Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[18]

Trong phòng thi.

Chung Thơ Tiệp bất an hỏi: "Em nghĩ nên gọi Dương ca đến đây đi?"

"Từ từ, Thơ Thơ, cái gì Dương ca? Em phải gọi chú ấy là chú út, em như này không phải là đang lợi dụng anh sao!"

Tống Cảnh Thần trêu chọc Chung Thơ Tiệp.

"Này là như thế nào, như thế nào còn có thể cười được?"

"Đây là Tống Cảnh Thần ngày đầu tiên thoát khỏi phận độc thân! Vì cái gì không được cười?"

"Sớm biết như thế, em liền không đáp ứng anh."

"Không được! Em đã đáp ứng anh rồi em cũng không thể đổi ý."

Tống Cảnh Thần đột nhiên nắm chặt tay Chung Thơ Tiệp, giống như một đứa nhỏ sợ bị cướp đi kẹo.

"Anh...." Chung Thơ Tiệp cảm thụ lòng bàn tay truyền đến độ ấm, ngượng ngùng mà nói không ra lời.

"Anh mặc kệ!" Tống Cảnh Thần ngang ngược vô lý, tính tình trẻ con mười phần.

"......" Thẳng đến tiếng chuông vang lên, Tống Cảnh Thần mới lưu luyến mà buông tay. Chung Thơ Tiệp xoay người sang chỗ khác.

Trong nháy mắt, Tống Cảnh Thần lộ ra vẻ mặt thống khổ, gắt gao cắn môi, mồ hôi lạnh như thác nước chảy xuống. Vết thương ở mông và đùi cùng ghế ma xát đè ép, toàn thân đau nhức vô lực.

Tống Cảnh Thần nhìn thoáng qua đề thi tiếng Anh, phát hiện chính mình căn bản không thể tập trung nổi, đơn giản đem bút ném qua một bên, xụi lơ vô lực mà nằm dài trên bàn.

Tống Thanh Lâm dẫn đầu một đội ngũ giáo viên hùng hậu đi kiểm tra từng phòng thi, đi ngang qua một phòng Tống Cảnh Thần, tất cả mọi người đều vội vàng dừng bước chân. Giáo viên chủ nhiệm của lớp 10A1 đặt tay lên ngực, phát ra âm thanh chế nhạo: "A! Kia không phải là Tống Cảnh Thần lớp 10A3 sao? Trước kia không phải rất ương ngạnh, hiện tại như thế nào sa sút như vậy. Cũng đúng, cậu ta bây giờ bận rộn yêu đương rồi, làm sao có thể tập trung học hành được." Nói xong còn liếc mắt về phía Tống Hoa.

Hiển nhiên hắn đang nghiền ngẫm lại chuyện lúc trước Tống Hoa cướp đi hai học sinh ưu tú của hắn. Mọi người đối với lời nhận xét của hắn, thập phần khinh thường.

Tống Cảnh Thần là một học sinh chăm chỉ học giỏi, tôn trọng giáo viên và mọi người xung quanh , khiêm tốn nhã nhặn là những gì mà các giáo viên thấy ở cậu.

Nhưng sự thật ở chỗ kia, Tống Cảnh Thần xác thật chính là nổi bật, không biết nên thanh minh cái gì, đều không biết nên như thế nào chuyển đề tài này, đành phải tùy ý trong không khí mùi thuốc súng lan tràn.

Tống Hoa khinh thường mà nhún vai, lãnh ngôn khuyên nhủ.

"Không có biết rõ chân tướng phía trước, mong thầy Vương chú ý lời nói một chút."

Vương Cương mới vừa phảng phất như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian: "A, chân tướng, chân tướng là Tống Cảnh Thần hôn nhau ở sân thể dục trước sự chứng kiến của mọi người."

Tống Hoa mày nhăn lại, có một số việc đã chạm đến đến giới hạn của hắn: "Thầy Vương, học trò của tôi, còn không phiền người khác phán xét!"

"Anh biết trường học vì cái gì đem cậu ta từ lớp chọn chuyển đến lớp thường không, còn không phải sợ anh tai họa......"

"Im miệng!"

Tống Thanh Lâm thanh âm truyền đến.

"Hai người các cậu có một chút bộ dáng của thầy giáo sao!"

Vương Cương tức giận mà im miệng, mà Tống Hoa lãnh đạm thản nhiên cười, thập phần không thèm để ý. Tống Thanh Lâm tiến vào trong phòng thi, làm cho giám thị sắp mơ màng ngủ gục giật mình thanh tỉnh.

Ông đi về phía của Tống Cảnh Thần, thấy rõ khuôn mặt đẫm mồ hôi, vẻ mặt đau khổ, trái tim của Tống Thanh Lâm vốn đã nếm trải hết sự ấm lạnh của thế gian nhịn không được run lên, thở dài, hạ giọng: "Cảnh Thần, chịu đựng không nổi liền đi về trước đi, ông nói sẽ nói chuyện với ba con sau."

"Không, ông nội, con không sao...."

Tống Cảnh Thần nói lại xong cắn chặt khớp hàm.

Nhìn thấy cháu nội thống khổ như thế, Tống Thanh Lâm hỏa khí tức khắc xông lên đuôi lông mày, Tống Hoa cũng có một ngày đã làm chuyện ngu xuẩn như thế này! Đêm qua là như thế nào cùng ta bảo đảm! Tống Thanh Lâm đi ra cửa phòng học, đối với Tống Hoa tức giận mệnh lệnh.

"Gọi Tống Dương tới cho ta!"

Sự tức giận này làm đông đảo giáo viên đều nghĩ lầm là do Vương Cương mới cùng Tống Hoa tranh chấp hiệu trưởng đứng về phía Vương Cương nên mới tức giận Tống Hoa, mà đương sự trong lòng càng là một trận mừng thầm.

Tống Hoa không có bất luận cái gì biểu tình, hắn biết ba vì sao sinh khí. Tống Hoa đáp lời "Dạ."

Gọi điện thoại đánh thức Tống Dương đang ngủ. Tống Dương đáng thương, vừa mới ngủ liền bị gọi đến trường học.

Nhìn thấy ba cùng anh hai biểu tình đáng sợ lại không biết chính mình làm sai cái gì, rõ ràng hôm qua mới bị đánh xong nha, đành phải kinh sợ mà đứng ở một bên.

"Cảnh Thần ở bên trong, giúp nó kiểm tra thương thế một chút."

Tống Hoa nhàn nhạt mà mở miệng. Tống Dương nghe nói lời này sau vẻ mặt không thể tưởng tượng, nhưng mà khi hắn nhìn thấy thương thế của Tống Cảnh Thần càng  khó có thể tin, cái gì đây, mới cách có một đêm, anh đã làm gì nó rồi!

Rõ ràng là cố ý nói dối, cô vì cái gì trong tâm lại đau như vậy. Chung Thơ Tiệp dùng ngòi bút cùng bài thi ma xát, một câu trong đề thi cũng không giải nổi nữa, hai mắt đẫm lệ, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cậu là một kẻ lừa đảo......"

Tống Cảnh Thần trán chảy ra mồ hôi lạnh, miệng khô khốc đắng ngắt: "Không có việc gì, chú út, chính là có chút khó chịu."

"Con là bác sĩ hay chú là bác sĩ! Con nói không có việc gì liền không có việc gì! Miệng vết thương nếu bị nhiễm nhiễm trùng làm sao bây giờ? Nếu là bị thương vào xương cốt nên làm cái gì bây giờ? Con có biết hay không, con khả năng sau này không thể đứng lên nổi!"

Tống Dương là cực kì buồn bực cùng sinh khí, ba con nhà này, một người không quan tâm đến bản thân, một người không chút nào để ý đến bản thân, đều không coi trọng thân thể!

Im lặng.

Im lặng kéo dài.

Tống Hoa, Tống Cảnh Thần trầm mặc, thương thế nghiêm trọng đến như vậy sao? Tất cả giáo viên đều trầm mặc, trách không được nó như thế suy sụp tinh thần. Trong phòng thi học sinh trầm mặc, thì ra đây là cái giá của tình yêu.

Tống Dương xấu hổ, đây đều là làm sao vậy? Như thế nào đều yên lặng như vậy, mình bất quá nói quá một chút, làm cho hai ba con nhà này biết coi trọng thân thể một chút, như thế nào một đám đều giống Tống Cảnh Thần muốn buông tay nhân gian khổ sở.

Chung Thơ Tiệp nước mắt từ hốc mắt chảy xuống cằm, mặc dù như vậy, cô vẫn như cũ hướng Tống Dương thỉnh cầu: "Chú Dương, làm ơn, đừng để chuyện đó xảy ra."

Tống Dương đột nhiên cảm thấy chính mình vừa gây ra một tội rất lớn, giống như là một tên lừa gạt thiếu nữ mới lớn.

"Đừng khóc a...Chú chính là nói quá một chút mà thôi."

"Tống Dương, đến tột cùng sao lại thế này?"

Tống Thanh Lâm trợn mắt tức giận nhìn, hiển nhiên đối với hắn biểu tình rằng ông thập phần không vui, đừng đùa giỡn.

Tống Dương vô tội mà sờ sờ đầu: "Dạ, chính là...... Tương đối nghiêm trọng, nhưng không có đến nổi đứng dậy không được......"

Tống Thanh Lâm nghe nói lời này, cầm cặp sách trên lối đi hướng Tống Dương ném tới, Tống Dương nhanh nhạy mà nghiêng sang một bên, lập tức nhanh chóng chạy trốn.

"Đứng lại cho ta!"

Tống Thanh Lâm thở hổn hển, hiển nhiên lần này tiêu hao của ông rất nhiều thể lực.

"Trước tiên ba bỏ cặp sách xuống đã, được không?"

Tống Dương vẻ mặt đưa đám cầu xin nói. Các giáo viên gặp được hiện trường đánh người, đều bị kinh ngạc nói không nên lời, này vẫn là lão hiệu trưởng gầy yếu đây sao?

Tống Hoa giờ phút này thở phào nhẹ nhõm, nếu Tống Cảnh Thần sau này không đứng lên nổi, hắn sẽ áy náy cả đời.

Phòng y tế, Tống Cảnh Thần nằm sấp ở trên giường bệnh, Tống Dương ở một bên kiên nhẫn mà bôi thuốc. "Tên tiểu tử thúi này, con có thể ở trước mặt nhiều người như vậy mà thổ lộ a."

"Chú út, chú đều đã biết rồi sao!"

"Vô nghĩa, con lên mạng mà xem tất cả đều là tin tức bát quái về hai người."

"Nói như vậy, ba cũng biết?" Tống Cảnh Thần lo sợ bất an hỏi.

"Khẳng định đã biết!"

Tống Cảnh Thần đem đầu chôn ở cánh tay, tuyệt vọng mà nói.

"Xong rồi, con chết chắc rồi."

"Trước khi làm những việc này sao lại không biết suy xét trước."

Tống Dương nói xong còn hung hăng tát một cái xuống phần mông đang trơ trụi của Tống Cảnh Thần. 

"Aa, chú út......"

"Thế nào, hiện tại đang hối hận? Cảm thấy sáng nay đã làm chuyện ngu xuẩn?"

Tống Dương hơi mang hài hước hỏi.

"Không! Kiếp này đã làm được việc này, không cảm thấy hối hận!"

Tống Cảnh Thần ánh mắt lóe lên vẻ kiên định.

"Phải không? Chờ xem, một ngày nào đó con sẽ hối hận mà thôi."

Tống Dương mỉm cười tự tin nói, hắn không có lý do gì để tin tưởng vào sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ.

Tống Cảnh Thần đem Tống Dương không tin lý giải có thể là vì hắn không có kinh nghiệm, bởi vì cậu đến bây giờ đều không có nghe chú út nói qua về tình yêu, chú út hẳn là không trải qua, cho nên không hiểu hoàn cảnh của mình.

Nhưng mà hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Tống Cảnh Thần, Tống Dương chính là bởi vì trải qua quá nhiều, mới có thể như thế chắc chắn Tống Cảnh Thần cùng Thung Thơ Tiệp sẽ không có kết cục tốt đẹp.

"Chú út, ba con rất sợ ông nội sao?"

Tống Cảnh Thần ngơ ngác mà nhìn, thuận miệng hỏi.

"Haha, đó là đương nhiên, con không biết năm đó ba con giống như con bây giờ, bị ông nội con treo lên dùng roi đánh, lúc đó ông nội rất tức giận......"

"Phải biết rằng, ba con đã hôn con gái khi anh ấy đang học sơ trung, cho nên như con không đáng kể chút nào!"

"Còn có còn có, ba con hai mươi tuổi thời điểm cùng mẹ con đánh một trận, lúc sau hai người không thể hiểu được như thế nào liền thành người một nhà......"

Nhắc tới chuyện cũ, Tống Dương lời nói liền thao thao bất tuyệt, khó có thể dừng lại, trong mắt đều là hoài niệm.

"Thật sao? Không có khả năng đi, ba hiện tại rõ ràng nghiêm túc như vậy."

"A...... Con người ai rồi cũng sẽ trưởng thành......"

"Chú Dương sẽ không trưởng thành đâu?"

Tống Cảnh Thần cố ý chớp chớp mắt, tò mò mà nhìn về phía Tống Dương, lại mang theo trêu chọc ngữ khí.

"Ai cần con lo!"

Tống Dương tức muốn ói máu, nhanh tay cho mông Tống Cảnh Thần ăn một cái tát.

"A......"

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả sân trường.

Kì thi kết thúc ngày là ngày hôm sau, trường trung học Tử Kinh tổ chức một  cuộc họp xưa nay chưa từng có, từ hiệu trưởng, giáo viên, cho tới dì phụ trách nhà ăn, đều đến tham dự hội nghị lần này, chỉ vì thương thảo một sự kiện - Tống Cảnh Thần Chung Thơ Tiệp hai người có bị thôi học hay không?

Toàn bộ phòng họp chật cứng người, lãnh đạo họp ngồi ghế da bên trên sân khấu, mặt khác thầy cô chỉ có thể dọn một phen ghế dựa vây quanh ở một bên, bất quá hai ban chủ nhiệm lớp 10A1 và 10A2 vừa vặn giống có cái gì đặc quyền, cũng ngồi ở trên ghế da cùng các lãnh đạo.

"Hôm nay, mọi người thoải mái tranh luận, đem việc này giải quyết thỏa đáng."

Hiệu trưởng Tống Thanh Lâm thanh âm truyền khắp toàn bộ phòng họp.

"Nhất định phải khai trừ hai học sinh này! Chuyện này sẽ ảnh hưởng xấu đến các học sinh khác, nếu không nghiêm túc xử lý, các bạn học khả năng sẽ sôi nổi noi theo!"

Một thầy giáo đưa ra ý kiến.

"Không sai không sai, ảnh hưởng quá ác liệt, đối với công tác dạy học sau này thập phần bất lợi."

Vương Cường hung tợn mà mở miệng: "Mọi người không biết, hai học sinh này ưu tú cỡ nào, cũng không biết từ khi nào lại trở nên như vậy! Tuy rằng hai em đó trước kia là học sinh của tôi, nhưng tôi cũng sẽ không bao che, nên bị đuổi học!"

Mọi người đều nghe ra trong giọng nói càng sâu một tầng hàm nghĩa, sôi nổi hướng Tống Hoa nhìn lại. Chỉ thấy Tống Hoa hai tay khoanh trước ngực, hơi hơi gật đầu nhắm mắt, phảng phất này hết thảy đều cùng mình không quan hệ.

"Tôi không đồng ý."

Tống Dương tùy tiện thanh âm từ góc phòng truyền đến.

"Khai trừ, có phải hay không quá mức! Chỉ vì về sau dễ dàng cho công tác dạy học mà hủy hoại đi tiền đồ của hai học sinh? Các người không cảm thấy áy náy sao?"

"Ay, lời này sai rồi. Khai trừ hai người bọn họ, là không hủy hoại tiền đồ của các em học sinh còn lại!"

Vương Cương lập tức phản bác nói.

Tống Dương đối với người này thật là khịt mũi coi thường.

"Đừng có đội cái mũ cao siêu như vậy lên đạo đức giả của mình, vì tiền đồ của các học sinh còn lại? Còn hai đứa nhỏ kia không phải là học sinh sao?"

"Người thanh niên này là thầy giáo ở chỗ nào?"

Chính chủ nhiệm nghiêm túc hỏi.

"Như thế nào? Muốn dùng quan chức của ông áp tôi? Nói cho ông biết, tôi không sợ. Tôi là nhân viên y tế của trường này, giống như giáo viên chủ nhiệm, ông không có quyền lực quản tôi."

"Cậu......"

Chính chủ nhiệm oán hận mà mở miệng lại không biết nên như thế nào phản bác.

"Chúng ta hiện tại thương thảo chính là Tống Cảnh Thần và Chung Thơ Tiệp có nên bị đuổi học hay không, chứ không phải việc riêng của các người. Còn có, bác sĩ Tống, chú ý cách dùng từ của cậu một chút."

Tống Thanh Lâm đúng lúc sửa đúng đề tài cũng nhắc nhở Tống Dương. Tống Dương ủy khuất mà ngồi xuống, vẻ mặt không vui.

"Thầy Tống, cậu có ý kiến gì không?" Tống Thanh Lâm đem quyền lên tiếng vứt cho Tống Hoa. Tống Hoa như là vừa mới thức tỉnh, sờ sờ mũi trầm giọng nói: "Ý kiến? Không có... Nhưng, đuổi học này hai học sinh, tôi kiên quyết không đồng ý!"

____________
Tống Cảnh Thần là sợ giang sơn chưa đủ loạn a~~~

26/11/2022.

Dl16052003

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro