Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[19]

Yêu sớm vô hại

Tống Cảnh Thần cùng Chung Thơ Tiệp đi cùng nhau, sánh vai cùng nhau trong khuôn viên trường. Không trung bị hoàng hôn nhuộm thành màu cam hồng, mênh mông vô bờ.

"Thơ Thơ, em nói vì cái gì hoàng hôn lại mỹ lệ như vậy?"

Tống Cảnh Thần mê muội mà nhìn phương xa, nhẹ giọng hỏi.

"Có lẽ ánh mặt trời cũng luyến tiếc một chút, muốn được ở cạnh anh thêm một chút. Vào giây phút cuối cùng, ánh hào quang đã tỏa ra càng thêm ấm áp, tự nhiên rất mỹ lệ."

Chung Thơ Tiệp như là nói về một chuyện cổ tích động lòng người, mang theo tiếng nói ngọt ngào.

Tống Cảnh Thần nghe nói lời này, đột nhiên ngẩng đầu lên, kiêu ngạo mà hướng không trung tuyên bố tình yêu của mình.

"Chỉ là, mặt trời duy nhất của tôi chính là Chung Thơ Tiệp!"

Chung Thơ Tiệp nhìn cậu, xuy xuy mà cười. Thời gian a, nếu có thể dừng lại mãi mãi ở thời khắc này, thì thật tốt......

Trong phòng họp, không khí không hài hòa như ở ngoài.

Trừ bỏ tiếng điều hòa phát ra, liền dư lại những tiếng thở dồn dập khó có thể áp chế.

Rốt cuộc muốn bắt đầu rồi sao? Tống Hoa rốt cuộc kìm nén không được!  Mọi người xem náo nhiệt đều tim đập nhanh hơn, chờ đợi mâu thuẫn trở nên gay gắt.

"Nghe chủ nhiệm nói, hành vi của hai người bọn họ ảnh hưởng ác liệt, nhưng trước mắt xem ra, cũng không có việc gì không tốt phát sinh."

Tống Hoa khí định thần nhàn mà đánh trả.

"Hiện tại không có, là bởi vì trường học còn chưa xử lý việc này. Nếu là xử lý nhẹ, tất nhiên sẽ có nhiều hơn người noi theo, kết quả là trường học đến tột cùng thành cái gì? Là nơi cho bọn chúng yêu đương sao, đây là nơi để học tập."

Chính chủ nhiệm không nhanh không chậm mà phản bác.

"Hơn nữa, dù không có ảnh hưởng đến mọi người, nhưng yêu sớm đối với tự bản thân bọn chúng hậu quả đúng là khó lường."

Chính chủ nhiệm phụ họa nói.

"Từ từ, cho tôi hỏi trước một câu, các người đến tột cùng là như thế nào định nghĩa yêu sớm?"

"Ở giai đoạn tuổi vị thành niên, tâm trí không đủ thành thục để yêu."

Một chủ nhiệm khác lên tiếng nói ra quan điểm về yêu sớm.

"Nếu tâm trí của hai người đã đủ chín chắn để chịu trách nhiệm với nhau, làm sao đó có thể gọi là yêu sớm?"

Tống Hoa ngựa quen đường cũ mà phản bác, năm đó, hắn chính là như vậy chống đối với Tống Thanh Lâm. Điều duy nhất còn thiếu đó là sự kiêu ngạo không được nhìn thấy bởi tất cả mọi người.

Tống Thanh Lâm nghe được lời nói này có chút sửng sốt, cảm thấy như đã từng nghe qua ở đâu. Nhớ tới Tống Hoa trước kia, không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Không thể! Bọn họ không có độc lập kinh tế, làm sao có thể tự chịu trách nhiệm!"

Tống Hoa khóe miệng hơi hơi câu lên, hắn không nghĩ khoe ra.

"Theo tôi hiểu biết, Tống Cảnh Thần trong kỳ nghỉ hè thành lập ra một đội ngũ, sáng tạo ra một hạng mục IT, hơn nữa còn kiếm được hàng triệu NDT. Thử hỏi mọi người đang ngồi ở đây, ai có thể làm được điều đó?"

Kỳ nghỉ hè năm ngoái, Tống Cảnh Thần bị Tống Hoa cưỡng chế yêu cầu đi thực tập quản lý ở công ty. Ai ngờ cậu lại tự mình lui tới phòng nghiên cứu phát minh, chỉ ngắn ngủi trong vòng một tháng, dẫn dắt đoàn đội khai phá một hạng mục mới, vì công ty kiếm lấy lợi nhuận không nhỏ, nhưng mà Tống Hoa lại một phân tiền cũng không cho cậu, không những như thế, bởi vì cậu tự tiện rời cương vị công tác mà làm việc không liên quan tới công việc của mình, còn phạt quỳ ở dưới sàn gạch men tự suy nghĩ lại một đêm.

Nhìn xem a, ba vĩnh viễn đều sẽ không thể hiện sự tự hào trước mặt cậu, thậm chí một tia vui sướng cũng không có, có khi lại vẫn có trách móc nặng nề. Nhưng là, hắn lại hướng mọi người kiêu ngạo mà tuyên bố thành tích của cậu.

Mọi người trong phòng họp "Ồ" lên một tiếng, thiếu niên mười sáu tuổi đã chạm đến thành tích mà cả đời này họ sợ là sẽ không với tới, cậu quả nhiên là có tư chất làm chủ.

"Ngay cả như vậy, Chung Thơ Tiệp thì sao? Tống Cảnh Thần luôn miệng nói vì yêu, lại đem nhân sinh toàn bộ xem nhẹ. Loại này hành vi, chẳng lẽ liền không ích kỷ sao?"

Đức chủ nhiệm đỡ đỡ mắt kính, khóe mắt lòe ra ánh mắt sắc bén.

Tống Hoa không chút nào sợ hãi mà đón nhận ánh mắt đó, chậm rãi nói.

"Chung Thơ Tiệp sao? Cuộc sống của em ấy không đơn giản như ông nghĩ, tham vọng của em ấy cũng không có.  Huống hồ việc nhỉ này, căn bản không nhiễu loạn cuộc sống của em ấy."

Tống Hoa cùng Chung Thơ Tiệp cũng có nói chuyện qua vài lần, nhưng là Tống Hoa nhìn ra được tới, Chung Thơ Tiệp nếu là đi làm chính trị, chắc chắn sẽ tốt hơn Chung Thành.

Hiện tại cùng Tống Cảnh Thần yêu đương, bất quá là đánh nháo một trận thôi, sẽ không ảnh hưởng đến hướng phát triển của cô.

Mọi người trầm mặc, dựa theo lời nói của Tống Hoa, bọn họ hiện tại là yêu đương, sớm đã không thuộc về phạm trù yêu sớm.

Nếu không thuộc về yêu sớm, như vậy những cái đó cái gọi là tác hại xấu của việc yêu sớm đã không liên quan đến họ. Nếu như vậy, họ còn lãng phí thời gian ở đây làm gì, trong nhà còn có con cái gào khóc đòi ăn, chạy nhanh còn kết thúc công việc về nhà.

"Như vậy Tống Hoa, cậu muốn đưa ra cho hai người bọn họ hình phạt gì?"

Tống Thanh Lâm tò mò mà nhìn hắn, năm đó hắn đã có thể "biện minh cho sự vô tội" của mình.

Tống Hoa đương nhiên hiểu ý tứ của ba mình, nhưng hắn lại như cũ mặt không đỏ tâm không nhảy nghiêm túc mà nói.

"Giống như theo lời các vị, chuyện này xác thật tạo thành ảnh hưởng không tốt, xử phạt là tất yếu. Trường học thông báo phê bình, hãy để những học sinh đó tự ngẫm lại hậu quả. Còn hai người bọn họ, tôi sẽ nhắc nhở bọn họ ở trường học không được làm những hành động quá đáng."

Tống Thanh Lâm vừa lòng gật đầu: "Mọi người còn có ý kiến gì nữa không?"

Mọi người đều ngậm miệng không nói, hiệu trưởng đều gật đầu, chúng ta còn có thể nói cái gì. Duy chỉ có Vương Cương với quyết định này vẫn tức giận bất bình, hắn nhiều lần cấp chính chủ nhiệm cùng Đức chủ nhiệm đưa ánh mắt ra hiệu, nhưng hai người đều là bất đắc dĩ mà lắc đầu. Vương Cương trong lòng oán giận mà nghiến răng.

"Nếu không có, như vậy việc này cứ như vậy quyết định, tan họp!"

Tống Cảnh Thần cùng Chung Thơ Tiệp như cũ ở quanh quẩn ở trong sân trường, hiển nhiên không biết được bọn họ vừa thoát được một kiếp. Ấm áp, thoải mái. Không biết khi nào bắt đầu bọn họ đã nắm tay nhau. Đối mặt với mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, Tống Cảnh Thần bày ra trạng thái lạnh lùng, một chút cũng không quan tâm.

Thẳng đến khi bọn họ đụng phải mặt Tống Hoa từ trong phòng họp đi ra. Trong phút chốc, sự tự tin của Tống Cảnh Thần biến mất, trong ánh mắt nhiều chút thấp thỏm cùng bất an, cũng như nổi ám ảnh của đêm hôm đó còn sót lại.

Chung Thơ Tiệp cảm nhận được cậu đang sợ hãi, ý đồ muốn gỡ tay ra, không nghĩ tới Tống Cảnh Thần ngược lại càng thêm dùng sức mà nắm chặt tay Chung Thơ Tiệp,  giống nắm chặt thứ quý giá nhất trong cuộc đời.

Tống Hoa dừng lại bước chân, ánh mắt lãnh đạm như không nhìn thấy hành động thân mật của hai người. Hắn mặt vô biểu tình, trầm giọng mở miệng: "Cho con nửa giờ về nhà, muộn một phút mười roi."

Tống Hoa nói xong liền sải bước rời đi, không mang theo đi một mảnh ánh nắng chiều.

Tống Cảnh Thần đột nhiên xoay người, mồ hôi từ gương mặt trượt xuống, cậu hướng tới Tống Hoa mà vội vàng giới thiệu nói.

"Ba! Đây là bạn gái của con - Chung Thơ Tiệp."

Tống Hoa hơi ngừng bước chân, lại cứ về phía trước mà đi. Thái độ mập mờ của ba làm Tống Cảnh Thần bất an.

"Cảnh Thần, về nhà đi."

Chung Thơ Tiệp ôn nhu nói.

"Thực xin lỗi......"

Tống Cảnh Thần áy náy mà xin lỗi, lại không biết là vì cái gì mà xin lỗi. Chung Thơ Tiệp đột nhiên nhón mũi chân, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt cậu, mang theo vô hạn ôn nhu nhẹ giọng nói.

"Em không trách anh đâu......"

Gió nhẹ, hoàng hôn, hai người dưới tán cây ôm nhau.

Tống gia, Tống Cảnh Thần đẩy cửa thư phòng bước vào, thanh âm liền từ Tống Hoa trong miệng truyền đến, bình tĩnh mang theo mười phần lạnh băng: "Hai mươi roi."

Tống Cảnh Thần đến muộn hai phút.

"Tìm chú út của con lãnh phạt, nói là ba muốn kiểm tra vết thương."

Tống Hoa cũng không ngẩng đầu lên mà tùy ý an bài nói.

Tống Cảnh Thần cười khổ, đầy bụng đau buồn. Ba là muốn từ bỏ mình sao? Liền đánh đều lười đến đánh mình?

Tống Cảnh Thần đẩy cửa phong Tống Dương đi vào, trong tay nắm chặt dây mây. Mặt cậu đượm buồn, ba mỗi tiếng nói cử động, một ánh mắt, đều có thể làm cậu hoang mang hồi lâu. Đối với sự tình sắp phát sinh tự nhiên nhấc không nổi nửa phần hứng thú.

"Chú út, đánh con hai mươi roi, ba muốn kiểm tra vết thương."

Tống Cảnh Thần không thèm nhìn Tống Dương đang nằm trên giường chơi game, ánh mắt trống rỗng mà nhìn phía vách tường.

"Cái gì? Ai? Chú?"

Tống Dương sờ sờ đầu, bộ dáng như khó có thể tin.

"Chính là chú."

"Anh hai nói như vậy?"

Tống Dương vẫn là không thể tin được.

"Đúng vậy."

Tống Cảnh Thần không có tính thần cùng hắn nói giỡn.

"Ai uy, Tống Dương ta bị đánh hai mươi mấy năm còn chưa từng đánh qua người khác! Hôm nay rốt cuộc có thể đánh người khác rồi......"

Tống Dương còn chưa đắc ý xong, liền đột nhiên ý thức được cái gì.

"Không đúng, anh hai như thế nào không tự mình ra tay...."

Tống Cảnh Thần tự sa ngã mà nói: "Con khả năng bị ba từ bỏ rồi, có lẽ về sau...... Có lẽ về sau ba đều sẽ không quản con nữa."

Cậu dựa tường chậm rãi ngồi xổm xuống, càng nói càng khổ sở, tâm như là bị kim đâm đau đớn. Suy nghĩ một chút, chính mình mấy ngày nay đều làm cái gì?

Chống đối thầy giáo, không nghe theo mệnh lệnh, tùy ý hồ nháo, thậm chí còn yêu sớm. Ha, này hết thảy đều là chính mình trừng phạt đúng tội......

"Không có khả năng!"

"Cả thế giới đều có thể từ bỏ con nhưng ba con thì không thể!"

Tống Dương từ trên giường nhảy dựng lên, bộ mặt thật là nghiêm túc. Tống Cảnh Thần đem đầu chôn ở hai tay nâng lên, hữu khí vô lực hỏi: "Vì cái gì......"

"Con có biết hay không, vì việc con yêu sớm, ba con không tiếc chống đối với lãnh đạo trường để biện giải cho con, ba con phải chịu áp lực rất lớn vì để bảo vệ tình yêu vừa nảy mầm của con. Nếu không phải ba con liều mạng ngăn cản, ban lãnh đạo trường muốn đem hai người đuổi học rồi. Con cảm thấy đây là từ bỏ con sao?"

Tống Cảnh Thần trợn mắt há hốc mồm, phảng phất nghe được sự việc khó tưởng tượng nhất thế gian.

"Một người ba làm sao có thể không quan tâm đến con trai của mình, thật không hiểu được trong đầu con suy nghĩ cái gì."

Tống Cảnh Thần ảm đạm trong ánh mắt rốt cuộc có một tia sáng rọi.

"Đừng cao hứng quá sớm......"

Tống Dương ánh mắt đột nhiên từ nghiêm túc chuyển qua gian tà, khoe khoang mà nhướng mày nói: "Ta đây còn có hai mươi roi..... Nói đi, muốn dùng tư thế nào?"

"Chú út......"

"Đừng gọi chú, vô dụng! Chú là làm người chính trực, tuyệt không sẽ dễ dàng nương tay!"

Tống Dương một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt.

"Aa...... Con chỉ là muốn nói, có người gõ cửa."

"......"

Tống Dương không nói nên lời, xoay người mở cửa. Một cái vật nhỏ trong chớp mắt liền dính trên đùi Tống Dương, còn nhìn không rõ là sinh vật gì, chỉ nghe nó khóc hô: "Chú út, cứu cứu con! Tống Hiên hắn muốn đánh chết con......"

Tống Ngọc Thụ tay chân đều có dấu vết của dây lưng hồng hồng, nó ôm chặt đùi Tống Dương, một phen nước mắt nước mũi chùi trên quần hắn.

"Dừng tay, dừng tay, có chuyện từ từ nói...... Chú mới đi thay quần a!"

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Tống Hiên cầm dây lưng cao lãnh đi tới, nộ khí đằng đằng, cường đại khí tràng ép tới ba người tim đập toàn chậm nửa nhịp.

Ai ngờ Tống Ngọc Thụ đột nhiên "Đằng" một cái từ dưới đất bò lên, nhanh chóng chạy ra cửa mà khóa lại, hơn nữa khóa trái. Hai người xem trợn mắt há hốc mồm, đứa nhỏ này thân thủ nhanh nhẹn nha.

"Tống! Ngọc! Thụ!"

Tống Hiên gằn từng chữ một mà hô, lời nói kế tiếp làm mọi người hoảng sợ mà lùi lại phía sau.

"Ba không ngại đá văng cánh cửa này!"

"Anh, anh, đừng đá! Đây là cửa phòng em a......"

Tống Dương khóc không ra nước mắt, tiểu tổ tông này lại gây ra chuyện gì vậy chứ.

"Sao lại thế này?"

Tống Hoa đột nhiên xuất hiện, xoay chuyển cục diện.

"Anh."

Tống Hiên nháy mắt tắt hỏa, hơi hơi khom người cung kính mà chào. Tống Hoa thật sâu mà nhìn hắn một cái, ý vị trách cứ chiếm rất nhiều, Tống Hiên hơi hơi xấu hổ.

"Em... Tống Ngọc Thụ, con đều đem bác hai kinh động, mau mở cửa!"

"No way!"(Không có khả năng!)

Tống Ngọc Thụ cố lấy cái miệng nhỏ, một bộ dáng bất bình.

"Tiểu tổ tông! Nếu ba con đá cửa mà vào, chú cũng không ngăn được đâu!"

"Tống Hiên tiến vào sẽ đánh con, con đều sẽ chết!"

"Vậy con cũng không thể......"

Khi hai người còn đang tranh luận, Tống Cảnh Thần ở một bên yên lặng mà mở cửa ra.

"Răng rắc" một tiếng, Tống Ngọc Thụ trong lòng lạnh ngắt, gương mặt tức giận của ba nó dần xuất hiện. Không đợi Tống Ngọc Thụ phản ứng, Tống Hiên một bước bước đi vào trong phòng, túm lấy cổ áo nó liền hướng ra ngoài phòng mà kéo.

"Tống Hiên! Tống Hiên! Buông tôi ra! Cái **! Tôi muốn mẹ, tôi muốn mẹ....."

Tống Ngọc Thụ mắng mắng liền biến thành nghẹn ngào, dùng mu bàn tay lau nước mắt, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.

_____________

Chắc là trong 2 tháng nữa tui sẽ bế quan tu luyện ă nhen, cuối năm bận quá trời bận luôn nên là hẹn mọi người tết mình gặp lại nha.🤧🤧

30/11/2022.
Dl16052003

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro