[26]
Phòng Tống Cảnh Thần, thiếu niên an tĩnh mà đứng trước cửa sổ, mặc cho ánh mặt trời chiếu vào cả người. Nổi đau chân thật vẫn đang ở phía sau, âm thanh tiếng lật sách thật nhẹ nhàng. Hết thảy đều là hài hòa, thắng đến khi có tiếng gõ cửa.
"Cảnh Thần, quấy rầy con đọc sách." Người mặc váy trắng Lưu Tĩnh tiến vào phòng, phía sau còn có một tiểu gia hỏa đáng yêu.
"Thím ba, buổi sáng tốt lành." Tống Cảnh Thần xoay người, mặt tươi cười, hơi hơi khom người. Lưu Tĩnh cùng Tô Nhung Mẫn không giống nhau, cô xuất thân từ gia đình nề nếp, tính cách không quá hướng ngoại hay hào phóng, dịu dàng hiền thục, là ấn tượng của Tống Cảnh Thần đối với cô.
"Cảnh Thần, hôm nay phiền con dạy Ngọc Thụ viết chữ. Ngày hôm qua nó bị chú con phạt chép mười lần Tam Tự Kinh, thím sợ nó một mình khó có thể hoàn thành, hy vọng con có thể dạy nó một chút." Lưu Tĩnh giọng nói thực mềm nhẹ, nhưng là mang theo phần bất đắc dĩ.
"Thím hai, đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy, thím cứ yên tâm giao cho con đi." Tống Cảnh Thần cười nhẹ, cậu thật sự thích người thím hai này.
"Tiểu Tĩnh a, đừng trang điểm, đợi chút nữa đi mát xa da mặt cũng phải tẩy, như thế thì dài dòng lắm....." Tô Nhung Mẫn thanh âm thúc giục từ cửa truyền đến.
"Ai ya, không phải con trai đây sao, sớm như vậy đã đọc sách, ba con đến công ty rồi, đừng nghiêm túc như vậy, không ai xem đâu." Tô Nhung Mẫn hảo tâm mà nhắc nhở. Tống Cảnh Thần khóc không ra nước mắt, con chính là con trai người a, sao lại tổn thương con như vậy!
"Cảnh Thần, vậy làm phiền con rồi, thím và mẹ con đi trước." Lưu Tĩnh dịu dàng cười, chuẩn bị tạm biệt. Tô Nhung Mẫn kéo tay Lưu Tĩnh hướng ra cửa mà đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Được rồi được rồi, đừng khách sáo với nó. Về sau, em tùy tiện sai bảo là được rồi..... Thật vất vả sinh mới sinh ra nó, nó còn có thể không nghe lời sao?"
Tống Cảnh Thần càng nghe càng muốn khóc, thật là muốn hét lên con là con trai ruột của người đó. Bất quá cậu không thể, trước mặt tiểu hài tử hai mắt ngập nước đang nhìn mình. Hai người liền hai cặp mắt lớn nhỏ nhìn nhau chằm chằm, nhìn ước chừng tầm nữa phút.
Tống Cảnh Thần làm anh trai, dẫn đầu đánh vỡ cục diện bế tắc, dùng thanh âm ôn nhu nhất cùng nó chào hỏi: "Chào em nha, Ngọc Thụ." Mà Tống Ngọc Thụ lại một bộ dáng bừng tỉnh, tràn đầy tính tình trê con, lại một ngữ khí kinh người: "Thì ra anh Cảnh Thần đang giả bộ đọc sách nha......" Tống Cảnh Thần khóc không ra nước mắt, mẹ ơi, mẹ xem mẹ làm ra chuyện tốt gì này, danh dự của con bị mẹ hủy hết rồi.
Thời đại truyền thông này, truyền bá tin tức không còn là việc độc quyền của các nhà báo. Dư luận ồn ào, lời đồn đáng sợ, thành phố nhất thời mưa gió. 8 giờ, hai giờ sau khi xảy ra sự việc. Tập đoàn Tống thị, Tống Hiên từ trên xe bước xuống, còn chưa đi được một bước, các phóng viên chờ sẵn ở đây liền ùa vào, đem Tống Hiên vây quanh, che trời lấp đất đèn falsh cùng máy ảnh chớp nháy liên tục, mỗi người đều muốn đặt câu hỏi.
"Chào ngài, xin hỏi ngài là chủ tịch tập đoàn Tống thị sao?"
"Ngài nghĩ gì về việc nhân viên của mình cố ý gây thương tích?"
"Trên mạng đồn rằng người đó là em trai của ngài, xin hỏi đây có phải là thật không?"
"Y dược đường là sản nghiệp của Tống thị, lần này có rắc rối, có hay không tập đoàn Tống thị nội bộ xuất hiện nguy cơ......" Mặc dù ở trong hoàn cảnh hổn loạn, Tống Hiên trên mặt như cũ tràn ngập tự tin cùng cao ngạo, không hoảng không loạn, để bảo an che chở tiến vào công ty, để lại cho các phóng viên một bóng dáng cao lãnh.
Tống Hiên bước nhanh đi hướng cửa thang máy, mày nhíu chặt, đối với trợ lý đi phía sau phân phó nói: "Thông báo các phòng, tổ chức cuộc họp gấp. Còn có, gọi Tống Dương đến đây cho tôi!"
Hai giờ sau, Tống Hiên tại đây điều tra rõ ràng hết thảy. Người thanh niên gây rối kia là do giám đốc trước kia của Tống thị thuê, bởi vì tham ô công quỹ, bị Tống thị loại bỏ. Hắn ta muốn đoạt lại chức vị cũ, ngẫu nhiên nghe được y dược đường là em trai chủ tịch quản lý. Nếu coi đây là điểm đột phá, hắn tưởng phần thắng có lẽ sẽ lớn hơn nữa.
Tống Dương không rành thế sự, một lòng chỉ vì cứu người, lập tức liền rơi vào bẩy, ở trên phố liền xúc động mà đánh người. Bản thân lại nghĩ đây là việc dễ giải quyết, chỉ cần khống chế được người thanh niên kia, tìm tới bà lão bệnh nhân kia giải thích một chút là được, nhưng một quyền của Tống Dương làm thay đổi hoàn toàn cục diện.
"Người bệnh vạch trần sơ xuất khi chữa bệnh của bác sĩ trung y, lại bị bác sĩ trung y trả thù. " Đây là xu hướng các bài báo trên mạng.
Đương sự Tống Dương nhai nhai kẹo cao su, lang thang ở đầu đường, phóng đãng không kềm chế được. Hắn đi vào một ngôi nhà trệt, gõ cửa hai cái, trực tiếp đi vào. Ánh đèn tối tăm, bố trí bần hàn, cũng may còn chút sạch sẽ. Trong phòng có một ông lão bị liệt, đây là chồng của bà lão giả bị bệnh lúc sáng.
Bà lão làm nghề nhặt rác, sống dựa vào trợ cấp của chính phủ, gian nan mà duy trì cuộc sống. Một ngày ra ngoài, có người tìm bà, hứa hẹn với bà, chỉ cần diễn một vở kịch, chồng của bà sẽ được đưa đến bệnh viện nhận trị liệu tốt nhất, phí trị liệu toàn bộ đều được người đó trả. Bà cắn chặt răng, vì chồng bị liệt, bất quá diễn một vở diễn mà thôi, chẳng sợ dù bà biết đây là vi phạm lương tâm đạo đức.
"Cậu là ai?" Giọng nói yếu ớt do tuổi già từ đầu giường truyền đến.
"Ông đừng sợ, con là bác sĩ được vợ của ông mời tới để trị bệnh cho ông." Tống Dương lộ ra nụ cười phúc hậu vô hại, ánh mặt trời cực kỳ.
"Vợ của tôi đâu......" Ông lão hơi thở hổn hển nói.
"Bà ấy nói đi chợ mua ít thức ăn chiêu đãi con, một lát liền trở về......" Tống Dương nghiêm trang mà nói hươu nói vượn, vợ của ông còn đang ở đầu đường diễn kịch kìa, hắn chậm rãi hướng ông lão đi đến, sờ sờ cổ tay của ông.
"Thật sự cảm ơn cậu, chính là...... Chúng tôi không có tiền." Ông lão ánh mắt ảm đạm, trước kia đã từng đi khám không ít bác sĩ nhưng đều vô dụng.
Tống Dương một bên cảm thụ được mạch đập một bên cười trấn an: "Có người thay ông bà trả tiền rồi, ông cứ yên tâm đi." Ông lão như không thể tưởng tượng được mà nhìn phía Tống Dương, nháy mắt nước mắt liền rơi xuống, thanh âm run rẩy hỏi: "Xin hỏi vị bác sĩ này, là nhà hảo tâm nào?"
"Người này thật sự vĩ đại, một người hay giúp đỡ những người nghèo khổ trong thành phố này. Người đó chính là chủ tịch tập đoàn Tống thị - Tống Hiên." Tống Dương nghĩ nghĩ, đơn giản đem công danh đều đẩy về người anh hai.
Tống Cảnh Thần nhìn thoáng qua đoạn ngắn "Đệ Tử Quy" mà Tống Ngọc Thụ viết trước đó, thật muốn đem nó bóp nát, nếu là mình lúc trước bằng tuổi nó mà viết chữ như vậy, cậu không dám bảo đảm còn có thể hay không hoàn chỉnh mà đứng ở nơi này.
"Ngọc Thụ, em biết viết chữ Hán không?" Tống Cảnh Thần hít một hơi, không khỏi hỏi ra một câu.
"Không biết." Đáp án nằm trong dự kiến của cậu.
"Ngọc Thụ, em biết viết tiếng Anh thôi sao?" Tống Ngọc Thụ chớp chớp manh manh đôi mắt, khanh khách mà cười. Nó cầm lấy bút viết trên giấy, chỉ trong vài phút, một bài thi đại học tiếng Anh hoàn chỉnh trên giấy, nét chữ rồng rắn, thập phần lão thành. Cho dù là một ít chữ cái, đều cực cụ thưởng thức giá trị.
Tống Cảnh Thần âm thầm thở dài, thiên phú thư pháp tốt như vậy, không từ từ bồi dưỡng, mà là lãng phí ở ở chỗ này tập viết chữ, xác thật có chút bạo lực.
"Anh, thế nào?" Tống Ngọc Thụ cười đắc ý.
"Không phải anh nói em, tiếng Anh thì viết tốt như vậy, vì cái gì chữ Hán không viết được?"
"Này có thể giống nhau sao! Anh nếu từ nhỏ lớn lên ở Anh quốc! Khẳng định cũng sẽ giống như em!"
"Sẽ không, bác của em sẽ không để chuyện này xảy ra." Tống Cảnh Thần chắc chắn mà nói.
"Anh, bác là ai a......"
"......"
Ánh Mặt Trời chói sáng, chiếu đến người đi đường không mở được mắt, mặc dù như vậy, dưới lầu tập đoàn Tống thị phóng viên càng ngày tập trung càng nhiều, thậm chí xuất hiện hiện tượng tắc nghẽn. Muốn lấy được tin tức mới nhất, yêu cầu mồ hôi cùng chờ đợi.
Đúng lúc này, Tống Dương đè thấp mũ lưỡi trai, xuất hiện ở cửa công ty Tống thị. Mặc dù Tống Dương khẩu trang kín mít, vẫn là bị các phóng viên nhận ra.
"A, Tống Dương!" Không biết là ai phát ra hô lên, đông đảo phóng viên cuồng nhiệt mà tiến lên, so với nhìn thấy Tống Hiên còn náo nhiệt hơn. Tống Dương nhìn thấy cảnh này, đem mũ lưỡi trai cùng khẩu trang cởi ra, lộ ra gương mặt dương quang, sáng lạn cười, âm thầm bất đắc dĩ: "Thật đúng là tránh không khỏi đôi mắt của các người" Nhìn dòng người đông đúc hướng phía mình chạy tới, Tống Dương vội vàng phất tay ý bảo, trấn an mọi người nôn nóng: "Dừng! Dừng lại! Các người xem bên ngoài ánh mặt trời gay gắt như vậy, không phải là một địa điểm phỏng vấn tốt. Như vậy đi, cùng ta cùng đi vào trong hội trường Tống thị, chúng ta chậm rãi phỏng vấn."
Văn phòng chủ tịch, Tống Hoa Tống Hiên ngồi trên trên sô pha, bàn bạc phương án giải quyết. Lúc này trợ lý đẩy cửa bước vào, hoang mang rối loạn nói: "Chủ tịch, Tống Dương tìm được rồi! Bất quá, cậu ấy mang tất cả phóng viên tiến vào hội trường, nói muốn tổ chức họp báo!" Tống Hiên "Rầm" một tiếng đập bàn đứng dậy, tức giận nhíu mày, tiểu tử này, chơi như vậy cũng có quá mức rồi. Tống Hoa bình tĩnh nói: "Tống Hiên, không nên gấp gáp, trước tiên đi xem xét tình hình đã."
"Xin hỏi Tống tiên sinh, ngài ra tay đánh người vì mục đích gì? Thật sự giống như trên mạng nói, là bởi vì sơ xuất khi chửa bệnh?" Tống Dương mím môi cười khẽ: "Không biết mọi người có hay không nghe qua Dược Vương Tôn Tư Mạc nói qua một câu như vậy ' thượng y y quốc, trung y y người, hạ y y bệnh'."
"Kẻ hèn nhát bất tài, làm nghề y 5 năm, không đạt được 'trị liệu" cảnh giới quốc gia. Nhưng tôi có thể 'chữa lành' một số hành vi xấu của con người."
"Người đứng sau chuyện này là nhân viên của Tống thị, bởi vì tham ô bị Tống thị khai trừ, hắn tưởng rằng sử dụng thủ đoạn ti tiện này có thể trở lại Tống thị. Mà Tống Dương tôi trong mắt chứa không được một cái hạt cát, làm nhân viên Tống thị, kiên quyết sẽ không đáp ứng!"
"Cho nên tôi liền đại diện chính nghĩa, nhẹ nhàng mà...... Đánh hắn một quyền, liền một quyền......" Tống Dương càng nói càng tự tin bởi vì hắn thấy anh hai đang đứng xa xa.
Người ta nói rằng niềm tin cuộc sống của một bác sĩ phương Tây có thể không ảnh hưởng đến việc hành nghề của hắn, nhưng niềm tin cuộc sống của một người hành nghề y học Trung Quốc sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến kỹ năng chữa bệnh của hắn.
Chính vì vậy, dù có bị thiên hạ chỉ trích, vu khống, vu cáo, Tống Dương vẫn có thể chẩn bệnh và chữa trị cho những kẻ vu khống mình bằng cái tâm rộng lớn nhất, đồng thời giúp đỡ những bệnh nhân nghèo với thái độ vô tư trong sáng.
"Ý của ngài là bệnh nhân kia cố ý bôi nhọ ngài?" Phóng viên nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt.
Tống Hoa bình tĩnh mà nhìn Tống Dương, ánh mắt có phần thích thú. Tống Hiên khuôn mặt đã lạnh đếm mức đỉnh điểm, nề hà đại ca ở bên cạnh, không dám phát tác. Tống Dương liếc liếc mắt một cái phía sau đám phóng viên là Tống Hoa và Tống Hiên đang yên lặng nhìn mình. Hơi hơi điều chỉnh một chút bộ dáng cà lơ phất phơ, tháo xuống mũ trên đầu, thu hồi thái độ bất cần, không chút cẩu thả mà nói: "Bôi nhọ...... Chưa nói tới, Tống Dương tôi tài hoa hơn người, mặc dù hãm sâu vào vũng bùn, cũng sẽ không sợ hãi."
"......" Chưa bao giờ gặp qua người nào mặt dày vô liêm sĩ như thế này, đây là suy nghĩ trong đầu của tất cả mọi người ở đây.
Cuối con hẻm, đám đông đã giải tán.
"Khi nào có thể mang chồng tôi đi chửa bệnh?" Bà lão vừa mới thoi thóp lúc nãy bây giờ hăng hái hơn nhiều.
"Tôi nói khi nào sẽ mang chồng bà đi chữa bệnh?"
"Cậu tìm tới tôi đưa ra điều kiện!" Người đàn ông trung niên chán ghét móc trong túi ra tờ một trăm tệ, nhét vào tay bà lão: "Về sau đừng tới làm phiền tôi!" Bà lão kinh hãi, nhanh chóng túm lấy tay người kia: "Cậu đã đáp ứng với tôi sẽ chưa bệnh cho chồng tôi, cậu người này......"
"Biến đi, ***!" Người kia một tay hất bà lão ra, bà lão tuổi già bị hất ngã xuống đất. "Đừng cản đường phát triển của lão tử." Người kia căm giận mà nói, lúc sau liền xoay người rời đi, lưu lại một bà lão nằm trên đất rơi lệ.
Tống Ngọc Thụ tay cầm bút, Tống Cảnh Thần nắm chặt hắn tay nhỏ, từng nét bút trên giấy viết ra.
"Anh, vì cái gì chữ Hán lại kì quái như vậy a?"
"A, cái này không phải kỳ quái, đây là mị lực của chữ Hán, ẩn chứa nội hàm phong phú, cho người vô biên mơ màng. Từng nét bút phác hoạ, nhiều thế hệ truyền thừa biểu đạt." Tống Cảnh Thần từ nhỏ đã bị Tống Hoa bắt ép học thư pháp, đối chữ Hán có nào đó nói không rõ tình tố.
"Ân, không tồi, có tiến bộ. Ít nhất có thể mơ hồ nhận ra đây là chữ Hán." Tống Ngọc Thụ cũng không vì thế cảm thấy cao hứng, nhưng thật ra thập phần bất mãn, nói ra chính mình yêu cầu: "Anh, em khát....."
"Ngọc Thụ em ở đây luyện chữ, anh đi rót nước cho em." Tống Cảnh Thần nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, nói xong liền ra khỏi phòng.
Không phải tất cả mọi người đều giống như Tống Cảnh Thần có thể ngồi ba đến bốn tiếng, quy quy củ củ mà viết chữ. Đa số các bạn cùng tuổi với Tống Cảnh Thần đều không làm được, huống chi là một bạn nhỏ mười tuổi.
Thừa dịp anh đi ra ngoài, nó bắt đầu ở trong phòng sờ soạng, rất nhanh liền bị một tủ đồ làm chú ý, bên trong trưng bày đầy các loại cup huy chương đủ các cuộc thi, được trưng bày ngay ngắn bên trong tủ gỗ. Nhưng có cup hấp dẫn ánh mắt Tống Ngọc Thụ, thủy tinh pha lê, ánh huỳnh quang tỏa sáng, đặt ở chính giữa, có thể thấy được vị trí quan trọng của nó. Đó là Tống Cảnh Thần lúc bảy tuổi dành được hạng nhất cuộc thi dương cầm, đó là thành tích cậu dành được đầu tiên trong cuộc đời, thi đấu không quan trọng, quan trọng chính là vô số đêm nổ lực của cậu, Tống Hoa cực kỳ kiên nhẫn dạy bảo cùng bồi dưỡng, Tống Cảnh Thần mỗi khi nhìn thấy chiếc cup này, liền sẽ nhớ tới người ba không mấy ôn nhu lắm, trong lòng Tống Cảnh Thần, không đơn giản là một chiếc cup, mà là kí ức ôn tồn của hai ba con.
Tống Ngọc Thụ nhón mũi chân, ý đồ muốn lấy chiếc cup kia xuống, lúc sắp chạm vào được, một giọng nói nóng nảy cắt qua không khí: "Ngọc Thụ!"
"Loảng xoảng!" Cúp nện ở trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh pha lê. Tống Cảnh Thần nắm chặt nắm tay, đem ly nước nặng nề mà nện ở trên bàn, nước văng tung tóe, cắn chặt răng gằng từng chữ: "Tống! Ngọc! Thụ!"
----------------------------------
21/03/2023.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro