu người là chức trách của con."

Chân tướng liền sáng tỏ, sự tình liền giải quyết như vậy, bà lão cũng bị nhân viên công tác mang đi nghỉ ngơi.Tống Dương lần này đem phóng viên mời chào vào trong, trừ bỏ phải minh oan cho tập đoàn Tống thị, càng quan trọng là, hắn muốn mượn cơ hội lần này, đem trung y hóa danh y, cho nên, hắn còn muốn tiếp tục trả lời phỏng vấn.

"Tống tiên sinh, trên mạng đồn rằng, ngài là em trai của chủ tịch tập đoàn Tống thị, đây là thật sao?"

"Ha ha cái này sao, chủ tịch ở sau lưng các người, các người hỏi tôi làm gì?" Tống Dương rất nhanh liền ném câu hỏi sang cho Tống Hiên, hắn không nắm chắc thái độ của Tống Hiên là như thế nào, đề phòng Tống Hiên không muốn cho người ngoài biết quan hệ của họ. Phóng viên nghe nói như vậy nhanh chóng xoay người ra phía sau, Tống Hiên nhướng mày hung hăng trừng mắt nhìn Tống Dương, Tống Hoa đứng một bên cười không nói.

"Đúng vậy." Tống Hiên khẽ mở môi, dứt khoát thừa nhận. Câu trả lời ngắn gọn của hắn làm bùng nổ cả một hội trường.

"Tôi cho các người một phút đồng hồ cuối cùng." Tống Dương nâng đồng hồ lên.

"Là người thuộc thế hệ sau thập niên 90, ngài thông thạo y học cổ đại của Trung Quốc. Trong số những người bạn cùng lứa, ngài không sợ mình bị coi là kẻ khác biệt hay sao?"

Tống Dương nghe nói vậy, lại lần nữa cười khẽ, cất cao giọng nói: "Có bị xem là người khác biệt hay không, tôi đều không để bụng."

"Tôi chỉ biết có một số thứ không thể bị bỏ đi. Thí dụ như trung y, thí dụ như chữ Hán, thí dụ như tinh thần dân tộc của người Hoa kéo dài hàng ngàn năm nay."

"Chúng ta là con cháu rồng tiên, chúng ta tự hào về điều này. Trước kia là thế sau này cũng như thế."

"Bạch bạch bạch......Mọi người đứng dậy, một tràng vỗ tay vang dội cả một hội trường.

Tống Hiên cùng Tống Hoa không hẹn mà cùng mà gợi lên khóe miệng, hai người anh trai trên khuôn mặt hiếm khi thấy rõ sự tự hào cùng khen ngợi.

"Đem những gì cần cởi liềm cởi ra cho tôi!" Ba anh em lúc này mới vừa bước vào phòng chủ tịch, Tống Hiên không thể kiềm chế được lửa giận, tức giận ra lệnh cho Tống Dương. Tống Hoa ngồi trên sô pha uống trà, tính toán không nhúng tay vào, ngồi lặng lẽ quan sát.

"Anh hai, về nhà rồi đánh được không?" Tống Dương cố trưng ra gương mặt đáng yêu mà cầu xin, lần trước ở văn phòng bị đánh đã trở thành bóng ma trong lòng hắn.Tống Hiên cởi bỏ áo vest, nới lỏng cà vạt, cởi bỏ cúc trên cổ tay, cầm lên cây thước đỏ lạnh giọng nói: "Tống Dương! Đừng cùng tôi nói những lời vô nghĩa đó, hôm nay tôi không đem cậu đánh đến sợ, tôi không phải là anh cậu!"

Tống Hoa nhấp một ngụm trà, nghe được lời nói này, cười khẽ. Nghe Tống Hiên uy hiếp, Tống Dương liền biết trận đòn này trốn không được, ngoan ngoãn phối hợp, cởi bỏ đi hai lớp quần, chống dựa người lên thành ghế sô pha, một bộ dáng anh dũng hi sinh. Tống Hiên đứng phía sau hắn, hung hăn giơ thước lên đánh xuống.

"Bang!" Bởi vì có đại ca ở bên cạnh quan sát, Tống Hiên thước đầu tiên liền dùng tám phần lực đánh xuống. Tống Dương hiển nhiên không biết, chỉ cảm thấy hôm nay anh hai thực sự rất tức giận, mới một thước nước mắt đã trào ra.

"Bang Bang!" Tống Hiên lại lần nữa đánh xuống hai thước nặng nề.

"Anh hai, đau đau đau......" Tống Dương nhịn không được nhe răng nhếch miệng mà than đau.

"Câm miệng lại!" Tống Hiên tức muốn hộc máu mà ra lệnh, sợ Tống Dương làm ra hành động khiến đại ca tức giận.

"Bang Bang Bang" Liên tục ba thước đánh xuống làm Tống Dương không thể giữ vững tư thế, phần eo nháy mắt sụp đi xuống, né tránh thước. Tống Hiên chưa kịp mở miệng bảo Tống Dương sửa lại tư thế, giọng nói trầm thấp của Tống Hoa đã truyền đến, trong giọng nói bình tĩnh lại xen lẫn tức giận: "Tống Hiên, em đã từng dạy Tống Dương quy cũ khi bị đánh chưa?" Tống Hiên trong lòng cả kinh, xoay người đáp: "Dạ đã dạy."

"Đây là kết quả đã dạy của em?" Ánh mắt lạnh lẽo của Tống Hoa làm Tống Hiên đổ mồ hôi lạnh. "......"

"Mang thước tới."

"Anh, em sẽ dạy dỗ nó thật tốt." Tống Hiên cúi đầu khẩn cầu. Hắn biết phương pháp dạy dỗ của Tống Hoa, Tống Dương khẳng định sẽ không chịu nổi.

"Bang" Tống Hoa đem chén trà nện thật mạnh xuống bàn, đứng dậy hướng Tống Hiên đi đến, mang theo khí chất cường đại.

"Tôi có từng đối với cậu xuống nước buông tha như vậy, không muốn hại nó thì nhanh đem thước đến đây." Tống Hiên biết Tống Dương rất sợ đau, hắn không muốn Tống Dương chịu khổ như mình những năm đó, chính là, xác thật thái độ khi bị phạt của Tống Dương nên được sửa lại.

Tống Hiên do dự mãi, cuối cùng đem thước đưa cho Tống Hoa.Tống Hoa đưa tay nhận lấy thước, đứng phía sau Tống Dương, một tay nhét vào trong túi quần, một tay giơ thước, từ từ mở miệng nói: "Tống Dương, hôm nay một lần nữa cho cậu lập quy củ. Lúc bị đánh tôi không muốn nghe bất luận âm thanh gì trừ tiếng thước, nếu cậu muốn tránh, cậu có thể thử , tôi không ngại đánh lại từ đầu. Nghe hiểu không?"

Tống Dương chưa từng bị Tống Hoa đánh lần nào, nhưng hắn nghe xong cuộc nói chuyện của anh hai với anh cả, cũng đoán được một chút. Nhưng là, hắn không muốn mang đến phiền toái cho anh hai.

"Bang!" Thấy hắn chậm chạp không trả lời, Tống Hoa trực tiếp đánh một thước.Tống Dương ăn đau, nhanh chóng đáp lời: "Dạ nghe hiểu."

Tống Hoa dùng thước để trên eo hắn, chậm rãi mở miệng: "Hạ eo, chân tách ra, mông vểnh, tay để thẳng, mười thước." Tống Dương điều chỉnh tư thế theo yêu cầu của Tống Hoa, vừa mới dọn xong tư thế, Tống Hoa hung hăng đánh xuống một thước, tốc độ lực đạo góc độ vừa phải như gãi trúng chỗ ngứa của hắn, một thước này làm cho Tống Hiên thay Tống Dương đổ mồ hôi, nếu là mình ghé vào chỗ đó cũng không chịu nổi đi.

Tống Hoa đánh liên tiếp năm thước, vết thước sưng tấy lên hoàn toàn áp đi mấy thước mà Tống Hiên lưu lại lúc nãy. Tống Dương cả người run lên, cắn môi dưới, nhắm chặt hai mắt nhằm giảm đi đau đớn.

"Mông vểnh lên, đừng để tôi đánh lại." Tống Hoa giọng nói trầm thấp ra lệnh.

"Bang Bang Bang" Hắn cắn chặt khớp hàm, không dám phát ra một tiếng, cánh tay đã run nhè nhẹ, cả người lung lay sắp đổ.

"Bang Bang Bang!" Tống Dương lần đầu tiên biết, thì ra thước cũng có thể đánh người đau như vậy.

Khi niềm tin cuối cùng của Tống Dương sắp sụp đổ, giọng nói từ tính của Tống Hiên vang lên: "Tống Dương!" Giọng nói này giống như một cọng rơm cứu mạng hắn lúc này, làm Tống Dương vùng vẫy khỏi mặt hòi yên ả , gắt gao nắm chặt lấy, không chịu buông tay. Vì anh hai, như thế nào đều phải kiên trì. Hắn hít một hơi thật sâu, phân tán lực chú ý.

"Bang Bang Bang." Ba thước cuối cùng nặng nề rơi xuống, kết thúc hết thảy, trong phòng trở về trạng thái yên tĩnh , chỉ có Tống Dương nhe răng nhếch miệng kêu lên đau đớn.

Tống Cảnh Thần tuổi thơ không được thoải mái như Tống Ngọc Thụ, làm con trai cả trong nhà, các đứa trẻ khác miệng còn ngân nga bài hát đồng dao, cậu đã có thể học thuộc lòng bốn cuốn sách; khi những đứa trẻ khác mới bắt đầu tập viết, cậu đã học thư pháp và được thầy giáo khen ngợi; khi những đứa trẻ khác mè nheo làm nũng với ba mẹ chúng không muốn đi học, cậu đã đi theo bên cạnh Tống Hoa để giúp đỡ công việc. Bởi vì cậu là con trai của Tống Hoa, cho nên cậu phải ưu tú, nổi bật hơn người.

Nhưng dù cậu có nổ lực bao nhiêu đi chăng nữa, vẫn không thể đạt được kỳ vọng mà Tống Hoa mong muốn, khó có thể nhận được lời tán thưởng của Tống Hoa.

Cuộc thi dương cầm năm bảy tuổi, Tống Cảnh Thần là lần đầu tiên được Tống Hoa tán thưởng, mười năm đi qua, đến bây giờ cậu vẫn nhớ rõ rành mạch.

"Anh, anh về sau không bao giờ dùng lo lắng nó sẽ nát." Tiểu gia hỏa tiểu tâm mà vì chính mình giải vây. Tống Cảnh Thần không để ý đến nó, đôi tay run rẩy lục tìm từng mảnh nhỏ, gắt gao mà nắm chặt trong lòng bàn tay, máu theo bàn tay chảy xuống nền nhà, nhiễm đỏ miếng pha lê. Trên mặt cậu cũng không thể hiện ra vui hay buồn, thậm chí còn bình tĩnh hơn. Có một số việc sinh ra đã định sẵn, giống như việc bản thân là con trai của Tống Hoa, giống như chiếc cup này bị vỡ. Nếu không thể thay đổi, thì cứ như vậy đi. Lớn lên cùng thước và dây mây, học cách nhẫn nhịn, học cách giả vờ không quan tâm.

Tống Ngọc Thụ bị Tống Cảnh Thần dọa cho sợ hãi, nó quỳ ngồi trước mắt Tống Cảnh Thần, nôn nóng mà nói: "Anh, thực xin lỗi, em không phải cố ý, anh đừng như vậy, chảy máu rồi sẽ rất đau....." Tống Ngọc Thụ càng nói càng thương tâm, cuối cùng giọng nói cũng nghẹn ngào.

Nhìn thấy tiểu hài tử bộ dáng khổ sở, Tống Cảnh Thần nhếch miệng cười: "Tiểu tử thúi, anh còn chưa có khóc, em khóc cái gì." Nói xong liền dùng bàn tay không chảy máu xoa đầu nó an ủi.

"Anh, thực xin lỗi......"

"Không sao mà, chỉ là một cái cup thôi, anh còn rất nhiều cup như vậy." Tống Cảnh Thần thập phần lừa mình dối người mà nói. "Nhanh trở về phòng đi, anh còn muốn xử lý miệng vết thương, hôm nay không dạy em viết chữ được rồi." Tống Cảnh Thần miễn cưỡng cười, an ủi Tống Ngọc Thụ.

----------------------------

30/03/2023.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro