Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[21]

Anh em hai người nhìn nhau cười, trong mắt có thể nhìn ra những điều khác biệt, thế nhưng có một điều không bao giờ thay đổi đó là bản năng của một người ba bảo vệ con mình. Tình thương của ba như sao trời, xa đến yên lặng bất động, gần gũi đến giơ tay có thể với tới.

Ngày hôm sau , trường trung học Tử Kinh tổ chức một cuộc họp lớn - họp phụ huynh. Đây là mỗi năm sau kì thi sẽ tổ chức một lần, mục đích không cần nói cũng biết. Nhưng trong phòng học của lớp 10A3, cuộc gặp gỡ này cũng không phải như các cuộc họp phụ huynh thông thường. Các phụ huynh ở đây không phải là giám đốc công ty, cũng là cục trưởng.

Các phụ huynh ở đây không quan tâm lắm đến kết quả học tập của các em, mà là trao đổi danh thiếp lẫn nhau, một trận hàn huyên khách sáo. Một số thỏa thuận kinh doanh và đồng thuận chính trị đã đạt được một cách không thể giải thích được, các giáo viên bị gạt sang một bên, điều này rõ ràng giống như một "cuộc họp nữ sinh" cho các tầng lớp trên của thành danh.

Tống Hoa mặc kệ điều đó, bất luận dù ai có thân phận gì, ở trong mắt hắn, đều là phụ huynh học sinh, càng không sợ đắc tội bọn họ.

"Các vị! Im lặng một chút, hôm nay là cuộc họp phụ huynh của lớp 10A3, không phải hội liên thương! Muốn thảo luận việc không liên quan đến tình hình học tập của các em, ra cổng trường quẹo phải có tiệm cơm."

Chính là bởi vì các phụ huynh không có trách nhiệm, như vậy mới không quan tâm đến tình hình học tập của học sinh. Tiền thì kiếm lúc nào cũng được, con cái trưởng thành chỉ có một lần.

Phụ huynh lớp 10A3 đều là những người tự xưng thành công, có thể nào chịu đựng một thầy giáo khoa tay múa chân như vậy. Huống hồ bọn họ bất luận cái gì một người đều có một loại cũng đủ cường đại tự tin, đó chính là tùy tiện nhấc một cuộc điện thoại thì giáo viên đó sẽ bị đá mất chén cơm. Mọi người ở đây chuẩn bị hướng hiệu trưởng khiếu nại giáo viên này, lúc này Chung Thành đẩy cửa mà bước vào. Chỉ thấy hắn thở hồng hộc mà dùng khăn giấy xoa cái trán, không màng đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi đến chỗ Tống Hoa giải thích: "Thầy Tống, thật sự xin lỗi, tôi đến muộn hơn mười phút." Tống Hoa hạ giọng nói: "Cậu một ngày trăm công nghìn việc, đã tới có thể tính cho tôi mặt mũi rồi, nào dám trách cậu đến trễ."

"Còn không phải biểu diễn cho những người đó nhìn xem, giúp cậu chấn chỉnh."

"Quả nhiên là anh em tốt......"

"Đừng nghĩ nhiều, nếu không phải con trai cậu khả năng cao sẽ trở thành con rể tôi, ai thèm giúp cậu chứ......"

Chung Thành xuất hiện, làm các phụ huynh nhanh chóng thay đổi sự tập trung. Tất cả đều liếc nhìn trưởng thành phố, ánh mắt lấp lánh là khát vọng quyền lực. Bọn họ ùa lên, chỉ vì có thể cùng Chung Thành nói chuyện vài câu, hoặc là để trao đổi danh thiếp.

Còn không chờ bọn họ tiến lên một bước, Chung Thành cũng đã bày ra vẻ mặt cự người ngàn dặm, nghiêm túc nói: "Hôm nay tôi chỉ là một phụ huynh bình thường đến họp cho con. Nếu muốn cùng tôi thảo luận đề tài không liên quan, đừng trách tôi trở mặt."

Hắn nói xong liền bước xuống dãy bàn đầu tiên, lấy ra notebook cùng bút, nghiễm nhiên một bộ dạng lắng tai nghe giáo viên nói tình hình học tập của các em.

Mọi người nghe xong lời nói này, đều sôi nổi không tình nguyện mà ngồi xuống. Mọi người suy nghĩ thành ủy có chuyện gì, lời này nói ra, đắc tội sẽ là nửa cái thành thị.

Chung Thành ở chính trị lăn lê bò lết nhiều năm, đương nhiên biết xây dựng quan hệ trên con đường thăng tiến quan trọng như thế nào, nhưng hắn còn dám làm như vậy, chính là bởi vì chức trách người ba nói cho hắn, con gái ủy khuất là không được.

Ánh sáng mặt trời lên ba sào, bụi lượn lờ. Toàn bộ thành thị sớm đã náo nhiệt lên, Tống Cảnh Thần lúc này vẫn còn buồn ngủ. Hôm qua sự việc phát sinh, nghiễm nhiên giống như một giấc mộng, những ký ức rời rạc trong đầu Tống Cảnh Thần bắt đầu ghép nối lại. Đêm qua là ai mang mình về phòng, hơn nữa còn bôi thuốc? Là ba sao? Lắc đầu cười khổ, sao có thể.

Tống Cảnh Thần đầu loạn thành một đoàn, thật muốn ngủ tiếp một giấc dài rồi mọi chuyện sẽ ổn, nhưng cảm giác đau đớn ở phía sau không cho phép cậu thoát khỏi được hiện thực.

Đêm qua trừng phạt tâm tê phế liệt cuối cùng kết thúc sao? Cuối cùng chính mình nhận sai rồi sao? Một mảnh giấy ghi chú ở trên kệ đầu giường làm cậu chú ý, là Tống Hoa nhắn lại: Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai phải viết cho ba một bản kiểm điểm những lỗi gần đây con mắc phải. Còn có, nếu con có đủ tự tin để xử lý tốt mối quan hệ của mình, ba sẽ không phản đối chuyện yêu đương của con.

Tống Cảnh Thần trong lòng tràn đầy ngũ vị, cười cười, nước mắt lại chảy ra. Ba, con chưa bao giờ ngỗ nghịch với người, nhưng cả thế giới này chỉ có mình cô ấy, con không thể thỏa hiệp.

Sau buổi họp, Tống Hoa mang các phụ huynh chấn động, đã không còn từ ngữ để hình dung, ngắn ngủn một giờ, Tống Hoa hoàn toàn xoay chuyển tư tưởng "Đi học là vô dụng" của bọn họ.

Các phụ huynh cùng Tống Hoa bắt tay từ biệt, hơn nữa đề xuất muốn đào tạo Tống Hoa, nhân tài như vậy không nên bị mai một ở trường học. Tống Hoa trên mặt uyển chuyển cự tuyệt, trong lòng lại là một trận không nói nên lời, chính mình phải cố gắng mất nhiều thời gian mới thuyết phục lão gia tử vào trường làm dạy học, vì kẻ hèn mấy trăm đồng tiền sao có thể lý do thoái thác từ chức liền từ chức. Cùng phụ huynh nhất nhất từ biệt sau Tống Hoa mới xoay người nhìn về phía Chung Thành đang đứng nên cửa sổ hút thuốc, hung thần ác sát mà mệnh lệnh nói: "Tắt điếu thuốc đi."

"Đừng đừng, vừa mới nghe xong một tràng những thứ vô nghĩa của cậu, đầu đều đã đau chết."

"......" Tống Hoa hết chỗ nói rồi, ai vừa mới ở bên kia nghe ghi ghi chép chép lâu lâu còn gật đầu phụ họa, hiện tại lại cảm thấy đau đầu?

"Việc của hai đứa nhỏ, cậu cảm thấy thế nào?"

Tống Hoa đi đến phía cửa sổ, cùng hắn sóng vai .

"Cho hai đứa nó tự quyết định đi."

Chung Thành nhìn về phía phương xa, phun ra một ngụm sương mù.

"Sao hôm nay cậu nghĩ thoáng như vậy?"

"Năm đó chúng ta không phải cũng giống như vậy sao, cảm tình loại này, không phải nói khống chế là có thể khống chế được."

"Vẫn là kiểm soát một chút, lệch khỏi quỹ đạo đều không tốt."

"Tôi còn chưa lo lắng, cậu lo lắng làm gì!"

Chung Thành bạo tính tình mà nói, thật không biết Tống Hoa gần đây làm ba như thế nào.

"Tôi đã đánh nó."

Tống Hoa trong ánh mắt nhiều chút phiền muộn, chỉ cùng anh em trước mắt bày tỏ thái độ tự trách.

"Cậu xem cậu, một hai phải buộc chính mình làm việc mình không muốn."

"Tôi sợ nó sẽ đi lên con đường của chúng ta ngày xưa."

Tống Hoa trầm giọng nói.

"Đi lên thì thế nào, chúng ta hiện tại không phải đều tốt sao?"

"Cái loại này thống khổ, tôi không muốn để nó chịu qua."

Tống Hoa lâm vào chuyện cũ, trầm trọng mà nói.

"Phải tin tưởng hai đứa nó, không sao cả."

Chung Thành khuyên giải an ủi đều là anh em huynh đệ.

"Chỉ mong là như vậy."

Tống Hoa nhìn sân trường im ắng, khẩn cầu nói.

"Thật là, tôi bị cậu trì hoãn công việc lâu như vậy! Thành thị này đều sắp bị hủy trong tay cậu mất rồi......"

Chung Thành nâng lên đồng hồ trên cổ tay biểu cảm oán giận, xoay người liền nghênh ngang mà đi, lưu lại Tống Hoa sờ mũi cười khổ.

Tống Cảnh Thần đứng bên cạnh bàn làm việc, cúi người, ở trên tờ giấy trắng từng nét bút nghiêm túc mà viết xuống "Bảng Kiểm Điểm".

Từ trước tiên nộp bài thi đầu tiên, đi đêm không về, toàn bộ quá trình, thái độ nhận sai rất thành khẩn, từ ngữ cũng là tận tâm trau chuốt. Viết đến ngày hôm sau từ sân thể dục tỉnh lại, cậu dừng lại, đứng dậy, không thể nào xuống tay, cũng không biết nên viết tiếp như thế nào. Cứ như vậy phát ngốc, tùy ý thời gian trôi đi.

"Này này! Đừng ngủ! Cảnh Thần! Đến xem ai tới xem con này!"

Tống Dương thanh âm từ cửa truyền đến. Không cần Tống Cảnh Thần đồng ý, Tống Dương đã đẩy cửa bước vào, thấy được cậu đứng bên bàn làm việc tay cầm bút đang viết.

"Học thần, con muốn hay không như vậy, đều bị thương thành như vậy còn làm bài tập, để lại đường sống cho bọn họ đi...."

Tống Dương phảng phất như nhìn thấy người chăm chỉ nhất thế gian, nhịn không được trêu chọc nói.

"Chú út, con đang viết bảng kiểm điểm......"

Tống Cảnh Thần vô tội mà giải thích.

"...... Không nói cái đó, bạn gái của con đang ở dưới nhà, con có muốn hay không đi gặp cô ấy."

Tống Cảnh Thần bỗng nhiên mở to hai mắt, giây lát liền ném xuống bút trong tay, lại vẫn không nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ. Cậu đem mặt chuyển hướng Tống Dương, đáng thương mà cầu xin nói: "Chú út, làm ơn...... Có thể hay không cõng con xuống, con đi không nổi."

Tống Dương để tay trên tai ra vẻ câm điếc: "Cái gì? Con nói cái gì? Chú nghe không rõ!"

Tống Cảnh Thần đỡ trán không nói nổi, thật là có một ông chú cực phẩm, thật là phúc phận tám đời.

"Không cần, con tự đi."

Chung Thơ Tiệp ánh mắt lo lắng mà xuất hiện ở cửa.

"Cậu như thế nào lên đây?"

Tống Cảnh Thần trong mắt nháy mắt nhiều ra rất nhiều ôn nhu.

Chung Thơ Tiệp ba bước bước đến, nâng cậu đến mép giường, cẩn thận mà đỡ cậu lên giường.

"Chiếu cố cậu, không thể sao?"

"Làm sao có thể......"

"Vậy đừng nói nhảm nữa."

"......"

Tống Cảnh Thần ngoan ngoãn mà ngậm miệng. Tống Dương nhìn thấy cảnh này, lộ ra ý vị thâm trường tươi cười, biết điều mà rời đi.

Phòng ngủ liền chỉ còn hai người, thật tốt.

"Thơ Thơ, cậu cảm thấy buổi sáng hôm đó, mình đã làm sai sao?"

Tống Cảnh Thần ngẩng đầu, hy vọng có thể từ trong miệng cô biết được một ít đáp án, làm cho bản kiểm điểm thuận lợi hoàn thành.

"Sai? Đó là mình trải qua điều lãng mạn nhất, như thế nào sai?"

"Bất quá, từ trường học góc độ xem ra, cậu là mười phần sai. Cậu chạm vào cấm kỵ của trường, còn trắng trợn táo bạo như thế, chú Hoa phải tranh luận rất nhiều mới có thể bảo đảm cậu vô tội, về sau vẫn là không cần công khai như vậy, tuy rằng mình biết cậu đó là......"

Chung Thơ Tiệp nói nói liền ngừng lại, cắn môi dưới, có lý tính phân tích nhưng cô không thích pha vào tình cảm, huống hồ từ "yêu" cái này tự thật sự rất khó nói ra.

"Đó là cái gì?"

Tống Cảnh Thần đột nhiên tinh thần phấn chấn, giấu không được ý cười ở đuôi lông mày, nheo lại đôi mắt nhìn về phía cô.

"Đó là......"

Nhìn biểu tình đắc ý của cậu, Chung Thơ Tiệp đột nhiên thu hồi dịu dàng, lạnh như băng nói một câu: "Đó là đầu óc của cậu bị nước vào!"

Tống Cảnh Thần cười khổ, cái gì sao, cậu muốn nghe không phải là câu này.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Chung Thơ Tiệp nói cho cậu dẫn dắt không nhỏ, cậu không biết chính mình hành vi cư nhiên tạo thành hậu quả oanh động như vậy, gây ra cho ba một hậu quả lớn. Mà cậu lại cho mình là làm đúng và làm những gì mình thích, không suy xét hậu quả, thậm chí còn cố chấp mà cho rằng chính mình một chút sai đều không có.

Trong phút chốc, cản giác áy náy tràn ngập lồng ngực. Thì ra ba luôn ở bên cạnh cậu, nhìn thành tích của cậu, nhìn khuyết điểm của cậu, cuối cùng xách dây mây, cho cậu một trận giáo huấn khắc cốt ghi tâm. Ba cẩn thận bảo vệ lòng tự trọng, bảo vệ tương lai của cậu mà cậu không hề hay biết. Ở trước mắt cậu giả vờ lạnh lùng, trách cứ hành động lỗ mãng của cậu. Ba khó làm, nhưng tình thương của ba có thừa.

Chung Thơ Tiệp không nói, an tĩnh mà nhìn cậu chậm rãi tự hỏi, chậm rãi lĩnh ngộ, người con trai này, có đôi khi là có chút cố chấp.

Đúng lúc này, Tống Dương xách đống chai lọ vại bình tiến vào, gọi lớn: "Khụ khụ, Cảnh Thần, chú muốn vào."

Phảng phất như thể cố tình nhắc nhở. Tống Dương nhanh chóng đẩy cửa mà bước vào, nhưng mà cũng không thấy cảnh tượng như mình mong đợi, không khỏi thở dài một tiếng.

"Cởi quần, bôi thuốc."

Tống Dương mang theo bất mãn cảm xúc tùy ý mà phân phó.

"Chú út, bây giờ sao?"

Tống Cảnh Thần khó có thể tin mà nhìn về phía hắn, Chung Thơ Tiệp còn ở chỗ này đó.

"Như thế nào, con còn muốn tổ chức nghi thức gì?"

Tống Dương đã chuẩn bị thuốc xong, đang chuẩn bị tiến đến kéo cái quần ở nhà rộng rãi của Tống Cảnh Thần xuống.

"Không phải, chú út, Thơ Thơ còn ở chỗ này......"

"Con sẽ không gây trở ngại đến hai người."

Chung Thơ Tiệp đứng một bên đang im lặng đột nhiên lên tiếng, nghe có vẻ như rất hiểu chuyện.Tống Cảnh Thần khóc không ra nước mắt mà nói:

"Mình không phải có ý này."

Khỏa thân trước mặt bạn gái, thật sự rất xấu hổ.

"Bớt nói nhảm! Cởi nhanh! Em họ con vẫn đang đợi chú."

Tống Dương không kiên nhẫn mà cầm thuốc đi tới, lập tức túm lưng quần Tống Cảnh Thần kéo xuống. Ai ngờ lúc này Chung Thơ Tiệp lặng yên không một tiếng động mà rời khỏi phòng, vui đùa có thể mở ra, nhưng lòng tự trọng của bạn trai vẫn là muốn giữ gìn. Chung Thơ Tiệp lại là như vậy băng tuyết thông minh, tự nhiên sẽ đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì cậu mà suy xét.

Văn phòng hiệu trưởng trường trung Học Tử Kinh, hai ba con mặt đối mặt ngồi trên ghế, ở giữa là bàn trà. Tống Hoa tẩy trà, tỉnh trà, ôn ly, khiết cụ liền mạch lưu loát, giơ tay nhấc chân nước chảy mây trôi, ẩn ẩn tông sư phong phạm. Rồi sau đó đem trà tự mình pha rót ra ly đưa đến trước mặt Tống Thanh Lâm, chỉ một thoáng, mùi trà thơm ngát tỏa ra của phòng, cả phòng toàn hương thơm.

Tống Thanh Lâm nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, khó được tán dương:

"Không tồi, công phu ngày càng tăng."

Tống Hoa nhẹ nhàng cười: "Ba quá khen."

"Đừng tưởng rằng pha ly trà là có thể tha cho con."

Tống Thanh Lâm lo chính mình phẩm trà, làm mùi hương tràng ngập đầu lưỡi. Tống Hoa ở trong trường học dùng bạo lực với học sinh bị ghi hình lại. Tiết toán học cầm thước đánh lòng bàn tay học sinh, đến đêm mưa ở cổng trường đá học sinh, cùng với tiết tự học buổi tối làm trò trước mặt mọi người tát học sinh, những việc này đều có người sắp xếp và gửi đến hòm thư ẩn danh của trường. Hơn nữa còn nói nếu không đem Tống Hoa khai trừ, hình ảnh đó sẽ bị lan tràn trên mạng, cứ như vậy, danh dự trường học sẽ nhanh chóng bị hủy hoại, Tống Hoa càng khó thoát lưới pháp luật. Mặc dù lúc này, hai ba con còn có thể có tâm tư tại đây phẩm trà thưởng cảnh, có thể thấy được bọn họ coi trọng trình độ.

"Con thấy thế nào?"

"Ác ý trả thù."

"Giải quyết như thế nào?"

"Con đã phái người đi điều tra, không lâu liền có kết quả."

Tống Hoa nói xong nhấp một ngụm trà, không khỏi nhíu mày, như thế nào lại đắng như vậy.

Tống Thanh Lâm thấy vẻ mặt của hắn liền biết làm sao, nhìn ngoài cửa sổ theo gió đong đưa nhánh cây, mang theo tang thương thanh âm chỉ điểm nói: "Tâm loạn."

Trà là khổ là sáp, là ngọt lành hay là giải khát, thì phải nhìn cách ta uống nó, dùng tâm trạng để thưởng thức.

_________________
10/01/2023.

Dl16052003

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro