[20]
Giờ phút này Lưu Tĩnh đang bị Tô Nhung Mẫn lôi kéo đi thăm quan thành phố, đương nhiên nghe không được tiến kêu cứu của con trai. Mục đích của việc này cũng rất đơn giản, để lại cho ba con hai người một không gian, cũng là vì mong muốn hai cha con có thể gia tăng tình cảm.
Nhưng hai người lại không nghĩ đến diễn biến đang xảy ra "Con trai không gọi ba, mà gọi cả tên cúng cơm. Ba nghe thế liền đánh, càng đánh càng xa cách."
Tống Hiên không thích giảng đạo lý, không thích mở miệng nói chuyện mà Tống Ngọc Thụ lại cái gì cũng không hiểu, còn thích làm ầm ĩ. Nếu như hai người nếu có thể sống hoà bình, thế giới đều có thể thái bình.
Tống Hoa cảm thấy cần phải dành thời gian trò chuyện cùng Tống Hiên truyền đạt một ít kinh nghiệm dạy con, nhưng việc cấp bách trước mắt cần phải giải quyết việc này đã.
"Tống Dương, hai mươi roi đánh sao rồi?"
Tống Hoa từ từ hỏi.
"Không......"
Tống Dương căn bản là không thích hợp chuyện răn dạy giáo dục, đây là từ tính cách hắn quyết định. Tống Hoa không hé răng, nhìn không ra hỉ nộ, trực tiếp mang Tống Cảnh Thần đi.
"Duỗi tay."
Mới đến thư phòng, Tống Hoa liền vào thẳng đến chủ đề. Tống Cảnh Thần vươn tay trái, các ngón tay thon dài bàn tay hồng hào, cảnh đẹp ý vui, động tác đều mang theo mỹ cảm.
Tống Hoa giơ thước gỗ lên đánh tới, lòng bàn tay nháy mắt từ hồng biến trắng sau đó lại đỏ lên, nổi lên sưng đỏ. Tống Cảnh Thần hơi hơi nhắm mắt, giảm bớt đau đớn. Tống Hoa không cho cậu cơ hội thở dốc, lại rất nhanh tàn nhẫn mà đánh xuống. Đau đớn dọc theo đầu dây thần kinh khuếch tán đến toàn thân, Tống Cảnh Thần cắn môi dưới, tay phải gắt gao nắm chặt quần.
Hai mươi thước, hình phạt rất nhanh đã kết thúc. Tống Cảnh Thần vô lực mà buông tay trái, lẳng lặng chờ đợi ba xử lý. Nhưng cuối cùng, lại là một mảnh yên tĩnh.
Tống Hoa lại lần nữa ngồi vào bàn làm việc, đem con trai để ở một bên không quan tâm đến. Tống Cảnh Thần chịu không nổi bầu không khí áp lực này, nắm chặt tay, hạ quyết tâm mà bắt đầu nhận sai: "Con không nên không nghe theo lời ba, tùy ý chạy loạn, đi cả đêm không về."
"Trong phòng thi, con không nên nộp bài thi đầu tiên, chống đối thầy giám thị."
"Cho nên, thỉnh ba trách phạt."
Tống Cảnh Thần cúi người đem dây mây giơ lên, đôi tay lại đang run rẩy. Tống Hoa ngừng động tác, xoay người hướng cậu nhìn lại, mang theo ý vị sâu xa ngữ khí: "Chỉ có nhiêu đó?"
Tống Cảnh Thần đôi tay run rẩy mà càng thêm lợi hại, mồ hôi từ trên trán bắt đầu chảy xuống, lời chất vấn của ba cứ vây quanh tai. "Chỉ có nhiêu đó?" Tống Cảnh Thần cúi đầu, khàn khàn tiếng nói.
"Cho nên nói, cái việc kia, con cho rằng chính mình không sai." Tống Hoa nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua. Tống Cảnh Thần do dự một khắc, nhưng gần như vậy một giây đồng hồ, cậu liền run rẩy thanh âm đáp lời.
"Không có sai."
Phá lệ mà phản bác chỉ trích của ba.
"Cho con một giờ, nghĩ kỹ rồi tìm ba lãnh phạt."
"Ba......"
"Quỳ gối suy nghĩ, còn lại như thế nào tùy con."
Tống Hoa lại lần nữa đề bút, chuyên tâm với công việc trước mắt. Khoảnh khắc Tống Hoa quay người đi, Tống Cảnh Thần liền "Bùm" một tiếng, thẳng tắp hướng nền gạch quỳ xuống, không có cái gì giảm xóc, đầu gối chứ như thế nện xuống sàn nhà.
"Ba muốn con quỳ xuống, con quỳ xuống là được."
Trong thanh âm mang theo quật cường, lại lộ ra ủy khuất.
"Đầu gối là của con, con có thể không cần. Nhưng là, không cần dùng phương thức này đổi lấy thương hại. Đây không phải sân khấu của con, không cần phải diễn ở đây."
Tống Hoa tiếp tục viết cũng không hề quay sang xem tình trạng của cậu.
Tống Cảnh Thần mang theo không cam lòng, bi phẫn, khổ sở hỏi: "Nếu ba cho rằng con làm sai, vì cái gì còn muốn thay con hướng những người đó biện giải!"
Có câu nói: Cho dù con cái có không nên thân, ba cũng sẽ không cho phép người khác định đoạt.
Tống Hoa tâm lý cũng là như thế, chính mình đều chưa mắng cậu về việc đó, dựa vào cái gì người khác liền có thể tùy tiện mắng cậu, trở thành mọi người đối tượng để mọi người thảo phạt. Chính là có một ít lời nói chỉ có thể giấu ở trong lòng, đến ngoài miệng liền hoàn toàn thay đổi mùi vị.
"Trách nhiệm của chủ nhiệm lớp thôi."
Trong lòng Tống Cảnh Thần tràn đầy chua xót. Nguyên lai chỉ là như vậy.
Phòng Tống Hiên, cùng thư phòng Tống Hoa so sánh hoàn cảnh hoàn toàn trái ngược, có thể so với gà bay chó sủa, mà Tống Ngọc Thụ còn đang lẩn trốn.
"Đứng lại!"
Tống Hiên tức giận phun ra. Xa xa nhìn lại, Tống Hiên chật vật rất nhiều. Tây trang áo vest sớm đã bỏ đi, áo sơmi hai cúc trước ngực mở rộng, tay áo bị kéo lên, trên tay còn nắm dây lưng.
"Trước đem dây lưng buông!"
"Con không có tư cách ra lệnh cho ba! Lại đây cho ba!"
"Ông trước tiên đảm bảo không được đánh tôi!"
"Được!"
Tống Ngọc Thụ sợ hãi bước từng bước nhỏ đến gần, cảnh giác mà chú ý sắc mặt Tống Hiên. Tống Hiên nỗ lực điều chỉnh hô hấp, khắc chế lửa giận ngập đầu.
Tống Ngọc Thụ thừa dịp Tống Hiên sơ hở, trộm đem máy tính Tống Hiên xóa đi tài liệu quan trọng, trùng hợp phần tài liệu này là dự án đang triển khai, tổn thất lên đến vài vạn NDT.
"Vì cái gì muốn làm như vậy......"
"Tôi không phải cố ý."
Thoạt nhìn thật sự ủy khuất cực kỳ. Tống Hiên hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống đỡ hai vai nó chậm rãi nói: "Con có biết hay không, hành động này của con mang đến tổn thất lớn cho ba."
"Tôi biết......"
"Vậy con vì cái gì muốn làm như vậy?"
"Tôi là cố ý."
Nó chớp chớp đôi mắt, nghiêm túc mà nói. Giờ phút này Tống Hiên thật muốn trở tay tát nó một cái, nhưng hắn vẫn là khắc chế.
"Như vậy, đã làm sai chuyện, liền phải tiếp thu trừng phạt."
Tống Hiên dùng kiên nhẫn xưa nay chưa từng có, rốt cuộc cũng có một chút nhẹ nhàng của một người ba.
"Đánh người là phạm pháp."
Tiểu hài tử có nề nếp nghiêm túc bộ dáng thập phần đáng yêu. Tống Hiên liền buồn bực, tư tưởng này rốt cuộc là ai đã dạy nó.
"Ngọc Thụ, cuối cùng nhắc lại một lần, ba đánh con trai là chuyện bình thường."
"Như vậy, con trai bị ba đánh...... Chạy là thượng sách!"
Tống Ngọc Thụ nói lại nhanh như chớp mà chạy, để lại Tống Hiên đứng đó chống nạnh bất lực.
Thời gian sẽ không hòa tan thống khổ, thời gian sẽ chỉ làm người quen với thống khổ.
Tống Cảnh Thần hai chân đã chết lặng, tâm cũng chết lặng. Thời gian trôi đi, sẽ không lại vì cậu mưu đồ tăng ưu thương, chẳng qua đem thống khổ nhưỡng đến càng đậm.
Sai? Vì cái gì sai? Làm sai cái gì?Sai ở si tình? Sai ở bừa bãi? Sai ở chỗ đã phản kháng?
Tống Cảnh Thần trong đầu rối như tờ vo, thân thể nói cho chính mình cần thiết muốn nhận sai, mà trong lòng rồi lại cảm thấy không có làm sai cái gì. Hai suy nghĩ này làm cậu rối rắm, nghĩ mãi chưa xong.
Tống Hoa ngừng bút, nhìn đồng hồ, thời gian không sai biệt lắm.
"Nghĩ kỹ chưa?"
Miệng Tống Cảnh Thần thiếu nước mà khô khốc, cậu nuốt nuốt nước miếng, vô lực mà nói.
"Con không biết, mong ba chỉ giáo."
Tống Hoa không để ý đến lời cậu, mà là nhặt lên dây mây nằm trên mặt đất, giống như chủ nhân của cậu, điềm tĩnh và kiêu ngạo.
Tống Hoa từ từ mở miệng: "Thích không nhất định một hai phải yêu đương, hiện tại yêu nhau còn quá sớm. Chờ chính mình có thể tự nuôi sống bản thân, có thể chịu trách nhiệm với bản thân, thì hãy làm việc con muốn làm."
Lời nói ngắn ngủi, lại có thể làm mọi thứ sáng tỏ. Tống Hoa không chỉ bày tỏ thái độ, mà còn vạch ra con đường rõ ràng cho quan hệ của hai người. Lời nói hàm chứa ý nghĩa rất lớn, nhưng Tống Cảnh Thần nghe tới, lại mang một ý nghĩa khác. Khó kìm lòng nổi cũng là sai lầm, biết yêu sớm cũng là tội. Nhưng cái sai này, cậu như thế nào cũng không thay đổi được, tim đập con người có thể khống chế sao.
Tống Cảnh Thần nhàn nhạt hỏi: "Ba là hy vọng con cùng với Thơ Tiệp chia tay sao?"
"Nếu con muốn hiểu theo ý này, thì chính là như vậy."
"Ba, thứ cho con vô lễ. Việc này con không thể sửa."
"Vậy không cần nhiều lời, cởi quần."
Tống Hiên đột nhiên phát hiện làm ba so với làm anh còn khó hơn rất nhiều, ít nhất Tống Dương sẽ không chạy loạn, sẽ không tranh luận, có thể ngoan ngoãn mà nằm sấp xuống cho chính mình đánh.
Lần thứ hai, Tống Hiên lần thứ hai đem Tống Ngọc Thụ bắt được trở về. Lúc này đây, Tống Hiên dứt khoát lưu loát mà trực tiếp đem con trai đè sấp lên trên đùi của mình, một tay đem hai tay nó ấn chặt sau lưng, một tay cởi quần nó, lúc sau giơ tay chính là một cái tát, nhanh chóng hiện lên một lằn năm dấu tay.
"A......" Tống Ngọc Thụ không chút nào che dấu mà kêu to, chấn động cả một nhà ba tầng.
"Im lặng!" Tống Hiên quát lớn.
"Không được đánh tôi..... Ô ô ô" Tống Ngọc Thụ che mặt mà khóc, mặc cho ai xem đều cảm thấy đáng thương. Tống Hiên chung quy là mềm lòng, hắn dừng tay hỏi.
"Biết sai rồi sao?"
Ai ngờ nhận lại được tiếng gầm giận dữ từ trong miệng con trai thoát ra.
"Tống Hiên, tôi chán ghét ông!"
Lúc sau, liền lại là hét thảm một tiếng.
Tống Cảnh Thần lúc này cũng không tốt, cậu run rẩy đôi tay, đỡ mặt tường, mà phía sau Tống Hoa, một chút lại một chút mà đánh xuống.
"Chát" một đạo dấu vết ở trên mông, từ trắng lúc sau nhanh chóng sung huyết biến đỏ, sưng to lên. Tống Cảnh Thần gắt gao cắn cổ áo, liều mạng chịu đựng không đi phát ra bất luận âm thanh nào. Một chút lại một chút, nước mắt như mưa rơi xuống. Tống Cảnh Thần mặt lộ vẻ thống khổ, đột nhiên hạ eo, ý đồ né tránh dây mây đang không ngừng rơi xuống.
"Tống Cảnh Thần! Tư thế!"
"Ba...... Tha cho con, tha cho con......" Tống Cảnh Thần nhắm chặt hai mắt, nghẹn ngào nói, run run rẩy rẩy mà xin tha.
"Còn có hai mươi roi, đứng lại tư thế cho ba!"
Tống Hoa bộ mặt lạnh lùng, đối với Tống Cảnh Thần một màn thảm thương trước mắt cũng không hề động tâm một chút nào.
Tống Ngọc Thụ ủy ủy khuất khuất mà đứng ở góc tường, dùng mu bàn tay thật cẩn thận mà lau nước mắt. Nó khóc lóc khóc lóc, đột nhiên sờ sờ tác tác mà kéo qua một bên bức màn, hung hăng mà lau một phen nước mũi, còn dùng ánh mắt thù địch mà liếc Tống Dương một cái, phảng phất biểu hiện lần này chính mình tất thắng quyết tâm. Tống Hiên lại bị tiểu hài tử ý đồ rõ ràng hiện lên trên mặt mà chọc cười, thật không biết nên bực mình tức giận vì hành vi của nó hay nên cười nó đơn thuần.
Tự nhiên, hết thảy biến hóa đều giữ ở trong lòng, trên mặt như cũ lạnh băng, Tống Hiên có nề nếp mà nói.
"Tống Ngọc Thụ, quy củ ba chỉ dạy một lần. Con tốt nhất dụng tâm nhớ kỹ, thiếu thì chỉ có da thịt của con chịu khổ."
"Thứ nhất, bất luận trường hợp nào, đều phải gọi ba là ba. Đây là lễ giáo, không chấp nhận được con có nửa phần vui đùa!"
Mấy ngày nay trong lúc tức giận Tống Ngọc Thụ đều gọi hắn là "Tống Hiên", không khỏi làm Tống Hiên khổ sở, quy củ như thế này thì hỏng rồi. Tống Hiên cũng nhẫn nại thật lâu, bài học thứ nhất của ngày hôm nay , có thể thấy được hắn có bao nhiêu để ý. "......" Tống Ngọc Thụ hờ hững, nghiêm túc mà dùng bức màn xoa nước mũi, đối với lời nói của Tống Hiên như lọt từ tai này qua tai kia.
"Thứ hai, người lớn nói chuyện với con, con phải ngừng lại việc con đang làm!"
Tống Ngọc Thụ sau khi nghe xong lời này, thập phần không tình nguyện mà buông bức màn. Thấy thế, Tống Hiên mới tiếp tục nói.
"Thứ ba, người lớn hỏi chuyện, con tốt nhất nhanh chóng đáp lại, nghe hiểu chưa?"
"......" Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, Tống Ngọc Thụ vốn là không để lời hắn nói trong lòng. Tống Hiên tiếng hừ lạnh, hắn chậm rãi gợi lên khóe miệng.
"Rất tốt."
Dứt lời, Tống Hiên liền từ ngăn tủ lấy dây mây đã lâu không dùng đến. Đó là biểu tượng tuổi nổi dậy của Tống Hiên, đồng hành với hắn ở cái tuổi nổi loạn nhất.
Hôm nay, nó sẽ đổi chủ.
Tống Ngọc Thụ nhìn thấy dây mây cảm thấy không xong rồi, chuẩn bị cất bước bỏ trốn khỏi hiện trường, nhưng nó chung quy vẫn không nhanh bằng Tống Hiên. Còn chưa kịp phản ứng đã bị Tống Hiên ấn ở trên tường, quần nhanh chóng bị kéo xuống, dây mây nhắm ngay mông nhỏ mà đánh xuống. Tống Ngọc Thụ lần đầu tiên nếm thử dây mây, cùng so sánh với dây lưng càng thêm một trận đau xót vào cốt tủy. Nước mắt nhanh chóng rơi xuống, giãy giụa kêu khóc: "Tống Hiên, ông buông tôi ra, tôi đau quá......"
Tống Hiên nghe nói lời này càng tức giận hơn, đây là biết rõ cố phạm! Hắn chậm rãi mở miệng, sát khí trung mang theo âm trầm hỏi.
"Con vừa mới kêu ba là cái gì?"
Tiểu hài tử bị Tống Hiên dùng âm điệu hung tợn sợ đến run run, nhất thời cũng không biết nói nên như thế nào đáp lại.
"Lập tức đáp lời, nghe không hiểu sao?"
Tống Hiên bình tĩnh trong giọng nói lại mang theo khí lạnh, nói xong roi trong tay lại không lưu tình rơi xuống, người bên dưới hít thở không thông đau đớn truyền vào mỗi một cái lỗ chân lông.
"Ba, ba, ba......"
Tống Ngọc Thụ khóc không thành tiếng, dưới tình thế cấp bách hô lên Tống Hiên khổ mong đã lâu nói.
"Ba...... Con sẽ lập tức đáp lời, con sẽ ngoan ngoãn mà, ba không cần lại đánh con...."
Tống Ngọc Thụ mặt dán ở trên vách tường, nước mắt nước mũi giàn giụa, cái gì đều nhận.
Lúc này mê loạn không chỉ là nó, cách một bức tường, anh họ của nó Tống Cảnh Thần cũng là đầy miệng nói bậy.
"Ba, cầu xin người.....con không dám nữa, con thật sự không dám nữa......"
Chỉ thấy Tống Cảnh Thần thập phần chật vật mà dựa vào góc tường ngồi xổm xuống, ôm hai đầu gối run bần bật. Phía sau thương không phải chỉ là đỏ tím nữa, chính là có một vài đường máu rồi, chỉ là nhìn xem đều cảm thấy lo lắng.
Tống Hoa lần này là hạ tay tàn nhẫn, ngắn ngủn nửa giờ, gần như năm mươi dây mây không hề quy luật rơi xuống, đánh đến Tống Cảnh Thần bò loạn ở dưới đất, thẳng đến khi trốn vào góc tường an toàn. Tống Hoa hít một hơi thật sâu, trong tay gắt gao cầm dây mây run nhè nhẹ. Trái tim không phải gỗ đá, Tống Hoa làm sao có thể không động lòng.
"Cuối cùng hỏi con một lần, con cho rằng chính mình có hay không có sai?"
Rống Hoa trên cao nhìn xuống, lại phóng nhẹ thanh âm. Tống Cảnh Thần cũng không ngẩng đầu lên, run giọng nói.
"Con sai rồi, con sai rồi, không cần...... Không cần đánh con......"
Trên bục giảng vẫn luôn tự tin đối mặt với sự chỉ trích của hàng trăm lãng đạo, lãnh đạo mấy vạn công nhân hắn vẫn như cũ bình tĩnh, ở tại đây một khắc, đối mặt với con trai của mình, thế nhưng lại sinh ra cảm giác vô lực, cảm giác tự trách, cảm giác bi thương.
Như thế nào giáo dục? Lấy trách phạt vì thủ đoạn, lấy giáo dục vì mục đích, một hồi tâm linh cùng tư tưởng lễ rửa tội. Chính là, trước mắt một màn này lại tính cái gì? Liều mạng xoay chuyển lại là cái gì? Giáo dục hay không đã mất đi ý nghĩa chân chính tồn tại của nó?
Tống Hoa nhắm mắt, thật lâu trầm tư, rốt cuộc, bình thường trở lại. Hắn tay nhẹ nhàng buông ra, dây mây "Bang" một tiếng nằm ở trên sàn nhà, âm thanh thanh thúy vang vọng. Cùng với dây mây rơi xuống nền nhà, Tống Cảnh Thần như trút được gánh nặng, mi mắt cũng không thể chống đỡ nổi nữa nhắm lại.
Tống Hoa chậm rãi hướng cậu đi đến, không rên một tiếng, Tống Cảnh Thần thật sự nhắm mắt ngủ. Tống Hoa bế cậu lên, hướng cửa đi đến, ở chỗ rẽ, đụng phải đồng dạng bộ dáng Tống Hiên ôm Tống Ngọc Thụ, bất quá tiểu hài tử giống như ngủ rồi, nhắm thẳng lồng ngực Tống Hiên mà cọ.
_______________
09/01/2023.
Thật sự lúc bắt đầu làm truyện này là tháng 11/2021, bây h là hơn 1 năm ròi á, mà mới đi tới chap 20 thoi, toi thấy toi cũng quá lười ròi😥😥
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro