[25]
Lời nói của Tống Hoa không nặng cũng không nhẹ lại khiến Tống Hiên một thân mồ hôi lạnh, hắn đã nhiều năm chưa từng nghe lại câu nói như vậy.
"Mặc kệ em năm nay bao nhiêu tuổi, chỉ cần em là em trai của Tống Hoa, chỉ cần em phạm sai lầm, anh đều sẽ phạt." Đây là một loại hứa hẹn, anh trai đối với em trai hứa hẹn. Tống Hiên tâm tình phức tạp, không biết nên vui hay buồn. Nhiều năm qua thói quen làm hắn lựa chọn thuận theo, đôi tay nhẹ nhàng chống lên bàn, nhẹ giọng nói: "Thỉnh anh trách phạt."
Tống Hoa đứng phía sau hắn, trong tay không biết khi nào đã cầm một dây mây, mặt trên có khắc chữ "Hiên". Nó phủ đầy bụi do nhiều năm chưa dùng tới.
"Bang Bang Bang" ba roi thẳng tay đánh xuống, Tống Hiên cắn môi dưới nén tiếng kêu xuống, tuy rằng cách một lớp quần tây, tuy nhiên vẫn đau xuyên tim.
"Ba roi, làm em phải nhớ, về sau không cần làm việc ấu trĩ như vậy, đứng lên."
"Cảm ơn anh đã trách phạt." Tuy rằng nhiều năm chưa bị đánh, nhưng quy củ đều khắc trong xương tủy, Tống Hiên cũng không dám quên. Chẳng qua cảm giác đau đớn này lại như vậy chân thật, thoáng như ngày hôm qua tái hiện trước mắt. Tống Hoa rất bận, giáo huấn em trai xong, lại phải giáo huấn con trai, trong chốc lát còn muốn đi tìm ba nhận giáo huấn, sinh hoạt thật đúng là phong phú.
Đẩy cửa phòng Tống Cảnh Thần đi vào, đơn giản giản dị, không có đồ vật nào quá đắt đỏ xa hoa. Tống Cảnh Thần không phải là những công tử thiếu gia có thói quen hưởng lạc sung sướng, Tống Hoa giáo huấn cậu rằng tiền của ba cũng chỉ là tiền của ba, ba cậu sẽ không vô duyên vô cớ đem tiền cho cậu, muốn có tiền thì chính mình phấn đấu đi. Tống Cảnh Thần lớn lên theo quan niệm này, từ nhỏ liền học được cách kiếm tiền, từ lúc học xong tiểu học đến nay cậu chưa từng xin tiền Tống Hoa lần nào. Hôm nay bởi vì cái này mà ở nơi này phạt quỳ, Tống Cảnh Thần thực sự cảm thấy có chút ủy khuất. Bất quá liền xa xỉ một chút, bất quá liền phóng túng một lần, mà ba lại nghiêm túc như vậy.
Rõ ràng là ban đêm mùa hè, Tống Cảnh Thần lại có thể rõ ràng mà cảm nhận được lạnh băng đến thấu xương từ đầu gối đánh úp lại. Cậu nhìn ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ, ánh mắt nặng nề, trong lòng tràn ngập đều là hình bóng của cô. Then cửa tay chuyển động gây ra âm thanh đánh gãy suy nghĩ của cậu, Tống Cảnh Thần điều chỉnh một chút tư thế quỳ, làm chính mình nhìn qua càng quy củ một ít.
"Nghĩ kỹ?" Tống Hoa im lặng đứng phía sau cậu.
"Vâng, con không nên tùy ý làm bậy, tự mình dẫn dắt các bạn học ra ngoài. Con không nên kiêu ngạo ương ngạnh, cùng người không rõ thân phận âm thầm tranh đấu. Con không nên đắc ý vênh váo, làm điểm thành tích trượt xuống." Tống Cảnh Thần thuần thục mà buột miệng thốt ra, đoạn lời nói này trong một giờ cậu đã lặp đi lặp lại vài lần. Cậu thậm chí cảm thấy ba hẳn là chọn không ra bất luận cái gì tật xấu.
"Ừm, tiếp tục." Tống Hoa đồng ý với những lời cậu nói, bất quá điều đó hiển nhiên là không đủ.
"......"
"A, xem bộ dáng thất thần của con, ba còn tưởng rằng con nghĩ kĩ rồi." Mặc dù Tống Cảnh Thần ngoài mặt thành thục ổn trọng, thậm chí có chính kiến nhất định, nhưng sự điên cuồng tận sâu trong cốt tủy Tống Hoa vẫn có thể cảm nhận được. Mặc dù cậu che dấu rất tốt, nhưng thiếu niên chung quy vẫn là thiếu niên, bọn họ sẽ không bởi vì quản giáo nghiêm khắc mà thay đổi bản tính, muốn chân chính thay đổi tính cách, yêu cầu cần có thời gian và mài giũa.
Tống Cảnh Thần kinh ngạc, không biết ba như thế nào phát hiện, nhưng cậu vẫn là nhận: "Thực xin lỗi ba, con không nên nghĩ lại thời điểm thất thần."
"Có chút đồ vật, một vừa hai phải." Tống Hoa ý vị thâm trường mà nhắc nhở. Tống Cảnh Thần dừng một chút, cúi đầu giọng nói như bị bóp nghẹn "Dạ, con đã biết."
"Con cảm thấy với những lỗi này nên phạt bao nhiêu roi?" Tống Hoa từ từ mở miệng.
"......" Tống Cảnh Thần ghét nhất chính là câu hỏi loại này, nói nhiều, chính mình có hại; nói ít, ba lại không cao hứng, vẫn là chính mình có hại. Lúc này, im lặng là một loại lựa chọn tốt nhất.
"Trả lời." Tống Hoa âm điệu hơi cao lên, làm Tống Cảnh Thần giật mình một cái. "Đều do ba quyết định, tiểu Thần không có quyền can thiệp quyết định của ba."
"Hừ, lúc này biết nghe lời." Tống Hoa đối với câu trả lời của cậu hừ một tiếng khinh người, xoay người đến góc phòng mang tới một dây mây.
"Cởi quần, chống tay lên tường." Tống Cảnh Thần lảo đảo đứng dậy, kéo quần xuống, dùng hai tay chống mặt tường.
"Bang ~" âm thanh thanh thúy vang dội, làm vỡ nát ánh trăng.
Chạng vạng 12 giờ đêm, trung học Tử Kinh bị chôn dấu ở trong bóng đêm. Một chút ngọn đèn dầu, ở trong màn đem phá lệ chói mắt.
Văn phòng hiệu trưởng, hai ba con đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm màn đêm đen trước mắt.
"Hồ nháo!" giọng nói âm trầm của Tống Thanh Lâm mang theo phẫn nộ. "Trong cuộc họp con đã tự tuyệt đường lui, con cảm thấy còn có cơ hội phục chức sao! Đều lớn cả rồi, còn hành động theo cảm tính như vậy! Ba cản thấy Cảnh Thần còn ổn trọng hơn con."
"Ba...... Con cũng chưa nói muốn thông qua ngài để phục chức."
"Vậy con đã trễ thế này tới quấy rầy giấc ngủ của ba làm gì!"
"Ba thật sự không biết?"
"Tôi không muốn hiểu!"
"Ba......"
"Nhanh trở về đi, ba còn muốn nghỉ ngơi." Tống Thanh Lâm không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay, ý bảo hắn nhanh rời đi.
"Ba, con đây liền trở về, hy vọng ba có thể thực hiện lời nói."
"Tiểu tử thúi, ba nói gì đó!"
"Dùng phương pháp của ba phục chức cho con a." Tống Thanh Lâm giơ lên quải trượng, giả vờ muốn động thủ, Tống Hoa nháy mắt biến mất trong bóng tối. "Hấp tấp bộp chộp, một chút ổn trọng đều không có."
Làm tổng tài tập đoàn Tống thị, làm ba của một đứa trẻ mười tuổi, Tống Hiên tất nhiên là cảm thấy không thể đánh mất phong thái của mình. Chẳng qua là cảm thán thời gian trôi đi thật nhanh. Quả nhiên là già rồi, mười năm trước bị đánh ba mươi roi cũng không cảm thấy có vấn đề gì, hiện giờ mới bị đánh có ba roi bước đi tập tễnh. Hắn cố nén cảm giác nóng bỏng cháy ở phía sau, trở về thư phòng của mình, tiếp tục công việc.
Trong phòng, phía sau chồng tài liệu cao ngất là một bé trai đang ngủ say, trong tay gắt gao nắm chặt những tờ giấy có hình vẽ ma quái, có thể nhìn ra được nó có ý tốt. Tống Ngọc Thụ vốn định khoe với ba một chút, nhưng chung quy không thể đánh thắng được cơn buồn ngủ.
Tống Hiên đi đến bên cạnh tiểu hài tử, cầm sấp giấy trong tay nó quan sát một lúc lâu, nhưng hắn một chữ cũng không đọc ra được. Ở mặt sau tờ giấy để lại lời nhắn: Viết lại mười lần, đêm mai nộp trên bàn làm việc của ba.
Tống Ngọc Thụ đầu nhỏ dán vào mặt bàn, khóe môi treo lên một tia chất lỏng trong suốt, Tống Hiên không khỏi nhíu mày rồi lại đau lòng mà lắc đầu, dùng khăn giấy giúp nó lau đi nước miếng chảy ra. Sau đó nhẹ nhàng mà đem nó bế lên, tiểu hài tử cứ như vậy đầu dựa vào vai Tống Hiên, trong miệng nhỏ giọng ngập ngừng nói mớ, hồn nhiên không biết ngoài mộng đã xảy ra chuyện gì.
Tống Dương thật cẩn thận mà đẩy cửa vào, ngó mắt phòng khách cùng phòng Tống Hiên trên lầu hai, thở nhẹ lại, rón ra rón rén mà đi lên lầu.
"Tống Dương, mấy giờ rồi?" Một âm thanh trầm thấp cắt qua bầu không khí yên tĩnh, Tống Dương sợ tới mức suýt chút nữa từ cầu thang tầng hai lăn xuống. Chỉ thấy hắn run run rẩy rẩy mà quay đầu lại, mắt nhìn Tống Hiên, giây sau liền đứng thẳng, lời nói thấm thía mà khuyên nhủ: "Anh hai, đã trễ thế này rồi sao anh còn chưa đi nghỉ ngơi. Hiện tại là một giờ rưỡi, gan thay thế thời kỳ hoàng kim, anh xem anh, sắc mặt than chì, có phải hay không còn cảm thấy dễ dàng tức giận, tiếp tục như vậy, sẽ dễ dẫn đến bệnh gan. Anh hai, mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai em sẽ đưa đến dược liệu cho anh hai bồi bổ thân thể." Tống Dương đề cập đến chuyên ngành, hắn vẫn là thập phần nghiêm túc. Chỉ tiếc Tống Hiên căn bản không để ý chút nào. "Anh hỏi em hiện tại là mấy giờ." Tống Hiên ánh mắt sắc bén, khí thế nghiêm nghị.
Tống Dương lại lần nữa xem nhẹ lời nói của Tống Hiên, lo chính mình phân tích: "Anh hai, chân anh có phải hay không cũng cảm thấy không thoải mái, em xem anh đứng thẳng giống như rất gắng sức, chân bị thương sao......" Tống Dương quá mức tinh tế, thế cho nên chọc trúng "điểm đau" của Tống Hiên.
"Tống Dương! Anh hỏi em cái gì em nên trả lời anh cái đó!" Tống Hiên đúng lúc đánh gãy hắn, sợ hắn lại nhìn ra điểm khác. Tống Dương gục đầu xuống, hiển nhiên tự tin không đủ, bất đắc dĩ mà trả lời: "Hiện tại là một giờ rưỡi....."
"Thì ra em còn biết bây giờ là một giờ rưỡi! Vì cái gì trễ như vậy mới về!" Tống Dương nghẹn nửa ngày, mới nhảy ra được cái lý do sứt sẹo, ấp úng nói: "Đỡ một bà lão qua đường, chậm trễ chút thời gian......" Tống Hiên đầy mặt hắc tuyến, cậu là dẫn dắt bà lão bò qua đường sao? Dùng bốn năm tiếng đồng hồ!
"Tống Dương!" Tống Hiên đối với thái độ không đúng đắn của hắn như đã chịu đủ rồi, lớn tiếng quát. Tống Dương biết anh hai bên cạnh đã bùng nổ, không dám lại lỗ mãng, bình tĩnh nói: "Không có việc gì, bên phòng y tế phát sinh một số chuyện nhỏ, chậm trễ chút thời gian, em có thể xử lý tốt." Tống Hiên rốt cuộc ở trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải cái gì chuyện xấu, hắn là sẽ thông cảm.
"Về sau đừng về muộn như vậy, còn có......" Tống Hiên trong mắt nhiều chút ý vị sâu xa, "Đừng cái gì cũng gánh vác một mình......"
"Anh......" Tống Dương thanh âm mềm như bông mà kêu một tiếng, âm cuối còn chưa kéo xong, âm điệu đột nhiên rơi xuống, đầy mặt quan tâm nói: "Anh hai, em giúp anh xem chân trước đi!"
Tống Hiên xấu hổ buồn bực, cảm thấy Tống Dương là cố ý muốn nhìn chê cười mình, hắn khó chịu mà mắng: "Lăn lên phòng ngủ!"
Tống Dương thật sự là không hiểu, vì sao anh hai lại nóng nảy như vậy a, không phải chỉ là xem cái chân thôi sao?
Nghỉ hè ngày thứ nhất, mặt trời sớm đã chói chang. Nếu trời yêu thì trời cũng già, nếu trời oi bức thì dậy sớm. Tống Dương hai giờ sáng mới đi vào giấc ngủ, năm giờ liền từ trên giường bò dậy, rất nhanh liền rời nhà. Y dược đường phát sinh chuyện xác thật không phải chuyện nhỏ, có người bệnh uống thuốc ở y dược đường bị trảo dược, gọi tới truyền thông, giơ lên biểu ngữ, y nháo. Tống Dương tối hôm qua chính là bởi vì việc này mới trở về trễ như vậy, hôm nay sáng sớm, lại nhận được điện thoại nói, kẻ gây rối lại đem người bệnh đến, hiện tại liền nằm ở cửa y dược đường, hoàn toàn ảnh hưởng đến việc buôn bán. Tống Dương liền buồn bực? Đây là muốn bức chính mình vào đường cùng, vẫn là nhằm vào tập đoàn Tống thị, hoặc là âm mưu bôi xấu bác sĩ trung y. Bất luận là cái nào, Tống Dương đều sẽ không bỏ cuộc.
"Mọi người mau đến xem xem, uống thuốc của y dược đường, mẹ tôi liền biến thành cái này bộ dáng, này lòng dạ hiểm độc tiệm thuốc không chết tử tế được......" Tống Dương thật xa liền nghe được một người thanh niên kêu trời khóc đất kêu rên, không khỏi một trận sợ hãi, này suất diễn thật đủ.
Quần chúng vây xem cũng không rõ chân tướng, bắt đầu khoa tay múa chân, soi mói. "Ai nha, trung y chính là không đáng tin cậy a, đem người biến thành như vậy."
"Bà lão này thật đáng thương, tuổi tác đã lớn mà phải chịu tội như vậy."
"Nghe nói trung y dược đường này cũng có cổ phần tập đoàn Tống thị khống chế, như thế nào đến bây giờ cũng chưa giải quyết, hay việc này là thật?" Dư luận càng có khuynh hướng về một phương, như vậy mới có thể san bằng hai bên thực lực, làm cho tình thế trở nên gay gắt, lấy thỏa mãn nào đó nhân ái xem náo nhiệt tâm lý.
Tống Dương mở mắt nhìn, một bà lão tóc bạc đang ngồi ở cửa, mắt nhắm nghiền, miệng khép hờ, biểu tình thống khổ, tay ôm bụng, thấy thế nào, đều không giống đang giả vờ.
Tống Dương muốn chẩn đoán chính xác, nếu thực sự có bệnh, chẳng sợ trách nhiệm không ở chính mình, hắn cũng muốn đem bà lão chữa khỏi, đây là quy tắc chức nghiệp của Tống Dương.
Trong lòng nghĩ như thế nào liền làm như thế đó, chỉ thấy hắn tiến lên đem ba ngón tay đưa lên cổ bà lão, còn chưa tinh tế cảm thụ, thanh niên ngang ngược kia liền đem Tống Dương một phen đẩy ra, Tống Dương ngã mạnh xuống đất một bên.
"*** đang làm gì! Ông là ai!" Tống Dương không mừng không giận, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ trên người bụi đất: "Chào cậu, tôi là người phụ trách trung y dược đường, Tống Dương." Người thanh niên kia hùng hổ tiến đến, túm chặt cổ áo Tống Dương nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhìn xem y dược đường các người làm chuyện tốt gì đây! Nếu mẹ tôi có mệnh hệ gì tôi liều mạng với các người!"
"Cậu trai trẻ này, mong cậu trước tiên buông tôi ra , người bệnh quan trọng nhất, tôi trước tiên xem bệnh cho mẹ cậu, được không?"
"Ông cảm thấy có khả năng sao! Tôi không bao giờ sẽ tin tưởng rác rưởi trung y như các người!" Tống Dương hơi bực, nhẫn nại tính tình nói: "Đối diện bên kìa là bệnh viện, vào đó xem đi." Người thanh niên kia sững sờ, nháy mắt phản ứng lại đây, hung tợn nói: "Không được!"
Tống Dương trong mắt hiện lên một tia sáng, này hai mẹ con, quả nhiên là diễn kịch. "Vậy cậu muốn giải quyết thế nào?" Tống Dương đã hiểu ra mọi chuyện, hắn hiện tại chính là muốn biết, người sau lưng thuê cậu ta diễn kịnh thật sự là ai. "Tôi muốn tập đoàn Tống thị ở trước mặt truyền thông nhận lỗi, công khai xin lỗi chúng tôi." Mọi người ồ lên, người này lá gan đúng là không nhỏ.
Tống Dương hừ lạnh cười, hồ ly giảo hoạt cũng sẽ lộ ra cái đuôi. Người thanh niên kia nhận ra bản thân quá mức gấp gáp lỗ mãng, vội vàng bổ sung nói: "Trước tiên bồi thường tiền, sau đó tập đoàn Tống thị công khai xin lỗi."
"Chỉ là đáng tiếc, ta chỉ một bác sĩ làm công cho Tống thị thôi, không quyền lực làm sao quyết định việc lớn như vậy, vẫn là trước tiên để tôi xem bệnh cho mẹ cậu đi." Tống Dương nói lại lần nữa tiến lên phía trước, bà lão kia trộm liếc mắt một cái rất nhanh liền nhắm lại như cũ, tiếp tục tận tâm tận lực biểu diễn.
"Ông đứng lại đó cho tôi." Cậu thanh niên kia giống như sợ Tống Dương phát hiện cái gì, lập tức ấn trụ bờ vai hắn, muốn lại lần nữa đem hắn đẩy ngã xuống đất. Tống Dương lần đầu tiên không có phòng bị liền bị xô ngã, lúc này đây hắn sẽ không để chuyện đó lặp lại. Chỉ thấy hắn trở tay một cái đem người này đẩy ra, lửa giận hướng tâm, thuận tay liền cho hắn một quyền vào bụng. Người thanh niên kia ngã nhào trên mặt đất ôm bụng hô to, phóng viên trong tay đèn flash nhanh tay ghi lại một màn này.
---------------------------
21/03/2023.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro