[22]
Tống Ngọc Thụ rúc vào lồng ngực Tống Dương, tố khổ với chú của mình.
"Chú út, chú có biết hay không Tống...... Ba con ông ấy có bao nhiêu nhẫn tâm......"
Vốn định gọi một câu Tống Hiên, lại đúng lúc dừng lại, tối hôm qua đau thật sự làm nó sợ rồi.
"Chú biết chú biết......" Tống Dương đang nghiên cứu thuốc.
"Chú thấy vết thương trên mông con chưa, chắc chắn chảy máu rồi."
"Không có không có......"
Tống Dương thuận miệng đáp, thật sự không muốn cùng nó dây dưa.
"Chú út có phải hay không cảm thấy con thực đáng thương?"
"Đúng vậy đúng vậy."
"Chú út giúp con chép cuốn Tam Tự Kinh đi."
"Được được......"
Tống Dương cao hứng phấn chấn thuận miệng mà nói, Tống Ngọc Thụ phát ra tiếng cười khanh khách, đắc ý vì mưu kế của chính mình vừa thành công.
"Cái gì? Thằng nhóc thối này, dám chơi chú?" Tống Dương lúc này mới phản ứng lại, căm giận đứng dậy, giả vờ phẫn nộ.
"Con mặc kệ, chú đồng ý với con rồi, mau giúp con chép đi." Tống Ngọc Thụ khoanh tay trước ngực, rất có một bộ dáng ông cụ non.
"Tiểu hài tử không thể như vậy nha, sẽ bị ba đét mông."
"Muốn đánh cũng là chú bị đánh trước, ai bảo chú không tuân thủ lời hứa."
Lần trước Tống Hiên "Một mũi tên trúng hai con nhạn" kế hoạch để tiểu hài tử này khắc sâu bài học, nguyên lai người lớn mắc lỗi cũng sẽ bị đánh. Tống Dương trong lòng khổ mà không nói nên lời, này tính cái gì, bị một tiểu hài tử giáo huấn.
"Đều lớn như vậy rồi mà còn bị đánh, xấu hổ xấu hổ......" Tống Ngọc Thụ lời nói hoàn toàn kích động đến Tống Dương, tay áo kéo lên cao, một bộ dáng "Tôi muốn đánh nó, ai cũng đừng cản tôi".
Tống Ngọc Thụ thấy thế, đẩy cửa mà chạy ra, Tống Dương theo sát ở phía sau, một đường điên cuồng đuổi theo.
"A! Giết người rồi! Cứu mạng a!" Tống Ngọc Thụ một bên quay đầu lại một bên chạy như điên, không phải đụng ngã cái này bình hoa, chính là đẩy nghiêng cái bồn hoa kia, lại là một mảnh hỗn độn. Nó vừa lơ đãng liền đụng phải một bức tường thịt, sau đó cái mông liền hôn vào sàn gạch, không khỏi nhe răng nhếch miệng một phen, ngẩng đầu xem xét người trước mắt, biểu tình ngẩn ra, theo bản năng run run rẩy rẩy mà hô một câu: "Ba."
Tống Dương thấy thế liền biết không ổn, quay người muốn chuồn trước. Tống Hiên mệt mỏi, thanh âm trầm thấp hỏi: "Sao lại thế này?"
Tống Dương biết anh ba đang hỏi hắn, đành phải dừng lại bước chân, thật cẩn thận mà liếc mắt nhìn Tống Hiên một cái: "Chúng em chỉ đang chơi trò chơi, anh tin không?"
"......"
Thư phòng Tống Hoa, Tống Cảnh Thần cung cung kính kính mà dâng lên bốn trang kiểm điểm. Tống Hoa giơ tay cầm lấy, bắt đầu đọc nhanh như gió mà xem. Tới chỗ mấu chốt, hắn thả chậm tốc độ. Tống Cảnh Thần ở một bên ứa ra mồ hôi lạnh, lo sợ bất an. Không phải là không tin tưởng chính mình, chỉ là viết bảng kiểm điểm, kinh nghiệm cậu thật sự không nhiều lắm, liền sợ không viết được quan điểm của ba. Khi Tống hoa nhìn thấy dòng "Đây là trách nhiệm của một mình con, không liên quan đến Chung Thơ Tiệp", hắn không khỏi gợi lên khóe miệng, thầm nói trẻ con. Tống Cảnh Thần chỉ cảm thấy nụ cười này rất ghê rợn.
"Rất sâu sắc......"
Nghe như là đang khen.
Tống Cảnh Thần lại nghe ra tràn đầy sự châm chọc, lập tức cúi đầu nhận sai: "Ba, ngày hôm qua con quá xúc động, con không nên nói như vậy."
"Nếu như vậy, cởi quần, nằm lên sô pha."
Tống Hoa tùy ý mà đem bảng kiểm điểm ném ở trên bàn, thoải mái mà ra lệnh. Tống Cảnh Thần ngẩn ra, tuy rằng đã dự đoán trước được, nhưng vẫn hung hăng giáng một đòn vào trái tim nhỏ bé của cậu.
"Ba......"
Tống Hoa đã xoay người bắt đầu tìm kiếm, phảng phất như đang tìm kiếm một công cụ thuận tay. Tống Cảnh Thần biết trừ phi có kỳ tích xuất hiện, cậu không thể thoát khỏi trận đòn này, đơn giản trực tiếp cởi quần, ghé vào trên sô pha. Trên mông ngang dọc đan xen dấu roi làm người kinh hồn bạt vía, thiếu niên cắn tay áo, chờ đợi cơn đau.
Tống Hoa đi tới bên cạnh Tống Cảnh Thần, cúi người, ngồi xổm xuống. Tống Cảnh Thần chỉ cảm thấy có một loại lạnh lẽo hỗn tạp lòng bàn tay ấm áp từ phía sau đánh úp lại. Tống Hoa động tác nhẹ nhàng mà bôi thuốc mỡ, tận lực tránh đi những chỗ trầy da, nghiêm túc chuyên chú, nhưng một tia khó có thể phát hiện đau lòng từ trong mắt chợt lóe mà qua. Tống Cảnh Thần quay đầu, kinh ngạc mà gọi: "Ba?"
"Đừng nhúc nhích!" Tống Hoa hiển nhiên rất không vừa lòng, nhẹ giọng nhắc nhở. Tống Cảnh Thần lại lần nữa đem đầu vùi vào hai cánh tay, tùy ý cho ba bôi thuốc, trong lòng lại có một tia ấm áp. Thời gian chậm rãi trôi đi, trong phòng chứa đầy ôn nhu. Người ba trung niên ngồi xổm xuống bôi thuốc cho con trai nhỏ của mình, cũng không có chỗ nào không hợp lý, nhưng điều đó là Tống Cảnh Thần thập phần cảm động.
"Về sau làm việc gì cũng phải nghĩ tới hậu quả."
"Dạ."
"Việc của các con ba sẽ không can thiệp."
"Cảm ơn ba."
"Quan hệ giữa con và Thơ Tiệp ở trường không nên thể hiện ra ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt."
"Con đã biết."
Tống Hoa sẽ không nói những lời giả tạo, càng sẽ không biểu đạt tình yêu thương của mình đối với con trai, Tống Cảnh Thần vẫn còn sợ hãi, càng không dám nhiều lời, hai ba con cứ như vậy khô khan một người hỏi một người đáp.
"Ba......" Tống Cảnh Thần đánh vỡ bầu không khí yên lặng.
"Hả?" Tống Hoa ngừng động tác nhìn cậu.
"Cảm ơn ba." Tống Cảnh Thần nhẹ nhàng mở miệng.
"Ồ." Vẻ mặt thản nhiên đáp lại, nhưng trong lòng lại khẽ run lên.
Tống Hiên dựa nghiêng trên bàn làm việc, một tay uống cà phê, một tay chống bàn, tùy ý mà nhìn hai người. "Hai người các cậu ai nói trước."
"Ba! Con đang chép Tam Tự Kinh chú út vô duyên vô cớ đòi đuổi đánh con. Con mới chạy trốn, sau đó liền đụng ngã thật nhiều đồ vật." Tống Ngọc Thụ đánh đòn phủ đầu, tức giận dẫu cái miệng nhỏ lên biện giải.
"Wow tiểu thiếu gia, con đừng đứng ở đây mà ba hoa chích chòe! Chép Tam Tự Kinh? Anh ba, anh xem nhìn nó như vậy sẽ thành thật chép Tam Tự Kinh sao?"
Tống Hiên nhấp một ngụm cà phê, không lên tiếng.
"Ba, con thật sự không có làm sai gì cả."
Tống Ngọc Thụ tội nghiệp mà nhìn về phía Tống Hiên.
"Anh ba, anh tin em hay là tin nó?"
Tống Hiên vẫn như cũ im lặng, thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người cãi nhau. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến.
"Vào đi."
Tống Hiên hiếm thấy mở miệng.
"Nhị thiếu gia, đây là đoạn camera ngài muốn xem."
Quản gia đưa đến một túi hồ sơ.
"Làm phiền chú Từ rồi."
Tống Hiên vừa nói vừa đưa tay lấy tập hồ sơ.
"Thiếu gia có việc cứ việc phân phó."
Nói xong liền rời khỏi phòng. Rất nhanh, Tống Hiên đem đoạn camera này phát lên.
"Chú út,, chú có biết hay không Tống...... Ba con ông ấy có bao nhiêu nhẫn tâm......"
"Chú biết chú biết...."
"............"
Tống Hiên nhấp một ngụm cà phê, lẳng lặng mà nghe xong toàn bộ quá trình, biểu tình không có nửa phần biến hóa. Tống Ngọc Thụ hoảng sợ vạn phần, nháy mắt ra dấu với Tống Dương, ý tứ là nhanh lên cứu con. Tống Dương cười đắc ý, không quan tâm lời cầu cứu của Tống Ngọc Thụ.
"Tống Dương, đem dây mây trong ngăn tủ tới đây."
Tống Hiên không mặn không nhạt mà mở miệng. Tống Dương vẻ mặt kinh dị: "Ai? Em? Anh ba anh có phải hay không lầm đối tượng?"
Tống Ngọc Thụ có chút vui sướng khi Tống Dương gặp họa. Nhìn Tống Hiên mặt trông không giống đang giỡn, Tống Dương mặt xám xịt mà đi lấy dây mây.
"Anh ba, em thật sự oan uổng a! Vừa rồi anh cũng nghe thấy rồi......"
Tống Dương còn hấp hối giãy giụa.
"Câm miệng!"
Tống Hiên lạnh giọng đánh gãy, quay đầu nhìn về phía con trai: "Tống Ngọc Thụ"
"Sao vậy? Ba."
Tống Ngọc Thụ ngoan ngoãn mà đi đến.
"Cởi quần."
Còn không đợi nó phản ứng, Tống Hiên lại lần nữa quay sang Tống Dương ra lệnh: "Đánh nó hai mươi roi, không được nhẹ tay."
Sự đảo lộn tình thế kinh thiên động địa này làm người nào đó lạnh sống lưng, người nào đó lại vui vẻ.
"Cốc cốc cốc"
Thư phòng Tống Hoa có tiếng gõ cửa. Một thân Chung Thơ Tiệp nhẹ nhàng ý thơ đứng ở cửa, bụng có thi thư khí tự hoa, như sách cổ những cái đó nữ tử giống nhau, trên người pháo hoa khí không nùng. Trời cao sẽ không bạc đãi người hoàn mỹ, huống chi là một người sáng suốt như vậy. Chung Thơ Tiệp từ nhỏ chịu đủ ốm đau tra tấn, trải qua bao nhiêu khó khăn mới sống được tới ngày hôm nay, tương lai cũng không biết khi nào sẽ lặng yên rời khỏi thế giới này. Cũng may cô vận may không kém, may mắn tồn tại trên đời này mấy năm, gặp được tình cảm chân thành trong cuộc đời.
"Chú, Thơ Tiệp không hề quấy rầy chú nữa, con đi trước đây."
Chung Thơ Tiệp hơi hơi gật đầu, hướng Tống Hoa chào.
"Sao không tiến vào nhìn xem?" Tống Hoa hơi hơi mỉm cười, đột nhiên đối với cô gái này tràn ngập hảo cảm.
"Không được......"
Chung Thơ Tiệp ánh mắt mơ hồ, muốn nói lại thôi.
"Muốn nói cái gì thì nói đi."
Tống Hoa nhìn ra cô có rất nhiều lời muốn nói.
"Không có gì, con chỉ hy vọng chú có thể nhẹ nhàng trách mắng Cảnh Thần, chú biết đó, có một số việc, không phải cậu ấy muốn là có thể khống chế."
Chung Thơ Tiệp nhẹ giọng đưa ra những gì bản thân nghĩ, nhưng cũng không luống cuống. Tống Hoa đột nhiên muốn cười, hai cái đứa nhỏ này, ý đồ xấu thật đúng là rất nhiều. Một người nói trách nhiệm tất cả tại mình, một người khác lại thế nó giải vây. Thật là cực kỳ giống năm đó Tống Hoa cùng Tô Nhung Mẫn.
"Chú nói người đưa con trở về, đừng làm cho ba con lo lắng chờ đợi."
Tống Hoa không để ý đến lời nói của cô.
"Không cần, chú, ba đã cho người tới đón con rồi."
Chung Thơ Tiệp cự tuyệt mà không lưu tình.
"Được, chú đây liền không tự mình đa tình."
Tống Hoa xoay người chuẩn bị đi vào.
"Chú, mong chú có thể suy xét lời con nói."
Chung Thơ Tiệp chăm chú nhìn bóng lưng của hắn chậm rãi mở miệng. Tống Hoa không để ý đến, chỉ là nhẹ nhàng nhún vai, cười nhạt, liền đẩy cửa mà bước vào.
Tống Cảnh Thần nằm trên sô pha ngủ say, không biết ngoài cửa phát sinh việc gì. Tống Hoa tiến lên nhẹ nhàng vuốt tóc con trai đang lòa xòa trước trán, nhẹ giọng nói: "Con đã gặp được một cô gái tốt, phải hảo hảo quý trọng a."
"Anh ba, anh cũng biết...... Em đến gà cũng không dám giết, huống chi đánh người.....Đánh một bạn nhỏ đáng yêu."
Tống Dương nghiêm túc liếc mắt nhìn Tống Ngọc Thụ mà đánh giá, thập phần gian nan mà nói ra "Đáng yêu" để hình dung Tống Ngọc Thụ.
Tống Hiên vừa mới nghe xong đoạn ghi âm, mới phát hiện chính mình phạm vào một sau lầm nghiêm trọng. Mấy ngày trước làm trò trước mặt con trai mà đánh Tống Dương, tuy rằng có ý tốt, nhưng lại làm uy nghiêm của Tống Dương hoàn toàn bị quét sạch. Trong mắt Tống Ngọc Thụ, Tống Dương giống như một đứa trẻ cùng tuổi với nó.
Vì để đền bù sai lầm, giúp Tống Dương lập uy, Tống Hiên mới nghĩ ra hạ sách này, nhưng ai biết Tống Dương thế nhưng không vui.
"Tống Dương, đừng ép anh động thủ."
Tống Hiên ánh mắt thay đổi nghiêm nghị, thêm vài phần uy hiếp, bắn về phía Tống Dương. Tống Dương nhìn ánh mắt dọa người của anh hai, nháy mắt chịu thua:
"Được được được, anh ba, em đánh em đánh...."
Tống Dương sờ sờ mũi, nắm chặt dây mây trong tay, thở dài, cái này gọi là việc gì. Hắn liếc mắt nhìn Tống Ngọc Thụ đang nhìn mình đáng thương, đột nhiên xoay người, yếu ớt mà nói với Tống Hiên: "Cái kia, em không có kinh nghiệm gì, đánh hỏng rồi, cũng không nên trách em a."
"......" Tống Hiên vẻ mặt không nói nên lời, thầm nói **.
"......" Tống Ngọc Thụ trợn to hai mắt, đầy bụng nghẹn khuất.
Cái này là gì, biểu hiện này là gì, tôi hôm nay không tin không có tà, còn không phải là đánh một trận thôi sao, không ăn qua thịt heo còn không có gặp qua heo chạy, không đánh quá người khác còn không có bị đánh!Tống Dương hung tợn mà vén tay áo, trong tay dây mây có vẻ phá lệ dữ tợn.
Hắn ra vẻ nghiêm túc mà ra lệnh nói: "Ngọc Thụ, cởi quần." Tống Ngọc Thụ thế nhưng thập phần phối hợp mà cởi quần ra, ghé vào ghế, quay đầu nhìn về phía Tống Dương, nãi thanh nãi khí mà nói: "Chú út, đánh nhẹ thôi a."
_______________
"Chú út, chú có biết hay không Tống...... Ba con ông ấy có bao nhiêu nhẫn tâm......"
Nội tâm Tống Dương: Chú biết, chú đương nhiên là biết, ba con còn không phải đánh chú từ nhỏ tới lớn hay sao!
😂😂
12/01/2021.
Dl16052003
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro