Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[17]

Tống Thanh Lâm người đã gần tuổi xế chiều, mái tóc hoa râm, nhưng thân thể lại thập phần cứng rắn. Sở dĩ như thế, là bởi vì nhân tâm bất lão.

Dựa theo trào lưu thời đại này, tới tuổi tác của Tống Thanh Lâm, không phải khoe chim trồng hoa, chính là tập dưỡng sinh, bằng không chính là giúp con gái ẵm bồng cháu trai.

Phảng phất sinh hoạt cũng chỉ như thế, nhưng mà Tống Thanh Lâm lại không giống như vậy. Thương trường lừa người gạt ta, so đo được mất, hư hư thật thật quan hệ lợi ích làm cho Tống Thanh Lâm sức cùng lực kiệt, lúc tuổi già về sau, ông lại bắt đầu tham luyến một số chuyện đơn giản.

Hỏi thế gian này có nơi nào đơn thuần hơn thanh xuân vườn trường không?

Hiển nhiên không có, trở thành cổ đông lớn nhất của trường trung học Tử Kinh, sau này Tống Thanh Lâm lên làm hiệu trưởng, chức nghiệp này chính là ước mơ mà ông tha thiết.

5 năm qua, Tống Thanh Lâm cẩn trọng, làm người thanh chính liêm khiết, trường trung học Tử Kinh học sinh đăng kí học ở trường cũng tăng lên, học sinh nghịch ngợm nhìn thấy ông đều sẽ cung kính mà gọi ba tiếng Hiệu trưởng Tống.

Những người trong chính phủ thậm chí đã nhiều lần cố gắng khuyên Tống Thanh Lâm lên vị trí cao hơn, nhưng ông đều lịch sự từ chối. Tại sao? Theo cách nói của ông, đó không phải là điều ông đang theo đuổi.

Nguyên nhân chính là như thế, buổi tối 11 giờ, Tống Thanh Lâm đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ, lại nhận được điện thoại của học sinh, báo sự việc xảy ra ở trường. Nhà trường nghiêm cấm giáo viên dùng các phương pháp trừng phạt thân thể đối với học sinh.

Vì vậy nữa đêm ông phải vội vàng đến trường, dò hỏi những người chứng kiến trực tiếp. Tất cả mọi người đều khẳng định là "Chủ nhiệm lớp không phân xanh đỏ đen trắng, đi đến liền tát học sinh."

Tống Thanh Lâm tức giận, trong đội ngũ giáo viên của trường lại lẫn vào một người như vậy. Không nghĩ tới chính là, các bạn học bắt đầu giúp vị giáo viên kia biện giải.

"Hiệu trưởng, thầy ấy là một giáo viên tốt."

"Việc này khẳng định là hiểu lầm."

"Thầy ngàn vạn lần đừng đuổi việc thầy ấy."

Tống Thanh Lâm cảm thấy thực kinh ngạc: "Các em gọi điện thoại cho tôi, không phải chỉ là vì để nói cho tôi việc như vậy?"

"Đương nhiên không phải, hiệu trưởng thầy mau đi ra sân thể dục ngăn cản thầy chủ nhiệm, thầy ấy còn đang dùng cách khác để trừng phạt bạn học đó."

Đường Hoàng sốt ruột mà thỉnh cầu, hắn thật sự lo lắng Tống Cảnh Thần sẽ chết mất.

"Chủ nhiệm lớp của các em tên gì?"

"Dạ thầy tên là Tống Hoa."

Mọi người đồng thanh cùng nói.

Nghe nói lời này, Tống Thanh Lâm dùng quải trượng hung hăng nện xuống sàn nhà, nhanh chóng hướng sân thể dục đi đến.

Tống Cảnh Thần cúi người trên mặt đất há mồm thở dốc, thân hình run nhè nhẹ, nước mắt đan xen giàn giụa, lúc lâu còn chính mình tự sặc nước miếng, mà Tống Hoa như cũ không ngừng dùng nhánh cây đánh lên người sớm đã vô lực chống dưới đất.

"A, rất náo nhiệt nha."

Tống Thanh Lâm chống quải trượng cùng vẻ mặt biểu tình mà đi đến. Tống Hoa kinh ngạc, ngừng tay, xoay người hướng Tống Thanh Lâm mang theo cung kính, hơi hơi khom người: "Ba."

"Diễn kịch?"

Tống Thanh Lâm không lưu tình bình luận, Tống Hoa năm đó thập phần phản nghịch, nửa đời đều gọi mình là "Ông già", hắn hiện tại đối với ông thái độ lập tức chuyển biến lớn như vậy, còn không phải là đang diễn cho con trai hắn xem. Tống Hoa xấu hổ, rồi lại không thể phản bác.

"Sao lại thế này?"

Tống Thanh Lâm hướng Tống Cảnh Thần nhìn lại, trong mắt tràn đầy vẻ đau xót.

"Quản giáo một chút."

Tống Hoa có chút chột dạ.

"Quản giáo thì có thể! Sao không mang về nhà rồi đánh! Làm trò trước nhiều học sinh như vậy, còn ở trước mặt người khác mà tát nó, Cảnh Thần không cần thể diện? Không cần tôn nghiêm sao? Để lại trong lòng học sinh hình tượng bạo lực, ba nói cho con biết, hôm nay là học sinh điện thoại cho ba đến, ba không thể không xử phạt, nếu còn một lần như thế này nữa, con liền trực tiếp cuốn gói khỏi chỗ này!"

"Ba nói đúng, ba nói đúng."

Tống Hoa một bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo.

Tống Thanh Lâm vừa thấy thái độ của hắn, liền biết hắn căn bản cái gì cũng chưa nghe vào, bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng: "Con....."

"Ba, ngài mau vào trong đi, buổi tối gió lớn, đừng đứng ngoài này sẽ bị cảm."

Tống Hoa câu này rõ ràng nói lung tung, mùa hè còn có thể bị gió lạnh cảm mạo?

"Ba nói cho con biết, con nên biết kiềm chế, đừng đem con trai đánh hỏng, ngày mai còn có buổi thi......"

Tống Thanh Lâm vẫn là không yên tâm, lại lần nữa dặn dò.

"Ba, con biết đúng mực, ba cũng đừng nhọc lòng."

Tống Thanh Lâm lại lần nữa thở dài, chậm rãi rời đi. Tống Hoa nhìn theo bóng dáng Tống Thanh Lâm đi ra xa, lại lần nữa đi đến bên cạnh Tống Cảnh Thần, ngữ khí trầm thấp vang lên: " Ba cho con năm giây đứng lên."

"Năm"

"Bốn"

Mặc dù thân như đao cắt, đau đớn khó nhịn, Tống Cảnh Thần như cũ lảo đảo mà từ trên mặt đất bò lên.

"Hôm nay ông nội con thay con cầu tình, liền trước bỏ qua cho con. Sau kỳ thi, ba nhất định sẽ giải quyết tất cả những món nợ mà con đã thiếu."

Tống Hoa lạnh giọng cảnh cáo, lúc sau liền rời đi.

Tống Cảnh Thần nhìn người đi xa, trong lòng tràn đầy khổ sở. Nước mắt lưng tròng, cậu nằm dài trên thảm cỏ nhân tạo, lấy bầu trời làm chăn và mặt đất làm chiếu, nhắm mắt lại mặc cho muỗi đốt.

Sáng sớm, đánh thức Tống Cảnh Thần dậy không phải là tiếng báo thức quen thuộc, mà là từng tiếng nghị luận.

"Bạn học này làm sao vậy, nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích."

"Bạn này không phải là người của xã hội đi, xem cậu ta một thân vết thương."

"Sao có thể, cậy ấy còn mặc đồng phục của trường chúng ta."

"Trường học của chúng ta còn có soái ca lớn lên đẹp trai như vậy!"

"Này không phải là học bá Tống Cảnh Thần lớp 10A3 sao!"

"Đúng đúng đúng, nghe nói cậu ấy đêm qua còn bị chủ nhiệm lớp cho một cái tát......"

Tống Cảnh Thần mở hai mắt, xoa xoa thái dương đau nhức, nhìn một vòng các bạn học vây quanh, chỉ là cười lạnh một tiếng. Cậu nhớ tới bản thân thân, lại phát hiện thế nào đều đứng dậy không nổi, hai chân đau nhức vô lực, hơn nữa miệng vết thương làm cậu đau đớn thống khổ.

Một đạo thanh âm đánh vỡ tình thế khó khăn của cậu: "Tránh ra!"

Đường Hoàng cùng Chung Thơ Tiệp bước vào.

Chung Thơ Tiệp vội vã tiến lên, ngồi xổm xuống, đem đầu của cậu đặt trên đùi của mình, vuốt khuôn mặt của cậu run rẩy mà nói.

"Cậu có thể hay không, đừng làm chính mình bị thương, mỗi lần nhìn cậu như vậy, lòng mình lại rất đau......"

Nghe lời nói đó, Tống Cảnh Thần cư nhiên cười: "Mình còn chưa có chết mà."

Cậu nâng lên cánh tay, lau đi nước mắt trên khuôn mặt Chung Thơ Tiệp, ôn nhu nói.

"Đừng khóc, khóc lên liền khó coi."

Đường Hoàng nhìn thấy cảnh này, thập phần biết điều mà lên tiếng nhắc nhở các bạn học.

"Nhìn cái gì mà nhìn! Không đi thi sao!"

Tuy rằng đại bộ phận vây xem đều bị dọa đi rồi, nhưng còn có không ít người tò mò mà ở lại.

Chung Thơ Tiệp tiếng khóc lại càng bi thương: "Cậu không cần lại...aa"

Tống Cảnh Thần đột nhiên ngẩng đầu duỗi trường cổ, hướng đôi môi của Chung Thơ Tiệp mà hôn, đánh gãy lời nói của cô.

Đường Hoàng trợn mắt há hốc mồm, thậm chí một lần e lệ mà đem đầu xoay đi. Hiện tại hắn trong lòng yên lặng rối rắm cư nhiên là, về sau là phải gọi Chung Thơ Tiệp là chị dâu.

Nơi xa lại có không ít thanh âm huýt sáo cùng những tiếng trầm trồ khen ngợi truyền đến, bọn họ quả nhiên chưa đi xa. Một nụ hôn ngắn ngủi rồi lại thâm tình, Tống Cảnh Thần ngóng nhìn cặp mắt kia như sao trời lộng lẫy mà lại làm người chìm sâu hai tròng mắt, nhẹ nhàng hỏi: "Chung Thơ Tiệp, làm bạn gái của anh, được không?"

Chung Thơ Tiệp ngây người, hiển nhiên là nụ hôn vừa rồi làm cô không kịp phản ứng, thẳng đến, thẳng đến khi Tống Cảnh Thần nói ra câu kia. Cô hô hấp dồn dập, nhấc tay không nổi, thậm chí đều đã quên nên như thế nào nói chuyện.

"Khụ."

Đường Hoàng ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở cái vì tình cảm thâm sâm mà làm cho chỉ số thông minh giảm xuống không phanh.

Trong phút chốc, Chung Thơ Tiệp phảng phất như bị điểm thấu, ánh mắt ôn như như nước nhìn phía Tống Cảnh Thần, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là được."

Sau nụ hôn, tình yêu sẽ trường tồn mãi mãi.

Anh hôn mắt em, an ủi em nửa đời sầu muộn.

Thưa người, hãy che đôi môi tôi lại, và xóa bỏ những lang thang trong quá khứ của tôi.

Khi bạn đang đau đớn và bất lực, một cô gái bất ngờ xuất hiện, vuốt ve khuôn mặt bạn và khóc vì bạn, bạn sẽ làm gì?

Bạn sẽ làm gì khi một chàng trai hôn bạn và tỏ tình với bạn trước rất nhiều người?

Trong nháy mắt, hơn mười năm xuân thu đã qua, nửa năm yêu đương, giờ phút này cũng không thể kiềm chế được chính mình.

Vào lúc này, tôi đã chờ đợi rất lâu, và lớp màn che đã được vén lên trong bóng tối.

Tuy nhiên, những khoảnh khắc hạnh phúc như thế luôn ngắn ngủi.

Tống Cảnh Thần đã quá xem nhẹ tốc độ truyền bá thông tin hiện nay, trong khoảnh khắc, nhiều tin đồn bát quái đã được lan truyền khắp các trang web trên diễn đàn trường.

"Bất ngờ! Học thần ở sân thể dục tỏ tình nữ thần!"

"Nam sinh trầm mặc, nữ sinh rơi lệ, Tống Cảnh Thần làm như vậy nguyên nhân lại là......"

"Hữu tình nhân chung thành quyến chúc!"

"Tống Cảnh Thần đem nữ thần chiếm cho riêng mình! Dù sao đó cũng là bản chất của con người. Biến dạng hay mất đạo đức!"

"..."

Này đó tin tức làm náo loạn cả một trường học, ngay cả Tống Hoa, Tống Thanh Lâm không hay lướt các trang web cũng được cho hay tin tức này.

Trung học Tử Kinh có ba điều cấm: không được đánh nhau, không được gian lận, không được yêu đương.

Nếu đã bước vào trường học này, đều phải tuân thủ nội quy, nếu không sẽ trực tiếp khai trừ. Rất ít có cặp đôi giống như Tống Cảnh Thần quang minh chính đại công khai cho cả trường biết, bọn họ đều sẽ lén lút âm thầm yêu đương. Hành vi tràn lan như vậy đương nhiên sẽ bị xử phạt nặng.

Vụ trưởng vụ giáo dục đạo đức mạnh mẽ yêu cầu một cuộc họp khẩn cấp để thảo luận về vấn đề này nhằm giảm thiểu tác động.

Đương nhiên, ý kiến này liền rất nhanh bị bác bỏ. Giáo viên đều tới tham gia hội nghị, kế tiếp là buổi thi, ai đi làm giám thị?

Tống Thanh Lâm dứt khoát ra quyết định: "Chọn ngày lại họp!"

Tống Cảnh Thần đương nhiên không biết, chỉ trong vài phút, hành vi của cậu đã lan rộng mọi nơi trong trường, bao gồm cả ba cậu.

Tống Hoa đứng trước khung cửa sổ cao kiểu Pháp, nhìn bầu trời rực rỡ và những người qua đường vội vã. Những điếu thuốc đã bỏ được bao năm lại được nhen nhóm trên ngón tay chỉ vì thiếu niên si tình.

______________

Tống Cảnh Thần quả nhiên không sợ chết....aaa
_____________
11/09/2022.

Quà Trung thu muộn cho mn đây, vốn dĩ phải đúng dịp đúng quà, nhưng mà hai ngày qua tui bận quá nên là phải tới hôm nay mới đăng chương kịp cho mn ă.
_____________
Dl16052003

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro