[23]
Trong lòng Tống Ngọc Thụ, Tống Dương như là một người bạn cùng tuổi chứ không phải là người lớn, bạn bè thì sao có thể đánh người, nó chắc chắn chú út sẽ không đánh nó được. Có một số việc, trẻ em chính xác hơn người lớn.Tống Dương nhìn kia cặp mông kia, như thế nào cũng không đánh xuống được. Hắn là một bác sĩ, cứu người là chức trách của hắn, việc tạo ra nỗi đau, là mâu thuẫn với chức nghiệp của hắn. Huống hồ hắn cũng đã sớm tha thứ tiểu hài tử nói năng lỗ mãng này. Tống Hiên nhìn hắn tay giơ roi lên rồi lại hạ xuống, liền biết hắn đang rối rắm vì cái gì. Hắn yên lặng tiến lên, đoạt lấy dây mây trong tay Tống Dương, dây mây trong giây lát liền rơi xuống mông Tống Ngọc Thụ.
"Chú út của con không hạ thủ được, ba liền thay chú quản con. Về sau, ba không hy vọng từ miệng của con nghe được những từ ngữ vô lễ nào nữa." Tống Hiên vừa nói một bên dây mây đánh xuống. Tống Ngọc Thụ còn chưa biết dây mây đã đổi chủ, không chuẩn bị "A" một tiếng kêu thảm thiết.
"Ba......" Tống Ngọc Thụ phẫn nộ hét lên.
"Mười roi, không được lộn xộn, nếu không đánh lại từ đầu." Tống Hiên không có ý định thỏa hiệp. Tống Ngọc Thụ khóe mắt lại lần nữa tràn ra nước mắt, đối với Tống Hiên lật lọng thập phần bất mãn.
"Bang, bang, bang......" Tiểu hài tử nhíu mày chống cự, thập phần quật cường mà cứng đầu, cắn răng không cho tiếng kêu phát ra. Mười roi nhanh chóng đánh xong, Tống Ngọc Thụ trên mông để lại mười đường roi màu đỏ, xem ra Tống Hiên vẫn là thủ hạ lưu tình. Tiểu hài tử ủy ủy khuất khuất mà mặc lại quần, sau đó không nói gì tự mình đi ra khỏi phòng.
Anh em hai người liếc nhau, hai người đều là không hiểu vì sao. Tống Dương nhanh chóng đuổi theo, túm lấy cánh tay Tống Ngọc Thụ rồi ôm vào ngực: "Tiểu tổ tông, đừng chạy a, để chú bôi thuốc cho con."
"Con không cần chú ôm con, hai người hợp lực lại khi dễ con!" Tống Ngọc Thụ bĩu môi, ở trong lồng ngực Tống Dương liền mạng giãy giụa đá loạn. Tống Dương bị đá đến đau, lại kiên nhẫn an ủi dỗ dành tiểu hài tử: "Tiểu thiếu gia, sao con lại nghĩ như vậy chứ? Khắp thế gian không ai yêu thương con hơn ba con đâu, con đừng có náo loạn nữa?" Tống Ngọc Thụ đột nhiên dừng lại, nghiêm túc mà trả lời: "Có, con có mẹ......"
"......"
Từng cơn gió nhẹ xen lẫn với đợt nắng nóng như thiêu như đốt, mỗi bước chân đều thập phần nắng nóng. Trên đường người đi đường ô dù vội vã qua lại, không muốn ở lại dù chỉ một giây. Bất quá, người đi bộ qua trường trung học Tử Kinh dừng bước lại trước tiếng la hét như giết lợn.
Bên trong trường trung học Tử Kinh, đang tổ chức buổi lễ tốt nghiệp. Đối với nhiều học sinh mà nói, cơ hồ giống như đêm động phòng hoa chúc, ghi tên lên bảng vàng. Còn có cái gì vui hơn là được nghỉ hè! Lớp 10A3, cũng là tràn ngập một bầu không khí như nghỉ Tết, ngoài kỳ nghỉ, còn có một tin tức bùng nổ hơn nữa. Thành tích trung bình của lớp bọn họ ở ban khoa học tự nhiên đếm ngược từ vị trí thứ tư, số dương vị thứ năm, trùng hợp hoàn thành con số cá cược với Tống Hoa.
Nói cách khác, còn 3 thước, bọn họ dựa vào nổ lực để sửa chửa lỗi sai. Tống Cảnh Thần ngồi ở góc, lẳng lặng mà nhìn các bạn học vui sướng nhảy nhót, loại cảm giác này thật sự tốt.
Đúng lúc này, loa phát thanh của trường vang lên, là chủ nhiệm lớp 10A1, Vương Cương lên tiếng: "Các bạn học sinh, vui lòng im lặng một chút. Hiện tại đưa ra hình phạt, Tống Cảnh Thần, Chung Thơ Tiệp, lớp 10A3. Ở trường học cấm yêu đương, hai người công khai ở trong trường thể hiện tình cảm gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhà trường, hai người thành tích thi cuối kỳ này từ top đầu trượt xuống top ba mươi, hiện tại các thầy cô quyết định, đối với hai người cảnh cáo một lần, nếu..."
Vương Cương giành được quyền phát thanh đưa ra hình phạt, không tránh được thêm mắn dặm muối một phen. Tống Cảnh Thần cũng không mảy may để ý, lười biếng mà ngáp. Cậu chỉ là lo lắng Chung Thơ Tiệp sẽ chịu ảnh hưởng.
Chung Thơ Tiệp an an tĩnh tĩnh mà ngồi bên cửa sổ, không để ý đến mọi người xung quanh mà đọc sách, cũng không quan tâm đến loa phát thanh đang nói cái gì.
Mà các bạn học lớp 10A3 lại nháo động lên, nhanh chóng đem hai người vây quanh.
"Hai người quen nhau như thế nào?"
"Hai người quen nhau bao lâu rồi?"
"Ai tỏ tình trước a?"
"Lời đồn trên mạng đều là thật?"
Những câu hỏi bát quái nhanh chóng đem bầu không khí lớp 10A3 làm nóng lên. Mà hai nhân vật chính cùng lúc đưa ra cùng một đáp án: "Hỏi cậu ấy."
Đường Hoàng thập phần không vui, ôm vai Tống Cảnh Thần nói: "Không được không được, không thể dễ dàng như vậy mà bỏ qua cho hai người! Hai người nhất định phải mời chúng tôi một bữa! Thuận tiện chúc mừng lớp 10A3 chúng ta thằng lợi!"
"Đúng đúng đúng! Tuyệt đối không thể buông tha!" Các bạn học sôi nổi phụ họa.
"Không thành vấn đề. Đi, đi Cảnh Ngọc Cùng." Tống Cảnh Thần thập phần thoải mái mà đáp ứng. Cảnh Ngọc Cùng, là một chuỗi nhà hàng nổi tiếng. Đương nhiên, đại boss phía sau chính là tập đoàn Tống thị.
Mặc dù gia đình Tống Cảnh Thần rất tốt, nhưng Tống Cảnh Thần trên người rất ít tiền, Tống Hoa đối với cậu tiền bạc thập phần nghiêm khắc, Tống Hoa nghĩ cho cậu nhiều tiền sẽ sinh ra tật ăn chơi trác táng. Các bạn cùng lớp còn nhiều lần nghĩ lớp trưởng là con nhà nghèo, dựa vào thành tích mới được vào trường trung học Tử Kinh. Tống Hiên đau lòng cậu, liền lén Tống Hoa cho cậu thẻ vàng.
"Wow" Các bạn học cảm thán, Cảnh Ngọc Cùng là nhà hàng cao cấp bậc nhất thành phố này, nơi này không phải ai có tiền đều có thể đi vào. Tống Cảnh Thần nhẹ nhàng cười, đi đến bên cạnh Chung Thơ Tiệp, ôn nhu hỏi: "Cậu đi không?" Chung Thơ Tiệp khép sách lại, hơi hơi mỉm cười, trong mắt phảng phất lóng lánh đàn tinh quang, cô nhẹ nhàng mà đáp: "Nghe cậu."
Tống Hoa đứng ở phòng học cửa, trong tay cầm một sấp phiếu điểm, trong lòng hỗn loạn. Vốn định khen ngợi bọn họ một chút, làm một buổi tổng kết cuối năm, an bài một chút công việc trong kỳ nghỉ hè, hiện tại tình thế đảo lộn, một bóng người cũng không thấy!
Không biết Vương Cương trùng hợp hay cố tình canh chuẩn thời gian đi ngang qua chế giễu, tràn đầy trào ý: "A~ Thầy Tống, các bạn học sinh ở đâu sao lại không thấy một ai? Thật đúng là không đem chủ nhiệm lớp để vào mắt!" Tống Hoa nghe lời nói chanh chua này, không khỏi lạnh giọng cười: "Không phiền thầy Vương nhọc lòng, học sinh của tôi, thầy còn không có tư cách xoi mói!" Nói xong liền xoay người rời đi.
"Ai, thầy Tống, đừng đi vội! Lát nữa đừng quên tham gia buổi tổng kết, có một món quà lớn đang chờ thầy a...... Cũng không biết thầy Tống còn có thể giữ được bát cơm hay không." Vương Cương càng nói càng đắc ý, cuối cùng cư nhiên mang theo quỷ kế thực hiện được âm hiểm cười.
Tống Hoa đối với người này thật là khinh thường nhìn lại, cũng đại khái đoán được là cái gì, không đáng để ý tới, lập tức rời đi. Đối mặt vô cớ địch ý, đôi khi im lặng lại là một lựa chọn tốt. Im lặng, không phải thừa nhận, mà là nhẫn nhịn, bình tĩnh suy xét sự việc.
Đoàn người Tống Cảnh Thần đến nhà hàng Cảnh Ngọc Cùng chi nhánh gần trường nhất, trùng hợp mà nói đây là cố ý, tập đoàn Tống thị đứng sừng sững ở một bên. Tống Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn lên, tòa cao ốc làm cho cậu có một loại áp lực cực lớn, ép đến tâm cậu có chút hoảng.
"Cảnh Thần, làm sao vậy? Nếu không chúng ta đổi chỗ khác?" Chung Thơ Tiệp liếc mắt một cái liền nhận thấy được cảm xúc khác thường ở cậu, cũng tìm được căn nguyên việc biến hóa cảm xúc ở cậu, tri kỷ mà đưa ra ý kiến đổi chỗ.
"Không sao, đừng làm bọn họ mất hứng......" Tống Cảnh Thần ra vẻ trấn tĩnh.
"Các người đi tới đi lui cái gì, nhanh lên theo kịp a!" Các bạn học có chút gấp không chờ nổi. Tống Cảnh Thần nắm tay Chung Thơ Tiệp, ôn nhu mà mỉm cười nói: "Không có việc gì, đi thôi."
Hơn bốn mươi người, mênh mông mà tiến vào đại sảnh, sợ tới mức quản lý đều chạy ra, cho rằng có người nào tới gây chuyện, kết quả phát hiện là một đám mặc đồng phục học sinh.
"Xin hỏi cần phục vụ gì sao?" Quản lý lấy ra nhất nhiệt tình mỉm cười, mặc dù đối diện là một học sinh nhìn có vẻ nghèo. Thái độ phục vụ cao là điểm mấu chốt giúp Cảnh Ngọc Cùng trở nên nổi bật giữa nhiều nhà hàng.
"Xin chào, chúng tôi là đến ăn cơm, không phải đến gây chuyện. Giúp chúng tôi sắp xếp một phòng King, cảm ơn." Tống Cảnh Thần khiêm khiêm có lễ mà nói.
King, giá cả cũng giống như tên của nó, không bao gồm đồ ăn rượu, chỉ riêng đặt phòng đã bao gồm 8888 tệ.
Quản lý lại lần nữa liếc mắt một cái nghiêm túc đánh giá Tống Cảnh, trừ bỏ khí chất không tầm thường, thật nhìn không có chỗ nào như người có tiền. Nhưng vạn nhất có người giàu thích ăn mặc như vậy, hắn vẫn là thật cẩn thận xác nhận: "Phòng King của chúng tôi giá cả là......" Tống Cảnh Thần quyết đoán đánh gãy lời nói của hắn, cậu không muốn các bạn học ở đây biết giá cả, lập tức móc ra thẻ vàng đưa cho quản lý. Quản lý liếc mắt một cái liền nhận ra, ở thành phố này phát hành không quá mười thẻ, người giữ thẻ này, không phải là người thân của Tống Hiên, cũng là đối tác kinh doanh thân thiết, mặc kệ là loại nào, hắn đều đắc tội không nổi. Quản lý âm thầm nghĩ mình may mắn, thái độ hồi nãy giờ vẫn được xem là chuẩn mực.
"Các vị mời đi bên này."
Trong phòng họp, có người buồn ngủ, còn có người thất thần. Cho nên các bạn học, đi học buồn ngủ, lực chú ý không tập trung được thật không thể trách các người, bởi vì các thầy cô đang nghe lãnh đạo nói chuyện, cũng là cái dạng này. Chính giáo chỗ chủ nhiệm lo chính mình đọc bản thảo, bất quá đều là một ít quan ngữ lời nói khách sáo. "Việc xây dựng tác phong và đạo đức của nhà giáo là trọng tâm của kỳ tới....."
"Khoan đã, các vị, tôi xin ngắt lời một chút, chủ nhiệm vừa mới nhắc tới đạo đức của giáo viên sao?" Vương Cương đột nhiên ngắt lời. Điều làm mọi người hiếp sợ chính là, cư nhiên có người dám ngắt lời khi chủ nhiệm đang nói.
"Đúng vậy." Chủ nhiệm cũng có chút không được tự nhiên.
"Bản chất của giáo viên, dạy học và giáo dục, là bồi dưỡng nhân tài. Trong đội ngũ giáo viên của trường chúng ta, thế nhưng xuất hiện một tên bại hoại!" Vương Cương một thân khí thế, giận dữ công kích nói.
Toàn bộ mọi người đều bị chấn kinh, không buồn ngủ nổi nữa. Tống hoa cười nhẹ, chẳng hề để ý: "Muốn bắt đầu rồi sao?"
"Dùng cách xử phạt về thể xác, phương pháp dạy học này ở những năm 80, thế nhưng còn sót lại ở trường của chúng ta, nói miệng không bằng bằng chứng, mọi người xem một số ảnh chụp." Chỉ thấy màn hình chiếu xuất hiện một vài bức ảnh. Tống Hoa tay cầm thước dùng cách xử phạt thể xác học sinh, chân đá học sinh, tát tai học sinh, từng màn chấn động trái tim mọi người ngồi ở đây, giáo viên này điên rồi sao? Ảnh này nếu truyền ra ngoài khả năng cao cảnh sát phải vào cuộc điều tra.
___________
21/01/2023.
(30 tết)
Dl16052003
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro