Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[2]


Đến khi có người đề nghị đến việc uống rượu, Tống Cảnh Thần mới đưa ánh mắt từ trên người Chung Thơ Tiệp dời đi. Lạnh giọng can ngăn: "Ngày mai còn phải đến trường, không thể uống rượu."

Vừa mới nói xong liền đồng loạt nhận sự phản đối.

"Học bá không cần như vậy cứng nhắc."

"Chính là chính là, tuổi trẻ mà không điên cuồng liền già đi."

Tống Cảnh Thần chỉ có thể nhíu mày lắc đầu.

Mười hai chai bia, gần như năm mươi cá nhân, một người đến cùng cũng không uống ít nhiều. Vốn dĩ Tống Cảnh Thần nghĩ đã có thể bình an không có việc gì mà liền có thể đi rồi, ai ngờ vẫn là chưa xong chuyện vẫn chưa thể đi.

Đường Hoàng cầm đầu một nhóm học sinh cùng một ít người trưởng thành ở lối đi nhỏ lại phát sinh xung đột, nương theo trên người có chút cồn kích thích, cùng một ít người đánh nhau, trường hợp càng ngày càng khó khống chế.

Lúc này, Tống Cảnh Thần phát huy uy nghiêm của lớp trưởng: "Đều dừng tay hết cho tôi." Lối đi nhỏ nháy mắt an tĩnh. Hai đám người ngừng tay, đều hướng cậu nhìn lại.

Cậu chậm rãi đi đến một đám người trước mặt, gương mặt ổn trọng tuyệt đối cùng với một nam sinh trung học là khác nhau.

Tống Cảnh Thần từ bọn họ có thể nhìn ra mọi ngôn hành cử chỉ...... Chủ yếu vẫn là bọn long hổ, đại khái đoán được bọn họ thân phận -- xã hội tạp vụ nhân viên, tên gọi tắt là côn đồ.

"Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?" Tống Cảnh Thần không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiêm khiêm có lễ.

Một cái thoạt nhìn thực bĩ khí người cùng Tống Cảnh Thần hình thành tiên minh đối lập, dùng cực độ khoa trương mặt bộ biểu tình nói: "Ngươi là ai a?"

Tống Cảnh Thần không nhanh không chậm mà nói: "Tôi là lớp trưởng của bọn họ, bọn họ gây chuyện, tôi hoàn toàn phụ trách."

"Haha, cái gì mà trường lớp ở đây, lão tử đang đi yên ổn ở trên đường, gặp mấy cái đứa oắt con ngang ngạch hướng về phía ta kiếm chuyện, ta chỉ mới nói vài câu, đám nhóc này hài liền động thủ, chúng ta cũng không thể không đánh lại, là phòng vệ chính đáng thôi."

Đường Hoàng vẻ mặt phẫn nộ: "Cái gì? Rõ ràng là......"

Tống Cảnh Thần đột nhiên phất tay, ý bảo hắn đừng nói. Sự tình trải qua cậu rõ ràng hơn ai hết, bạn học ở lối đi nhỏ vui đùa ầm ĩ, đụng phải những người này. Còn chưa có đứa bạn nào phản ứng liền trực tiếp bị người ta đá văng. Đường Hoàng tuổi trẻ khí thịnh, dẫn người liền xông lên, kéo nhau vào đánh.

Tống Cảnh Thần như cũ bảo trì mỉm cười: "Nếu thật là như vậy, tôi vì bọn họ thô tục vô lễ hướng các người xin lỗi."

"Em trai, xin lỗi cũng không có tác dụng, ta nếu muốn báo cảnh sát thì làm sao?" Tên côn đồ tự cho là thập phần soái khí mà nói ra câu kia, thật là một lời kịch kinh điển.

"Ý người là muốn yêu cầu tôi đem cảnh sát tới tới mới chịu hoà giải sao, chẳng phải là các người thiếu chúng tôi?" Tống Cảnh Thần vẻ mặt nghiêm túc mà xuyên tạc những lời này.

"Thiếu ** đánh rắm, hôm nay ở đây có hai con đường. Hoặc là quỳ xuống dập đầu, hoặc là bị bưng đi ra ngoài, chọn đi."

Tống Cảnh Thần thu hồi mỉm cười, nheo lại đôi mắt,: "Nếu tôi đều không chọn thì sao?" Nói liền cũng động tay động chân. Tuy nói thực chiến kinh nghiệm không có nhiều như mấy tên côn đồ, nhưng thực lực căn bản là có vì cậu đã được bồi dưỡng từ nhỏ. Chỉ cần không động vào súng, vào vũ khí, thì ứng phó với ba cái  tên côn đồ này thì cũng là không thành vấn đề, hơn nữa Đường Hoàng tay mắt lanh lẹ mà trợ lực, thực nhanh cũng sẽ kết thúc thôi.

"Chính là...... Ba cậu......" Chung Thơ Tiệp biết rõ nhà bọn họ quy củ đa dạng, khi còn nhỏ từng nhiều lần thấy quá Tống Cảnh Thần bị đánh.

"Vì cậu, da thịt có đau một chút thì đã sao?" Tống Cảnh Thần liếc mắt đưa tình mà nhìn nàng.

"Cậu....." Bất thình lình nghe được câu nói này khiến Chung Thơ Tiệp cũng nhất thời nghẹn lời.

Buổi tối 12 giờ, Tống Cảnh Thần đưa Chung Thơ Tiệp về nhà.

Bọn họ cùng nhau đi ở một quãng đường tăm tối, phía trên đỉnh đầu là vô số ngôi sao trên bầu trời đêm, cách xa khoảng cách bóng dáng lại gắt gao tương liên.

Tống Cảnh Thần thực bình tĩnh, Chung Thơ Tiệp càng thực bình tĩnh. Đối với từ họ, đã lớn lên với nhau từ nhỏ nên không cần phải nói một chút gì cũng có thể nhìn ra tâm tư của nhau.

Chung Thơ Tiệp ngừng lại, chỉ vào phố bên trước nhà của mình, nói: "Tôi tới rồi, cậu mau trở về đi, ngày mai lại gặp."

Tống Cảnh Thần điềm đạm cười, phất tay từ biệt.

Cậu ở trên đường phố chậm chậm từ từ đi về nhà, hoàn toàn không màng tới thời gian đã rạng sáng ba giờ khuya. Đến khi thấy mặt trời lấp loé nhô lên trên bầu trời mới thực nhận ra chính mình đã một đêm không ngủ.

Mối tình đầu đều sẽ như vậy, như vậy tốt đẹp, như vậy say mê.

________

Ba người bị phạt cùng nhau về một nhà (chương 3)

"Thư phòng quỳ." Tống tóc bạc  nói, nhưng trên gương mặt lại  không có lấy một cái gì biểu tình.

Lại xoay người đối Tống Dương nói: "Ở trong phòng chờ anh."

Tống Cảnh Thần đi vào thư phòng của ba mình, theo thói quen cũ mà hướng đến góc phòng mà đi. Nhìn kỹ trên mặt đất gạch bông liền sẽ phát hiện so địa phương khác phai nhạt rất nhiều, đây là Tống Cảnh Thần tại đây một góc vượt qua vô số ngày ngày đêm bị trừng phạt mà ra.

Khuất thân quỳ xuống, nhắm mắt, nghĩ lại.

Nửa giờ sau, Tống Hoa đẩy cửa ra, Tống Cảnh Thần vẫn ép chính mình dùng tư thế tiêu chuẩn nhất quỳ thẳng. Nghe được tiếng mở cửa, phần eo cậu hung hăng run lên một chút.

Tống Hoa nhẹ gọi: "Lại đây."

Tống Cảnh Thần đỡ lấy bức tường gian nan đứng dậy, cũng đứng cách xa ba mình hai mét.

"Gần một chút" lời nói Tống Hoa còn cố tình làm như mang theo một chút nhẹ nhàng.

Tống Cảnh Thần đi về phía trước một thước , cúi đầu, không dám cùng Tống Hoa đối diện.

"Ngẩng đầu." Giọng điệu Tống Hoa hơi đe dọa.

Tống Cảnh Thần chậm rãi đem đầu nâng lên.

"Chát" Tống Hoa giơ tay chính là một cái tát.

Ong...... Tống Cảnh Thần ngây người một hồi lâu, mới chậm rãi đem đầu xoay trở lại, cậu rất ít bị ba mình đánh bàn tay, nhiều nhất là bị yêu cầu chính mình vả miệng, trong lòng chua xót một lời khó nói hết. Nhưng ngẫm lại chính mình phạm sai, một cái tát này cũng liền đặc biệt hợp lý.

May mắn chính là, trên mặt chỉ để lại bốn dấu tay nhợt nhạt màu đỏ.

Tống Hoa cũng không để ý tới cậu hơi mang một chút biểu tình ủy khuất, không nhanh không chậm mà ngồi ở phía sau ghế trên, ngẩng đầu nhìn hướng cậu, từ từ mở miệng: "Vì cái gì đánh con?"

Tống Cảnh Thần tuy rằng buồn khổ, nhưng vẫn là lập tức đáp lời, chỉ là trong giọng nói mang theo chút áp lực: "Đêm khuya không về, bài tập chưa xong, đi học ngủ...... Chưa hết chức trách." Cuối cùng một cái do dự một chút, vẫn là đem sai lầm còn lại ôm vào trong người, không dám nói ra.

Tống Hoa hừ lạnh: "Không tồi, đáp lời hay lắm."

Đối với lời nói trào phúng này của Tống Hoa, Tống Cảnh Thần tất nhiên là không dám nói tiếp. Tất nhiên là không thể hồi lại một câu "Ba quá khen".

Tống Hoa nhìn chăm chú Tống Cảnh Thần, phảng phất muốn đem cậu nhìn thấu. Ngữ khí bình tĩnh tùy ý lại ngoài dự đoán mọi người: "Những cái này ba đều biết, nói cái gì ba không biết."

Tống Hoa rất hiểu Tống Cảnh Thần, cậu đối chính mình yêu cầu thập phần nghiêm khắc, chính mình đều sẽ không cho phép mình phạm sai lầm. Huống chi giống loại này không hề thuộc về trình độ kỹ thuật sai lầm, cũng không biết mấy năm đều chưa từng phạm qua. Sợ là ở đây lại di dời mục tiêu, sai lầm lại càng lớn hơn.

Tống Cảnh Thần nội tâm cả kinh, hay là ba đều đã biết?

Người có đôi khi một khi do dự liền bỏ lỡ cơ hội tốt, Tống Cảnh Thần sẽ vì hôm nay dấu diếm trả giá thảm thống đại giới.

Nhìn thấy cậu thật lâu không trả lời, Tống Hoa trong lòng đã hiểu rõ. Nếu không nghĩ nói, vậy trước đem tiểu sai lầm này xử lí bớt đi.

Tống Hoa từ ngăn kéo lấy ra dây mây, đại khái to chỉ bằng một ngón út thô, dài, vút vài cái cùng không khí ma xát phát ra tiếng động  "Vù vù". Phảng phất còn nghe được sự dẻo dai, và đã thành công đem sự sững sờ của Tống Cảnh Thần chuyển sang sợ hãi.

Tống Hoa điểm điểm cái bàn, ý bảo chống ở này.

Tống Cảnh Thần tay chống cái bàn, sụp eo mông vểnh lên rất thành thục, thực mau dọn xong tư thế, vừa thấy chính là thân kinh bách chiến.

Tống Hoa dùng dây mây điểm điểm quần.

Tống Cảnh Thần: "Ba......" Trong giọng nói tràn ngập khẩn cầu. Tống Cảnh Thần ước chừng nửa năm không có bị yêu cầu cởi quần trừng phạt. Lần này bởi vì một người, phạm vào liên tiếp liền mấy cái sai, nhưng cậu tuyệt không hối hận. "Cởi." Nửa ngày chờ đợi đổi lấy này một chữ. Tống Cảnh Thần biết chính mình nên phạt, nhưng cảm thấy thẹn thùng, tâm vẫn là làm cậu muốn đấu tranh một chút, nhưng mà đấu tranh lại không có kết quả.

Cuối cùng vẫn là đem quần của chính mình cởi ra, gấp ngay ngắn để sang một bên. Vén áo lên trên, lộ ra cái mông trắng noãn.

Tống Hoa nói: "Một cái sai mười roi, cái sai cuối cùng ngày mai đi trường học lại nói."

"Dạ." Tống Cảnh Thần không có lý do gì cự tuyệt, cái này tuyệt đối là Tống Hoa đã vô cùng khoan dung. Nhưng tâm lý vẫn là có loại ẩn ẩn bất an.

"Chát" không hề dấu hiệu, một roi thật mạnh nện xuống, dây mây cuốn vào da thịt thật đau, khiến cho Tống Cảnh Thần từ yết hầu phát ra một chút âm thanh mỏng manh.

"Chát...chát...chát.." ba roi đều đều đánh xuống, trải đều cả vùng mông, cho người ta một loại đối xứng thật hoàn hảo. Đương nhiên, Tống Cảnh Thần tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy.

"Chát..chát...chát.." lại liên tục ba cái đánh vào cùng một chỗ, khiến cho chỗ bị đánh bỗng chốc sưng cao hơn những nơi khác, kịch liệt đau đớn làm Tống Cảnh Thần hai chân nhịn không được mà run rẩy.

_________

Nhờ đi edit mới nhận ra thêm một bộ môn cực hack não mn ạ... đó chính là edit truyện nha...😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro