[24]
Vương Cương ủy khuất, quanh năm suốt tháng cực cực khổ khổ, cẩn trọng, vì cái gì phần thưởng cuối năm luôn là về tay Tống Hoa. Hắn không cam lòng, hắn vào trường này trước cố gắng mới đạt được vị trí này, Tống Hoa vào một thời gian ngắn lại được vị trí mà hắn mong muốn bấy lâu nay. Vương Cương nghẹn khuất, dạy học và giáo dục dùng hết toàn lực, các loại thi đấu nhiều lần đứng thứ nhất, cuối cùng giáo viên giỏi vì sao lại thuộc về Tống Hoa? Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa, những người nhỏ bé cũng không cam nguyện làm bàn đạp cho người khác mãi được!
Vương Cương muốn loại bỏ chướng ngại vật, hắn muốn cho Tống Hoa biến khỏi trường này.
Là hắn đề nghị hiệu trưởng điều Tống Hoa chủ nhiệm lớp bình thường, là hắn làm các giáo viên khác chú ý đến sai sót của Tống Hoa, là hắn làm rất nhiều chuyện xấu vu oan cho Tống Hoa, là hắn hàng ngày hàng đêm khổ cực ngóng trông Tống Hoa có thể gặp chuyện, lớp 10A3 mắc sai lầm. Danh vọng và lợi ích dần che mắt, đánh mất đi bản chất thật.
Nghe nói Tống Hoa dùng cách xử phạt thể xác học sinh, Vương Cương vui sướng, hắn biết đây là cơ hội tốt để đuổi Tống Hoa ra khỏi trường. Hắn bắt đầu sưu tập các bằng chứng Tống Hoa "phạm tội", trời xanh không phụ người có lòng, rốt cuộc cũng có cơ hội.
Những tấm ảnh trần trùi trụi trước mặt, hắn cũng là vô lực, mỗi khi nhớ tới, Vương Cương nằm mơ đều sẽ cười tỉnh.
"Thầy Vương, tôi cũng đã nói qua, Tống Cảnh Thần là học trò của tôi?" Tống Hoa không mặn không nhạt mà mở miệng, thậm chí một tia biểu cảm khẩn trương đều không có.
"Thầy Tống, thầy cảm thấy hiện lại giãy giụa còn hữu dụng sao? Cho dù Tống Cảnh Thần là học sinh của thầy, thầy cũng không được làm như thế? Chẳng lẽ, thầy muốn trốn tránh trách nhiệm?" Vương Cương tự nhận nắm chắc phần thắng, căn bản không có lý giải ý nghĩa trong lời nói của Tống Hoa. Tống Hoa nghe nói lời này, ngữ khí thay đổi, trong giọng nói mang theo mùi thuốc súng nồng nặc: "Có thể hay không có điểm tự mình hiểu lấy! Con trai của tôi chưa có ý kiến, thầy ở chỗ này loạn cắn cái gì!"
Trong đại sảnh đều hướng mắt nhìn Tô Nhung Mẫn, trên người cô mặc áo sơ mi kiểu dáng độc lạ, hạ thân rộng thùng thình ống quần màu đen, trên chân mang đôi giày cao gót đỏ, mái tóc màu rượu vang đỏ uốn xỏa ngang vai. Xa xa nhìn lại, đây là một người phụ nữ vừa hoang dã vừa quyến rũ. Quản lý ở một bên đổ mồ hôi lạnh, vị đại tỷ này chính mình thật là không thể trêu vào, nhưng cầm trong tay thẻ vàng trị giá hàng trăm triệu cũng không phải người tầm thường.
"Mẫn tỷ, chính là một ít học sinh thôi. Nếu không em vào thương lượng với cậu ấy một chút?" Quản lý ăn nói khép nép mà dò hỏi.
"Chị dâu, chúng ta cũng không cần cầu kỳ như vậy, kỳ thật ở đâu đều được." Một thân váy trắng Lưu Tĩnh nhẹ nhàng mở miệng, đúng lúc ngăn cản Tô Nhung Mẫn, tính cách chị dâu nhà mình, hôm nay cùng cái người đang ở phòng King kia đánh nhau đều có khả năng.
"Nói cho những người đó, chỉ cần bọn họ chịu đổi phòng, hôm nay ở chỗ này được miễn phí." Tống Hiên trầm mặc đột nhiên mở miệng, bá đạo cực kỳ. Không phải hắn bắt bẻ, mà là "King" đối với hắn có ý nghĩ không tầm thường, hắn là ở trong phòng đó cầu hôn Lưu Tĩnh, hai người khó được đoàn tụ, tự nhiên muốn tìm lại kỉ niệm xưa.
Quản lý cẩn thận gõ cửa phòng King, hơi thở thanh xuân liền ập vào trước mặt, mọi người đang đùa giỡn. Lần này bọn họ đều ngoan ngoãn, một chai rượu đều không gọi. Quản lý ở trong đám người liếc mắt một cái liền thấy Tống Cảnh Thần khí chất xuất chúng chính một mình ngồi yên tĩnh trên sô pha, hắn bước đến, cúi xuống xuống thì thầm vào tai Tống Cảnh Thần. Tống Cảnh Thần nghe xong, nhẹ nhàng cười, cự tuyệt đến dứt khoát lưu loát: "Không đổi."
Mọi việc đều chú ý cái thứ tự đến trước và sau, đây là quy củ, huống hồ cậu đã lâu cũng chưa gặp qua các bạn học cười đến vui vẻ như vậy, bọn họ học tập cả năm vất vả, thật sự áp lực. Muốn chơi liền chơi đến vui vẻ. Cho dù Chung Thành có đến, cậu cũng sẽ không đổi, huống chi chỉ là miễn phí.
"Tôi phải đến nhìn xem, rốt cuộc là cái tên nào không biết trời cao đất dày!" Tô Nhung Mẫn nghe quản lý nói xong, cười lạnh một tiếng, lập tức hướng phòng King đi đến. Toàn bộ đại sảnh chỉ để lại "Thùng thùng" âm thanh giày cao gót nện xuống nền nhà, không chút khoa trương mà va chạm vào trái tim mọi người.
Các giáo viên đang ngồi trong phòng đều kinh ngạc, Tống Hoa đây là công khai khiêu chiến sao? Vương Cương giờ phút này tức giận đến run run, đột nhiên vỗ bàn đứng dậy: "Thầy Tống, làm thầy người khác, chú ý lời nói của thầy! Thầy mắng tôi là chó hay là con của thầy?" Tống Hoa nhẹ nhàng cười, mang theo nghiền ngẫm hỏi: "Thầy Vương cho rằng là như vậy sao? Tôi chính là ý như vậy."
"Được! Hiệu trưởng, thầy nghe đi! Tôi cảm thấy người này tố chất thấp hèn không xứng ở trong đội ngũ giáo viên của trường!"
Tống Thanh Lâm ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt cực kỳ không vui, Tống Hoa hành sự như vậy thật sự không ổn. Mặc dù có mười phần nắm chắc, cũng không nên nói năng lỗ mãng như vậy. "Tống Hoa, cậu có muốn giải thích gì không?" Tống Thanh Lâm bộ mặt nghiêm túc.
"Không có, nếu hành động của tôi là không thể tha thứ, vậy từ chức tạ tội đi." Tống Hoa tiêu sái cực kỳ, phảng phất nhìn thấu hết thảy, ngữ khí thật sự nhẹ nhàng. Mọi người đang ngồi nhìn hắn đứng dậy, nhìn theo hắn rời đi. Mọi người nhìn bóng dáng Tống Hoa, đều lộ ra biểu cảm tiếc nuối.
Kỳ thật thầy Tống tài hoa hơn người, kỳ thật thầy Tống là người khiêm tốn, kỳ thật thầy Tống cần cù kiên nhẫn, kỳ thật thầy Tống...... Là một thầy giáo tốt.
Bi thương tràn ngập toàn bộ phòng họp, đúng lúc này, Tống Hoa đột nhiên xoay người, trong lòng mọi người cả kinh, hay là muốn đổi ý? Chỉ thấy hắn mặt mỉm cười, nhìn chăm chú Tống Thanh Lâm, chậm rãi mở miệng: "Hiệu trưởng Tống, tiền lương tháng trước đừng quên trả cho tôi, cảm ơn."
"......"
"Rầm" một tiếng, cửa phòng King bị người đá văng. Chỉ thấy một người phụ nữ dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, trên mặt nở một nụ cười giễu cợt.
Thấy rõ người vừa tới là ai, ngụm nước Tống Cảnh Thần vừa uống vào liền phun ra, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, má ơi.....Mọi người đang sôi nổi thì liền ngừng tay lại, hướng người phụ nữ kia nhìn.
"Dì? Đây không phải là mẹ của thầy Tống sao?" Cũng không biết ai nhận ra kinh ngạc cảm thán, làm các bạn học bừng tỉnh ngộ, trách không được như thế quen mắt. Tống Cảnh Thần không biết ở phòng học phát sinh chuyện gì, vẻ mặt khó hiểu, đây là cái quan hệ gì!
"Ai là mẹ hắn! Ai là mẹ hắn! Các người gặp qua mẹ ai trẻ trung xinh đẹp động lòng người chưa!" Tô Nhung Mẫn nghe thế câu nói tức khắc giận sôi máu, một đám người đôi mắt đều mù sao! Mọi người hai mặt nhìn nhau, nguyên lai mẹ của thầy Tống tính tình táo bạo như vậy a.
"Kêu cái người không biết tốt xấu kia tới đây!" Tô Nhung Mẫn lười cùng bọn họ tranh cãi. Tống Cảnh Thần bất đắc dĩ a, con mà biết là người, con cũng sẽ không không biết tốt xấu, khẳng định liền đổi chỗ.
Cậu run run rẩy rẩy mà đứng dậy, xấu hổ mà lại không mất lễ phép mà mỉm cười nói: "Chào Mẫn tỷ, đã lâu không gặp a......" Tô Nhung Mẫn kinh ngạc rất nhiều còn có một tia đắc ý: "Tôi liền nói sao, học sinh nào dám cả gan tranh phòng King với tôi, thì ra là cậu...... Bất quá điều đó đều không quan trọng, đợi chút ba cậu cũng đến ăn cơm, đổi hay không đổi, tùy cậu!" Tô Nhung Mẫn liếc mắt nhìn Tống Cảnh Thần làm cậu lạnh sống lưng: "Đổi! Nhất định sẽ đổi!" Cái gì tín nhiệm quy cũ gì để qua một bên đi, giữ được mông quan trọng hơn.
Tô Nhung Mẫn nhắc đến một lát nữa Tống Hoa sẽ tới, Tống Cảnh Thần cả người đều không tốt, trái tim bùm bùm mà kinh hoàng. Cậu tự mình dẫn các bạn học đến, tự mình dùng thẻ vàng, hiện tại ngẫm lại, chính mình thật đúng là to gan lớn mật.
Thấy Tô Nhung Mẫn xoay người rời đi, cậu nhanh chóng đuổi theo, túm cánh tay Tô Nhung Mẫn đau khổ cầu xin nói.
"Mẹ, người ngàn vạn lần đừng nói với ba là con ở đây, làm ơn."
"Không cần."
Tô Nhung Mẫn liếc mắt phương xa, mặt đầy ý cười: "Ba con đã tới."
Chỉ thấy Tống Hoa ở phía trước, Tống Hiên Lưu Tĩnh hai người đi theo phía sau, ba người chậm rãi hướng Tống Cảnh Thần đi tới.
"Con vì sao lại ở chỗ này, những người khác đâu?"
Tống Hoa ánh mắt lạnh lùng, không nhẹ không nặng mà mở miệng, lại làm Tống Cảnh Thần lông tơ đứng thẳng.
"Ba......"
Tống Cảnh Thần cúi đầu, nói dối trước mặt ba, khó hơn lên trời.
Tô Nhung Mẫn thuận thế đoạt quyển nói chuyện, rất có khí thế nói: "Tôi gọi con trai của tôi tới, không được sao?"
Tống Hoa hơi hơi sửng sốt, không bình tĩnh mà trả lời.
"Được rồi......"
Mọi người trong phòng sôi nổi nói chuyện.
"Chuyện vừa rồi là như thế nào? Là muốn cướp phòng của chúng ta sao?"
"Ba của lớp trưởng tới đây là như thế nào, lớp trưởng sao lại sợ như vậy!"
"Người phụ nữ kia là ai?"
"Lớp trưởng lại đi đâu vậy?"
Chung Thơ Tiệp im lặng mà đứng ở trong góc, cười mà không nói lời nào, tùy ý mọi người trong phòng ngờ vực. Đường Hoàng đột nhiên đi tới, thần bí hề hề hỏi
"Chị, chị biết người này không?"
"Cảnh Thần khả năng đã chọc giận một nhân vật quyền lực a."
"Nhân vật?"
"Đúng vậy, một nhân vật cường đại."
Chung Thơ Tiệp trong lòng âm thầm bổ sung, một nhân vật làm Tống Cảnh Thần vừa kính trọng vừa sợ hãi.
"Chị dâu, nhìn thấy người kia rồi sao? Nhân vật lợi hại nào trong thành phố, không nghe nói nha."
Lưu Tĩnh hỏi nhỏ.
"Ha ha, nhân vật này thật đúng là rất lợi hại, cầm trong tay thẻ vàng Cảnh Ngọc Cùng."
Tô Nhung Mẫn tràn đầy ý cười, trong giọng nói lại tràn ngập giễu cợt.
"Thẻ vàng?"
Tống Hoa nhíu mày xoay người nhìn về phía Tống Hiên, thẻ vàng đều là do Tống Hiên tự mình phát. Tống Hiên bị ánh mắt đại ca nhìn đến kinh sợ, trực giác đến một trận gió lạnh từ trên sống lưng thổi qua. Nhìn đến khuôn mặt khẩn trương của Tống Cảnh Thần, Tống Hiên đột nhiên ý thức được cái gì.
"Anh, chúng ta đi trước ăn cơm đi."
Hắn nhanh chóng chuyển đề tài.
Lời còn chưa dứt, một đám học sinh từ phòng King bước ra, dẫn đầu là Đường Hoàng, hắn mang kính râm màu đen, hắn nghĩ dùng khí thế để áp đảo đối phương. Đường Hoàng cảm thấy không thể mặc kệ Tống Cảnh Thần một mình đối mặt với khó khăn, lớp 10A3 cùng chung hoạn nạn, anh em gặp nạn như thế lẽ nào lại thờ ơ lạnh nhạt. Không nghĩ tới hành động này của hắn làm Tống Cảnh Thần suýt chút nữa muốn hộc máu, cậu là chê tôi chưa đủ thảm sao? Đem các bạn học ra xem tôi bị chê cười. Xuất hiện còn như xã hội đen, làm cái gì?!
Đường Hoàng ánh mắt sắc bén, xa xa nhìn thấy chủ nhiệm lớp, đột nhiên phát hiện mình vừa làm chuyện ngu xuẩn, đành phải ngây ngốc cười, bình tĩnh mà hô.
"Các bạn học...... Chạy mau!"
"Đứng lại!"
Tống Hoa thanh âm uy nghiêm truyền đến, chặn lại bước chân định chạy trốn của tất cả mọi người. Hắn quay đầu nhìn về phía Tống Cảnh Thần, mắt sáng như đuốc, thanh âm phần nộ chất vấn.
"Cho tôi một lời giải thích hợp lý!"
"Thật xin lỗi, thầy Tống, chúng em sai rồi."
Nhiều năm kinh nghiệm nói cho Tống Cảnh Thần biết, hiện tại cần thiết là xin lỗi nhận sai, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.
Các bạn học thấy thế, sôi nổi noi theo, ngoan ngoãn mà nhận sai. Nhìn bọn họ thành thục lại mang khuôn mặt non nớt, Tống Hoa vẫn là không bỏ xuống được.
"Các người đã là học sinh cấp 3 rồi! Hằng ngày còn nghĩ tới việc ăn nhậu chơi bời, thi đại học là một cây cầu đơn, là như vậy dễ dàng đi qua sao? Đều là người trưởng thành rồi, có thể hay không tính toán vì tương lai chính mình!"
Tống Hoa càng mắng âm thanh càng to vang dội, đến cuối cùng hắn thật là cảm thấy có một loại trách nhiệm đặc biệt, không mắng bọn họ trong lòng liền không thoải mái. Làm việc vẫn là muốn trước sau vẹn toàn, là chức nghiệp của một giáo viên, một khi lựa chọn bắt đầu, liền không thể dễ dàng từ bỏ. Đã ảnh hưởng một thế hệ, hiện tại buông tay mặc kệ, có phải hay không là trò đùa.
"Mọi người, về viết bản kiểm điểm hai nghìn chữ, khai giảng nộp cho tôi!"
Tống Hoa xoay người rời đi, phía sau kêu khổ thấu trời. Hắn hơi gợi lên khóe miệng, thanh xuân của bọn họ, chắc chắn có mặt chính mình dày đặc một chút.
Tống trạch, lúc chạng vạng, đèn đuốc sáng trưng.
"Tống Hiên, thẻ vàng của Cảnh Thần, là em cho?"
Tống Hoa ngồi trước bàn, nhìn cậu em trai oai phong lẫm liệt trước mặt.
"Dạ."
Tống Hiên nhàn nhạt mà đáp lời.
"Được a, thật là một người chút tốt, tùy tay liền cho thẻ vàng."
Tống Hoa sắc mặt hơi trầm xuống, bất mãn mà trêu chọc.
"Anh hai....."
Tống Hiên sợ hãi, nhiều năm rồi không nghe được Tống Hoa nói chuyện như vậy.
"Lấy lại thẻ vàng của Cảnh Thần đi, đừng để nó sinh ra tật xấu. Sự việc hôm nay em cũng thấy rồi, kiêu ngạo ương ngạnh! Cũng may gặp được các người, nếu là gặp người có quyền lực, lại muốn em thế nó chùi mông."
"Dạ là Hiên nhi suy xét không chu toàn."
Tống Hiên hơi hơi khom người, phóng thấp tư thái nhận sai.
"Chống tay lên bàn."
____________
18/02/2023.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro